Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1934: Chương 1934: Nói giỡn!(1)




Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cô liền bảo:

- Vậy anh đừng có quấy rầy em và con nữa!

Bạch Tình Đình thừa nhận chuyện cô đã mang thai, lúc trước tuy Diệp Lăng Phi cho rằng Bạch Tình Đình mang thai, nhưng chưa nghe Bạch Tình Đình chính miệng nói ra, Diệp Lăng Phi không thể nào chứng minh đó là sự thật, bây giờ nghe Bạch Tình Đình nói như vậy, Diệp Lăng Phi đã chứng thực được chuyện này, nói cách khác Bạch Tình Đình quả thật đang mang thai. Diệp Lăng Phi không kìm nén được, lại đặt lên môi Bạch Tình Đình một nụ hôn, Bạch Tình Đình cau mày, oán trách:

- Anh làm cái gì vậy, đã bảo anh không được chạm vào em, thế mà anh vẫn làm!

Bộ dạng của Bạch Tình Đình không giống như là đang quá tức giận, Diệp Lăng Phi nghe vậy cũng không có phản ứng gì, hắn lại tiếp tục hôn Bạch Tình Đình một lúc nữa, Bạch Tình Đình không hề giãy dụa, tùy ý để Diệp Lăng Phi hôn mình, mãi cho đến khi Diệp Lăng Phi hôn chán chê, Bạch Tình Đình mới dịu dàng nói:

- Em đang họp, để anh bế đến đây, anh định làm sao bây giờ?

- Bà xã, em muốn làm sao cũng được, anh đã nói rồi, anh sẽ nghe em!

Diệp Lăng Phi nói.,

- Vậy anh để em đi, em còn phải về họp tiếp, nếu anh có chuyện gì thì để em họp xong rồi nói sau!

Bạch Tình Đình liếc nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Ông xã, lần sau nếu anh còn làm như vậy nữa, em nhất định sẽ tức giận, lần này em không so đo với anh, nhưng mà anh đừng có quên, lần trước chúng ta đã từng nói qua, bây giờ em không nói giỡn với anh đâu, em hi vọng ông xã anh có thể hiểu cho tâm tình của em!

Bạch Tình Đình nói một cách rất nghiêm túc chân thành, không phải là Diệp Lăng Phi không tin, bộ dạng của Bạch Tình Đình không giống như nói giỡn, tuy nhiên Diệp Lăng Phi cũng không muốn trêu chọc Bạch Tình Đình mất hứng vào thời điểm này, Diệp Lăng Phi lập tức đồng ý:

- Được được, chuyện gì cũng nghe em là được rồi, nhớ khi trước lúc Hân Mính mang thai anh cũng để tùy ý cho Hân Mính muốn làm gì cũng được, phụ nữ các em khi mang thai đều rất vất vả, anh cũng hiểu mà! Bà xã, nếu em không muốn về nhà cũng không sao cả, nhưng mà nhất định phải hứa với anh một việc, anh muốn an bài thêm người ở bên cạnh em, nếu không thì anh lo lắm!

- Chuyện đó thì tùy anh thôi, em không có ý kiến gì!

Bạch Tình Đình từ trên giường bước xuống, vừa rồi để Diệp Lăng Phi ôm như vậy, khiến quần áo của Bạch Tình Đình bị xộc xệch, lúc Bạch Tình Đình sửa sang lại, còn hờn dỗi phàn nàn:

- Đều là tại anh đó!

Những lời đó nhu tình khôn xiết, Diệp Lăng Phi hận không thể hôn Bạch Tình Đình một phen, nhưng khi hắn nhìn thấy ánh mắt của Bạch Tình Đình, lại nghĩ tới những chuyện mà Bạch Tình Đình đã nói với hắn, Diệp Lăng Phi thật sự rất lo lắng, nếu như Bạch Tình Đình vì chuyện đó mà tức giận, vậy thì không đáng, phụ nữ lúc mang thai tâm tình rất khó chịu, Diệp Lăng Phi không muốn trêu chọc Bạch Tình Đình tức giận ở thời điểm này. Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi thành thành thật thật như vậy, trái lại đẩy Diệp Lăng Phi một cái, nói:

- Anh còn đứng đó làm gì, mau giúp em xem phía sau đã phẳng chưa, đều là do anh đấy, làm quần áo em thành ra thế này?

Diệp Lăng Phi dựa theo yêu cầu của Bạch Tình Đình, giúp đỡ Bạch Tình Đình sửa sang lại quần áo, sau đó hắn nói:

- Bà xã, có cần anh đi mua một bộ quần áo...!

- Thôi không cần đâu, em phải đi họp rồi!

Bạch Tình Đình không muốn nhiều lời với Diệp Lăng Phi nữa, cất bước đi ra ngoài, Diệp Lăng Phi nhìn Bạch Tình Đình đi ra ngoài, hắn khẽ lắc đầu, hắn đang định nói ra suy nghĩ của mình, nhưng Bạch Tình Đình lại không cho hắn cơ hội để mở miệng. Diệp Lăng Phi cũng cất bước, hắn vừa mới đi đến trước cửa văn phòng, cửa phòng mở ra, đã nhìn thấy Vu Tiểu Vũ từ bên ngoài đi vào, Vu Tiểu Vũ đi vào, trông thấy Diệp Lăng Phi, cô nở nụ cười, nói:

- Vừa lúc tôi đang muốn tìm anh, tiền anh đã hứa với tôi đâu? Bây giờ tôi đến đòi tiền của anh đây!

- Lần trước không phải cô đã nói là không cần tiền rồi, sao lần này còn đến tìm tôi để đòi tiền làm gì?

Diệp Lăng Phi nhìn thoáng qua Vu Tiểu Vũ, vốn định rời khỏi văn phòng của Bạch Tình Đình, nhưng hiện giờ hắn đã thay đổi chủ ý, quay người đi tới trước sô pha. Diệp Lăng Phi ngồi xuống, trước mặt hắn có một cái gạt tàn thuốc, chiếc gạt tàn thuốc đó đã lâu không dùng đến rồi, đây là văn phòng của Bạch Tình Đình, người bình thường không được đi vào được, cho dù có những vị khách hàng được vào văn phòng của Bạch Tình Đình để bàn bạc, Bạch Tình Đình cũng không cho phép người đó hút thuốc trong văn phòng của mình, nhưng trong văn phòng Bạch Tình Đình lại có một cái gạt tàn thuốc, ngẫm lại cũng dễ hiểu thôi, đây chính là gạt tàn mà Bạch Tình Đình chuẩn bị cho Diệp Thiên, chiếc gạt tàn này vốn thuộc về Diệp Lăng Phi, bất kệ lúc nào đều để ở chỗ này. Diệp Lăng Phi lấy thuốc lá ra, sau khi châm lửa, hắn kéo cái gạt tàn đến trước mặt mình, nhìn Vu Tiểu Vũ, nói:

- Cô thật sự để khiến tôi không biết phải nói gì, không cần tiền cũng là cô, đòi tiền cũng là cô, rốt cuộc là cô đòi tiền hay là không cần tiền đây?

- Bây giờ tôi đòi tiền không được sao?

Vu Tiểu Vũ nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy xong, cô liền đi đến ngồi xuống bên cạnh Diệp Lăng Phi, đùi cô dán sát vào đùi Diệp Lăng Phi, Vu Tiểu Vũ hoàn toàn không để ý đến những thứ này, thậm chí còn tỏ vẻ không để ý đến chuyện đó, cô ta nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Anh có biết là thời buổi bây giờ rất khó đòi tiền sao, những tên khốn kiếp đó cả đám đều đáp ứng là “được được” gì đó, đợi đến lúc đòi tiền, bọn họ lại giả bộ hồ đồ với tôi, anh bảo tôi phải làm sao bây giờ, tất nhiên tôi chỉ có thể tìm anh để giúp đỡ thôi, ít nhất trong tay tôi cũng nên có ba bốn mươi triệu, như vậy cũng coi như có chút vốn liếng. Diệp Lăng Phi, anh thấy tôi nói có đúng không?

- Ừm, về lý mà nói thì là như thế, cô nói nghe cũng có chút đạo lý. Nhưng mà trong chuyện này vẫn còn chút vấn đề tôi mà vẫn không hiểu được cho lắm, cô không ngại giải thích với tôi chứ?

Diệp Lăng Phi châm một điếu thuốc, hắn dịch mông qua một bên, hiện tại Bạch Tình Đình gây chuyện như vậy, hắn cũng không muốn trêu chọc Vu Tiểu Vũ nữa, ai biết Vu Tiểu Vũ có nói bậy về mình trước mặt Bạch Tình Đình không, hiện giờ Diệp Lăng Phi phải cẩn thận muôn bề, chỉ e làm chuyện gì không tốt, lại khiến cho Bạch Tình Đình tức giận thì tiêu. Diệp Lăng Phi nhìn Vu Tiểu Vũ, nói:

- Cô lập quỹ từ thiện có mấy triệu là được rồi, cô lại đòi tận ba bốn mươi triệu, không phải là tôi quá để ý đến chút tiền ấy, chỉ là tôi lo cô bị người khác lừa thôi!

- Tôi là ai chứ, chẳng lẽ tôi là một người có thể bị kẻ khác dễ dàng lừa gạt sao?

Vu Tiểu Vũ chớp chớp đôi mắt xinh đẹp của mình, Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:

- Hình như là thế!

- Tôi biết ngay anh là người như vậy mà, uổng công tôi còn giúp đỡ anh, thật không ngờ anh lại nói với tôi như vậy! Được rồi, lúc nào ở cạnh Tình Đình, tôi sẽ không nhiều lời nữa!

Vu Tiểu Vũ vừa nói ra những lời này, đã nhìn thấy Diệp Lăng Phi mặt tái mét không còn hột máu, hắn cười nói:

- Nhìn cô kìa, không phải tôi luôn đối xử rất tốt với cô sao, quan hệ giữa chúng ta rất tốt, cô có còn nhớ lúc ở tỉnh thành chúng ta ở với nhau rất hợp không?

Diệp Lăng Phi để tỏ ra thân cận một tay vòng qua ôm eo Vu Tiểu Vũ, tay kia thì vỗ đùi Vu Tiểu Vũ hai cái, nói:

- Chúng ta là bạn bè thân thiết mà, nói đi, cô cần bao nhiêu tiền, một câu thôi, chỉ cần cô nói tốt cho tôi trước mặt vợ tôi, tiền không phải là vấn đề!

- Tôi biết ngay muốn đối phó với anh phải chơi như vậy mà!

Vu Tiểu Vũ thấy Diệp Lăng Phi như vậy, cô thoả mãn cười nói:

- Để tôi suy nghĩ cho kỹ đã, chỉ là tay anh để không đúng vị trí rồi!

Diệp Lăng Phi nghe Vu Tiểu Vũ nói như vậy, lập tức định rút tay về, đúng lúc đó hắn lại nghe Vu Tiểu Vũ nói:

- Diệp Lăng Phi, bây giờ mà anh rút tay về tôi sẽ nói cho em gái tôi biết anh quấy rối tôi, Diệp Lăng Phi, anh tự suy nghĩ đi, hiện giờ em gái tôi đang trong lúc tức giận, nếu em gái tôi nghe tôi nói như vậy, nhất định sẽ càng thêm tức giận, đến lúc đó thì có kịch hay để xem rồi!

- Không phải chứ, sao cô lại độc ác như vậy?

Diệp Lăng Phi vừa nghe Vu Tiểu Vũ nói như vậy, hắn liền bảo:

- Cô cũng quá tàn nhẫn rồi đó, uổng công tôi đối xử với cô tốt như vậy, thế mà cô lại quay sang hãm hại tôi!

Diệp Lăng Phi ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng quả thật hắn không rút tay về nữa, để ở trên đùi Vu Tiểu Vũ, Vu Tiểu Vũ cười cười, nói:

- Anh làm gì vậy, tôi không nói gì mà, chính anh để tay lên người tôi đấy chứ, cũng không phải là tôi muốn anh đặt tay lên đó! Diệp Lăng Phi, anh quyết định nhanh một chút đi, rốt cuộc anh định làm thế nào, cho tôi bao nhiêu tiền, ai biết lúc nào em gái tôi sẽ quay lại chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.