Câu hỏi này của Chu Hân Minh khiến Diệp Lăng Phi không biết làm thế nào
để trả lời. Hắn đã chót lỡ miệng, giờ chối cũng chẳng được. Chỉ đành trả lời qua loa cho xong:
- Anh chỉ tiện đi qua thôi!
Chu Hân Minh rõ như lòng bàn tay. Thấy Diệp Lăng Phi không muôn nói.
Chu Hân Minh cũng không muốn truy hỏi tới cùng. Cô chỉ nói:
- Diệp Lăng Phi, anh xem quan tâm hơn tới Bạch Tình Đình chút. Hôm nay Tình Đình có gọi điện cho em đó!
- Tình Đình gọi điện cho em? Có chuyện gì thế? Diệp Lăng Phi hỏi.
Chu Hân Minh lườm Diệp Lăng Phi một cái, nói:
- Còn có thể là chuyện gì vào đây nữa, chẳng phải tại những chuyện náo loạn kia sao?
Diệp Lăng Phi nghe xong liền cười hì hì nói:
- Ra là chuyện này à. Anh tạm thời không muốn nói. Tóm lại bây giờ anh không muốn nói.
Chu Hân Minh vừa nghe liền nở nụ cười tươi như hoa nói:
- Diệp Lăng Phi, anh hơi quá đáng rồi đó. Tình Đình dù sao cũng là vợ
anh. Anh sao có thể làm như thế được hả? Còn Trương Lộ Tuyết kia sao có
thể so với Tình Đình được chứ. Nếu anh còn là một thằng đàn ông thì nên
ra dáng một thằng đàn ông. Đừng mãi thế này. Chẳng tốt cho ai cả.
- Hân Minh, em đừng giận!
Diệp Lăng Phi thấy Hân Minh có vẻ tức giận liền vội vàng cười nói:
- Hân Minh, bây giờ anh thực sự rất loạn. Không phải anh không muốn nói với Tình Đình mà là Tình Đình giờ không muốn gặp anh. Anh đang định đợi khoảng một thời gian nữa rồi nói với cô ấy. À, chúng ta đừng nói tới
vấn đề này nữa. Em nói chuyện tên cưỡng dâm kia đi!
Diệp Lăng Phi chuyển hướng sang nói chuyện một vụ án cưỡng dâm xong giết người. Chu Hân Minh cũng đang rất đau đầu về chuyện này. Giờ thấy Diệp
Lăng Phi nói tới vụ án cô liền bắt nhịp luôn. Chu Hân Minh rất mong tối
nay có thể bắt được tên tội phạm cưỡng dâm giết người đó. Đương nhiên,
hiện đang lấy DNA của tên đó. Nếu DNA của tên đó trùng khép với DNA
trong tinh dịch còn lưu lại trong cơ thể người bị hại thì điều đó sẽ
chứng minh hắn chính là tên tội phạm mà bọn họ đang muốn bắt, vấn đề bây giờ chỉ là thời gian.
- Hân Minh, hay em qua chỗ anh nghi lát đi!
Diệp Lăng Phi thấy Chu Hân Minh có vẻ hốc hác liền nhắc nhở Hân Minh
nên chú ý giữ gìn sức khỏe. Hân Minh khẽ cười, lắc đầu nói:
-
Không xác định được tên đó là tội phạm thì tổ của em sẽ còn truy bắt tới cùng. Ngày nào còn chưa bắt được tên khốn nạn đó thì em sẽ không nghỉ.
Diệp Lăng Phi thở dài. Hắn biết hắn khuyên không được Hân Minh.
Lúc rời sở cảnh sát thì đã là 11 giờ hơn. Diệp Lăng Phi định lái xe đưa Tần Dao về nhà nhưng Tần Dao sợ không dám về nhà. Nghĩ cùng phải. Bất
kể ai đã chịu cảnh thế này cùng không dám một mình ở nhà.
Vu Đình Đình cùng lo lắng cho an nguy của Tần Dao nên đề nghị tối nay
để Tần Dao ở cùng với cô. Diệp Lăng Phi biết được tâm lý của Vu Đình
Đình nên cùng không nói gì nhiều. Cho xe lái thẳng về phía biệt thự cạnh quảng trường Hải Tinh.
Trước giờ Tần Dao chưa hề tới
qua chỗ này. Khi cô nhìn thấy nơi mà Vu Đình Đình ở thì trên khuôn mặt
của cô xuất hiện đầy đủ các trạng thái như kinh ngạc, ngưỡng mộ, hối
hận... Ngay cả Diệp Lăng Phi cùng có thể nhận ra tâm trạng phức tạp này
của Tần Dao.
Diệp Lăng Phi đưa ba người tới trước của biệt thự, ngồi trên xe nói vói cả ba:
- Về nghỉ trước đi. Các em nói chuyện thoải mái nhé!
- Diệp đại ca, anh không vào ngồi nghi một lát sao? Đường Hiểu Uyển hỏi.
- Mai anh còn phải đi làm. Không vào nữa!
Diệp Lăng Phi nói xong, lái xe rời khỏi biệt thự
Khuôn mặt Đường Hiểu Uyển tỏ vẻ hơi thất vọng. Song cô nhanh chóng hồi
phục lại trạng thái bình thường ngay, cô đỡ tay Tần Dao, cười nói:
- Tần Dao phải không, chúng ta vào nhà đi nào!
Tần Dao nhìn Đường Hiểu Uyển, gật đầu.
Vu Đình Đình và Đường Hiểu Uyển vốn ngủ ở phòng lớn. Nay Tần Dao tới
nữa, Đường Hiểu Uyển chủ động tới phòng bên cạnh ngủ. Cô để Tần Dao có
thể tâm sự nhiều hơn với Vu Đình Đình.
Đợi Đường Hiểu Uyển vừa đi khỏi. Vu Đình Đình liền kéo Tần Dao tới bên giường trong phòng ngủ, an ủi nói:
- Tần Dao, nếu cậu thích nơi này thì ngày mai có thể chuyển tới đây. Tớ đã nói với Diệp đại ca rồi. Anh ấy không có ý kiến gì đâu. Còn chị Hiểu Uyển cùng rất chào đón cậu. Như thế, ba người chúng ta có thể ở cùng
nhau rồi, sẽ rất vui nhộn đây!
Tần Dao thấy mình như
đang trong mộng vậy. Trước giờ cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày được ở
tại một ngôi biệt thự to như vậy. Cô có chút tham lam nhìn quanh cách bố trí của căn phòng. Chẳng khác gì những khung cảnh hào hoa ở trong phim. Nào là chiếc đèn trùm lóe mắt kia, những đồ dùng trong nhà được bày trí và làm rất tinh tế...Tất cả đều khiến Tần Dao cảm thấy cô đang lạc
trong mộng. Cô nhìn Vu Đình Đình, không tin được, hỏi:
- Đình Đình, tới có thể ở đây thật sao?
Vu Đình Đình cười nói:
- Sao không được chứ. Đây là nhà của Diệp đại ca. Anh ấy đồng ý cho cậu ở đây thì tất nhiên cậu có thể ở đây rồi!
- Nhà của Diệp đại ca?
- Không cân đoán đâu. Tóm lại, căn biệt thự này đã tiêu tốn của Diệp đại ca không ít tiền đâu!
- Diệp đại ca có nhiều tiền thế sao!
Tần Dao ngạc nhiên há hốc miệng. Cô không dám khẳng định nói:
- Mua căn nhà này ít nhất cũng phải mất hơn triệu nhỉ.
Vu Đình Đình cười lắc đầu nói:
- Không cần đoán đâu. Tóm lại, căn biệt thự này đã tiêu tốn của Diệp đại ca không ít tiền đâu.
Tần Dao nói.
- Có lẽ thế. Có điều, so với những kẻ có tiền kia thì Diệp đại ca càng được mọi người thích.
Vu Đình Đình cười nói.
- Chẳng lẽ cậu cho rằng Diệp đại ca không có quyền thế gì?
Tần Dao gật đầu. Cô đã thầm có kế hoạch của mình. Có những chuyện, dù
có ở trước mặt Vu Đình Đình cũng không sao nói Tần Dao không phải là trẻ con được. Cô ấy có cách nghĩ của riêng mình. So với một người trong
trắng như Vu Đình Đình. cách nghĩ của Tần Dao phức tạp hơn nhiều.
Vu Đình Đình không hề nhìn ra tâm sự của Tần Dao, cô chỉ nghĩ làm thế
nào để Tần Dao vui là được. Là bạn, Vu Đình Đình không mong thấy dáng vẻ buồn bã của Tần Dao.
Tần Dao cúi đầu xuống, lúc sau, cô lại ngẩng đầu lên, nói với Vu Đình Đình:
- Đình Đình, tớ... tớ không muốn ở đây.
- Tại sao?
Vu Đình Đình ngẩn người. Cô không hiểu được. Nãy chẳng phải rất vui
sao. Sao đột nhiên lại nói không thể ở đây. Vu Đình Đình kéo Tần Dao
lại, hỏi:
- Tần Dao, cậu sao thế. Sao đột nhiên nói không thể ở đây?
Ánh mắt của Tần Dao mập mờ bất định. Cô chậm chậm nói:
- Đình Đình, tớ với Diệp đại ca chỉ là những người bạn thông thường.
Hơn nữa, trong lòng tớ rất rõ. Nếu không phải vì cậu. Diệp đại ca sẽ
không thèm để ý tới tớ. Đều tại tớ naày trước trẻ người non dạ, không
biết trân trọng Diệp đại ca. Giờ, dù tớ có muốn kéo lại, cũng không còn
cơ hội nữa rồi. Tớ biết quan hệ giữa cậu và Diệp đại ca rất tốt. Hơn
nữa, chị Hiểu Uyển cùng là đồng nghiệp của Diệp đại ca. Hai người các
cậu ở đây không vấn đề gì cả. Còn tớ thì không giống. Tớ và Diệp đại ca
chẳng có quan hệ gì cả. Không thể ở đây được.
Vu Đình Đình thấy Tần Dao nói vậy, cô liền vội vàng cười nói:
- Tần Dao, cậu đừng nghĩ vớ vần nữa. Cậu ở đây không vấn đề gì cả. Tớ
biết giữa cậu và Diệp đại ca trước kia xảy ra hiểu lầm. Chẳng phải tớ đã nói với cậu rồi sao. Tớ sẽ giúp cậu. Vốn tớ định nói với Diệp đại ca
chuyện này. Nhưng Diệp đại ca dạo này rất bận. Tớ không có cơ hội nói.
Hay thế này đi. Để khi nào tớ có cơ hội, tớ sẽ nói với Diệp đại ca một
tiếng. Tớ tin Diệp đại ca sẽ tha thứ cho cậu. Mà quan trọng nhất là phải xem biểu hiện của cậu thế nào. Nếu cậu muốn Diệp đại ca thích cậu, thì
cậu phải cố gắng hơn nữa.
- Nhưng, tớ không biết phải làm thế nào!
Câu này của Tần Dao là thật lòng. Cô thật sự không biết làm thế nào đế lấy lòng Diệp Lăng Phi.
- Ừm, chuyện này không vội. Từ từ rồi nghĩ cách!
Vu Đình Đình khuyên:
- Diệp đại ca thường xuyên tới đây chơi. Cậu ở đây thì có thể nói
chuyện với Diệp đại ca rồi. Quan hệ tự nhiên sẽ tốt lên thôi, đúng
không?
Tần Dao gật đầu nói:
- Đình Đình, thế sau này phiền cậu rồi!
- Xem cậu kia. Chúng ta là bạn mà.
Vu Đình Đình cười nói:
- Thôi, không nói nữa. Đi tắm rồi còn ngủ nào!
Vu Đình Đình gọi Tần Dao dậy đi tắm.
Phòng VIP thuộc tầng hai của Phân Hồng Đế Quốc, Michelle mặc chiếc váy
liên thân màu đen bắt mắt, đang ngồi trên chiếc ghế sofa ở phía nam.
Chân phải của cô giơ lên, để lộ đôi chân bảo dưỡng đẹp mỹ miều của mình.
Ngồi đối diện với Michelle là Lâm Tuyết. Lâm Tuyết so với sự bắt mắt
của Michelle rõ ràng thua kém một bậc Tuy Lâm Tuyết cùng tự cho mình là
phong tình sợi cảm song đối diện với Michelle hiển nhiên tự thấy mình
không thể sánh được.
Lâm Tuyết không hề có ấn tượng tốt với Phấn Hồng Đế Quốc mấy. Chủ yếu là cô không có ấn tượng tốt với
Michelle. Trước mặt Michelle, sự tự tin của cô bị đả kích trầm trọng.
Lâm Tuyết không biết lai lịch của Michelle thế nào. Một mặt Michelle
tới thành phố Vọng Hải này dựng lên một Phấn Hồng Đế Quốc to như thế
này. Mặt khác, ngay cả Từ Hàn Vĩ cùng rất có hứng thú với Phấn Hồng Đế
Quốc. Lần này, cô chính vì được Từ Hàn Vĩ cử đến để thăm dò nơi này. Xem Từ Hàn Vĩ có cách gì mới.
Dường như Michelle sớm đã
biết mình sẽ tới. Cô ta không hề có chút ngạc nhiên nào, chỉ thấy tay
phải Michelle mân mê chiếc ly, nở đôi môi mỏng manh của mình, nhấp chút
rượu vang. Sau đó cô đặt lên bàn kính trước mặt, cười nói với Lâm Tuyết:
- Giám đốc Lâm, tôi sớm đã nghe tới danh cô, vốn định mấy ngày nữa sẽ
tới thăm cô. Không ngờ rẳng hôm nay cô lại chủ động tới đây. Thật khiến
tôi ngạc nhiên!
Lâm Tuyết cảm thấy giữa nụ cười của
người phụ nữ này. Luôn tỏa ra sức cuốn hút, gợi cảm. Cảm giác này ngay
cả cô cũng không thể làm nổi. Lâm Tuyết bất đầu thấy hối hận rồi. Tự
mình tới đây làm gì chứ. Tuy rẳng Từ Hàn Vĩ muốn thăm dò nơi này, song
mình đâu nhất thiết phải đích thân tới. Có điều, đã tới rồi, thì chỉ
đành cứng da mặt lên đối phó với người phụ nữ này vậy.
- Ồ, tôi chỉ là đi thăm chút mà thôi. Không hề có ý nào khác!
Lâm Tuyết không biết vì sao. Cảm thấy mình rất muốn hút thuốc. Cô đưa
tay sờ vào túi. Mới phát hiện trong túi không hề có thuốc. Lâm Tuyết lúc này mới nhớ cô đã vứt thuốc lại trong xe. Michelle nhìn thấy rõ. Cô gọi một nhân viên phục vụ tới. Nhỏ giọng nói với nữ nhân viên đó mấy câu.
Liền thấy nữ nhân viên đó rất nhanh đi ra ngoài. Ngay sau đó lại bước
vào mang theo một bao thuốc dành cho phụ nữ mà chính Lâm Tuyết cùng chưa nhìn thấy bao giờ.
- Hàng từ Hồng Kong đó! Cô thử xem có hợp khẩu vị không. Nếu giám đốc Lâm thích, tôi sẽ chuẩn bị nhiều hơn cho cô.
Michelle cười nói:
- Giám đốc Lâm, tôi rất mong trở thành bạn tốt của cô.