Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1159: Chương 1159: Nhảy lầu




Điền Tư nhìn Trần Dương đứng trước mặt mình. Cô ta lắc đầu, có thể trước đây Điền Tư tỏ ra quá yếu đuối, như một con chim nhỏ nép vào người khiến Trần Dương hiểu nhầm cho rằng cô ta là một người con gái dễ bắt nạt, nhưng bây giờ cô ta cần cho Trần Dương thấy khí chất không giống người của cô ta, cần để cho Trần Dương biết Điền Tư không phải là một người con gái bắt nạt.

Điền Tư khẽ nói:

- Trần Dương, đừng nghĩ như vậy, chúng ta cần nghĩ xem giải quyết như thế nào?

Trần Dương nghe ĐiềnTư nói xong bèn ngẩng mặt lên nhìn Điền Tư nói:

- Tư Tư, có phải em đã có cách rồi không, em mau giúp anh nghĩ cách, anh vẫn không dám báo cảnh sát, anh sợ nếu báo cảnh sát, cảnh sát sẽ cho rằng anh giết anh ta nhưng anh thật sự không giết anh ta.

Điền Tư nghe Trần Dương lải nhải không ngừng bèn dang tay tát cho Trần Dương một cái, cái tát của Điền Tư khiến Trần Dương ngẩn người ra, anh ta để tay lên má chỗ bị Điền Tư đánh nhìn Điền Tư nói:

- Tư Tư, sao em lại đánh anh?

- Em muốn anh im mồm đi. Bây giờ là lúc nào rồi, anh vẫn còn lải nhải mãi, chúng ta cần phải nghĩ cách giải quyết.

Trần Dương nghe Điền Tư nói xong, anh ta nhìn Trần Dương hỏi:

- Nghĩ cách? Tư Tư, chúng ta cần nghĩ cách gì, anh bây giờ không có cách nào cả, anh cũng không biết phải làm như thế nào.

- Trần Dương, có người nhìn thấy anh đi vào đây không? Điền Tư hỏi.

- Không có. Nếu không có thì chúng ta cần dọn dẹp chỗ này một chút, coi như khi anh ta ngủ tự chết, anh hiểu ý em không?

- Hiểu. Tư Tư em nói đi, em bảo anh làm thế nào anh sẽ làm như thế.

Điền Tư chính là muốn nghe câu nói này của Trần Dương, lại nghe thấy Trần Dương nói câu đó, Điền Tư ngồi trên sô pha nói:

- Vậy anh còn đứng đó đợi gì nữa, không nhanh mà dọn dẹp đi.

Điền Tư vừa nói xong, Trần Dương bèn giật mình vội vàng gật đầu. Trần Dương đứng lên , kéo xác gã đàn ông kia lên giường, rồi sắp xếp lại, đắp chăn lên người gã đàn ông giống như gã ta đang ngủ. Ngay sau đó theo lời của Điền Tư, Trần Dương dọn dẹp hết mọi thứ trong phòng, bao gồm cả vân tay. Điền Tư còn kiểm tra một chút xem có còn gì sơ hở không, Điền Tư cùng Trần Dương đi ra cửa phòng, cô ta không vội ra ngoài mà còn nghe xem bên ngoài có tiếng gì không, khi cô ta không nghe thấy tiếng gì, Điền Tư và Trần Dương mới đi ra khỏi phòng. Trước khi đi, Điền Tư cũng không quên lau hết vân tay của Trần Dương, cô ta và Trần Dương không vội đi xuống tầng một khách sạn, khi đến tầng hai, bọn họ dừng thang máy lại rồi đi ra.

Điền Tư và Trần Dương xuống đến tầng hai, cô ta không lập tức đi xuống mà cùng Trần Dương đi ra chỗ cầu thang bộ, cô ta đứng ở đó nhìn Trần Dương. Trần Dương lúc đó vẫn rất hoang mang lo sợ, Điền Tư đưa tay đẩy Trần Dương một cái khẽ nói:

- Trần Dương, anh có phải là một người đàn ông không, nhìn xem anh sợ đến mức này, bộ dạng này của anh để ai nhìn thấy cũng biết anh vừa mới làm việc xấu đấy, em nói cho anh biết, chuyện này không liên quan gì đến anh cả, anh đừng nghĩ gì hết cả.

- Anh muốn không nghĩ, nhưng anh không làm được. Anh không biết nên làm như thế nào mới được, Tư Tư, anh thật sự không có vấn đề gì cả.

Điền Tư vốn định để Vu Đình Đình làm kẻ chịu thay, nhưng Vu Đình Đình lại sống chết cũng không chịu đi lên làm kế hoạch đó của Điền Tư thất bại. Cô ta nhìn Trần Dương trong lòng thầm nghĩ:

- Bây giờ Trần Dương chuyện gì cũng nghe mình, như vậy cũng không tồi, Trần Dương không phải thuộc về mình sao.

Điền Tư nghĩ đến đây nói:

- Trần Dương, chuyện này anh không cần lo lắng, em nói không có chuyện gì thì sẽ không có chuyện gì, bây giờ chúng ta đi cầu thang bộ xuống, Đình Đình còn đang đợi chúng ta ở đại sảnh tầng một, khi anh gặp Đình Đình nhất định không được tỏ ra bất kỳ sắc thái hoang mang sợ hãi nào, cứ coi như không có chuyện gì xảy ra, anh hiểu chưa?

Trần Dương vốn đã hoang mang sợ hãi rồi, Điền Tư nói gì, Trần Đương đều tự nhiên sẽ làm theo. Anh ta gật đầu nói:

- Tư Tư, anh biết phải làm gì, anh sẽ không để Đình Đình nhìn ra đâu.

Điền Tư khoác tay Trần Dương, nhìn Trần Dương cười nói:

- Như vậy thì tốt. Trần Dương, thoải mái một chút, không cần phải căng thẳng như vậy.

Trần Dương có thể không căng thẳng sao? Đây là chuyện chết một mạng người, anh ta không thể bình tĩnh như Điền Tư, Điền Tư cũng không phải là người trong cuộc nên đương nhiên không cần lo lắng, nhưng bản thân anh ta thì lại khác, anh ta là người trong cuộc làm sao có thể bình tĩnh như Điền Tư được.

Điền Tư và Trần Dương từ trên lầu đi xuống, khi bọn họ tay trong tay xuất hiện trước mặt Vu Đình Đình, Vu Đình Đình vội vàng đặt điện thoại xuống rồi đứng lên. Vu Đình Đình nhìn Trần Dương và Điền Tư tay trong tay, cô ta cho rằng mâu thuẫn giữa hai người đã giải quyết xong, Vu Đình Đình cười nói:

- Tớ đã nói rồi mà không có chuyện gì to tát cả, Tư Tư, bây giờ cậu yên tâm rồi chứ.

Điền Tư cười nói:

- Đình Đình, cảm ơn cậu đã đi cùng tớ, giữa tớ và Trần Dương đã hết hiểu nhầm rồi, phải không Trần Dương?

Điền Tư nói rồi quay sang Trần Dương, Trần Dương nghe thấy Điền Tư nói xong bèn gật đầu nói:

- Đúng thế, Đình Đình, cảm ơn cậu.

Vu Đình Đình nghe thấy Trần Dương và Điền Tư nói vậy với mình xong bèn xua tay nói:

- Khách sáo với tớ thế làm gì chứ. Tớ cũng có làm gì đâu, à, tớ còn có việc không làm phiền hai cậu nữa.

Vu Đình Đình rời khỏi khách sạn, Điền Tư và Trần Dương cũng rời khỏi khách sạn. Điền Tư khoác tay Trần Dương đi ra bên đường, sắc thái trên mặt Trần Dương luôn không tự nhiên, Điền Tư nhìn Trần Dương nói:

- Trần Dương, nhìn bộ dạng của anh kìa, không tự nhiên chút nào cả.

- Tư Tư, trong lòng anh rất sợ hãi. Em thấy cảnh sát liệu có nghi ngờ anh không?

Điền Tư nghe câu nói của Trần Dương xong bèn cười nói:

- Nghi ngờ anh? Cảnh sát làm sao có thể nghi ngờ anh chứ, anh cũng không giết người, em sớm đã biết thầy giáo của em có bệnh tim, có thể vì một số chuyện nhỏ mà làm bệnh tim phát lên, em thấy có thể trong lúc anh chưa đến, bệnh tim của thầy giáo em đã phát rồi, lúc anh đến không may đúng lúc bệnh tim của thầy giáo em phát lên, kết quả mới trở nên như vậy. Đương nhiên, nếu anh kịp thời gọi cấp cứu có thể thấy giáo của em còn có thể cứu được, nhưng anh lại bỏ lỡ thời gian quá lâu, Trần Dương anh đừng suy nghĩ nhiều nữa.

Trần Dương nghe Điền Tư nói vậy xong, anh ta quay mặt sang Điền Tư nói một cách cảm động:

- Tư Tư, lần này phải cảm ơn em, nếu không có em anh không biết phải làm thế nào nữa.

Điền Tư cười nói:

- Trần Dương, sao anh lại nói vậy, lẽ nào anh quên rồi sao, anh là bạn trai của em, em đương nhiên sẽ cố gắng hết sức để giúp anh, trước đó, giữa em và anh có hiểu nhầm, em biết đều tại em không tốt khiến anh hiểu nhầm, trải qua chuyện này xong, em đảm bảo sẽ không để anh hiểu nhầm nữa, Trần Dương em cũng muốn anh hiểu em không hề giống như anh tưởng tượng.

Trần Dương vội vàng gật đầu nói:

- Tư Tư, anh đảm bảo về sau sẽ không nghĩ như thế nữa, anh rất tin em.

- Anh tin em là tốt rồi.

Điền Tư cười, cô ta khoác tay Trần Dương, miệng cười đắc ý.

Diệp Lăng Phi ngồi trong phong họp hồi lâu, với Diệp Lăng Phi cuộc họp này còn lâu mới kết thúc. May mà Vu Đình Đình nhắn tin cho hắn, Diệp Lăng Phi nhân cơ hội đó bèn đi ra khỏi phòng họp. Diệp Lăng Phi quay về phòng làm việc của Bạch Tình Đình, hắn ngồi ở bàn làm việc của Bạch Tình Đình, nhắn tin nói chuyện với Vu Đình Đình. Bạch Tình Đình lại goi điện đến, giục Diệp Lăng Phi quay về phòng họp. Diệp Lăng Phi đầu đau không ngừng, Bạch Tình Đình lại cứ bám lấy không chịu buông tha, bắt hắn phải quay về cuộc họp. Hắn chỉ còn cách quay về phòng họp, khi Diệp Lăng Phi quay về phòng họp. Cuộc họp đã sắp kết thúc rồi, Bạch Tình Đình đơn giản nói vài câu xong, cuộc họp chính thức kết thúc. Cuộc họp vừa kết thúc , Diệp Lăng Phi bèn thở dài nhẹ nhõm. Bạch Tình Đình nghe thấy tiếng thở dài của Diệp Lăng Phi bèn cau mày lên, Diệp Lăng Phi vốn định đứng lên đi ra nhưng Bạch Tình Đình kéo Diệp Lăng Phi một cái nói:

- Ông xã, anh đợi một lát.

Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói vậy xong quả nhiên ngồi xuống không động đậy. Dã Thú đi đến bên cạnh Diệp Lăng Phi nói:

- Lão đại, em về trước đây, ở đây cũng không có việc gì của em, em không ở đây cùng anh nữa.

- Ừ, về đi.

Diệp Lăng Phi nói với Dã Thú rồi xua tay ngầm nói với Dã Thú có thể đi được rồi. Khi trong phòng họp chỉ còn lại Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đinh nói với Diệp Lăng Phi:

- Ông xã, có phải anh thấy họp hành rất nhàm chán?

Diệp Lăng Phi dựa vào lưng ghế, hắn nhìn Bạch Tình Đình than thở:

- Đương nhiên là nhàm chán rồi. Bà xã, em bắt anh tham gia những cuộc họp như thế này không phải là làm khó anh sao, anh cơ bản không thích ngồi đây hợp hành gì cả, chẳng có chút ý nghĩa gì cả, thời gian đó thà đi ngủ còn tốt hơn ngồi ở đây, bà xã, anh nói đúng không?

Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói vậy xong, gắt giọng nói:

- Đúng cái gì mà đúng. Ai bảo anh là tổng giám đốc của tập đoàn này, lẽ nào anh là tổng giám đốc mà lại không tham gia họp sao? Ông xã, những chuyện này đều là anh tự chọn, chứ không có ai ép anh cả.

- Bà xã, anh làm như vậy không phải là vì lo lắng giữa em và Trương Lộ Tuyết nảy sinh mâu thuẫn sao? Em nghĩ rằng anh muốn làm cái chức tổng giám đốc này sao, anh không hề có chút hứng thú gì với việc này cả.

Bạch Tình Đình đứng lên nói:

- Ông xã, bất luận anh có thích hay không thì cũng phải làm. Ông xã, đợi một lát em đưa anh đi xem phòng làm việc của anh.

Diệp Lăng Phi sửng sốt, hắn nhìn Bạch Tình Đình nói:

- Phòng làm việc của anh? Bà xã, anh cần gì phòng làm việc chứ, anh cũng không muốn đến đây làm việc, em sắp xếp phòng làm việc cho anh không phải là rất lãng phí sao?

- Sao lại là lãng phí chứ?

Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói vậy xong, cô ta nhìn Diệp Lăng Phi nói:

- Ông xã, anh là tổng giám đốc, tổng giám đốc làm sao có thể không có phòng làm việc riêng chứ, bất luận anh có đến đây hay không, phòng làm việc của anh ở đây cũng phải được chuẩn bị, ông xã, em đưa anh đi xem phòng làm việc, em nghĩ bây giờ cũng chuẩn bị tạm ổn rồi.

Diệp Lăng Phi buông hai tay, tỏ vẻ bất đắc dĩ. Diệp Lăng Phi than thở:

- Được rồi, bà xã, em nói là được rồi, em muốn làm gì thì làm.

Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi đi ra khỏi phòng họp, Bạch Tình Đình không quay về văn phòng của mình mà dẫn Diệp Lăng Phi đi đến phòng làm việc của hắn. Văn phòng tổng giám đốc của Diệp Lăng Phi và văn phòng của Bạch Tình Đình đều ở cùng một tầng, chỉ là văn phòng của Bạch Tình Đình ở phía bắc, còn phòng làm việc của Diệp Lăng Phi lại ở phía đông, bên phía đông đó luôn có một khu vực để trống, Bạch Tình Đình dùng khu đó làm văn phòng cho Diệp Lăng Phi.

Bạch Tình Đình dẫn Diệp Lăng Phi đến phòng làm việc của Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi bèn đứng ở giữa phòng làm việc nói:

- Bà xã, phòng làm việc này của anh hơi thái quá một chút thì phải, anh nghĩ hoàn toàn không cần thiết, anh cũng không định làm việc ở đây, em chuẩn bị cho anh như thế này cũng có tác dụng gì đâu.

Bạch Tình Đình đi đến bên cạnh Diệp Lăng Phi, chỉ về phía cái bàn làm việc hình bán nguyệt ở trước mặt nói:

- Ông xã, chuyện này là cần thiết. Ông xã, bàn làm việc này là bàn nhập khẩu đấy, em vốn để mình dùng nhưng sau đó em đổi ý bèn để chiếc bàn đó ở trong kho, lần này lấy ra để anh dùng, ông xã, anh thấy thế nào?

Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói vậy, hắn đột nhiên cười nói:

- Vòng vèo mãi, anh cũng chỉ toàn dùng đồ cũ thôi, bà xã, anh còn cho rằng là em đặt làm, ban nãy anh còn đang nghĩ, tốc độ của em thật quá nhanh chứ không ngờ lại là đồ cũ mà em không dùng, thật là khiến anh quá thất vọng.

Bạch Tình Đình gắt giọng nói:

- Ông xã, anh nói linh tinh cái gì vậy, cái gì mà đồ cũ mà em không dung chứ, cái bàn làm việc này là lúc đầu em đặt làm, em vẫn chưa từng dùng nó.

Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói vậy xong, hắn vội vàng nói:

- Anh chỉ là đùa với em thôi, bà xã, em đừng tức giận. Bà xã, anh thấy bàn làm việc này rất đẹp, anh rất thích, bà xã, đi thôi, chúng ta cùng qua đó ngồi thứ đi xem cảm giác thế nào.

Bạch Tình Đình đứng yên không động đậy, cô ta nói:

- Có gì mà đáng ngồi chứ. Văn phòng này là của anh, sau này, khi anh đến công ty có thể đến đây nghỉ ngơi.Bên này có phòng xép, trong phòng xép có giường nghỉ, mắc áo, tủ…anh có thể nghỉ ngơi trong phòng xép. Máy tính của anh em cũng sẽ nhanh chóng chuẩn bị, ông xã, anh thích máy tính của hãng nào?

Diệp Lăng Phi đi đến trước bàn làm việc của hắn, ngồi xuống, hai tay đặt lên thành ghế, vuốt nhẹ thành ghế bóng tấng nói:

- Tùy em, máy tính của hãng nào cũng được, chỉ cần để anh có thể chơi trò Starcraft là được rồi. Bà xã, em còn không nói chiếc ghế này ngồi thật sự rất thoải mái, anh phải cảm ơn bà xã đã chuẩn bị cho anh chu đáo đến vậy.

- Anh thích là được rồi. Ồng xã, anh ở đây xem nhé, em về văn phòng xử lý một số tài liệu, đợi lát nữa chúng ta cùng rời khỏi công ty.

- Ừ. Diệp Lăng Phi gật đầu.

Bạch Tình Đình rời khỏi văn phòng, Diệp Lăng Phi ngồi trên ghế, gác chân lên bàn, lấy thuốc lá ra châm một điếu hút, Diệp Lăng Phi đột nhiên phát hiện ở đây không có gạt tàn. Diệp Lăng Phi đứng lên, tay cầm điếu thuốc đi đến trước cửa sổ, mở cửa sổ ra bỏ tàn thuốc ra bên ngoài.

Diệp Lăng Phi đột nhiên phá lên cười, hắn lẩm nhẩm:

- Mình còn cần văn phòng, thật là thú vị, hài, cũng không biết Tình Đình nghĩ thế nào mà lại chuẩn bị cho mình một phòng làm việc to thế này, thật là.

Diệp Lăng Phi đứng ở cửa sổ, hút hết thuốc xong, hắn quay lại văn phòng, vừa mới ngồi xuống bèn thấy một bóng người xẹt qua cửa sổ. Diệp Lăng Phi ngạc nhiên nói:

- Trời, siêu nhân!

Diệp Lăng Phi vội vàng đứng lên khỏi chỗ ngồi chạy ra cửa sổ nhìn xuống dưới thì thấy bên dưới vọng lên tiếng hò hét. Diệp Lăng Phi không nhìn rõ bên dưới đã xảy ra chuyện gì, hắn vội vàng chạy ra khỏi văn phòng.

Khi Diệp Lăng Phi chạy ra khỏi văn phòng bèn nghe thấy có người ở hành lang kêu lên:

- Không tốt rồi, có người nhảy lầu.

Diệp Lăng Phi cau mày, hắn không ngờ ở đây lại có người nhảy lầu, quan trọng là tại sao lại chọn tòa nhà của tập đoàn quốc tế Thế Kỷ mà nhảy, ở Vọng Hải có rất nhiều tòa nhà văn phòng, tại sao lại không đến tòa nhà cao ốc khác nhảy mà lại chọn đến đây nhảy lầu chứ.

Diệp Lăng Phi đi về phía thang máy, kết quả nhìn thấy Bạch Tình Đình từ trong văn phòng chạy ra đang đi về phía thang máy. Bạch Tình Đình nhìn thấy Diệp Lăng Phi, cô ta vội vàng nói:

- Ông xã, hình như xảy ra chuyện rồi.

- Anh biết rồi. Bà xã, em đừng đi, em ở trong văn phòng đợi tin tức đi, chuyện này không cần nghĩ cũng biết, hện trường sẽ máu me đầm đìa, nếu em đi, tối nay đừng ngĩ đến việc ngủ nữa.

Bạch Tình Đình ban nãy nghe tin có người nhảy lầu vội vàng chay ra khỏi văn phòng, cô ta không hề suy nghĩ nhiều, bây giờ nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, Bạch Tình Đình mới nghĩ đến hiện trường nhất định sẽ đầm đìa máu, quả thật mình không nên đi.

Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi nói:

- Ông xã, vậy anh qua đó xem vậy, em đợi tin tức của anh.

Bạch Tình Đình đương nhiên biết rõ năng lực của Diệp Lăng Phi. Trong lòng Bạch Tình Đình, chồng cô ta là kẻ không sợ trời không sợ đất không sợ, thế giới này cơ bản không có chuyện gì có thể khiến Diệp Lăng Phi sợ hãi, Bạch Tình Đình vô cùng tin tưởng Diệp Lăng Phi. Bây giờ có Diệp Lăng Phi ở đây, cho dù gặp phải chuyện nguy hiểm hơn nữa, Bạch Tình Đình cũng không cần sợ hãi.

Khi Diệp Lăng Phi xuống đến tầng một, bên ngoài đã có không ít người vây đến. Một số người nhát gan chỉ dám nhìn từ xa chứ không dám đến hiện trường. Phía bên hiện trường không có mấy người, Diệp Lăng Phi gan dạ, đi thẳng đến hiện trường, hiện trường máu me đầm đìa, hẳn nào những người kia không dám đến. Đó là một người đàn ông, não đều văng hết ra ngoài, từ hiện trường cho thấy, có vẻ như đầu của người đàn ông đó tiếp đất trước mới bị vỡ thê thảm như thế.

Diệp Lăng Phi lấy điện thoại ra, gọi điện cho tiểu Triệu. Điện thoại vừa kết nối, Diệp Lăng Phi vừa nói được mấy câu thì tiểu Triệu đã nói:

- Anh Diệp, em đang đến đó, em đã nhận được tin báo cảnh sát rồi.

- Vậy được, đến lúc đó sẽ nói tiếp.

Diệp Lăng Phi nghe tiểu Triệu nói vậy xong, không nói gì thêm với tiểu Triệu nữa, hắn nhanh chóng cúp điện thoại. Bên phía tiểu Triệu bọn họ thật sự đến rất nhanh, khi tiểu Triệu dẫn người đến, những người vây xem đều tránh ra xa. Tiểu Triệu phái người đến điều tra trước, anh ta đến trước mặt Diệp Lăng Phi nói:

- Anh Diệp, rút cuộc là chuyện gì vậy, sao lại có người ngảy lầu?

- Anh làm sao mà biết được.

Diệp Lăng Phi lấy thuốc la ra, đưa cho tiểu Triệu một điếu, hắn tự lấy một điếu đút vào miệng, châm thuốc xong, Diệp Lăng Phi nhìn sang thi thể người chết mắng:

- Khốn thật, muốn nhảy lầu cũng không chọn nơi nào tốt một chút, lại chạy đến đây mà nhảy, thật là đen đủi quá đi.

Tiểu Triệu nghe thấy Diệp Lăng Phi nói vậy xong anh ta nói:

- Anh Diệp, những chuyện thế này ai gặp phải cũng đều cảm thấy đen đủi. Anh Diệp, anh cũng không cần suy nghĩ nhiều, những chuyện thế này nghĩ nhiều cũng không có gì tốt đẹp cả.

Diệp Lăng Phi nghe tiểu Triệu nói xong bèn quay mặt sang tiểu Triệu hỏi:

- Cái gì mà không phải là chuyện gì tốt đẹp. Ý em là gì vậy?

Tiểu Triệu cười nói:

- Không có gì ạ. Anh Diệp, em chỉ là thuận miệng nói thôi, chứ không định nói gì cả.

Diệp Lăng Phi nhìn tiểu Triệu nói:

- Tiểu Triệu, em có phải có chuyện gì muốn nói với anh nhưng lại không nói ra?

Tiểu Triệu nhìn xung quanh, anh ta kéo Diệp Lăng Phi đến chỗ ít người kẽ nói:

- Anh Diệp, chuyện này em nói thế nào nhỉ? Anh Diệp, chuyện này trước đây em không tin nhưng hai ngày trước xảy ra một chuyện khiến em không thể không tin chuyện này.

- Chuyện gì?

Diệp Lăng Phi nhìn bộ dạng của tiểu Triệu bèn cảm thấy trong chuyện này có gì đó, rất có thể liên quan đến người chết này. Diệp Lăng Phi đương nhiên không tin chuyện này rồi, hắn chỉ cảm thấy hiếu kỳ, nhìn tiểu Triệu hỏi:

- Tiểu Triệu, nói nghe xem nào, rút cuộc là chuyện gì?

Tiểu Triệu khẽ nói:

- Chính là chuyện ma quỷ. Hai ngày trước em vừa tiếp nhận một vụ án, là vụ án về một người phụ nữ nhảy lầu, nghi là do gã ta giết, nhưng không có chứng cứ, kết quả, vào đêm ngày thứ hai sau khi người phụ nữ kia chết, gã đàn ông giết người phụ nữ kia đến tự thú, anh Diệp, em nói ra, anh có thể sẽ không tin, anh biết tại sao gã đàn ông kia đến tự thú không, bởi vì người đàn ông đó nhìn thấy linh hồn của người phụ nữ đó, ở trong nhà của gã, thậm chí…

Tiểu Triệu nói đến đây, bộ dạng tỏ ra vô cùng khủng khiếp, khẽ nói:

- Thậm chí gã đàn ông đó còn cùng người phụ nữ đó nằm trên một chiếc giường, anh Diệp có phải rất khủng khiếp không?

Diệp Lăng Phi nghe xong lạnh lùng nói :

- Vớ vấn. Làm sao như thế được, tiểu Triệu, em là cảnh sát, lẽ nào em tin chuyện này sao?

- Em đương nhiên không tin rồi. Ban đầu em cũng không tin nhưng khi bọn em đến nhà gã ta quả thực đã phát hiện ra vấn đề, có vẻ như nhà gã ta không chỉ có một mình gã ta, mà còn có người khác. Anh Diệp, chuyện này là em đích thân trải qua, em không thể không tin, gã đàn ông đó chỉ ở nhà có một mình, anh nói xem, nếu nhà gã ta không có quỷ làm sao lại có dấu vết của người khác đã ở đó?

Diệp Lăng Phi nghe tiểu Triệu nói xong lạnh lùng nói:

- Đây là lý luận vớ vẩn gì vậy. Tiểu Triệu, tiểu tử này trong đầu ngày nào cũng nghĩ những chuyện gì vậy, đến đạo lý đơn giản như vậy cũng không hiểu, anh nói cho em biết nhé, nếu nói trong nhà gã ta còn có vết tích của người khác ở đó, điều này có gì kỳ lạ chứ. Hơn nữa, người khi còn sống còn không làm người khác sợ hãi, khi chét rồi làm sao có thể khiến người hác sợ hãi chứ? Anh thấy những chuyện này đều vớ vấn, em phải nhớ rõ, con người khi sống uy phong tám hướng thì sau khi chết đi cũng vẫn như vậy.

Tiểu Triệu nghe thấy những lời của Diệp Lăng Phi xong nói:

- Anh Diệp, em cũng biết, con người anh cái gì cũng không sợ, nên đương nhiên cũng sẽ không tin chuyện này, nhưng có lúc tin một chút cũng rất tốt, một số nơi thật sự rất huyền bí.

- Anh không tin đâu. Anh cũng thật sự chưa từng gặp qua, đợi khi nào gặp anh tin cũng không muộn.

Tiểu Triệu cười nói:

- Anh Diệp, em chỉ nói với anh thế thôi, nếu anh Diệp không tin, coi như em chưa từng nói.

Diệp Lăng Phi nhìn tiểu Triệu nói:

- Tiểu Triệu, chuyện này anh thật sự không tin, bỏ đi, không nói chuyện này nữa, em mau điều tra đi, anh thấy cũng không có chuyện gì, không phải là nhảy lầu tự sát sao? Không có chuyện gì to tát cả.

Diệp Lăng Phi và tiểu Triệu nói chuyện với nhau xong, hắn quay lại văn phòng của Bạch Tình Đình. Khi Diệp Lăng Phi vừa mới đẩy cửa văn phòng của Bạch Tình Đình bèn nghe thấy tiếng răn dạy của Bạch Tình Đình vọng ra nói:

- Chuyện như thế này làm sao có thể xử lý như vậy, lẽ nào các anh không hiểu biến báo sao, bây giờ thì hay rồi, có người chết rồi, anh nói đi nên làm thế nào?

Đứng trước mặt Bạch Tình Đình là giám đốc bộ phận nhân sự, lúc đó,vì bị Bạch Tình Đình nói, anh ta cúi đầu giải thích:

- Phó tổng giám đốc, tôi cũng không ngờ lại xảy ra chuyện này. Tôi chỉ là làm theo quy định của công ty ra quyết định sa thải anh ta, phó tổng, đây là quy định của công ty chúng ta, tôi cũng là làm theo quy định của công ty.

Đúng lúc đó, Diệp Lăng Phi đi vào. Diệp Lăng Phi vừa bước vào nhưng không đi về phía Bạch Tình Đình mà đi thẳng đến ghế sô pha trong văn phòng, hắn ngồi xuống xong, đưa chân gác lên nhìn Bạch Tình Đình và vị giám đốc nhân sự đang nói chuyện với nhau. Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi bước vào bèn xua tay với vị giám đốc nhân sự nói:

- Được rồi, anh đi ra đi sau này nếu gặp chuyện như thế này nhất định phải biết cách biến báo một chút, các anh làm theo quy định của công ty không sai nhưng khi các anh nói nhất định phải chú ý khẩu khí đừng có nghiêm khắc quá, cố hết sức để người khác có thể chấp nhận, biết chưa?

Vị giám đốc nhân sự vội vàng gật đầu nói:

- Phó tổng, tôi biết rồi. Bây giờ tôi sẽ quay về cùng mọi người trong bộ phận của tôi họp bàn, yêu cầu bọn họ trong công việc sau này nhất định cần biết cách làm thế nào để mềm dẻo hơn.

Bạch Tình Đình xua tay, vị giám đốc nhân sự đi ra khỏi văn phòng, Bạch Tình Đình mới đứng lên đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi, cô ta ngồi xuống thở dài nói:

- Được rồi, được rồi. Ông xã, điều tra ra rồi, người đàn ông nhảy lầu đó là nhân viên của tập đoàn quốc tế Thế Kỷ, vì bị nghi ngờ tham mô tài sản của công ty, bộ phận nhân lực đã theo quy định của công ty sa thải anh ta, hơn nữa, từ một tuần trước đã có quyết định sa thải anh ta rồi, ban nãy có người nhìn thấy anh ta đến công ty, hơn nữa...hơn nữa còn nhảy từ trên đỉnh tòa nhà xuống...

Bạch Tình Đình nói đến đây lại thở dài nói:

- Em không rõ anh ta tại sao lại đến đây nhảy lầu, lẽ nào thật sự cho rằng công ty chúng ta đối với anh ta không tốt? Anh ta tham mô tiền của công ty, công ty không hề truy cứu, chỉ sa thải anh ta, lẽ nào làm như vậy không được coi là tận tình tận nghĩa hay sao, mà lại phải làm như thế chứ?

Nghe Bạch Tình Đình nói vậy xong, Diệp Lăng Phi bèn cười nói:

- Bà xã, anh thấy chuyện ở đây có lẽ rất đơn giản, đãi ngộ hiện nay của công ty quốc tế Thế Kỷ là một trong những công ty tốt nhất ở Vọng Hải, nếu anh ta rời khỏi công ty quốc tế Thế Kỷ nhất định sẽ không thể tìm được một công việc có đãi ngộ tốt đến thế, có khả năng còn không được đến một nửa số tiền ở đây, anh ta đương nhiên suy nghĩ không thông nên mới nhảy lầu, sự việc chỉ đơn giản vậy thôi, nhưng sự việc đã xảy ra, lúc này nghĩ gì cũng không có tác dụng, chi bằng không nghĩ thì tốt hơn, bà xã, bình tĩnh lại một chút, chúng ta về nhà ăn cơm thôi.

Bạch Tinh Đình tỏ ra có phần phiền muộn nói:

- Ăn cơm gì chứ, công ty xảy ra chuyện như vậy, em còn lòng dạ nào mà ăn cơm chứ. Em không hiểu nổi, rút cuộc công ty đã bạc đãi anh điều gì mà anh ta lại đến đây nhảy lầu, ông xã, anh có biết như vậy sẽ có anh hưởng rất lớn đến công ty hay không?

Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói vậy xong bèn cười nói:

- Có gì ảnh hưởng chứ? Tình Đình, anh thấy em không cần lo lắng, sự việc đã xảy ra rồi , cho dù em có phiền muộn hơn nữa cũng không có tác dụng, chi bằng đừng nghĩ nữa, như thế ngược lại có thể làm bản thân mình vui vẻ, bà xã, em nghe lời anh đi đừng suy nghĩ lung tung nữa.

Bạch Tình Đình tỏ ra phiền muộn, cô ta nói:

- Ông xã, anh có hiểu không, nếu gặp phải chuyện này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến công ty. Em phải tìm người đến xử lý, để như vậy không được.

Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói đến đây, hơi sửng sốt, hắn nhìn Bạch Tình Đình hỏi:

- Bà xã, em tìm người đến xử lý? Bà xã, việc xử lý mà em nói có ý gì vậy?

- Còn có thể có ý gì được chứ, chính là tìm một đại sư đến, xử lý mọi việc ở đó. Ông xã, em biết anh không tin những chuyện này, rất nhiều người trong công ty đều tin chuyện này, bây giờ trong công ty có người chết, sẽ ảnh hưởng đến công ty, tốt nhất là tìm người đến xử lý, cũng không biết tìm ai đến thì tốt. Ở Vọng Hải có vài vị đại sư nhưng không biết bây giờ không biết có thời gian hay không, chi bằng mời người ở Hồng Kong tới...

Diệp Lăng Phi nghe thấy Bạch Tình Đình ngồi lẩm nhẩm, hắn cười nói:

- Bà xã, em tin anh đi, không cần lo lắng chuyện này, nếu em thật sự lo lắng, vậy anh sẽ gác đêm cho em, em thấy thế nào?

Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói vậy xong, vội vàng nói:

- Nói vớ vẩn, làm sao có thể để anh đến gác đêm được chứ? Ông xã, anh đừng nói vậy, em nghĩ nên tìm người đến thì tốt hơn.

Diệp Lăng Phi ôm eo Bạch Tình Đình nói:

- Tình Đình, em đừng mê tín như vậy, trên thế giới này làm gì có ma quỷ chứ, anh thấy ma quỷ đều là con người tự dọa mình mà thôi, em càng tin, ma quỷ sẽ tồn tại , em càng không tin ma quỷ cũng sẽ không tồn tại, anh thấy chúng ta nên nghĩ xem tối nay về nhà ăn gì thì tốt hơn.

Bạch Tình Đình than vãn:

- Ông xã, anh thật sự không lo lắng sao? Em thì rất lo lắng, ông xã, chuyện này không phải trò đùa, anh có biết không, giống cái người nhảy lầu ấy, mang theo sự oán hận rất nặng nề, như thế sẽ tạo thành sự oán niệm ma quỷ rất nặng, loại ma quỷ này sẽ gây hại cho con người.

Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói xong, hắn cười nói:

- Tình Đình, những chuyện này em nghe ai nói vậy, thật là quá hão huyền.

- Chuyện này là em nghe đại sư nói. Ông xã, có một số chuyện tốt nhất nên cẩn thận một chút thì tốt hơn, nếu không tin sẽ rất dễ xảy ra chuyện.

Bạch Tình Đình nói đến đây bèn đứng lên nói:

- Ông xã, em thấy em cứ nên gọi điện cho vị Tôn đại sư mà em quen biết, ông ta là chuyên gia trong lĩnh vực này, emm muốn xem xem ông ta có ở Vọng Hải hay không?

Diệp Lăng Phi vốn định ngăn cản, nhưng thấy Bạch Tình Đình có chấp như vậy, hắn cũng không nói tiếp nữa. Trong lòng Diệp Lăng Phi thật sự không tin những chuyện này, với Diệp Lăng Phi, những chuyện ma quỷ này chỉ là những thứ hư vô mờ mịt, có một số người nói đã từng nhìn thấy ma quỷ, nói như thật vậy nhưng đa số mọi người vẫn không thể nhìn thấy cũng không thể chứng minh những chuyện này. Diệp Lăng Phi vốn không tin những chuyện này, đôi tay hắn đã dính đầy máu, nếu Diệp Lăng Phi tin những chuyện này nói không chừng hắn sớm đã bị ma quỷ giết chết rồi làm sao có thể sống an nhàn như hiện nay.

Nhưng Diệp Lăng Phi cũng không ngăn cản Bạch Tình Đình, nếu Bạch Tình Đình tin những chuyện này thì để Bạch Tình Đình tin vậy, dù sao đây cũng là một cách ám chỉ trong tâm lý, cũng có nghĩa là Bạch Tình Đình cần một sự an ủi về tâm lý, ít nhất có thể khiến cô ta yên tâm.

Bạch Tình Đình ngồi ở bàn làm việc lấy điện thoại ra gọi điện thoại. Diệp Lăng Phi lúc đó lấy thuốc ra hút đợi Bạch Tình Đình gọi điện thoại. Khi Bạch Tình Đình cúp điện thoại cô ta nói:

- Ông xã, Tôn đại sư nói tuần sau mới có thể quay về. chúng ta đợi ông ấy về nhờ ông ấy xem phong thủy có được không?

- Chuyện phong thủy này không cần nói với anh. Anh cũng không hiểu phong thủy gì cả, anh có thể nói gì chứ.

Diệp Lăng Phi nói rồi để điếu thuốc vào trong gạt tàn trước mặt, hắn đứng dậy gọi Bạch Tình Đình nói:

- Bà xã, chúng ta chuẩn bị về nhà thôi, ngày mai chúng ta còn có việc, chuyện hôm nay cứ để người cấp dưới của em giải quyết là được rồi, làm sao có thể chuyện gì cũng để bà xã em giải quyết chứ, như thế thì thật không ra sao cả, anh cần những người đó làm gì chứ, lẽ nào đến cả chuyện này cũng không giải quyết được sao?

Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói xong, cô ta nói:

- Ông xã, bây giờ em chuẩn bị một chút, chúng ta về nhà thôi.

Bạch Tình Đình nói rồi bắt đầu dọn dẹp đồ đạc. Diệp Lăng Phi đợi Bạch Tình Đình thu dọn đồ đạc xong, hai người cùng đi xuống. Khi bọn họ đi đến cửa tòa nhà, bên đó vẫn có cảnh sát đang giải quyết. Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đi ra bãi đỗ xe, Bạch Tình Đình quay đầu lại nhìn lẩm bẩm:

- Thật là đen đủi, không biết phong thủy của công ty có vấn đề gì sao lại xảy ra chuyện này chứ?

Diệp Lăng Phi từ trước đến nay không hề tin chuyện này, nhưng Diệp Lăng Phi cũng không kiên trì ở trước mặt Bạch Tình Đình nói những chuyện ma quỷ này đều là những chuyện vô căn cứ. Diệp Lăng Phi lên xe lấy điện thoại ra gọi về nhà nói với Trương Vân chuẩn bị cơm tối, buổi tối hắn và Tình Đình sẽ về nhà ăn cơm.

Minako là vệ sỹ của Bạch Tình Đình, ngồi trong xe của Bạch Tình Đình, sau khi lên xe, Minako nói với Bạch Tình Đình:

- Tiểu thư Bạch, rút cuộc xảy ra chuyện gì vậy?

- Hài, một lời khó nói hết được.

- Bạch Tình Đình không giải thích với Minako chỉ nói:

- Tóm lại, chị thấy phong thủy của công ty không tốt, chị đã tìm đại sư rồi, chuẩn bị xem phong thủy của công ty.

Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi lái xe về biệt thự. Diệp Lăng Phi vừa về đến nhà bèn đi tìm Chu Hân Mính, nói với Chu Hân Mính về việc hắn muốn mua một căn biệt thự ở gần bãi biển Hoàng Kim. Chu Hân Mính nhìn Diệp Lăng Phi nói:

- Ông xã, có phải anh lo lắng có người sẽ báo thù anh?

Nói chuyện với Chu Hân Mính không cần giống với Bạch Tình Đình, khi Diệp Lăng Phi nói chuyện với Bạch Tình Đình phải suy nghĩ rất nhiều vấn đề vì lo Bạch Tình Đình sẽ sợ hãi. Nhưng khi Diệp Lăng Phi nói chuyện với Chu Hân Mính thì không cần lo lắng những chuyện này, Chu Hân Mính trước đây là cảnh sát, có hoàn cảnh nào mà chưa gặp qua chứ, hơn nữa, cho dù Diệp Lăng Phi muốn giấu cũng rất khó giấu vì vậy khi Diệp Lăng Phi nói chuyện với Bạch Tình Đình không cần vòng vèo quanh co.

Diệp Lăng Phi gật đầu trực tiếp nói:

- Hân Mính, quả thật là như vậy, anh đã nói với em rồi, Đái Vinh Cẩm đã liên lạc với tổ chức lính đánh thuê Khoa Nhung Hỏa Diễm, theo tình báo của anh có thấy Đái Vinh Cẩm rất có khả năng sẽ tập kích anh. Hân Mính, chỗ anh ở bây giờ Đái Vinh Cẩm đã biết rồi, vì vậy chúng ta cần tạm thời chuyển đến chỗ ở khác, anh đã ở tìm nhà ở gần bờ biển Hoàng Kim rồi, ngày mai có thể đến đó xem, nếu thấy được sẽ lập tức quyết định, đến lúc đó chúng ta sẽ tới đó ở đợi mợi việc qua đi chúng ta sẽ chuyển về, Hân Mính em thấy thế có được không?

Chu Hân Mính cười nói:

- Ồng xã, em thấy rất tốt, bên đó có thể ngắm biển, chúng ta không cần phải đến bờ biển ngắm biển nữa, em rất thích bên đó, nhưng anh định nói thế nào với Tình Đình, nếu anh nói mọi chuyện với Tình Đình em sợ cô ấy sẽ sợ hãi.

- Đó cũng là chuyện mà anh lo lắng.Vì vậy, anh cũng không nói rõ thực tình với Tình Đình, anh chỉ nói với Tình Đình em muốn ngắm biển, chúng ta tạm thời chuyển đến ở bên bờ biển, Hân Mính, em phải giúp anh giữ bí mật, chuyện này không thể để Tình Đình biết được.

Diệp Lăng Phi vừa nói xong thì thấy cửa phòng Chu Hân Mính bị đẩy ra, Bạch Tình Đình từ bên ngoài đi vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.