Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1100: Chương 1100: Rất thê thảm




Diệp Lăng Phi nhìn thấy Yamakawa Yonchien xuất hiện ở cửa biệt thự của mình. Hắn từ trong biệt thự đi ra, và bắt tay với Yamakawa Yonchien. Lập tức ngoài cười nhưng trong không cười hỏi:

- Yamakawa Yonchien tiên sinh. Không biết xương sườn của ông giờ đã tốt hơn chưa?

Những lời này của Diệp Lăng Phi vừa hỏi thì Yamakawa Yonchien không cười nổi, dồn hết nụ cười không dễ dàng đó cũng trở nên cứng ngắc ở trên mặt. Không khí hiện trường có vẻ trở nên hơi khẩn trương.

Đôi mắt vốn không lớn của Yamakawa Yonchien nhìn thẳng Diệp Lăng Phi, miệng chậm rãi nói:

- Satan, chúng ta có thể không nói chuyện của quá khứ được không?

- Đương nhiên có thể không nhắc đến!

Diệp Lăng Phi cười nói.

- Tôi chỉ là đã lâu không gặp tiên sinh Yamakawa Yonchien nên bất chợt nhớ đến chuyện năm đó, Yamakawa Yonchien tiên sinh, thẳng thắn mà nói, tôi thật không ngờ sẽ gặp được ông ở thành phố Vọng Hải này!

- Tôi cũng không ngờ!

Yamakawa Yonchien nói.

- Nếu có thể, tôi thật hy vọng cả đời này không gặp được anh!

- Xem ra, Yamakawa Yonchien tiên sinh đối với tôi vẫn luôn ghi hận trong lòng!

Diệp Lăng Phi cười nói.

- Yamakawa Yonchien tiên sinh, chẳng phải ông vừa mới nói đó sao, chúng ta không nhắc đến chuyện của quá khứ nữa, kết quả ông lại nhắc đến rồi!

Cơ bắp trên mặt Yamakawa Yonchien rung lên, miệng nói:

- Satan, tôi hy vọng anh giao con gái Suzu Yamakawa của tôi ra đây, tôi không muốn có một số việc liên lụy đến con gái của tôi!

- Suzu Yamakawa?

Diệp Lăng Phi sau khi nghe Yamakawa Yonchien nhắc tới Suzu Yamakawa, hắn cười nói:

- Yamakawa Yonchien, tôi thấy ông sống uổng phí quá rồi đấy. Ông xem tôi có hà tất phải cưỡng ép giữ con gái của ông ở đây không, ông yên tâm đi, tôi không có hứng thú với con gái của ông, cho nên nói, ông không cần lo lắng tôi sẽ đối phó với con gái của ông, giống như ông nói, chuyện quá khứ đã qua đi rồi, đương nhiên, nếu trong lòng ông vẫn còn bất mãn với tôi, tôi cũng sẽ không để ý mà tiếp tục chơi cùng ông!

- Satan, tôi biết chuyện của anh!

Yamakawa Yonchien nói.

- Tôi nghe nói anh đã rời khỏi Lang Nha, nhưng thật không ngờ anh sẽ trốn ở đây. Năm đó giữa chúng ta quả thật có chút hiểu lầm, nhưng mà, tập đoàn Suzuki của chúng tôi cũng đã trả giá rồi, còn tôi!

Tay của Yamakawa Yonchien đặt lên chỗ xương sườn của mình, miệng nói:

- Đây là cái giá tôi phải trả, tôi vẫn luôn nhớ kỹ bài học này, nhắc nhở tôi có một số người là không thể đụng vào được, những năm gần đây, tập đoàn Suzuki của chúng tôi không có xung đột với các anh, đây đủ để thuyết minh thành ý của chúng tôi!

- Nhưng điều này cũng không nói lên rằng giờ ông sẽ không có địch ý với tôi!

Diệp Lăng Phi ngưỡng mặt lên, để cho ánh sáng mặt trời chiếu vào mặt của hắn, Diệp Lăng Phi nói:

- Yamakawa Yonchien, ngày trước tôi cho rằng ông là một tên hỗn đản, bây giờ cũng cho rằng ông là một tên hỗn đản y như vậy, tôi ít nhất không bắt buộc con gái của mình đi làm những việc mà nó không muốn; lại càng không ép con gái mình đến nước phải trốn chạy, Yamakawa Yonchien, giờ tôi có thể gọi con gái của ông ra, nhưng mà tôi cảnh cáo ông trước, ở chỗ của tôi nếu ông dám hỗn xược, chớ có trách tôi không khách khí!

Diệp Lăng Phi nói xong, quay người vào trong biệt thự gọi:

- Suzu Yamakawa, giờ cô có thể đi ra gặp bố của cô rồi!

Ánh mắt của Yamakawa Yonchien hướng vào trongcửa biệt thự, đợi hồi lâu mới nhìn thấy Suzu Yamakawa và Minako chậm rãi từ bên trong biệt thự đi ra.

Sắc mặt Minako có chút trắng bệch, cô dẫn Suzu Yamakawa đi ra, bản thân đã rất mạo hiểm. Minako rất rõ, nếu mình bị dẫn về, kết cục sẽ không tốt lắm. Lúc ấy cô chính là nhất thời mềm lòng mới quyết định dẫn Suzu Yamakawa trốn đi. Suzu Yamakawa vẫn luôn sống dưới cái bóng của phụ thân, tất cả hết thảy đều phải nghe theo phụ thân của cô, điều càng làm cho Suzu Yamakawa không thể chịu đựng được chính là Yamakawa Yonchien ép buộc gả cô cho Kusamoto Kisoku, từ xưa tới nay, Yamakawa Yonchien vẫn luôn xem Suzu Yamakawa là một con cờ mà thôi, vốn không có sự quan tâm chân thành đối với Suzu Yamakawa.

Suzu Yamakawa thấy Yamakawa Yonchien xanh mặt nhìn về phía cô, Suzu Yamakawa cảm giác cả người bắt đầu run rẩy, cô rất kiêng kị phụ thân của mình, huống chi bây giờ còn gây ra loại chuyện thế này, Suzu Yamakawa có thể tưởng tượng ra được, lúc này phụ thân cô tức giận đến cỡ nào. Suzu Yamakawa đi rất chậm, và Minako chậm rãi đi tới. Ngay lúc Suzu Yamakawa đi tới trước mặt Yamakawa Yonchien, Yamakawa Yonchien mới nhấc tay phải lên giáng thẳng một bạt tai xuống mặt Suzu Yamakawa, kết quả ngay lúc tay phải của Yamakawa Yonchien cách mặt của Suzu Yamakawa có mấy li, cổ tay phải của hắn bị Diệp Lăng Phi túm chặt, Yamakawa Yonchien cảm giác cổ tay hắn tựa hồ như bị kìm sắt kẹp lấy, Yamakawa Yonchien quay mặt qua Diệp Lăng Phi, nói:

- Anh muốn làm gì?

- Câu này hẳn là tôi phải hỏi ông!

Diệp Lăng Phi sắc mặt xị xuống, hắn nhìn Yamakawa Yonchien, miệng lạnh lùng nói:

- Yamakawa Yonchien. Chẳng lẽ ông xem những lời nói lúc nãy của tôi thành gió thổi bên tai rồi sao? Ông xem đây là đâu chứ? Nói cho ông biết, ở chỗ tôi chưa có sự cho phép của tôi, bất luận là ai cũng không được làm càn. Tên hỗn đản ông, nghe có hiểu không đấy?

Mấy tên Nhật Bản đi cùng Yamakawa Yonchien nghe thấy Diệp Lăng Phi mắng Yamakawa Yonchien, nmấy người này vội xông tới. Thân là thủ hạ của Yamakawa Yonchien. Mấy tên Nhật Bản này tất yếu phải bảo vệ Yamakawa Yonchien.

Tay phải của Yamakawa Yonchien thả xuống, quay đầu lại quát thủ hạ của mình:

- Khốn nạn, ai cho các ngươi động vào, đều ra ngoài hết cho ta!

Yamakawa Yonchien vừa quát, mấy tên định xông lên đó đều lui trở về hết. Ánh mắt Yamakawa Yonchien dừng trên mặt của Diệp Lăng Phi. Miệng nói:

- Satan, tôi sẽ chú ý!

- Sẽ chú ý là tốt rồi!

Diệp Lăng Phi quay mặt qua Suzu Yamakawa, nói:

- Suzu Yamakawa, tên khốn bố cô đang ở đây. Nếu cô muốn trở về, vậy giờ cô có thể đi theo bố cô về, đương nhiên, nếu cô không muốn đi thì bố cô cũng không có gan dám mang cô đi từ chỗ của tôi!

Suzu Yamakawa và Minako đều quay mặt qua Diệp Lăng Phi, hai cô giật mình với những lời nói này của Diệp Lăng Phi. Phải biết rằng, Yamakawa Yonchien là một nhân vật lợi hại ở Nhật Bản, không ai dám nói những lời này ở trước mặt Yamakawa Yonchien. Tuy đây là ở Trung Quốc, nhưng Suzu Yamakawa và Minako vừa nhìn thấy bộ dáng của Yamakawa Yonchien hình như rất kiêng kị người đàn ông này, đặc biệt là Yamakawa Yonchien khi nhắc tới cái tên Satan này, càng làm cho Suzu Yamakawa và Minako khó hiểu. Các cô biết tên của Diệp Lăng Phi, nhưng cũng không biết Diệp Lăng Phi còn có một cái tên khác là Satan.

- Tôi nói hai người nhìn gì tôi thế hả. Trên mặt tôi có cái gì hay ho đáng cho hai người nhìn như vậy sao!

Diệp Lăng Phi bị Suzu Yamakawa và Minako nhìn đến nỗi thấy có chút buồn bực, nói:

- Hai người nếu còn nhìn nữa thì tôi coi như hai người đều thích tôi đấy. Tôi vẫn luôn hiếu kỳ đối với năng lực chịu đựng của phụ nữ Nhật Bản, tôi không ngại thử đâu!

Diệp Lăng Phi vừa nói ra những lời này. Minako cúi đầu xuống còn Suzu Yamakawa thì quay mặt đi. Phản ứng của hai cô gái xinh đẹp này khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy rất thú vị.

- Suzu Yamakawa, theo bố đi về!

Yamakawa Yonchien nói thẳng.

Yamakawa Yonchien gọi thẳng tên của Suzu Yamakawa, điều này rõ năm đó lúc ở Nhật Bản Diệp Lăng Phi nghe nói tên khốn Yamakawa Yonchien dạy dỗ con gái không tốt chút nào, thậm chí những kẻ lắm chuyện ở Nhật Bản còn truyền ra, nói Suzu Yamakawa cũng không phải con gái của Yamakawa Yonchien, chỉ là kẻ thù của Yamakawa Yonchien quá nhiều, Yamakawa Yonchien lo lắng những kẻ thù này này sẽ làm thương hại đến người nhà của hắn, con gái ruột của hắn không có sống ở lãnh thổ Nhật Bản, mà là sống ở Mỹ. Suzu Yamakawa chẳng qua là con nuôi của Yamakawa Yonchien. Mục đích của Yamakawa Yonchien làm như vậy là vì bảo vệ cô con gái ruột của hắn. Sự thật cũng đang xác minh cách nói này, Yamakawa Yonchien chậm chạp không tuyên bố Suzu Yamakawa là người thừa kế của hắn, tuy trước mắt xem ra Suzu Yamakawa là người thừa kế duy nhất của gia tộc Yamakawa, nhưng mà, cũng không loại trừ Yamakawa Yonchien sẽ tuyên bố người thừa kế của gia tộc khác, bởi vì Yamakawa Yonchien chậm chạp không chịu tuyên bố người thừa kế gia tộc với bên ngoài, bản thân đã nói lên một số vấn đề rồi.

Suzu Yamakawa ngẩng đầu lên, ánh mắt khiếp đảm của cô và ánh mắt nghiêm khắc của Yamakawa Yonchien đụng nhau, Suzu Yamakawa vội vàng cúi đầu xuống. Miệng thấp giọng nói:

- Bố. Con không muốn kết hôn với Kusamoto Kisoku!

- Con nói cái gì?

Yamakawa Yonchien sau khi nghe thấy những lời này của Suzu Yamakawa, sắc mặt của hắn trở nên khó coi dị thường, nâng tay phải lên, nhưng hắn nhớ tới nhắc nhở lúc nãy của Diệp Lăng Phi, lại buông tay phải xuống, miệng nói:

- Suzu Yamakawa. Con phải hiểu được sự tồn tại của con chính là vì gia tộc, nếu con cho rằng con có thể trốn tránh được trách nhiệm gia tộc, vậy thì con sẽ biết hậu quả mà con sẽ gặp phải, con sẽ thoát ly quan hệ với gia tộc Suzu Yamakawa, con sẽ mất đi tất cả những gì hiện con đang có!

Lúc Yamakawa Yonchien nói những lời này càng giống như là đang cảnh cáo Suzu Yamakawa. Suzu Yamakawa không nói gì, chỉ là hơi gật gật đầu. Yamakawa Yonchien thấy Suzu Yamakawa gật gật đầu, hắn hừ lạnh nói:

- Suzu Yamakawa, bố hỏi lại con một lần. Con thật sự muốn chạy trốn trách nhiệm của gia tộc?

Suzu Yamakawa đầu lên, thấp giọng nói:

- Bố, con chỉ là không muốn kết hôn với Kusamoto Kisoku mà thôi.

- Con không muốn kết hôn với Kusamoto Kisoku?

Yamakawa Yonchien hừ lạnh nói.

- Nếu sau khi kết hôn với Kusamoto Kisoku, con sẽ đạt được càng nhiều thứ. Còn nếu con lựa chọn trốn tránh trách nhiệm gia tộc, vậy con sẽ thoát ly quan hệ với gia tộc Yamakawa. Bố sẽ không nhận người con gái này, con sẽ biến thành người nghèo khổ, con đã nghĩ qua cuộc sống đó chưa?

Suzu Yamakawa gật gật đầu, nói:

- Bố, người con yêu là Yuuda, anh ấy là người yêu của con, chúng con từng hẹn ước, hai bên đều sẽ chờ đối phương, đối tượng mà con muốn kết hôn là Yuuda!

- Con nói cái tên nghèo kiết xác đó?

Yamakawa Yonchien hừ lạnh một câu nói.

- Suzu Yamakawa, có thể con không biết, ngay hôm con rời khỏi Nhật Bản Yuuda đã bị tai nạn xe chết rồi!

- Cái gì, Yuuda chết rồi?

Suzu Yamakawa vừa nghe, cô nhìn Yamakawa Yonchien nói:

- Sao có thể chứ, bố, có phải bố lừa con không!

- Bố có cần thiết phải lừa con không?

Yamakawa Yonchien hừ lạnh nói.

- Tiểu tử bần cùng Yuuda đó đã chết rồi, con còn chờ ai!

- Sao có thể, sao có thể!

Suzu Yamakawa miệng thì thào tự nói, bỗng nhiên cả người cô mềm nhũn, thế là hôn mê bất tỉnh. Nếu không phải Minako ở phía sau Suzu Yamakawa ôm đỡ lấy Suzu Yamakawa thì Suzu Yamakawa đã ngã nhào xuống mặt đất. Điều này ngoài dự kiến của Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi sao cũng không có nghĩ đến trường hợp ngoài ý muốn này. Mắt thấy Suzu Yamakawa xỉu đi, Diệp Lăng Phi cười cười, nói:

- Tôi nói nè Yamakawa Yonchien tiên sinh, ông quá tàn nhẫn đấy, ông là người bố nhẫn tâm nhất mà tôi đã gặp đấy, giờ tôi hoài nghi tất cả người Nhật Bản có phải đều máu lạnh giống như ông hay không? Nếu thật sự đúng vậy, thì đó thật sự là bi ai của dân tộc Nhật Bản các ông, các người đã thiếu mất thứ cơ bản nhất của đạo làm người, đó chính là tình thân, trên con người ông tôi hoàn toàn không thấy bất cứ một chút tình thân nào cả!

Yamakawa Yonchien trở mặt, nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Tôi tàn nhẫn thế nào, tôi chỉ là suy nghĩ cho tương lai con gái tôi thôi!

- Chẳng lẽ lấy phương thức kết thúc người yêu của cô ấy là vì suy nghĩ cho tương lai của con gái ông!

Diệp Lăng Phi hừ lạnh một câu nói.

- Ông là người bố nhẫn tâm nhất mà tôi đã gặp!

- Người yêu của nó xảy ta tai nạn xe có cái quan hệ gì đến tôi chứ!

Yamakawa Yonchien nói.

Diệp Lăng Phi cười lạnh nói:

- Yamakawa Yonchien, ông ở trước mặt tôi cũng nói dối sao, chẳng lẽ tôi không rõ cái gọi là tai nạn xe cộ là từ đâu tới hay sao. Loại thủ đoạn này quá bình thường rồi, bình thường đến nỗi khiến cho tôi càng thêm khinh thường đối với ông, tôi còn tưởng ông sẽ có thủ đoạn khác, thì ra chính là dùng loại thủ đoạn bình thường này. Yamakawa Yonchien, giờ ông có thể đi rồi. Con gái ông sẽ ở lại chỗ tôi, ông cứ việc yên tâm, sẽ không ai làm tổn thương đến cô ấy, đương nhiên có loại trừ bản thân ông ra. Theo như tôi thấy, cũng chỉ có ông mới muốn làm tổn thương đến con gái của ông mà thôi.

Yamakawa Yonchien nhìn Diệp Lăng Phi, miệng nói:

- Satan, tôi chỉ là muốn nói với anh, bất cứ chuyện gì cũng không thể làm đến mức quá đoạn tuyệt, sẽ bức người đấy!

Diệp Lăng Phi nghe khẩu khí trong câu nói này của Yamakawa Yonchien, hắn bỗng nhiên cười ha hả, miệng nói:

- Yamakawa Yonchien, tên hỗn đản này, ở trước mặt tôi cũng dám nói như vậy, tôi phải cho ông nhớ kỹ, đây là thành phố Vọng Hải, không phải là Nhật Bản của ông. Năm đó. Ta dám cho ông gãy xương sườn ở Nhật Bản, giờ tôi vẫn dám cho ông chết ở thành phố Vọng Hải. Ta nghe nói hai đại cổ đông của tập đoàn Suzuki đều đã đến thành phố Vọng Hải rồi, tôi không biết các người rốt cuộc muốn làm gì. Nhưng mà, tôi có cảm giác các người tuyệt đối không phải tới để làm chuyện tốt đẹp gì cả. Ông trở về nói với Takeshi Kusamoto, nói là tôi nói, nếu các người dám xằng bậy ở thành phố Vọng Hải, tôi sẽ đến Nhật Bản hủy diệt đám khốn nạn các ngươi!

Yamakawa Yonchien bị Diệp Lăng Phi chửi đến nỗi mặt mũi xanh mét, hắn có chút hổn hển xoay người sang chỗ khác, đi thẳng đến ô tô của hắn. Diệp Lăng Phi mắt thấy Yamakawa Yonchien lên xe dẫn người của hắn rời khỏi. Diệp Lăng Phi xoay người lại, dìu Suzu Yamakawa từ trong tay của Minako, bồng Suzu Yamakawa lên đi vào trong biệt thự.

Sự việc quá đột ngột làm loạn mất kế hoạch lúc đầu của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi vốn định đưa hai cô gái này về Nhật Bản thì xong việc rồi. Nhưng giờ xem ra, Suzu Yamakawa và Minako nếu quay về Nhật Bản, tình huống tuyệt đối sẽ rất không tốt. Minako ở lại trong phòng chăm sóc Suzu Yamakawa, Suzu Yamakawa sau khi tỉnh lại thì vẫn lẩm bẩm tên của Yuuda, xem ra tình cảm của Suzu Yamakawa và Yuuda rất tốt, bằng không Suzu Yamakawa cũng sẽ không mạo hiểm chạy trốn đi.

Diệp Lăng Phi ngồi ở trong phòng khách, đưa tay ra xoa vầng thái dương. BạchTình Đình bưng tách cà phê vừa mới pha đến trước mặt Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình đưa cà phê cho Diệp Lăng Phi, rồi ngồi ở bên cạnh Diệp Lăng Phi, đưa đôi bàn tay trắng mịn ra xoa vầng thái dương của Diệp Lăng Phi, miệng nói:

- Ông xã, anh suy nghĩ gì thế?

- Anh đang suy nghĩ nếu Minako và Suzu Yamakawa rời khỏi biệt thự, có thể hai người đó sẽ có kết cục rất bi thảm!

---o0o---


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.