Không chỉ có Phương Linh nghi ngờ về khả năng nghe hiểu của mình mà cả
Đổng Học Dân cùng đang hoài nghi bản thân mình. Trong lòng Đổng Học Dân
hiểu rất rõ, hợp đồng này của bảo hiểm Dân An khó lòng thành công. Vì
theo cảm nhận của hắn sau vài lần nói chuyện với Trần Ngọc Đình qua điện thoại, vị phó chủ tịch Tân Á này chỉ lấy Dân An ra so sánh với Bình An
mà thôi.
Đổng Học Dân vốn chẳng định lãng phí thời gian cho vụ làm ăn này nên mới tỏ ý nhường lại cho Phương Linh. Dù sao thì
nếu Phương Linh có không làm được thì cũng chẳng can hệ gì đến hắn ta,
cô ta có trách thì chỉ nên trách bản thân mình không có tài cán gì mà
thôi. Nhưng đồng thời cô cũng mắc nợ hắn một lần, hắn cũng muốn thông
qua việc này kết thân với Phương Linh.
Nhưng hắn không
thể ngờ sự việc lại thành ra như vậy. Vị phó tổng Tân Á muốn kí kết hợp
đồng trực tiếp với Phương Linh. Phản ứng đầu tiên của hắn là tưởng mình
đã nghe nhầm, nhất định mình đã nghe nhầm.
Phương Linh và Đổng Học Dân mặt đần thộn ra, không có bất cử phản ứng nào. Diệp Lăng Phi đành lên tiếng cười nói:
- Ban nãy tôi vô tình gặp phó tổng Trần ở trước cửa văn phòng, thật
không ngờ phó tổng lại là người có tầm nhìn như vậy. Tôi mới chỉ giới
thiệu một chút về công ty bảo hiểm Dân An của chúng ta thôi mà cô ấy đã
nhận luôn hợp đồng với công ty ta. Phương Linh, cảm ơn cô đã dạy tôi rất nhiều điều, nếu không thì hôm nay tôi đã không biết phải nói như thế
nào. Nếu phó tổng Trần đã muốn kí kết với chúng tôi thì tôi cũng thay
mặt cho Phương Linh cảm ơn cô một tiếng.
Trần Ngọc Đình lãnh đạm nói:
- Khi nào chúng ta kí kết hợp đồng?
- Đương nhiên là càng sớm càng tốt.
Diệp Lăng Phi quay sang Phương Linh, nói:
- Phương Linh, cô còn thần người ra đấy làm gì, cô không định hẹn phó
tổng đây một thời gian cụ thể để còn kí kết hợp đồng à? Chúng ta không
thể lãng phí thời gian của người ta được.
Phương Linh nãy giờ ngây ngô, nghe lời nhắc nhở của Diệp Lăng Phi, theo bản nâng trả lời:
- Nếu phó tổng chiều nay có thời gian thì mời cô chiều nay đến công ty bảo hiểm Dân An của chúng tôi kí kết hợp đồng.
Trần Ngọc Đình lắc đầu nói:
- Tôi không có thời gian, hay là như vậy đi. Chiều nay cô mang hợp đồng đến Tân Á, tôi sẽ kí ngay tại đây.
- Được ạ!
Phương Linh vội vàng gật đầu, nghĩ bụng chỉ cần Trần Ngọc Đình chịu ký
thì dù có phải chạy đi chạy lại vài lần cô cũng cam lòng.
Chuyện thỏa thuận kỷ kết đã xong. Phương Linh và Đổng Học Dân cũng
chẳng còn lý do gì mà ở lại đây. Diệp Lăng Phi nháy mắt với Trần Ngọc
Đình rồi cùng theo hai người này bước ra khỏi văn phòng của Trần Ngọc
Đình.
Vừa ra đến ngoài Phương Linh mới nghĩ ra hợp đồng này nên do Diệp Lăng Phi làm mới đúng nên cô cười nói:
- Diệp Lăng Phi, anh nghe tôi nói này, anh rất có năng lực. Ngay đến cả phó tổng của Tân Á cũng bị anh thuyết phục, theo tôi thấy hợp đồng này
nên để cho anh làm tiếp. Anh cứ nhận đi nhé.
Diệp Lăng Phi nghe vậy bèn xua tay nói:
- Tôi không cần hợp đồng lần này, nó là của cô mà. Tôi giờ cũng không
vội gì, không phải tôi vẫn còn thời hạn một tháng hay sao. Hơn nữa, nếu
quả thực tôi không thể nhận được hợp đồng nào ba vạn tệ tôi tự động rời
đi!
Ba người vừa nói vừa đi đến thang máy. Đổng Học Dân vẫn đang suy nghĩ về chuyện xảy ra ban nãy, đến nỗi khi cửa thang máy
mở ra rồi, hắn ta vẫn đứng bần thần bên ngoài. Phương Linh phải gọi, hắn ta mới giật mình bước vào thang máy.
Tận đến khi ra bãi đậu xe. Đổng Học Dân vẫn thắc mắc về chuyện tại sao Diệp Lăng Phi lại có thể
vào được Tân Á dễ dàng như vậy. Khi cả ba bước đến chiếc xe Audi của
công ty Đổng Học Dân đột nhiên hỏi:
- Diệp Lăng Phi, cậu vào Tân Á bằng cách nào thế?
Đổng Học Dân ngữ khí có phần khách khí. Diệp Lăng Phi nghe Đổng Học Dân hỏi mình, vốn hắn cũng chẳng ưa gì tên này nên nãy ra ỷ xấu cố tình bỡn cợt tên này. Diệp Lăng Phi giương bộ mặt thành thật ra nói:
-
Kì thực vô cùng đơn giản. Ban nãy khi đứng ở thang máy tôi có rỉ tai với anh nhân viên bảo vệ rằng tôi có quan hệ rất thân thiết với vị phó tổng của tập đoàn anh ta. Anh ta tin ngay lập tức và không hề muốn đắc tội
với tôi nên đã để tôi lên lầu.
- Không phải chứ? Sao lại chỉ đơn giản như vậy?
Đổng Học Dân nghe xong, kinh ngạc nhìn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi vẫn thành thật gật đầu, nói:
- Nhưng đúng là đơn giản như vậy đấy.
- Nếu là như vậy, chẳng phải việc quản lý của nơi này rất lỏng lẻo sao?
Đổng Học Dân vẫn không tin. Hắn vẫn không cho rằng một tập đoàn lớn như Tân Á lại buông lỏng quản lý đến thế. Chỉ cần nói vài câu là có thể để
ngươi lạ bước vào. Nếu quả thực như vậy thì thật loạn.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Đổng Học Dân, tôi nói anh nghe nhé. Nói gì thì nói anh cũng là nhân
viên bảo hiểm lão luyện, sao chỉ có điều này mà cũng không biết. Ban nãy không phải tôi vừa nói với anh tôi và một người nào đó trong Tân Á có
quan hệ rất gần gũi hay sao. Đối với những việc riêng tư như thế này,
những nhân viên bảo vệ kia sao có thể biết được. Họ càng không thể đi
xác minh chuyện này ngay lúc đấy. Thôi thì cứ mắt nhắm mắt mở mà cho tôi qua cho nhanh. Kì thực nếu phương án này mà không được tôi vẫn còn
phương án hai. Anh có muốn nghe không?
Diệp Lăng Phi cố ý bịa chuyện.
Nói gì thì nói ban nãy chính mắt Đổng Học Dân cũng nhìn thấy Diệp Lăng
Phi lên lầu mà không gặp bất cử cản trở nào, nên dù không muốn tin cùng
phải tin. Hắn suy tính đến việc nếu có thể học được mấy chiêu tiếp cận
khách hàng của Diệp Lăng Phi, thì sau này bản thân sẽ có thể dễ dàng ra
vào các công ty lớn như thế này việc tiếp xúc khách hàng, triển khai
nghiệp vụ cùng trở nên thuân lợi hơn. Nếu được như vậy, số lượng hợp
đồng hắn đảm nhiệm sẽ càng ngày càng nhiều lên. Nghĩ vậy, hắn vội vàng
nói:
- Đương nhiên là muốn nghe rồi.
- Anh cứ khởi động xe đi đã.
Diệp Lăng Phi cố ý kéo dài thời gian làm cho hắn sốt ruột.
- Bao giờ lên xe tôi sẽ tiết lộ cho anh biết.
Đổng Học Dân khẽ nhăn mặt, tỏ vẻ không vui. Trong bụng hắn rủa thầm
Diệp Lăng Phi: “Mới thế mà đã định ra oai với mình đây, bày đặt.”
Bụng nghĩ vậy nhưng hắn vẫn rất muốn biết phương án gì dó của Diệp Lăng Phi, nên hắn đành leo lên xe, khởi động máy.
Diệp Lăng Phi đang định leo lên theo thì đúng lúc này hắn nhìn thấy
chiếc Mercedes-Benz đỗ ở một góc khác của bãi đậu xe Tân Á. Hắn vội cúi
người, nhanh chóng chui vào xe. Hắn đương nhiên biết chiếc Mercedes-
Benz này là của Bạch Tình Đình vợ hắn.
Hắn không hiểu vợ hắn đến đây làm gì. Hắn dõi theo bóng dáng vợ hắn xuống xe, tay vợ hắn còn xách một chiếc túi sách nhỏ bước vào đại sảnh Tân Á.
Đổng Học Dân cũng đã lên xe, hắn vừa thắt dây an toàn vừa hỏi:
- Diệp Lăng Phi, giờ cậu có thể nói phương án kia được chưa?
Diệp Lăng Phi nào còn tâm trí để ý đến lời Đổng Học Dân nói. Hắn đang
mải nhìn theo bóng vợ hắn bước vào Tân Á, dự cảm chẳng lành xuất hiện
trong đầu hắn. Diệp Lăng Phi nghiêng mặt sang phía Phương Linh nói:
- Phương Linh, tôi quên vài thứ, tôi phải vào trong đó một lát. Cô không cần đợi tôi đâu, cô cứ về công ty in hợp đồng ra đi.
Phương Linh nghe xong, nói:
- Anh vào lâu không? Tôi ở đây đợi anh!
- Không cần đâu, cô cứ về công ty chuẩn bị hợp đồng đi. Nếu không nhanh ngộ nhỡ bà phó tổng này đổi ý thì sao. Những khách hàng như thế này nên làm càng nhanh càng tốt, tránh đêm dài lắm mộng, cô nói xem tôi nói có
đúng không?
Phương Linh nghĩ cũng đúng. Ai mà biết được bà phó
tổng Tân Á này khi nào bỗng dưng đổi ý, cô gật đầu đồng ý. Diệp Lăng Phi mở cửa xe, bước xuống, Phương Linh nói với theo:
- Diệp Lăng Phi, chiều nay nếu ký xong được hợp đồng thì tối nay tôi sẽ mời anh đi ăn cơm.
- Đến lúc đó hẵng hay.
Diệp Lăng Phi không còn tâm trí nói chuyện phiếm với Phương Linh. Hắn vẫy tay chào cô rồi rão bước vào trong Tân Á.
Khi Diệp Lăng Phi tiến vào đại sảnh thì Bạch Tình Đình cũng đã ngồi
trong thang máy. Hắn vội vàng chạy đến thang máy khác để đi lên lầu.
Hắn cũng đoán ra được tầng lầu mà Bạch Tình Đình muốn đến, chắc chắn là tầng 14 của Trương Lộ Tuyết. Không hiểu tại sao cứ mỗi lần Bạch Tình
Đình và Trương Lộ Tuyết gặp nhau thì thể nào nãy sinh mâu thuẫn. Đầu hắn sắp nổ tung khi nghĩ đến điều đó.
Diệp Lăng Phi vội
vàng bước đến cửa văn phòng của Trương Lộ Tuyết, vừa hay gặp ngay Trịnh
Khả Nhạc đang định rời khỏi chỗ ngồi của mình. Diệp Lăng Phi vẫy tay gọi Trịnh Khả Nhạc lại.
- Khả Nhạc, có phải bà xã anh vừa vào văn phòng của chủ tịch không?
Diệp Lăng Phi nhỏ giọng hỏi.
- Bà xã anh là ai?
Trịnh Khả Nhạc có ý nói anh không nói sao em biết bà xã anh là ai.
- Tiểu nha đầu, em đừng giã bộ ngớ ngẩn với anh nữa? Anh hỏi Bạch Tình Đình vợ anh.
Diệp Lăng Phi nói:
- Ban nãy anh vừa nhìn thấy cô ấy bước vào đại sảnh của Tân Á. Em đừng có nói với anh là cô ấy chưa đến đây đấy nhé.
- Đến rồi, vừa mới đến xong.
Trịnh Khả Nhạc dứt khoát nói, chỉ tay về phía vãn pfeng Trương Lộ Tuyết, nói:
- Cô ấy đến cái là đi vào đấy. Anh muốn tìm vợ mình thì vào phòng chủ tịch Trương mà tìm.
- Nếu anh có thể vào thì anh còn hỏi em làm gì?
Diệp Lăng Phi não nề nói:
- Không phải em là thư ký của chủ tịch sao. Vào trong đấy thám thính hộ anh coi, xem họ đang nói gì trong đấy.
- Ông chủ Diệp, ông không nhầm đấy chứ. Dù em có là thư ký của chủ tịch nhưng không có lệnh sao em dám xông vào. Chuyện này em không làm được.
Nếu muốn vào anh tự mình vào đi.
Trịnh Khả Nhạc bĩu môi, nói:
- Có phải anh rất muốn biết giữa chủ tịch em và vợ anh xảy ra chuyện gì phải không?
- Anh không có thời gian đùa với em. Khả Nhạc. Tóm lại em có giúp anh không?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Sao em dám không giúp anh, anh là ông chủ lớn mà.
Trịnh Khả Nhạc nói:
- Giúp thì vẫn giúp nhung chuyện này thì giúp kiểu gì đây. Anh muốn em
làm gì? Hay vẫn cứ tự nhiên đâm đầu vào rồi mắng cho té tát?
- Không hẳn là như vậy, ý anh là, em có thể hé cửa nghe lén xem họ có đang cãi nhau hay không?
Diệp Lăng Phi nhỏ giọng nói tiếp:
- Anh không muốn nhìn thấy hai người bọn họ cãi nhau.
Trịnh Khả Nhạc bĩu môi, nói:
- Ông chủ Diệp, chủ tịch em có gì không tốt? sao anh lại không chọn cô ấy?
- Em nói gì vậy, anh chọn chủ tịch em? Anh có cái gan ấy không?
Diệp Lăng Phi nhăn mặt tiếp:
- Giờ anh đang không biết phải làm như thế nào thì em lại bảo anh chủ
động tiếp cận chủ tịch anh chẳng thà anh đâm mình một nhát cho xong.
Trịnh Khả Nhạc nghe vậy cũng thấy Diệp Lăng Phi nói không sai, cô nghĩ ngợi một lát rồi nói:
- Ông chủ Diệp, hay là như thế này đi. Em sẽ giúp anh đi nghe ngóng,
nhưng em sẽ chỉ nghe xem họ có cãi nhau không mà thôi. Nếu họ không cãi
nhau sẽ không có chuyện gì để nói, nhưng nếu ngược lại em sẽ báo cáo với anh. Để anh nghĩ cách giải quyết, như vậy đã được chưa?
- ờ, cứ như vậy đi. Trịnh Khả Nhạc em thật tốt!
Diệp Lăng Phi thấy Diệp Lăng Phi đồng ý thì cười hì hì nói:
- Hôm nào anh mời em đi ăn KFC.
- Không thèm. Có ăn thì cùng phải ăn Haagen- Dazs.
Trịnh Khả Nhạc đáp.
- Được, cứ như vậy nhé.
Diệp Lăng Phi đồng ý.
Lúc này Trịnh Khả Nhạc mới mon men đến gần văn phòng Trương Lộ Tuyết,
áp sát tai vào cửa, nghe ngóng bên trong. Đúng lúc Trịnh Khả Nhạc vừa áp được tai vào cửa thì đột nhiên cửa phòng bật mở. Trịnh Khả Nhạc đụng
phải Trương Lộ Tuyết. Trương Lộ Tuyết cau mày, hỏi:
- Khả Nhạc, cô đang làm gì vậy?
- Không… không có gì!
Trịnh Khả Nhạc ấp úng nói. Ánh mắt cô không ngừng hướng về phía Diệp
Lăng Phi đang ẩn nấp. Trương Lộ Tuyết là một cô gái rất thông minh. Hành động này của Trịnh Khả Nhạc đương nhiên không qua được mắt cô, cô đẩy
Trịnh Khả Nhạc ra, bước đến chỗ Diệp Lăng Phi đang nấp, bất ngờ đứng
trước mặt Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi lập tức cười to nói:
- Trương Lộ Tuyết này, em có chuyện gì không?
- Đáng nhẽ em phải là người hỏi câu này mới đúng.
Trương Lộ Tuyết hỏi:
- Anh lén lút đến đày làm gì?
- Anh...anh đến bán bảo hiểm.
Diệp Lăng Phi nói:
- Em có muốn mua một hợp đồng bảo hiểm không.
- Không phái trùng hợp như thế chứ.
Trương Lộ Tuyết lãnh đạm nói:
- Diệp Lăng Phi, anh đừng tưởng em không biết ý định của anh. Em sớm đã biết bà xã anh đến tìm em tính sổ rồi. Anh cố ý đến xem em mất mặt như
thế nào đúng không?
- Trời ơi, sao anh có thể làm như thế được?
Diệp Lăng Phi mặt mày ủy khuất ra điều oan uổng nói:
- Sao anh biết được bà xã anh cũng đang ở đây. À, bà xã anh đang ở đâu thế?
Lúc này Bạch Tình Đình mới từ phòng làm việc của Trương Lộ Tuyết bước
ra, cô nghe thấy giọng của Diệp Lăng Phi thì tiến lên hai bước, nhìn
chằm chằm vào Diệp Lăng Phi lạnh lùng nói:
- Ông xã, anh thật là. Sao anh lại đến đây.
Bạch Tình Đình nói xong, quay ra nhìn Trương Lộ Tuyết, ý nói thật trùng hợp.
Trương Lộ Tuyết liếc mắt, nói:
- Bạch Tình Đình, lần này cô đừng có hiểu lầm. Tôi không hề hẹn chồng cô đến. Chồng cô tự đến tìm tôi.
- Không phải.
Diệp Lăng Phi vội vàng giãi thích:
- Bà xã à, thật sự anh đến là để bán bảo hiểm.
- Đúng vậy. Diệp Lăng Phi đến tìm tôi để thuyết phục tôi mua bảo hiểm.
Trương Lộ Tuyết quay người, nhìn Bạch Tình Đình nói:
- Bạch Tình Đình, ban nãy cô nói tìm tôi vì chuyện của công ty. Nhưng
bây giờ tôi muốn cùng Diệp Lăng Phi nói chuyện bảo hiểm. Rồi sau đó mới
bàn tiếp chuyện công ty với cô.
Bạch Tình Đình đột nhiên cuời nói:
- Trương Lộ Tuyết, nếu quả thật là như vậy, tôi chẳng còn gì để nói nữa cả, cô là chủ tịch ở đây, đương nhiên mọi chuyện phải nghe theo cô rồi. Có điều, tôi vốn định nói với cô một chuyện có liên quan đến cô. Nhưng
xem ra hiện nay không cần thiết nữa rồi.
Nói đến đây, Bạch Tình Đình quét mắt qua ngươi Diệp Lăng Phi, lạnh lùng nói:
- Ông xã, giờ em mới biết, anh giấu em rất nhiều chuyện!