Lăng Phi vừa nói xong những lời đó trước mặt mọi người. Chu Hân Mính liền đẩy Diệp Lăng Phi ra, nói :
- Anh đừng ở đây phá nữa, vừa mới về, không đi nghỉ đi, mau đi nghỉ đi!
Diệp Lăng Phi rút tay từ trong mông của Chu Hân Mính ra, miệng cười nói:
- Không sao, anh không mệt. Lần này trở về, đương nhiên muốn nói chuyện với em nhiều một chút.
Bạch Tình Đình đứng ở sau lưng Diệp Lăng Phi nói qua:
- Ông xã, anh nhanh lên, đi nghỉ ngơi thôi, đừng ở đây nữa, nhanh lên, em còn phải đọc sách nữa đấy.
Diệp Lăng Phi bị Chu hân Mính giục mới chịu đứng đậy, cười nói:
- Ừ, vậy cũng được, anh về phòng, Hân Mính em nghỉ ngơi đi nha.
- Đi đi!
Chu Hân Mính giục.
Khi đó Chu Hân Mính đã thấy được ánh mắt đầy khao khát của Bạch Tình
Đình, Chu Hân Mính cũng là phụ nữ, đương nhiên có thể hiểu được tâm
trạng của Bạch Tình Đình, vì vậy mới giục Diệp Lăng Phi nhanh đi về
phòng.
Diệp Lăng Phi nói:
- Bảo bối Tình Đình của anh, lẽ nào em không vội sao.
- Em không vội!
Bạch Tình Đình từ trên giường ngồi dậy, cô cởi từng chiếc trên người
ra, cho đến khi chỉ còn lại chiếc áo con và cái quần lót, Bạch Tình
Đình cố tình để lộ mông ra ngoài, mân mê trước mặt Diệp Lăng Phi, Cai
miệng nhỏ nhắn của cô nũng nịu nói:
- Em chẳng vội chút nào cả.
Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy Bạch Tình Đình lõa thân quyến rũ mình, thì
không để ý gì khác nữa, lập tức lên giường nằm đè lên người Bạch Tình
Đình, thò tay tự cởi thắt lưng của mình. Bạch Tình Đình hai tay giúp
Diệp Lăng Phi cởi quần áo. Diệp Lăng Phi rất nhanh đã cởi hết quần áo
trên người, thò tay cởi chiếc quần lót của Bạch Tình Đình, làm lộ ra
phần màu đen nằm mê hồn giữa đôi chân mềm mại.
Diệp
Lăng Phi dùng miệng hôn vào chỗ đó, thực ra, nếu như Diệp Lăng Phi
không hôn vào chỗ đó, thì Bạch tình Đình cũng đã “nước lôi ngập tràn
rồi”. Diệp Lăng Phi vừa đặt miệng vào đó, Bạch Tình Đình đã không chịu
nổi rồi, thở gấp nói:
- Anh, anh à!
Giọng nói của Bạch Tình Đình mang đầy khát vọng cô cùng khẩn cấp, Diệp
Lăng Phi bị giọng thở gấp ấy của Bạch Tình Đình cuốn hút, dục vọng trỗi
dậy, kéo hai chân của Bạch Tình Đình ra cho cái đó của mình chui vào.
Đúng lúc Diệp Lăng Phi đưa vào bên trong, Bạch Tình Đình liền kêu lên.
Cô có một thời gian không quan hệ với Diệp Lăng Phi. Nên chỗ đó không
tránh khỏi có chút nhỏ lại, Diệp Lăng Phi vừa cho vào Bạch Tình Đình
chịu không nổi kêu lên, ngay sau đó là những đợt thở gấp không ngừng.
Trong khi Diệp Lăng Phi không ngừng tiến vào, thì ngực của Bạch Tình
Đình cũng lắc lư liên tục.
Sau một đợt yêu cao trào,
Diệp Lăng Phi nằm trên người của Bạch Tình Đình. Đôi chân trắng ngần của Tình Đình đè chặt lên chân của Diệp Lăng Phi, hai tay ôm eo Diệp Lăng
Phi, không muốn để Diệp Lăng Phi rút ra.
Diệp Lăng Phi cũng không muốn rút ra bèn cứ như vậy nằm trên người Bạch Tình Đình.
Đôi mắt Bạch Tình Đình rưng rưng nước mắt, ngực cô ép chặt vào ngực
Diệp Lăng Phi , cái miệng xinh xắn của Bạch Tình Đình thẽ thọt bên tai
Diệp Lăng Phi:
- Ông xã em rất nhớ anh, em không quen
với việc không có anh ở bên cạnh. Lần sau bất luận anh đi đâu, đều phải
dẫn em theo, em không muốn lại phải rời xa anh đâu, một khắc cũng không muốn.
Diệp Lăng Phi hôn rất lâu vào má Bạch Tình Đình rồi nói:
- Tình Đình, anh đồng ý đưa em đi cùng, lần sau nhất định anh sẽ mang em đi theo, anh cũng không muốn rời xa em.
Bạch Tình Đình cứ thế ôm lấy Diệp Lăng Phi, không muốn để Diệp Lăng Phi rời khỏi mình.
Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình lại tiếp tục yêu nhau trên giường một
lúc lâu mới dậy. Hai người cùng đi vào phòng tắm. Hai người trong phòng
tắm cùng tắm uyên ương, đương nhiên trong khi tắm có không ít những cử
chỉ thân mật, kết quả Diệp Lăng Phi lại bị thân hình gợi cảm của Bạch
Tình Đình cuốn hút đến mức dục vọng trỗi đậy mạnh mẽ, liền cùng Bạch
Tình Đình trong phòng tắm làm chuyện yêu. Lần yêu đương kế tiếp này,
Bạch Tình Đình đã cảm thấy sức lực toàn thân đã bị Diệp Lăng Phi lấy hết rồi.
Bạch Tình Đình đến cơm tối cũng không ăn. Diệp
Lăng Phi cũng nằm ôm Bạch Tình Đình ngủ, vừa tỉnh dậy, trời đã sáng rồi. Diệp Lăng Phi mở mắt liền nhìn thấy Bạch Tình Đình nằm cạnh mình ngủ
rất ngon lành, trên mặt Bạch Tình Đình vẫn còn nụ cười hạnh phúc.
Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng đi xuống giường, để không làm Bạch Tình Đình
thức giấc. Hắn mặc quần áo xong, đi ra ngoài biệt thự. Khi Diệp Lăng Phi đi ra ngoài, liền nhìn thấy tòa biệt thự mà trước đây Alice đã từng ở.
Trước đây, khi Alice còn ở đây, Diệp Lăng Phi không cảm thấy gì, nhưng
lần này Alice không quay về, trong lòng Diệp Lăng Phi có cảm giác mất
mát, dường như rất mong muốn Alice sẽ đi ra từ tòa biệt thự đó. Hắn nhìn rất lâu, cuối cùng không thể nhìn thấy Alice đi ra. Trong lòng Diệp
Lăng Phi đương nhiên hiểu rất rõ Alice không thể từ căn biệt thự đó đi
ra được, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn này hắn không thể nhìn thấy Alice.
“Hàiz” Diệp Lăng Phi khẽ thở dài, bắt đầu chạy bộ.
Thành phố Vọng Hải bước vào tháng 4, buổi sáng có phần hơi lạnh, Diệp
Lăng Phi chỉ mặc một chiếc áo 3 lỗ, và một chiếc quần đùi, trên đùi hắn
có một vệt sẹo, đó đều là vết tích của những năm tháng đã qua đi. Diệp
Lăng Phi chạy rất chậm, chạy hết một vòng Diệp Lăng Phi trở về nhà, tắm
xong, hắn không đi về phòng ngủ mà đi vào phòng Chu Hân Mính. Chu Hân
Mính đang nằm trên giường đọc sách, cuộc sống hiện tại của Chu Hân Mính
rất đơn điệu, không phải nằm ngồi thì cũng chỉ là nói chuyện với mẹ mình hoặc Bạch Tình Đình, cũng không thể đi đạo phố phường mua sắm như
trước, chỉ có thể đi lại xung quanh biệt thự.
- Hân Mính, em dậy sớm vậy?
Diệp Lăng Phi ngồi bên giường, dang tay ôm lấy Chu Hân Mính, nói tiếp:
- Hân Mính, có nhớ anh không?
Chu Hân Mính thật thà trả lời.
- Nhớ ạ! Ông xã, em rất nhớ anh!
Diệp Lăng Phi cuối đầu, hôn Chu Hân Mính, hắn ôm lấy Chu Hân Mính, nói:
-Hân Mính, anh cũng rất nhớ em, em biết không, khi ở Anh Quốc, anh luôn để ảnh của em và Tình Đình bên mình, anh thường lấy ra xem. Anh vốn
nghĩ anh không thể quay về, hây, không nói nữa, mọi việc đã qua rồi, anh giờ đây đã bình an ở bên em, Hân Mính, mọi việc ở bên đó đã giải quyết
xong, em không cần lo lắng mọi việc ở bên đó nữa, sau này, sẽ chỉ có em
thôi.
Chu Hân Mính nhẹ nhàng nói.
-
Ông xã, mọi việc qua đi là tốt rồi. Có một số việc em không thể ngăn
cản anh, nhưng em tin anh, tin chồng em nhất định sẽ trở về bên cạnh em.
Đến buổi tối, Vu Tiêu Tiếu và Trương Tuyết Hàn đi taxi đến chỗ Diệp
Lăng Phi ở biệt thự Nam Sơn. Lần này Diệp Lăng Phi về nước lộ trình bảo
mật, ngoài Bạch Tình Đình biết ra, Lý Khả Hân, Trương Lộ Tuyết…đều không biết. Diệp Lăng Phi muốn tạo sự ngạc nhiên cho họ vì vậy không nói cho
họ biết.
Nhưng buối tối Vu Tiêu Tiếu và Trương Tuyết
Hàn đến lại khiến Diệp Lăng Phi cảm thấy có chút nghi hoặc, khi hắn nhìn thấy Bạch Tình Đình cười, Diệp Lăng Phi mới nghĩ rằng nhất định là Bạch Tình Đình nói với Vu Tiêu Tiếu, còn tại sao Trương Tuyết Hàn lại cùng
đến với Vu Tiêu Tiếu, Diệp Lăng Phi nghĩ mãi vẫn không ra.
Vu Tiêu Tiếu và Trương Tuyết Hàn vừa đến, lúc đó Vu Tiêu Tiếu đang
nhận quà. Diệp Lăng phi đã sớm chuẩn bị quà cho bọn họ, sau khi tặng quà cho Vu Tiêu Tiếu và Trương Tuyết Hàn, Diệp Lăng Phi ngồi bên cạnh Bạch Tình Đình, tay phải ôm eo Bạch Tình Đình, miệng nói:
- Bà xã, có phải em nói cho Vu Tiêu Tiếu đến không?
Bạch Tình Đình gật đầu, nhìn thấy mẹ của Chu Hân Mính không ở trong phòng, Bạch Tình Đình mới nói:
- Tiêu Tiếu, con nha đầu này lúc nào cũng hỏi em khi nào anh về, Ông
xã, anh nếu như cả ngày nghe điên thoại của con nha đầu này, anh sẽ
biết được cảm giác của em, em thật sự không còn cách nào khác, em thật
không muốn bị con nha đầu này làm phiền nữa.
Diệp Lăng Phi nhìn Vu Tiêu Tiếu, nói:
- Tiêu Tiếu, nói đi, rút cuộc có chuyện gì?
- À, không có việc gì, em chỉ cảm thấy anh mãi không về, rất nhớ Diệp đại ca, vì vậy mới hỏi anh khi nào về.
Vu Tiêu Tiếu không phải là đứa con gái biết nói dối, khi cô ta nói
dối, mắt luôn nhấp nháy. Động tác đó đã bị Diệp Lăng Phi nhìn thấy, hắn
cười nói:
- Con nha đầu này, dám giở trò đoán ý với anh sao, Tiêu Tiếu, nếu em không nói thì sau này cũng không cần nói nữa.
Vu Tiêu Tiếu vừa nghe, vội nói:
- Diệp đại ca, em có việc muốn nói với anh, nhưngkhông phải là việc của em mà là việc của bố em.
Việc này Diệp Lăng Phi đã sớm dự liệu được, Diệp Lăng Phi gật đầu nói:
- Anh đã sớm đoán được là việc của bố em.
Vu Tiêu Tiếu nói:
- Bố em muốn em hỏi anh khi nào quay về. Trong tháng này, bố em đã giục em nhiều lần, em cững không có cách nào, chỉ còn cách hỏi chị em thôi.
- Thì ra là như vậy.Tiêu Tiếu, thế này vậy, ngày mai anh sẽ gọi điện
cho bố em, lần này anh trở về, em cũng phải để anh nghỉ ngơi một chút
chứ.
- Vâng ạ.
Vu Tiêu Tiếu vội vàng đồng ý.
Vu Tiêu Tiếu muốn tối nay sẽ ở lại đây, nhưng Trương Tuyết Hàn lại
không muốn ở lại đây. Trương Tuyết Hàn có thể xem là em gái của Bạch
Tình Đình, trong khi Diệp Lăng Phi không ở Vọng Hải, Trương Tuyết Hàn
cũng đã từng ở đây. Hôm nay Trương Tuyết Hàn và Vu Tiêu Tiếu cùng đi
dạo phố, Vu Tiêu Tiếu nhận được điện thoại của Bạch Tình Đình nói Diệp
Lăng Phi trở về Vọng Hải rồi, Vu Tiêu Tiếu mới rủ Trương Tuyết Hàn cùng đến.
Lúc đó Vu Tiêu Tiếu và Trương Tuyết Hàn đã bàn
với nhau, buổi tối sẽ qua đêm ở biệt thự, ngày mai hai người sẽ cùng về
trường. Nhưng sau khi đến nơi Trương Tuyết Hàn lại thay đổi muốn quay về trường.
Trương Tuyết Hàn nói muốn về, Vu Tiêu Tiếu nói:
- Tuyết Hàn, không phải đã nói tối nay ở đây sao, sao bây giờ lại muốn về?
- Mình nhớ ra ngày mai phải lên lớp, cần phải về trường.
Khi Trương Tuyết Hàn nói, cô ta không dám nhìn Diệp Lăng Phi, ánh mắt
như muốn lẩn tránh Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình hiểu được thái độ của
Trương Tuyết Hàn, vì vậy Bạch Tình Đình liền đứng dậy, đi đến bên cạnh
Trương Tuyết Hàn, nói :
- Tuyết Hàn, chúng ta ra ngoài nói chuyện một chút!
Trương Tuyết Hàn ngẩng lên, một khuôn mặt xinh xắn, khẽ gật đầu, đứng
dậy đi cùng Bạch Tình Đình ra cửa biệt thự. Vu Tiêu Tiếu vừa nhìn trong
phòng khách không có người, cô ta đi đến bên cạnh Diệp Lăng Phi nũng nịu nói:
- Diệp đại ca, anh cả tháng nay không gọi điện cho em, anh có phải không thích người ta nữa đúng không?
Ngửi thấy hương thơm từ người Vu Tiêu Tiếu, Diệp Lăng Phi thò tay vào trong váy Vu Tiêu Tiếu, miệng nói:
- Anh ở bên đó công việc bận rộn, làm gì có thời gian gọi điện thoại,
không tin em có thể hỏi Tình Đình, anh cũng chẳng mấy khi gọi điện cho
cô ấy.
Vu Tiêu Tiếu vặn mông, kề miệng sát tai Diệp Lăng Phi, thỏ thẻ nói:
- Diệp đại ca, em rất nhớ anh, rất nhớ anh!
Nghe xong câu nói đầy tình cảm của Vu Tiêu Tiếu, Hắn thấp giọng nói:
- Tiểu nha đầu, nhớ anh không thể chỉ nói suông thế được.
Diệp Lăng Phi đưa tay vào vùng kín của Vu Tiêu Tiếu, nói :
- Đến đây, để anh kiểm tra một chút, xem có nhớ anh không nào?
Vu Tiêu Tiếu dạng 2 chân, Diệp Lăng Phi đưa tay vào, quả nhiên, ở đó đã ướt rồi, Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng đưa ngón tay vào, Vu Tiêu Tiếu cắn
môi. Diệp Lăng Phi không dám làm quá mức, nếu làm Vu Tiêu Tiếu kêu lên
khiến mẹ của Chu Hân Mính ở trên lầu nghe thấy, thì thật là phiền phức.
Diêp Lăng Phi chỉ làm 2 lần rồi rút tay ra, miệng khẽ cười nói:
- Nha đầu, ướt thật là nhanh, đợi đến tối anh sẽ đi tìm em.
Vu Tiêu Tiếu gật đầu. Khi Bạch Tình Đình và Trương Tuyết Hàn quay lại Bạch Tình Đình nói với Diệp Lăng phi :
- Ông xã, em gái em đồng ý ở lại rồi.
Diệp Lăng Phi nhìn Trương Tuyết Hàn, nói :
- Tuyết Hàn, hãy xem đây như là nhà mình, đừng khách khí!
Trương Tuyết Hàn gật đầu không nói gì.
Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình cùng nhau tắm xong, thì lên giường. Vừa lên giường, Diệp Lăng Phi liền nằm đè lên người Bạch Tình Đình. Bạch
Tình Đình thở gấp nói:
- Ông xã, lại nữa rồi!
- Lẽ nào em không thích sao?
Diệp Lăng Phi lấy sức ngậm vào đầu vú Bạch Tình Đình, rất lâu mới thả
ra. Bạch Tình Đình thở gấp, rất nhanh cũng đã ướt hết, lại là một phen
yêu mãnh liệt. Yêu xong, Diệp Lăng Phi dựa vào đầu giường, thò tay lấy
thuốc lá, châm 1 điếu. Hắn nghiêng người, hỏi Bạch Tình Đình:
- Tình Đình, rút cuộc em nói gì mà khiến Trương Tuyết Hàn ở lại vậy?
- Ông xã, anh thật sự muốn biết sao?
Trong mắt Bạch Tình Đình hiện lên cái cười đắc ý, cười nói:
- Em nói Tuyết Hàn không cần lo lắng anh!
- Không cần lo lắng anh?
Diệp Lăng Phi có chút sửng sốt, khó hiểu, hỏi:
- Bà xã, em rút cuộc có ý gì vậy?
Bạch Tình Đình đẩy Diệp Lăng Phi một cái, vênh lên nói :
- Ý gì, anh không hiểu sao?
- Anh thật sự không hiểu.Anh bị em làm cho hồ đồ rồi, bà xã, em đừng lòng vòng nữa. Mau nói đi, rút cuộc là có ý gì?
Bạch Tình Đình nói:
- Ý của em là nói Trương Tuyết Hàn không cần phải cảm thấy gánh nặng,
cứ thuận theo tự nhiên. Em cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên có thể
nhận ra Trương Tuyết Hàn thích anh, chỉ là Trương Tuyết Hàn không biết
làm cách nào để đối diện với anh mà thôi.
Ồ, thì ra là
như vậy. Anh còn nghĩ là việc gì, bà xã, tình cảm anh bây giờ đối với
Trương Tuyết Hàn là sự áy náy, anh chỉ là muốn bù đắp cho cô ta một
chút, chứ không hề nghĩ sẽ có quan hệ gì. Anh biết, anh trước đây đã làm rất nhiều việc hoang đường, bây giờ anh đã “thu kiếm” lại rồi, không ở
bên ngoài gây chuyện nữa, anh làm gì cũng không thể có lỗi với vợ anh.
- Được rôi, Ông xã, anh đừng ở trước mặt em nói lời đường mật nữa đi.
Bạch Tình Đình nhẹ xoay người, giục nói:
- Ông xã, mau ngủ thôi, em buồn ngủ lắm rồi.
Sức khỏe của bạch Tình Đình làm sao có thể so sánh với Diệp Lăng Phi.
Từ khi Diệp Lăng Phi về, đã cùng Bạch Tình Đình nhiều phen yêu đương. Cơ thể Bạch Tình Đình đã có chút chịu không nổi rồi. Ban nãy cũng miễn
cưỡng mới được, đến bây giờ, Bạch tình Đình vẫn con cảm thấy vùng kín
rát rát, đó là do Diệp Lăng Phi quá vội vàng mà thành.
Diệp Lăng Phi chưa hút hết 1 điếu thuốc, Bạch Tình Đình đã ngủ rồi. Diệp Lăng Phi bỏ điếu thuốc vào trong gạt tàn, rồi nằm trên giường một lúc
sau đó mới lặng lẽ đi xuống giường. Hắn ban nãy trong phòng khách đã
nói, nửa đêm sẽ đi tìm Vu Tiêu Tiếu.
Diệp Lăng Phi bây giờ có phần không hiểu được tâm lý của Bạch Tình Đình, Hắn không hiểu
Bạch Tình Đình rút cuộc có ý định gì. Lúc mới bắt đầu, Bạch Tình Đình
kịch liệt phản đối hắn ở bên ngoài có bất kỳ người phụ nữ nào, năm đó,
bởi vì chuyện của Chu Hân Mính, Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi suýt
nữa tan vỡ.Về sau, mất rất nhiều công sức, Bạch Tình Đình mới chấp nhận
Chu Hân Mính.
Còn về chuyện với Trương Tuyết Hàn cũng
là một sự việc ngoài ý muốn, sau này thái độ của Bạch Tình Đình có nhiều thay đổi, đối với quan hệ giữa Diệp Lăng phi và Trương Tuyết Hàn cô ta
luôn giữ thái độ yên lặng, nghĩa là không ủng hộ, nhưng cũng không ngăn
cấm. Bản thân thái độ đó đã làm Diệp Lăng Phi cảm thấy rất ngạc nhiên,
Hắn thậm chí cảm thấy Bạch Tình Đình trở thành một người khác. Sau khi
có chuyện của Vu Tiêu Tiếu, Diệp Lăng Phi thật sự không hiểu được Bạch
Tình Đình, Bạch Tình Đình không những cho phép quan hệ giữa Diệp Lăng
Phi và Vu Tiêu Tiếu, mà còn để Vu Tiêu Tiếu ở trong biệt thự Nam Sơn.
Diệp Lăng Phi cảm thấy sự thay đổi thái độ của Bạch Tình Đình là do đêm hoang đường đó bắt đầu. Sự việc đêm hôm đó, Diệp Lăng Phi ở phía sau
cũng coi như là hiểu rõ, cũng biết rõ đêm hôm đó xảy ra chuyện gì.
Nhưng, Bạch Tình Đình muốn nhận Trương Tuyết Hàn làm em, Sự việc đó
khiến Diệp Lăng Phi cảm thấy vô cùng kỳ lạ, mặc dù Diệp Lăng Phi và
Trương Tuyết Hàn đêm hôm đó có xảy ra chuyện, nhưng, trong lòng Diệp
Lăng Phi luôn cảm thấy áy náy với Trương Tuyết Hàn. Sự áy náy đó khiến
Diệp Lăng Phi muốn bù đắp cho Trương Tuyết Hàn, nhưng, chỉ là muốn bù
đắp chứ không hề có ý nghĩ nào khác đối với Trương Tuyết Hàn. Có lẽ bởi vì trong lòng Diệp Lăng Phi luôn thương xót cho Trương Tuyết Hàn, nghĩ rằng người phụ nữ như Trương Tuyết hàn có quan hệ thân mật với mình là
một sự tàn khốc, Diệp Lăng phi không muốn làm như vậy. Nhưng thái độ cuả Bạch Tình Đình lại làm Diệp Lăng Phi cảm thấy, dường như Bạch Tình Đình cố tình làm gần thêm khoảng cách giữa hắn và Trương Tuyết Hàn.