Diệp Lăng Phi ở chỗ Chu Hồng Sâm ăn cơm tối xong, chỉ ngồi lại một lát
rồi đi ngay. Chu Hồng Sâm nói là đi đến thị ủy, vì việc Diệp Lăng Phi
gặp phải chiều nay mà đã triệu tập hội nghị thị ủy, đương nhiên, Diệp
Lăng Phi không quan tâm đến chuyện đó.
Sau khi ra khỏi khu nhà, tay phải Diệp Lăng Phi cầm thuốc, tay trái cầm
điện thoại gọi cho Bành Hiểu Lộ. Buổi tối Bành Hiểu Lộ đi gặp Trương
Dược. Chuông điện thoại kêu bảy tám tiếng mới nghe thấy tiếng Bành Hiểu
Lộ từ trong điện thoại nói vọng ra.
- Diệp Lăng Phi, em đang nói chuyện với ông Trương, có lẽ sẽ về muộn.
Bành Hiểu Lộ dường như đã đoán trước được Diệp Lăng Phi gọi điện đến
muốn nói gì. Không đợi Diệp Lăng Phi nói, Bành Hiểu Lộ đã nói trước.
Diệp Lăng Phi nghe Bành Hiểu Lộ nói vậy xong, hắn cười nói:
- Hiểu Lộ, xem ra em rất hiểu anh, lại còn đoán được anh muốn nói gì, ừm vậy cũng tốt, anh không có chuyện gì khác nữa.
Bành Hiểu Lộ lại hỏi một câu:
- Thật không có chuyện gì khác ư?
Diệp Lăng Phi nói:
- Đương nhiên không có chuyện gì khác rồi. Hiểu Lộ, em cho rằng anh còn có chuyện gì khác nữa sao?
Không có chuyện gì khác thì em cúp điện thoại đây.
Người ta đều nói phụ nữ thay đổi nhanh đến mức chỉ cần nghe một tiếng
“vèo” , ngay sau đó bạn sẽ phát hiện phụ nữ họ đã thay đổi ngay rồi.
Diệp Lăng Phi lúc này cũng có cảm giác đó, không biết trong lòng Bành
Hiểu Lộ rút cuộc nghĩ gì. Ban nãy khẩu khí còn rất vui vẻ, nhưng vừa
chớp mắt, khẩu khí của Bành Hiểu Lộ đã khác rồi, hơn nữa khi Diệp Lăng
Phi còn chưa kịp hiểu gì thì Bành Hiểu Lộ đã cúp điện thoại rồi.
Diệp Lăng Phi để điện thoại xuống, lắc đầu. Người ta đều nói lòng dạ đàn bà khó đoán, bây giờ xem ra quả không sai chút nào. Diệp Lăng Phi đi
đến bên đường, vẫy một chiếc xe taxi.
Diệp Lăng Phi định về thẳng khách sạn nhưng không ngờ đi được nửa đường
thì tắc đường xe không đi được nữa nên đành phải xuống xe. Diệp Lăng Phi trong lòng thấy bực mình, muốn về khách sạn nghỉ ngơi một chút không
ngờ lại đen đủi quá, đi đến đây thì bị tắc đường.
Còi cảnh sát vang lên inh ỏi, Diệp Lăng Phi tay cầm thuốc đi về phía
trước mấy bước, hỏi một người đang đứng ở bên đường: Phía trước có
chuyện gì vậy, sao lại có nhiều xe cảnh sát đến vậy?
- Hình như là có một đôi nam nữ bị bắt cóc, mà kẻ bắt cóc họ là một kẻ tội phạm đang bị truy nã.
Diệp Lăng Phi nghe xong, hơi sửng sốt, không ngờ xã hội này lại loạn đến vậy. Diệp Lăng Phi rảo bước đi về phía trước, đi được khoảng hơn hai
mươi mét, vừa rẽ trái thì nhìn thấy phía trước đã bị cảnh sát căng dây
chặn lại không cho người ngoài đi vào.
Bảy tám chiếc xe cảnh sát đỗ quanh một chiếc taxi, ở cách chiếc taxi
không xa là một tòa nhà cao tầng, tòa nhà đó chưa làm xong, bên trong
tối đen ấy không nhìn thấy gì cả.
Cách Diệp Lăng Phi không xa, hai viêc cảnh sát thầm thì với nhau, một người khác nói:
- Tôn Hổ hẳn là ở trong toàn nhà đó, làm thế nào đây? Chúng ta cứ nên
cẩn thận một chút, Tôn Hổ là lính đặc công, chúng ta không thể đánh được với hắn, tôi thấy lần này Tôn Hổ phát điên lên rồi.
Hai viên cảnh sát nói rất khẽ, những lời sau đó Diệp Lăng Phi không nghe rõ lắm, những từ mấy câu nói của hai viên cảnh sát đó Diệp Lăng Phi đã
nghe ra được một số thông tin quan trọng. Qua báo chí Diệp Lăng Phi đã
biết chuyện về kẻ tên Tôn Hổ, Tôn Hổ là một lính đặc công, sau khi giết
vài người ở quê, gã bị liệt vào tội phạm truy nã. Diệp Lăng Phi nhìn
thấy tấm ảnh thông báo truy nã tội phạm trên báo, hắn biết ngay kẻ lang
thang mà hắn đã gặp trong công viên chính là Tôn Hổ. Qua thời gian ngắn
ngủi tiếp xúc với Tôn Hổ có thể thấy Tôn Hổ không phải là một kẻ tàn ác. Bên trong nhất định phải có nguyên nhân khác. Diệp Lăng Phi lúc đó
không hề chú ý nhiều đến chuyện này. Bây giờ lại nghe thấy cái tên Tôn
Hổ, Diệp Lăng Phi mới chú ý đến chuyện này. Hắn đứng lại, lấy thuốc lá
trên người ra, thầm nghĩ không biết hắn có nên vào xem hay không?
Tòa nhà đó vẫn chưa làm xong, một khoảng tối đen. Lúc này, xe cảnh sát
đã vây kín tòa nhà, ánh đèn không ngừng rọi về phía tòa nhà, còn có cảnh sát ở bên dưới tòa nhà nói vọng vào, chẳng qua chỉ là muốn Tôn Hổ nhanh chóng thả người ra, giơ tay đầu hàng. Nhưng ai chẳng biết mấy việc đó
chỉ là vô ích mà thôi, Tôn Hổ đã giết nhiều người đến vậy, dựa vào số
người mà Tôn Hổ đã giết, Tôn Hổ nhất định sẽ bị tuyên án tử hình, hơn
nữa, Tôn Hổ cơ bản sẽ không thả người.
Còi cảnh sát vang lên không ngừng. Ở tầng 11, 12 của tòa nhà, đôi nam nữ bị trói chặt hai tay, thu mình trong gian phòng mới chỉ xây được một
bức tường, cách chỗ bọn họ không xa là một cửa sổ không có chấn song,
cửa sổ đó không có bất kỳ cái gì để che chắn, mới chỉ xây được nửa bức
tường vẫn còn chưa làm xong.
Miệng Tôn Hộ ngậm một con dao găm, hai tay cởi bộ quần áo mặc trên người ra, để lộ ra chiếc áo ba lỗ bên trong, sau đó gã lấy điện thoại ra gọi
đến một số điện thoại.
Khi điện thoại kết nối xong, Tôn Hổ cầm con dao ra khỏi miệng, gã còn
chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy giọng nói có vẻ mệt mỏi của một người
phụ nữ ở trong điện thoại vọng ra:
- Ông xã, khi nào anh quay về?
Tôn Hổ ngừng lại giây lát rồi nói:
- Tôi không phải là chồng cô.
Người phụ nữ nghe thấy Tôn Hổ nói vậy xong, khẩu khí của cô ta lộ rõ sự cảnh giác hỏi:
- Sao anh lại lấy điện thoại của chồng tôi, chồng tôi ở đâu?
Tôn Hổ tỏ ra có vẻ bối rối, nói:
- Ồ, là thế này. Vì có việc phải làm nên tôi đã cướp xe và điện thoại
của chồng chị nhưng tôi bảo đảm không hề làm hại chồng chị, chồng chị
đang rất an toàn, chị cứ yên tâm.
Người phụ nữ đó nghe thấy Tôn Hổ nói vậy xong, trong đầu cô ta có thể
nghĩ được là hai chữ “bắt cóc”. Giọng cô ta không được như ban nãy nữa,
dường như khóc nức nở nói:
- Cầu xin anh, xin anh đừng làm hại chồng tôi, anh muốn gì tôi cũng sẽ đưa cho anh, chồng tôi là trụ cột trong nhà, cầu xin anh.
Người phụ nữ đó khóc lóc khiến Tôn Hổ không biết phải làm thế nào, tay
gã cầm con dao găm, trên khuôn mặt thật thà, phúc hậu hiện lên vẻ bất
đắc dĩ, gã vội vàng nói:
- Chị nghe tôi nói trước đã, tôi không hề làm gì chồng chị, chỉ là bảo
anh ta xuống xe, tôi nghĩ bây giờ có lẽ anh ta đã đi báo cảnh sát rồi.
Tóm lại, tôi không hề làm hại anh ta, tôi để xe đỗ ở…Chỗ này tôi không
quen lắm, tóm lại tôi chỉ biết tôi bị cảnh sát bao vây ở một tòa nhà
chưa xây xong, chị chờ một lát để tôi xem ở đây là chỗ nào…
Nói rồi Tôn Hổ dựa người về phía cửa sổ, đương nhiên gã không dám thò
đầu ra ngoài, Gã sợ bên ngoài có súng bắn tỉa, gã là lính đặc công đương nhiên biết rõ phải làm thế nào bảo vệ sự an toàn cho mình, để ở vào vị
trí có lợi cho mình.
Nhưng Tôn Hổ vẫn đánh giá cao cảnh sát ở tỉnh thành. Lúc này, không cần
nói là cảnh sát không hề có tay súng bắn tỉa nào mà ngay cả hiện trường
cũng không phong tỏa một cách an toàn, có không ít người dân đứng vây
quanh, lực lượng cảnh sát rõ ràng không đủ, phía sau còn có cảnh sát
tới, còn về súng bắn tỉa đến bóng dáng cũng không thấy đâu.
Tôn Hổ nhìn xung quanh, gã nhìn thấy một tấm biển quảng cáo lớn, tay cầm điện thoại nói:
- Tôi nhìn thấy rồi, thấy rồi, cách chỗ tôi khoảng năm mươi mét có một
tấm biển quảng cáo lớn, bên trên viết cái gì mà tương lai, bệnh viện
Tương Lai, không có lẽ là bệnh viện Rạng Quang, đúng, chính là biển
quảng cáo đó, cái gì, chị không biết chỗ này là chỗ nào?
Tôn Hổ nghe vậy xong, gã lại nhìn ra xung quang nói:
- Chị đợi thêm một lát, ồ, nhìn thấy tên của một tòa nhà, tên là khách
sạn Thắng Lợi, chị có biết chỗ này là chỗ nào không? Đúng, đúng, là
khách sạn Thắng Lợi, cái gì, tỉnh thành có mấy khách sạn Thắng Lợi? Điều này tôi không rõ. Ồ, tôi còn nhìn thấy một tòa nhà, ồ, đó là tòa nhà Di Động, bây giờ chỉ đã có thể biết tôi ở đâu rồi chứ, ừ, ừ, đúng, đúng,
tôi đang ở đó, tôi để xe ở dưới lầu. Cảnh sát hẳn là bao vây ở xung
quanh, tôi đảm bảo tôi không hề làm hỏng xe, còn điện thoại, tôi sẽ để
lại trong tòa nhà. Anh chị có thể đến lấy về. Hài, lúc đó nếu không phải vì muốn trả lại xe cho anh chị thì tôi cũng không lấy điện thoại làm
gì, được rồi, cứ vậy đi, chị đừng quên đến lấy xe đấy.