Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1694: Chương 1694: Nhất định không yên bình!(2)




Diệp Lăng Phi đi tới, Suzu Yamakawa thấy Diệp Lăng Phi ở đây, cô vội vàng để cái gương xuống, giọng đầy áy náy, nói:

- Diệp tiên sinh, xin lỗi, tôi không sao cả, tôi không nên …!

Diệp Lăng Phi đã lĩnh giáo qua bản sự của Suzu Yamakawa, nếu đã xin lỗi thì không biết bao giờ mới chấm dứt, hắn đi đến bên giường, ngồi xuống, nói:

- Tôi định đi lên thăm cô một chút, Suzu Yamakawa, cô cần đến bệnh viện để kiểm tra không?

- Không cần đâu ạ!

Suzu Yamakawa nói,

- Diệp tiên sinh, tôi không sao đâu!

Trong lúc nói chuyện, Suzu Yamakawa vô ý thức khẽ run lên, bộ ngực trắng nõn lộ ra phân nửa ở chỗ cổ áo, Suzu Yamakawa không cố ý muốn khiêu khích Diệp Lăng Phi, chỉ vì vừa nãy cô lo Diệp Lăng Phi sẽ trách cứ cô mới sáng sớm mà đã hét ầm cả nhà, không ngờ trong lúc hoảng hốt, bộ ngực lại càng lộ ra nhiều hơn, bộ ngực hấp dẫn đung đưa trước mắt Diệp Lăng Phi, cho dù Suzu Yamakawa muốn che đậy, nhưng tất cả vẫn bị Diệp Lăng Phi nhìn trọn vẹn. Diệp Lăng Phi đặt tay xuống, khi Diệp Lăng Phi chạm tay vào chỗ đó, Suzu Yamakawa giống như là không còn sức lực, ngã vào trong lòng Diệp Lăng Phi. Từ bộ ngực sữa của Suzu Yamakawa truyền đến những xúc cảm tinh tế mềm mại đầy hấp dẫn đến tận sâu trong lòng Diệp Lăng Phi, khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy ngứa ngáy, tay kia cũng bắt đầu không an phận lần mò đến hạ thân của Suzu Yamakawa....... Lúc Minako quay lại, vừa lúc đụng phải Diệp Lăng Phi vừa từ trong phòng đi ra. Minako lập tức nói:

- Diệp tiên sinh, chào buổi sáng!

- Ừ, Minako, chào buổi sáng!

Diệp Lăng Phi nói xong thì đi qua bên người Minako xuống tầng dưới, Minako về phòng, thấy hai gò má Suzu Yamakawa đỏ bừng, đang bối rối mặc quần áo, trong gian phòng trán ngập hương vị mập mờ hàm xúc. Minako không phải là một tiểu cô nương ngây thơ gì nữa, sao có thể không nhận ra sự bất thường của Suzu Yamakawa, cô đi đến trước mặt Suzu Yamakawa, nở nụ cười, nhẹ giọng hỏi:

- Yamakawa tiểu thư, chẳng lẽ vừa rồi em và Diệp tiên sinh…?

Minako còn chưa nói hết, Suzu Yamakawa đã vội vàng giải thích:

- Không có...... không có, em và Diệp tiên sinh không có gì cả!

Suzu Yamakawa thấy Minako vẫn nhìn cô, cô cúi đầu, cắn môi nói:

- Thật sự không có gì cả, Diệp tiên sinh chỉ lên đây nói chuyện với em một lát mà thôi!

Minako nghe Suzu Yamakawa nói như vậy, cô nhẹ nhàng nói:

- Yamakawa tiểu thư, trong lòng chị hiểu mà, chị không hỏi nữa, tóm lại, chị sẽ giữ bí mật giúp em. Chỉ có điều, Yamakawa tiểu thư à, em phải chú ý, dù sao Diệp tiên sinh đã có vợ rồi, không thể nào cùng em…!

Minako không nói tiếp đoạn sau, Suzu Yamakawa khẽ gật đầu, nói:

- Em cũng hiểu mà, cho nên, em không có ý gì khác đâu, em thấy cuộc sống hiện giờ đã rất tốt, không cần phải bồn chồn lo lắng như trước nữa!

Lúc Diệp Lăng Phi quay lại phòng khách, bữa sáng đã chuẩn bị xong, Kỷ Tuyết đeo tạp dề, bận bịu ở trong phòng bếp, thấy Diệp Lăng Phi đi xuống, Kỷ Tuyết vội vàng chạy đến trước mặt Diệp Lăng Phi, cô kéo tay Diệp Lăng Phi, nói:

- Chú à, chú mau đi nếm thử bữa sáng đi, cháu đã tốn rất nhiều thời gian công sức mới làm xong đấy!

Trương Vân đứng ở trước cửa phòng ăn cười luôn miệng, từ biểu hiện của Trương Vân Diệp Lăng Phi có thể nhìn ra được, không biết tiểu nha đầu Kỷ Tuyết này đã biến bữa sáng thành cái dạng gì nữa. Khi Diệp Lăng Phi bị Kỷ Tuyết kéo đến phòng ăn, hắn mới nhìn rõ trên bàn đã bày sẵn một cái đĩa trứng rán sắp cháy đen. Diệp Lăng Phi quay đầu lại nhìn nhìn Kỷ Tuyết, trên mặt Kỷ Tuyết tràn đầy vẻ hưng phấn, nói:

- Chú, chú mau nếm thử bữa sáng do cháu làm đi!

Diệp Lăng Phi thè lưỡi, đối với tay nghề của Kỷ Tuyết hắn không dám khen tặng. Diệp Lăng Phi không cần phải xử sự như với đồ ăn do Bạch Tình Đình làm, cho dù làm không ngon, Diệp Lăng Phi cũng không thể nói ra được. Sau khi Diệp Lăng Phi nhìn thấy món trứng gà rán do Kỷ Tuyết làm, có thể nói là bất kể màu sắc hay là mùi vị đều không tìm ra được một chút ưu điểm nào, hắn không biểu đạt cái nhìn của mình một cách uyển chuyển mà nói thẳng với Kỷ Tuyết:

- Kỷ Tuyết, món trứng gà này anh không dám ăn đâu, anh sợ nếu anh ăn hết số trứng này thì chắc là anh phải đi bệnh viện mất, em đừng có ép anh ăn mà!

Kỷ Tuyết nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô hiện lên vẻ thất vọng lớn lao, cô làu bàu:

- Đại thúc, đó là đồ ăn người ta mất bao nhiêu thời gian mới làm được mà, anh chưa nếm thử sao lại nói đồ ăn người ta làm không ăn được!

- Không thể ăn là không thể ăn, không cần phải nếm đâu!

Diệp Lăng Phi nói.

Kỷ Tuyết nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cô chu miệng ra, oán trách:

- Chú à, sao chú lại nói như vậy chứ, cho dù không ăn được thì đó cũng là bao nhiêu tâm sức của cháu, chẳng lẽ chú không nếm thử sao?

Diệp Lăng Phi cầm lấy cái đũa, gắp một miếng, nói:

- Kỷ Tuyết, không phải anh lắm chuyện, chỉ là món trứng rán này em làm có vẻ không được ổn lắm, anh sợ nếu anh ăn hết …!

Diệp Lăng Phi còn chưa nói xong, Kỷ Tuyết xông lên giật cái đĩa trứng trước mặt Diệp Lăng Phi, thở phì phì nói:

- Chú không ăn thì thôi, để cháu tự ăn!

Kỷ Tuyết định bỉ đi, nhưng không ngờ Diệp Lăng Phi lại tóm lấy cánh tay Kỷ Tuyết. Kỷ Tuyết không đi được, cô quay người lại, nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Chú, chú giữ cháu làm gì, chú không ăn, thế thì để cháu tự ăn cho!

Diệp Lăng Phi lấy lại cái đĩa từ tay Kỷ Tuyết, hắn giơ tay phải ra, trực tiếp dùng tay cầm lấy một miếng trứng cho vào trong miệng, nhai nhồm nhoàm, nói:

- Cũng không tệ lắm, ngoài màu sắc không ổn ra, những thứ khác cũng không tệ!

Kỷ Tuyết nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, trên mặt cô mới hiện lên nụ cười, nói:

- Chú, đó là cháu mất bao nhiêu công mà làm đấy, trước giờ cháu chưa nấu ăn bao giờ, chỉ cần có tiền là tốt rồi, có thể đi ra ngoài ăn!

- Biết rồi, biết rồi, nào, Kỷ Tuyết, đến nếm thử đi!

Diệp Lăng Phi cầm đãu gắp một miếng trứng lớn, nhét vào trong miệng Kỷ Tuyết, sau khi Kỷ Tuyết nuốt vào, Diệp Lăng Phi lại gắp một miếng cho Kỷ Tuyết, sau đó tự gắp cho mình. Trương Vân đứng ở chỗ cửa phòng ăn, thấy tình cảnh này, cô cố nén cười, quay người sang chỗ khác. Kỷ Tuyết đặt mông ngồi trên đùi Diệp Lăng Phi, ánh mắt cô nhìn về chỗ cửa phòng ăn, chỉ lo có người đi đến lại nhìn thấy. Diệp Lăng Phi đặt tay lên mông Kỷ Tuyết bóp mấy cái, nói:

- Kỷ Tuyết, tìm chỗ ngồi rồi ăn cái gì đó đi, chẳng phải chú đã nói với cháu rồi sao, ở chỗ này, nhất định phải ngoan ngoãn một chút, còn nữa, hôm nay cháu phải làm quen nhiều hơn với Suzu Yamakawa. Về sau, chú định để Suzu Yamakawa dạy cho cháu một số lễ nghi phép tắc, để tiểu cô nương như cháu bớt ngỗ ngược hơn, cháu đã nghe chưa?

- Chú, cháu biết rồi!

Kỷ Tuyết đáp.

Diệp Lăng Phi đang ăn sáng, điện thoại di động của hắn đổ chuông, Diệp Lăng Phi lấy điện thoại từ trong túi ra, thấy là do Tiểu Triệu gọi tới. Mấy hôm nay Tiểu Triệu đang bận bịu chuyện của Tôn Dược Đông, chắc là bên Tiểu Triệu có được tín tức mới nào đó về vụ Tôn Dược Đông, muốn nói với Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cũng không quan tâm lắm đến chuyện của Tôn Dược Đông, dù sao bây giờ chuyện đã đến nước này rồi, chỉ còn là vấn đề thời gian nữa mà thôi, theo Diệp Lăng Phi thấy, không đầy một tuần nữa, Tôn Dược Đông cũng sẽ bị bắt. Đó là suy đoán của Diệp Lăng Phi, rốt cuộc kết quả sẽ thế nào, Diệp Lăng Phi cũng không nói trước được, dù sao hắn không phải là thần tiên. Diệp Lăng Phi không vội vàng nghe máy, trước tiên cứ uống mấy ngụm sữa, sau đó mới nhận nghe điện thoại. Giọng nói của Tiểu Triệu vang lên trong điện thoại:

- Diệp ca, trong trại tạm giam hôm nay vừa có người chết!

Tiểu Triệu nói một câu không đầu không đuôi, trái lại làm cho Diệp Lăng Phi cảm thấy sửng sốt, hắn không nghĩ ra chuyện có người chết trong trại tạm giam thì có liên quan gì đến mình, không phải do mình giết chết mà. Bây giờ có người chết trong trại tam giam cũng không có gì bất ngờ nữa cả, cái gì mà dội nước chết, trốn tìm cũng chết v.v.., dân chúng bình thường cũng đã quen với chuyện có người chết trong trại giam rồi.

- Tiểu Triệu, chuyện đó thì có liên quan gì đến anh, chẳng lẽ anh quen người vừa chết đó sao?

Tiểu Triệu nói:

- Người chết yên là Mộ Thiên Dương, em không biết Diệp ca có quen người này không, nhưng mà có lẽ người phụ nữ mà bọn em bắt anh có quen đấy, cô ta tên là Mộ Văn!

Diệp Lăng Phi nghe Tiểu Triệu nhắc đến Mộ Văn, hắn liền nhíu mày. Diệp Lăng Phi không ngờ sáng sớm ra lại nghe chuyện thế này, Diệp Lăng Phi cho rằng, trong chuyện này có chút vấn đề, Mộ Văn không có lý do gì mà làm như vậy, phải biết rằng tối hôm qua Mộ Văn đã đưa Mộ Thiên Dương đến trại tạm giam rồi, chẳng lẽ trong chuyện này còn có uẩn khúc gì sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.