Mộ Văn cầm điện thoại, vừa nghe được Diệp Lăng Phi nói rằng có khả năng Mộ Thiên Dương vẫn còn sống, cô ta tỏ ra kích động quá mức, Mộ Văn cầm điện thoại, vội vàng hỏi:
- Diệp Lăng Phi, anh có thể nói rõ hơn một chút được không, tôi cảm thấy việc này rất khó tin, không thể làm cho người ta tin tưởng được, tôi vẫn luôn cho rằng Thiên Dương đã chết, nhưng đột nhiên anh lại nói với tôi, anh ta còn sống, anh nói làm sao tôi có thể tin anh được đây?
Diệp Lăng Phi nói:
- Mộ Văn, cô muốn tin thì tin, nếu như cô không tin lời tôi, vậy thì tôi cũng chẳng còn cách nào, tóm lại, những gì tôi cần nói thì tôi đều đã nói, còn thì phải xem cô làm như thế nào thôi!
Diệp Lăng Phi nói đến đây, lại bổ sung thêm một câu,
- Mộ Văn, cô đừng có mừng vội, mặc dù Mộ Thiên Dương còn sống, hắn ta cũng chẳng có bao nhiêu tình cảm với cô đâu, tin tôi đi, cảm giác của tôi thường rất chuẩn.
- Tôi tự biết cân nhắc!
Mộ Văn mở miệng nói xong liền cúp điện thoại, trong lòng lại nghĩ về chuyện mà Diệp Lăng Phi vừa nói, Mộ Văn thân là đặc công, cô đã trải qua rất nhiều khóa huấn luyện, nếuả như gặp phải chuyện khác, Mộ Văn còn có thể bình tĩnh lại mà cân nhắc, nhưng mấy chuyện tình cảm này chính là điểm yếu của cô, gặp được liền luống cuống tay chân, nếu không phải Diệp Lăng Phi vừa mới nhắc nhở cô, có lẽ Mộ Văn thật sự sẽ xem nhẹ một số chi tiết nhỏ trong chuyện này, ví dụ như chuyện mà Diệp Lăng Phi vừa mới nói, bản thân bó hoa kia chính là một điểm rất đáng ngờ, là ai tặng hoa cho cô? Mộ Văn nghĩ tới Mộ Thiên Dương, nếu thật sự là Mộ Thiên Dương tặng hoa cho mình, vậy thì mục đích của anh ấy là gì, giả chết tránh né nhiều năm như vậy, bây giờ lại tặng hoa cho mình, như vậy chẳng phải quá mức vô lý sao? Nếu như không phải Mộ Thiên Dương, vậy thì có thể là ai? Điều khiến cho Mộ Văn cảm thấy hoang mang chính là việc Thái Tiểu Ngọc muốn giết cô, rõ ràng, chuyện này không phải là ý của bản thân Thái Ngọc, Tiểu Cửu đã nói, Thái Tiểu Ngọc và cậu ta đều làm việc theo lệnh của Thái Duyệt, Thái Tiểu Ngọc muốn giết Mộ Văn hẳn là do mệnh lệnh của Thái Duyệt, nhưng vấn đề là làm sao Thái Duyệt biết được thân phận của Mộ Văn.
Bởi vì mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Mộ Văn không có thời gian ngồi lại suy nghĩ, bây giờ nghe được Diệp Lăng Phi nói vậy, Mộ Văn liền chỉnh lý lại một chút những suy luận của mình, nghĩ một lát, quả đúng như lời của Diệp Lăng Phi, tất cả những chuyện này không đơn giản như vẻ bề ngoài, nói không chừng đúng như Diệp Lăng Phi nói, kẻ đứng sau màn điều khiển tất cả những chuyện này chính là … Mộ Văn nghĩ tới đây, không có nghĩ tiếp nữa, hiện tại việc cần làm nhất chính là bắt được Thái Duyệt . . .
... ... ...
Tiểu Cửu không hề động đậy, cậu ta chỉ đứng yên một chỗ, để mặc cho Thái Ngọc điên cuồng hôn mình. Thân thể trần trụi của Thái Tiểu Ngọc, hai ngọn núi cao vút dính chặt lên ngực Tiểu Cửu. Tiểu Cửu có một loại cảm giác hít thở không thông, Tiểu Cửu tin tưởng Thái Tiểu Ngọc cũng sẽ có cảm giác này, cậu ta không cần động đậy, chừng nào Thái Tiểu Ngọc nhịn không được mà nói, cô ta sẽ tự buông ra. Rốt cục, đôi môi của Thái Tiểu Ngọc cũng rời khỏi môi của Tiểu Cửu, cô ta đưa mắt nhìn Tiểu Cửu, hai tay ôm chặt lấy eo Tiểu Cửu, nói:
- Tiểu Cửu, em không cho anh đi, anh đừng rời bỏ em!
- Tôi muốn tìm kiếm cuộc sống của tôi, cô còn có cuộc sống của cô, chúng ta không can thiệp chuyện của nhau!
Tiểu Cửu nói.
Thái Tiểu Ngọc không chịu được giọng điệu đó của Tiểu Cửu, cô ta liếm môi một cái, hai tay lần nữa ôm choàng lấy cổ Tiểu Cửu, cả người đầy mùi rượu, nói:
- Tiểu Cửu, em uống nhiều quá, em không biết cha. . . không, Thái Duyệt vào bằng cách nào, chuyện xảy ra sau đó em thật sự không nhớ rõ, chuyện giữa em và ông ta không phải như anh nghĩ đâu. Tất cả những chuyện này đều tại anh, là anh đột nhiên bỏ em mà đi, em mới uống nhiều như vậy, Tiểu Cửu, anh phải chịu trách nhiệm cho tất cả những chuyện này, nếu như anh muốn rũ áo ra đi, em chết cho anh xem!
Thái Tiểu Ngọc đã nhìn thấy chiếc dao găm đặt trên giường, cô quơ tay cầm lấy dao, mũi dao chĩa vào cổ mình, đưa mắt nhìn Tiểu Cửu, Tiểu Cửu không nhúc nhích, mắt vẫn nhìn về phía Thái Tiểu Ngọc. Mũi dao bắt đầu vạch phá làn da non mịn của Thái Ngọc, máu bắt đầu từ phía cổ Thái Tiểu Ngọc chảy ra, lúc này rốt cuộc thì Tiểu Cửu đã có phản ứng, giơ tay phải ra, chộp lấy cổ tay phải của Thái Tiểu Ngọc, đoạt lấy con dao, mở miệng nói:
- Tiểu Ngọc, em đùa kiểu gì vậy, thế này nguy hiểm lắm!
- Vậy anh phải chịu trách nhiệm với em!
Thái Tiểu Ngọc một lần nữa điên cuồng hôn lấy Tiểu Cửu, hai tay Tiểu Cửu chậm rãi giơ lên, cuối cùng, đôi tay cậu ta đặt lên lưng Thái Ngọc, vuốt ve lấy những đường cong tuyệt diệu, Tiểu Cửu đột nhiên dùng sức, ôm chặt lấy Thái Ngọc…
Khi Diệp Lăng Phi tỉnh lại thì trời đã sáng. Đêm qua ngủ muộn nên sáng nay dậy cũng muộn, cũng không có ai gọi hắn. Diệp Lăng Phi theo thói quen xoay người sang bên phải, choàng tay qua, đây là thói quen buổi sáng của hắn, ôm lấy Bạch Tình Đình, lại ngủ thêm một lúc. Nhưng lần này Diệp Lăng Phi lại ôm phải không khí, bên cạnh hắn không có ai. Diệp Lăng Phi thoáng cái tỉnh táo lại, nơi này cũng không phải là nhà của hắn, mà là nhà của Trương Lộ Tuyết .Giường này cũng không phải là giường của hai người, Diệp Lăng Phi ngồi dậy, nhìn đồng hồ, bây giờ đã là tám giờ. Diệp Lăng Phi đưa tay vò đầu, đêm qua thức quá khuya, hơn nữa trước đó lại cùng Trần Ngọc Đình triền miên, tiêu hao rất nhiều thể lực, Diệp Lăng Phi lại ngủ quên. Diệp Lăng Phi vội vàng mặc quần áo, đúng lúc vừa đẩy cửa phòng ra thì gặp được Vu Tiêu Tiếu đang ngái ngủ từ phía cửa đi ra.
- Chào buổi sáng, Diệp đại ca!
Lúc không có Bạch Tình Đình, Vu Tiêu Tiếu vẫn thường gọi Diệp Lăng Phi là đại ca theo thói quen, như vậy có vẻ thân mật, đương nhiên, gọi là anh rể cũng rất thân mật, chỉ có điều, gọi như vậy ít nhiều lại khiến cho Vu Tiêu Tiếu cảm thấy rất không thoải mái, phát sinh quan hệ với anh rể, chuyện như vậy nếu truyền đi vậy thì không dễ nghe, dù sao Bạch Tinh Đình chỉ là chị gái kết nghĩa của Vu Tiêu Tiếu, không phải là chị ruột. Vu Tiêu Tiếu cố gắng không để Diệp Lăng Phi có suy nghĩ như vậy, tránh cho sau này Diệp Lăng Phi không muốn tiếp xúc với Vu Tiêu Tiếu.
- Tiêu Tiếu, Tình Đình đâu rồi?
Diệp Lăng Phi nhìn bộ dạng này của Vu Tiêu Tiếu, đoán rằng Vu Tiêu Tiếu hẳn là vừa mới rời khỏi giường, Vu Tiêu Tiếu và Bạch Tinh Đình, Trương Lộ Tuyết ngủ cùng một chỗ, Vu Tiêu Tiếu vừa rời giường, chẳng lẻ là Bạch Tinh Đình còn trên giường ngủ? Diệp Lăng Phi quan sát cửa phòng, Vu Tiêu Tiếu lại ngáp một cái, rạng sáng tỉnh dậy, ngủ tiếp cũng có chút khó khăn, Vu Tiêu Tiếu cố ngủ nhiều lần, cuối cùng mới từ từ thiếp đi, hiện giờ cô còn chưa tỉnh ngủ, chỉ là muốn đi vệ sinh, không thể không rời giường.
- Em không biết, chị không trong phòng!
Vu Tiêu Tiếu nói xong, không đợi Diệp Lăng Phi hỏi lại, cô đã vội vàng chạy đến nhà vệ sinh. Diệp Lăng Phi trông thấy Vu Tiêu Tiếu uốn éo bờ mông chạy đi, hắn quay người lại, đi về hướng căn phòng đối diện hành lang, đó là phòng ngủ của Trương Lộ Tuyết. Đêm qua, Trương Lộ Tuyết, Bạch Tinh Đình và Vu Tiêu Tiếu ba người ngủ ở chỗ này, cửa phòng khép hờ, đẩy cửa phòng ra, liền thấy đúng như lời Vu Tiêu Tiêu nói, trong phòng không có ai, Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết hai người đều không ở trong phòng.
Diệp Lăng Phi đóng cửa phòng lại, vừa mới quay người, liền nhìn thấy Trương Lộ Tuyết mặc váy ngủ hai dây chẳng biết lúc nào đã đứng ở sau lưng của hắn. Từ chiếc cổ áo rất thấp có thể thấy rõ ràng khe ngực sâu hút. Dáng người của Trương Lộ Tuyết tuyệt đối là dáng người ma quỷ, cần lồi thì lồi, cần lõm thì lõm, nhất là bờ mông trắng tròn cong vểnh, càng khiến nam nhân mơ màng.
- Anh làm gì vậy?
Trương Lộ Tuyết hỏi trước.
- Không có gì, anh chỉ muốn biết Tình Đình đi đâu rồi!
Diệp Lăng Phi đi đến trước mặt Trương Lộ Tuyết, bàn tay đặt lên bờ mông vểnh cao của Trương Lộ Tuyết bóp một cái, hắn ngửi mùi hương từ trên người Trương Lộ Tuyết truyền đến, nhịn không được còn nói thêm:
- Thơm quá!
- Anh hôi chết đi được, nhanh đi đánh răng rửa mặt đi, còn nữa, bộ quần áo này anh còn mặc làm gì, đã bẩn lắm rồi, anh ở trong phòng chờ em, để em lấy cho anh một bộ quần áo khác!
Lúc Trương Lộ Tuyết nói chuyện, tay phải khẽ đẩy Diệp Lăng Phi một cái, cô nháy mắt ra hiệu cho Diệp Lăng Phi, ý bảo Diệp Lăng Phi nhìn xuống dưới lầu, Diệp Lăng Phi lúc này mới lưu ý đến Trương Khiếu Thiên đang ở dưới lầu đọc báo, Trương Lộ Tuyết nhỏ giọng nói:
- Cha ở nhà, anh chớ có làm loạn, bàn chải đánh răng các loại đều đã chuẩn bị đầy đủ cho anh rồi, anh rửa mặt xong thì ở trong phòng chờ em, em đi lấy quần áo cho anh!
Trương Lộ Tuyết nói rồi đi qua bên cạnh Diệp Lăng Phi, bước về phía phòng ngủ của cô. Diệp Lăng Phi lại nhìn xuống dưới lầu, Trương Khiếu Thiên vẫn đang đọc báo, Diệp Lăng Phi gãi gãi đầu, nghĩ đến những gì mà Trương Lộ Tuyết vừa mới nói, trong lòng thầm nghĩ chả nhẽ Trương Lộ Tuyết chuẩn bị cả đồ lót cho mình? Bàn chải đánh răng các loại quả nhiên đã được chuẩn bị tốt, đặt ở trên bồn lavabol, đều là đồ mới. Diệp Lăng Phi đánh răng, Vu Tiêu Tiếu đi vệ sinh xong đi đến bồn lavabol, cố ý quay về phía Diệp lăng Phi bĩu môi, rồi lại không nói một lời rời đi. Diệp Lăng Phi không hiểu được Vu Tiêu Tiếu làm thế có ý tứ gì, hắn rửa mặt xong, trở lại căn phòng hắn ngủ đêm qua, đã thấy Trương Lộ Tuyết ngồi ở cạnh giường đợi Diệp Lăng Phi, trên giường, bày một bộ quần áo mới, có quần áo mặc ngoài, có cả đồ lót.