Không hiểu tại sao Diệp Lăng Phi lại cảm giác có một dự cảm không lành,
hắn thấy rất kỳ lạ tại sao lại không nghe máy của mình, chẳng lẽ là
trong tình hình thế nào mà lại không tiện nghe máy của mình?
Diệp Lăng Phi lập tức nhớ ra số điện thoại này của mình là số mới, Bạch
Tình Đình vốn không hề biết đây là số điện thoại của mình, hoặc có thể
Bạch Tình Đình đang họp, vừa nhìn thấy số máy lạ thì lập tức từ chối.
Diệp Lăng Phi nghĩ đến đây lại cầm điện thoại lên tiếp tục gọi cho Bạch Tình Đình, lại gọi thêm hai lần nữa, măi đến lần thứ ba mới thấy Bạch
Tình Đình nghe máy.
-Ai?
Giọng của Bạch Tình Đình hiện rõ có chút bực bội.
- Bà xã, là anh!
Diệp Lăng Phi nghe giọng của Bạch Tình Đình hình như là tâm trạng rất không tốt, hắn cười nói:
- Bà xã, sao thế, gặp phải chuyện bực mình gì sao?
Bạch Tình Đình đang chạy xe, cô hẹn gặp Trương Lộ Tuyết ở quán cà phê.
Lúc nãy lần đầu tiên Diệp Lăng Phi gọi cho Bạch Tình Đình, Bạch Tình
Đình vừa nhìn thấy số lạ nên mặc kệ, kết quả là nó rung liên tục rất
nhiều lần, Bạch Tình Đình cảm thấy bực bội, mới chịu bắt máy. Tâm trạng
cô đang phiền muộn, lại chính là nguyên nhân từ Diệp Lăng Phi, sau khi
nghe giọng của Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình nhất thời không biết làm
thế nào cả.
- Em có việc, không nói với anh đâu!
Giọng Bạch Tình Đình trầm xuống, chỉ là nói câu này rồi cúp máy.
Diệp Lăng Phi sững sờ, theo như Diệp Lăng Phi thấy được hình như Bạch
Tình Đình gặp phải chuyện gì không vui, nhưng Bạch Tình Đình lại không
nói gì với hắn mà lại cúp máy. Diệp Lăng Phi gọi lại thì Bạch Tình Đình
đã tắt nguồn rồi. Diêp Lăng Phi cảm giác bên Bạch Tình Đình nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi, hắn có chút nằm không yên, suy nghĩ một lúc rồi
gọi Dã Lang vào, bảo Dã Lang lái xe chở mình đến Tập đoàn Quốc Tế Thế
Kỷ.
Dã Lang vừa nghe Diệp Lăng Phi định rời bệnh viện quân khu, lo lắng nói:
- Satan, bây giờ anh vẫn chưa tốt, nếu đi như vậy không được hay lắm đâu!
- Không có gì, chỉ là chuyện nhỏ thôi!
Diệp Lăng Phi từ giường bệnh bước xuống, hắn cười nói với Dã Lang:
- Tôi chỉ bị thương cánh tay trái, cùng lắm là bó nẹp không cử động
được chứ mây, cậu lái xe đưa tôi đên Tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ là được
rồi.
Dã Lang thấy Diệp Lăng Phi quyết đi cho bằng được, hắn cũng không nói thêm gì nữa, đành phải gật đầu đồng ý đáp:
- Được rồi!
Dã Lang giúp Diệp Lăng Phi mặc quần áo, vừa cùng Diệp Lăng Phi đi ra
khỏi phòng bệnh liền gặp Angel ngay trước mặt. Angel tay xách túi trái
cây, nhìn bộ dạng thì chắc là đến thăm Diệp Lăng Phi. Nhìn thấy Diệp
Lăng Phi và Dã Lang định đi ra ngoài, cô hỏi:
- Satan, anh định đi đâu thế ?
- Tôi phải đi Tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ, tôi lo Bạch Tình Đình có chuyện!
Diệp Lăng Phi không dấu diếm gì Angel, nói hết những lo lắng trong lòng mình. Angel nhìn Diệp Lăng Phi một cái rồi nói:
- Anh không biết là mình đã bị thương sao, nếu như bây giờ anh ra
ngoài, không sợ vết thương chuyển biến xấu đi sao, em thấy anh giao việc này cho em là được rồi, em sẽ đi thăm xem sao.
- Không cần thiết đâu, tự tôi đi là được rồi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Vết thương của tôi cũng không nặng, vết thương nhỏ này đối với tôi mà nói chẳng có liên quan gì cả. Angel, cô cùng với những người khác hãy
rời khỏi thành phố Vọng Hải này trước đi sẽ tốt hơn. Tạm thời bên tôi
không có chuyện gì.
Angel nhìn Diệp Lăng Phi, không thèm nghe
lời của Diệp Lăng Phi, cô bước lên hai bước đến bên cạnh Diệp Lăng Phi
nói với Dã Lang:
- Dã Lang, anh đi lái xe đến đây, để tôi dìu Satan!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Tôi không phải bệnh nhân gì cả, làm gì mà phải dìu tôi, thật là!
Bất luận Diệp Lăng Phi có nói thế nào thì Angel vẫn dìu Diệp Lăng Phi ra khỏi bệnh viện quân khu.
Dã Lang lái xe, Angel và Diệp Lăng Phi ngồi hàng ghế sau. Diệp Lăng Phi lại gọi cho Bạch Tình Đình mấy lần, kết quả điện thoại của Bạch Tình
Đình vẫn tắt máy. Tâm trạng của Diệp Lăng Phi trở nên có chút sốt ruột,
hối thúc Dã Lang lái xe nhanh hơn.
Angel nhìn thấy tâm trạng Diệp Lăng Phi có chút sốt ruột, cô ngồi bên cạnh an ủi:
- Satan, đừng lo lắng, em nghĩ vợ anh sẽ không có chuyện gì đâu, anh đừng có lo lắng thế.
Diệp Lăng Phi khẽ thở dài nói:
- Tôi cũng hy vọng Bạch Tình Đình không có chuyện gì, nhưng trước đây
chưa từng xảy ra chuyện thế này, tôi lo Tình Đình đã gặp phải chuyện gì
rồi.
Angel có chút đố kị, xưa nay chưa từng thấy Satan quan tâm
lo lắng cho mình như vậy, trong lòng Angel chợt thay đổi ý nghĩ, lại cảm giác bản thân có chút hẹp hòi, nói thế nào thi Bạch Tình Đình cũng là
vợ của Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi lo lắng cho vợ mình như vậy cũng là
lẽ tự nhiên. Angel nhớ lại Satan năm đó cũng rất quan tâm đến mình, đã
liều mạng vì mình, nghĩ đến đây Angel cảm thấy dễ chịu trong lòng nhiều
hơn.
Angel nhìn thất tâm trạng của Diệp Lăng Phi có chút lo lắng, cô chuyển đề tài nói:
- Satan, em nhớ rồi, việc lần trước anh nhờ vả em làm em thấy có chút manh mối, em sẽ tiếp tục theo dõi!
- Chuyện gì?
Diệp Lăng Phi ngạc nhiên, trong đầu hắn lúc này toàn nghĩ đến chuyện
của Bạch Tình Đình, đột nhiên nghe Angel nói câu này Diệp Lăng Phi nhất
thời không nhớ ra được. Đợi đến lúc câu của Diệp Lăng Phi cũng đã hỏi
rồi, Diệp Lăng Phi mới nhớ đến việc mình nhờ Angel.
Diệp Lăng
Phi hy vọng Angel giúp Trương Tuyết Hàn có thể tìm ra được kĩ thuật hoặc dược phẩm trị được bệnh tim của cô ấy, vì việc này Angel đã tốn không
ít công sức.
Angel vừa mới nhận được tin nước Mỹ có tổ chức cơ
cấu được sự hỗ trợ vốn của chính phủ đã phát triển nghiên cứu phương
diện này, theo tính toán thì thuốc tổng hợp này sẽ được nghiên cứu ra
trước cuối năm. Angel vốn định nhân cơ hội mình đến thành phố Vọng Hải
nhắc chuyện này trực tiếp với Diệp Lăng Phi, nhưng không ngờ vừa đến
thành phố Vọng Hải thì nghe được Diệp Lăng Phi xảy ra chuyện, đã khiến
cho Angel tạm thời chưa nhắc chuyện này với Diệp Lăng Phi.
Sau khi Angel nói chuyện này cho Diệp Lăng Phi biết, Diệp Lăng Phi gật gật đầu nói:
- Vậy thì phiền em theo dõi rồi!
- Satan, anh khách sáo với em từ lúc nào thế?
Angel nở nụ cười mỉm mê hồn, nói:
- Em có thể phục vụ cho Satan là niềm vinh hạnh của em.
Diệp Lăng Phi cười cười lại không nói gì.
Angel thấy Diệp Lăng Phi lại đưa ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lại hỏi:
- Satan, anh định chuẩn bị đối phó với ngôi trường Tử Vong đó thế nào?
Diệp Lăng Phi thu ánh mắt lại nghe Angel nhắc đến ngôi trường Tử Vong,
hắn nhíu mày lại, đưa tay phải ra nói với Dã Lang đang lái xe:
- Dã Lang, cho tôi điếu thuốc!
Dã Lang thò tay đưa thuốc qua, Angel nhận lấy rút một điếu ra đưa cho
Diệp Lăng Phi. Angel vừa châm thuốc cho Diệp Lăng Phi vừa nói:
- Có phải anh dự định mình sẽ đối phó với ngôi trường Tử Vong?
- Anh vẫn chưa đạt đến trình độ tự đại như the!
Tay phải Diệp Lăng Phi cầm điếu thuốc lên hút một hơi, rồi đặt tay phải trên khung cửa sổ xe đang mở, nói:
- Ngôi trường Tử Vong là nơi huấn luyện tôi, tôi rất hiểu thực lực của
ngôi trường Tử Vong này, tôi không thể tùy tiện đối phó với ngôi trường
Tử Vong này, tôi cần người giúp đỡ, không chỉ là người của Lang Nha, tôi còn cần sự giúp đỡ của chính phủ.
- Ý anh là muốn nói nhờ chính phủ địa phương điều động quân đội ra?
Angel hỏi.
Diệp Lăng Phi gật đầu nói:
- Tôi vẫn có chút quan hệ với bên đó, nói thế nào thì tôi và tổng thống bên đó cũng xem như là bạn bè, tôi định mấy ngày tới sẽ đích thân bay
đến đó, nói chuyện với bạn cũ nhờ hắn điều động quân đội bao vây tiễu
trừ ngôi trường Tử Vong. Đương nhiên tôi cũng không chỉ kỳ vọng vào quân đội triệt để bao vây tiêu trừ ngôi trường Tử Vong, tôi chỉ cần gây
thiệt hại cho ngôi trường Tử Vong, còn tôi sẽ đặt một cái hố trong ngôi
trường Tử Vong, chỉ cần vào cái hố chết chóc đó thì đừng có hòng nghĩ
đến chuyện sống mà rời khỏi.
Angel sau khi nghe xong những lời nói này của Diệp Lăng Phi thì đồng ý gật gật đầu nói:
- Em thấy được đó, không biết anh định khi nào hành động. Bây giờ người của tổ chức Lang Nha đều ở đây, lúc này là thời cơ thích hợp nhất,
chúng ta có thể cùng nhau hành động, tiến hành vây quét ngôi trường Tử
Vong.
- Tôi biết, tôi đang suy nghĩ là nên dùng người của Lang
Nhan hay không, vì chuyện này là chuyện của cá nhân tôi, tôi không muốn
người của tô chức Lang Nha vì việc cá nhân của tôi mà phải đổ máu.
Angel vừa nghe đã hiện nét không vui trên mặt, cô nói:
- Satan, sao anh có thể nói thế được? Tất cả chúng tôi đều xem anh như
người lãnh đạo tốt nhất của tổ chức Lang Nha, cho dù bây giờ anh có rời
khỏi tổ chức Lang Nha, nhưng mọi người trước giờ vẫn không thay đổi cách suy nghĩ đó, nếu không mọi người sẽ không từ các nước khác nhau đều
chạy đến thành phố Vọng Hải này, việc của anh chính là việc của chúng
tôi.
Diệp Lăng Phi nhìn Angel mỉm cười nói:
- Được rồi,
đây chỉ là cách nghĩ của cá nhân tôi thôi, vốn cũng chẳng nói không tìm
người của Lang Nha giúp, việc này tạm thời không nhắc đến nữa, bây giờ
tôi chỉ muốn đi xem bà xã của tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Trong lúc Diệp Lăng Phi, Angel và Dã Lang đang trên đường đến Tập đoàn
Quốc Tế Thế Kỷ thì Bạch Tình Đình đã chạy xe đến trước cửa quán cà phê.
Cô dừng xe lại nhưng chưa xuống xe liền mà là ngồi trong xe trầm tư một
hồi lâu, sau đó mới xuống xe.
Bạch Tình Đình bước vào một quán
cà phê có môi trường rất nho nhã, lúc này người trong quán cà phê cũng
không nhiều lắm, Bạch Tình Đình chọn một chỗ ngồi bên cửa sổ ngồi xuống
trước.
Phục vụ của quán cà phê bước tới, hỏi Bạch Tình Đình muốn uống gì. Bạch Tình Đình suy nghĩ rồi nói:
- Cho tôi một tách cà phê đen là được rồi.
Nhân viên phục vụ gật đầu rồi quay người rời khỏi.
Bạch Tình Đình có chút lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, cô đang suy nghĩ
đợi sau khi gặp Trương Lộ Tuyết, cô nên mở miệng như thế nào đây. Tâm
trạng Bạch Tình Đình lúc này rất hỗn loạn, cô cảm giác mình bị Diệp Lăng Phi lừa, cảm giác bị phản bội rất khó chịu. Bạch Tình Đình đã nghĩ đến
việc ly hôn nhưng lại thấy không nỡ rời Diệp Lăng Phi.