Diệp Lăng Phi thấy Đường Hiểu Uyển nhắc tới hôm nay là sinh nhật cô thì
giật này mình, vội vàng bước tới trước bàn làm việc. Đường Hiểu Uyển
không hiểu Diệp Lăng Phi định làm gì, cô cũng vội bước qua.
Nhìn thấy Diệp Lăng Phi rút từ trong ngắn kéo cuốn sổ ghi chép, lật lật xem. Đột nhiên Diệp Lăng Phi ngẩng đầu lên, cười nói:
- Hiểu Uyển, em nhớ sinh nhật của em là mùng ba tháng năm cơ mà, hôm
nay không phải là sinh nhật em. Em định đón sinh nhật gì hà?
- Ai nói, em đón sinh nhật vào ngày Dương lịch!
Đường Hiểu Uyển nói, rút ví tiền từ trong túi ra, rồi lại từ trong ví
rút ra tấm chứng minh thư, chỉ vào ngày ghi trên chứng minh thư nói:
- Diệp đại ca, anh nhìn xem đây là ngày nào? Chính là hôm nay!
- Sao anh không thấy em nói tới điều này. Em xem, anh còn ghi cả ngày sinh nhật của em vào đây nè.
Diệp Lăng Phi dùng ngón tay chỉ vào dòng ghi ngày sinh nhật Hiểu Uyển trên cuốn sổ ghi chép nói:
- Anh chắc chắn ban đầu em không có nói là đón sinh nhật vào ngày Dương.
- Hôm nay em muốn đón sinh nhật vào ngày Dương.
Đường Hiểu Uyển chu miệng nói:
- Mẹ còn muốn em về nhà ăn cơm, nhưng em không về, em muốn ăn cơm cùng
Diệp đại ca. Tóm lại, tối nay chính là sinh nhật em. Em muốn cùng Diệp
đại ca đón sinh nhật. Đợi khi em đón sinh nhật Dương lịch xong, em lại
cùng chị Khả Hân tổ chức chúc mừng.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Được, anh biết rồi. Em muốn nhận hai lần quà sinh nhật của anh chứ gì.
- Diệp đại ca, tối nay anh chỉ ăn cơm với em thôi có được không, ừm, ăn xong em còn muốn đi xem phim. Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật em mà.
Em muốn ở một mình cùng Diệp đại ca. Nếu không em sẽ rất buồn.
Đường Hiểu Uyển lộ ra nụ cười ngọt ngào. Làm nũng giống như cô bé nói:
- Diệp đại ca, anh đồng ý vội em nhé!
- Được thôi, anh đồng ý.
Diệp Lăng Phi đặt cuốn sổ ghi vào ngăn tủ, bước tới trước mặt Đường Hiểu Uyển, đưa tay nhéo mũi cô, cười nói:
- Tiểu nha đầu, yêu cầu của em không ít nhỉ!
Đường Hiểu Uyển cười hì hì nói:
- Diệp đại ca, thế này là em vui rồi. Giờ em rất vui!
Diệp Lăng Phi cười, vỗ vỗ bờ vai mềm mại của Đường Hiểu Uyển, nói:
- Đi nào, bụng anh thấy đói rồi, chỉ muốn đi ăn thôi!
Diệp Lăng Phi và Đường Hiểu Uyển rồi khỏi Tập đoàn Tân Á. Lúc Diệp Lăng Phi lái xe tới cửa hàng bánh gato. nghĩ Đường Hiểu Uyển đón sinh nhật
ít nhất cũng nên chuẩn bị chiếc bánh gato sinh nhật. Diệp Lăng Phi liền
dừng xe trước cửa hàng bánh, cởi dây an toàn, nói với Đường Hiểu Uyển:
- Hiểu Uyển, đợi anh chút. Anh sẽ quay lại ngay!
Diệp Lăng Phi xuống xe, chạy qua con đường lớn, tới cửa hàng bánh gato
phía đổi diện. Một lúc sau đã nhìn thấy Diệp Lăng Phi ôm chiếc bánh gato to đùng trở về.
Diệp Lăng Phi đưa bánh cho Đường Hiểu Uyển, nói:
- Hiểu Uyển, chúng ta tìm bãi biển nào không người để chúc mừng bên bãi biển nhé!
- Vâng!
Đường Hiểu Uyển cười ngọt ngào nói. Với Đường Hiểu Uyển, nơi nào cũng vậy, chỉ cần có Diệp Lăng Phi bên cạnh thì đâu cũng đẹp.
Diệp Lăng Phi lái xe về phía cửa hàng chuyên bán đồ chơi thú bông bên
đường cạnh bờ biển. Lại dừng xe lại, mua một con thỏ cao tầm nửa người,
coi như quà tặng sinh nhật Đường Hiểu Uyển, rồi vào quán bên cạnh mua
một chút đồ uống và đồ ăn vặt. Diệp Lăng Phi nhét những đồ đó vào ghế
đẳng sau xe. Lúc này mới lái xe về phía biển.
Ở thành phố Vọng
Hải tìm bãi biển không người rất đơn giản. Đương nhiên, những nơi như
thế này thì chỉ có người như Diệp Lăng Phi mới dám tới. Những đôi trai
gái bình thường thì đâu dám tới đây. Trị an ở thành phố Vọng Hài không
giống như những thành phố khác ở Trang Quốc. Những vụ án như cướp bóc,
giết người thường xuyên xảy ra ở những nơi hoang vắng như thế này.
Đường Hiểu Uyển đi cùng với Diệp Lăng Phi thì cảm thấy không sợ gì cả.
Trong lòng Đường Hiểu Uyển, vị Diệp đại ca này như một vị thần vĩ đại.
Bất kể chuyện gì cũng có thể xử lý được.
Diệp Lăng Phi
cho xe dừng lại trên đường bên cạnh bãi cát cạnh biển. Dưới ánh trăng,
Diệp Lăng Phi đặt chiếc bánh gato xuống tấm vải. Trên bánh gato có cắm
hai mươi bốn cây nên tượng trưng cho số tuổi của Đường Hiểu Uyển.
Đốt nến xong, Diệp Lăng Phi cười nói với Đường Hiểu Uyển:
- Hiểu Uyển, em ước đi!
- Vâng!
Đường Hiểu Uyển đồng ý nói.
Hai tay Đường Hiểu Uyển chắp lại, nhắm mắt ước nguyện. Ước xong, Đường
Hiểu Uyển và Diệp Lăng Phi cùng nhau thổi nến. Khuôn mặt Đường Hiểu Uyển lúc này sáng lên nụ cười tươi tắn. Trước cô cũng cùng các bạn của mình
đón sinh nhật nhưng chưa bao giờ vui như hôm nay. Đường Hiểu Uyển cắt
một miếng bánh to, đưa cho Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi ăn bánh, uống
Coca, nhìn Đường Hiều Uyển đang ngồi bên cạnh hắn.
Đột nhiên,
Diệp Lăng Phi nở nụ cười rất gian xảo, hắn nhanh như cắt ăn hết miếng
bánh của mình, nhân lúc Đường Hiểu Uyển còn đang cắt miếng khác cho hắn. Diệp Lăng Phi liền đưa tay quệt lên lớp kem, sau đó quết vào mặt Đường
Hiều Uyền. Mặt Đường Hiểu Uyền lập tức biến thành một con mèo hoa.
Cà mặt Đường Hiểu Uyển đều là kem. Cô cũng không chịu thua, đưa tay sờ
vào kem, quết về phía mặt Diệp Lăng Phi. Nhưng Diệp Lăng Phi sao có thể
để cô bôi vào. Hắn lách người, hai tay Đường Hiểu Uyển vồ hụt, đôi môi
cô lập tức chu chu lên. Bất chấp tất cả, cầm ngay lấy miếng bánh vừa cắt hộ cho Diệp Lăng Phi ném thẳng về phía hắn.
Diệp Lăng Phi vừa lé người, tránh được miếng bánh đó. Hắn liền reo lên:
- Được đó, tiều nha đầu. Em thật quá Lăng Phí đồ ăn đó. Xem anh dậy dỗ em thế nào nhé.
Vừa nói. Diệp Lăng Phi nhe răng nhảy bổ về phía Đường Hiểu Uyển. Đường
Hiểu Uyển đang ngồi trên tấm vải, vừa định chạy thì bị Diệp Lăng Phi ôm
lại, ngay sau đó Diệp Lăng Phi ôm Đường Hiểu Uyển ngã lăn xuống tấm vải.
Diệp Lăng Phi nhìn cô gái nhỏ nhắn đang nằm phía dưới mình, liền dán
môi qua. Mặt Đường Hiểu Uyển ửng hồng, hơi thở bắt đầu gấp gáp hơn. Đôi
môi Diệp Lăng Phi hôn lên môi Đường Hiểu Uyển. Đầu lưỡi nghịch ngợm tách cái miệng nhỏ của Đường Hiểu Uyển ra. Tiến vào. Đầu lưỡi Đường Hiểu
Uyển bị đầu lưỡi của Diệp Lăng Phi quấn lấy. Đầu óc cô lúc này chỉ toàn
Diệp Lăng Phi và Diệp Lăng Phi.
Trong phòng bệnh, Tiền
Tiên đang nằm trong phòng bệnh đơn. Chán chán lấy điện thoại gọi. Tiền
Tiên tự thấy thật xui xẻo, đang yên tự nhiên gặp ngay tên hung thần Diệp Lăng Phi. Vô duyên vô cớ bị đánh một trận tơi bời.
Tiền Tiêu
gọi điện thoại cho Trương Việt. Tiền Tiêu bị đánh không nhẹ. Đầu hắn bị
khâu tói mấy mũi liền. Xương chân cũng gần đứt. Tiền Thường Nam biết
chuyện thì tức giận vô cùng. Hắn nổi cơn tam bành đi tìm sở trưởng sở
cảnh sát, hỏi tại sao không bắt hung thủ lại. Vị sở trường ấy cứ đùn đẩy vòng quanh, cũng không nói tại sao không bắt những ké đánh người kia.
Cuối cùng, Tiền Thường Nam thông qua Trương Khu Trường được biết nguyên
nhân thật sự là do thị trưởng Chu chấn áp.
Tiền Thường
Nam cũng có chút tiếng tăm ở thành phố Vọng Hải, nhưng, trong lòng hắn
rất rõ mình không thể đấu lại với thị trưởng Chu. Hơn nữa. ngay cả bí
thư tỉnh ủy cũng phải nhường bước thì Tiền Thường Nam hắn có thể làm gì
được chứ.
Tiền Thường Nam chỉ đành tạm thời nuốt cơn hận này.
Hắn định đối phó với Tập đoàn Tân Á trước, sau mới tìm Diệp Lăng Phi
tính sổ món nợ này.
Tiền Tiêu cũng cảm thấy có chút
không ngờ. Theo hắn được biết, thế lực của bố Trương Việt cũng không
vừa, bình thường hắn cũng huênh hoang lắm. Hơn nữa, hôm đó mấy người bị
đánh đều là con nhà có thế lực. Vậy mà mọi chuyện lại sóng yên biển lặng thế này.
Tiền Tiêu nằm trong phòng bệnh vô vị, gọi điện thoại
cho Trương Việt hỏi xem tên Diệp Lăng Phi đó rốt cuộc có thế lực thế
nào. Trương Việt cũng rất khó hiểu. Hắn chỉ nói với Tiền Tiêu rằng ông
giá nhà hắn - Trương Khu Trưởng còn mắng cho hắn một trận vuốt mặt không kịp. Dường như bọn chúng đã động phải nhân vật khét tiếng lắm. Còn về
những chuyện khác thì ông già nhà hắn không nói cho hắn biết.
Tiền Tiêu và Trương Việt cảm thấy mọi chuyện rất kỳ quái. Hai người lại
nói chuyện phiếm lát nữa. Đa phần đều nói về đề tài phụ nữ. Trương Việt
lấy chuyện Đan Đan nói đùa với Tiền Tiêu. Tiền Tiêu nhếch mép nói:
- Con ngốc đó thì liên quan gì tới tao. Nó nói có thai với tao. Ai biết nó ở ngoài còn có thằng nào khác hay không. Giờ còn tự sát nữa chứ. Bớt được bao nhiêu phiền phức cho ông. Dù sao ông đây cũng chơi chán rồi.
Trương Việt cười hì hì nói:
- Mày được đó. Cũng không sợ hồn nó về tìm mày sao.
- Nó sống tao còn chẳng sợ huống chi giờ lại chết rồi.
Tiền Tiêu cúp máy của Trương Việt xong thì nhìn đồng hồ. Cùng sắp tám
giờ tối rồi. Trời bên ngoài đã tối sầm lại. Tiền Tiêu nghĩ tối nay tới
phiên cô y tá nhỏ trẻ tuổi kia trực ban. Vừa nghĩ tới cô sái nhỏ vừa tốt nghiệp trường y xong thì tim Tiền Tiêu lại thình thình nổi lên. Trong
lòng thầm tính kế làm thế nào để kéo cô y tá nhỏ đó lên giường.
Giờ Tiền Tiêu cũng chi có thể nghĩ mà thôi. Chân hắn giờ sắp đứt rồi,
lại đang bó bột, dù cô y tá đó chịu thì Tiền Tiêu cũng lực bất tòng tâm. Chỉ là cái tay của hắn thì đang rảnh. Nhân tiện sờ sờ trêu chọc tí cho
vui.
Tiền Tiêu nghĩ chắc tầm mười giờ là cô y tá nhỏ tới kiểm
tra phòng. Mình chợt mắt chút đã, đợi cô y tá đó tới thì trêu cô ấy một
trận.
Tiền Tiêu đang nghĩ như thế thì bất giác thiếp đi.
Trong lúc mông lung. Tiền Tiêu hình như nghe thấy cửa phòng mở ra. Hắn
mờ mắt, thấy phòng mình đen như mực. Cũng không biết đèn tắt từ lúc nào. Tiền Tiêu nhớ mình không tắt đèn. Có lẽ do y tá của bệnh viện tắt. Tiền Tiêu nghĩ thế, nhìn về phía cửa phòng, chỉ thấy bóng một cô gái mặc
quần áo y tá màu trắng bước vào.
- Xem ra cô y tá nhỏ đó tới rồi.
Nghĩ thế, hắn liền ngồi dậy. Hắn vừa ngồi dậy định bảo cô y tá nhỏ bật
đèn thì đột nhiên trong phòng, xuất hiện khuôn mặt của một cô gái mặc đồ y tá màu trắng. Nhờ ánh sáng chiếu vào phòng bệnh. Tiền Tiêu chỉ thấy
vết máu dính trên mặt cô gái. Tiền Tiêu không thấy còn đỡ. Vừa thấy xong thì ngơ người. Cô gái kia chẳng phải là Đan Đan vừa mới chết hay sao.
Ánh trăng chiếu vào phòng bệnh. Tiền Tiêu nghĩ chắc mình làm mơ. Hắn
giơ tay tát mạnh lên mặt mình, rất đau. Đây không phài là mơ. Lúc này,
cô gái có khuôn mặt đẫm máu kia đang giơ tay ra. Hai tay vốn rất mềm mại nõn nà đó giờ còn dính đầy máu là máu.
- Trả lại mạng cho ta!
Cô gái đó phát ra âm thanh rất thảm thương. Hai tay bóp lấy cổ Tiền Tiêu, khiến Tiền Tiêu sợ quá ngất lịm đi.