Đô Thị Tàng Kiều

Chương 823: Chương 823: Nụ cười ngượng ngùng




Diệp Lăng Phi sau khi gặp Đường Hiểu Uyển và Lý Khả Hân ở tầng năm của tòa nhà An Thịnh, nghe Lý Khả Hân nói có người còn phét hơn cả Diệp Lăng Phi, tên đó chuẩn xác chính là đại khoác lác.

Diệp Lăng Phi trước sau vẫn không hiểu rốt cục là có chuyện gì, đưa mắt nhìn Đường Hiểu Uyển đang khoác lấy tay hắn, ngạc nhiên hỏi:

- Hiểu Uyển, em và Khả Hân rốt cục đang nói chuyện gì thế? Tới giờ anh vẫn không hiểu rốt cục là có chuyện gì, giờ không nói chuyện tên đại khoác lác kia nữa. Hiểu Uyển, sao em lại ở cùng với Khả Hân chứ?

Đường Hiểu Uyển ở trước mặt Lý Khả Hân, thân mật khoác tay Diệp Lăng Phi, thấy Diệp Lăng Phi hỏi cô như vậy, Đường Hiểu Uyển nhìn Lý Khả Hân một cái, rồi nói:

- Chẳng phải vì tên đó cứ bám lấy em sao, em cực kỳ ghét tên đó, thế nên mới kéo theo chị Khả Hân.

- Tên đó?

Diệp Lăng Phi nhìn quanh khu vui chơi, hắn cũng chỉ đưa mắt liếc nhìn thế thôi chứ Diệp Lăng Phi có biết người mà Đường Hiểu Uyển nói là hình dáng thế nào, tuổi tác ra sao đâu. Dù có nhìn thấy, Diệp Lăng Phi cũng không biết. Diệp Lăng Phi lại quay lại nhìn Đường Hiểu Uyển, hỏi:

- Hiểu Uyển, rốt cục là ai, em làm anh khó hiểu rồi đó!

- Là con của nhà thông gia ở quê bên nhà bố em, cũng coi là thông gia đi, tóm lại là thông gia rất xa rất xa rồi, lúc nhỏ em cùng bố về nhà, gặp hắn có một lần!

Đường Hiểu Uyển hiển nhiên có phần không ưa, nói:

- Ngay trước lễ Quốc khánh, người bên nhà bố em tới. Tóm lại ý muốn để hắn ở nhà em hai ngày. Nói là vừa từ bên nước ngoài về, muốn ở lại Vọng Hải tìm việc, nên ở lại nhà em hai ngay, mong bố em giúp đỡ, Diệp đại ca, anh không phải không biết bố em, ông không tiện từ chối, liền đồng ý chuyện đó, kết quả, tên đó cứ bám lấy em không rời, tức chết đi được, bố em còn suốt ngày bảo em dẫn hắn đi chơi làm quen với Vọng Hải.

Đường Hiểu Uyển nói xong, trong lòng Diệp Lăng Phi mới hiểu rốt cục là có chuyện gì. Có điều, Diệp Lăng Phi lại ngạc nhiên hỏi:

- Khả Hân, em nói hắn bốc phét ác lắm, chuyện này là thế nào?

Lý Khả Hân mím môi, cười bật ra. Cô nhỏ giọng nói bên tai Diệp Lăng Phi:

- Tên đó ngồi trước mặt em phét chuyện hắn ở Nhật huy hoàng thế nào, nói công ty Sony bên Nhật còn mời hắn làm giám đốc kỹ thuật bên đó nữa chứ, chỉ là hắn muốn về nước, thế nên vừa mới về tới đây. Tên tiểu tử đó nói mình có tiền như thế nào, kết quả, lúc ăn cơm trưa, hắn còn ngồi tính lên tính xuống.

Diệp Lăng Phi cười cười, nói:

- Chắc là người ta thích tiết kiệm, em nghĩ ai cũng giống anh sao, mời các em ăn cơm lúc nào cũng theo ý của các em chọn món cả, anh thấy sau này cũng nên suy nghĩ một chút, nên tiết kiệm chút thôi!

Lý Khả Hân cũng không nói gì, Đường Hiểu Uyển lại nói:

- Diệp đại ca, anh không hiểu đâu, trên người hắn căn bản không có mấy đồng, còn nói có mấy trăm nghìn nữa chứ, theo em thấy, có vài nghìn đã tốt lắm rồi! Nếu không, việc gì phải chạy tới nhà em ở chứ, chẳng phải là tiết kiệm được vài đồng sao!

Diệp Lăng Phi đưa tay nhéo nhéo mũi Đường Hiểu Uyển, nói:

- Hiểu Uyển, điều này chưa chắc, nếu là anh, anh cũng muốn tới nhà em ở. Như thế chẳng phải anh sẽ có cơ hội ở với em sao!

Đường Hiểu Uyển bĩu môi, nói:

- Em đâu về nhà ở đâu, hai ngày nay em đều ở lại biệt thự!

- Đình Đình cũng ở tại biệt thự sao?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Em Đình Đình hai ngày nay đều ở tại trường?

Diệp Lăng Phi nghe thấy câu này, có chút ngạc nhiên. Hắn nhìn sang Lý Khả Hân, ý muốn hỏi Lý Khả Hân có đúng thế không? Lý Khả Hân nhìn thấy bộ dạng này của Diệp Lăng Phi, lại bật cười ra tiếng. Nãy Lý Khả Hân ở cùng với Đường Hiểu Uyển và tên thanh niên đáng ghét kia có chút bực bội, giờ nhìn thấy Diệp Lăng Phi, Lý Khả Hân thấy trong lòng thoải mái nhiều rồi, chốc chốc cô lại bật cười.

Lý Khả Hân đưa tay nhéo lấy Diệp Lăng Phi một cái, cười nói:

- Thần tình yêu, anh yên tâm đi, em đã thấy rất nhiều chuyện không nên thấy, nghe nhiều chuyện không nên nghe, song, miệng em kín lắm, không nói linh tinh đâu.

Diệp Lăng Phi nghe thấy thế, liền quay sang nhìn Đường Hiểu Uyển, tay phải nhéo mạnh lên chiếc mông Đường Hiểu Uyển một cái, cô liền bĩu môi lên, giận dỗi nói:

- Diệp đại ca, em không có nói linh tinh, đều tại chị Khả Hân tự nhìn thấy đấy chứ!

Đường Hiểu Uyển còn định cãi, Diệp Lăng Phi lại đặt tay phải lên, vừa định nhéo cho cái nữa, Đường Hiểu Uyển liền vội vàng tránh, liên miện nói:

- Thôi mà, Diệp đại ca, em biết sai rồi!

Lý Khả Hân thấy bộ dạng này của Đường Hiểu Uyển, lại bật cười, Diệp Lăng Phi nhân cơ hội đưa tay nhéo lên mông Lý Khả Hân một cái, Lý Khả Hân “A” một tiếng, cô đưa mắt ngườm Diệp Lăng Phi, nói:

- Anh lúc nào cũng thế, già thế này rồi còn bắt nạt em!

- Anh già?

Diệp Lăng Phi bỗng cười đầy ẩn ý, nói:

- Hay chúng ta tìm chỗ nào thích hợp thử xem, xem anh có già không?

- Em không thèm nói chuyện với anh nữa!

Lý Khả Hân đỏ ửng má, không dám ở đây ** với Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi lại chạy tới, tay phải ôm lấy Diệp Lăng Phi, ngay sau đó liền thấy có người gọi cô:

- Hiểu Uyển, sao em lại ở đây, nãy anh tìm em bao nhiêu lâu?

Đường Hiểu Uyển không cần nhìn cũng biết đó chính là Lương Hóa Long, Đường Hiểu Uyển không thèm để ý tới Lương Hóa Long, hai tay cô ôm chặt lấy cánh tay Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nhìn qua, thấy một thanh niên tầm hai sáu hai bảy tuổi, để mái tóc một phân, đang từ trong khu vui chơi bước về phía bọn họ.

Lý Khả Hân khẽ khẽ ở bên tai Diệp Lăng Phi nói:

- Hắn chính là tên mà em nói đó!

- Ồ!

Diệp Lăng Phi đáp.

Lương Hóa Long bước qua, thấy Đường Hiểu Uyển đang khoác tay một người đàn ông, hiển nhiên rất thân thiết. Lương Hóa Long thấy rất ngạc nhiên, hắn nghe bố Đường Hiểu Uyển nói, Đường Hiểu Uyển giờ vẫn chưa có người yêu. Lương Hóa Long lại không biết người đàn ông này là ai, có điều nhìn tình hình thì hình như quan hệ giữa bọn họ rất thân thiết.

Lương Hóa Long tới trước mặt Đường Hiểu Uyển, nhìn Diệp Lăng Phi một cái, rồi hỏi:

- Hiểu Uyển, ai đây?

- Bạn trai tôi!

Đường Hiểu Uyển cũng không khách sáo, trực tiếp nói:

- Bạn trai tôi vừa về tới Vọng Hải, à, chiều nay tôi muốn cùng bạn trai tôi đi chơi, anh chiều nay tự đi một mình nhé, anh nên biết làm thế nào về nhà rồi chứ, nếu không biết, thì cứ bắt taxi tới địa chỉ nhà tôi là được rồi!

Lương Hóa Long có chút ngơ ngác, hắn không ngờ Đường Hiểu Uyển lại thẳng thắn như vậy, theo Lương Hóa Long, Đường Hiểu Uyển là một cô gái dịu dàng xinh đẹp, nhưng giờ xem ra, cảm giác lại là chuyện khác. Đường Hiểu Uyển không thèm để ý tới phản ứng của Lương Hóa Long, khoác lấy tay Diệp Lăng Phi, nói:

- Chúng ta đi dạo đi!

Diệp Lăng Phi nhìn Lương Hóa Long một cái, rồi lại nhìn Đường Hiểu Uyển, trong lòng thầm nghĩ nếu giờ mà đi dạo, không khỏi sẽ gặp phải Bạch Tình Đình, như thế quả thật rất nguy hiểm. Diệp Lăng Phi cũng không có thái độ gì cả, mà chậm bước về phía cầu thang máy.

Ngay lúc Diệp Lăng Phi, Đường Hiểu Uyển, Lý Khả Hân bước tới trước cầu thang máy, Lương Hóa Long liền đuổi theo.

- Hiểu Uyển, đợi chút!

Lương Hóa Long đứng chặn trước mặt ba người, hắn mở miệng nói:

- Hiểu Uyển, anh...anh muốn đi chơi cùng bọn em, anh...anh ở đây một mình không... không thích ứng được!

Diệp Lăng Phi lúc này liền cười nói:

- Anh bạn, tôi thấy anh không cần phải theo như thế đâu, chúng tôi ra ngoài chơi, không khỏi có những cử chỉ ân ái, có người ngoài bên cạnh thì không tốt lắm, anh thấy đúng không?

Lương Hóa Long nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, có chút luống cuống, hắn cắn cắn môi, cuối cùng cùng không nói gì nữa. Mấy người Diệp Lăng Phi bước vào cầu thang máy, ngay lúc cầu thang máy định đóng vào, Lương Hóa Long bỗng lao vào, hắn vừa bước vào, liền nói với Đường Hiểu Uyển:

- Hiểu Uyển, anh thích em!

Câu này của Lương Hóa Long vừa bật ra, Đường Hiểu Uyển liền trợn tròn mắt, cô khoác chặt lấy tay Diệp Lăng Phi, khẽ mở miệng, nói:

- Anh nói anh thích tôi?

- Đúng, Hiểu Uyển, anh thích em!

Lương Hóa Long hoàn toàn không thèm để ý tới Diệp Lăng Phi, nói:

- Anh có thể mang lại cho em hạnh phúc, trong tay bây giờ có ít nhất hơn năm trăm nghìn, có thể mua biệt thự ở đây, cũng có thể mua xe. Anh định nói với em, nhưng chưa tìm được cơ hôi, anh nghĩ anh càng thích hợp với em hơn. Anh định mở công ty ở đây, theo bước đầu tính toán của anh, một năm ít nhất cũng có thể kiếm được hơn hai trăm nghìn, chúng ta có thể trở thành người giàu có. Hiểu Uyển, anh thật sự thích em!

Lương Hóa Long vừa nói vừa bước tới trước mặt Đường Hiểu Uyển. Đường Hiểu Uyển vội vàng trốn đằng sau Diệp Lăng Phi, cô đứng sau lưng Diệp Lăng Phi nói với Lương Hóa Long:

- Anh có điên không đó, nếu anh cảm thấy khó chịu có thể tới bênh viện kiểm tra, tôi không hiểu anh đang nói gì cả, tôi nói cho anh biết, tôi có bạn trai rồi, anh đừng có bám lấy tôi nữa, anh thấy tôi có điểm gì tốt chứ, anh nói cho tôi, tôi đổi là được rồi, anh không chịu nổi anh nữa rồi!

- Hiểu Uyển...!

Lương Hóa Long vừa nói được một câu, liền thấy cửa cầu thang máy mở ra, Đường Hiểu Uyển như bị Lương Hóa Long dọa cho phát sợ vậy, cô kéo Diệp Lăng Phi chạy. Đợi lúc Lương Hóa Long đuổi theo ra đải sảnh, mấy người Đường Hiểu Uyển đã lên xe của Diệp Lăng Phi.

Lên xe xong, Đường Hiểu Uyển mới thở phào nhẹ nhõm, nói:

- Em thấy đầu hắn chắc chắn có vấn đề. Hâm hâm thế nào ấy. Mới tới có vài ngày đã bám lấy em, thật là, còn muốn kết hôn với em nữa chứ, điên thật rồi!

Lý Khả Hân cố ý nói:

- Hiểu Uyển, anh ta cũng được đó chứ, ít ra người ta cũng có tới hơn năm trăm nghìn, có thể mua biệt thự, mua xe, à, biệt thự không biết mua ở đâu đây, giờ muốn mua biệt thự ít nhất cũng phải có triệu rưỡi e rằng còn không mua được, cái nhà rách nát của chị cũng đã mất bốn trăm hơn rồi, Hiểu Uyển, có thể người ta dự định xây cho em một căn biệt thự cũng nên. Dù thế nào đi nữa, em cũng có thể kết hôn, không giống một số người, không nói tới chuyện kết hôn được!

Lý Khả Hân nói câu này, cố ý nhìn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi lái xe, cố tình không nghe thấy.

Đường Hiểu Uyển nghe Lý Khả Hân nói như vậy, liền nói:

- Chị Khả Hân, có một số chuyện em không nói. Hắn học hành gì chứ, chẳng qua chỉ là xuất khẩu lao động sang Nhật thôi. Nghe bố em nói, hình như đi bốn năm gì đó, kiếm được ba trăm hơn gì đó thì phải, nhưng, tiền của hắn đều nằm trong tay mẹ hắn, lần này tới nhà em ở, một đồng của không mang, lại còn ở tại nhà em, ăn cơm nhà em, đều đã ở bốn ngày rồi, còn không biết ở tới bao giờ nữa, bực chết được!

Lý Khả Hân cười nói:

- Hiểu Uyển, đây là em không đúng mà, dù sao mà nói, em cũng không nên nói người ta như thế, cẩn thận anh ta bị kích động, cả ngày bảm lấy em, thế thì em làm thế nào đây!

- Em không sợ, em có Diệp đại ca mà!

Đường Hiểu Uyển nói tới đây liền quay sang cười rạng rỡ nói:

- Diệp đại ca, anh không để em bị người khác quấy rầy chứ!

- Đương nhiên là không rồi, Hiểu Uyển là của anh, ai dám theo đuổi Hiểu Uyển, nhất định phải bước qua anh!

- Tính chiếm hữu lớn thật!

Lý Khả Hân thấy Diệp Lăng Phi nói vậy, liền chen vào:

- Anh đã có vợ rồi còn chiếm cả Hiểu Uyển nữa, em không thể chịu được rồi đó!

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Khả Hân, anh thấy hôm nay em định đối đầu với anh thì phải, được, để anhtìm chỗ nào đó, để có chỗ cho em đối đầu với anh!

- Này, anh đừng có loạn yêu nhé, giữa em và anh chẳng có quan hệ gì cả, anh dám vô lễ với em, em sẽ báo cảnh sát đó!

Lý Khả Hân nói xong câu này, Diệp Lăng Phi liền cười càng ẩn ý hơn, cười tới nỗi Lý Khả Hân trong lòng phát hoảng, không biết Diệp Lăng Phi định làm gì.

Diệp Lăng Phi chỉ nói miệng thôi, hắn lái xe tới rạp chiếu phim, Diệp Lăng Phi nghĩ ở bên ngoài đi dạo quá nguy hiểm, nếu như bị Bạch Tình Đình nhìn thấy thì không hay, thế là Diệp Lăng Phi liền dẫn Đường Hiểu Uyển và Lý Khả Hân đi xem phim. Nội dung phim không quan trọng, quan trọng là tính lãng mãn trong rạp chiếu phim, trong rạp chiếu phim mờ mờ ảo ảo, có thể vừa ăn bỏng, vừa uống nước, vừa nói chuyện. Nhất là ba người bọn họ lại chọn vị trí trong góc, trong lúc xem phim có thể sờ sờ mó mó thỏa thích.

Diệp Lăng Phi đúng là tay trái ôm tay phải ấp, tận hưởng diễm phúc. Diệp Lăng Phi có thể cảm thấy hai người Lý Khả Hân và Đường Hiểu Uyển đều có khát vọng hầm hập, chỉ là Diệp Lăng Phi nghĩ lúc này không thích hợp, ai biết Bạch Tình Đình lúc nào sẽ tìm hắn.

Có điều, xem phim cũng không phải là lựa chọn khôn ngoan, phải biết rằng trong phim có đoạn ôm ôm ấp ấp, anh anh em em, rất dễ kích dục đối phương, Diệp Lăng Phi hiển nhiên cảm nhận được hai mỹ nữ bên cạnh hắn hạ thân đều đã có chút ướt át, Diệp Lăng Phi bắt đầu hối hận rồi, hắn vừa ý thức được nãy hắn buông thả quá mức, tố chất trong cơ thể cũng đang tiến lại gần, nếu không khống chế được dục hỏa, rất dễ khiến hắn càng khó tự chủ, Diệp Lăng Phi vội vàng chuyển chủ đề, nói chuyện bọn họ trải qua ở Hải Nam.

Song, càng như thế, dục hỏa của Đường Hiểu Uyển và Lý Khả Hân càng bị Diệp Lăng Phi kéo lên, hơi thở của hai người dường như càng lúc càng vội hơn, Diệp Lăng Phi có thể phán đoán được, dục hỏa trong cả hai đều đã được gọi dậy. Cuối cùng, Diệp Lăng Phi liền to gan hơn chút, thầm nghĩ sau này nên chăm chỉ rèn luyện thân thể chút là được rồi.

Ngay lúc cả hai dự định tìm nơi thích hợp, cùng hai mỹ nữ tận hưởng***, điện thoại của Lý Khả Hân liền kêu lên, bố của Lý Khả Hân bỗng nhiên bị ngất, đã được đưa vào bệnh viện.

Bố Lý Khả Hân ngất không phải là chuyện một chuyện hai, nghĩ lúc đầu Lưu Hải đưa bố Lý Khả Hân đến bệnh viện, lúc này, bố Lý Khả Hân lại bị ngất, dục vọng Lý Khả Hân bỗng nhiên bị dập tắt, vội vàng bảo Diệp Lăng Phi chở cô tới bệnh viện.

Lúc Diệp Lăng Phi lái xe tới bênh viện, liền dừng lại, Lý Khả Hân vội vàng xuống xe, lao thẳng vào bệnh viện. Còn Diệp Lăng Phi và Đường Hiểu Uyển cũng xuống xe. Diệp Lăng Phi đứng trước cửa bệnh viện, nghĩ xem có nên vào hay không, dù thế nào đi nữa, quan hệ giữa Diệp Lăng Phi và Lý Khả Hân, bố mẹ Lý Khả Hân cũng không biết, Diệp Lăng Phi lo hắn bị bố mẹ Lý Khả Hân nhìn thấy xong, sẽ có cách nghĩ khác.

- Diệp đại ca, chúng ta vào chứ!

Đường Hiểu Uyển khoác lấy tay Diệp Lăng Phi, dịu dàng nói:

- Em cũng rất lo cho bệnh tình của bác ấy!

Quan hệ giữa Đường Hiểu Uyển và Lý Khả Hân rất tốt, Đường Hiểu Uyển thường tới nhà của Lý Khả Hân. Diệp Lăng Phi thấy Đường Hiểu Uyển nói vậy, nghĩ một lát, cảm thấy hắn cũng nên vào thăm bố của Lý Khả Hân lát, dù sao hắn cũng đã ăn cơm ở nhà người ta rồi. Diệp Lăng Phi gật gật đầu, cùng Đường Hiểu Uyển bước vào.

Đợi Diệp Lăng Phi và Đường Hiểu Uyển bước vào phòng bệnh, Lý Khả Hân đang hỏi bác sỹ về bệnh tình của bố cô. Mẹ Lý Khả Hân đang đứng bên cạnh. Lý Khả Hân đã trở thành trụ cột trong gia đình cô. Bố mẹ Lý Khả Hân là người bình thường thật thà, không làm được chuyện đại sự, ngay cả việc mua nhà cũng do Lý Khả Hân đứng lên làm chủ. Đương nhiên, bây giờ Lý Khả Hân có khả năng đó, mỗi tháng dựa vào thu nhập không nhỏ từ quán bar, thêm vào đó là quán cà phê, thu nhập một tháng của Lý Khả Hân cũng vượt qua mấy lần thu nhập của bố mẹ cô trong một năm. Như thế, bố mẹ Lý Khả Hân càng nghe lời cô con gái có bản lĩnh này.

Lý Khả Hân hỏi bác sỹ xong, liền thở phào nhẹ nhõm, bố cô chỉ là bệnh cũ tái phát, chỉ cần ở lại bệnh viện một thời gian là ổn. Tiền đối với Lý Khả Hân mà nói đã không thành vấn đề.

Lý Khả Hân cũng coi như đã nhẹ nhõm hơn, thấy Diệp Lăng Phi và Đường Hiểu Uyển đứng trước cửa, Lý Khả Hân liền cười nói:

- Bố em không có vấn đề gì lớn cả, chỉ cần ở viện một thời gian là ổn. Em mong trong thời gian này có thể kiểm tra bệnh tình của bố em thế nào.

Diệp Lăng Phi gật gật đầu, mẹ Lý Khả Hân thấy Diệp Lăng Phi tới, liền bước lên chào hỏi Diệp Lăng Phi, nói vài chuyện linh tinh. Lý Khả Hân biết bệnh tình của bố cô không nặng như cô nghĩ, tâm trạng cũng tốt hơn hẳn. Lý Khả Hân vốn định nói đùa với Diệp Lăng Phi vài câu, ngay lúc cô đang nói chuyện, điện thoại của Lý Khả Hân liền reo lên. Ánh mắt Lý Khả Hân có chút phức tạp, cô nhìn Diệp Lăng Phi, từ từ nói:

- Vừa nãy bệnh viện thông báo cho tôi, Lưu Hải đã tỉnh, anh ta muốn gặp tôi!

Diệp Lăng Phi nãy còn đang nói nói cười cười với mẹ của Lý Khả Hân, nhưng, sau khi nghe thấy Lý Khả Hân nói vậy, nụ cười của Diệp Lăng Phi có phần ngượng ngùng hẳn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.