Diệp Lăng Phi nói như vậy đã biểu đạt rất rõ ý tứ của hắn, Trịnh Khả Nhạc ở đầu dây bên kia cũng hiểu được, cô không hỏi nhiều, chủ động cúp máy, Diệp Lăng Phi cũng để điện thoại xuống, thở dài một hơi, nói:
- Là Trịnh Khả Nhạc!
- Ông xã, em không muốn biết!
Chu Hân Mính đảo mắt nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Em chỉ cần biết ông xã anh đang ở đây là được rồi, em chi muốn yên lặng ngắm nhìn anh!
Diệp Lăng Phi nghe Chu Hân Mính nói như vậy, trong lòng hắn lại càng cảm thấy áy náy, hắn ngồi dịch sang bên cạnh Chu Hân Mính, Diệp Lăng Phi vòng tay ôm eo Chu Hân Mính, hắn thẳng thắn nói:
- Hân Mính, anh thừa nhận là anh đã nói dối em, đêm qua, anh và... anh và cô ở bên ngoài!
Chu Hân Mính nở nụ cười, nói:
- Ông xã, chẳng lẽ anh quên nghề nghiệp của em là gì rồi sao, em là cảnh sát, chẳng lẽ ta ngay cả chuyện đó cũng không nhìn ra sao, chỉ có điều, em không muốn hỏi quá nhiều thôi. Ông xã, em tin rằng nếu anh yêu gia đình này, cho dù anh chơi bời ở ngoài như thế nào thì anh cũng sẽ về nhà, nếu anh không yêu gia đình, cho dù bọn em cứng rắn ép anh về, trái tim của anh cũng không ở đây nữa, ông xã, em chỉ cần biết anh yêu bọn em, như vậy là đủ rồi!
Đã có một người vợ như vậy mà Diệp Lăng Phi còn chưa thấy đủ, vậy thì chỉ có thể nói Diệp Lăng Phi đúng là quá ngốc. Diệp Lăng Phi ôm chầm lấy Chu Hân Mính, ghé môi hôn Chu Hân Mính, nói:
- Hân Mính, anh biết ngay là em sẽ hiểu cho anh mà, anh yêu em ...!
Chu Hân Mính cười cười, nói:
- Chỉ là, ông xã à, em vẫn phải nhắc nhở anh, trước khi anh chưa hiểu rõ được tâm ý của Tình Đình, tốt nhất là anh không nên để Tình Đình biết được. Em biết rõ Tình Đình đã vì anh, vì gia đình này mà đã nhượng bộ rất nhiều, em hiểu rất rõ cậu ấy, sức chịu đựng của cô ấy cũng có giới hạn thôi. Ông xã, anh không thể quá mức vượt qua giới hạn đó, nếu không, một ngày nào đó anh sẽ nhận ra mọi chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát của anh, em lo nếu thực sự đến ngày đó, em cũng không khống chế được!
Chu Hân Mính đây là đang nhắc nhở Diệp Lăng Phi một lần nữa, hi vọng Diệp Lăng Phi không muốn đắc ý mà làm càn. Diệp Lăng Phi sao có thể không biết những chuyện đó được chứ, hắn nói:
- Hân Mính, trong lòng anh hiểu mà!
- Hiểu là tốt rồi, ông xã, em cũng hi vọng cả nhà chúng ta có thể chung sống hạnh phúc, em không có ý gì khác, chỉ muốn gia đình chúng ta hòa thuận thôi!
Từ trong đôi mắt Chu Hân Mính lóe lên vẻ mê ly, cô thấp giọng nói:
- Đương nhiên, em cũng hi vọng ông xã anh không nên quá hoa tâm, như vậy không tốt cho sức khỏe đâu, ông xã, có lẽ anh nên chú ý đến thân thể mình một chút!
Diệp Lăng Phi nghe Chu Hân Mính nói như vậy, hắn liền bảo:
- Hân Mính, anh hiểu những chuyện này mà, khục, không nói nữa!
Diệp Lăng Phi phát hiện ra mình quả thật không biết nói như thế nào, Chu Hân Mính đây là đang nhắc nhở mình chú ý thân thể về mặt khác. Diệp Lăng Phi vừa định đổi đề tài trò chuyện với Chu Hân Mính, điện thoại của hắn đổ chuông, là Triệu Đào gọi tới. Chuyện ngày hôm qua là do Triệu Đào phụ trách, Diệp Lăng Phi cho rằng Triệu Đào gọi cú điện thoại này cho hắn là để nói về chuyện ngày hôm qua, nhưng lần này Diệp Lăng Phi đã hiểu lầm, Triệu Đào gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi là vì chuyện của Thái Hạo. Mấy hôm trước, Triệu Đào đã từng đề cập với Diệp Lăng Phi về Thái Hạo, lúc đó, Triệu Đào nói với Diệp Lăng Phi là chuyện của Thái Hạo tiến triển rất thuận lợi, có thể nhanh chóng cứu Thái Hạo ra khỏi ngục giam, Diệp Lăng Phi cũng không để tâm đến chuyện này lắm. Trên thực tế Thái Hạo quả thực có thể ra ngoài, chỉ là trước tiên phải đến bệnh viện kiểm tra hai ngày, sau đó mới có thể được thả, Thái Hạo bị thương cũng không nhẹ, cần phải trải qua xét nghiệm ở bệnh viện, mới có thể tiến hành phóng thích Thái Hạo, đương nhiên, những chuyện này chủ yếu là hình thức thôi. Diệp Lăng Phi nhận được điện thoại của Triệu Đào, hắn chần chừ một lát rồi hỏi:
- Ông nói là bây giờ sao?
- Đúng vậy!
Triệu Đào nói,
- Nhưng mà cần có người bảo lãnh, Diệp tiên sinh, anh sẽ bảo lãnh hay là ...?
Triệu Đào hỏi như vậy thì cũng bằng không hỏi, Diệp Lăng Phi sao có thể đi bảo lãnh cho Thái Hạo được chứ, thực ra trong lòng Diệp Lăng Phi còn muốn để Thái Hạo ngồi chơi xơi nước trong tù thêm mấy năm nữa, hắn cũng không muốn để Thái Hạo được ra ngoài sớm như vậy, nhưng không còn cách nào, ai bảo hắn đã nhận lời với Bạch Cảnh Sùng sẽ cứu Thái Hạo ra chứ. Bạch Cảnh Sùng và Bạch Tình Đình đều đã đến Bắc Kinh, cần phải báo chuyện này với Bạch Tình Đình một tiếng, trong lòng Diệp Lăng Phi, hắn vẫn rất băn khoăn về cảm thụ của Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình là vợ của hắn, Diệp Lăng Phi sao có thể không để ý đến cảm xúc của cô được chứ. Diệp Lăng Phi nói:
- Triệu cục trưởng, chuyện này tôi hiểu rồi, thế này đi, để tôi gọi điện thoại, lát nữa tôi sẽ liên hệ lại với ông!
Triệu Đào đồng ý, nói:
- Thế cũng được, Diệp tiên sinh, vậy tôi sẽ chờ điện thoại của anh!
Diệp Lăng Phi nói chuyện với Triệu Đào xong, hắn để di động xuống, nhìn Chu Hân Mính đang ngồi bên cạnh mình, nói:
- Tình Đình không muốn nhìn thấy em trai mình ra tù đâu, khục, kỳ thật ttrong lòng anh cũng không muốn để hắn ra ngoài, để hắn ở trong tù thì tốt hơn. Nhưng anh lại không làm khác được, ai bảo anh đã nhận lời với nhạc phụ rồi, bây giờ ngẫm lại anh cứ cảm thấy hối hận, biết thế hồi đó không đồng ý!
Chu Hân Mính cười nói:
- Ông xã, anh đã nhận lời rồi sao có thể nói từ chối được nữa đây!
Trong nội tâm Diệp Lăng Phi thật sự không muốn cứu Thái Hạo ra, ai biết Thái Hạo ra khỏi tù rồi sẽ gây ra chuyện gì chứ. Hắn gọi điện thoại cho Bạch Tình Đình, kể lại chuyện Thái Hạo sắp được tha cho Bạch Tình Đình nghe, đầu đây bên kia yên lặng một lúc lâu, mới nghe Bạch Tình Đình nói:
- Được ra ngoài là tốt nhất, như vậy thì cha cũng không cần lo lắng nữa!
- Tình Đình, nói thì nói như vậy, nhưng ai biết thằng nhóc đó được thả sẽ gây ra những chuyện gì!
Trong lòng Diệp Lăng Phi vẫn không cảm thấy chắc chắn về Thái Hạo, nói:
- Anh cũng không rõ chuyện này lắm, chỉ hi vọng thằng nhóc này không nên giở trò là tốt nhất!
- Ông xã, em đang ở cùng cha, để em nói lại với cha!
Đầu dây bên kia yên lặng một lúc lâu, sau đó mới nghe thấy giọng nói của Bạch Cảnh Sùng vang lên trong điện thoại, Bạch Cảnh Sùng nói:
- Tiểu Diệp, Tình Đình nói còn cần phải có người bảo lãnh nữa, đúng không?
- Vâng!
Diệp Lăng Phi nói,
- Con thì không thể đi bảo lãnh được, nhạc phụ thì lại đang ở Bắc Kinh, nếu không thì để Thái Hạo ở lại bệnh viện nghỉ ngơi mấy ngày, dù sao cũng sẽ không xảy ra chuyện gì nữa đâu!
Diệp Lăng Phi vừa nói ra những lời này, Bạch Cảnh Sùng ở đầu dây bên kia tỏ vẻ sốt ruột rồi, nói:
- Tiểu Diệp, con nghe cha nói, bây giờ cha có thể bay về, à, không, con có thể nói với vú Ngô để bà ấy đi bảo lãnh, dù sao Thái Hạo đã phải chịu khổ ở trong tù nhiều rồi, có lẽ nên để nó được điều trị thì tốt hơn. Tất nhiên cha nhớ rõ những gì đã hứa với con, cha sẽ không quên những chuyện đó đâu, Tiểu Diệp, con cứ yên tâm!
Diệp Lăng Phi nghe Bạch Cảnh Sùng nói như vậy, hắn lập tức hiểu ra ở trong lòng Bạch Cảnh Sùng, Thái Hạo luôn chiếm một vị trí quan trọng, Diệp Lăng Phi cảm thấy may mắn là lúc trước mình đã buộc Bạch Cảnh Sùng phải đồng ý những điều kiện của mình. Diệp Lăng Phi liền nói:
- Nhạc phụ, cha đã nói như vậy thì con cũng đồng ý thôi, con sẽ nói chuyện này cho vú Ngô, để bà ấy đi làm người bảo lãnh!
Diệp Lăng Phi thầm nghĩ mình không thể đi bảo lãnh được, vú Ngô là mẹ đẻ của Thái Hạo, để vú Ngô đi bảo lãnh đúng là sự lựa chọn hợp lý nhất. Bạch Cảnh Sùng ở đầu dây bên kia sau khi nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, dường như ông ta thở phào nhẹ nhõm. Diệp Lăng Phi không biết giờ phút này Bạch Tình Đình ở Bác Kinh đang có phản ứng như thế nào, nhưng hắn tin tưởng lúc này nhất định Bạch Tình Đình rất tức giận, mà cho dù chuyện này xảy ra với Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cũng sẽ cảm thấy tức giận. Diệp Lăng Phi đã đáp ứng Bạch Cảnh Sùng, hắn dập máy, không gọi điện cho vú Ngô mà trước tiên là gọi cho Triệu Đào. Sau khi nói chuyện điện thoại với Triệu Đào xong, Diệp Lăng Phi mới gọi điện cho vú Ngô, vú Ngô vừa nghe nói Thái Hạo có thể được thả ra, sự vui sướng bộc lộ từ ngay trong lời nói, luôn miệng cám ơn Diệp Lăng Phi bảy tám. Diệp Lăng Phi nói với vú Ngô đi đến chỗ nào để tiến hành thủ tục bảo lãnh, hắn nói lát nữa hắn cũng sẽ đi đến đó. Diệp Lăng Phi giải quyết xong chuyện này, hắn để điện thoại xuống, thấy Chu Hân Mính đang nhìn mình, Diệp Lăng Phi khẽ lắc đầu, nói:
- Đó là chuyện không thể nào thay đổi, đằng nào thì chuyện đã hứa với người ta anh cũng phải làm thôi!
Chu Hân Mính cười nói:
- Em chỉ muốn xem anh thế nào thôi, ông xã, anh bảo cuộc sống tương lai của chúng ta sẽ như thế nào?
- Em nói vậy là có ý gì?
Diệp Lăng Phi không hiểu cho lắm.
- Ông xã, nếu anh không hiểu thì cũng đừng cố hiểu nữa làm gì, em chỉ thuận miệng nói vậy thôi!
Chu Hân Mính cười cười, sau đó đứng dậy đi ra ngoài, chỉ để lại một mình Diệp Lăng Phi đang không hiểu chuyện gì.