Diệp Lăng Phi và Tiểu Triệu sau khi gọi điện thoại xong thì khóe miệng của hắn hiện ra nụ cười lạnh nhạt, hắn nói:
- Tôn Dược Đông, lần này ta không giết chết ngươi, ta không phải là Diệp Lăng Phi, ta muốn để cho ngươi biết chọc đến ta thì sẽ gánh hậu quả như thế nào!
Diệp Lăng Phi làm như vậy một mặt là vì giúp Chu Ba báo thù, mặt khác
Tôn Dược Đông trêu chọc đến Diệp Lăng Phi có quan hệ rất lớn, Diệp Lăng
Phi lần này không có ý định bỏ qua cho Tôn Dược Đông, hắn muốn cho Tôn
Dược Đông và Tôn Thiên Ngọc phải bị trừng phạt.
Diệp Lăng Phi ở trong bệnh viện nhìn thấy Chu Hân Mính, thì nhìn thấy
bụng của Chu Hân Mính đã to rồi, đang chờ sinh, sắp có một tiểu sinh
linh mới ra đời. Diệp Lăng Phi đợi mấy ngày là tới ngày sinh rồi. Nhớ
đến mình ở tỉnh thành nhìn thấy chuyện đó, Diệp Lăng Phi trong lòng chần chờ bây giờ có nói với Chu Hân Mính về chuyện của cô bé kia.
Diệp Lăng Phi suy nghĩ một chút, hắn cho rằng không nên nói ra chuyện
này là tốt hơn, rốt cuộc cô bé kia là thân phận gì, Diệp Lăng Phi hiện
tại cũng không thể khẳng định, một khi không giống như những gì Diệp
Lăng Phi tưởng tượng thì chẳng phải là thêm nhiều phiền toái sao? Diệp
Lăng Phi nghĩ tới đây, hắn không nói nhìn thấy tiểu cô nương kia ở tỉnh
thành, chẳng qua là nói Chu Hân Mính với với cha mẹ cô lập tức đến thành phố Vọng Hải.
Diệp Lăng Phi vừa nói câu này ra thì hắn không nghĩ Bạch Tình Đình đang ở bên cạnh Diệp Lăng Phi cũng nở nụ cười, Diệp Lăng Phi hơi ngạc nhiên,
hắn nhìn Bạch Tình Đình một cái và không hiểu hỏi:
- Tình Đình, em cười cái gì?
Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi và nói:
- Ông xã, chẳng lẽ anh không biết mẹ của Hân Mính đã đến thành phố Vọng Hải rồi sao?
Bạch Tình Đình vừa nói như vậy, Diệp Lăng Phi mới hiểu được thì ra là mẹ của Hân Mính đã đến thành phố Vọng Hải, hắn còn tưởng rằng mẹ của Hân
Mính vẫn còn đang ở tỉnh thành, quả nhiên là mẹ, vừa nghe nói con gái
mình sắp sinh thì chuyện gì cũng bất kể mà trực tiếp chạy tới. Bạch Tình Đình sáng hôm nay mới vừa sắp xếp chỗ ở cho mẹ của Chu Hân Mính, bà
đang ở trong một căn phòng khách sạn hào hoa trên một con đường cách
bệnh viện phụ sản không xa. Lẽ ra Bạch Tình Đình muốn để mẹ của Chu Hân
Mính và cô gái Chu Tiểu Linh ở trong căn biệt thự ở Gia viên Dương
Quang, nhưng mẹ của Chu Hân Mính kiên quyết cho rằng nên tìm một chỗ ở
gần chỗ của Chu Hân Mính, như vậy thì dễ dàng chăm sóc cho Chu Hân Mính.
Bạch Tình Đình cũng không có ý kiến gì, cô tìm một khách sạn gần bệnh
viện phụ sản. Phí ở đây đều do Bạch Tình Đình chịu, chút tiền đó đối với cô mà nói cũng không bao nhiêu, Bạch Tình Đình cũng tò mò về cô bé tên
gọi là Chu Tiểu Linh kia, nhưng chị là cô không hỏi thăm mà thôi. Sáng
hôm nay khi vừa làm xong chuyện này thì cô cho người đưa mẹ của Chu Hân
Mính đền khách sạn đó, trưa nay mẹ của Chu Hân Mính mới rời khỏi chỗ của Hân Mính, nếu Diệp Lăng Phi đến sớm một chút thì có thể sẽ gặp mẹ của
Chu Hân Mính rồi.
Diệp Lăng Phi không ngờ mẹ của Chu Hân Mính lại đến sớm như vậy, hắn cho rằng ít nhất cũng phải mấy ngày nữa mẹ của Chu Hân Mính mới có thể đến
thành phố Vọng Hải nhưng không ngờ mẹ của Chu Hân Mính đã đến thành phố
Vọng Hải rồi. Khi hắn nghe Bạch Tình Đình nói chuyện này thì Diệp Lăng
Phi cười nói:
- Anh còn tưởng rằng sẽ báo cho Hân Mính một tin vui, ai ngờ Hân Mính đã biết rồi!
- Ông xã, cám ơn anh!
Chu Hân Mính cười với Diệp Lăng Phi và nói,
- Nếu không phải là ông xã nói thì mẹ của em cũng sẽ không đến Vọng Hải thăm em nhanh như vậy, trong lòng em cũng muốn gặp mẹ…!
Diệp Lăng Phi đưa tay phải ra cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Chu Hân Mính và nói:
- Hân Mính, là chồng của em thì đó là những việc anh nên làm mà!
Khi Diệp Lăng Phi đang nói chuyện, hắn nhìn thoáng qua chung quanh, bỗng nhiên, hắn đưa môi lại gần môi Chu Hân Mính và hôn Chu Hân Mính một
cái. Bạch Tình Đình và mọi người đang đứng bên cạnh Diệp Lăng Phi, Bạch
Tình Đình nhìn thấy Diệp Lăng Phi hôn Chu Hân Mính thì trong lòng có
chút ghen tỵ, tay phải của cô để trên bụng mình theo bản năng, trong
lòng thầm nghĩ nếu như mình cũng có thể sinh cho Diệp Lăng Phi một đứa
bé thì thật là tốt biết bao. Bạch Tình Đình nghĩ tới đây, cô bỗng nhiên
quay người, cầm trong tay điện thoại, và gọi điện thoại. Sau khi Diệp
Lăng Phi hôn Chu Hân Mính thì hắn quay người lại và phát hiện Bạch Tình
Đình đang ở cách đây không xa, cô đang cầm trong tay chiếc điện thoại và đang gọi điện thoại. Diệp Lăng Phi trong lòng tò mò, hắn muốn biết rốt
cuộc Bạch Tình Đình gọi điện thoại cho ai, hắn lén lút đi tới phía sau
Bạch Tình Đình thì nghe Bạch Tình Đình nói vào trong điện thoại:
- Vậy thì tôi hẹn chiều mai, anh kiểm tra cho tôi, ừ, tôi biết...!
Diệp Lăng Phi càng nghe càng mơ hồ, không rõ ràng lắm rốt cuộc Bạch Tình Đình muốn làm gì, dường như Bạch Tình Đình đang có chút chuyện gì đó bí ẩn. Sau khi Bạch Tình Đình cất điện thoại vào thì Diệp Lăng Phi bỗng
nhiên hỏi:
- Bà xã, em muốn làm gì vậy?
Bạch Tình Đình không chuẩn bị, cô làm thế nào cũng không nghĩ Diệp Lăng
Phi lại ở sau lưng cô nghe lén cô gọi điện thoại, Diệp Lăng Phi đột
nhiên nói những lời này khiến cho Bạch Tình Đình khẽ run lên, cô cầm
trong tay chiếc điện thoại thiếu chút nữa là rơi xuống. Bạch Tình Đình
phản ứng như vậy khiến cho Diệp Lăng Phi có cảm giác nghi ngờ, theo Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình nhất định có chuyện gì đó giấu hắn, Diệp
Lăng Phi nói:
- Tình Đình, em có phải là có chuyện gì giấu anh không?
- Làm gì có, anh đừng đoán mò!
Bạch Tình Đình bình tĩnh lại một chút, khi nãy cô bị Diệp Lăng Phi hù sợ rồi, bây giờ phút cô bỏ di động vào trong người, cô nhìn Diệp Lăng Phi một cái và nói:
- Khi nãy anh làm em sợ muốn chết, thiệt là, anh còn lén nghe trộm người ta nói chuyện điện thoại!
- Em là bà xã của anh, anh dĩ nhiên quan tâm em!
Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói như vậy thì hắn cảm thấy hắn nghe
lén điện thoại không có gì là không đúng cả, ngược lại, hắn giải thích
rất hùng hồn và đầy lý lẽ:
- Bà xã, anh chỉ quan tâm đến công việc và cuộc sống của em, chẳng lẽ
như vậy là không đúng sao, em muốn anh đừng quan tâm đến em sao?
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, thật không có từ nào đề
nói lại Diệp Lăng Phi, cô cũng biết, mình nếu đấu võ mồm với Diệp Lăng
Phi thì vốn không phải là đối thủ của Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình nói
một câu lạnh lùng, không nói với Diệp Lăng Phi gì nữa, nhưng Diệp Lăng
Phi cũng không có ý muốn kết thúc, hắn tiếp tục hỏi Bạch Tình Đình.
- Bà xã, em vẫn chưa nói cho anh biết, rốt cuộc cú điện thoại kia em nói gì với ai vậy, anh rất tò mò!
Diệp Lăng Phi cười nói,
- Bà xã, hay là em đừng để anh đoán, nói cho anh biết đi!
- Tại sao em phải nói cho anh biết?
Bạch Tình Đình nói,
- Lại không phải là chuyện gì to tát, em cảm thấy bản thân không thoải
mái lắm, muốn đi gặp bác sĩ để kiểm tra, em hẹn bác sĩ đến chữa bệnh vốn không có gì là to tát cả!
- Bà xã, cơ thể em không thoải mái à?
Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói như vậy thì sắc mặt của hắn thay
đổi, Diệp Lăng Phi hai ngày này đều ở tỉnh thành, cũng không biết Bạch
Tình Đình đã xảy ra chuyện gì ở Vọng Hải, khi hắn nghe Bạch Tình Đình
nói thân thể không được thoải mái thì Diệp Lăng Phi còn tưởng rằng sức
khỏe Bạch Tình Đình xảy ra vấn đềgì nên hắn không khỏi vội vàng, Bạch
Tình Đình “Xì” cười một tiếng nhưng ngay sau đó sắc mặt lại ửng hồng, cô cúi đầu và nói:
- Anh đừng lo lắng, em không có chuyện gì đâu!
- Bà xã, rốt cuộc là chuyện gì?
Bạch Tình Đình càng như vậy, Diệp Lăng Phi càng muốn biết, Diệp Lăng Phi vừa hỏi như vậy thì Bạch Tình Đình cúi thấp mặt và miệng cô lẩm bẩm
nói:
- Không có gì , em chỉ là... Chỉ là…muốn để bác sĩ kiểm tra cơ thể em một chút, xem e có thể…có thể mang thai được hay không!
Câu nói kế tiếp của Bạch Tình Đình nhỏ như tiếng muỗi kêu vậy, dường như không thể nghe được, nhưng Diệp Lăng Phi đã nghe được những lời nói
trước đó của Bạch Tình Đình, nghe rõ được ý nghĩ trong lòng Bạch Tình
Đình, một lúc lâu sau, Bạch Tình Đình nói là muốn hỏi bác sĩ một chút
xem xem cô có thể mang thai được không. Chuyện này lúc trước Bạch Tình
Đình đã hỏi bác sĩ, Bạch Tình Đình thân thể đặc thù, cũng không phải nói là không thể mang thai, chẳng qua là Bạch Tình Đình cơ hội mang thai
thấp, Bạch Tình Đình bây giờ thấy cái bụng của Chu Hân Mính thì bụng của cô cũng không tranh giành, trong lòng cô thầm nghĩ đến chuyện này, cô
gọi điện thoại cho bác sĩ, để bảo bác sĩ kiểm tra xem có cách nào khác
để cô có thể mang thai không.
Bạch Tình Đình sau khi nói những suy nghĩ trong lòng ra thì Diệp Lăng Phi khẽ cười nói:
- Tình Đình, anh tưởng là chuyện gì, thì ra là chuyện này, Tình Đình,
anh đã nói với em rồi, anh một chút cũng không để ý, anh đã có con, cho
dù em không sanh con thì anh vẫn yêu em như vậy, em đừng để gánh nặng
trong lòng!
- Nhưng em thật sự muốn sinh cho ông xã một đứa con!
Bạch Tình Đình lẩm bẩm nói,
- Đây là tâm nguyện của em, nhưng em vẫn không thể...!
Câu nói kế tiếp của Bạch Tình Đình chưa nói ra, cô cúi đầu. Diệp Lăng Phi kéo Bạch Tình Đình vào trong lòng và nói:
- Tình Đình, anh hiểu tâm ý của em, anh thật không ngần ngại chuyện em
không sinh con cho anh đâu, hơn nữa, bây giờ anh đã có một đứa con là đã đủ rồi, nếu như Tình Đình em thật muốn sanh con cho anh thì chi bằng
đợi sau khi Hân Mính sinh con xong chúng ta suy nghĩ làm thế nào nhé!