Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1637: Chương 1637: Nói chuyện!(1)




Mộ Văn là người chơi súng nhiều năm, nắm rõ các loại vũ khí như lòng bàn tay. Đặc công như cô, vũ khí chính là tính mạng thứ hai, sao có thể không hiểu rõ về súng ống được? Chỉ cần nhìn qua một cái, cô phát hiện ngay khẩu súng này không lắp đạn, Thái Tiểu Ngọc chỉ phô trương thanh thế mà thôi, thật ra trong lòng Thái Tiểu Ngọc trong không hề muốn giết Mộ Văn. Mộ Văn đưa khẩu súng lại cho Thái Tiểu Ngọc, cô thò tay vào trong túi áo, lấy một điếu thuốc lá ra, ném cho Tiểu Cửu, nói:

- Tiểu Cửu, hút thuốc đi, mặc kệ cậu có hút thuốc lá không, cậu vẫn phải nể mặt tôi hút điếu thuốc này!

Tiểu Cửu cất khẩu súng trong tay đi, bắt lấy điếu thuốc mà Mộ Văn ném tới, đưa lên miệng, cậu ta đi đến bên cạnh Thái Tiểu Ngọc, vừa định tựa vào thân xe giống Thái Tiểu Ngọc, Thái Tiểu Ngọc nhấc chân lên đá đít Tiểu Cửu một cái, mắng:

- Đồ xấu xa, ngay cả em mà anh cũng không tin, còn cầm súng chĩa vào đầu em nữa. Từ nay về sau anh đừng đi theo sau em nữa, bọn em đi tìm đàn ông, tránh để nhìn thấy anh rồi lại phát bực!

Tiểu Cửu bị Thái Tiểu Ngọc đá một cái, cậu ta chúi về phía trước hai bước, sau đó mới đứng vững, quay người lại đi đến trước mặt Thái Tiểu Ngọc, nhún vai, nói:

- Vậy em có thể lấy súng của anh kiểm tra xem!

Thái Tiểu Ngọc liền thò tay rút khẩu súng ở bên hông Tiểu Cửu ra, sau khi xem xét thì khẩu súng đó của Tiểu Cửu cũng không có viên đạn nào. Thái Tiểu Ngọc lại đấm vào ngực Tiểu Cửu một cái, oán hận nói:

- Ai bảo anh chĩa súng vào đầu em chứ. Tiểu Cửu, nếu lần sau anh còn làm thế này thì đừng hy vọng được vào phòng của em!

Từ những gì mà Thái Tiểu Ngọc và Tiểu Cửu nói chuyện với nhau Mộ Văn nghe ra được được hẳn hai người này đang là người yêu, nhưng cô cũng không hỏi kỹ càng, Mộ Văn hút thuốc, cô ngẩng mặt lên nhìn bầu trời đêm, nói:

- Tôi vẫn còn nhớ rất rõ chuyện hồi nhỏ, khi đó bốn người chúng ta cả ngày đều dính lấy nhau, chỉ tiếc bây giờ chỉ còn ba chúng ta thôi, Thiên Dương không ở đây!

Mộ Văn nói đến đây, trong ngữ khí của cô toát lên vẻ cô đơn, nói:

- Có một số việc không cách nào vãn hồi được, có một số việc lại không thể thay đổi được, tôi nghĩ đó chính là vận mệnh, không phải chúng ta muốn là có thể thay đổi được!

- Mộ Thiên Dương chết rồi sao?

Thái Tiểu Ngọc nghe Mộ Văn nói như vậy, cô ta vô ý thức giận dữ nói,

- Tôi luôn nghĩ rằng anh ta sống rất tốt, tôi nhớ khi còn bé anh ta là đứng đầu nhóm chúng ta, cho tới bây giờ, tôi vẫn còn nhớ bộ dạng của Mộ Thiên Dương khi còn bé. Mộ Văn, lúc đó tôi thật sự rất đố kỵ với cô, nếu như không có cô, có thể tôi đã có quan hệ rất tốt với Mộ Thiên Dương đấy!

- Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện cô đố kỵ với tôi, nếu như có thể hoán đổi, trái lại tôi muốn được đổi chỗ với cô!

Mộ Văn nhìn Thái Tiểu Ngọc và Tiểu Cửu, nói:

- Tôi rất hi vọng có thể sống như cô, không phải như bây giờ, chỉ có thể sống cô độc một mình!

Tiểu Cửu hút thuốc, từ nãy đến giờ, cậu ta vẫn không nói gì. Tiểu Cửu vốn không phải là một người đàn ông thích nói chuyện, cậu ta thích im lặng hơn. Thái Tiểu Ngọc quay sang nhìn Tiểu Cửu, đẩy cậu ta một cái, nói:

- Tiểu Cửu, dù sao anh cũng là đàn ông, chẳng lẽ anh định cứ im lặng không nói gì sao?

- Anh thích nghe hai người nói chuyện hơn. Tiểu Ngọc, không phải là em không biết tính cách của anh, anh chỉ thích nghe chứ không thích nói!

Tiểu Cửu nói đến đây, lại rít một hơi, sau đó ngẩng đầu nhìn trời đêm, cảm khái:

- Trăng đêm nay tròn thật đấy!

- Sao em lại không nhìn thấy trăng?

Nghe Tiểu Cửu nói như vậy, Thái Tiểu Ngọc ngẩng đầu nhìn trời đêm, nhưng cô ta chỉ nhìn thấy mây đen che kín bầu trời chứ nào có trăng tròn trăng khuyết gì. Thái Tiểu Ngọc lại nhấc chân lên giẫm vào chân Tiểu Cửu mọt cái, Tiểu Cửu bị đau, làu bàu:

- Anh làm gì vậy, vừa nãy anh không nói là trên trời có trăng, mà là tối nay trong lòng anh có ánh trăng sáng......!

Tiểu Cửu lên tiếng giải thích, Mộ Văn nhìn bộ dạng của Thái Tiểu Ngọc và Tiểu Cửu hai lúc nói chuyện, cô không nhịn được phải bật cười. Mộ Văn, Thái Tiểu Ngọc và Tiểu Cửu ba người ngồi trên xe, đều nhìn lên bầu trời đêm, ôn lại những chuyện hồi nhỏ. Những chuyện hồi ở cô nhi viện giống như là vừa mới xảy ra hôm qua, cho tới bây giờ, ba người đều nhớ như in những chuyện đó. Một hồi chuông điện thoại di động phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm, Thái Tiểu Ngọc lấy điện thoại di động ra, thấy điện thoại là của Thái Duyệt gọi tới. Cô ta không lập tức nghe máy mà dừng lại một lát, nói:

- Là cha gọi tới, tôi nghĩ ông ta gọi điện thoại tới là vì chuyện của chị. Mộ Văn, chị đừng lên tiếng....!

Thái Tiểu Ngọc dặn dò Mộ Văn, Mộ Văn khẽ gật đầu, lúc này Thái Tiểu Ngọc mới nghe điện thoại. Đúng như những gì Thái Tiểu Ngọc đã dự liệu, Thái Duyệt gọi điện thoại tới mục đích là để hỏi thăm Thái Tiểu Ngọc sự tình đã làm đến đâu rồi. Theo Thái Duyệt tính toán thì lúc này, Thái Tiểu Ngọc đã sớm giải quyết xong chuyện này rồi. Nhưng Thái Tiểu Ngọc lại không gọi điện thoại cho ông ta, điều này khiến Thái Duyệt cảm thấy bất an, không biết Thái Tiểu Ngọc đã thành công hay chưa. Ông ta cho rằng, nữ đặc công Mộ Văn này là một sự uy hiếp rất lớn đến mình, cô ta nhất định phải bị tiêu diệt, chỉ như vậy mới có thể giúp mình được an toàn. Năng lực của Thái Tiểu Ngọc không cần phải nghi ngờ, về phương diện này Thái Duyệt luôn luôn tin tưởng Thái Tiểu Ngọc một trăm phần trăm, huống chi lần này còn có Tiểu Cửu đi theo, không có chỗ nào sơ hở, không có điểm gì sơ xuất, Thái Duyệt ngồi ở nhà để chờ tin tốt. Ông ta có hai căn nhà, một căn nhà là để cho mọi người thấy, tốt xấu gì ông ta cũng là một giáo sư có tiếng, sẽ có không ít lời mời phỏng vấn, đôi khi, Thái Duyệt thực hiện cuộc phỏng vấn ở ngay căn nhà đó. Căn nhà đó ở nội thành, có hai buồng, khá bình thường, chưa nói tới tiện nghi, nhưng cũng không phải là quá kém. Một că nhà khác thì không phải là nhà ở bình thường, đó là một căn biệt thự dựa vào chân núi, chỉ có một cửa vào. Căn nhà đó là do chính ông ta xây, ông ta dùng tiền mua mảnh đất đó, sau đó xây biệt thự. Thái Duyệt có nhiều thứ không thể để người khác biết được, ông ta phải tìm một chỗ giấu, và ông ta chọn biệt thự này. Một số đồ cổ để ở đây, ông ta sẽ trùng tu lại, còn những món đồ cổ tốt và quý thì tất cả bị buôn lậu ra nước ngoài để tiến hành đấu giá. Từ trước tới giờ, Thái Duyệt luôn luôn độc lai độc vãng, cho dù Thái Tiểu Ngọc và Tiểu Cửu cũng không được đến chỗ này, hai người có chỗ ở khác. Thái Duyệt cũng có đề phòng với Thái Tiểu Ngọc và Tiểu Cửu, thời buổi bây giờ làm chuyện gì cũng phải đề phòng, ai biết lúc nào sẽ xảy ra chuyện chứ. Nhưng Thái Duyệt chờ mãi mà không nhận được điện thoại của Thái Tiểu Ngọc, ông ta cũng ít nhiều cảm thấy không yên tâm, không dám tự tin như lúc đầu nữa, ông ta đi đi lại trong phòng một lát, cảm thấy mình không thể chờ đợi như vậy được, cứ gọi điện thoại cho Thái Tiểu Ngọc xem tình hình thế nào. Đó là suy nghĩ trong lòng Thái Duyệt, ông ta lập tức gọi điện thoại cho Thái Tiểu Ngọc. Thái Tiểu Ngọc nhận được điện thoại của Thái Duyệt, khi cô ta nghe Thái Duyệt ở đầu dây bên kia hỏi thăm xem sự tình làm đến đâu rồi, Thái Tiểu Ngọc nhìn nhìn Mộ Văn đang ngồi bên cạnh mình, rồi lập tức nói vào trong điện thoại:

- Mọi chuyện đều xong xuôi cả rồi, cha, cha yên tâm đi, con sẽ làm sạch sẽ, không để lại dấu vết gì đâu!

Thái Duyệt nghe được những lời này của Thái Tiểu Ngọc, trong lòng như trút được gánh nặng, nói:

- Như vậy thì tốt rồi, Tiểu Ngọc, không phải là cha lắm lời, thời buổi bây giờ đừng nói đến chuyện tình cảm, đều là tiền cả thôi, có tiền thì cái gì cũng dễ nói, không có tiền thì anh em ruột cũng đừng hòng. Con là con gái bảo bối của cha, đương nhiên là cha hi vọng con có thể sống thật tốt. Tiểu Ngọc, cha đã nghĩ rồi, chờ sau khi chuyện này xong xuôi, chúng ta không làm tiếp nữa, chẳng phải con nói muốn mua một hòn đảo để sống sao, thế thì chúng ta sẽ mua một hòn đảo nhỏ, đến lúc đó hai cha con ta sẽ làm đảo chủ!

Mộ Văn nghe được Thái Duyệt nói như vậy, cô ta dừng lại một chút, nhìn Tiểu Cửu ngồi bên cạnh, lập tức nói:

- Cha, vậy Tiểu Cửu thì sao? Chẳng lẽ anh ấy không đi sao?

- Tiểu Cửu tất nhiên là sẽ đi rồi, ý cha là tất cả chúng ta cùng đi, chuyện đó mà còn phải hỏi ư, cho dù Tiểu Cửu không phải cha nhận nuôi, nhưng cha đã coi Tiểu Cửu như là con trai của cha rồi. Tiểu Ngọc, con không cần phải nghĩ nhiều nữa, cha cũng nhìn ra được tình cảm giữa con và Tiểu Cửu, cha sẽ không để cho Tiểu Cửu ở lại một mình đâu, đến lúc đó, chúng ta cùng đi!

- Cha, con hiểu rồi, cha yên tâm đi, con sẽ giải quyết chuyện này thật gọn ghẽ!

Thái Tiểu Ngọc để điện thoại xuống, cô ta quay sang nhìn Mộ Văn, nói:

- Cha đang hoài nghi tôi!

- Anh biết ngay là lão già khốn kiếp Thái Duyệt đó sẽ không tin tưởng chúng ta mà, ông ta chỉ coi chúng ta là công cụ để lợi dụng thôi. Tiểu Ngọc, anh không hiểu, sao em cứ gọi lão ta là cha, nếu như không nể mặt em, anh đã sớm giết chết lão già đó rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.