Đô Thị Tàng Kiều

Chương 573: Chương 573: Sống lại.




Dã Lang sau khi nhảy xuống biển thì không thể hiện quá nhiều phản ứng, hắn chỉ im lặng lao xuống. Sau khi cả thân hình đã ở dưới biển hắn mới bắt đầu có chút phản ứng.

Dã Lang có khả năng mô phỏng tương đối tốt, trên mặt nước, hắn cứ để mặc nước biển cuốn trôi.

Cuối cùng hành động liều lĩnh cùng những nỗ lực của hắn đã có kết quả, hắn tìm thấy Diệp Lăng Phi bị dạt vào vùng lau sậy hẻo lánh. Nhưng khi Dã Lang tìm thấy Diệp Lăng Phi thì đại ca hắn đang ở trong tình trạng hôn mê, phần vai bên trái đã bị viêm rất nặng, nếu không cứu chữa kịp thời, Diệp Lăng Phi thậm chí có thể phải đứng trước nguy cơ cắt bỏ phần thân thể này.

Trong bệnh viện quân khu, viên đạn ở vai trái của Diệp Lăng Phi đã được lấy ra, cả bả vai hắn được quấn băng rồi cuốn chặt lại bằng vải gạt y tế.

Ngoài phần bả vai trái bị thương, thì trong lúc nhảy xuống biển, đầu hắn cũng bị chấn động nhẹ, trải qua vài lần kiểm tra xét nghiệm tỉ mỉ các bác sỹ trong quân y kết luận đầu Diệp Lăng Phi không có vết thương gì nghiêm trọng.

Đến tận lúc này, đám người trong phòng bệnh mới thở phào nhẹ nhõm. Rõ ràng là tự Diệp Lăng Phi đã cứu mạng hắn. Nếu như lúc đó hắn không băng vết thương trên vai hắn lại, ngăn máu chảy ra ngày một nhiều, thì cho dù Dã Lang có phát hiện ra hắn sớm hơn một chút, thì hắn cũng có thể chết vì mất quá nhiều máu.

Diệp Lăng Phi nằm trên giường bệnh, tay phải cầm điếu thuốc, mấy tên huynh đệ hắn đều đến bên ngồi cạnh hắn trên giường.

Diệp Lăng Phi nhả ra một làn khói, nhìn Dã Thú, mồm nở nụ cười đắc ý, nói:

- Dã Thú, mày có nhớ Cách Lâm không?

- Cách Lâm?

Dã Thú cau mày, dường như đang cố gắng lục lại trí nhớ.

- Chính là sỹ quan huấn luyện của trường Tử Vong, năm đó, ông ta vẫn là một thanh niên trẻ tuổi, chẳng nhẽ mày không nhớ người này?

Diệp Lăng Phi hỏi.

Diệp Lăng Phi nhắc lại như vậy, Dã Thú mới vỗ trán nói:

- À, em nhớ tên khốn đó rồi. Lão đại, sao hả anh? Có phải do tên khốn đó làm không?

Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:

- Chính là hắn đem người đi bức tao. Người mà Cách Lâm mang đến đều là học viên của trường Tử Vong.

- Được, vậy em dẫn người đi xử thằng Cách Lâm.

Dã Thú vừa nghe lời khẳng định của Diệp Lăng Phi đã đùng đùng nổi giận, hắn không kìm được mà bật người dậy ngay lập tức. Đúng lúc này thì nghe tiếng cười nhàn nhạt của Diệp Lăng Phi:

- Dã Thú, mày nghĩ quá đơn giản rồi. Cách Lâm chỉ là kẻ thực thi mệnh lệnh thôi. Ông ta làm theo sự sai bảo của hiệu trưởng trường Tử Vong.

- Sa- tan, đại ca định làm như thế nào.

Tiêm Đao cất tiếng hỏi:

- Có cần cả tổ chức Lang Nha của chúng ta ra tay không anh, bọn em sẽ cùng đối phó với bọn trường Tử Vong. Bọn Hồ Ly, Angel, Dã Thố đều đã đến Vọng Hải rồi. Ban đầu anh em đến để tham dự hôn lễ của anh, nhưng giờ lại xảy ra chuyện này, nên tạm thời cả bọn lại tập trung ở căn cứ núi Long Sơn đợi tin tức.

Diệp Lăng Phi xua tay nói:

- Bọn mày đừng làm vậy. Dù sao Cách Lâm cũng đã cho tao một con đường sống. Ông ta sẽ về nói với Sigma Varna rằng tao đã chết rồi. Giờ tạm thời tao sẽ không gặp thêm nguy hiểm nào nữa.

Sau đó, hắn quay người nói với Dã Thú:

- Dã Thú, mày ra chào hỏi với lão già đi, nói với lão người của Lang Nha đều đang ở đây, bảo lão đến đây gặp anh em.

- Vâng, đại ca.

Dã Thú nhận lệnh đáp.

Diệp Lăng Phi lại dặn dò Tiêm Đao:

- Mày đi gọi mấy đứa đã đến Vọng Hải đến đây, tao muốn gặp chúng nó. Tao bây giờ đang bị thương nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng, không sao cả. Dù sao thì tao cũng đã lâu rồi không được gặp chúng nó, tao rất muốn gặp chúng nó một lát, cứ như vậy đi nhé.

- Vâng!

Tiêm Đao đáp.

- Dã Lang, điện thoại của tao mất rồi, nhà cũng bị nổ tung, chắc chắn chuyện nàysẽ gây nhiều điều tiếng ẫm ĩ, mày giúp tao báo cho Tình Đình rằng tao đang ở trong bệnh viện quân khu, ở đây tuyệt đối an toàn, để cô ấy đỡ lo lắng.

Diệp Lăng Phi nghĩ thêm một lát rồi nhanh chóng nói thêm:

- Nếu cô ấy muốn đến thì mày chở cô ấy đến cho tao, tao nghĩ bà xã chắc đang rất lo lắng.

- Sa- tan, đại ca đừng lo, mấy việc này cứ để em lo. Trên đường đi đón bà xã đại ca em sẽ mua luôn cho đại ca một chiếc điện thoại mới, còn về chuyện biệt thự, Dã Thú đã giúp đại ca mua căn mới rồi, nó ở ngay cạnh căn biệt thự cũ thôi.

Diệp Lăng Phi vừa nghe, đã quay ngoắt sang phía Dã Thú, tra hỏi:

- Dã Thú, mày không dùng thủ đoạn gì khác chứ?

- Lão đại, anh yên tâm, em không dùng thủ đoạn nào khác đâu. Anh không biết chứ, tối hôm trước lúc biệt thự nhà anh phát nổ, những nhà xung quanh nhà anh lập tức muốn bán tống bán tháo biệt thự nhà họ đi, em thấy những tên chủ nhà chỉ định đầu tư chứ không định mua để ở, thấy tình hình như vậy, mấy tên ấy lo sợ nhà rớt giá nên vội vàng bán luôn.

Diệp Lăng Phi nghe xong bật cười thích thú, nói:

- Có phải những kẻ đó tưởng anh mày chết rồi không? Haha, còn nhà anh sẽ biến thành nhà ma ám những nhà xung quanh nhỉ?

- Lão đại, anh nói rất đúng!

Dã Thú cười theo phụ họa:

- Em tranh thủ thời cơ ép giá chút, mua đứt luôn hai căn biệt thự gần đấy rồi. Lão đại, giờ anh chọn trước một cái đi, rồi bao giờ anh với chị dâu cãi nhau, anh dọn sang cái còn lại, anh nói xem như thế có được không?

- Được cái mông!

Diệp Lăng Phi mắng:

- Tao cần nhiều nhà thế để làm gì, có phải tên tiểu tử nhà ngươi nhiều tiền quá nên không biết tiêu chỗ nào rồi phải không?

- Lão đại, em lỡ mua rồi, anh cứ ở đi.

Dã Thú cười hề hề nói:

- Lão đại, giờ em đi tìm lão già đây, ông ấy đang đợi tin tức của chúng ta đấy, ông ấy có dặn là bao giờ đại ca tỉnh thì phải lập tức báo cho ông ấy.

- Đi đi!

Diệp Lăng Phi xua tay Dã Thú mới đi khỏi phòng bệnh.

Dã Thú vừa rời đi, thì đám Tiêm Đao cũng rời đi, mỗi tên một hướng theo lệnh của Diệp Lăng Phi. Bọn chúng thấy Diệp Lăng Phi đã tỉnh nên cũng không quá lo lắng nữa. Chúng đều biết nên giãn ra lấy không gian cho đại ca chúng nghỉ ngơi.

Diệp Lăng Phi gật đầu bảo chúng hãy lui bớt về, không cần lo lắng vì ở trong bệnh viện quân khu hắn rất an toàn.

Đám anh em Diệp Lăng Phi về chưa lâu thì lão già và Trương Dược đến. Lão già nở nụ cười vui mừng hân hoan, Diệp Lăng Phi có thể nhìn ra sự quan tâm chân thật trong ánh mắt lão. Vừa bước đến giường Diệp Lăng Phi, lão đã cười nói:

- Tiểu Diệp, lần này cậu đúng là thoát chết trong gang tấc, có lời cảm thán nào muốn nói không?

- Cảm thán là cuộc đời quả thật rực rỡ, tôi nên tiếp tục chơi cho thỏa thích.

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Tôi vốn đã định xuống làm quỷ cùng Sa- tan bên dưới rồi ấy chứ, nhưng cuối cùng vòng vài vòng dưới địa ngục, thấy vô vị quá lại đổi ý, vòng lại trở về thế gian. Haha!

- Tiểu Diệp, cháu là người Trung Quốc, đến chỗ người phương Tây làm gì, không được, người Trung Quốc chúng ta sau khi chết đều xuống âm ti.

Trương Dược đứng bên lão già, cười phụ họa nói:

- Cháu đến nhà của người Tây, người ta đương nhiên không cần cháu.

- Vâng, Ông Trương nói rất đúng, cháu cũng nghĩ như vậy đấy ạ. Nhưng cháu cũng sợ Diêm Vương cũng không cần cháu, đến lúc đó, không phải cháu sẽ thành âm hồn lưu lạc hay sao?

- Thủ trưởng, ông thấy chưa? Tiểu Diệp đúng là rồng trong thiên hạ, vừa thoát khỏi cánh cửa tử thần đã đùa ngay được. Một ngày nào đó, tôi cũng phải cố gắng huấn luyện đám thuộc hạ bên dưới, cho họ học tập tinh thần dũng cảm kiên cường, đừng có cả ngày lo chuyện này chuyện khác rồi lại chẳng làm được gì ra hồn.

Lão già cười đáp:

- Đấy là việc của ông, tôi muốn xen vào cũng không được!

- Thủ trưởng ông không thể như vậy được, quân khu của tôi ban đầu là do ông đảm nhiệm chức vụ tư lệnh, sao ông giờ lại có thể buông tay ngay thế được, không được!

Trương Dược lại tranh thủ nói tiếp:

- Nói gì đi chăng nữa quân khu này cũng như đứa con mà ông đích thân nuôi dưỡng, là đứa con đích thân ông sinh ra, các quân khu khác đều là người ngoài, chỗ vũ khí lần này ông phải tranh giành hộ chúng tôi một chút, tôi thấy ít nhất ông cũng nên để cho chúng tôi phân nửa số đó, đến lúc đó tôi sẽ cho thành lập một đội quân đặc chủng, hoặc là đội cao thủ về vũ khí gươm đao, đến lúc đó, quân khu của chúng tôi sẽ vô cùng hùng mạnh, sẽ làm rạng danh ông, ông nói xem có đúng không?

- Giờ ông vẫn còn nghĩ đến chuyện đó à? Tôi nói rồi, chuyện đó tạm thời không bàn đến nữa.

Lão già nói với Trương Dược:

- Chúng ta đến là để thăm Tiểu Diệp.

- Ồ, tôi quên mất!

Trương Dược cười trừ nói:

- Đúng là tôi bị đám vũ khí trang bị ấy làm cho lóa mắt rồi, đầu óc lúc nào cũng chỉ nghĩ đến nó, suýt thì quên mất mục đích đến đây.

Diệp Lăng Phi nằm giường nghe hai vị lãnh đạo cấp cao nói về loạt súng ống đạn dược mà mình vừa thực hiện, bấy giờ không nhịn được cười nói:

- Tôi thấy việc này rất dễ dàng, chỉ cần đưa tiền cho tôi, tôi đảm bảo sẽ lại bán cho quân đội ít nữa.

- Thật không?

Trương Dược nghe xong, vội vàng cười nói:

- Được, cứ như vậy đi nhé,

Trương Dược chỉ quan tâm đến việc có bao nhiêu vũ khí được cấp cho quân khu của ông, còn lão già thì lo nhiều việc hơn, ông ta ngồi bên Diệp Lăng Phi, cười nói:

- Tiểu Diệp, có phải người của cậu đều đến Vọng Hải rồi đúng không?

Diệp Lăng Phi không biết ý định của lão già, hắn gật đầu nói:

- Ban nãy Dã Thú không nói với ông sao, ngày mai tôi sẽ gặp lại mấy anh em đã vào sinh ra tử cùng tôi.

- Nói thì cũng đã nói rồi, nhưng tôi vẫn muốn bàn bạc với cậu một chuyện.

Diệp Lăng Phi nhìn biểu hiện của lão già, hắn đã đoán được lần này lão già chưa chắc đã sắp xếp cho mình chuyện tốt đẹp gì.

Diệp Lăng Phi bèn cười nói:

- Lão già, quan hệ của chúng ta như thế nào, có nhất thiết phải câu lệ thế không? Có chuyện gì ông cứ nói đi. Chỉ cần là việc mà tôi có thể làm được tôi nhất định sẽ làm.

Lão già nghe xong, bật cười thích thú:

- Tiểu Diệp, tôi thấy tính cách này của cậu rất giống tính cách ban đầu tôi, nhiệt tình, tôi rất thích!

- Lão già, ông đừng tâng bốc tôi nữa, tôi nào có tài cán gì to tát, so với ông, tôi còn thua kém rất nhiều.

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Hay nói cách khác, ngộ nhỡ tôi mà không may động đến ông, một câu nói của ông thôi là tôi xong đời.

- Cậu nói gì vậy, tôi là người như vậy sao?

Lão già nói:

- Tôi chỉ muốn bàn với cậu là chuyện của tổ chức cậu, cậu xem có thể gia nhập…

Không đợi lão già nói hết câu Diệp Lăng Phi đã vội xua tay nói:

- Lão già, việc này tôi không thể tự quyết định một mình được, tôi cũng đã nói rồi, tổ chức Lang Nha là không chịu sự chi phối khống chế của tôi, tôi chỉ có thể thông qua chút ân tình riêng với các huynh đệ của Lang Nha để nhờ Lang Nha giúp đỡ, chứ tôi tuyệt đối không có cách nào quyết định vận mệnh của cả tổ chức.

Lão già cười đáp:

- Tiểu Diệp, ban nãy cậu vừa mới nói chỉ sợ động đến tôi, chẳng nhẽ bây giờ cậu nói với tôi những lời như vậy mà không còn sợ động đến tôi nữa hay sao?

- Lão già, ân tình giữa chúng ta là của chúng ta, nhưng, nếu như ông muốn thông qua tôi để huy động sức mạnh của Lang Nha thì quả thật việc này tôi không thể làm được. Nếu ông cứ nhất quyết ép tôi làm việc mà tôi đã không làm đươc ngay từ đầu thì cho dù bị mang tiếng là động đến ông, tôi cũng đành chịu.

Lão già lại cười nói:

- Nếu Lang Nha quả thật không thể gia nhập vào hàng ngũ quân đội, thì tôi có một đề nghị khác, tôi tin đề nghị này cậu nhất định sẽ làm được


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.