Khi Diệp Lăng Phi nói ra những lời này, chợt thấy Hứa Tư Tư cười lạnh nói:
- Diệp Lăng Phi, tôi có cái gì mà phải sợ chứ, dù cho anh có một tay
che trời, chẳng qua cũng chỉ là nhất thời mà thôi, anh đừng có quên, xã
hội này là xã hội có pháp luật, nếu anh phạm pháp thì sẽ có người bắt
anh!
Diệp Lăng Phi nhìn vẻ mặt kiên định của Hứa Tư Tư, hắn không nhịn được phải bật cười, kết quả là không cẩn thận bị sặc
khói vào cổ họng. Diệp Lăng Phi ho khan mấy tiếng, ném điếu thuốc xuống
dưới đất, dùng chân dẫm tắt. Hứa Tư Tư không rõ vì sao câu nói vừa rồi
của mình lại làm cho Diệp Lăng Phi buồn cười như vậy, cô ta nhìn Diệp
Lăng Phi, nói:
- Anh cười cái gì vậy?
- Tôi cười cô bé đứng trước mặt mình có vẻ rất thú vị!
Diệp Lăng Phi đứng dậy, cười nói:
- Làm thế nào mà cô biết được tên của tôi, là Tiểu Triệu nói với cô sao?
- Chuyện đó không cần anh quản, tôi là nhà báo, muốn điều tra ra thân phận của anh rất đơn giản!
Hứa Tư Tư nói.
- Tôi cho rằng ngày hôm anh và tên phó đại đội trưởng cảnh sát hình sự
kia đang làm chuyện phi pháp, tôi tận mắt nhìn thấy tên phó đại đội
trưởng cảnh sát hình sự kia dẫn cảnh sát bắt một người nước ngoài bị
trói từ trong xe của anh, hơn nữa người nước ngoài đó đã bị hôn mê. Diệp Lăng Phi, anh không nên làm như tôi là đứa ngốc, tôi không tin đó là
chuyện cảnh sát chấp hành công vụ!
- Ừm, biết nói như thế nào đây nhỉ?
Diệp Lăng Phi đứng trước mặt Hứa Tư Tư, tay phải chống cằm, dáng vẻ đang trầm tư. Hắn suy nghĩ một lát rồi nói:
- Tôi đành nói cho cô biết vậy, tôi bị người khác tấn công, tên người
nước ngoài đó muốn giết tôi, nhưng rất không may, hắn không thể đánh lại tôi, vì thế tôi bắt hắn giao cho cảnh sát ấy mà!
- Anh cho rằng tôi sẽ tin tưởng chuyện đó sao?
Hứa Tư Tư đứng lên, nói:
- Bằng trực giác của mình, tôi cho rằng các anh đang làm chuyện phạm tội!
- Cô muốn nói thế nào thì nói!
Diệp Lăng Phi khoát khoát tay, nói:
- Tiểu nha đầu, bây giờ cô đã có thể đưa mấy tấm ảnh cho tôi chưa?
- Tôi sẽ không giao chúng ra đâu!
Hứa Tư Tư nói.
- Đó có thể là các chứng cứ tố tội các người!
Diệp Lăng Phi nhìn Hứa Tư Tư, cảm thấy dở khóc dở cười, hắn bất đắc dĩ nói:
- Vì sao cô lại không chịu tin tưởng lời tôi nói thế?
- Vì sao tôi lại phải tin tưởng lời của anh?
Hứa Tư Tư hỏi ngược lại.
- Ừ nhỉ, cô nói cũng đúng, vì sao cô phải tin lời của tôi!
Diệp Lăng Phi nhìn thoáng qua Hứa Tư Tư, nói:
- Nếu như tôi nói tôi là một người tốt, vậy cô có thể tin lời của tôi không?
- Tôi không tin những gì mà anh nói đâu!
Hứa Tư Tư nói.
- Nói tóm lại là tôi sẽ không dễ dàng tin lời của anh, tôi đã biết lai
lịch của anh, anh rất có tiền, nhưng mà anh có tiền thì cũng không thể
khống chế mọi chuyện được, giống như tôi...!
Hứa Tư Tư vừa muốn nói tiếp đã bị Diệp Lăng Phi ngắt lời:
- Được rồi, được rồi, tiểu nha đầu, tôi sợ cô rồi đó, đi thôi, tôi dẫn cô đi xem!
- Dẫn tôi đi xem? Xem cái gì?
Hứa Tư Tư hỏi.
- Đương nhiên là dẫn cô đi gặp tên người nước ngoài kia rồi!
Diệp Lăng Phi quay về phía Hứa Tư Tư nói.
- Không phải là cô muốn gặp tên người nước ngoài kia một chút sao, tôi
dẫn cô đi gặp hắn, đỡ để cô cứ nghĩ rằng tôi làm những chuyện mờ ám!
Hứa Tư Tư vừa nghe vậy, không hề có bất kì sự do dự nào, theo sau Diệp
Lăng Phi đi ra ngoài. Diệp Lăng Phi dẫn theo Hứa Tư Tư đi tìm Tiểu
Triệu. Tiểu Triệu thấy Hứa Tư Tư cũng đi tới, cậu ta thấp giọng nói:
- Diệp ca, tiểu nha đầu này hình như là hoài nghi chúng ta!
Tiểu Triệu còn chưa nói dứt lời, Diệp Lăng Phi đã ngắt lời:
- Không có vấn đề gì đâu, nếu như cậu không cho cô ta biết, cô ta sẽ
tiếp tục truy hỏi đấy, phiền toái quá đi mất, cứ để cô ta biết cũng tốt!
Tiểu Triệu nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, không cảm thấy lo lắng nữa, nói với Hứa Tư Tư:
- Nhà báo Hứa, tôi dẫn cô qua bên đó xem, tôi hy vọng cô có thể viết
đúng sự thật, không nên đem cả tình cảm cá nhân của mình vào trong bài
viết!
- Đương nhiên tôi sẽ không làm như vây, tôi là một nhà báo, nhà báo!
Hứa Tư Tư lại muốn nói về vấn đề đạo đức của nghề nghiệp nhà báo. Diệp
Lăng Phi không có kiên trì để tiếp tục nghe nữa, hắn để Tiểu Triệu dẫn
Hứa Tư Tư đến phòng thẩm vấn còn Diệp Lăng Phi thì trở về phòng làm việc của Tiểu Triệu. Diệp Lăng Phi đi tới máy uống nước trong góc phòng, cầm lấy một cái cốc giấy, rót một chén nước, hắn bê cốc nước đi đến ngồi
xuống ghế salon. Diệp Lăng Phi uống một ngụm nước, sau đó để cốc nên lên trên bàn trà trước salon. Diệp Lăng Phi nhìn đồng hồ, gần đến mười một
giờ rồi. Diệp Lăng Phi lấy điện thoại ra gọi cho Angel.
- Angel! Diêu Tịnh bên đó có động tĩnh gì không?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Tất cả đều bình thường!
Angel nói.
- Sáng hôm nay bọn em còn chạy bộ cùng nhau đó, vốn là hôm nay cô ta
nói muốn cùng em đến Long Sơn, nhưng vừa nãy cô ta lại đột nhiên đổi ý,
nói là trong người khó chịu nên quay về biệt thự rồi!
- Em nói cô ta đột nhiên bảo là trong người khó chịu, quay về biệt thự rồi ư?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Vâng!
Angel nói.
- Người phụ nữ rất tẻ hạt, chẳng thú vị gì cả. Lão Diệp, em còn phải đi tìm honey của em đây!
Angel nói.
- Anh yên tâm đi, em sẽ trông chừng cô ta!
Diệp Lăng Phi nói:
- Angel, anh thấy người phụ nữ đó đang muốn bỏ chạy đó!
- Muốn chạy ư?
Angel sửng sốt, nói:
- Lão Diệp, ý của anh là người phụ nữ đó cố ý đánh lừa em sao?
- Đúng vậy!
Diệp Lăng Phi nói.
- Anh quên nói với em, hai gã người nước ngoài đi theo anh không phải
để theo dõi anh mà muốn xử lý anh đó. Anh nghĩ Diêu Tịnh nhất định đã
phát hiện ra gì đó, hai người cô ta phái ra không có hồi âm, nhất định
cô ta dự cảm được người của mình đã xảy ra chuyện, lúc này việc cô ta có thể làm là mau chóng rời khỏi thành phố Vọng Hải. Angel, bây giờ em gọi điện thoại cho Dã Lang và Dã Thú, bảo hai người bọn họ đến sân bay, em
chạy tới biệt thự Nam Sơn, anh sẽ lập tức trở về!
- Được!
Angel bằng lòng.
Diệp Lăng Phi uống hết cốc nước, hắn đứng dậy, không chào hỏi Tiểu
Triệu lập tức đi ra đại đội khỏi cảnh sát hình sự. Diệp Lăng Phi cũng
không ngờ tính cảnh giác của Diêu Tịnh lại cao như vậy, vốn là Diệp Lăng Phi nghĩ chờ mình moi được tin tức từ tên người nước ngoài kia, nắm giữ được lai lịch của Diêu Tịnh thì mới động thủ, kết quả là tên người nước ngoài đó còn chưa chịu khai ra cái ai, Diêu Tịnh đã đánh hơi ra nguy
hiểm, chuẩn bị bỏ trốn rồi. Diệp Lăng Phi không thể để Diêu Tịnh cứ thế
mà chạy được, hắn đồng thời để Dã Thú và Dã Lang canh giữ ở sân bay, mật khác hắn và Angel lập tức chạy tới biệt thự Nam Sơn, chưa biết chừng có thể chặn Diêu Tịnh lại ở biệt thự Nam Sơn.
Diệp Lăng
Phi lái xe quay trở về biệt thự Nam Sơn, hắn lái xe thẳng tới trước cửa
căn biệt thự mà Đới Vinh Cẩm đang ở, đã thấy Angel từ trong biệt thự đi
ra. Vừa rồi Angel đã vào trong biệt thự kiểm tra, phát hiện cô ả Diêu
Tịnh này quả thực đã chạy trốn. Angel thấy Diệp Lăng Phi đã đến, cô liền nói:
- Lão Diệp, người phụ nữ đó chạy trốn rồi!
- Cô ta không chạy thoát được đâu!
Diệp Lăng Phi lạnh lùng nói.
- Nếu như để cô ta chạy trốn dễ dàng như vậy, sau này anh còn mặt mũi
nào nữa. Angel, lập tức báo cho Dã Lang và Dã Thú canh chừng sân bay,
anh không tin rằng cô ta có thể chạy nhanh như vậy được!
Diệp Lăng Phi và Angel đều tự lái xe của mình chạy đến sân bay. Diệp
Lăng Phi đoán chắc. Diêu Tịnh nhất định sẽ ngồi máy bay rời khỏi thành
phố Vọng Hải. Diệp Lăng Phi sẽ bất Diêu Tịnh tại sân bay. Quả thực đúng
như Diệp Lăng Phi dự đoán, Diêu Tịnh đó quả thực muốn lên máy bay bỏ
trốn. Hôm qua cô ta gọi điện thoại cho hai gã vệ sĩ của Đới Vinh Cẩm,
nhưng vẫn mãi mà không ai nghe máy. Sáng sớm hôm nay, Diêu Tịnh vẫn
giống như bình thường, trước tiên cùng chạy bộ với Angel, tất cả đều như ngày bình thường, cô ta mượn cớ rời khỏi Angel sau đó lập tức lại gọi
điện thoại. Khi đầu dây bên kia mãi vẫn không có người bắt máy. Diêu
Tịnh có loại một loại dự cảm chẳng lành. Cô ta lập tức lựa chọn phương
án rời khỏi thành phố Vọng Hải, kết quả là ngay khi cô ta chuẩn bị đi
vào sảnh chờ lên máy bay thì bị Diệp Lăng Phi chạy tới ngăn chặn.
Diêu Tịnh cực kỳ bình tĩnh, khi cô ta đối mặt với bốn người Diệp Lăng
Phi, Diêu Tịnh đã tự động thúc thủ chịu trói. Diêu Tịnh bị nhét vào
trong xe, đưa về khu biệt thự Nam Sơn. Trong biệt thự của Đới Vinh Cẩm
là một mớ hỗn độn, lúc Diêu Tịnh rời đi chỉ lo làm thế nào để chạy cho
nhanh, ném hết mấy thứ linh tinh xuống đất. Cô ta không ngờ được rằng
mình lại bị người khác đưa về biệt thự Nam Sơn.
- Ngồi đi!
Diệp Lăng Phi ngồi trên ghế salon trong phòng khách, ý bảo Diêu Tịnh
ngồi đối diện với mình, giống như nơi này chỗ của mình vậy. Angel Dã Thú và Dã Lang thì đứng ở bên cạnh. Dã Lang vừa trở về không bao lâu thì đã gặp phải chuyện này. Angel đã đề cập qua với Dã Thú. Dã Lang về dự tính của Diệp Lăng Phi, khi hai người bọn họ nghe nói có thể giúp được Lang
Nha, hai người hận không thể ép Diêu Tịnh lập tức thừa nhận cô ta gián
điệp.
Diệp Lăng Phi ngồi đối diện với Diêu Tịnh, châm một điếu thuốc, hắn cầm điếu thuốc, hỏi:
- Hút thuốc không?
- Tôi không hút!
Lúc này Diêu Tịnh lại có vẻ rất bình tĩnh, cô ta gác hai chân lên nhau, hỏi:
- Rốt cuộc anh là ai?
- Vì sao lại hỏi tôi vấn đề này?
Diệp Lăng Phi rít một hơi, sau đó nhìn Diêu Tịnh, hắn nhẹ nhàng nói:
- Nếu như cô đã phái người đến giết ta, lẽ nào cô ngay cả tôi là cũng không biết, cái này không phải là quá nực cười đó chứ!
- Tôi quả thực không biết anh là ai, nói chung là tôi cảm thấy anh uy hiếp đến tôi thôi!
Diêu Tịnh nói.
- Đó chẳng qua cũng chỉ là một loại cảm giác của tôi, khi tôi cảm giác
được có người đang uy hiếp đến mình, tôi sẽ giết chết người đó, tôi
không muốn tôi phải chịu bất kì một sự uy hiếp nào!
- Rất thú vị!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Cô có thể cảm giác được tôi uy hiếp đến cô, loại cảm giác này đúng là rất nhạy cảm. Chỉ là, tôi có một vấn đề còn chưa rõ, tôi cho rằng cô là một người phụ nữ rất lợi hại, nếu như cô ra tay thì xác suất thành công càng cao, vì sao cô lại phái hai tên ăn hại kia tới giết tôi, lẽ nào cô không nghĩ rằng một khi bọn chúng nếu như thất thủ, cô cũng trốn không
thoát sao?
- Tôi đã tính qua rồi!
Diêu Tịnh nói.
- Sở dĩ tôi phái hai tên đó đến giết anh là bởi vì cho tôi muốn đổ oan
lên đầu tên Đới Vinh Cẩm kia, bởi vì hai tên cận vệ đó là người của Đới
Vinh Cẩm, một khi bọn chúng ám sát anh thất bại, anh sẽ nghĩ là Đới Vinh Cẩm muốn giết anh, đến lúc đó anh sẽ nhằm vào Đới Vinh Cẩm, chứ không
phải tôi, tôi có thể thuận lợi rời khỏi thành phố Vọng Hải. Chỉ là tôi
thật sự không ngờ anh đã đoán được là tôi, có lẽ sai lầm của tôi là đã
đánh giá anh quá thấp!
Diêu Tịnh vừa nói và nhìn thoáng qua Angel lạnh nhạt nói:
- Đồng thời, lòng hiếu kỳ của tôi đã hại tôi, tôi không nên tò mò tìm hiểu thân phận và bối cảnh của một người phụ nữ!
- Nếu như cho cô thêm một cơ hội nữa, cô sẽ lựa chọn tự tay động thủ hay là phái hai thằng ngốc kia đến giết tôi?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Sẽ là hai tên ngu ngốc kia!
Diêu Tịnh nói.
- Chẳng qua là trước đó tôi sẽ rời khỏi Vọng Hải!
- Ha ha, đáng tiếc, cô không có cơ hội nữa rồi!
Diệp Lăng Phi nhìn Diêu Tịnh, nói:
- Thật ra thì tôi đã sớm nhìn ra cô không phải là một người phụ nữ đơn
giản, sau khi cô đi đến Long Sơn tôi càng khẳng định suy nghĩ của mình.
Cô là một tên gián điệp, cô cho rằng Long Sơn là khu vực của quân đội,
nơi đó hẳn là có tình báo mà cô cần, chỉ là cô không ngờ được một điều.
Long Sơn đó không phải là khu vực quân đội gì cả, mà là địa bàn của tôi
đó!
- Địa bàn của anh ư?
Khi Diêu Tịnh nghe Diệp Lăng Phi nói ra câu này, cô ta lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn từ trên xuống dưới Diệp Lăng Phi, hỏi:
- Rốt cuộc anh là ai?
- Cô trả lời vấn đề tôi hỏi trước đã, cô là ai?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Tôi là Diêu Tịnh, quốc tịch Mỹ!
Diêu Tịnh nói.
- Bây giờ anh trả lời vấn đề của tôi, anh là ai?
- Cô chà chịu nói thật gì cả!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Để tôi bổ sung cho cô nhé, cô là một tên của gián điệp nước Mỹ. Cô đã trải qua huấn luyện, mục đích cô tới thành phố Vọng Hải là vì muốn đánh cắp các tình báo quân sự và dân dụng. Sở dĩ cô ẩn thân trong tập đoàn
IPA là vì kẻ đứng đằng sau tập đoàn IPA câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ tốt đã đạt được hiệp nghị với các chính khách của nước Mỹ, chính là để cho những
tên gián điệp như cô có thể ẩn thân trong tập đoàn IPA để đánh cắp bí
mật của các quốc gia khác, đồng thời, bản thân tập đoàn IPA cũng là công cụ để khống chế kinh tế của các quốc gia khác, mục đích lần này các cô
đến thành phố Vọng Hải rất có thể là muốn đầu tư quy mô lớn ở thành phố
Vọng Hải, từ đó khống chế huyết mạch kinh tế ở này, các cô đầu tư vào
thuỷ điện và các phương tiện dân dụng chắc qua chỉ là một thủ đoạn để
các người khống chế thành phố này thôi. Diêu Tịnh, không biết tôi nói có đúng hay không?
Diêu Tịnh không phủ nhận, chỉ nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Anh chưa nói ra thân phận của mình sao?
- Tôi là Satan, đã từng là đầu lĩnh của tổ chức buôn bán vũ khí Lang Nha!
Diệp Lăng Phi nói.
- Tôi và tổ chức tình báo của nước Mỹ các cô từng có vài lần liên hệ
mật thiết, có thể nói, tôi rất hiểu về cơ quan của cô. Sở dĩ tôi biết
điều này, vừa vặn là bởi vì cô và tổ chức IPA uy hiếp đến tổ chức buôn
bán vũ khí Lang Nha bọn tôi, không biết câu trả lời này của tôi đã làm
cô thoả mãn chưa!
- Rất thoả mãn!
Diêu Tịnh khẽ thở dài, nói:
- Tôi thừa nhận, tôi thật sự không ngờ đó là anh, sợ rằng cái tên ngốc
Đới Vinh Cẩm kia cũng không nghĩ đó là anh, nếu như hắn ta biết được đó
là anh thì sẽ không có suy nghĩ đến người phụ nữ của anh nữa. Ha ha, đây đúng là một chuyện rất thú vị!
- Cô cho rằng đó là chuyện thú vị ư?
Diệp Lăng Phi nhìn Diêu Tịnh, lắc đầu, nói:
- Tôi thì không cho rằng nó thú vị, bây giờ điều tôi muốn biết chính là nhiệm vụ của cô. Diêu Tịnh, nếu tôi đã nói ra thân phận của tôi rồi,
vậy cô cũng hiểu rõ tôi là một người không hạ thủ lưu tình, tôi có thể
dằn vặt cô đến độ sống không bằng chết. Cô hiểu rõ rồi chứ, nếu như
ngươi cô chịu hợp tác với tôi, cô sẽ còn cơ hội sống sót, nếu như cô lựa chọn cự tuyệt, vậy thì thật xin lỗi, tôi chỉ có thể đế cô sống không
bằng chết thôi!
- Hợp tác với anh ư?
Diêu Tịnh hôi.
- Đúng vậy!
Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:
- Nếu như cô hợp tác với tôi, tôi có thể cho cô một con đường sống, cho cô một thân phận mới, dù là đặc công nước Mỹ cũng không có cách nào tìm được cô, cô có thể tiếp tục sống trên đời!
- Anh có loại năng lực này sao?
Diêu Tịnh không quá tin tưởng, cô ta nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Làm sao tôi dám hợp tác với anh, ít ra thì anh cũng phải để tôi tin
tưởng anh có loại năng lực này, bằng không tôi sẽ tình nguyện lựa chọn
im lặng!
- Cô cho rằng tôi không có năng lực này sao?
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Vậy cô thấy chế độ quân đội của bên Long Sơn thì thế nào? Nếu tôi có
thể biến đó thành khu vực của quân đội, tất nhiên có thể cho cô một thân phận mới, để cô bắt đầu một cuộc sống mới, đương nhiên, cô cũng có
quyền lựa chọn không hợp tác với tôi, vậy thì xin lỗi, tôi chỉ đành chậm rãi dằn vặt cô, để cho cô sống không bằng chết!
Diêu Tịnh trầm mặc hồi lâu, sau đó ngẩng đầu, nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi:
- Anh định để tôi hợp tác với anh thế nào?
Diệp Lăng Phi trực tiếp gọi điện thoại đến Bắc Kinh. Diệp Lăng Phi kể
lại chuyện tập đoàn IPA cho Nhạc Lâm Sơn nghe. Nhạc Lâm Sơn nghe xong
thì hít vào một luồng hơi lạnh, ông ta lập tức nói:
-
Tiểu Diệp, tôi sẽ lập tức nói chuyện này cho bộ trưởng Trương, ông ấy sẽ lập tức phái người đến, chuyện này không phải là chuyện nhỏ đâu!
- Vâng, đây không phải một chuyện nhỏ!
Diệp Lăng Phi nói.
- Tôi hy vọng ông có thể làm lớn chuyện này lên một chút, như vậy đối với mọi người ai cũng có lợi!
- Có lợi với tất cả mọi người ư?
Nhạc Lâm Sơn không hiểu rõ ý của Diệp Lăng Phi, ông ta hỏi:
- Tiểu Diệp, những lời này của cậu là có ý gì?
- Tôi biết nói như thế nào nhỉ, chính là vì sự tồn tại của tập đoàn IPA mới khiến cho tổ chức Lang Nha chúng tôi đối mặt với nguy cơ!
Diệp Lăng Phi nói.
- Tôi hy vọng có thể qua chuyện này phá hỏng danh tiếng của tập đoàn
IPA, khiến chúng bị các quốc gia khác đuổi ra, mà tổ chức buôn bán vũ
khí Lang Nha cũng có thể giải trừ nguy cơ, như vậy chúng tôi có thể dựa
theo yêu cầu của các ông, tiếp tục buôn lậu súng ống đạn được!
- Ừm, tôi hiểu rồi!
Nhạc Lâm Sơn nói.
- Tôi đây lập tức đi an bài. Tiểu Diệp, trước tiên cậu trông coi người kia, tôi tin rằng tối nay sẽ có người đến dẫn cô ta đi!
- Ừm!
Diệp Lăng Phi nói đến đây, lại bổ sung thêm một câu:
- Tôi đã đáp ứng tên gián điệp kia sẽ cho cô ta một thân phận mới, để
cô ta bắt đầu một cuộc sống mới, tôi tin rằng chuyện này đối với ông mà
nói rất đơn giản, cũng rất dễ làm!
- Cái này thì cậu yên tâm, bộ trưởng Trương sẽ thu xếp!
Nhạc Lâm Sơn nói.
Diệp Lăng Phi cúp máy, gọi Dã Lang đến bên, nói với Dã Lang:
- Dã Lang, cậu và Dã Thú trông chừng người phụ nữ đó, đừng để cho cô ta chết, buổi tối người của bên Bắc Kinh sẽ đến đón đi!
- Satan, anh lo lắng người phụ nữ này sẽ tự sát sao?
Dã Lang hỏi.
- Bất kể cô ta có tự sát hay không, chúng ta vẫn phải cẩn thận một
chút, người phụ nữ này có thể liên quan đến số phận của Lang Nha chúng
ta!
Diệp Lăng Phi nói.
- Không nên phiêu lưu mạo hiểm, lần này có thể hung hăng đả kích câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ rồi!
- Vâng, em biết rồi!
Dã Lang nói.
Diệp Lăng Phi nói xong, khẽ thở dài, chân mày cau lại, xem ra là có tâm sự. Dã Lang hỏi:
- Satan, có phải là lo lắng chuyện lần này sẽ chọc giận câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ không?
Diệp Lăng Phi gật đầu, nói với Dã Lang nói:
- Dã Lang, quả thực là anh lo lắng điều này, lần này tập đoàn IPA tương đương với việc hủy diệt mối quan hệ giữa câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ và chính khách của nước Mỹ, anh tin rằng lần này các chính khách của nước Mỹ sẽ
nóng lòng phủi sạch quan hệ với câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ, như vậy thì câu
lạc bộ Hỏa Lực Mỹ sẽ mất đi sự ủng hộ của các chính khách nước Mỹ, nói
không chừng bọn chúng sẽ chó cùng rứt giậu, tiến hành trả thù với Lang
Nha. Anh chỉ lo chuyện lần này sẽ thổi bùng lên ân oán giữa Lang Nha và
câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ!
- Satan, đừng lo lắng, điều gì phải tới thì sẽ tới, không phải sao?
Diệp Lăng Phi cười cười, nói:
- Đúng vậy, điều gì phải tới thì sẽ tới. Lang Nha chúng ta đã được định trước là sẽ không thể nào tồn tại cùng với câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ, giữa
hai bên chỉ có một người sống!