Hơn bốn giờ sáng Diệp Lăng Phi mới về đến biệt thự, tiếng hắn trở về đã khua động đến Bạch Tình Đình vẫn chưa thể nào ngủ được, từ lúc Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính rời khỏi biệt thự
nửa đêm, Bạch Tình Đình không tài nào chợp mắt được.
Nghe tiếng động cơ ô tô từ bên ngoài vọng vào, Diệp Lăng Phi
liền ngồi dậy khỏi giường, cô không bật đèn mà là mò trong
bóng tối mở cửa phòng ra. Lúc Diệp Lăng Phi lên lầu Bạch Tình
Đình đã đứng ở cửa bậc thang nói nhỏ:
- Ông xã, Hân Mính không về sao?
Diệp Lăng Phi lúc này mới chú ý đến Bạch Tình Đình đang đứng ở cửa cầu thang, hắn đến trước mặt Bạch Tình Đình nói nhỏ:
- Hân Mính còn bận bên đó, anh về trước. Bà xã, em mau vào ngủ đi!
- Em ngủ không được!
Mái tóc của Bạch Tình Đình xõa ngang vai, nơi cổ áo rộng lộ ra một màn trắng mịn mê hồn, cô nhẹ nhàng nói:
- Ông xã, em có thể ngủ phòng anh không?
- Em sao thế?
Diệp Lăng Phi thắc mắc hỏi.
- Không sao, chỉ là cảm giác có chút thấp thỏm trong lòng, sau khi anh và Hân Mính đi em chẳng tài nào chợp mắt được!
Bạch Tình Đình nhẹ nhàng nói.
- Ừm, vậy vào phòng anh đi!
Diệp Lăng Phi nói xong ôm eo Bạch Tình Đình cùng cô bước vào
phòng hắn, Diệp Lăng Phi không bật đèn, hắn cởi quần áo ngoài
ra chỉ còn mặc độc chiếc quần lót màu đen leo lên giường. Bạch Tình Đình nằm trong lòng Diệp Lăng Phi âu yếm hỏi:
- Ông xã, Hân Mính rốt cuộc đã gặp phải vụ án lớn gì thế?
- Không có gì đâu, bà xã, em đừng hỏi nữa, hãy ngủ sớm đi!
Diệp Lăng Phi kéo chăn lại đắp lên người hai người, tay phải hắn đặt trên người Bạch Tình Đình nhẹ nhàng nói:
- Có chuyện gì ngày mai hẳn nói sau!
Bạch Tình Đình nhìn thấy Diệp Lăng Phi có vẻ hơi mệt mỏi, cô
đưa tay ra ôm Diệp Lăng Phi, bộ ngực đầy đặn của Bạch Tình Đình húc vào ngực Diệp Lăng Phi, cô âu yếm nói:
- Ừm, vâng!
Lúc Bạch Tình Đình tỉnh dậy thì Diệp Lăng Phi đã không còn ở bên cạnh cô nữa, Bạch Tình Đình bước xuống giường dụi mắt
nhìn đồng hồ thấy đã gần mười giờ sáng rồi, Bạch Tình Đình
tự trách mình ham ngủ, sao có thể dậy muộn thế này chứ,
chẳng lẽ nguyên nhân là vì được ngủ trong lòng Diệp Lăng Phi?
Bạch Tình Đình đoán mò một hồi rồi bước ra khỏi phòng Diệp
Lăng Phi, vừa đụng Diệp Lăng Phi đang trở vào phòng. Diệp Lăng
Phi nhìn thấy Bạch Tình Đình đã tỉnh giấc thì há miệng hôn
một cái lên má cô rồi nói:
- Bà xã, mau đi tắm rồi ăn cơm thôi!
- Bọn Điền Phong đâu?
Bạch Tình Đình hỏi.
- Điền Phong và Hứa Duy mới sáng sớm đã ra ngoài rồi, có thể là đi chơi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Anh cũng không hỏi, mấy chuyện thế này cũng chẳng hỏi được gì.
- Ừm!
Bạch Tình Đình mơ màng đáp một tiếng rồi buộc miệng hỏi:
- Hân Mính đã về chưa?
- Sáng nay Hân Mính gọi điện về bảo việc bên đó còn rất phức tạp, mấy ngày nay chắc sẽ không về nhà đâu!
- Ông xã, rốt cuộc là vụ án gì vậy?
Bạch Tình Đình hỏi.
Diệp Lăng Phi nhìn Bạch Tình Đình, suy nghĩ một lúc cuối cùng nói:
- Ông nội của Tiêu Vũ Văn bị người ta giết chết rồi!
- Cái gì?
Bạch Tình Đình sững sốt.
- Chuyện này thật sao?
- Ừm!
Diệp Lăng Phi nói.
- Bà xã, nội tình bên trong còn rất nhiều, như vậy đi, em cứ
đi tắm trước, thay đồ xong đến lúc đó anh sẽ nói cho em biết!
- Vậy cũng được!
Bạch Tình Đình vội vàng chạy về phòng mình.
Diệp Lăng Phi đang ngồi trong phòng khách xem ti vi, tin tức của
kênh truyền hình thành phố Vọng Hải cũng chỉ đăng một vài tin
tức khác, cái tin tức gì mà mở rộng bãi tắm, rồi thăm hỏi
các lão hồng quân lãnh đạo chính phủ Thành phố, không nói lời nào đến vụ án đẫm máu xảy ra đêm qua. Diệp Lăng Phi có thể
tưởng tượng được những tin tức như thế này nhất định sẽ được
bịt kín lại vì sức ảnh hưởng của nó quá lớn.
Chu Hân Mính ở bên đó hơn tám giờ sáng mới gọi điện cho Diệp
Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cũng chính vào lúc đó đã thức dậy, vì
Bạch Tình Đình còn đang ngủ ngon lành vốn chẳng nghe thấy
tiếng chuông điện thoại của Diệp Lăng Phi.
Chu Hân Mính bận rộn cả đêm, lúc cô gọi điện cho Diệp Lăng Phi cũng
chính là lúc Chu Hân Mính vừa mới nhận được báo cáo chi tiết
của phòng kĩ thuật đưa ra, theo như báo cáo mà phòng kĩ thuật
viết cho thấy, hầu như những đầu đạn trên người nạn nhân đều
không phải là loại đầu đạn tự chế mà là do một loại vũ khí
hỏa lực mạnh bắn ra, bước đầu có thể loại trừ vũ khí tự
chế thường thấy trong nước.
Chu Hân Mính nhận
được báo cáo này liền lập tức gọi cho Diệp Lăng Phi, cô muốn
nhận được một chút sự giúp đỡ nào đó từ phía Diệp Lăng Phi.
Sau khi Diệp Lăng Phi nghe xong suy nghĩ một lúc mới nói:
- Hân Mính, lúc này anh rất khó kết luận được, có khả năng
là vũ khí chế tạo từ Mỹ, cũng có khả năng là vũ khí chế
tạo từ Liên Xô, hoặc cũng có thể là vũ khí được chế tạo từ
các quốc gia khác, nói thế nào đi nữa thì anh cho rằng việc
này rất không đơn giản, nếu thật sự là bang 3K làm, vậy anh
chỉ có thể bang hội sắp bị trừ khử, vì bọn họ đã có vũ
khí với lực sát thương mạnh, rất dễ dàng gây nên ảnh hưởng
cực lớn đến trị an của Thành phố Vọng Hải.
-
Ở hiện trường không có nhân chứng, chúng ta vốn không có cách
nào chứng minh được vụ án đẫm máu này là do 3K làm!
Chu Hân Mính nói.
- Đây cũng là chuyện đau đầu nhất!
- Những thi thể ở hiện trường chí ít cũng đã nói lên được
một phần vấn đề, hãy điều tra thân phận cụ thể của mấy thi
thể đó trước rồi hẳn nói!
Diệp Lăng Phi khẽ thở dài nói:
- Tối qua anh đã đi gặp người của bbr, tâm trạng của bọn họ
rất kích động, anh thấy sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, Hân
Mính, anh kiến nghị em nên lập tức hành động ngay bây giờ, bất
luận có chứng cứ gì hay không cũng phải đi bắt người, bắt bao
nhiêu được bấy nhiêu, như vậy cũng xem như là bảo vệ 3K!
- Không có chứng cứ em không thể bắt người, giờ em có thể đi xác nhận thân phận!
Chu Hân Mính nói.
- Việc này trước mắt cứ như vậy đi, đợi khi có tin tức mới em lại báo cho anh biết!
Diệp Lăng Phi ngồi trong phòng khách suy nghĩ đến việc này,
theo như Diệp Lăng Phi thấy được vụ án đẫm máu này sẽ không đơn giản như vậy đâu, đầu tiên là bang 3K không nên có được loại vũ khí quân sự với lô hàng lớn như vậy, từ trong cuộc điện thoại với Chu Hân Mính Diệp Lăng Phi có thể nghe ra được, vũ khí sử
dụng trong vụ án đẫm máu lần này có khả năng là vũ khí quân
sự dùng, nếu thật như vậy thì rõ ràng loại vũ khí này đã
buôn lậu vào đây.
Mà theo như Diệp Lăng Phi nắm
được thì bang 3K sẽ không có được loại vũ khí này, nếu không
bbr sớm đã bị trừ khử rồi. Mặt khác, bang 3K là một bang hội
bản địa, cho dù có loại vũ khí này cũng không thể dùng để
đả kích Tiêu Triều Dương, đừng nói là bbr báo thù mà ngay cả
cảnh sát Thành phố Vọng Hải cũng sẽ không bỏ qua cho bang hội
3K, bang hội 3K tuyệt đối không ngốc đến mức này đâu.
Điều quan trọng là người của bang 3K không nên để thi thể của
đồng bọn mình ở lại hiện trường, nếu như vậy chẳng khác nào
nói cho cảnh sát biết vụ đả kích lần này là do bang hội 3K
làm, bất kì ai cũng sẽ không ngốc đến trình độ đó chứ.
Nếu đã như vậy có khi nào có kẻ nào đó cố ý làm như vậy
muốn hãm hại bang hội 3K, từ đó sẽ khiến cho bang hội 3K và
bbr tàn sát lẫn nhau.
Diệp Lăng Phi nghĩ đến
điểm này, nhưng hắn lại nghĩ không thông tại sao người của bang
hội 3K lại đi đả kích những người khác của bbr, những hành vi
này lại đứng ở góc độ khác chứng minh vụ đả kích lần này
chính là do bang hội 3K đã sớm có kế hoạch từ trước.
Diệp Lăng Phi vốn không phải thần thánh, hắn không thể nào
biết được sự việc rắc rối phức tạp bên trong nó, có thể nói
bang hội 3K cũng chỉ là con cờ trong tay kẻ khác, Sở Thiếu Lăng là người thông minh như vậy cũng chẳng qua là bị người khác
kéo mũi đi. Sở Thiếu Lăng tự cho rằng hành động lần này là
tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn nào cả, thật không ngờ
ngược lại đã giúp kẻ khác.
Sau khi Bạch Tình
Đình ăn xong đã trở lại phòng khách thì thấy Diệp Lăng Phi đang ngồi đờ đẫn trên ghế sô fa, chiếc ti vi trước mặt đang chiếu
bộ phim tình cảm Hàn Quốc đang nóng thời gian gần đây, nhưng
ánh mắt của Diệp Lăng Phi lại không nhìn vào màn hình ti vi.
Bạch Tình Đình cầm một chiếc gối nệm đặt trên ghế sô fa, cô
cởi dép ra rồi lên ghế. Bạch Tình Đình đặt đôi bàn chân ngọc
ngà trắng mượt thẳng tắp của mình lên đùi Diệp Lăng Phi, khẽ
chu môi hỏi:
- Đang nghĩ gì thế?
- Không có gì!
Bạch Tình Đình nắm đôi bàn tay bé nhỏ của Bạch Tình Đình
vào lòng bàn tay hắn, ngón tay cái của hắn khẽ nhéo mu bàn
chân của Bạch Tình Đình cười nói:
- Anh đang nghĩ sao bà xã thân yêu của anh còn chưa qua đây, anh đang nhớ em chết nè!
Bạch Tình Đình đã quen với kiểu cách nói chuyện này của
Diệp Lăng Phi rồi, theo như Bạch Tình Đình thấy thì đây chính
là cách nói chuyện của Diệp Lăng Phi mới có thể khiến cho
mình cảm thấy Diệp Lăng Phi khác với mọi người, cũng khiến cho mình yêu người đàn ông này say đắm như vậy. Bạch Tình Đình thu lại ngữ khí đùa cợt thành thật hỏi:
- Ông xã, lúc nãy chẳng phải anh nói ông nội của Tiêu Vũ Văn chết rồi sao, rốt cuộc là chuyện gì vậy?
- Em xem trí nhớ của anh kìa, anh lại quên mất rồi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Bà xã, em biết Tiêu Vũ Văn là người thế nào không?
- Chẳng phải là người đối đầu với Tiêu Tiếu sao?
Bạch Tình Đình nói đến đây đột nhiên đỏ mặt tiếp tục nói:
- Tối hôm đó đều là do cô ta, nếu không sẽ không gây ra chuyện rồi.
Trong lòng Bạch Tình Đình vẫn nhớ chuyện tối hôm đó, đây là
bí mật trong lòng cô, đây cũng là nguyên nhân Bạch Tình Đình
ngầm chấp nhận cho Diệp Lăng Phi quen với những cô gái đó,
chuyện tối hôm đó đã khiến cho Bạch Tình Đình thay đổi rất
nhiều. Bạch Tình Đình cũng là phụ nữ, cô cũng hiểu được tâm
tư của phụ nữ.
- Bà xã, rốt cuộc tối đó đã xảy ra chuyện gì vậy?
Diệp Lăng Phi truy hỏi.
- Không có gì, không có gì!
Bạch Tình Đình vội vàng nói.
- Ông xã, anh hãy nói cái cô Tiêu Vũ Văn đó đi, nói thế nào
thì tụi em cũng có gặp nhau rồi, cô ấy xảy ra chuyện lớn như
vậy nhất định sẽ rất đau lòng đó!
- Ừm, Tiêu
Vũ Văn chỉ có một người ông này, bố mẹ cô ấy đã mất rồi, từ nhỏ đến lớn đều theo ông nội, bây giờ ông nội cô ấy cũng mất, em có thể tưởng tượng được tâm trạng của Tiêu Vũ Văn lúc này!
Diệp Lăng Phi khẽ thở dài, trong đầu hắn lại hiện lên cảnh
Tiêu Vũ Văn nằm trên giường bệnh trong bệnh viện, khuôn mặt
trắng bệch đó của Tiêu Vũ Văn khiến hắn thấy đau lòng, từ xưa
đến nay Diệp Lăng Phi không có quá nhiều tình cảm với Tiêu Vũ
Văn, chỉ là do chuyện xảy ra đêm hôm đó mới khiến hắn cảm thấy mình đã nợ Tiêu Vũ Văn và bắt đầu quan tâm đến cô.
- Ông xã, nếu như vậy chẳng phải Tiêu Vũ Văn rất đáng thương sao?
Trước đây Bạch Tình Đình vốn không hề biết thân phận của Tiêu
Vũ Văn, giờ sau khi nghe Diệp Lăng Phi nói đến thân phận của Tiêu Vũ Văn, Bạch Tình Đình đã thấy thương hại Tiêu Vũ Văn, cảm
thấy Tiêu Vũ Văn cô độc một mình thật đáng thương.
Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:
- Cô ấy vốn không phải cô gái hư, chỉ là thiếu đi sự quan tâm
trong một khoảng thời gian khá dài mới khiến cho tính cách của cô ấy lầm lì như vậy, độc đoán độc hành, chuyện lần này đã
đả kích rất lớn đến cô ấy, tối qua anh có gặp cô ấy trong
bệnh viện, cô ấy đã khóc ngất đi rồi!
Trong
lòng Bạch Tình Đình có một cảm giác thương hại Tiêu Vũ Văn
mạnh mẽ, trái tim của Bạch Tình Đình rất mềm yếu, từ nhỏ cô
đã mất mẹ, không có được cảm giác bi thảm yêu thương của người mẹ. Bây giờ nghe được Tiêu Vũ Văn ngay cả ông nội làm sinh mạng của mình cũng không còn nữa, cái cảm giác thương hại Tiêu Vũ
Văn trong lòng Bạch Tình Đình càng tăng lên mạnh mẽ, cô nhịn
không được nói:
- Ông xã, Tiêu Vũ Văn thật đáng thương!
- Đúng thế!
Diệp Lăng Phi thở dài nói.
- Anh vốn định an ủi cô ấy một lúc, nhưng cô ấy giống như một
cái xác không hồn, vốn không hề nghe lọt những gì anh nói, bà
xã, đừng nói nữa, tối qua anh ở bệnh viện cả đêm, nói thế
nào thì anh cũng quen biết với ông nội của Tiêu Vũ Văn, nhìn
thấy người ta ra đi như vậy thật sự trong lòng anh không đành,
được rồi, Tiêu Vũ Văn vốn chẳng có quan hệ gì với anh, hay cứ
để mặc kệ vậy!
Câu nói này của Diệp Lăng Phi
vừa dứt thì cái chân nhỏ của Bạch Tình Đình đang đặt trên đùi Diệp Lăng Phi đạp hắn một cái, Bạch Tình Đình hiện rõ rất
bất mãn nói:
- Ông xã, sao anh lại có thể nói thế được, anh có còn chút trách nhiệm của đàn ông không vậy hả!
- Trách nhiệm của đàn ông?
Diệp Lăng Phi thắc mắc nhìn Bạch Tình Đình, nói:
- Cái này có liên quan gì đến trách nhiệm của đàn ông, giữa
anh và Tiêu Vũ Văn vốn chẳng thân mấy, không cần thiết phải chen vào!
Bạch Tình Đình vừa nghe đã quýnh cả lên,
lần này ngay cả nói cũng không vội rút chân ra khỏi tay Diệp
Lăng Phi, mang dép vào bỏ đi. Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình
làm vậy chẳng hiểu gì cả, vừa rồi còn đang yên đang lành sao
lại thay đổi nhanh như vậy. Diệp Lăng Phi đưa tay ra nắm lấy cánh tay Bạch Tình Đình kéo cô vào ngồi lại trên ghế sô fa.
- Bà xã, em sao thế hả?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Còn sao gì nữa, bị anh làm cho tức chết đi được!
Bạch Tình Đình tức hồng hộc nói.
- Anh không biết anh đã làm những chuyện gì rồi sao, bây giờ
còn nói những lời như vậy, anh có còn là đàn ông không hả?
- Bà xã, anh thật chẳng biết chuyện gì cả!
Diệp Lăng Phi cười khổ sở nói.
- Em mau nói rõ cho anh biết đi!
- Sao em có thể nói rõ cho anh biết được!
Bạch Tình Đình nói.
- Tối hôm đó anh không biết anh đã làm gì sao, chiếm tiện nghi
con gái nhà người ta rồi xong chuyện sao, em vì không muốn để
cho người con gái khác can thiệp vào chuyện tình cảm của chúng ta, nhưng em lại không dung cho chồng mình không có trách nhiệm,
anh nói như vậy khiến em quá thất vọng rồi!
- Anh chiếm tiện nghi người ta?
Trong đầu Diệp Lăng Phi vo ve, nếu như Bạch Tình Đình đã nói
vậy thì chẳng phải xác thực tối hôm đó mình và Tiêu Vũ Văn
đã phát sinh quan hệ sao, vết máu trên giường chắc là của Tiêu
Vũ Văn, Diệp Lăng Phi nhìn Bạch Tình Đình trong nhất thời không
biết nên nói gì cả.
Bạch Tình Đình nhìn thấy Diệp Lăng Phi không có phản ứng cô tức hồng hộc nói:
- Bây giờ Tiêu Vũ Văn gặp phải chuyện không hay, cho dù từ bất
kỳ phương diện nào anh cũng phải giúp đỡ, lần này xem như là
chuyện của một người đàn ông nên làm!
- Bà xã, ý em là…
- Anh đừng có nghĩ bậy, em không nói là em sẽ để cho Tiêu Vũ
Văn vào nhà chúng ta, em chỉ nói anh nên giúp đỡ Tiêu Vũ Văn
trong lúc cô ấy gặp khó khăn nhất, anh nghĩ thử xem, một cô gái mới hơn hai mươi tuổi mà giờ đã không còn người thân, cô ấy
gần giúp đỡ nhất, anh thì tốt thật, xem như chẳng có chuyện
gì cả, còn nói anh và người ta không có quan hệ gì, đây là
điều mà một con người nên nói sao, đừng nói chi khác, cho dù
một người lạ gặp phải chuyện như thế này cũng nên giúp đỡ!
Sau khi Bạch Tình Đình nói xong lại nhìn Diệp Lăng Phi một cái rồi bổ sung thêm:
- Em chỉ là nói trong lúc này có thể giúp được gì cho cô ấy
thì giúp chứ không phải bảo anh dẫn cô ấy về nhà chúng ta, ông xã, anh xem mà tự làm đi, nếu về kinh tế có thể giúp cho cô
ấy được!
- Bà xã, anh biết rồi!
Diệp Lăng Phi ôm Bạch Tình Đình hôn một cái thật mạnh lên môi Bạch Tình Đình rồi buông tay ra, Diệp Lăng Phi nói:
- Lúc nãy anh không nghĩ đến điểm này, bà xã, vậy anh qua bên đó xem có thể giúp được gì không!
- Đi đi, đi đi!
Bạch Tình Đình khoát tay nói:
- Chúng ta có gì liên lạc qua điện thoại!
………………………………………… ………….
Lúc Diệp Lăng Phi chạy xe đến bệnh viện thì lại không gặp Tiêu Vũ Văn, gọi điện thoại mới biết được Tiêu Vũ Văn đã rời khỏi bệnh viện rồi, sáng nay Tống Thi đã sắp xếp người bố trí
linh đường xong, suy nghĩ đến tâm trạng của Tiêu Vũ Văn nên tạm
thời Tống Thi bảo Tiêu Vũ Văn ở nhà của mình, đợi sau khi tâm
trạng của Tiêu Vũ Văn ổn định lại mới để cho Tiêu Vũ Văn đến
linh đường.
Diệp Lăng Phi chạy đến nhà của Tống
Thi thì nhìn thấy Tiêu Vũ Văn sắc mặt trắng bệch không chút
máu. Tiêu Vũ Văn hiện rõ rất tiều tụy, từ lúc sau khi đến nhà Tống Thi, Tiêu Vũ Văn luôn nhốt mình trong phòng cầm lấy bức
ảnh của ông, ngay cả vợ Tống Thi nói chuyện với Tiêu Vũ Văn
Tiêu Vũ Văn cũng gần như chẳng nghe thấy gì.
Kỷ
Tuyết nói cho Diệp Lăng Phi biết đến giờ Tiêu Vũ Văn vẫn chưa ăn gì cả, Diệp Lăng Phi ừm một tiếng rồi hắn bảo Kỷ Tuyết đi ra trước đi, tự hắn bước đến trước mặt Tiêu Vũ Văn.
- Vũ Văn, đã đói chưa?
Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng hỏi.
Tiêu Vũ Văn ngước đầu lên, đôi mắt đẹp như nước mùa thu lúc
này hiện rõ sự trống rỗng vô hồn, hình như linh hồn của Tiêu
Vũ Văn cũng đã chạy theo Tiêu Triều Dương rồi, Tiêu Vũ Văn khẽ
lắc đầu rồi lại cúi đầu nhìn bức ảnh Tiêu Triều Dương đang
cầm trong tay.
Điều mà Diệp Lăng Phi lo nhất là
Tiêu Vũ Văn không nói gì, nếu như Tiêu Vũ Văn nói chuyện thì cho dù có bị chửi một trận cũng được. Nhưng ngược lại Tiêu Vũ
Văn lại không nói gì, ngay cả mắng chửi cũng không, điều này
mới thực sự khiến Diệp Lăng Phi thấy cho Tiêu Vũ Văn.
Trước đây Diệp Lăng Phi không có cảm tình nhiều với Tiêu Vũ
Văn, nhiều nhất cũng chỉ xem là có quen biết nhau, thậm chí
còn chưa thể nói đến là bạn nữa.
Nhưng sau khi
trải qua đêm hôm đó, trong lòng Diệp Lăng Phi lại nảy sinh sự
quan tâm với Tiêu Vũ Văn, đặc biệt là chuyện lần này càng
khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy lúc này mình phải có nghĩa
vụ bảo vệ Tiêu Vũ Văn.
- Vũ Văn, nếu trong lòng
em có ấm ức thì hãy khóc một trận cho đã đi, khóc thật đã
vào, đừng có nén mọi thứ trong lòng thế!
Diệp Lăng Phi an ủi nói.
- Anh biết tình cảm giữa em và ông nội rất sâu đậm, trong nhất thời không thể nào chấp nhận được, nhưng bây giờ em thành thế
này ông nội em dưới âm phủ mà biết được cũng sẽ không vui đâu!
- Diệp đại ca, em không sao, thật đó!
Tiêu Vũ Văn đột nhiên mở lời.
- Em chỉ muốn yên tĩnh!
Diệp Lăng Phi thấy Tiêu Vũ Văn chịu mở lời thì thấy trong lòng nhẹ nhõm hẳn, hắn ngồi trên giường nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Tiêu Vũ Văn nhẹ nhàng nói:
- Có muốn yên
tĩnh cũng không nhất thiết phải để bụng đói, như vầy đi, anh đi làm cho em ít đồ ăn, lấp đầy bao tử cho em!
- Không cần đâu!
Tiêu Vũ Văn cố gắng nở nụ cười nói với Diệp Lăng Phi:
- Diệp đại ca, em muốn cầu xin anh một chuyện!
- Cầu xin anh một chuyện? Xem câu nói này của em kìa, giữa
chúng ta còn dùng từ cầu xin sao, việc của em cũng là việc
của anh, chỉ cần anh có thể làm được, anh nhất định sẽ làm!
- Diệp đại ca, anh dẫn em đi biển hóng gió được không?
- Hóng gió, đây là việc tốt mà, không thành vấn đề!
Diệp Lăng Phi nhìn thấy Tiêu Vũ Văn chịu đi hắn thấy vui trong bụng, thúc giục:
- Muốn đi ra ngoài chơi thì em phải rửa mặt sạch trước đã, xem bộ dạng của em kìa, xấu xí dễ sợ, mau đi rửa mặt đi!
- Ừm!
Tiêu Vũ Văn đáp, cô bước xuống giường đi rửa mặt.
Diệp Lăng Phi đi ra khỏi phòng, Kỷ Tuyết và vợ Tống Thi cùng xúm lại, Kỷ Tuyết vội hỏi trước:
- Đại thúc, vẫn là thúc lợi hại!
- Suỵt, giờ đừng có nói bậy!
Diệp Lăng Phi ra hiệu cho Kỷ Tuyết đừng có nói nữa, hắn thấp giọng nói:
- Cô ấy muốn đi biển hóng gió, Kỷ Tuyết, cô cũng đi theo, đến
lúc đó kể thật nhiều chuyện cười vào, chọc cho vui lên!
- Đại thúc, cháu biết rồi!
Kỷ Tuyết gật cái đầu nhỏ của mình.
Tiêu Vũ Văn chỉ chỉnh sửa lại đơn giản chút rồi trở vào, cô
cầm túi xách bước ra cửa phòng, Diệp Lăng Phi và Kỷ Tuyết đi
theo sau Tiêu Vũ Văn, Tiêu Vũ Văn quay đầu lại nhìn Kỷ Tuyết
dùng giọng khàn khàn nói:
- Tiểu Tuyết, em không cần đi theo chị, hay em về nhà đi, sau này lo học hành cho tử
tế, đừng có suốt ngày chơi lông bông, biết chưa?
Kỷ Tuyết dừng bước, cô nhìn Diệp Lăng Phi bên cạnh rồi lại nhìn Tiêu Vũ Văn nói:
- Chị Vũ Văn, em muốn cùng đi chơi với chị, em thích được đi cùng chị Vũ Văn!
Diệp Lăng Phi cũng nói:
- Vũ Văn, hãy để Kỷ Tuyết theo với, đông người càng vui mà!
Tiêu Vũ Văn đưa tay ra đặt trên đầu Kỷ Tuyết nhẹ nhàng nói:
- Tiểu Tuyết, về nhà đi, em không phải là cô gái hư hỏng, chỉ
là thích chơi bời thôi, xã hội bây giờ rất phức tạp, hãy cố
gắng lo học hành đi!
Tiêu Vũ Văn nói xong mở cửa phòng bước ra, Diệp Lăng Phi nhìn thấy Tiêu Vũ Văn không chịu
dẫn Kỷ Tuyết đi theo đành nói với Kỷ Tuyết:
- Vậy thì cô đừng theo nữa, hãy về nhà nghỉ sớm đi!
Diệp Lăng Phi và Tiêu Vũ Văn xuống lầu, Tiêu Vũ Văn bước lên xe
của Diệp Lăng Phi, cô thắt dây an toàn cố gắng tỏ ra giọng rất
nhẹ nhàng nói:
- Ra ngoài cảm giác thật không giống nhau, Diệp đại ca, có nhạc DJ không, mở nghe đi!
- Không có, muốn nghe nhạc thì tối nay anh dẫn em đi quán bar thế nào?
- Ây dô, Diệp đại ca, em lại quên mất, lúc đi qua siêu thì mua ít rượu, chúng ta ra biển uống rượu đi!
Tiêu Vũ Văn đưa tay hất mái tóc phủ trước mắt cô, nhẹ nhàng nói:
- Quyết định như vậy nha!
- Được thôi, hôm nay anh sẽ chiều theo ý em, em muốn làm gì thì làm!
Diệp Lăng Phi khởi động xe lùi vòng vào con đường của khu nhỏ, sau đó vặn vô lăng chiếc Benz chạy thẳng ra khỏi tiểu khu.
Sau khi Diệp Lăng Phi chạy ra khỏi tiểu khu thì dừng xe trước
cổng siêu thị gần tiểu khu, hắn bảo Tiêu Vũ Văn chờ trong xe,
Diệp Lăng Phi chạy vào trong siêu thị xách ra hai thùng bia trở
lại xe. Đợi lúc Diệp Lăng Phi trở lại trước xe thì thấy trong
xe trống không, Tiêu Vũ Văn không biết đã đi đâu rồi.
Đầu Diệp Lăng Phi bùng cả lên, tự trách mình, Tiêu Vũ Văn tậm
trạng không ổn, nếu như Tiêu Vũ Văn xảy ra chuyện gì chắc hắn
hối hận cả đời. Diệp Lăng Phi vội vàng nhét bia vào sau cóp
xe, rút điện thoại ra gọi cho Tiêu Vũ Văn. Diệp Lăng Phi vừa gọi thì trong xe nghe vang lên nhạc chuông điện thoại, Diệp Lăng Phi
mở cửa xe ra xem thì thấy điện thoại của Tiêu Vũ Văn nằm ngay
trên ghế ngồi.