Auner thông thạo ba ngôn ngữ khác nhau trong đó có tiếng Pháp. Trong trường hợp này, Diệp Lăng Phi không dùng tiếng Anh để nói chuyện với Auner vì có rất nhiều người hiểu tiếng Anh còn tiếng Pháp thì ngược lại.
- Auner, tôi mong anh hãy bình tĩnh một chút, là bạn cũ với nhau, chẳng lẽ không tâm sự một chút được sao?
Diệp Lăng Phi vừa cười vừa nói.
Auner không thể ngờ rằng lại gặp Diệp Lăng Phi ở chỗ này nên nhất thời có chút thất lễ. Nhưng hắn là người từng trải nên rất nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh. Hắn dùng tiếng Anh nói với người phiên dịch:
- Tôi muốn nói chuyện với vị tiên sinh này, phiền anh giải thích với thị trưởng một chút.
Người phiên dịch kia dịch lại những lời vừa rồi của Auner, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc. Hai người Diệp Lăng Phi và Auner cùng đi tới một chiếc bàn cạnh cửa sổ.
- Hân Mính, rốt cuộc đây là chuyện gì?
Chu Hồng Sâm không hiểu gì hết nên hỏi Chu Hân Mính, ông muốn biết vì sao Chu Hân Mính lại dẫn người đàn ông này vào. Ngay bản thân Chu Hân Mính cũng không hiểu rõ lắm, chuyện này đúng là ngoài dự liệu của nàng, thật không ngờ Auner tiên sinh lại nói chuyện với Diệp Lăng Phi.
Lúc này, Bạch Tình Đình cũng đi tới phía sau Chu Hân Mính, nàng vốn định hỏi Chu Hân Mính vấn đề này, nhưng sau khi nghe phó thị trưởng Chu nói vậy, nàng chỉ đứng bên cạnh Chu Hân Mính đợi nghe giải thích.
Chu Hân Mính cũng không hiểu gì, nàng nói:
- Con không biết xảy ra chuyện gì nữa, anh ta nói muốn gặp Auner tiên sinh.
Từ cửa sổ nhìn ra ngoài sẽ thấy được cảnh đêm phồn hoa của thành phố Vọng Hải với những biển quảng cáo đủ màu sắc. Đối diện với tòa nhà là những bức họa quảng cáo người mẫu đang mặc nội y.
Diệp Lăng Phi lấy bao thuốc ra, đưa cho Auner một điếu. Sau khi châm thuốc xong, Diệp Lăng Phi cười nói:
- Làm sao vậy, có phải anh cảm thấy bất ngờ khi gặp tôi ở đây đúng không?
Auner cầm điếu thuốc của Diệp Lăng Phi, kẹp chặt vào hai ngón tay, hắn cảnh giác nhìn những người đang nói chuyện trong tiệc rượu, sau đó dùng tiếng Pháp nói với Diệp Lăng Phi:
- Ừ, rất bất ngờ, tôi chẳng bao giờ có thể nghĩ rằng lại gặp anh ở đây.
- Anh mà cũng trở thành đại sứ thiện chí Liên Hiệp Quốc được sao?
- Phó cục trưởng cục tình báo Mỹ CIA Auner tiên sinh, trong tất cả các chiến trường lớn trên thế giới đều có người của anh xuất hiện, cả hai chúng ta tay đều đã nhuốm đầy máu thế mà anh lại trở thành đại sứ thiện chí Liên Hiệp Quốc, vậy có phải là châm biếm hay không chứ?
- Satan, chuyện đó đã qua rồi. Tôi đã rời khỏi cục tình báo, hồ sơ trong quá khứ của tôi đã bị phủ một lớp bụi dày trong cục tình báo rồi.
Cuối cùng thì Auner cũng châm điếu thuốc lá, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ nói:
- Bây giờ thì tôi chỉ muốn làm một vài việc tốt để bù đắp lại quá khứ của mình.
- Đây là một chính khách của nước Mỹ hả, anh cũng biết nước Mỹ mạnh như thế nào, họ đều dùng những chính khách để đối xử với cái thế giới này. Nhưng không thể phủ nhận rằng, tôi không cao thượng được như anh, bởi vì tôi nhìn thế giới này bằng đồng tiền, vì tiền tôi không tiếc bất cứ thứ gì.
Diệp Lăng Phi cười cười, nói:
- Quả thật, tôi phải cảm ơn các anh, không có những người như các anh đứng sau giúp đỡ thì tôi cũng không thể kiếm được số tiền lớn như vậy.
Auner trong vai trò là chính khách nước Mỹ, hắn nói:
- Tôi là người Mỹ, tôi chỉ phục vụ cho lợi ích của nước Mỹ, lẽ nào tôi làm thế là sai?
- Đương nhiên là không sai.
Diệp Lăng Phi bĩu môi, hắn nói:
- Đối với tôi thì tiền là mục đích quan trọng nhất nhưng xem giá giá trị của chúng ta cũng có chút tương đồng. Còn nhớ phiến quân Li-Bê-Ri-A năm đó, nếu như không có anh đứng sau ủng hộ thì tôi nghĩ chúng sẽ không có đủ súng ống đạn dược để phát động phản loạn.
Auner vẫn dùng giọng dối trá để nói với Diệp Lăng Phi, hắn nói:
- Thật đáng tiếc, tôi không nhớ rõ đã từng xảy ra chuyện này.
- Quả thật là nhân viên cao cấp cục tình báo. Nói dối mà không chớp mắt.
Diệp Lăng Phi đã sớm biết Auner sẽ không thừa nhận bất cứ việc gì. Tuy rằng hắn đã rời khỏi cục tình báo nhưng vẫn còn một số việc cần phải được bảo mật. Diệp Lăng Phi căn bản không thèm để ý đến việc Auner có thừa nhận hay không, hắn cố ý nói cho Auner nghe để xem sau khi Auner rời khỏi cục tình báo thì có thay đổi gì hay không. Hiện tại thì Diệp Lăng Phi đã biết Auner không có một chút thay đổi nào hết.
- Khốn kiếp vẫn là khốn kiếp, cho dù đối mặt với tôi anh cũng không nói thật.
Diệp Lăng Phi không để ý tới thân phận hiện tại của Auner, hắn cười mắng:
- Bất quá cũng không có gì quan trọng, dù sao thì cũng có nhiều việc tôi không thể hiểu rõ bằng anh.
- Satan, anh thực sự là một người đáng sợ, tôi nghi ngờ việc lúc trước tuyển chọn anh là một sai lầm.
Auner nói rằng:
- Chỉ có điều, bây giờ thì việc đó cũng không có gì liên quan tới tôi.
- Tôi cũng nghĩ như vậy, tôi cũng không muốn phải phiền não nữa chính vì thế nên tôi mới quy ẩn giang hồ. Là bạn cũ với nhau, tôi tới đây để chào hỏi anh một tiếng, đồng thời căn dặn anh, anh rời khỏi cục tình báo sẽ không còn được bảo vệ nữa, anh nên cẩn thận coi chừng kẻ thù của anh đang có âm mưu tập kích anh đấy.
Diệp Lăng Phi vỗ vai Auner, hắn cười ha hả nói:
- Kẻ thù càng nhiều thì càng nguy hiểm hơn.
- Cảm ơn lời khuyên, bạn của tôi.
Diệp Lăng Phi chuyển ánh mắt sang Bạch Tình Đình, thấy Bạch Tình Đình đang nhìn hắn. Không chỉ có Bạch Tình Đình mà cả Chu Hân Mính và tất cả những lãnh đạo của thành phố đang chăm chú nhìn hắn và Auner. Diệp Lăng Phi rất dễ dàng có thể hiểu được những người này đang suy nghĩ cái gì, chẳng qua là họ đang phán đoán thân phận của hắn.
- Auner, giúp tôi một việc.
Diệp Lăng Phi nói xong liền lấy ra một tờ giấy và một chiếc bút, hắn nói:
- Để cho những người khác không biết thân phận trong quá khứ của tôi, tôi hi vọng anh có thể tặng tôi một chữ kí đồng thời giúp tôi che giấu thân phận.
Auner cười cười, cầm lấy chiếc bút rồi kí tên mình lên tờ giấy trắng, sau đó hắn trả lại giấy và bút cho Diệp Lăng Phi.
- Ây, chữ kí của đại sứ thiện chí Liên Hiệp Quốc không biết là đáng giá bao nhiêu tiền đây?
Diệp Lăng Phi cầm lấy tờ giấy có chữ kí của Auner rồi nhét vào trong ví tiền, hắn coi như là một tờ giấy bỏ.
- Làm sao có thể bằng được với chữ kí của Satan, so với chữ kí của anh thì chữ kí của tôi không đáng giá một phân tiền.
Auner cười cười, nói:
- Satan, tôi đi trước đây, nếu như anh có thời gian thì lúc nào cũng có thể gọi điện cho tôi.
- Không cần đâu, tôi không có hứng thú với một phó cục trưởng cục tình báo đã từ chức.
Diệp Lăng Phi tiện tay ném điếu thuốc xuống đất.
Auner chỉ khẽ cười, không nói gì nữa bước về phía phòng khách. Auner biết cho dù lúc trước mình có là phó cục trưởng cục tình báo thì cũng không thể làm gì được tên buôn lậu súng ống đầy mánh khóe này. Theo như lời Diệp Lăng Phi vừa nói thì nước Mỹ cần hắn, mà Diệp Lăng Phi thì lại lợi dụng nước Mỹ để kiếm tiền. Đây đúng là một chuyện nực cười, một gã người Châu Á lại có thể lợi dụng một siêu cường quốc thế giới để kiếm tiền.
Nếu như đúng là như thế thì gã người Trung Quốc này hết lần này đến lần khác đều chơi trò này với đại đa số các quốc gia trên thế giới. Một nửa là thiên sứ, một nửa là ác mà, đây đúng là nhận xét chuẩn xác của Auner về Diệp Lăng Phi.