Trác Việt quả thật không ngờ được rằng mình đội mưa tới đón người, lại đón được một nhân vật không dễ trêu chọc.
- À, được rồi, tôi biết rồi!
Trác Việt nói,
- Chỉ có điều bà chủ không có mặt ở đây, tầm ảnh hưởng của một mình tôi ở chỗ này không tốt, hơn nữa thành phố Vọng Hải vốn chính là...!
Trác Việt còn chưa nói xong đã nghe Tử Nhi nói:
- Trác Việt, dù sao chúng ta cũng đã quen biết nhau lâu như vậy rồi, chúng ta nói thật nhé, chuyện lần này một khi xảy ra sai lầm thì không ai đủ sức gánh chịu đâu! Bà chủ đã từng nói qua rồi, nếu hành động lần này có vấn đề gì thì bà ấy không chỉ lấy mạng của chúng tôi mà còn lấy mạng của anh nữa đó, Trác Việt, bây giờ thì anh hiểu rồi chứ?
Trác Việt trong lòng thầm mắng, thật không ngờ mọi chuyện đã đến nước này rồi, sớm biết sẽ thành ra như vậy có lẽ anh ta đã phái người tới. Trác Việt thầm cảm thấy bất mãn, đương nhiên, anh ta chỉ dám bất mãn ở trong lòng thôi, nếu bảo anh ta biểu hiện ra ngoài thì anh ta không dám làm đâu. Mưa bên ngoài vẫn không ngớt, xe chạy trong mưa, phía trước là một màu trắng xóa, rất khó nhìn đường phía trước. Trong xe không có người ngoài, Trác Việt kêu lên:
- Cái thời tiết mắc toi này, thực đúng là xui xẻo mà, không biết có về được không nữa!
Hai chị em Thanh Nhi và Tử Nhi cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, trận mưa này dường như quá lớn, trong lòng hai cô cảm thấy sốt ruột, nếu trận mưa này cứ tiếp tục không ngớt làm sao hai người có thể hoàn thành nhiệm vụ mà Chu Ngọc Địch giao cho hai người được, hậu quả của việc không hoàn thành nhiệm vụ là như thế nào, hai người các cô đều hiểu rất rõ. Thanh Nhi nói:
- Trác Việt, anh cũng đừng oán trách nữa, người nên oán trách phải là chúng tôi mới đúng, vốn không có chuyện gì cả, đều là do cái tên Nagy đó muốn chúng tôi cùng đi, hỗ trợ hắn hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta mới bị ép phải trở về thôi, nếu không thì sao chúng tôi lại quay về chứ!
- Thanh Nhi, rốt cuộc là nhiệm vụ gì?
Xe phía trước ngừng lại, chiếc xe của Trác Việt cũng chỉ có thể ngừng lại theo, Trác Việt tỏ vẻ không vội vã, anh nhìn Thanh Nhi, nói:
- Nói nghe một chút, tôi nhất định sẽ giữ bí mật mà!
- Bí mật thì tất nhiên không thể tùy tiện nói ra được!
Thanh Nhi nói,
- Trác Việt, tốt nhất là anh không nên hỏi những chuyện này, chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được rồi, như vậy một khi xảy ra vấn đề gì, anh cũng có thể tiếp ứng cho chúng tôi. Lần này chúng tôi cũng lo lắng lắm, dù sao người đó cũng không phải một nhân vật dễ đối phó, hơn nữa lần này không thể xảy ra sơ xuất gì, nếu không chúng ta sẽ xong đời!
Trác Việt cau mày, Trác Việt không phải là một người đàn ông tầm thường, anh ta cũng là người đã trải qua nhiều sóng to gió lớn, còn chuyện gì mà chưa từng thấy qua. Anh ta nghe giọng điệu nói chuyện của Thanh Nhi cũng đã cảm thấy có gì đó, Trác Việt nghe từ trong lời nói của Thanh Nhi thì suy đoán lần này hai chị em Thanh Nhi trở về là để đối phó với một nhân vật lợi hại, ở thành phố Vọng Hải này, thật sự có thể trở coi là nhân vật lợi hại e là chỉ có Diệp Lăng Phi thôi, hơn nữa Diệp Lăng Phi cũng vừa mới về thành phố Vọng Hải, về mặt thời gian như vậy không khỏi quá trùng hợp. Chỉ có điều, lần này Trác Việt đã nghĩ lầm rồi, chuyện thời gian hoàn toàn là trùng hợp. Chỉ sợ hai chị em Thanh Nhi và Tử Nhi cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, Diệp Lăng Phi vừa mới trở về thành phố Vọng Hải, các cô cũng về đến thành phố Vọng Hải rồi, đó chỉ là do thời gian trùng hợp chứ không phải là biết rõ từ trước. Trác Việt không hỏi nữa, Thanh Nhi và Tử Nhi hai người cũng không nói gì. Trận mưa này cuối cùng cũng ngớt, tuy nhiên trên đường đã có rất nhiều vũng nước, nhưng tổng thể mà nói, mấy vũng nước này còn không giống Bắc Kinh, nếu không đã thành sông hồ rồi rồi. Đám người Trác Việt về đến hội sở giải trí Đại Phú Quý, dựa theo những gì mà Thanh Nhi và Tử Nhi nói, những người này không thể để cho người ngoài quấy rần, bọn họ còn có chuyện phải chuẩn bị, có lẽ chính là hành động gì đó. Trác Việt cũng không muốn dính dáng gì đến chuyện này, dựa theo những gì Thanh Nhi, chỉ cần đảm bảo năm sáu người kia được an toàn là đủ rồi, hành động lần này không cần Trác Việt tham gia, đó cũng là điều mà Trác Việt hi vọng nhật, không cho anh ta tham gia đúng là cầu được ước thấy, Trác Việt không muốn đi mạo hiểm như vậy, anh ta nói:
- Bây giờ tôi sẽ dành toàn bộ tầng ba cho các anh, nếu các anh có chuyện gì thì cứ nói với tôi, tôi xuống phía dưới xem tình hình thế nào thì tốt hơn!
Trác Việt nói như vậy hoàn toàn là lấy cớ để tránh đi, mưa lớn như vậy, làm gì có người tới chứ, huống chi gần đây chính phủ tiến hành chấn chỉnh nghiêm khắc, những nhân viên trong chính phủ cũng đã sớm phải phủi sạch quan hệ với hội sở giải trí Đại Phú Quý rồi, bọn họ không muốn bởi vì hội sở giải trí Đại Phú Quý cho mà khiến mình trêu chọc phải phiền toái, hiện giờ các quan viên trong chính quyền thành phố Vọng Hải ai cũng biết, hội sở giải trí Đại Phú Quý là nơi tốt nhất không nên có quan hệ, chẳng ai biết lúc nào thì thế cục thay đổi, vạn nhất đến lúc đó, truy cứu chuyện mình có quan hệ với hội sở giải trí Đại Phú Quý, vậy thì phiền phức to rồi. Hiện giờ thế đạo không ai nhìn rõ được, ai cũng không biết tiếp sau sẽ còn xảy ra chuyện gì, hiện giờ cách tốt nhất để tự bảo vệ mình là không nên với có quan hệ hội sở giải trí Đại Phú Quý, như vậy thì một khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào đó, cũng có thể tránh thoát được liên can. Thanh Nhi và Tử Nhi nào có biết những chuyện này, từ trước tới giờ, Chu Ngọc Địch chỉ đơn giản coi hai người là hộ vệ, không hơn, những chuyện của hội sở đương nhiên sẽ không nói cho Thanh Nhi và Tử Nhi, hai nha đầu này cũng không quan tâm tới những chuyện đó, các cô chỉ cần làm theo những gì Chu Ngọc Địch giao phó là đủ rồi, đó là quan điểm chung của hai người, hai người bọn họ không có ý nghĩ khác. Sau khi hai chị em nghe Trác Việt nói như vậy, Thanh Nhi khẽ gật đầu, nói:
- Được rồi, nếu chúng tôi có chuyện gì thì sẽ thông báo cho anh. Trác Việt, anh phải nhớ kỹ, hành động lần này rất quan trọng, một khi phạm phải sai lầm gì, không chỉ chúng tôi mất mạng, chỉ sợ ngay cả anh cũng có thể...!
Thanh Nhi còn chưa nói hết lời, đã nghe Trác Việt nói:
- Thanh Nhi, cái này cô đã nói rồi, không cần phải nhắc lại nữa, tôi nghĩ là tôi đã hiểu rõ rồi, cô cứ lo việc của cô đi!
Trác Việt nói xong liền quay người lại, bỏ đi ngay trước mặt Thanh Nhi, Thanh Nhi bị giọng điệu nói chuyện của Trác Việt làm cho bực mình, cô ta không ngờ Trác Việt lại nói với mình như vậy, hung hăng trợn mắt nhìn Trác Việt, nhưng trong lòng lại chỉ có thể liềm nén sự bực bội, lúc này không phải lúc để tức giận với Trác Việt, cô cũng có không ít chuyện cần làm. Đầu tiên là phải thương lượng về hành động lần này với Nagy, phải biết rằng, Nagy đã tự mình yêu cầu hai người bọn họ hỗ trợ. Trác Việt đi khỏi chỗ của Thanh Nhi, anh ta về tới phòng làm việc của mình, chỉ cần Chu Ngọc Địch chưa trở về, anh ta chính là lão đại ở chỗ này, những người ở đây đều phải nghe theo sự sắp xếp của hắn, Trác Việt rất ưa thích cảm giác như vậy, cảm giác được người ta tôn kính quả là rất thoải mái, tuy là trong lòng Trác Việt biết rõ ở trong mắt Chu Ngọc Địch mình chỉ là một sủng vật mà thôi, nếu Chu Ngọc Địch còn muốn mình thì mình vẫn còn tốt, nhưng nếu Chu Ngọc Địch không cần mình nữa mình sẽ trở nên rất thảm hại. Tuy Trác Việt không muốn như vậy, nhưng trong lòng anh ta biết rằng, anh ta không có sự lựa chọn nào khác.
Lần này Thanh Nhi và Tử Nhi lần này hành động theo mệnh lệnh của Chu Ngọc Địch, bởi vậy, tất cả yêu cầu của bọn họ Trác Việt đều hải thỏa mãn, vừa rồi anh ta đã thông báo cho thuộc hạ của mình, chỉ cần là yêu cầu của Thanh Nhi và Tử Nhi, bất kể là chuyện gì, đều phải làm theo mệnh lệnh của hai người đó, không cần thông báo lại cho anh ta. Đó cũng là vì Trác Việt không muốn dính vào phiền toái, cho nên mới an bài như vậy, nếu không thì anh ta còn phải tự mình đi làm, anh ta không muốn phiền toái như vậy nữa. Về phần năm sáu người xa lạ kia rốt cuộc có địa vị như thế nào, Trác Việt cũng không rõ lắm, chẳng lẽ cứ là lính đánh thuê thì sẽ được ưu đãi sao. Không phải Trác Việt chưa từng gặp qua lính đánh thuê, ở trong mắt Trác Việt không phải cứlà lính đánh thuê thì sẽ lợi hại, anh ta cũng đã gặp một số lính đánh thuê nhìn qua thì có vẻ rất lợi hại, nhưng trên thực tế lại khá kém cỏi. Chỉ là, theo phản ứng của hai chị em Thanh Nhi thì dường như những tay lính đánh thuê nayg lai lịch không nhỏ, Chu Ngọc Địch cũng rất coi trọng những tay lính đánh thuê này. Trác Việt ngồi ở chỗ bàn làm việc của mình, lấy một điếu thuốc, châm lửa hút, Trác Việt khẽ thở dài, nói:
- Xem ra lại là một chuyện rất phiền phức nữa, không biết những chuyện này có làm cho Vọng Hải long trời lở đất không, nếu như vậy thì có lẽ mình không cần phải ở lại thành phố Vọng Hải nữa, không biết tiếp theo mình sẽ đi đâu đây, có lẽ là sẽ ra nước ngoài!