Đô Thị Tàng Kiều

Chương 205: Chương 205: Phá Tình Cảm Nó Cho Tao






Cô Ngô làm thêm hai món ăn, tuy nói là có hơi vội vàng nhưng cũng được năm món, hai món mặn, ba món rau và thêm một tô súp, coi như thịnh soạn rồi.

Bạch Tình Đình với Diệp Lăng Phi ngồi đối diện Dã Thú, còn cô Ngô thì ngồi bên phải Bạch Tình Đình. Dã Thú nhìn sang Diệp Lăng Phi, thấy Diệp Lăng Phi nháy mắt với hắn, Dã Thú vội vàng lấy ra món quà hắn chuẩn bị cho Bạch Tình Đình, thật thà nói.

- Chị dâu, em là người không biết mua đồ, cũng không có biết quà em mua chị dâu có thích hay không.

Bạch Tình Đình cười xã giao nói.

- Đừng khách sáo như vậy, anh là bạn của tên hỗn đãn…của Diệp Lăng Phi. Tuy nói tôi cùng với Diệp Lăng Phi chưa kết hôn, nhưng chúng ta xem như cũng không phải người lạ, không cần khách sáo như vậy.

Bạch Tình Đình nhất thời nói ra, liền lập tức đổi giọng, nhưng vẫn có thể cảm thấy Diệp Lăng Phi đang dùng ánh mắt bất bình nhìn nàng. Bạch Tình Đình thầm nghĩ trong lòng: “Tôi đã cho anh mặt mũi lắm rồi, hai người chúng ta còn chưa có kết hôn, anh sao lại để cho bạn của anh gọi tôi là chị dâu. Nếu như không phải tôi thấy biểu hiện của anh không tệ lắm, thì tôi cũng đã không lo giữ mặt mũi cho anh.”

Bạch Tình Đình cũng không cam lòng yếu thế, dùng một ánh mắt khinh bỉ nhìn sang Diệp Lăng Phi, hoàn toàn không có cầm lấy món quà của Dã Thú.

Diệp Lăng Phi thấy ánh mắt của Bạch Tình Đình, trong lòng biết Bạch Tình Đình vẫn đang giận mình lắm, nếu như là ngày thường, Diệp Lăng Phi nhất định sẽ lại trêu chọc Bạch Tình Đình một phen. Nhưng hôm nay có Dã Thú ở đây, hắn cũng không muốn để Dã Thú thấy cảnh mình cùng với Bạch Tình Đình đấu võ mồm với nhau. Vì vậy, Diệp Lăng Phi liền đưa tay ra, nhận lấy cái hộp quà trang sức tinh vi trong tay của Dã Thú.

- Để anh xem thử đây là cái gì.

Diệp Lăng Phi biết rõ trong hộp này chính là sợi dây chuyền kim cương xa xỉ, nhưng hắn vẫn giả bộ như không biết gì. Chậm rãi mở cái hộp ra, cầm lấy cái dây chuyền làm bằng kim cương hết sức xa hoa kia ra.

Chỉ nhìn thấy sợi dây chuyền này tổng cộng có mười hai viên kim cương ở hai bên, chính giữa còn có một viên kim cương lớn khoảng ba mươi carat. Viên kim cương này được ngọn đèn chiếu rọi phát ra ánh sáng chói mắt. Cả dây chuyền này, ngoại trừ kim cương ra, tất cả đều làm bằng hoàng kim, hết sức xa hoa. Ngay cả con nhà giàu như Bạch Tình Đình cũng chưa từng thấy qua sợi dây chuyền quý giá như vậy, lúc này, không khỏi đưa mắt tập trung vào sợi dây chuyền kim cương chói mắt.

- Con bà nó, thứ này xem ra rất đáng giá đó, ít nhất cũng có thể bán được một trăm vạn. Bà xã à, chúng ta đem đi bán đi.

Diệp Lăng Phi vừa nói câu này xong, đã thấy Bạch Tình Đình dùng một ánh mắt khinh bỉ nhìn Diệp Lăng Phi, giống như là đang nhìn một con quái vật. Diệp Lăng Phi giả bộ như không có phát hiện ra, tiếp tục nói.

- Được rồi, bà xã à, sợi dây chuyền này xem ra cũng đáng giá lắm đó, chúng ta tạm thời nhận đi.

- Ngu ngốc.

Rốt cuộc Bạch Tình Đình cũng nhịn không được nữa, nàng lấy sợi dây chuyền kim cương trong tay của Diệp Lăng Phi, đặt ở trước mặt xem. Nửa ngày sau, Bạch Tình Đình làm một hành động ngoài ý muốn của Diệp Lăng Phi, nàng cầm lấy sợi dây chuyền kim cương trả lại cho Dã Thú nói.

- Thứ này quá quý giá, tôi không dám nhận.

Bạch Tình Đình là ai, chỉ cần nhìn vào viên kim cương lớn khoảng ba mươi carat này, cũng đã biết sợi dây chuyền kim cương này có giá trên trời. Theo suy nghĩ của Bạch Tình Đình, cho dù là người có tiền, nhưng cũng sẽ không tùy tiện tặng quà quá quý giá như vậy. Bởi vậy, nàng mới cự tuyệt nhận lấy món quà sang trọng này.

- Chị dâu, sao lại khách sáo với em như vậy. Chị là bà xã của đại ca em, mà em với đại ca lại là anh em thân thiết với nhau. Nhớ lại năm đó, nếu như không có đại ca, thì làm sao em lại có mặt ở đây….

Dã Thú vừa mới nói đến đây, đã nhìn thấy Diệp Lăng Phi đá mắt với hắn một cái, Dã Thú nhất thời im lặng lại. Diệp Lăng Phi chuyển đề tài, hắn lấy sợi dây chuyền kim cương trong tay của Bạch Tình Đình, trong miệng lầm bầm nói.

- Thật là, có đồ tốt mà cũng không muốn nhận. Anh không có ngốc như em, nếu em không lấy thì anh lấy, ít ra lấy đi bán cũng có thể mua được hai chai rượu để uống.

Bạch Tình Đình giật lấy lại, khinh bỉ nói.

- Diệp Lăng Phi, nhìn anh kìa, cũng chỉ biết có tiền thôi.

- Bởi vì tài tử, điểu là thức ăn vong. Em không thích tiền nhưng anh lại yêu nó a. Dù sao anh cũng biết tính của Dã Thú, nó đã đưa cho cái gì thì chắc chắn sẽ không lấy lại, em không cần phải nói anh như thế.

Diệp Lăng Phi nói ra.

Dã Thú vội vàng nói.

- Chị dâu, chị lấy đi ạ, chị xem, đây là quà em mua cho chị. Nếu như chị không lấy thì em biết đưa ai bây giờ. Em thấy chỉ có chị dâu mới xứng đáng đeo sợi dây chuyền này, chị dâu, chị đừng cự tuyệt nữa, nhận lấy đi.

Bạch Tình Đình nghe xong lời Dã Thú nói, lại nhìn thoáng qua Diệp Lăng Phi, nàng rốt cuộc nói.

- Tôi nhận vậy, cảm ơn Dã Thú.

- Như vậy là được rồi.

Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình đã nhận lấy sợi dây chuyền, cuối cùng thở nhẹ ra một hơi, nói.

- Được rồi, mọi người cũng đừng chỉ lo nói chuyện, tranh thủ thời gian ăn cơm đi, bụng anh đói rồi đây.

Nói xong, Diệp Lăng Phi là người đầu tiên cầm đũa gắp lấy thức ăn.

Lúc này thái độ của Bạch Tình Đình cũng vô cùng tốt, nói như thế nào đi nữa, người ta cũng là con gái, trông thấy kim cương trân quý như thế, nàng làm sao mà không vui được. Nàng bây giờ nhìn Dã Thú vô cùng thuận mắt, cho rằng Dã Thú cũng không tồi, trong lúc nói chuyện cũng nhiệt tình hẳn lên.

Diệp Lăng Phi ăn rất nhanh, hắn sợ Dã Thú trong thời gian dài lại lỡ nói ra cái gì không đúng. Cho nên trong lúc Dã Thú còn ăn chưa no, đã từ dưới bàn đá vào chân của Dã Thú một cái, sau đó Diệp Lăng Phi nói.

- Bà xã, Dã Thú cũng vừa qua đến Vọng Hải này, cũng chưa có nghỉ ngơi nhiều lắm, hay là để hắn về nghỉ ngơi trước đã.

Dã Thú còn chưa có ăn no, nhưng hắn cũng giả bộ như ăn no rồi, không tình nguyện để đũa xuống, vỗ vỗ bụng, cười nói.

- Chị dâu, em cũng ăn nó rồi, em nên về khách sạn nghỉ ngơi trước một chút.

Bạch Tình Đình lại không muốn, nàng cười nói.

- Dã Thú, anh cũng không cần về khách sạn, nhà này còn rất nhiều phòng trống, anh có thể dời qua đây ở.

- Dã Thú có thói quen ở một mình quen rồi, mà em xem, nhà của chúng ra nhiều người như vậy, nếu Dã Thú có đến thì cũng không tiện lắm.

Diệp Lăng Phi lúc này cũng đứng dậy, cúi đầu xuống, hôn lên gương mặt của Bạch Tình Đình một cái nói.

- Bà xã, anh đưa Dã Thú về đã, tối anh sẽ về sau, em đi ngủ trước đi nha.

Bạch Tình Đình thấy Dã Thú đang ở trước mặt nên cũng không làm gì, chỉ cười một cái nói.

- Được rồi.

Diệp Lăng Phi thấy thái độ của Bạch Tình Đình trong lòng liền cười trộm, hắn biết rõ trong lòng Bạch Tình Đình đang mắng hắn mấy lần, nhưng Bạch Tình Đình biểu hiện ra bên ngoài với hắn vẫn vô cùng ôn nhu. Diệp Lăng Phi cũng không có phá phách nữa, liền lôi Dã Thú ra ngoài.

Vừa lên xe, Diệp Lăng Phi cuối cùng cũng thở nhẹ một cái, Dã Thú ở bên cạnh thấy vậy không rõ nói.

- Đại ca, em có chút không hiểu. Tuy nói chị dâu rất đẹp, nhưng cũng không đến nỗi làm cho đại ca thành ra như vậy chứ?

- Dã Thú, ngươi sẽ không hiểu, cái này chính gọi là tình yêu. Ha ha, cảm giác kỳ diệu này đúng là làm thay đổi cả con người. Ta hiện tại chỉ quan tâm đến người nhà của ta, những người bên cạnh của ta, đương nhiên còn có mấy anh em chúng mày. Satan quá khứ đã chết rồi, hiện tại chỉ còn có Diệp Lăng Phi này. Được rồi, Dã Thú, không cần nói nhiều nữa, giờ tao đưa mày về khách sạn đã.

Dã Thú gật gật đầu, nhưng cũng không hiểu lắm với mấy câu nói của Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi sau khi đưa Dã Thú về khách sạn liền trở về nha. Hắn vừa đi vào trong đại sảnh, đã nhìn thấy Bạch Tình Đình đang ngồi trên ghế salon, tuy TV đang mở nhưng Bạch Tình Đình cũng không có coi, Nàng đang cầm sợi dây chuyền kim cương cẩn thận nhìn xem.

- Bà xã, còn chưa bùn ngủ à?

Diệp Lăng Phi cởi áo khoác ra, ngồi ở bên cạnh Bạch Tình Đình, tay phải khoát lên bờ vai nàng, ôn nhu hỏi.

Bạch Tình Đình đeo sợi dây chuyền lên cổ trắng, nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi.

- Như thế nào, đẹp không?

- Đẹp, đương nhiên rất đẹp.

Diệp Lăng Phi ôm lấy Bạch Tình Đình thật chặt, mặt của nàng dường như dính luôn trên mặt của Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình đẩy Diệp Lăng Phi ra, giọng đầy nghi ngờ hỏi.

- Diệp Lăng Phi, cuối cùng là Dã Thú đang làm gì? Vì sao mà anh ta có nhiều tiền như vậy?

- Hắn không phải đã nói rồi sao, hắn đào vàng ở Châu Phi.

Diệp Lăng Phi cười cười nói.

- Bà xã, anh đi tắm trước đây, người hôi quá.

Nói xong, Diệp Lăng Phi liền đứng dậy lên lầu. Ánh mắt của Bạch Tình Đình vẫn nhìn lên người Diệp Lăng Phi, trong đó ẩn chứa sự nghi ngờ không hiểu.

……………………………

Diệp Lăng Phi ngày hôm sau đi làm, Dã Thú vốn cũng muốn đi theo Diệp Lăng Phi, dù sao hắn đến Vọng Hải này cũng là lo cho Diệp Lăng Phi lúc phát bệnh không có ai bên cạnh để giúp được. Nhưng Diệp Lăng Phi lại không muốn để cho Dã Thú đi theo mình khắp nơi, hắn chỉ nói với Dã Thú là nếu như hắn có phát bênh, thì sẽ để Dã Thú an bài xử lý hậu sự, Dã Thú lúc này mới đáp ứng.

Diệp Lăng Phi vừa mới đi đến cửa phòng làm việc thì liền gặp được Lục Tuyết Hoa vừa mới từ văn phòng của Trần Ngọc Đình đi ra.

- Chào giám đốc Diệp.

Lục Tuyết Hoa tươi cười nhìn Diệp Lăng Phi chào hỏi.

- Chào cô.

Diệp Lăng Phi thuận miệng trả lời. Diệp Lăng Phi vừa định đẩy cửa phòng làm việc của mình ra bước vào, đột nhiên xoay người lại, gọi Lục Tuyết Hoa lại hỏi.

- Tuyết Hoa, chuyện của cô và bạn trai giải quyết như thế nào rồi?

Lục Tuyết Hoa vừa nghe thấy Diệp Lăng Phi nhắc đến chuyện này, mặt liền ảm đạm, xem ra cũng không muốn nhắc đến chuyện này lắm. Diệp Lăng Phi nhìn thấy sắc mặt của Lục Tuyết Hoa, trong lòng cũng trách mình chen vào chuyện của người khác, hắn ha ha cười nói.

- Được rồi, Tuyết Hoa, nếu như cô không muốn nói thì tôi cũng không hỏi nữa.

- Không phải.

Trong lòng của Lục Tuyết Hoa vô cùng cảm kích Diệp Lăng Phi. Dù như thế nào đi nữa, thì chuyện ngày hôm đó cũng là do nàng mà ra mà mới xuất hiện phiền toái lớn như vậy. Nàng sợ Diệp Lăng Phi hiểu lầm, vội vàng giải thích nói.

- Giám đốc Diệp, tôi cũng không biết phải nói như thế nào nữa.

- Nghĩ như thế nào thì nói thế đó.

Diệp Lăng Phi cười nói.

- Tôi cũng chỉ tiện hỏi thôi, nếu như chúng ta không phải là đồng nghiệp thì tôi cũng không muốn hỏi làm gì.

Lục Tuyết Hoa vội vàng nói ra.

- Giám đốc Diệp, tôi cũng biết anh có ý tốt, tôi chỉ là không biết nên nói từ đâu. Dù sao tôi cùng với anh ta đã quen biết nhiều năm, không phải nói chia tay là chia tay được. Lại nói đến, chúng tôi cũng đã tính mua nhà, sau đó sẽ kết hôn. Đêm qua, anh ta cũng có đến tìm tôi, thừa nhận là do anh ta nhất thời hồ đồ làm sai, lại thề tuyệt đối không bao giờ có nữa, cầu xin tôi tha thứ cho anh ta. Tôi cũng biết anh ta cũng không có xấu, chỉ vì làm việc không có suy nghĩ nên mới làm ra việc hồ đồ đó, tôi cũng đang tính bỏ qua cho anh ta.

Diệp Lăng Phi ở trong lòng không hài lòng với Lục Tuyết Hoa, nhưng ngoài miệng thì vẫn nói,

- Uh, đây là quyết định của cô, tôi cũng không thể nói gì cả. Từ nay về sau nếu có chuyện gì thì cũng có thể tìm tôi, nếu có thể giúp được nhất định tôi sẽ giúp cô.

Lục Tuyết Hoa cảm kích nói.

- Cảm ơn giám đốc Diệp.

- Cô đi đi.

Diệp Lăng Phi nói xong liền đi vào trong phòng.

Diệp Lăng Phi ngồi lên ghế, mở máy tính ra, nhìn xem thử trong email của mình có việc gì cần giải quyết không. Sau khi xác nhận đúng là không có việc để hắn giải quyết, Diệp Lăng Phi lấy cái điện thoại trên bàn, gọi cho Trần Ngọc Đình.

- Tỷ tỷ, em đi làm rồi.

Diệp Lăng Phi gọi điện, thân thiết cười nói.

- Đã nói với em rồi, nơi này là công ty, không được gọi là tỷ tỷ.

Giọng điệu của Trần Ngọc Đình cũng không có la mắng Diệp Lăng Phi, chỉ là nhắc nhở.

- A, em quên.

Diệp Lăng Phi cười nói.

- Em sẽ chú ý.

- Mà em không có việc gì chứ, chị đang nói đến chuyện ở quán bar kia, chị sợ cảnh sát làm phiền em.

Trần Ngọc Đình quan tâm hỏi thăm.

- Không có chuyện gì, chị yên tâm đi.

Diệp Lăng Phi cười nói.

- Hôm qua em không có đi làm, bởi vì có một người bạn đến chơi cho nên em xin phép nghỉ một ngày. A, đúng rồi, em vừa gặp được thư ký của chị, cô ta như thế nào vẫn thích cái tên mặt trắng kia, em cũng không biết là tên mặt trắng đó có ý xấu gì nữa. Nếu chị có thời gian thì nên khuyên cô thư ký của chị một chút, trên đời này thiếu gì con trai, sao lại phải tìm đến cái tên mặt trắng đó.

Trần Ngọc Đình khó xử trả lời.

- Chuyện này chị cũng đã có nói với Lục Tuyết Hoa, nhưng cô ta dù sao cũng đã ở với tên kia vài năm, lại nói cô ta là người con gái rất bảo thủ. Cô ấy nói người con trai đầu tiên của mình chính là tên đó, từ nay về sau cũng chỉ có thích tên đó. Haizzz, Diệp Lăng Phi, em sẽ không hiểu tâm tư của con gái, dù thế nào đi nữa thì con gái cũng rất coi trọng lần đầu tiên của mình. Cô ta đã nói như vậy, chị cũng không có biện pháp.

Nghe thấy Trần Ngọc Đình nói như vậy, Diệp Lăng Phi cũng nói theo.

- Nói cũng phải, dù sao đây cũng là chuyện của Tuyết Hoa. Chỉ là em thấy cô ấy không đáng như thế, tâm tính của cô ấy thiện lương, nhưng hết lần này tới lần khác lại gặp phải tên khốn nạn kia/

- Được rồi, chuyện này em cũng đừng có xen vào nữa, để cho cô ta tự giải quyết đi. A, chị quên một chuyện, Tuyết Hoa muốn mời chị và em đi ăn cơm để cảm ơn chuyện lần trước.

- Em biết rồi.

Diệp Lăng Phi nói.

- Gần đây em cũng hơi bận, chỉ sợ không có thời gian, nếu được thì chờ khi nào em có thời gian đi.

- Uh, được rồi, chị sẽ nói với Tuyết Hoa. Uhm, chị cũng không nói chuyện với em nữa, lát 10h chị còn phải tham gia một đợt huấn luyện ở bên ngoài, chị đang chuẩn bị, cũng gần đi rồi.

- OK, Trần phó tổng cứ an tâm đi đi, có chuyện gì cứ giao cho em là được rồi.

Diệp Lăng Phi sau khi cúp máy xong, hai tay chống cằm suy tư, vài giây sau, đột nhiên lấy điện thoại di động ra, gọi điện cho Dã Thú.

- Dã Thú, tao cho mày một nhiệm vụ, nhiệm vụ này chỉ cho phép thành công chứ không được thất bại, tao mặt kệ mày dùng biện pháp gì, cũng phải hoàn thành cho tao.

Dã Thú còn đang ở trong mộng, chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, mơ mơ màng màng hỏi.

- Đại ca, nhiệm vụ gì đó.

- Giúp tao chia rẻ một cặp nam nữ, làm cho cô bé đó hoàn toàn mất hết hi vọng vào tên con trai kia. Tao mặc kê mày dùng biện pháp gì, nhớ kỹ một chút, nhất định phải làm cho người con gái đó mất hết hi vọng, nhưng cũng không thể để cho cô ta nhìn ra bất cứ sơ hở gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.