Diệp Lăng Phi lái xe trở về biệt thự bên bờ biển Dương Quang. Sau khi hắn dừng xe lại thì bảo Vu Tiêu Tiếu dìu Diêu Dao vào bên trong biệt thự. Diêu Dao ngủ thiếp đi thì vẫn chưa tỉnh lại. Vu Tiêu Tiếu nghe Diệp Lăng Phi bảo cô đỡ Diêu Dao vào trong biệt thự thì cô bĩu môi tỏ ra không bằng lòng và trách móc:
- Anh là đàn ông mà sao đứng đó không chịu làm, lại bảo em một cô gái nhỏ bé phải dìu cô ấy vào chứ, anh thật là nhẫn tâm!
- Chuyện này có gì đâu, anh không cảm thấy có chỗ nào là không thích hợp cả!
Diệp Lăng Phi nghe Vu Tiêu Tiếu nói ra câu nói đầy vẻ trách móc thì Diệp Lăng Phi trên mặt không có chút gì là xấu hổ cả, da mặt của Diệp Lăng Phi vốn đã rất dày rồi, Vu Tiêu Tiếu nói câu này đối với Diệp Lăng Phi mà nói thì không có chút gì làm thương tổn được. Nếu không làm tổn thương được Diệp Lăng Phi thì khỏi cần nói đến chuyện làm Diệp Lăng Phi cảm thấy áy náy.
Vu Tiêu Tiếu trách móc nhưng cô vẫn dìu Diêu Dao vào trong biệt thự. Lúc này, những người khác trong nhà đã ngủ cả rồi, Diệp Lăng Phi dẫn Vu Tiêu Tiếu đến phòng khách, để Vu Tiêu Tiếu và Diêu Dao ở trong phòng khách còn chuyện khác Diệp Lăng Phi cũng không cần phải lo nữa.
Diệp Lăng Phi tắm một cái rồi trở về phòng ngủ. Bạch Tình Đình đã ngủ rồi, Diệp Lăng Phi lặng lẽ lên giường, cố gắng không làm cho Bạch Tình Đình tỉnh giấc. Mặc dù Diệp Lăng Phi cẩn thận như vậy nhưng Bạch Tình Đình vẫn bị thức giấc. Bạch Tình Đình lật người qua và cô nói một cách mơ mơ màng màng:
- Ông xã, anh về rồi à?
- Ừ, Tình Đình đi ngủ thôi!
Diệp Lăng Phi ôm Bạch Tình Đình vào lòng, Bạch Tình Đình lại dán môi vào ngực Diệp Lăng Phi và nói:
- Ông xã, em có một chuyện muốn nói với anh!
- Tình Đình, là chuyện gì vậy?
Diệp Lăng Phi ôm Bạch Tình Đình, đầu hắn hơi cúi thấp xuống để nghe âm thanh từ mũi Bạch Tình Đình thở ra, Bạch Tình Đình không nhịn được, cô đưa môi hôn Diệp Lăng Phi một cái. Môi Bạch Tình Đình khẽ hé mở và nói:
- Là chuyện liên quan đến em và Bành Hiểu Lộ!
- À!
Diệp Lăng Phi chỉ “à” một tiếng, hắn không hỏi gì thêm, mà chờ Bạch Tình Đình nói câu tiếp theo, Bạch Tình Đình dừng lại một chút và liền nói:
- Ông xã, không có vấn đề gì, để sau rồi nói đi!
- Vậy cũng được!
Diệp Lăng Phi nói.
Khi Diệp Lăng Phi thức dậy thì Bạch Tình Đình vẫn đang ngủ say, hắn thấy tư thế Bạch Tình Đình ngủ giống như một đứa trẻ vậy, Diệp Lăng Phi khẽ cười, rồi hắn lặng lẽ bước xuống giường.
Việc tập thể dục buổi sáng đối với Diệp Lăng Phi rất quan trọng, bây giờ hắn không có nhiều thời gian để luyện tập thân thể. Tuy từ sáng đến tối hắn cũng không biết mình bận bịu cái gì nhưng Diệp Lăng Phi luôn cảm thấy mình rất bận rộn. Bận đến nỗi không có thời gian để luyện tập thân thể nữa mà chỉ có thể tập thể dục vào lúc sáng sớm mà thôi. Khu biệt thự Dương Quang rất gần biển, trước đây Diệp Lăng Phi đều tập thể dục ở trong biệt thự Nam Sơn, đây là lần đầu tiên hắn tập thể dục ngoài bãi biển. Tập thể dục ở bãi biển có thể hít thở được gió biển khiến tâm tư người ta cảm thấy thanh thản, Diệp Lăng Phi vừa mới đi ra khỏi biệt thự thì sau lưng vọng lại tiếng gọi của Minako:
- Diệp tiên sinh!
Diệp Lăng Phi xoay người lại thì nhìn thấy Minako đang mặc một bộ quần áo thể thao đang chạy về phía Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cười nói:
- Cô dậy sớm vậy!
- Ừ, tôi cũng phải tập thể dục chứ!
Minako chạy đến trước mặt Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi đưa tay chỉ ra bờ biển và nói:
- Đi thôi, chúng ta chạy sang bên kia!
- Được!
Minako trả lời.
Diệp Lăng Phi và Minako đang chạy trên bãi cát và hít thở không khí trong lành ngoài bãi biển. Diệp Lăng Phi cảm thấy tinh thần rất khoan khoái.
- Diệp tiên sinh, cô bé tối hôm qua đó là ai vậy?
Minako hỏi.
Diệp Lăng Phi nghe Minako nói câu đó thì hắn biết tối qua Minako chắc hẳn đã thấy Vu Tiêu Tiếu dìu Diêu Dao vào biệt thự. Hắn xoay mặt nhìn Minako và nói:
- Là một người bạn thôi, sao thế tối qua giờ đó cô vẫn chưa ngủ à?
- Không phải!
Minako nói.
- Hôm qua tôi nghe chuyện mà Diệp tiên sinh nói với tôi, tôi đã biết cảnh giác rồi. Tôi không biết khi nào sẽ xảy ra chuyện, nên cẩn thận một chút thì tốt hơn. Tối qua tôi nghe thấy tiếng xe hơi, nên mới thức dậy xem sao, cũng không có gì cả, vốn dĩ chuyện này tôi không nên hỏi mới đúng!
- Không có gì đâu!
Diệp Lăng Phi nghe Minako nói như vậy thì hắn cười nói:
- Minako, cô hỏi tôi chuyện này cũng không có vấn đề gì cả cả, tôi cũng là tiện miệng mà hỏi cô như vậy thôi!
Minako lại chạy thêm mấy bước nữa rồi dừng lại. Diệp Lăng Phi cũng dừng lại theo, Diệp Lăng Phi nhìn Minako một cái và cười nói:
- Sao thế, chạy không nổi nữa à?
- Dạ, có lẽ vậy!
Minako và Diệp Lăng Phi đã chạy được hai nghìn mét, hai người bọn họ vốn không phải là chạy dọc theo đường bờ biển mà là chạy trên bãi cát, như vậy là rất mệt. Huống hổ thể lực của Minako vốn không bằng Diệp Lăng Phi. Sau khi dừng lại thì cô ngồi xuống.
Diệp Lăng Phi cũng ngồi xuống, hắn ngồi rất gần Minako. Diệp Lăng Phi nhìn ra phía biển lớn xa xa và nói:
- Minako, có phải là cô rất nhớ nhà phải không?
- Không phải!
Minako lắc đầu và nói:
- Tôi vốn không nhớ nhà, tôi là một cô nhi mà, đến cha mẹ tôi tôi cũng không biết họ là ai!
Diệp Lăng Phi nghe Minako nói như vậy thì hắn vội vàng xin lỗi:
- Xin lỗi, tôi không biết là như vậy!
- Không có gì, tôi cảm thấy cuộc sống của tôi bây giờ rất tốt!
Minako xoay mặt sang Diệp Lăng Phi và nói:
- Diệp tiên sinh, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cho tôi tất cả những thứ này!
- Tôi có làm gì đâu mà cảm ơn!
Diệp Lăng Phi nghe Minako nói câu này thì hắn cười nói:
- Những thứ này cô đáng được hưởng mà!
Diệp Lăng Phi vừa nói đến đây thì điện thoại của hắn đổ chuông. Điện thoại của Diệp Lăng Phi lúc nào cũng ở bên cạnh, hắn lo là có người tìm hắn thì lại phải chạy bộ về. Vì vậy điện thoại của Diệp Lăng Phi cũng không bao giờ rời khỏi người hắn. Diệp Lăng Phi lấy điện thoại ra vào nhìn thấy số của Dã Lang gọi đến, Diệp Lăng Phi nhìn Minako một cái và cười nói:
- Minako, cô cứ ngồi ở đây nhé, tôi đi nghe điện thoại đã nhé!
- Vâng!
Minako trả lời.
Diệp Lăng Phi cầm điện thoại đi mấy bước, hắn nghe điện thoại, trong điện thoại vọng lại tiếng của Dã Lang:
- Satan, em trở về thành phố Vọng Hải rồi đây!
- Nhanh như vậy sao?
Diệp Lăng Phi không ngờ Dã Lang lại trở về nhanh như vậy, về đến thành phố Vọng Hải, theo Diệp Lăng Phi thấy thì Dã Lang chí ít phải đến trưa mới có thể đến Vọng Hải, nhưng không ngờ Dã Lang lại về vào lúc sáng sớm như vậy. Diệp Lăng Phi sau khi nghe Dã Lang nói rằng hắn đã trở về Vọng Hải thì Diệp Lăng Phi cười nói:
- Được rồi, Dã Lang, cậu trở về sớm vậy à, bây giờ cậu ở đâu rồi?
- Em đang ở nhà!
Dã Lang nói.
- Satan, em cho rằng tình hình bây giờ rất phức tạp. Em muốn gặp anh để nói chuyện!
- Được, không thành vấn đề!
Diệp Lăng Phi trả lời rất nhanh,
- Bây giờ anh đang ở gần biệt thự của Dã Thú, anh lái xe đến tìm cậu là được rồi!
Diệp Lăng Phi tắt điện thoại và trở về chỗ Minako rồi nói với Minako:
- Minako, chúng ta về thôi!
Minako đứng dậy, lần này Minako và Diệp Lăng Phi không chạy bộ nữa mà đi bộ về. Sau khi Diệp Lăng Phi và Minako về biệt thự thì nhìn thấy Diêu Dao và Vu Tiêu Tiếu đang đứng ở trong vườn căn biệt thự. Vu Tiêu Tiếu không biết đã nói gì với Diêu Dao mà hắn chỉ thấy vẻ mặt của Diêu Dao đầy vẻ giận dữ, cô cắn chặt môi giống như đang rất tức giận.
Diệp Lăng Phi đi đến trước mặt hai người, hắn vừa trở về, cả người đầy mùi mồ hôi. Diệp Lăng Phi vốn định đi tắm một cái nhưng thấy Vu Tiêu Tiếu và Diêu Dao như vậy thì trong lòng hắn rất tò mò, rất muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Diệp Lăng Phi đi đến trước mặt hai cô và hỏi:
- Tiêu Tiếu, sao lại như vậy?
- Là Sở Thiếu Quân!
Vu Tiêu Tiếu xoay mặt nhìn Diệp Lăng Phi và nói:
- Tất cả chuyện này đều là do Sở Thiếu Quân bày trò, tối hôm qua người mà anh nhìn thấy đó là Sở Thiếu Quân, đồng hương của Diêu Dao và cũng chính là bạn học ở Đại học Vọng Hải của bọn em!
Lúc này Diêu Dao nói một cách rất căm hận:
- Mình không ngờ hắn lại vô liêm sỉ như vậy, dám làm những chuyện này, mình tuyệt đối không tha cho hắn. Bây giờ mình phải đi gặp hắn để tính sổ mới được!
Diêu Dao nói rồi cất bước định đi thì lại bị Diệp Lăng Phi cầm cánh tay kéo lại, hắn cười và nói với Vu Tiêu Tiếu:
- Tiêu Tiếu, em cứ vào biệt thự trước đi, anh nói chuyện với Diêu Dao một chút!
Vu Tiêu Tiếu rât tin tưởng Diệp Lăng Phi, tất nhiên khi nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì cô cũng yên tâm và gật đầu xoay người đi vào trong biệt thự. Diệp Lăng Phi cầm lấy tay Diêu Dao và nói:
- Diêu Dao, chúng ta vào hậu hoa viên nói chuyện một chút, nếu bây giờ em muốn đi tìm Sở Thiếu Quân thì anh cũng sẽ không cản em, đây dù sao cũng là chuyện của em, nhưng trước khi em đi tìm hắn thì nghe anh nói vài câu đã!
Diêu Dao ngẩng đầu lên nhìn Diệp Lăng Phi rồi gật đầu. Diệp Lăng Phi và Diêu Dao đi đến hậu hoa viên của căn biệt thự. Diệp Lăng Phi để Diêu Dao ngồi trên ghế của hoa viên, hắn thì không ngồi mà đứng trước mặt Diêu Dao. Diêu Dao cúi đầu, cắn chặt môi, cô không có ý muốn nhìn Diệp Lăng Phi. Đương nhiên điều này vốn không quan trọng, cái mà Diệp Lăng Phi quan tâm cũng không phải là những chuyện này. Hắn đứng trước mặt Diêu Dao và nói:
- Diêu Dao, anh có thể hiểu được tâm trạng của em, nếu đổi lại là anh thì anh cũng sẽ đi tìm tên nhóc Sở Thiếu Quân đó để hỏi cho ra nhẽ. Nhưng em có nghĩ lại chưa, nếu Sở Thiếu Quân phủ nhận thì làm thế nào?
- Sao hắn lại phủ nhận được, hắn đã có thể làm ra những chuyện đó, em thật không ngờ hắn lại vô sỉ đến như vậy!
Diêu Dao nghe thấy Diệp Lăng Phi nói như vậy thì cô ngẩng đầu lên và nhìn Diệp Lăng Phi, cô nói với một giọng căm phẫn:
- Hắn là đồng hương của em, em luôn cho rằng hắn là người đáng tin cậy nhưng không ngờ hắn lại làm vậy với em, nếu không phải nhờ Diệp tiên sinh thì em sẽ không tha cho hắn như vậy đâu!
- Diêu Dao, em không được kích động, từ từ nghe anh nói!
Diệp Lăng Phi cảm thấy tâm trạng bây giờ của cô bé Diêu Dao này đang rất kích động, hắn muốn từ từ an ủi Diêu Dao. Diệp Lăng Phi ngồi xuống bên Diêu Dao, Diêu Dao xê mông của mình sang một bên, không biết thế nào mà mặt Diêu Dao hơi ửng hồng. Diệp Lăng Phi vốn không để ý đến phản ứng này của Diêu Dao, hắn chỉ muốn khuyên bảo Diêu Dao. Theo Diệp Lăng Phi thấy, Diêu Dao như vậy mà đi tìm tên nhóc Sở Thiếu Quân, nhất định tên nhóc đó sẽ phủ nhận, chuyện này vốn không ai giúp được.
- Diêu Dao, khi nãy anh đã nói rồi, anh có thể hiểu được tâm trạng của em, nhưng bây giờ em đi tìm Sở Thiếu Quân nhất định sẽ không có kết quả gì đâu. Vì sao em lại không bình tĩnh một chút, nghĩ xem còn có cách nào khác hay hơn để khiến cho Sở Thiếu Quân phải bị trừng phạt!
Diệp Lăng Phi vừa nói những lời này ra thì Diêu Dao ngẩng đầu lên nhìn Diệp Lăng Phi, cô hỏi:
- Diệp tiên sinh, anh nói câu này là có ý gì vậy?
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Diêu Dao, anh tin em là một cô gái thông minh, em nhất định biết phải làm gì mà!
Diêu Dao lắc đầu nói:
- Diệp tiên sinh, em thật sự không biết phải làm gì cả, bây giờ đầu óc của em chỉ muốn di tìm tên khốn nạn Sở Thiếu Quân mà mắng một trận thôi!
Hành động này của Diêu Dao cũng rất bình thường thôi. Cô gái nào ở trong tình cảnh như Diêu Dao cũng đều như vậy, cũng không nghĩ được cách nào khác, đều muốn đi đến mắng thẳng vào mặt tên khốn đó, như vậy thì cơn giận mới được giải thoát, và chính mình cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Kỳ thực đồi với đối phương thì lại chẳng có tác dụng trừng phạt gì cả. Diệp Lăng Phi là người như thế nào chứ, nếu ai đắc tội với hắn thì Diệp Lăng Phi sẽ không dễ dàng mà bỏ qua. Diệp Lăng Phi nghe Diêu Dao nói xong thì hắn cười to. Diêu Dao nghe thấy Diệp Lăng Phi cười thì cô ngẩng đầu nhìn Diệp Lăng Phi, hắn nói:
- Anh cười vì suy nghĩ của em thật là quá đơn giản, em chỉ muốn đi mắng người ta thì có tác dụng gì chứ, em đã không biết làm cách nào thì anh sẽ cho em một chủ ý, nhưng anh nói trước cho em rõ, chủ ý này của anh rất xấu, nếu em thật sự làm như vậy thì xảy ra chuyện gì em đừng tìm anh đấy!
- Em sẽ không làm vậy đâu!
Diêu Dao nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì cô nói:
- Bây giờ em chỉ muốn khiến cho tên khốn nạn Sở Thiếu Quân đó phải bị trừng phạt thôi, cứ cho là xảy ra chuyện gì thì em cũng sẽ tự mình gánh chịu!
- Không đến mức phải như vậy đâu!
Diệp Lăng Phi nói,
- Ý kiến của anh chính là phải để tên nhóc đó gieo gió thì gặt bão! Em đã nghe câu gậy ông đập lưng ông chưa?
- Gậy ông đập lưng ông?
Diêu Dao nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì cô nhìn Diệp Lăng Phi và lắc đầu nói:
- Diệp tiên sinh, em không hiểu câu nói này!
- Nếu hắn làm vậy với em thì em cũng làm vậy với hắn!
Diệp Lăng Phi nói
- Cái thứ này ai làm không được, em có thể làm một chút, nhân lúc không chuẩn bị thì làm vậy với hắn, sau đó…!
Diệp Lăng Phi đưa môi lại gần tai của Diêu Dao và nói khẽ vào tai Diêu Dao mấy câu, Diêu Dao sau khi nghe Diệp Lăng Phi nó và nói những câu đó thì cô mở to mắt, cô nhìn Diệp Lăng Phi:
- Làm như vậy có quá đáng lắm không?
- Anh nói rồi, làm như vậy khi xảy ra chuyện đương nhiên không phải là em xảy ra chuyện mà là tên nhóc Sở Thiếu Quân đó xảy ra chuyện, đến lúc đó hắn sẽ trở nên xấu hổ vô cùng!
Diệp Lăng Phi nói.
- Đây chính là cách tốt nhất mà anh nghĩ ra được, cách khác thì anh vẫn chưa nghĩ ra!
Diêu Dao cắn môi. Một lúc sau cô mới nói:
- Tên khốn nạn đó, phải làm như vậy mới có thể trừng phạt hắn. Diệp tiên sinh, anh có thể giúp em được không?
- Diêu Dao, em thực sự muốn làm như vậy à?
Diệp Lăng Phi nghe Diêu Dao nói như vậy thì hắn nhìn Diêu Dao và nói:
- Em phải nghĩ cho kỹ, nếu em làm như vậy sau này bọn em sẽ không thể nào là bạn được!
- Khi hắn bỏ thuốc cho em uống hắn có nghĩ sau này chúng em còn làm bạn được không?
Diêu Dao nói bằng giọng rất căm phẫn:
- Đều là hắn giở thủ đoạn vô sỉ ra trước, đến lúc đó cũng đừng có trách em!
Diệp Lăng Phi sau khi nghe xong thì cười và gật đầu nói:
- Chuyện này em nói với Vu Tiêu Tiếu đi, để Vu Tiêu Tiếu đi tìm Tiêu Vũ Văn, còn chuyện mà em nói thì để Tiêu Vũ Văn đi làm tốt hơn, cô ấy có cách đấy!
Sở Diệp Lăng Phi nói chuyện này giao cho Tiêu Vũ Văn vì theo Diệp Lăng Phi thấy đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, Tiêu Vũ Văn là ai chứ, nếu đến một chuyện nhỏ như vậy mà không làm được thì Tiêu Vũ Văn không phải là cháu gái của bang chủ Phủ Đầu Bang rồi.
- Tiêu Vũ Văn?
Diêu Dao lần đầu tiên nghe thấy cái tên này, Tiêu Vũ Văn tuy là học cùng một trường với Diêu Dao nhưng Diêu Dao lại không biết Tiêu Vũ Văn huống hồ bây giờ Tiêu Vũ Văn lại bận quay phim, các hoạt động ở trường bây giờ cũng tham gia rất ít. Diêu Dao đương nhiên là không biết Tiêu Vũ Văn rồi.
Sở dĩ Diệp Lăng Phi để Vu Tiêu Tiếu đi tìm Tiêu Vũ Văn là vì để Vu Tiêu Tiếu quen với Tiêu Vũ Văn. Diệp Lăng Phi đứng lên nói với Diêu Dao:
- Diêu Dao, cô bé Tiêu Vũ Văn này em chắc là không quen nhưng Tiêu Tiếu và Tiêu Vũ Văn rất quen với nhau, em bảo cô ấy đi làm là được!
Diêu Dao nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì cô không hỏi gì nữa, cô đứng lên và chân thành nói với Diệp Lăng Phi:
- Diệp tiên sinh, cám ơn anh!
- Có gì mà phải cám ơn, chẳng qua đó là chuyện anh nên làm thôi!
Diệp Lăng Phi có vẻ như rất bình thường, hắn nhìn Diêu Dao và nói:
- Diêu Dao, em có nhớ chuyện tối qua không?
Diệp Lăng Phi vốn chỉ thuận miệng hỏi nhưng không ngờ Diêu Dao lại cúi đầu, gương mặt cô ửng đỏ, cô quanh co:
- Em….. em, tối qua, em cũng có nhớ chút xíu, em, em cũng nhớ một chút, chuyện xảy ra ở trong xe, nhưng sau đó thì em không nhớ nữa!
Diệp Lăng Phi nghe Diêu Dao nói câu này thì trong lòng hắn hiểu ra, chuyện mà Diêu Dao nói ở trong xe là chuyện lúc Diệp Lăng Phi thân thiết với Diêu Dao ở trong xe, lúc đó cả người Diêu Dao… Cô cúi đầu không dám nhìn Diệp Lăng Phi, cô khẽ nói:
- Diệp tiên sinh, em, em vẫn cảm ơn anh, nếu không có anh thì em… Tóm lại là em cảm ơn anh!
- Ừ, anh biết chuyện này là năng lực con người không thể khống chế được!
Diệp Lăng Phi khẽ thở dài và nói:
- Anh thấy người nói xin lỗi lẽ ra là anh, Diêu Dao, anh có chuyện gì có thể giúp được em không?
- Không cần đâu!
Diêu Dao nói,
- Em rất cảm ơn anh, Diệp tiên sinh, thật ra anh là người đàn ông tốt nhất em từng gặp!
Diệp Lăng Phi cảm thấy Diêu Dao nói những lời này sao mà giống như đang đánh vào mặt hắn vậy. Diêu Dao lại nói Diệp Lăng Phi là người đàn ông tốt nhất mà cô từng gặp.
Diệp Lăng Phi ngượng ngùng cười nói:
- Diêu Dao, chúng ta không nói chuyện này nữa, à, đúng rồi, anh, à, anh biết tối qua có một chút kích động, em không sao chứ?
- Không, không có gì!
Diêu Dao cúi đầu nói:
- Em rất khỏe, người em, người em… Diệp tiên sinh chúng ta không phải là đã trở về sao?
Diêu Dao bắt đầu chuyển đề tài. Có nhiều câu Diêu Dao không thể nào nói ra được, Diệp Lăng Phi thấy Diêu Dao nói như vậy thì hắn nói:
- Đúng rồi, chúng ta phải về thôi, về ăn sáng thôi!