Đô Thị Tàng Kiều

Chương 441: Chương 441: Nước sông không phạm nước giếng






Diệp Lăng Phi bước vào tiệm cafe Mộng Viên, lúc này cũng chưa đến 5h chiều, số người trong tiệm cafe cũng không hẳn là đông. Lý Khả Hân và Tần Dao ngồi bên cạnh cửa sổ nói chuyện phiếm.

Tần Dao hôm nay mặc một chiếc váy ngắn màu trắng, cô đeo đôi giầy bảy phân xinh xắn, tóc xõa sang hai bờ vai, khuôn mặt toát lên vẻ ưu tư phiền muộn. Nhìn thấy Diệp Lăng Phi bước vào, Lý Khả Hân liền vẫy tay:

- Anh Diệp à, ở đây!

Diệp Lăng Phi đi đến, ngồi sát bên Lý Khả Hân, nhìn sang phía đối diện, cười nói với Tần Dao:

- Có chuyện gì, em nói rõ ràng anh nghe xem nào.

Tần Dao thuật lại toàn bộ những lời Vương Quân nói với cô cho hắn nghe, kể một thôi một hồi xong, cô do dự nói:

- Em không biết có nên đi hay không?

- Đi thì đi, có gì mà phải sợ.

Lý Khả Hân nói,

- Đây là xã hội tự do dân chủ, em tưởng đám con cháu của mấy tên quan chức dám lộng hành ngang ngược bất chấp luật pháp xử em nếu em không đi sao? Còn cái tên Vương Quân kia, chị thấy chẳng phải thứ tốt đẹp gì, lần sau hắn còn gọi điện đến làm phiền em, em cứ chửi cho hắn một trận. Em muốn giữ thể diện cho hắn, hắn nào có biết điều, hắn lại tưởng em dễ chơi, được đã lấn tới, khinh dễ em hết lần này đến lần khác.

Tần Dao úp mở nói:

- Chị Khả Hân, em cùng nghĩ như vậy, nhưng ở đây em chỉ có một mình, cùng không có ai chăm sóc, nếu như đắc tội với bọn họ, em sợ...

- Có gì mà phải sợ, không phải em còn có chị sao, chị sẽ giúp em.

Nói đoạn, Lý Khả Hân quay sang nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- À, còn có cả anh Diệp nữa, không phải sao. Anh ấy rất thích giúp đỡ người khác, có phải không anh?

Diệp Lăng Phi cười đáp:

- Đừng lôi anh vào như thế chứ, gì mà anh thích đi giúp đỡ người khác. Em đang khen anh hay mắng anh đấy?

Rồi hắn nhìn Tần Dao nói:

- Tần Dao, anh nghĩ là em cứ đi đi, cùng lắm là anh đi cùng em, cái tên tiểu tử mà em nhắc đến đó anh có quen, xem ra những tên tiểu nhân nhỏ nhen như hắn nhiều quá à. Nếu em không đi, thì hắn thế nào cũng tìm cách nào khác bắt em đi cho bằng được mới thôi. Thích thì chiều, anh đi cùng với em xem ai sợ ai.

Nghe thấy Diệp Lăng Phi bảo đi cùng mình, thì Tần Dao không còn cảm thấy lo lắng nữa. Lý Khả Hân nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Anh cũng thật là, thế mà không nói sớm, có anh đi cùng với em nó rồi, em cũng không cần ở đây lo lắng nữa. Được rồi, em đi làm việc đây.

Lý Khả Hân nói xong liền đứng dậy đi về phía quầy bar.

Tần Dao cầm điện thoại lên, sau đó nói trước với Diệp Lăng Phi:

- Anh Diệp à, bây giờ em sẽ gọi điện cho Vương Quân, hắn nói trước 5h phải cho hắn câu trả lời rõ ràng.

Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:

- Được, xem xem tên tiểu tử này có ý đồ gì.

Khi Tần Dao gọi điện thoại thì Diệp Lăng Phi đứng dậy, tiến đến trước quầy ba, lúc này Lý Khả Hân đang tính toán sổ sách sau quầy. Thấy vậy hắn bèn vòng ra phía sau quầy, khom lưng, khuỷu tay tỳ lên bàn, đứng sát cạnh Lý Khả Hân, nhỏ giọng thầm thì:

- Khả Hân, gần đây kiếm được bao nhiêu tiền cho anh rồi?

- Anh vẫn còn nhớ mình là ông chủ của tiệm cafe này à, em còn tưởng anh quên rồi cơ đấy.

Lý Khả Hân đặt sổ sách trước mặt hắn, nói:

- Đây, ông chủ kiểm tra đi. Xem xem nhân viên có rút lõi không đi?

Diệp Lăng Phi cười hì hì nói:

- Sao có thể như vậy được, tiệm café này không phải của hai chúng ta sao, của anh không phải cũng là của em chắc?

Diệp Lăng Phi vừa nói vừa đặt tay lên lưng Lý Khả Hân, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng yêu kiều của cô. Lý Khả Hân khẽ run, cô cúi thấp đầu, hai tay nắm chặt thành quyền.

- Tối nay anh nhớ chú ý một chút, anh cùng không phải là thánh, đừng có suốt ngày làm như mình là thần tiên, việc gì cũng xen vào khoe tài.

Lý Khả Hân không dám ngước mắt nhìn Diệp Lăng Phi, mặt vẫn cúi gầm lẩm bẩm vài câu trong miệng.

- Ừ, anh biết rồi. Gần đây anh rất bận, có thể sẽ ít lui tới đây. Khi nào có thời gian, anh sẽ thường xuyên đến đây.... Rảnh rỗi chúng mình cùng đi ra ngoài chơi, à, đi xem phim cũng hay, em nói xem được không?

Diệp Lăng Phi vuốt dọc xuống lưng rồi mon men đến mông Lý Khả Hân, bấu nhẹ, sau đó hắn đứng thẳng người, nói:

- Anh thấy tiệm café của chúng mình kiếm được cũng không ít, em lấy tiền kiếm được ra đây đi, lấy cho em đấy, rồi mua ít quần áo, coi như tiền thưởng của ông chủ. Còn lương lậu thì tùy em, em muốn lấy bao nhiêu cũng được, hết tiền thì báo với anh một tiếng.

- Vâng

Lý Khả Hân đỏ mặt, gật đầu e thẹn. Diệp Lăng Phi nhìn hình dáng yêu kiều của cô, thở dài trong lòng nghĩ bụng liệu mình có khắc nghiệt với cô ấy quá không. Lúc nào trong lòng hắn cũng u ám, lo lắng Lý Khả Hân lại như trước kia. Nếu là như vậy, thì sẽ phiền lắm đây. Hắn vẫn rất băn khoăn, hắn muốn xem rốt cuộc thái độ của Lý Khả Hân sẽ diễn biến như thế nào.

Một lúc sau thì hắn cùng Tần Dao rời khỏi tiệm cafe, Tần Dao sau khi lên xe, thì hai tay bứt dứt xoa tay vào quần áo, không dám nhìn lên mặt hắn.

Kì thực Diệp Lăng Phi cũng không muốn dính líu nhiều đến Tần Dao, lần này hắn giúp cô cũng chỉ vì Vu Đình Đình, hắn không muốn Vu Đình Đình vì chuyện này mà oán trách mình. Nhưng đương nhiên hắn cũng biết Vu Đình Đình sẽ không biểu lộ bất cứ thái độ không hài lòng nào trước mặt hắn, nhưng chắc chắn cô sẽ hiữ nỗi niềm riêng trong lòng, rồi dần dà lại chẳng tốt chút nào.

Nhà hàng mà Vương Quân nói đến nằm ngay trên đường Tam Sơn. Khi chạy xe đến đường Tam Sơn Diệp Lăng Phi không khỏi nhớ đến việc xảy ra tối qua. Lúc phóng xe qua tiệm lẩu, hắn có ngó vào một chút, nhìn thấy tiệm lẩu đã bị phong tỏa. Kiếm tiền bất chấp sinh mạng người khác, chỉ có thể thoát được một lúc, chứ không thoát được cả đời, sớm muộn gì cũng bị sa lưới.

Trong lúc Diệp Lăng Phi lái xe đưa Tần Dao đến chỗ hẹn đám Vương Quân, Từ Hà Nam, Hứa Trung Ân đã bao trọn nhà hàng đợi Tần Dao. Sự xuất hiện tối nay của Diệp Lăng Phi làm Từ Hà Nam và Hứa Truna Án không kịp trở tay. Lần trước Từ Hà Nam tìm người để dằn mặt Diệp Lăng Phi, nhưng hắn không ngờ đám bốn tên vô lại mà hắn phái đi tên nào tên nấy đều bị cắt một ngón tay rồi được gửi lại làm quà cho hắn. Từ Hà Nam đương nhiên rất hoảng hốt, hắn phát hiện ra kẻ mà mình định răn đe không dễ đối phó. Hắn còn bị ba mình lên lớp vì chuyện này, ba hắn sợ hắn đã đối đầu với một nhân vật xã hội đen thứ thiệt, họ Từ nhà hắn vẫn chưa lợi hại đến mức bắt tay được cả với hai tầng lớp, những tên xã hội đen mà nhà hắn quen chỉ là hạng "tép riu", nếu thật sự động đến dân xã hội đen thì sẽ rất phiền phức.

Từ Hà Nam bắt đầu thấy sợ, nên mới để yên mọi chuyên, hắn nào định có bất cứ quan hệ nào với Diệp Lăng Phi, nhưng không ngờ tối nay lại gặp phải Diệp Lăng Phi.

- Ô kìa, toàn người quen cả.

Diệp Lăng Phi nhìn thấy thấy Từ Hà Nam và Hứa Trung Ân ngồi trong phòng ăn đã được đặt sẵn thì cười ha hả, rồi hắn thân nhiên kéo một chiếc ghế đến trước mặt và ngồi xuống, mồm nói:

- Tần Dao là bạn của tôi, hôm nay khéo gặp cô ấy, nghe nói có người mời cô ấy ăn cơm, tôi đến xin thêm một suất, mấy cậu không hà tiện với tôi một bữa cơm chứ?

- Đương nhiên không rồi, phải mời anh chứ.

Hứa Trung Ân vội vàng nói:

- Từ tiên sinh, không ngờ hôm nay anh lại đến, nếu sớm biết như vậy chúng tôi sẽ không mời khách ở nơi ọp ẹp như này rồi.

Hứa Trung Ân cũng đã nghe Từ Hà Nam kế lại chuyện đám người của tên này bị chặt đứt tay. Vốn dĩ lá gan của hắn cũng chẳng hơn chuột nhắt là mấy, giờ lại nghe nói Diệp Lăng Phi có xuất thân xã hội đen thì hắn vô cùng sợ hãi, tiếp đón Diệp Lăng Phi vô cùng khách khí.

- Đúng là Hứa công tử rất biết cách ăn nói, tôi rất thích nghe những lời như vây. Vậy được, mọi người đã đến đây cùng ăn một bữa cơm thì ai để ý chuyện cơm ngon cơm dỡ.

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Ăn vài món đơn giản là được, lát nữa chúng tôi còn có chút việc.

Vương Quân ngồi bên "làm mát" không khí bằng lời giới thiệu đơn thuần:

- Tần Dao, đây là hai người bạn mà tòi muốn giới thiệu với cô...

Hắn chưa dứt lời thì bị Diệp Lăng Phi chen vào:

- Tôi nói này Vương Quân, có phải cậu là người làm gì cũng không nên hồn không? Ban đầu tôi còn tưởng cậu giới thiệu cho Tần Dao nhân vật tầm cỡ nào đó, dài dòng hồi lâu hóa ra cũng chỉ là hai tên nhãi ranh.

Diệp Lăng Phi hắn còn quay sang phía Từ Hà Nam cố ý hỏi:

- Từ công tử, tôi nói có đúng không? À, suýt nữa thì tôi quên mất, món quà lần trước tôi tặng cậu cậu có thích không. Nếu cậu không thích, không sao cứ nói, lần này tôi có thể gửi cho cậu thứ gì đây?

Từ Hà Nam mặt mùi biến sắc, lạnh lùng nói:

- Diệp tiên sinh, chúng ta "nước sông không phạm nước giếng", sự việc lần trước tôi nghĩ đã kết thúc, mấy người chúng ta có thể làm bạn, anh có nhất thiết phải cố chấp mãi thế không, anh nói xem tôi nói có đúng không?

- Sao cậu lại nói vậy?

Diệp Lăng Phi cười đáp.

- Ý của tôi là chúng ta đều không phải những người đơn giản, không đến mức phải cá chết lưới rách tuyệt tình tuyệt nghĩa như vậy, sau này không biết chừng mọi người có thể nhờ đến nhau, cứ mặt nặng mày nhẹ với nhau mãi cũng không phải chuyện hay.

Từ Hà Nam nhấc cốc bia đã sớm được rót đầy lên, nói:

- Tôi bình thường không sao uống được bia, nhưng hôm nay phá lệ một lần, tôi cạn cốc này, chúng ta từ giờ trở đi sẽ không nhắc lại những chuyện trước kia nữa.

Từ Hà Nam nói xong, nốc một hơi cạn cốc bia. Hắn dùng khăn tay lau miệng, nhìn Diệp Lăng Phi, thì chỉ thấy Diệp Lăng Phi cười ha ha:

- Từ công tử, tôi vốn không là người thích xen vào chuyện của người khác, nếu Từ công tử đã biết về sau nên làm như thế nào mà tôi còn cứ nhắc lại thì có vẻ không được độ lượng cho lắm, vậy được, tôi cũng sẽ không nhắc lại chuyện cũ nữa. Như lời công tử nói chúng ta nước sông không phạm nước giếng.

- Thế này có phải tốt không, Diệp tiên sinh. Hứa Trung Ân lúc này mới dám mở miệng, cười nói:

- Sau này chúng ta có thế làm bạn, rảnh rỗi anh em cùng đi bia bọt, nói chuyện phiếm, không phải rất tốt sao?

Nãy giờ tên Vương Quân không kịp chen mồm vào, trong lòng rất lo lắng, hôm nay hắn gọi Tần Dao đến, mục đích là để Hứa Trung Ân sảng khoái một lần, nhưng sự xuất hiện đột ngột của Diệp Lăng Phi làm kế hoạch của hắn tan tành mây khói. Hắn không biết nên nói gì, chỉ biết nâng cốc của mình nên, nói:

- Mọi người đừng ngồi mãi thế, uống bia nào!

Vương Quân rót đầy vào cốc của Từ Hà Nam, Từ Hà Nam nhắc lên, cạn sạch. Dù nói sẽ hòa hợp với Diệp Lăng Phi, nhưng trong lòng hắn vẫn âm thầm nuôi hận. Từ Hà Nam đặt cốc bia xuống bàn, nhìn Diệp Lăng Phi, rồi lại quay sang liếc tên ngốc Hứa Trung Ân bên cạnh, cười thầm trong bụng, hắn đang âm mưu một ý đồ xấu.

Diệp Lăng Phi cũng liếc nhanh Từ Hà Nam, hắn cùng biết tên tiểu tử này không hề đơn giản, thái độ y như mụ đàn bà nhiều chuyện, chắc chắn tên này vẫn còn để bụng vụ việc lần trước, càng là những kẻ như Từ Hà Nam, lòng dạ càng hiểm ác. Diệp Lăng Phi tự động cảnh giác, cân nhắc đến việc rời khỏi đây ngay bây giờ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.