Đô Thị Tàng Kiều

Chương 667: Chương 667: Ta sẽ là ác mộng của ngươi.




Vu Uy nằm ở trên giường bệnh. Mặt hoi sưng lên. Nhưng ngoài ra Vu Uy cũng không bị gì nữa. Vừa nhìn Vu Uy hình dạng này. Đã biết Vu Uy cố ý đòi tiền bạn trai Trần Thiến mà thôi.

Người khác đi thăm bệnh nhân hẳn là mang hoa quả đường sữa các loại gì đó nhung Diệp Lăng Phi không chỉ không mang cái gì. Ngược lại vừa đi vào trong phòng bệnh. Diệp Lăng Phi ngồi ở bên giường Vu Uy. Đưa tay lấy một quả táo trên tủ đầu giường bệnh. Lấy tay lau lau, răng rắc một tiếng, liền cắn một miếng lớn. Diệp Lăng Phi vừa ăn táo vừa nói:

- Vu quản lí ông bị sao vậy. Dang yên lành lại chạy đến bệnh viện. Hai ngày nay tôi không tới công ty. Cũng không biết chuyện này. Nếu như tôi biết ông nằm viện. Sớm đã ghé thăm ông một chút.

Diệp Lăng Phi nói tới chỗ này. Đem quả táo đã bị cắn một miếng lớn quơ quơ trước mặt Vu Uy oán giận nói:

- Vu quản lí. Ai mua quả táo chua vậy, nói cho kẻ mau táo kia. Lần sau cũng không thể ham rẻ. Đừng mua loại táo còn chưa chúi này. Nếu không sau này tôi đến thăm Vu quản lí thế nào chứ. Chua chết mất. Ản không nổi nữa.

Diệp Lăng Phi nói rồi đem quả táo ném lên trên tủ đầu giường, vỗ hai tay. Nhìn Vu Uy.

Vu Uy thấy Diệp Lăng Phi như vậy. Trong lòng mắng thầm: "Con mẹ nó ngươi là tới thăm ta sao, ta còn nghĩ là ngươi tới chỗ ta ăn đồ của ta đó."

Vu Uy vừa nhận được điện thoại của giám đốc bộ phận phòng bồi thường bảo hiểm. Hắn quan hệ với giám đốc bộ phận kia không tệ. Nghe nói Diệp Lăng Phi chạy đến phòng bồi thường làm loạn. Vu Uy trong lòng càng khó chịu.

Vu Uy vốn là không ưa Diệp Lăng Phi này. Thậm chí còn có chút chán ghét. Nếu như có thể tìm được lý do thích hợp trực tiếp đuổi Diệp Lăng Phi khôi công ty bảo hiểm Dân An. Vu Uy đã sớm cho Diệp Lăng Phi ròi khỏi công ty bảo hiểm Dân An. Lần này hắn nhận được điện thoại của giám đốc bộ phận phòng bồi thường xong. Trong lòng mừng thầm. Cuối cùng cũng có một cái cớ thích hợp đuổi Diệp Lăng Phi đi rồi.

Vu Uy đã vỗ ngực đảm bảo. Hai ngày nữa hắn quay về phòng. Lập tức sẽ khai trừ Lăng Phi.

Vu Uy vừa mới cúp máy. Trong lòng đang tính toán chuyện này thì Diệp Lăng Phi liền xuất hiện. Vu Uy này rất tham tài. Nếu như Diệp Lăng Phi biếu xén gì đó Vu Uy còn có thể suy nghĩ thay đối ý định của minh. Nhung đâu nghĩ đến Diệp Lăng Phi vào là ngồi ở bên giường ăn. Vu Uy vừa nhìn Diệp Lăng Phi ăn đồ của minh. Trong lòng liền hạ quyết tâm. Nhất định phải đuối Diệp Lăng Phi khỏi phòng mình.

Vu Uy quay sang phía Diệp Lăng Phi. Hắn nói hơi có chút khó khăn - mặt của hắn bị sưng lên, vừa nói liền cảm giác trên mặt rát như bị lửa thiêu vậy.

- Diệp Lăng Phi, đây là cậu đến thăm tôi sao?

Vu Uy hỏi.

- Đương nhiên là tới thăm ông.

Diệp Lăng Phi nói

- Tôi nghe nói ông bị người ta đánh tôi liền đến ngay, ông không biết con người của tôi rất quan tâm đến lãnh đạo sao. Cho nên phải sang đây xem quản lí thế nào.

Vu Uy vừa nghe Diệp Lăng Phi nói vậy trong lòng còn cảm giác dễ chịu một chút. Trong lòng nghĩ thầm: "Hừ. Tên kia cuối cùng cũng nói được một câu dễ nghe."

Vu Uy trong lòng vừa mới nghĩ tới đây. Chọt nghe Diệp Lăng Phi tiếp tục nói:

- Tôi nghĩ nếu như Vu quản lí bị trọng thương mà không được điều trị tốt. Tôi có thể giúp đỡ Vu quản lí tìm một cửa hàng bán quan tài. Tôi có một người bạn làm nghề này, tôi có thể bảo bạn tôi giảm giá 2 phần cho ông. A. . . Vu quản lí, ông làm gì trừng mắt nhìn tôi lẽ nào ông cảm thấy giá tiền này cao. Nghĩ cũng đúng, ông là lãnh đạo của tôi, nói thế nào cũng không thể lấy tám phần (80%). Được. Tôi sẽ bảo bạn tôi lấy ông năm phần thôi. Như vậy ông hài lòng chưa.

Vu Uy thiếu chút nữa bị Diệp Lăng Phi chọc giận đến đứt hơi. Mắt trơn trắng lên. Tay phải liên tục vuốt ngực, sắc mặt đỏ lên. Diệp Lăng Phi vừa nhìn Vu Uy như vậy, vội vàng đứng lên. Vẻ mặt thân thiết, nói:

- Vu quản lý, ông sao vậy. Có phải cảm thấy khó thở hay không. Lẽ nào ông đang hấp hối, nếu chết sớm như vậy không được đâu. Chí ít trước khi chết. Cũng phải đem sọ tiết kiệm và mật mã ngân hàng của ông giao cho tôi đã. Vu quản lí. Tôi không thé cứ đé ông chết như vậy được.

Diệp Lăng Phi nói rồi đi tới bên giường. Hai tay đặt ỡ trên ngực Vu Uy. Dùng sức ấn xuống, nói:

- Vu quản lí. Cảm thấy thế nào. Cảm thấy khỏe hơn chưa?

Vu Uy trong lòng hận không thể lấy dao giết Diệp Lăng Phi, vốn hắn chỉ là bị Diệp Lăng Phi làm cho tức giận nhất thời khó thở. Kết quả bị Diệp Lăng Phi đề xuống. Vu Uy liền cảm thấy trước mắt minh một mảnh tối đen. Thiếu chút không thở nổi.

Một lúc lâu sau. Vu Uy mới thở được bình thường, sắc mặt hắn đõ lên. Liên tục ho khan vài tiếng. Vu Uy trừng mắt với Diệp Lăng Phi quát:

- Cậu làm gì. Có phải cậu muốn giết ta không?

Diệp Lăng Phi vẻ mặt vô tội. Hiển nhiên rất ủy khuất nói:

- Vu quản lí. Tại sao ông có thể nói như vậy. Tôi nhìn thấy ông thiếu chút nữa không thở được. Tôi mới muốn giúp ông, ông xem bây giờ không phải ông có thé thở dốc sao. Nếu như không có tôi vừa rồi. Không biết ông có đi chầu Diêm Vương không nữa.

Vu Uy bị Diệp Lăng Phi chọc giận không nói lên lòi. Hắn lo lắng nếu mình còn nói chuyện với Diệp Lăng Phi như vậy. Sớm muộn gì sẽ bị tức chết. Vu Uy không nhịn được khoát khoát tay với Diệp Lăng Phi, nói:

- Được rồi. Được rồi. Chỗ tôi không còn chuyện gì. Cậu đi đi.

- Vu quản lí. Tôi vừa mới đến được một lát. Sao có thể đi ngay chứ.

Diệp Lăng Phi không chỉ không đi. ngược lại còn ngồi xuống. Thần thần bí bí nói:

- Vu quản lí, hôm nay tôi tới là có chuyện nói cho ông biết, ừm. Chuyện rất trọng yếu. Quan hệ đến sự an nguy của Vu quán lí.

- Cậu có thể có chuyện à? Cậu không nên ở chồ này nữa, coi như là tôi cầu xin cậu.

Vu Uy hiền nhiên không nhịn được nói.

- Cầu xin cậu mau đi đi.

- Vu quản lí, ông không nghe nhất định sẽ hối hận.

Diệp Lăng Phi cười nói.

- Lẽ nào Vu quản lý không muốn biết hôm nay Trần Thiến đi đâu?

Vu Uy vừa nghe Diệp Lăng Phi nhắc tới Trần Thiến. Trong lòng khẽ động. Chuyện này xác thực Vu Uy đã dùng không ít thủ đoạn. Chính là vì có được Trần Thiến. Bây giờ mắt thấy Trần Thiến sẽ tới tay. Lại nghe được Diệp Lăng Phi ra vẻ thần bí nhắc tới Trần Thiến. Vu Uy không tự chủ được hỏi:

- Cô ta đi đâu?

- Tôi biết Vu quản lí rất quan tâm Trần Thiến mà.

Diệp Lăng Phi lúc này lại bắt đầu thong thả. Hắn cũng không nóng nảy. Mà là dựa lưng vào ghế nói:

- Vu quản lí, ông nói ông ở đây cảm giác thế nào. Khi tôi tới. Đã nhìn thấy ở đây có không ít nữ hộ sĩ. Lớn lên đúng là rất khêu gợi. Vu quán lí, ông không có ý kiến gì sao.

Vu Uy hiện tại chỉ muốn biết Trần Thiên đi đâu. Hắn nào có lòng dạ nói chuyện phiếm với Diệp Lăng Phi. Thấy Diệp Lăng Phi nói toàn chuyện không đâu. Vu Uy thúc giục:

- Được rồi. Diệp Lăng Phi cậu cũng đừng thừa nước đục thả câu, có chuyện cứ việc nói thẳng đi.

- Vu quản lí, ông có vè gấp gáp vậy.

Diệp Lăng Phi cười nói

- Tôi vốn cũng khó hiểu, đang yên lành sao ông lại giao cho Trần Thiến nhiều nhiệm vụ như vậy. Mà cơ hồ đều là nhiệm vụ không thể nào hoàn thành. Bất quá hiện tại tôi suy nghĩ cẩn thận lại mới biết hóa ra Vu quản lí đã sớm chuẩn bị xong Kim ốc tàng kiều. Thủ đoạn này thật cao. Không phải người binh thường có thể làm được.

Vu Uy trầm mật xuống, miệng không vui nói:

- Diệp Lăng Phi. Cậu chớ nói lung tung. Tôi làm hết thảy cũng là vì muốn tốt cho Trần Thiến. Làm người mới không có áp lực sao được chứ?

- Tôi hiểu, tôi mới nói thủ đoạn này rất cao. Rõ ràng muốn Kim ốc tàng kiều. Nhưng lại làm ra vẻ giải quyết việc công; Vu quán lí ông thật sự làm cho tôi bội phục nha.

Diệp Lăng Phi nói rồi nhìn thoáng qua Vu Uy. Đã thấy Vu Uy sắc mặt âm trầm. Diệp Lăng Phi nhếch miệng nói tiếp:

- Vu quản lí, ông đừng tức giận vội. Con người của tôi lá gan rất nhỏ. Tôi nghe nói Vu quản lí còn có một số bạn bè hắc đạo. Tôi rất sợ Vu quản lí bảo những người bạn đó đến tìm tôi.

Vu uy thấy Lăng Phi nói ra chuyện này hắn cũng không sợ vạch mặt hừ lạnh một câu

- Biết là hay nhất. Diệp Lăng Phi cậu đúng là có chút cuồng. Thế nhưng ta đại nhân có đại lượng. Không so đo với cậu. Sau này cậu đừng đến phòng chúng ta làm. Tự từ chức đi.

- Vu quản lí, ông muốn khai trừ tôi sao?

Diệp Lăng Phi cười nói.

- Nhưng ông có bổn sự này không. Bây giờ ông còn đang nằm trong viện, ông lấy cái gì khai trừ tôi chứ.

- Ta chỉ cần gọi một cuộc điện thoại đến bộ phận quán lý nhân viên. Bộ phận nhân viên sẽ ngay lập tức làm thủ tục khai trừ cậu. Bây giờ cậu có thê trờ về chuẩn bị nghi việc đi.

Vu Uy vốn đã muốn chinh Lăng Phi. Hiện tại vừa lúc nói ra lời này. Vu Uy trong lòng thầm nghĩ:

- ngươi muốn đấu với ta sao. ngươi còn non lắm. Cũng không nghĩ xem mình là ai. Bây giờ thi khóc đi.

Diệp Lăng Phi nghe Vu Uy nói xong. Hắn không nhịn được nói:

- Vu quản lí. Vậy phiền ông tự minh khai trừ tôi thì tốt hơn. Tôi chỉ sợ bộ phận nhân viên khỏng dám khai trừ tôi. Được rồi. Giữa chúng ta không cần nói lời vô ích nữa. Tôi cùng lười nói chuyện phiếm với ông. Thực sự là lăng phí thời gian của tôi. Kỳ thực. Ta chủ yếu muốn nói cho ông biết Trần Thiến hôm nay đã đi tìm vợ ông.

- Tìm vợ tôi?

Vu Uy cả kinh. Bản năng phản ứng liền ngồi dậy. Hắn nhìn thẳng Diệp Lăng Phi. Hô lớn:

- Cô ta tìm vợ ta làm gì?

- ông nói có thể làm gì chứ. Còn không phải là đem chuyện này nói cho vợ ông biết sao. À, ông không nên tìm Trần Thiến gây phiền toái. Cô ấy bị tôi bảo đi đấy.

Diệp Lăng Phi bĩu môi, nói:

- Tôi bảo Trần Thiến đàm phán với vợ ông. Để vợ ông ly hôn với ông. Vu quản lí. Thế là tôi đã giúp ông một cái đại ân. Sau này nếu như ông thành công “Kim ốc tàng kiều”, nghìn vạn lần không nên quên công lao của tôi.

- Diệp Lăng Phi. Tao muốn giết mày.

Vu Uy sắc mặt trắng bệch. Hắn chỉ vào mũi Diệp Lăng Phi mắng:

- Con mẹ mày, mày cũng không nhìn xem tao là ai. Lại dám chọc tới tao. Mày có tin tao chỉ cần một cuộc điện thoại thì tiểu tử nhà mày sẽ không rời khỏi bệnh viện được không?

Diệp Lăng Phi cười lạnh nói:

- Vu quản lí. Được. Bây giờ tôi đang đây. Tôi muốn xem ông làm thế nào giết tôi. Tôi nghe nói có ông có bạn bè hắc đạo gì phải không. Tôi ngược lại cũng biết một chút.

Vu Uy vừa nghe. Ảm trầm nói:

- Diệp Lăng Phi. Mày thực sự là ngay cả chữ chết cũng không biết viết như thế nào. Nghe bang 3K chưa. Bạn tao chính là người của 3K. Mày có giỏi thì đừng đi. Bây giờ tao sẽ gọi điện thoại bảo bạn tao dẫn người qua đây.

- Ta kháo. 3K. Đại bang hội. Làm ta sợ muốn chết nha.

Diệp Lăng Phi vừa nghe liền cười lạnh nói:

- Vậy thì phiền ông gọi đến đi. À. Hay nhất là mang nhiều người vào.

Vu Uy bị Diệp Lăng Phi làm cho giận đến môi run run. Hắn lấy điện thoại di động ra. Bấm một số điện thoại. Vừa mới nói nói mấy câu. Điện thoại của Vu Uy đã bị Diệp Lăng Phi cướp lấy. Hắn cầm điện thoại nói:

- Này. Ta nghe nói mày là người của 3K. Rất có bản lĩnh nhỉ?

- Mày là ai?

Người nọ thanh âm bất thiện hỏi.

- Ta chính là người mà Vu quản lí nói là Diệp Lăng Phi. À. Có vấn đề gì sao?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Mẹ nó. Tên hỗn đản này thật kiêu ngạo. Nếu biết tao là người của 3K. Còn dám rầm rĩ như vậy. Mày sống đủ rồi à.

Người nọ mắng.

- Chán sống thì không dám nhận. Chỉ là gần đây cảm thấy chân tay ngứa ngáy. Muốn tìm mấy thằng trứng thối luyện tay một chút. Nghe nói 3K chúng mày có rất nhiều người. Hay là gọi hết đến đây. Để ta luyện tay một chút?

Diệp Lăng Phi nói.

- Được. Tiều tử mày chờ đó. Bây giờ tao lập tức tới.

Diệp Lăng Phi nghe thấy đối phương cúp điện thoại. Hắn nói:

- Vu quản lí. Ta quên hỏi tên bạn của ông. Tên hắn là gì vậy?

- Hỏa Pháo.

Vu Uy bĩu môi, nói:

- Ở thành phố Vọng Hài ai nghe đến tên Hòa Pháo thì dù là con nít ba tuổi cũng bị dọa cho nín khóc. Diệp Lăng Phi lằn này mày chết chắc rồi.

Diệp Lăng Phi không để ý đến Vu Uy. Mà là khóe miệng cười cười lấy điện thoại di động ra bấm số gọi. Chờ điện thoại vừa kết nối. Diệp Lăng Phi cười nói:

- Này. Anh nghe nói tên Hòa Pháo chưa, ừ. Chính là hắn. Tôi không nghĩ qua đă đắc tội hắn. Anh mau tới đây gặp tồi, nếu như anh đến muộn một chút thì anh không gặp được tôi nữa đâu. Tôi ở bệnh viện nhân dân số 3. Nhớ nhanh lên một chút đi.

Diệp Lăng Phi chính là làm trò trước mặt Vu Uy. Sau khi Diệp Lăng Phi gọi điện thoại xong. Hắn lại ngồi ở bên cạnh Vu Uy. Cười ha ha nói:

- Vu quản lí. Hai chúng ta tâm sự một chút, nói không chừng chờ một lát nữa ông sẽ thấy một hồi biểu diễn đặc sắc, ừm ta đảm bảo tuyệt đối đặc sắc, đặc sắc khiến cả đời ông cũng sẽ không quên ...

Khoảng chừng hơn hai mươi phút sau, dưới lầu truyền đến tiếng huyên náo, lúc này Diệp Lăng Phi đứng dậy. Bẻ bè ngón tay. Phát ra tiếng răng rắc răng rắc. Vừa lúc đó, điện thoại của Diệp Lăng Phi vang lên.

Diệp Lăng Phi nhận nghe điện thoại. Cười nói:

- Lúc nào thì diễn kịch vậy. Tôi chờ đến chán rồi.

Đây là điện thoại Tôn Hoành gọi tới. Tồn Hoành cười nói:

- Diệp tiên sinh. Anh còn không biết à. Kịch đâ diễn rồi.

- Vậy sao? Ở đâu?

Lăng Phi hỏi.

- Phòng chờ bệnh viện. Người của chúng ta đă bao vây người của 3K. Tồi đã đem chuyện này nói cho long đầu. Long đầu nói lần không thể thả 3K. Long đầu còn bảo tôi đa tạ anh. Đang lo không có cớ đánh 3K. Vừa lúc Diệp tiên sinh cho chúng ta cơ hội này.

- Chút lòng thành mà thồi. À. Tôi có một chuyện. Tên Tam Pháo kia giữ lại cho tôi. Tồi có việc với hắn.

Diệp Lăng Phi nói.

- Sở Thiếu Lăng tên hỗn đản này lần trước dám phái người ám sát tồi. Lần này tôi sẽ mang theo người của hắn đi tìm hẳn tính sồ. Sờ Thiếu Lăng hỗn đản này rốt cuộc có mặc kệ không đây. Thế nào, có hửng thú đi với tôi không.

Tồn Hoành vừa nghe. Cười nói:

- Chúng tôi tất nhiên muốn đi, làm gì mà không dám đi chứ. Lằn này đến nhìn bộ mặt bọn 3K một cái. Mẹ kiếp. Làm chúng ta mất đi mấy đường chủ. Lằn này. Cũng muốn đường chủ 3K phải chết.

- Xem anh nói kìa. Tồi là người đứng đắn. Chuyện của các anh không liên quan đến tôi. Tôi chỉ tìm Sờ Thiếu Lăng lấy một câu trà lời, vốn tồi thật không ngờ sẽ có cơ hội này.

Diệp Lăng Phi nói tới chỗ này. Nhìn Vu Uy ngồi ở trên giường sắc trắng bệch cười lạnh

- Nhờ có một tên ngốc quen biết người của 3K, ừ. không sai. Nhanh chóng giải quyết những người này. Nếu cảnh sát tới tồi cũng có thể giúp các anh làm nhân chứng.

- Giám đốc Diệp. Anh yên tâm. Chúng tôi xử lý chuyện này rất quen tay. Cho dù bị cảnh sát bắt. Cùng lắm thì chúng ta tống những người này vào, chẳng có gì đặc biệt.

Diệp Lăng Phi cười cười. không nói gì với Tôn Hoành. Hắn cúp điện thoại. Đi tới bên giường Vu Uy. Nhìn Vu Uy đã há hốc mồm. Cười lạnh nói:

- Vu quản lí. Ta dẫn ông đi xem kịch hay, cho ông xem một màn kịch mà khả năng cả đời này ông cũng chưa từng xem qua. Ta đảm bảo sẽ làm ông cả đời khó quên.

- Mày... mày là ai?

Vu Uy thẳng đến lúc này mới phản ứng lại. Hắn ý thức được Diệp Lăng Phi là một người mà mình căn bản không thể trêu vào.

- Ta là Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi cười nói.

- về phần lai lịch của ta. Ta chỉ có thể nói ông nên biết càng ít càng tốt. ông chỉ cần nhớ. Ta là ác mộng của ông là được.

Diệp Lăng Phi mạnh mẽ kéo Vu Uy đi ra khỏi phòng bệnh. Vào thang máy đi xuống tầng một. Chờ cửa thang máy vừa mờ. Vu Uy liền thấy tràng cảnh ở phòng chờ tầng 1. Hắn khó khăn hít một hơi.

Chỉ thấy từ phòng chờ tầng 1 cho đến ngoài cửa lớn bệnh viện. Tất cả đều là vết máu. Có tên cả người vẫn đang chảy máu, nằm trong vũng máu, mấy ngón tay bị chém đứt.

Ở bên ngoài cửa chính. Năm sáu chục thanh niên tay cầm khảm đao chạy ra phía ngoài. Trong đó hai gã thanh niên kéo một tên máu me đầy người đi ra khỏi cửa chính bệnh viện. Lên chiếc xe chờ sẵn bên ngoài.

những người này động tác vô cùng gọn gàng. Chém người người xong lập tức rút lui.

Diệp Lăng Phi kéo Vu Uy đi ra thang máy. Nhìn Vu Uy không ngừng nồn mửa. Diệp Lăng Phi cố ý đê Vu Uy đến gần một vũng máu. Hắn già bộ giọng kỳ quái nói:

- Vu quản lí, sao có nhiều người nằm ở đây vậy. ông xem những người này cả người đều là máu. Ta thấy cho dù cứu sống được. Cũng bị tàn phế. Thật đáng thương. Tuổi còn trẻ đă biến thành tàn phế. Haiz. Vu Uy, ông cẩn thận một chút. Ông dẫm lên ngón tay người ta kìa. Tuy nói ngón tay người ta bị chém đứt. Vạn nhất người ta còn muốn nối thì sao. ông nói có đúng không?

Vu Uy lúc này đã không nói ra lời. Hắn chỉ còn có thể nôn mửa. Diệp Lăng Phi vẫn kéo Vu Uy đến ngoài cửa lớn. Hắn buông tay ra. Vu Uy thoáng cái tê liệt ngã xuống bậc cửa.

Diệp Lăng Phi nhìn Vu Uy bộ dáng kia. Cười lạnh nói:

- Vu quản lí, bây giờ biết cái gì gọi là xã hội đen chân chính rồi hả, nghĩ rằng ông quen biết đám người này thì có thể muốn làm gì thì làm sao. Ta cho ông biết, hôm nay ta chỉ là cho ông một chút giáo huấn. Nếu như sau này đề ta nhìn thấy ông nữa. Ta cũng sẽ không dễ nói chuyên như vậy đâu. À. Thuận tiện nhắc nhờ một câu. Sau này không cằn phải đến công ty bảo hiểm Dân An làm nữa. Ta thấy ông nhanh chóng viết đơn từ chức thì hơn. Ta không muốn thấy ông ở công ty bảo hiểm Dân An, về phần khi ông về nhà. Vợ ông sẽ đối phó ông thế nào. Vậy sẽ là chuyện của ông. Nhớ kỹ. Gặp phải ta là bất hạnh lớn nhất cả đời ông. Ta sẽ là ác mộng của ông.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.