Hoàng Việt nghe Mộ Văn nói như vậy thì hắn nhìn cô nói một cách bất đắc dĩ:
- Dù sao chuyện này là chuyện của cô, chẳng có liên quan gì đến tôi, tôi mới nhát đi quản, Mộ Văn, cô làm sao thì làm, là cộng sự của cô tôi chỉ muốn nhắc nhở cô, Diệp Lăng Phi vốn không phải là người tốt, cô vốn
không hiểu anh ta đâu!
- Đây là chuyện của tôi, anh không cần quan tâm, tôi sẽ giải quyết tốt chuyện của mình!
Mộ Văn nghe Hoàng Việt nói như vậy cô thả lỏng cảnh giác, tay phải Mộ
Văn cầm súng, tuy vẫn còn chĩa vào Hoàng Việt nhưng khí thế của cô ta đã không giống như lúc nãy, Hoàng Việt mở hai tay ra, ra vẻ không có gì
nguy hiểm cả.
- Mộ Văn, bây giờ cô cầm súng chĩa vào tôi làm gì, tôi đồng ý cô sẽ
không giết Diệp Lăng Phi, nhưng bây giờ chúng ta nên tính cách bắt Diệp
Lăng Phi!
Hoàng Việt nhắc Mộ Văn, Mộ Văn hơi ngạc nhiên rồi lập tức gật gật đầu,
Hoàng Việt nói câu này cũng có vẻ có lý, khi nãy Diệp Lăng Phi từ trên
lầu nhảy xuống không biết đã bị thương như thế nào rồi, Mộ Văn nghĩ đến
đây tay phải cô ta buông súng xuống, vừa định đi qua khỏi người Hoàng
Việt đến bên cửa sổ xem tình hình phía dưới thì nghe tiếng động, khẩu
súng trong tay Hoàng Việt giương lên, nòng súng chĩa vào Mộ Văn.
Mộ Văn cũng không phải là một kẻ ngốc, cô ta cũng có đề phòng, khi súng
Hoàng Việt giương lên Mộ Văn cũng có phản ứng, súng của hai người dường
như giơ lên cùng một lúc.
- Pằng!
Hai người cùng một chỗ, súng trong tay đều rơi trên đất, lúc này Mộ Văn
không may cánh tay trái của cô ta đã bị gãy xương, chỉ còn cánh tay
phải, khi đối diện với Hoàng Việt, Mộ Văn có vẻ hơi đuối sức.
Hoàng Việt và Mộ Văn đều là đặc công, Hoàng Việt là đàn ông vốn lợi hại
hơn Mộ Văn về phương diện này, bây giờ khi đối diện với Mộ Văn, Mộ Văn
lại càng bị thất thế, chỉ là đấu một lát Mộ Văn đã bị Hoàng Việt đá một
cước vào bụng, nằm sống soài trên mặt đất. Mộ Văn cảm thấy bụng dưới đau đến không chịu nổi, cô ta giãy dụa định đứng lên nhưng cánh tay phải
lại bị Hoàng Việt đá một cước, Hoàng Việt tiếp đó lại cầm khẩu súng
trong tay chĩa vào đầu Mộ Văn và nói:
- Mộ Văn, đừng trách tôi, tôi cũng là bất đắc dĩ thôi!
- Pằng!
Một tiếng súng vang lên, Hoàng Việt hét lên một tiếng thảm thiết, khẩu
súng trong tay phải của hắn rơi trên nền đất, tay trái hắn nắm chặt tay
phải, máu tươi từ trong cánh tay phải hắn chảy ra. Hoàng Việt không cần
quay đầu lại cũng biết sau lưng mình có người, tuy cánh tay phải của hắn bị thương nhưng Hoàng Việt lúc này chỉ muốn sống, ngoại trừ điều này ra cái gì hắn cũng không nghĩ đến nữa.
Hoàng Việt chạy về phía trước hai bước, đến ngay chỗ cửa sổ khi nãy Diệp Lăng Phi vừa phá rồi nhảy xuống.
- Ài, tôi cũng là vì bất đắc dĩ, tôi cũng không muốn nổ súng, đây đều là vì bất đắc dĩ thôi!
Cửa phòng bệnh vọng lại tiếng của Diệp Lăng Phi, sau đó, ba bốn viên
cảnh sát xông vào. Trong tay Diệp Lăng Phi cầm khẩu súng nhìn Mộ Văn nằm sống soài trên mặt đất, hắn cười nói:
- Mộ Văn, cảm thấy như thế nào, có muốn bây giờ tôi cấp cứu cho cô không?
- Đừng để tên khốn đó chạy thoát!
Mộ Văn đứng dậy lập tức muốn đuổi theo Hoàng Việt và nói:
- Không thể bỏ qua như vậy, nhất định phải bắt được hắn, tôi phải đem hắn về Bắc Kinh!
Mộ Văn nói đến đây cô ta ho lên mấy tiếng, Diệp Lăng Phi đi đến trước mặt Mộ Văn và ngắt lời Mộ Văn, hắn nói:
- Mộ Văn, cô đừng quan tâm, chuyện ở đây giao cho phía cảnh sát là được
rồi, cô yên tâm đi, Hoàng Việt chạy không nổi đâu, cô cũng không nghĩ
xem, khi nãy tôi ở đó nhảy xuống tôi không biết ở dưới là gì sao? Ài,
tên khốn đó muốn chơi với tôi, hắn còn non lắm!
Diệp Lăng Phi nói đến đây đột nhiên mở miệng trách móc:
- Mộ Văn, tôi biết không thể tin đặc công, khi nãy nếu không phải tôi
phản ứng nhanh thì tôi sớm đã bị tên khốn đó cho ăn vài viên đạn rồi!
Diệp Lăng Phi vừa nói như vậy là muốn đùa giỡn với Mộ Văn, khi nãy những lời nói của Hoàng Việt chính xác là khiến Mộ Văn mềm lòng, cho nên Mộ
Văn mới cho Hoàng Việt cơ hội, nếu không phải Diệp Lăng Phi phản ứng
nhanh thì nói không chừng Diệp Lăng Phi đã bị Hoàng Việt bắn vài viện
đạn vào người. Mộ Văn lúc này gương mặt xấu hổ, cô ta cúi đầu, tay phải
của cô ta ôm lấy chỗ bụng khi nãy bị Hoàng Việt đá trúng. Giọng của cô
ta nói với Diệp Lăng Phi không còn khí thế sắc bén như trước:
- Diệp Lăng Phi, chuyện này tôi biết là tôi không đúng, khi nãy chính
xác là tôi đã bị dao động, tôi không nên nghi ngờ anh, cho dù anh có lỗi hay không, tóm lại tôi cho rằng khi nãy tôi không nên dao động. Diệp
Lăng Phi, xin lỗi, khi nãy tôi thiếu chút nữa làm nguy hại đến tính mạng của anh, thật sự xin lỗi!
- Bỏ đi, bỏ đi, khi nãy tôi đã nói rồi, chuyện này đều phải nên trách
tôi, tôi không nên tin đặc công, à, nhưng như vậy cũng tốt, chí ít có
thể khiến tên khốn nạn Hoàng Việt lộ rõ chân tướng, ngược lại cũng đạt
được không ít chuyện. À, tôi đi xem xem tên khốn nạn đó bị bắt hay chưa!
Diệp Lăng Phi nói rồi bước ra phía cửa sổ, hắn thò đầu ra nhìn xuống
dưới lầu, Hoàng Việt đã bị hai viên cảnh sát trói chặt hai tay, sau khi
bị áp giải lên xe cảnh sát, Diệp Lăng Phi lại quay đầu nhìn và nói với
Mộ Văn:
- Đi thôi, tôi dẫn cô đi kiểm tra, xem xem có bị thương chỗ nào không!
Mộ Văn đứng bất động, cô ta nhìn Diệp Lăng Phi và nói:
- Diệp Lăng Phi, anh thật sự không tức giận sao?
Diệp Lăng Phi giơ tay vỗ vỗ lên vai Mộ Văn và nói:
- Mộ Văn, nếu tôi tức giận, thì cô định làm gì để bồi thường cho tôi? Cô có biết khi nãy tôi rất nguy hiểm không, nếu ở đây không phải lầu hai
mà là lầu năm, lầu sáu , tôi nhảy từ cửa sổ xuống, cho dù không té chết
thì cũng gãy xương, chuyện này rất nguy hiểm, nếu cô nói sẽ bồi thường
thì cô sẽ bồi thường tôi thế nào?
- Chuyện này…!
Diệp Lăng Phi nói như vậy khiến cho Mộ Văn không biết nói như thế nào
mới được, chính xác là khi nãy Diệp Lăng Phi nhảy từ cửa sổ xuống như
vậy rất nguy hiểm. Trong lòng Mộ Văn đang tự trách mình, khi nãy cô ta
không chần chừ do dự thì sẽ không để Hoàng Việt có cơ hội. Diệp Lăng Phi cũng sẽ không phải mạo hiểm nhảy từ trên lầu xuống như vậy, tất cả sai
lầm đều do cô ta tạo ra. Nếu Diệp Lăng Phi quay lại thì trách cô, trong
lòng Mộ Văn cũng không có gì, nhưng ngược lại hắn lại cứu cô điều này
khiến trong lòng Mộ Văn càng khó chịu.
Mộ Văn không biết trả lời thế nào, Diệp Lăng Phi nhìn bộ dạng của Mộ Văn hắn cười nói:
- Được rồi, Mộ Văn, cô đừng tự trách mình nữa, tôi thấy cô nên đi kiểm
tra xem sau đó đi đến Sở cảnh sát hỏi tên khốn Hoàng Việt đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, theo tôi thấy Hoàng Việt con người này không đơn giản đâu, nói không chừng có thể từ miệng của hắn thu thập được một số
chuyện đấy! Mộ Văn ngẩng đầu nhìn Diệp Lăng Phi và nói:
- Diệp Lăng Phi, ý của anh là nói Hoàng Việt biết chuyện của Ám bộ sao?
- Ừ, sau khi bị Hoàng Việt đá cho một cái, cô thông minh lên nhiều đấy!
Lúc này Diệp Lăng Phi vẫn còn đùa với Mộ Văn được, khi nãy Mộ Văn bị
Hoàng Việt đá cho một cái, Diệp Lăng Phi lại lấy chuyện này ra đùa giỡn
với Mộ Văn. Nếu không phải Mộ Văn lúc này cảm thấy trong lòng hổ thẹn
với Diệp Lăng Phi thì cô ta sớm đã phản bác lại Diệp Lăng Phi rồi. Nhưng Mộ Văn lúc này khi nghe Diệp Lăng Phi đùa giỡn như vậy thì vốn không
phản bác mà nói:
- Nếu Hoàng Việt có liên quan đến Ám bộ thì chuyện này lớn rồi, tôi căn
bản không quản nổi, nên thông báo cho cấp trên, à, đúng rồi, ngày mai,
bên Bắc Kinh sẽ phái người đến đây, chuyện ở đây có thể giao cho bọn họ
giải quyết đấy!
Diệp Lăng Phi ngắt lời Mộ Văn, hắn nói:
- Mộ Văn, lẽ nào cô vẫn chưa hiểu sao? Theo tôi thấy, chuyện ở đây rất
loạn, nếu bên đó phái đặc công qua đây chỉ làm mọi chuyện thêm loạn hơn. Bây giờ cô nên thông báo cho cấp trên biết, nói với cấp trên của cô
tình hình bây giờ rất loạn, tạm thời đừng phái người sang đây, cô áp tải Hoàng Việt về sai đó từ miệng Hoàng Việt có thể biết được nhiều tin
tình báo, nhưng, trước khi cô dẫn Hoàng Việt đi thì tôi có một vài
chuyện muốn hỏi Hoàng Việt trước!
- Anh hỏi chuyện của Serena phải không?
Mộ Văn hỏi.
Diệp Lăng Phi gật đầu rồi lắc đầu, hắn nói:
- Sự việc không phải đơn giản như vậy, tôi có nhiều chuyện muốn hỏi hắn, à, Mộ Văn cô mau đi làm kiểm tra đi, bây giờ tôi đi gọi điện thoại cho
Dã Lang xem xem Dã Lang bên đó sao rồi!
Diệp Lăng Phi nói xong thì hắn xoay người đi ra phía cửa.
Diệp Lăng Phi vừa đi đến cửa phòng bệnh thì nghe sau lưng vọng lại tiếng của Mộ Văn:
- Diệp Lăng Phi, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cứu tôi!
Diệp Lăng Phi không xoay người lại, chỉ giơ tay phải lên rồi vẫy vẫy về
hướng Mộ Văn rồi lập tức đi ra khỏi phòng. Mộ Văn nhìn Diệp Lăng Phi mất hút khỏi phòng bệnh thì cô nghĩ đến những lời trước đây Diệp Lăng Phi
nói với Mộ Văn, trước đây Diệp Lăng Phi chưa gặp Hoàng Việt hắn luôn hỏi Mộ Văn một câu hỏi, Hoàng Việt có thể phản bội hay không. Lúc đó, Mộ
Văn còn kiên quyết nói Hoàng Việt không phản bội, tuy Mộ Văn trong lòng
không khẳng định lắm chuyện Hoàng Việt có phản bội hay không, trong lòng cô cũng hoài nghi nhưng Mộ Văn chí ít cũng tin một điều là Hoàng Việt
sẽ không động thủ với cô.
Bây giờ nhìn lại suy nghĩ của Mộ Văn thật sai lầm, Hoàng Việt cũng đã
động thủ với Mộ Văn, nói cách khác, khi con người đã bị cám dỗ thì sẽ
không chú ý đến cái gì cả. Mộ Văn chỉ không hiểu rốt cuộc Hoàng Việt bị
cái gì mê hoặc, vì sao lại trở nên điên cuồng như vậy, đến mình cũng
muốn giết. Mộ Văn lại nghĩ đến Diệp Lăng Phi, cô ta cũng muốn biết Diệp
Lăng Phi dựa vào cái gì mà phán đoán được Hoàng Việt có vấn đề. Mộ Văn
trong lòng có rất nhiều nghi vấn, nhưng bây giờ lại không phải lúc để
hỏi những câu hỏi này.
Diệp Lăng Phi đi ra khỏi phòng bệnh, trong tay cầm điện thoại, hắn gọi
điện thoại cho Dã Lang. Dã Lang được Diệp Lăng Phi sắp xếp để đi tìm
Serena, chính xác mà nói nên là Serena đi tìm Dã Lang, ý của Diệp Lăng
Phi chỉ là muốn Dã Lang đợi điện thoại của Serena.
Sau khi điện thoại được kết nối, trong điện thoại vọng lại tiếng của Dã Lang:
- Satan, ở đây em không có tin tức của Serena, em có một dự cảm không tốt lắm, dường như dường như Serena đã xảy ra chuyện rồi!
Dã Lang khi nói ra câu này có vẻ như rất không chắc chắn, Diệp Lăng Phi nghe thấy Dã Lang nói như vậy, hắn khẽ nói:
- Dã Lang, tin anh đi, Serena nhất định sẽ sống!