Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1866: Chương 1866: Tắc đường!(1)




Diệp Lăng Phi nghe Thanh Nhi nói như vậy, hắn cười cười, đặt tay phải lên vai Thanh Nhi vỗ vỗ hai cái, cười nói:

- Vậy được rồi, tiểu nha đầu, chuẩn bị một chút đi, chiêu này chúng ta sẽ lên đường, ừm, lái xe đến tỉnh thành, nhất định rất thú vị!

- Lái xe?

Dã Lang nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì sửng sốt, trong mắt lóe lên vẻ nghi hoặc, theo Dã Lang thấy không cần phải lái xe đến tỉnh thành, hắn há hốc mồm, cũng định hỏi rõ những gì Diệp Lăng Phi suy tính, nhưng khi nhìn Diệp Lăng Phi, Dã Lang lại thay đổi ý định, Diệp Lăng Phi làm như vậy là có mục đích, mình không cần phải hỏi Diệp Lăng Phi làm như vậy để làm gì, chỉ cần làm theo những gì Diệp Lăng Phi yêu cầu là được rồi. Diệp Lăng Phi đi ra khỏi bệnh viện, hắn lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Bạch Tình Đình, nói:

- Tình Đình, chiều nay anh định đi tỉnh thành, em chuẩn bị giúp anh một chút, không cần mang theo nhiều quá đâu, à, tiện thể hỏi thăm Hân Mính xem cô ấy có muốn đến tỉnh thành gặp cha không!

Lúc Dã Lang nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy bỗng nhiên hắn hiểu ra, chẳng trách Diệp Lăng Phi lại muốn lái xe qua đó, Chu Hân Mính và đứa trẻ không thể ngồi máy bay được, áp suất trên máy bay sẽ ảnh hưởng đến Chu Hân Mính và đứa bé, Diệp Lăng Phi dẫn Chu Hân Mính và đứa trẻ đến tỉnh thành, mục đích đơn giản là vì Chu Hồng Sâm. Diệp Lăng Phi không cần lo lắng chuyện ở thành phố Vọng Hải nữa, ở đây đã có người tại giải quyết chuyện này rồi, Diệp Lăng Phi không gọi Dã Lang và Dã Thú cũng đến tỉnh thành, mà gọi tới hai nhân viên chuyên lái xe của công ty bảo an, đồng thời gọi thêm cả Vương Vĩnh.

Hiện giờ, Vương Vĩnh đã trở thành trợ thủ của Diệp Lăng Phi, lần trước Diệp Lăng Phi đến Chương Châu cũng dẫn Vương Vĩnh theo, vốn Diệp Lăng Phi định để Tôn Hổ làm trợ thủ của hắn, nhưng Tôn Hổ bị trọng thương ở Chương Châu, không còn cách nào khác, Diệp Lăng Phi chỉ có thể bảo Vương Vĩnh đi theo hắn, nhưng mà, năng lực của Vương Vĩnh không tệ, Diệp Lăng Phi cảm thấy hài lòng, bởi vậy, lần này đến tỉnh thành Diệp Lăng Phi quyết định dẫn Vương Vĩnh cùng đi. Ngày hôm qua Diệp Lăng Phi mới quay trở về thành phố Vọng Hải, chiều nay đã phải đi tỉnh thành, gần như là ngựa không dừng vó, Diệp Lăng Phi không muốn như vậy, nhưng mà không khác được, ai bảo cứ liên tục xảy ra chuyện cơ chứ, khiến cho hắn phải chạy tới chạy lui như vậy.

Lúc Diệp Lăng Phi về đến nhà, Bạch Tình Đình đã thu xếp xong đồ đac, căng phồng cả một cái túi du lịch lớn, cũng không biết bên trong để cái gì nữa. Ở trong phòng của Chu Hân Mính, Chu Hân Mính đã chuẩn bị xong xuôi, Chu Hân Mính đã sớm muốn đến tỉnh thành để gặp cha mình, từ sau khi sinh con cô chưa gặp cha lần nào, Chu Hân Mính rất muốn được gặp Chu Hồng Sâm, không chỉ riêng Chu Hân Mính có ý nghĩ đó, ngay cả mẹ của Chu Hân Mính cũng có suy nghĩ như vậy, nghe nói Diệp Lăng Phi muốn đi tỉnh thành, mẹ của Chu Hân Mính cũng đến đây, còn có cả Chu Tiểu Linh đi cùng nữa. Sau khi ăn cơm trưa ở đây xong, Diệp Lăng Phi bảo Vương Vĩnh lái xe của hắn, chở Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình, cùng với Diệp Mính Đình, còn hai nhân viên lái xe kia, chia ra lái xe chở Chu Tiểu Linh, mẹ của Chu Hân Mính, hai chị em Thanh Nhi, Tử Nhi xuất phát từ thành phố Vọng Hải đi tỉnh thành. Sau khi ra đến đường cao tác, ước chừng khoảng hơn bốn giờ nữa sẽ đến tỉnh thành. Diệp Lăng Phi thấy xe đã ra đến đường cao tốc, hắn lấy điện thoại ra gọi cho Chu Hồng Sâm, sau khi người ở đầu dây bên kia nhấc máy, chỉ nghe giọng nói của Chu Hồng Sâm vang lên trong điện thoại:

- Tiểu Diệp, sao con lại gọi điện thoại cho cha vậy?

Diệp Lăng Phi nở nụ cười, quả thật mình và nhạc phụ rất ít khi gọi điện cho nhau, ngoại trừ việc tán gẫu với cha mình về những chuyện lợi ích quan trường, những thời gian khác gần như là chẳng nói năng gì với nhau, lúc này mình gọi điện thoại cho nhạc phụ, khó tránh khỏi sẽ khiến cho nhạc phụ của mình hiểu lầm mình lại có chuyện gì đó. Diệp Lăng Phi ngồi ở ghế phụ lái, cười cười, nói:

- Nhạc phụ, chẳng lẽ con không thể điện thoại cho cha sao?

Tiếng cười của Chu Hồng Sâm vang lên trong điện thoại, ông ta nói:

- Tất nhiên là cha không có ý đs, Tiểu Diệp, có lẽ là con cũng hiểu ý cha, chỉ vì cha cảm thấy lâu như vậy con không gọi điện thoại cho cha, bây giờ lại đột nhiên gọi điện thoại, cha theo thói quen nghĩ là có chuyện gì đó, cho nên mới hỏi như vậy!

- Không có chuyện gì đâu, chỉ là muốn cả nhà chúng ta đoàn tụ thôi!

Diệp Lăng Phi nói,

- Đã lâu lắm rồi cả nhà chúng ta không ngồi chung với nhau, nhạc phụ, con nghĩ là chúng ta có thể đoàn tụ ở tỉnh thành!

- Con nói là ở tỉnh thành sao?

Khi Chu Hồng Sâm nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, ông ta dừng lại một chút rồi hỏi:

- Bao giờ vậy?

- Nhạc phụ, khi nào thì cha có thời gian?

Lúc Diệp Lăng Phi gọi cú điện thoại này, hắn đã ở trên đường cao tốc rồi, nhưng Diệp Lăng Phi lại cố ý hỏi Chu Hồng Sâm. Chu Hồng Sâm nào biết được giờ phút này Diệp Lăng Phi đã trên đường cao tốc đến tỉnh thành rồi, ông ta còn tưởng rằng Diệp Lăng Phi chưa quyết định, muốn nghe ý kiến của mình, ông ta do dự một lát rồi nói:

- Dạo này cha cũng không có nhiều thời gian lắm, phải biết rằng trung ương đã điều động rồi, có thể cha sẽ nhậm chức ở ủy ban khoa học quốc gia, trước mắt, cha phải sắp xếp chuyện ở tỉnh thành, có rất nhiều chuyện chờ cha xử lý ...!

Chu Hồng Sâm còn chưa nói xong, đã nghe Diệp Lăng Phi cười nói:

- Nhạc phụ, nếu dạo này cha không có thời gian thì chắc là con đã nghĩ lầm, bây giờ đã bọn con đã ở trên đường cao tốc rồi, ngoài con và Hân Mính cùng với con gái của con ra thì còn cả nhạc mẫu nữa, bọn con đã ra đến đường cao tốc rồi, cha không thể bảo bọn con quay đầu lại được chứ?

Diệp Lăng Phi vừa nói ra những lời này, Chu Hồng Sâm ở đâu dây bên kia hiển nhiên có chút bất ngờ không kịp phản ứng, không ngờ mấy người Diệp Lăng Phi đã ở trên đường rồi, lúc trước Chu Hồng Sâm nghĩ Diệp Lăng Phi chỉ thuận miệng nói như vậy, cho nên, Chu Hồng Sâm không có để trong lòng, nhưng bây giờ nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, Chu Hồng Sâm mới biết được lần này Diệp Lăng Phi không nói chơi, Diệp Lăng Phi thật sự muốn tới tỉnh thành. Chu Hồng Sâm rõ ràng tỏ ra bối rối rồi, ông ta hạ giọngm nói:

- Tiểu Diệp, cha không cần phải giấu con, có một số việc hiện giờ cha còn chưa xử lý xong, bây giờ nếu để người nhà của cha đến đây thì có thể sẽ khiến một số việc trở nên xấu đi đấy!

Chu Hồng Sâm nói xong, liền Diệp Lăng Phi mở miệng hồi đáp:

- Nhạc phụ, con cho rằng mỗi người chúng ta không ai là kẻ ngốc cả, có một số việc chỉ là không muốn nói ra mà thôi. Nhạc phụ, con hi vọng cha có thể hiểu được ý của con muốn nói, con nghĩ là sẽ không có chuyện gì đâu, mọi người đoàn tụ với nhau không tốt sao? Nhạc phụ, nếu cha thật sự cứ tiếp tục lo lắng những chuyện như vậy thì cuộc sống của cha sẽ rất mệt mỏi đấy, như vậy cũng không hay đâu!

Chu Hồng Sâm ở đầu dây bên kia trầm mặc một lát, không thể phủ nhận những gì mà Diệp Lăng Phi nói rất đúng, trong lòng Chu Hồng Sâm cũng phải thừa nhận Diệp Lăng Phi nói quả thật rất có đạo lý, chuyện ông ta có người phụ nữ khác ở bên ngoài không phải là lời đồn đại hay lời nói nhảm nữa, nói khó nghe một chút là trên cái thế giới này không có tường nào mà không lọt gió, nếu như có ai đó luôn lo lắng chuyện của mình bị người khác biết được thì chỉ có thể nói bản thân kẻ đó là đồ ngốc, người khác đã sớm biết chuyện của anh ta rồi, nhưng không nói ra mà thôi. Chu Hồng Sâm lo lắng nhất là những điều này, ông ta trầm mặc một lát, dường như đã làm ra quyết định, nói:

- Tiểu Diệp, con nói không sai, quả thực cha không nên tiếp tục lo lắng như vậy nữa, chứng nào thì con sẽ tới tỉnh thành?

- Chắc khoảng bốn năm tiếng nữa!

Diệp Lăng Phi nói,

- Con đã đặt phòng khách sạn rồi, ngay ở khách sạn quốc tế của tỉnh thành, nhạc phụ, khi nào đến khách sạn con sẽ gọi điện thoại cho nhạc phụ, đến lúc đó, chúng ta sẽ gặp mặt!

Diệp Lăng Phi nói đến đây lại bổ sung thêm một câu,

- Để xem con gái đáng yêu của con!

Chu Hồng Sâm cười nói:

- Được, vậy thì cha sẽ đợi điện thoại của con!

Diệp Lăng Phi để điện thoại di động xuống, hắn tựa đầu vào ghế, nói:

- Thật là mệt quá đi mất, tôi chợp mắt một lát, Vương Vĩnh, lái xe cho tốt nhé, đừng lại nhanh quá, tôi giao phó tính mạng cả nhà tôi vào tay anh đấy, anh phải biết rằng nhiệm vụ của anh rất nặng nề đấy!

- Diệp tiên sinh, ngài cứ yên tâm đi, tôi lái xe thì ngài cứ yên tâm, từ trước tới giờ chưa xảy ra vấn đề gì đâu!

Vương Vĩnh cười nói,

- Ngài cứ yên tâm mà ngủ, chờ khi nào ngủ dậy ngài đã thấy là đến tỉnh thành rồi!

Diệp Lăng Phi cười cười, nói:

- Vậy thì tốt, thế thì tôi ngủ đây!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.