Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1029: Chương 1029: Sao cô ta lại ở chỗ này?




Lúc Diệp Lăng Phi lái xe tới trước cửa khu biệt thự mà Vu Tiêu Tiếu ở thì bị bảo vệ ngăn lại, trong lúc hắn ngồi chờ bảo vệ cho đi. Diệp Lăng Phi rốt cục thấy được diện mạo của chủ nhân chiếc xe hơi màu đen rất vênh váo mà hắn gặp hôm trước, đó là một người đàn ông mặt rất to, nhưng con mắt thì lại rất nhỏ. Trong lúc tên bảo vệ kia chuẩn bị cho đi, Diệp Lăng Phi thò đầu ra khỏi cửa kính xe, hỏi:

- Anh bạn, người đàn ông đó là ai vậy?

- Ngay cả ông ấy mà anh cũng không biết sao?

Tên bảo vệ kia vừa nghe Diệp Lăng Phi hỏi như vậy, mắt trợn tròn giống như là đang nhìn thấy quái vật vậy, miệng nói:

- Ông ấy chính là bí thư Nghiêm đấy!

- Tôi không phải là người ở đây mà!

Diệp Lăng Phi cười cười, nói:

- Tôi chỉ tới nơi này để đón người thôi. Ừm, cảm ơn anh nhé!

Diệp Lăng Phi lái xe vào trong khu biệt thự, hắn dừng xe trước cửa nhà Vu Tiêu Tiếu, vừa xuống xe, Vu Tiêu Tiếu đã từ trong biệt thự chạy ra. Trên người cô là một chiếc áo khoác lông màu trắng, bên dưới là một cái quần bò màu xanh đậm, cặp đùi được bó lại căng tròn thẳng tắp, người còn chưa tới chỗ Diệp Lăng Phi thì hương thơm đã tới rồi. Diệp Lăng Phi cố ý khịt khịt mũi, nói:

- Tiêu Tiếu, em xức bao nhiêu nước hoa lên người vậy, anh đứng xa như vậy mà vẫn có thể ngửi thấy được!

- Em có xức nhiều nước hoa lắm đâu, chỉ một chút thôi mà!

Vu Tiêu Tiếu cười cười đi tới, đón Diệp Lăng Phi vào trong nhà. Mẹ của Vu Tiêu Tiếu đã chuẩn bị xong bữa trưa rồi, lúc này tới thì ít ra phải dùng cơm xong mới đi được. Diệp Lăng Phi vốn định ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm với Vu Chấn một lát, nhưng Vu Tiêu Tiếu lại kéo Diệp Lăng Phi phải đi xem cái máy vi tính cô mới mua. Vu Chấn cười cười với Diệp Lăng Phi, ý bảo Diệp Lăng Phi lên lầu xem cái laptop mới của Vu Tiêu Tiếu. Vu Tiêu Tiếu đâu có muốn Diệp Lăng Phi đi xem cái laptop mình mới mua, rõ ràng là muốn tìm một chỗ không người để làm nũng với Diệp Lăng Phi. Vu Tiêu Tiếu vừa đi vào trong gian phòng của mình, lập tức nhào vào trong lòng Diệp Lăng Phi, bắt đầu nhõng nhẽo. Diệp Lăng Phi ôm lấy vòng eo của Vu Tiêu Tiếu, nhẹ giọng nói:

- Được rồi, tiểu nha đầu, ở đây dù sao cũng là nhà em, đừng có làm loạn. Chờ khi nào chúng ta quay trở lại biệt thự ở thành phố Vọng Hải thì nói sau, có được không?

Vu Tiêu Tiếu gật đầu, cô lưu luyến không rời, vẫn muốn làm nũng với Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi dỗ dành Vu Tiêu Tiếu hồi lâu, mãi mới dỗ yên được Vu Tiêu Tiếu. Diệp Lăng Phi cũng không xem cái laptop mới của Vu Tiêu Tiếu như thế nào, chỉ ngồi một lúc trong phòng của Vu Tiêu Tiếu, sau đó lại đi xuống tầng dưới. Vu Chấn đang ngồi đọc báo trong phòng khách, báo chí ở thành phố Đông Hải này cũng không có tin tức gì mới. Vu Chấn lật được vài trang, lại để tờ báo xuống, nhìn thấy Diệp Lăng Phi và Vu Tiêu Tiếu đang đi xuống.

- Tiểu Diệp, có mệt không?

Vu Chấn hói.

- Cháu vẫn khỏe!

Diệp Lăng Phi vừa nói vừa ngồi đối diện với Vu Chấn. Vu Tiêu Tiếu vốn định ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi, nhưng lại nhớ ra đây là nhà mình, cô ngồi xuống bên cạnh cha mình, nũng nịu nói:

- Cha à, con định đi làm thêm ở bên thành phố Vọng Hải, sau này cha sang bên đó thăm con nhé!

- Tiêu Tiếu à, con định đi làm thêm ở bên đó sao?

Vu Chấn quay sang chỗ con gái, cười nói:

- Con có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ, con đừng quên, chỉ tiêu trong một tháng của con cũng không ít đâu, có cần cha tài trợ cho con hay không?

- Cha à, không cần đâu!

Vu Tiêu Tiếu vừa nói vừa liếc nhìn Diệp Lăng Phi, sau đó cô nhìn sang Vu Chấn, nói:

- Con sẽ đi làm công ở nhà anh rể con, anh rể và chị của con đã bằng lòng với điều kiện của con, con làm một ngày sẽ trả cho con 500 tệ, nếu như con làm tốt, một ngày còn có thêm cả thưởng nữa, ít nhất cũng phải 200 tệ. Con đã tính qua rồi, sau này một tháng con chỉ đi làm hai ngày, như vậy là đã kiếm được 1400 tệ rồi!

- Ái chà, đãi ngộ cao như vậy à!

Vu Chấn cười nói.

- Tiêu Tiếu, xem ra cha làm cái chức thị trưởng này cũng không sánh được với con đó!

- Đó là chuyện tất nhiên!

Vu Tiêu Tiếu nói.

- Cha à, cái chức thị trưởng của cha làm mà không được nhận tiền, dù có biếu không cho con, con cũng sẽ không làm đâu, con đi làm thêm ngắn hạn còn hơn!

Vu Chấn quay sang nhìn Diệp Lăng Phi. Ông ta khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói:

- Tiểu Diệp. Tiêu Tiếu đã bị các cháu chiều hư rồi đó!

- Thị trưởng Vu à, Tiêu Tiếu rất đáng yêu. Tình Đình cũng rất quý em ấy!

Diệp Lăng Phi nói.

- Nhà cháu cũng là biệt thự, nếu như thuê người làm thì một ngày cũng phải trả không ít tiền, nếu Tiêu Tiếu đã nguyện ý đến đó làm, đương nhiên là được rồi!

Diệp Lăng Phi nói đến đây, vừa cười vừa nói:

- Dù sao thì cháu cũng không thiếu tiền, chút tiền ấy cũng vẫn chỉ trà được, thị trưởng Vu à, dù sao thì bọn cháu và bác không tiếp xúc với nhau vì lợi ích, bác không cần lo lắng có người lại nói ra nói vào!

- Sao lại như thế được!

Vu Chấn nói.

- Bác cũng hy vọng Tiêu Tiếu có thể tự lập, nếu như con bé đã thích đi thực tế, vậy cứ để nó đi làm đi. À. Tiểu Diệp, lúc nào bác có thể đến thành phố Vọng Hải đây, bác còn chưa tiếp xúc với công tác ở thành phố Đông Hải này, còn không biết tình hình như thế nào nữa!

- Thị trưởng Vu, khi nào bác muốn đến thành phố Vọng Hải thì cứ gọi một cú điện thoại là được!

Diệp Lăng Phi nói

- Cháu và Tình Đình luôn có thời gian!

- Ừm!

Vu Chấn bằng lòng.

Ngay lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Vu Tiêu Tiếu đứng dậy, đi tới cửa, vừa nhìn thấy người đứng bên ngoài chính là Nghiêm Sâm, lại quay trở về. Vu Chấn hỏi:

- Tiêu Tiếu, sao con lại không mở cửa!

- Cái tên dâm tặc đó lại tới rồi, con rất ghét hắn!

Vu Tiêu Tiếu bĩu môi, có vẻ rất không vui, nói.

- Con vừa nhìn bộ dạng hắn như vậy là lại cảm thấy buồn nôn!

Vu Chấn cười nói:

- Tiêu Tiếu, sao con có thể nói như vậy được, nói như thế nào thì đó cũng con trai của là bí thư Nghiêm, trong tương lai cha còn phải làm việc cùng với bí thư Nghiêm nữa đó!

Vu Chấn nói xong liền đứng dậy, đi ra chỗ cửa. Vu Tiêu Tiếu thì chu miệng ra, ngồi ở bên cạnh Diệp Lăng Phi, khuôn mặt đầy vẻ mất hứng. Diệp Lăng Phi đưa tay vỗ nhẹ vào đùi Vu Tiêu Tiếu, ý bảo Vu Tiêu Tiếu không nên như vậy. Vu Chấn mở cửa ra, thấy Nghiêm Sâm bộ dạng chỉnh tề đang đứng ở cửa. Nghiêm Sâm có vẻ rất lễ phép, nói với Vu Chấn:

- Chào chú Vu!

Tuy lúc Nghiêm Sâm nói tận lực làm ra vẻ rất lễ phép, nhưng từ trong giọng nói của Nghiêm Sâm có thể cảm nhận được Nghiêm Sâm mang theo một sự kiêu ngạo. Vu Chấn là người nào cơ chứ, chuyện gì mà chưa gặp qua, ông ta có thể hình dung ra được cuộc sống của Nghiêm Sâm, thân là con trai phó bí thư thị ủy Nghiêm Trường Thủ, tự nhiên Nghiêm Sâm có một khí thế kiêu ngạo. Vu Chấn cười nói:

- Tiểu Nghiêm à, sao lại tới đây vậy?

- Chú Vu, cháu muốn gặp chị Vu, cháu nghĩ giữa cháu và chị Vu có chút hiểu lầm, muốn vào gặp để giải thích một chút!

Nghiêm Sâm nói.

- Vậy à. Tiểu Nghiêm, vào đi cháu!

Vu Chấn nói.

- Tiêu Tiếu sắp quay trở về thành phố Vọng Hải rồi!

- Quay trở về thành phố Vọng Hải ư!

Nghiêm Sâm hơi sửng sốt, hắn hỏi,

- Sao lại nhanh như vậy chứ!

- Tiêu Tiếu sắp đi học lại rồi!

Vu Chấn nói.

- Quay về sớm thì có thêm thời gian để chuẩn bị, nào, Tiểu Nghiêm, vào đi!

Vu Chấn dân Nghiêm Sâm đi vào trong phòng khách. Nghiêm Sâm thấy Vu Tiêu Tiếu ngồi bên cạnh một người đàn ông, ban đầu tỏ ra sửng sốt, sau đó hắn lập tức nói với Vu Tiêu Tiếu:

- Chị Vu...

Nghiêm Sâm còn chưa kịp nói xong đã bị Vu Tiêu Tiếu ngắt lời:

- Cậu đừng có gọi như vậy, tôi không quen biết cậu, cũng không muốn quen biết cậu. À, tiện đây nói cho cậu một tiếng, tôi sẽ lập tức quay trở về thành phố Vọng Hải đây, từ nay về sau cậu đừng đến nhà tôi nữa!

Vu Tiêu Tiếu nói xong câu đó làm cho Nghiêm Sâm có chút xấu hổ, tên Nghiêm Sâm đã bao giờ bị chọc giận như vậy, vốn định phát tác, nhưng lại nhịn xuống. Vu Chấn cũng nhìn ra Nghiêm Sâm hơi lúng túng, ông ta nói với Vu Tiêu Tiếu:

- Tiêu Tiếu. Tiểu Nghiêm tới là để giải thích với con mà, cha thấy giữa hai con chắc là có chút hiểu lầm thôi, con cứ nghe Tiểu Nghiêm giải thích tiếp đi!

- Cha à, con không muốn nghe lời giải thích của hắn!

Vu Tiêu Tiếu nói.

- Con càng không muốn quen biết hắn!

Nghiêm Sâm ngượng ngùng cười, nói:

- Chú Vu, cháu đi trước vậy!

Nói xong, Nghiêm Sâm vội vã đi ra ngoài. Vừa đi ra khỏi biệt thự của Vu Chấn, Nghiêm Sâm tức giận đến mức chửi ầm cả lên, trong lòng đã ghi mối thù này lại rồi. Vu Tiêu Tiếu cũng mặc kệ Nghiêm Sâm có mang thù hay không, cô chỉ muốn mau chóng cùng với Diệp Lăng Phi trở về thành phố Vọng Hải. Diệp Lăng Phi nghe thấy Vu Chấn nhắc tới đây là con trai của bí thư Nghiêm, trong lòng khẽ động, nhớ lại người đàn ông ở cửa khu biệt thự lúc nãy mình nhìn thấy cũng là bí thư Nghiêm, hai người đó quả là trông khá giống nhau. Diệp Lăng Phi không hỏi Vu Chấn, chỉ thầm nhớ chuyện này vào trong lòng. Sau khi ăn bữa trưa ở chỗ Vu Chấn. Diệp Lăng Phi và Vu Tiêu Tiếu không ở lại quá lâu, lên xe rời khỏi nhà của Vu Chấn. Vừa rời khỏi khu biệt thự. Vu Tiêu Tiếu mới thở dài một hơi, ghé môi hôn lên mặt Diệp Lăng Phi một cái. Diệp Lăng Phi đang lái xe, sau khi bị Vu Tiêu Tiếu hôn một cái, nói:

- Tiêu Tiếu, anh đang lái xe mà, em không sợ sẽ xảy ra tai nạn sao!

- Tại em quá nhớ Diệp đại ca mà!

Vu Tiêu Tiếu nũng nịu nói.

- Em thích quấn quít Diệp đại cơ!

- Từ lúc nào em lại thích quấn người như vậy, cái này không phù hợp với cá tính của em mà!

Diệp Lăng Phi nói.

- Cái cô Tiêu Tiếu trước đây thích nổ hoa cúc của người khác chạy đi đâu rồi?

- Đó là đối với người khác!

Vu Tiêu Tiếu nói.

- Nếu như đối Diệp đại ca thì em sẽ không như vậy đâu!

- Tiểu nha đầu!

Diệp Lăng Phi vươn tay sờ sờ đầu Vu Tiêu Tiếu, nói.

- Toàn nói những câu anh thích nghe thôi!

Vu Tiêu Tiếu cười nói:

- Bởi vì em thích Diệp đại ca mà, mà đó cũng là những lời thật lòng của em!

Diệp Lăng Phi cười cười, không nói chuyện tiếp với Vu Tiêu Tiếu nữa mà lấy điện thoại di động ra, bấm một số điện thoại. Chờ đầu dây bên kia bắt máy, Diệp Lăng Phi nói:

- Bà xã, anh và Tiêu Tiếu đang trên đường quay trở về thành phố Vọng Hải rồi!

- Ông xã, em đang ở trong bệnh viện!

Bạch Tình Đình nói.

- Em đang ở trong bệnh viện ư?

Diệp Lăng Phi trong lòng nóng này, vội vàng hỏi:

- Bà xã, sao em lại phải vào bệnh viện thế?

- Ông xã, anh đừng lo lắng, không phải là em bị làm sao đâu!

Bạch Tình Đình nói.

- Là Lộ Tuyết. Lộ Tuyết bị ngất xỉu, được đưa đến bệnh viện, em đến thăm Lộ Tuyết!

- Sao cô ấy lại bị ngất xỉu vậy?

Diệp Lăng Phi hôi,

- Bác sĩ còn đang kiểm tra, chỉ là bây giờ còn chưa kiểm tra ra rốt cuộc là bệnh gì!

Bạch Tình Đình nói đến đây, điện thoại của cô bị Trương Lộ Tuyết đoạt lấy. Trương Lộ Tuyết nói:

- Diệp Lăng Phi, em không làm sao đâu, anh đừng nghe Tình Đình nói mò!

- Trương Lộ Tuyết à, sao đang yên đang lành em lại bị ngất xỉu vậy, chẳng lẽ là do dinh dưỡng không đủ sao?

- Anh mới không đủ dinh dưỡng thì có!

Trương Lộ Tuyết gắt giọng.

- Có thể nguyên nhân là do em thức đêm, không có chuyện gì đâu, vốn em cũng không muốn đến bệnh viện nhưng mà nha đầu Khả Nhạc kia lại cứ muốn đưa em bệnh viện, nó còn gọi điện thoại đi lung tung nữa, chờ sau khi quay về tập đoàn em phải khấu trừ tiền thưởng của nha đầu Khả Nhạc đó!

Diệp Lăng Phi nói:

- Ta nói Trương Lộ Tuyết à, em có một nhân viên tận tình như vậy hẳn là phải cảm thấy vui vẻ chứ, sao lại còn muốn trừ lương người ta, anh không đồng ý đâu đó!

- Anh không đồng ý thì làm sao, ông chủ lớn như anh chẳng bao giờ đến quản lý tập đoàn!

Trương Lộ Tuyết nói.

- Anh có biết tháng sau có một buổi triển lãm sản phẩm mới không?

- Cái đó thì liên quan gì đến anh?

Diệp Lăng Phi hôi.

- Có liên quan gì đến anh à, hình như là tập đoàn Tân Á cũng không phải của anh ấy nhỉ!

Trương Lộ Tuyết oán giận nói.

- Anh dù sao cũng là ông chủ lớn, anh không tham gia buổi triển lãm sản phẩm mới sao?

- À, chuyện đó thì để anh nghĩ lại đã!

Diệp Lăng Phi nói.

- Trương Lộ Tuyết, anh đang lái xe, chờ khi anh đến thành phố Vọng Hải chúng ta trò chuyện tiếp!

- Em biết rồi!

Trương Lộ Tuyết nói.

- Trả điện thoại cho bà xã của anh này, em không quấy rầy hai vợ chồng anh tâm sự nữa!

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói Bạch Tình Đình:

- Ông xã, sau khi anh quay về thì đến bệnh viện luôn nhé!

- Ừ!

Diệp Lăng Phi nói.

- Lúc nào về đến thành phố Vọng Hải anh sẽ gọi điện thoại cho em!

Diệp Lăng Phi dập máy, hắn quay sang nói với Vu Tiêu Tiếu:

- Tiểu nha đầu, em cứ ngủ một lát đi. Chờ khi nào chúng ta đến thành phố Vọng Hải thì sẽ đến thẳng bệnh viện luôn. Trương Lộ Tuyết bị ngất xỉu, anh đến bệnh viện thăm cô ấy!

Vu Tiêu Tiếu gật đầu. Diệp Lăng Phi bắt đầu tăng tốc, đến gần bốn giờ chiều mới trở lại thành phố Vọng Hải. Diệp Lăng Phi ra khỏi đường cao tốc, lập tức gọi điện thoại cho Bạch Tình Đình sau khi hỏi rõ bệnh viện mà Trương Lộ Tuyết đang nằm, hắn lái xe chạy tới bệnh viện. Qua kiểm tra, Trương Lộ Tuyết không mắc bệnh gì cả, nếu như đột nhiên bị ngất xỉu không nhất định là do sinh bệnh, cũng có thể là do thức đêm khiến cho thân thể quá mệt mỏi. Nhưng mà dù cho kiểm tra ra bệnh gì, Bạch Tình Đình vẫn đề nghị Trương Lộ Tuyết ở lại bệnh viện kiểm tra một chút, như vậy mới có thể khiến mọi người yên tâm.

Diệp Lăng Phi đi tới vào lúc Bạch Tình Đình đang khuyên bảo Trương Lộ Tuyết nằm viện. Trịnh Khả Nhạc ngồi thì ngồi bên giường trong phòng bệnh, năm nay cô sống rất tốt, cuối năm cầm mấy trăm nghìn tiền thưởng. Tết năm nay, Trịnh Khả Nhạc ở Bắc Kinh cùng bạn bè đi ra ngoài mua sắm, những người bạn này thấy Trịnh Khả Nhạc xuất thủ hào phóng đều hâm mộ muốn chết, có mấy người còn hỏi công ty của Trịnh Khả Nhạc còn nhận thêm người nữa hay không, các cô cũng muốn tới. Trịnh Khả Nhạc cực kì tự hào, con gái đơn giản đều chú ý đến vấn đề thể diện. Sau khi Trịnh Khả Nhạc quay trở lại thành phố Vọng Hải, đã định tìm cơ hội để gặp Diệp Lăng Phi, một mặt là vì quá thực cô có chút nhớ nhưng Diệp Lăng Phi, nếu như nói cô không thích Diệp Lăng Phi thì đó là nói dối, nhưng quan trọng vẫn là tiền của Diệp Lăng Phi. Trịnh Khả Nhạc càng thích moi được nhiều tiền hơn từ chỗ Diệp Lăng Phi. Trịnh Khả Nhạc biết trong tay Diệp Lăng Phi có rất nhiều tiền, chỉ cần Diệp Lăng Phi lấy ra một ít, vậy là đủ cho Trịnh Khả Nhạc tiêu pha dài dài.

Đương nhiên, cô nàng Trịnh Khả Nhạc này cũng không phải là một cô gái thấy tiền là sáng mắt, cô không phải là một cô gái bán rẻ thân thể để đổi lấy tiền, nhưng nếu như người đàn ông có tiền đó là người cô thích, vậy tình huống sẽ không giống nữa, cô luôn khát vọng được người đàn ông mình thích ôm, cũng thuận tiện cầm thêm tí tiền từ chỗ người đàn ông đó. Lúc Diệp Lăng Phi, ánh mắt hắn đảo qua Trịnh Khả Nhạc, cảm thấy một khoảng thời gian không gặp, Trịnh Khả Nhạc lại càng thêm mê người. Lúc Diệp Lăng Phi nhìn Trịnh Khả Nhạc, Trịnh Khả Nhạc vừa lúc hướng tầm mắt ra chỗ Diệp Lăng Phi, trong lúc ánh mắt giao nhau. Trịnh Khả Nhạc khẽ chu cặp môi hồng của mình với Diệp Lăng Phi, ở trước Bạch Tình Đình, đương nhiên Diệp Lăng Phi không thể công khai tán tỉnh Trịnh Khả Nhạc được, hắn làm như không thấy, quay sang nhìn Trương Lộ Tuyết đang nằm trên giường bệnh.

- Trương Lộ Tuyết à, em nên ở đây thêm một vài ngày, kiểm tra lại sức khỏe của mình đi!

Diệp Lăng Phi nói.

- Trông sắc mặt em kìa, không được như người khỏe mạnh, anh đề nghị em nên làm kiểm tra toàn thân!

- Kiểm tra cái gì, em có bệnh hay không còn không tự biết sao?

Trương Lộ Tuyết lầu bầu,

- Em kiểm tra đâu, nếu như kiểm tra ở chỗ này, không có bệnh cũng kiểm tra ra là có bệnh!

- Lộ Tuyết, cậu nghe lời ông xã của mình đi!

Bạch Tình Đình khuyên,

- Ở chỗ này thêm mấy ngày, kiểm tra cho an tâm!

- Mình không kiểm tra đâu!

Trương Lộ Tuyết kiên trì nói

- Mình muốn về nhà, ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày là tốt rồi!

Thái độ của Trương Lộ Tuyết rất kiên quyết. Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình khuyên bảo vài lần cũng không thấy hiệu quả. Chờ đến lúc bác sĩ thông báo kết quả kiểm tra cuối cùng, đó là huyết áp của Trương Lộ Tuyết hơi thấp mới khiến cho cô bị ngất xỉu. Bác sĩ để nghị Trương Lộ Tuyết nên nghỉ ngơi nhiều hơn, không nên làm viêc quá vất vả.

- Nhìn thấy chưa, mình đã nói là không có chuyện gì mà!

Trương Lộ Tuyết bước xuống từ trên giường bệnh, quay sang chỗ Trịnh Khả Nhạc, nói:

- Cái nha đầu này, chị quay về sẽ tính sổ với em!

Nếu sức khỏe của Trương Lộ Tuyết đã không có vấn đề gì quá to tát. Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình cũng không tiếp tục khuyên bảo nữa. Chỉ là lúc Trương Lộ Tuyết được đưa đến bệnh viện là gọi xe đưa đến, nếu muốn về nhà thì lại phải gọi xe. Diệp Lăng Phi bảo Bạch Tình Đình đưa Vu Tiêu Tiếu về biệt thự trước, hắn thì đưa Trương Lộ Tuyết và Trịnh Khả Nhạc về nhà. Thái độ của Bạch Tình bây giờ đã khác xưa rất nhiều, đối với chuyện Diệp Lăng Phi muốn đưa Trương Lộ Tuyết về nhà không hề có ý phản đối không những thế còn dặn dò Trương Lộ Tuyết phải chú ý nhiều hơn đến sức khỏe của mình, cô sẽ đi thăm Trương Lộ Tuyết.

Bạch Tình Đình bây giờ không giống trước đây thẳng thừng cự tuyệt mà áp dụng một chính sách nhu hòa, chính là dùng tình cảm để liên kết. Một chiêu này đã tỏ rõ hiệu quả, lúc trước là Phương Linh, sau này lại đến Vu Tiêu Tiếu, thành quả rất rõ ràng. Huống chi Trương Lộ Tuyết không giống như những cô gái khác, Trương Lộ Tuyết đã từng mang thai đứa con của Diệp Lăng Phi. Về vấn để đối đãi Trương Lộ Tuyết, Bạch Tình Đình chỉ có thể làm hết sức để lôi kéo Trương Lộ Tuyết. Lần này vừa nghe nói Trương Lộ Tuyết bị ngất xỉu, Bạch Tình Đình lập tức chạy tới bệnh viện một phần cũng là có nhân tố này. Diệp Lăng Phi trước tiên đưa Trương Lộ Tuyết về nhà. Diệp Lăng Phi dừng xe lại, xuống xe, mở cửa đỡ Trương Lộ Tuyết xuống.

- Em không sao mà!

Trương Lộ Tuyết nói.

- Em không mắc bệnh gì cả, chỉ là bị huyết áp hơi thấp mà thôi!

- Quan tâm đến em là trách nhiệm của anh!

Diệp Lăng Phi nói.

- Dù thế nào thì anh cũng phải đưa em vào trong nhà!

Trương Lộ Tuyết liếc nhìn Diệp Lăng Phi, nói thầm:

- Nói vậy cũng đúng, anh chính là bạn trai của em mà!

Diệp Lăng Phi vừa nghe vậy, trước tiên là sửng sốt, rồi lập tức bật cười. Trương Lộ Tuyết quay đầu lại, nói với Trịnh Khả Nhạc:

- Khả Nhạc, em không đi vào sao?

- Em ngồi trong xe chờ cũng được!

Trịnh Khả Nhạc nói.

Diệp Lăng Phi đỡ Trương Lộ Tuyết vào trong biệt thự, hai vợ chồng Trương Khiếu Thiên cũng không ở nhà, trong chỉ có mỗi người giúp việc.

- Cha mẹ em đâu rồi?

Diệp Lăng Phi đỡ Trương Lộ Tuyết lên lầu. Trương Lộ Tuyết trả lời:

- Cha mẹ em không ở nhà!

- Câu trả lời này giản lược quá!

Diệp Lăng Phi nói.

- Không ở nhà thì đi chỗ nào rồi?

- Cái đó thì có liên quan gì đến anh sao, em phải nói cho anh biết chắc?

Trương Lộ Tuyết hỏi.

- Có chứ, nếu như cha mẹ em không có ở nhà, anh định tìm lúc nào đó đến nhà em qua đêm!

Diệp Lăng Phi cười nói.

- Em sẽ không không chào đón anh chứ!

- Em hoan nghênh, chỉ sợ anh không có lá gan đó thôi!

Trương Lộ Tuyết hừ lạnh nói.

- Nếu như để cho Tình Đình biết được, cậu ấy không ăn thịt anh mới lạ!

- Tình Đình sẽ không ăn thịt anh đâu, em yên tâm đi!

Diệp Lăng Phi đỡ Trương Lộ Tuyết vào trong phòng, nói.

- Em không thấy cô ấy đồng ý để anh đưa em về nhà sao. Tình Đình không giiống như trước đây nữa, cô ấy đã thay đổi rất nhiều!

- Em biết Tình Đình đã thay đổi rất nhiều, nhưng mà, phàm là phụ nữ đều không hy vọng chồng của mình có những người phụ nữ khác ở bên ngoài!

Trương Lộ Tuyết nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Giống như cái loại đàn ông đào hoa như anh, làm bạn trai còn có thể, nếu như làm ông xã thì xui xẻo rồi, em sẽ không để anh làm chồng em đâu!

- Được, vậy thì làm bạn trai đi!

Diệp Lăng Phi dìu Trương Lộ Tuyết đến bên giường, giúp Trương Lộ Tuyết cởi áo khoác ra, nói:

- Em nghỉ ngơi cho tốt đi, khi nào rảnh anh sẽ đến thăm em!

- Anh cứ như vậy mà đi à, sao em không cảm thấy anh có điểm gì giống một người bạn trai nhỉ?

Trương Lộ Tuyết ngồi bên giường, cô cởi giày ra, mặc quần dài nằm trên giường. Diệp Lăng Phi ngồi xuống bên giường, cười nói:

- Vậy em muốn anh làm như thế nào đây?

- Ít ra cũng phải nói mấy lời ngon ngọt dỗ em ngủ chứ!

- Cái này...!

Diệp Lăng Phi hơi chần chừ, miệng thì lẩm bẩm.

- Anh sẽ không nói lời ngon tiếng ngọt đâu, chỉ biết hành động thôi!

- Hành động cũng được, đến đây đi!

Trương Lộ Tuyết nói.

- Em muốn biết bạn trai của em rốt cuộc sẽ khiến em cảm thấy ngọt ngào như thế nào!

Trên mặt Diệp Lăng Phi lộ ra vẻ hèn mọn, hắn cởi giày ra, bò lên giường, đè Trương Lộ Tuyết ở bên dưới, nói:

- Để cho em cảm thấy ngọt ngào như vậy đấy!

Diệp Lăng Phi làm lỡ mất hơn 20 phút ở trong phòng của Trương Lộ Tuyết, sau đó mới rời khỏi biệt thự. Trịnh Khả Nhạc ngồi trong xe cũng thiếu chút nữa thiếp đi mất, khi Diệp Lăng Phi vừa quay lại. Trịnh Khả Nhạc lầu bầu:

- Diệp đại ca à, không phải anh ở trong phòng cùng với bà chủ của em làm cái việc kia đó chứ?

- Việc gì cơ?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Cái này còn cần em phải nói sao, lẽ nào trong lòng anh lại không hiểu!

Trịnh Khả Nhạc nói.

- Diệp đại ca, trong lòng anh còn hiểu rõ hơn người khác là em muốn nói việc gì!

- Tiểu nha đầu, sức tưởng tượng của em cũng rất phong phú đấy, không có gì đâu, anh chỉ ngồi nói chuyện phiếm với Trương Lộ Tuyết ở trong phòng một chút thôi!

Diệp Lăng Phi vừa nói vừa nổ máy.

Trịnh Khả Nhạc và Từ Oánh đã chuyển nhà, lần này hai cô thuê một căn hộ có 4 phòng, giá thuê một tháng là 1100 tệ. Diệp Lăng Phi đưa Trịnh Khả Nhạc về đến dưới nhà cô. Trịnh Khả Nhạc ngồi trên ghế phụ lái vẫn không chịu xuống xe, cô nói:

- Diệp đại ca, anh không lên xem một chút sao?

- Hôm nay muộn quá rồi, chờ hôm khác đi!

Diệp Lăng Phi vừa nói vừa vuốt cằm Trịnh Khả Nhạc, nói.

- Em yên tâm, anh nhất định sẽ đến xem, hơn nữa sẽ đến vào lúc em ở nhà một mình!

Những lời này của Diệp Lăng Phi cực kì ám muội. Trịnh Khả Nhạc nghe xong, gương mặt hơi hồng lên, cô nũng nịu nói:

- Diệp đại ca, không cho phép anh làm bậy, em không phải là một cô bé tùy tiện đâu!

Diệp Lăng Phi cười cười, không nói gì thêm, ngay lúc này, một cô gái từ trên lầu bước xuống, khi Diệp Lăng Phi nhìn thấy cô gái kia, hắn giật mình, thầm nghĩ: “Sao cô ta lại ở chỗ này?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.