Sau khi Diệp Lăng Phi chào tạm biệt Tưởng Á Đông, hắn và Vương Vĩnh trở về khách sạn, trên đường đi, khóe miệng Diệp Lăng Phi luôn hiện ra một nụ cười nhạt. Vương Vĩnh mấy lần muốn hỏi Diệp Lăng Phi, nhưng lời đã đến bên miệng anh ta lại nuốt về, không hỏi ra ngoài miệng. Sau khi Diệp Lăng Phi quay về phòng khách sạn, hắn vào phòng tắm tắm rửa một chút, mặc dù không làm gì, nhưng mà ngồi xe đi tới đi lui cũng đủ mệt. Diệp Lăng Phi nằm trong bồn tắm, trong lòng hắn đã nắm, khi nhìn thấy Tưởng Á Đông xuất hiện, Diệp Lăng Phi đã biết hắn phải về thành phố Vọng Hải rồi, có Tưởng Á Đông ở chỗ này, Diệp Lăng Phi không cần lo lắng chuyện gì cả, Tưởng Á Đông sẽ giúp hắn xử lý hết. Diệp Lăng Phi luôn luôn đánh giá Tưởng Á Đông là một người không tầm thường, ở trong mắt Diệp Lăng Phi, Tưởng Á Đông là một người có thể khiến người ta kinh sợ trên chính trường, Tưởng gia đưa Tưởng Á Đông ra phía trước, điều đó có nghĩa là Tưởng gia đã xác định xong nhân vật đứng đầu thế hệ mới rồi, bọn họ sẽ không xung đột chính diện với Nhạc Lâm Sơn, mà sẽ chờ cơ hội, ít nhất là từ biểu hiện của Tưởng Á Đông hiện giờ, Tưởng Á Đông đã chuẩn bị kỹ càng các mặt.
Diệp Lăng Phi có gì phản cảm với Tưởng Á Đông, tuy nhiên, Diệp Lăng Phi cũng ý thức được, thật ra tay Tưởng Á Đông này so với những người khác của Tưởng gia thì còn lợi hại hơn nhiều, không đến lượt Diệp Lăng Phi phải lo lắng cho Tưởng Á Đông. Diệp Lăng Phi tin rằng, sau khi Tưởng Á Đông đến nơi này, bên tất cả những cái gọi là trở ngại ở đây đều biến mất, đó là bởi vì Tưởng Á Đông với tư cách ngườu của Tưởng gia, nhất định không muốn những người có quan hệ với Tưởng gia bị cuốn vào trong chuyện này, cái gọi là trưởng lão vô tình chính là như vậy. Diệp Lăng Phi cấm lấy điện thoại di động, hắn không gọi điện thoại cho Bạch Tinh Đình, mà goi cho Bành Hiểu Lộ ở phương xa Bắc Kinh, từ sau khi rời khỏi Bắc Kinh, Diệp Lăng Phi không hề liên lạc với Bành Hiểu Lộ, cũng không biết Bành Hiểu Lộ hiện giờ như thế nào. Ở sâu trong lòng Diệp Lăng Phi, hắn rất hi vọng Bành Hiểu Lộ có thể cảm thấy vui vẻ, đương nhiên, ai gặp phải chuyện như Bành Hiểu Lộ cũng không thể có tâm tình tốt được, tất nhiên là Diệp Lăng Phi hiểu được điều đó. Đầu dây bên kia đổ chuông bảy tám hồi mới có người nghe máy, giọng nói của Bành Hiểu Lộ vang lên trong điện thoại. Giọng Bành Hiểu Lộ hỏi khàn khàn, tâm tình cũng không được tốt, cô nói:
- Diệp Lăng Phi, anh gọi điện thoại cho em à, có chuyện gì không?
Diệp Lăng Phi nghe được giọng nói của Bành Hiểu Lộ thì thoáng giật mình, lo lắng. Từ trong giọng nói của Bành Hiểu Lộ, Diệp Lăng Phi cảm giác được tâm tình của Bành Hiểu Lộ hiện giờ rất không tốt, nếu không thì Bành Hiểu Lộ cũng sẽ không nói chuyện với Diệp Lăng Phi bằng giọng điệu như vậy. Diệp Lăng Phi cầm điện thoại, nói:
- Hiểu Lộ, anh không biết bây giờ em như thế nào, vì thế mới gọi điện cho em!
- Em rất ổn, không có chuyện gì đâu, anh không cần lo lắng cho em!
Bành Hiểu Lộ nói với giọng khàn khàn,
- Anh còn chuyện gì nữa không, nếu không có chuyện gì khác thì em dập máy đây!
- Này, alô!
Diệp Lăng Phi nghe Bành Hiểu Lộ nói muốn dập máy, hắn vội vàng nói:
- Hiểu Lộ, em làm sao vậy, sao chưa gì đã muốn cúp máy, chúng ta còn chưa nói chuyện gì mà, sao anh thấy tâm tình của em không được tốt lắm, có thể nói với với anh được không, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói không chừngcó một số việc anh có thể giúp em được đấy!
- Anh không giúp gì cho em được đâu!
Bành Hiểu Lộ nói,
- Diệp Lăng Phi, bây giờ tâm tình của em không được tốt, anh không cần để ý đến em, anh cứ lo chuyện của mình đi, chờ ta cảm xúc khôi phục thời điểm ta lại điện thoại cho anh, cứ như vậy đi, ta không muốn nói thêm nữa rồi.
Bành Hiểu Lộ nói tới đây, không chờ Diệp Lăng Phi nói tiếp, cô ở đầu dây bên kia đã dập máy, Diệp Lăng Phi chỉ nghe thấy tiếng “tút tút” báo hiệu cúp máy, Diệp Lăng Phi bắt đầu lo lắng, hắn cảm thấy tâm tình của Bành Hiểu Lộ rất không tốt. Chỉ là, vừa rồi Bành Hiểu Lộ cũng đã nói, Diệp Lăng Phi quả thực không giúp được gì cho cô, thậm chí Diệp Lăng Phi còn không biết phải an ủi Bành Hiểu Lộ như thế nào, hắn để điện thoại di động xuống, khẽ thở dài, hiện giờ hắn chỉ có thể chờ đợi, chờ cho tâm tình của Bành Hiểu Lộ trở nên tốt hơn. Diệp Lăng Phi tắm rửa xong, mặc áo ngủ cầm một chai rượu, rót vào trong ly, ngồi trước cửa sổ, vừa uống rượu vừa nhìn những người đi đường đang bận rộn ở bên dưới, cái đó gọi là cuộc sống, có những người sống cuộc sống bận bịu, lại không thể kiếm được nhiều tiền, lại có người căn bản là không cần mất quá nhiều thời gian, vẫn có thể kiếm rất nhiều tiền, đó là điểm khác nhau giữa người với người, vô tình Diệp Lăng Phi lại thuộc loại người có thể ngồi thoải mái dễ chịu trong khách sạn hưởng thụ sinh hoạt tiện nghĩ. Điện thoại của hắn đổ chuông, Diệp Lăng Phi đặt ly rượu trong tay xuống, lấy điện thoại ra xem, sau khi thấy người gọi tới, Diệp Lăng Phi cười cười, cú điện thoại này là của Tưởng Á Đông gọi tới, Diệp Lăng Phi còn tưởng rằng một lúc nữa Tưởng Á Đông mới có thể tới đây chứ, nhưng không ngờ Tưởng Á Đông lại tới sớm như vậy. Diệp Lăng Phi nhận nghe điện thoại, cười nói:
- Tưởng thị trưởng, tôi còn tưởng là một lúc nữa anh mới có thể tới chứ, nhưng không ngờ anh lại tới sớm như vậy!
Trong điện thoại truyền đến tiếng cười nói của Tưởng Á Đông:
- Diệp tiên sinh, anh mời tôi tới, sao tôi dám không tới chứ, tôi không dám làm anh tức giận đâu!
Tưởng Á Đông nói vậy hoàn toàn là đang khách sáo với Diệp Lăng Phi, Tưởng Á Đông dù sao cũng là quan chức trong chính phủ, hơn nữa sau lưng anh ta còn có đại gia tộc ủng hộ, cho dù Diệp Lăng Phi có lợi hại thế nào thì cũng không thể so sánh được với Tưởng Á Đông, Tưởng Á Đông không cần phải khách khí với Diệp Lăng Phi như thế, nhưng Tưởng Á Đông làm như vậy, hoàn toàn chứng tỏ sự lợi hại của Tưởng Á Đông, cho dù là đối mặt với một người như Diệp Lăng Phi, Tưởng Á Đông cũng không muốn tỏ ra quan uy của mình, đây mới là người lợi hại nhất. Diệp Lăng Phi nghe Tưởng Á Đông nói xong, hắn cười bảo:
- Tưởng thị trưởng, anh nói vậy tôi không dám nhận đâu, tôi nào có mặt mũi lớn như vậy chứ, có thể khiến cho Tưởng thị trưởng phải vội vàng chạy tới như vậy. Tưởng thị trưởng, gan tôi nhỏ lắm, anh nói chuyện với tôi như vậy, trong lòng tôi cứ thấy lo lo thế nào, cứ cảm thấy anh đây là lai giả bất thiện!
Tưởng Á Đông cười nói:
- Diệp tiên sinh đang sợ hãi, chi bằng để tôi đứng chờ ở ngoài cửa thêm nửa tiếng nữa, sau đó sẽ gọi lại cho Diệp tiên sinh, như vậy thì thế nào?
Diệp Lăng Phi cười cười, hắn nói vào trong điện thoại:
- Tưởng thị trưởng, anh nói vậy không phải cố ý chơi tôi sao, nếu như anh đã đến, còn phải đứng ở bên ngoài chờ thêm nửa giờ, nếu để cho người khác biết được, chẳng phải là muốn nói tôi là người quá kiêu ngạo, dám để cho Tưởng thị trưởng ở chờ bên ngoài sao? Tưởng thị trưởng, nếu anh đã tới rồi, chi bằng lên phòng tôi đi, ở chỗ có rượu ngon, đương nhiên, không có mỹ nữ, nếu Tưởng thị trưởng tư mình mang mỹ nữ tới thì tôi cũng không bận tâm đâu, hơn nữa, lúc nào tôi có thể nhường lại gian phòng của mình Tưởng thị trưởng, anh thấy thế nào?
Tưởng Á Đông cười nói:
- Diệp tiên sinh, tôi thì cần gì mỹ nữ chứ, tôi ở một mình quen rồi, Diệp tiên sinh, bây giờ tôi lên phòng anh nhé!
Diệp Lăng Phi để điện thoại xuống, cười cười, thật không ngờ cái tay Tưởng Á Đông này vẫn có chút thú vị như vậy, trong lòng Diệp Lăng Phi càng cảm thấy thật ra Tưởng Á Đông là một người không tệ, nếu anh ta không phải người của Tưởng gia người thì có lẽ Diệp Lăng Phi sẽ cân nhắc kết giao bằng hữu với Tưởng Á Đông, nhưng Tưởng Á Đông dù sao cũng là người của Tưởng gia, ở trong lòng Diệp Lăng Phi, phàm là người của Tưởng gia tốt nhất không nên trêu chọc vào, ai biết lúc nào họ sẽ cắn ngược lại anh một cái, như vậy thì rất không đáng. Diệp Lăng Phi cũng không muốn bị người của Tưởng gia đâm sau lưng, tuy nhiên trong lòng Diệp Lăng Phi, hắn vẫn cảm thấy Tưởng Á Đông là một người không tệ. Đó là suy nghĩ của Diệp Lăng Phi, hắn lại cầm lấy ly rượu, nâng ly lên uống sạch số rượu ở trong ly. Khi Diệp Lăng Phi nghe thấy tiếng gõ cửa, hắn biết là Tưởng Á Đông đã đến, liền đứng dậy, đi ra mở cửa, chỉ thấy Tưởng Á Đông một mình đứng ở trước cửa phòng, trong tay anh ta còn mang theo một con vịt nướng Diệp Lăng Phi lại thò đầu nhìn ra ngoài, không ó trông thấy ai khác, Diệp Lăng Phi cười nói:
- Tưởng thị trưởng, người của anh đâu, đừng nói với tôi là anh tới đây một mình nhé!
- Không phải anh nói chỉ hai chúng ta uống rượu sao, nếu là hai người chúng ta uống rượu, đương nhiên là tôi không thể gọi người khác tới rồi!
Tưởng Á Đông không đi vào và liếc nhìn xung quanh phòng một lượt rồi hỏi:
- Bên trong phòng anh không có phụ nữ à?
- Chẳng phải tôi đã nói rồi sao, chỗ tôi không có phụ nữ đâu!
Diệp Lăng Phi tránh người qua một bên, ánh mắt hắn hướng về phía con vịt nướng trên tay Tưởng Á Đông, hỏi:
- Tưởng thị trưởng, chẳng lẽ anh không nhận ra cầm nguyên cả con vịt nướng đó đến đây đối với chúng ta mà nói là vô dụng sao, chẳng lẽ là anh định thái thịt à?