Diệp Lăng Phi nhận thấy, lần này Tần Dao gặp phải chuyện lớn như thế còn có thể nghĩ đến việc nhờ Vu Đình Đình nói giúp cho mình đã chứng tỏ
tiểu cô nương Tần Dao này rất không đơn giản tí nào.
Đây chỉnh là điểm mấu chốt mà Diệp Lăng Phi không thích Tần Dao, hắn không thích ngươi con gái có lòng dạ lắm mưu kế.
Thật vậy, đúng là Diệp Lăng Phi đã đoán trúng, Tần Dao quả thật tìm Vu Đình Đình là để nhờ biện hộ giúp cho ả.
Vu Đình Đình rửa mặt xong, nhìn thấy Đường Hiểu Uyển đang ờ trong phòng khách xem TV. Vu Đình Đình ra hiệu cho Diệp Lăng Phi lên lầu. Trong một phòng khác trên lầu, Vu Đình Đình giúp cho Tần Dao nói đỡ lời.
Theo giải thích của Tần Dao, buổi tối hôm đó cũng không phải là lỗi do
cô, mà hoàn toàn là do mặt đường bị xuống cấp nên mới xảy ra hoả hoạn.
Nhưng vì Tần Dao quá sợ hãi, không kịp gọi điện báo cảnh sát, cũng quên
gọi điện cho Lý Khải Hân, cô vội vàng chạy trốn thoát, lúc này bên ngoài trời đã tối. Cô định gọi điện cho Khả Hân, nhưng lúc đó điện thoại lại
hết pin, cộng thêm việc Tần Dao quá sợ hãi, thế nên kéo dài tới bây giờ, muốn nhờ Vu Đình Đình giúp mình nói ra sự tình.
Sau khi Vu Đình Đình nói xong liền cầm lấy tay Diệp Lăng Phi, năn nỉ:
- Diệp đại ca, anh đừng có trách Tần Dao nữa, nhưng còn chị Khả Hân bên đó, anh cùng nói giúp một tí đi, chuyện này không liên quan gì đến Tần
Dao hết!
Phản ứng đầu tiên của Diệp Lăng Phi là Tần Dao nói xạo, cũng có thể đúng là đường xấu, nhưng tuyệt đối không phải là
hoàn toàn không liên quan đến Tần Dao. Đặc biệt là sự việc sau khi cô ta chạy trốn, Tần Dao đã cô ta che giấu đi một số chuyện, nhưng vì Diệp
Lăng Phi nhìn thấy Vu Đình Đình năn nỉ mình đừng truy cứu chuyện này
nữa, nên hắn gật đầu, nói:
- Được rồi, anh không truy cứu chuyện này nữa, anh sẽ không hỏi gì Tần Dao.
Vu Đình Đình vừa nghe xong, liền ôm lấy Diệp Lăng Phi, hôn Diệp Lăng Phi một cái, nói:
- Em cũng nên đi tìm Tần Dao nói chuyện này cho Tần Dao biết!
- Đợi tí!
Diệp Lăng Phi gọi Vu Đình Đình lại.
Vu Đình Đình vốn đã xoay người đinh đi nói cho Tần Dao, sau khi nghe
thấy Diệp Lăng nói là đợi tí, cô quay lại nhìn Diệp lăng Phi, có vẻ khó
hiểu mà hỏi:
- Diệp đại ca, anh còn có chuyện gì nữa sao?
Diệp Lăng Phi cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Vu Đình Đình, kéo Vu Đình
Đình vào lòng, tay trái hắn ôm eo Vu Đình Đình, nhìn Vu Đình Đình nói:
- Anh có thể không truy cứu chuyện này. Khả Hân cũng có thể không truy cứu chuyện này. Nhưng mà. Anh có một điều kiện!
- Một điều kiện?
Vu Đình Đình bất ngờ, vội hỏi:
- Điều kiện gì?
Diệp Lăng Phi nói:
- Anh muốn Tần Dao rời khỏi ngôi biệt thự này. Và sau này em cũng không tiếp xúc với Tần Dao nữa.
- Sao cơ?
Vu Đình Đình há to miệng tưởng đâu mình nghe lầm. Cô không tin được, bèn hỏi:
- Diệp đại ca. Tại sao anh lại làm như vậy?
- Không tại sao cả. Anh chỉ là không muốn em tiếp xúc với người con gái như Tần Dao nữa.
Diệp Lăng Phi nghiêm túc nói:
- Đình Đình. Anh chỉ muốn tốt cho em. Có vài chuyện không thể nói ra được. Anh chỉ muốn em có được một cuộc sống hạnh phúc.
- Diệp đại ca. Nếu như vậy thì anh cho em một lý do đi!
Vu Đình Đình chớp mắt suy nghĩ, nói:
- Em và Tần Dao vốn là bạn tốt mà, vẫn luôn sống với nhau rất tốt. Tại
sao anh lại muốn sau này em không tiếp xúc với cô ấy nữa. Hơn nữa, nếu
Tần Dao không ở đây, cô ấy có thể ở đâu được nữa, Tần Dao cũng không có
nhiều tiền.
- Đình Đình, chuyện này em không cần quan tâm. Anh
sẽ sắp xếp chỗ cho Tần Dao ở, anh sẽ thuê phòng cho Tần dao ở, cô ấy
không cần bỏ tiền ra ma có thể ở đó.
Diệp Lăng Phi nhìn Vu Đình Đình mà nói:
- Còn về lý do vì sao em không nên tiếp xúc với Tần Dao, thì là do anh thấy không yên tâm về Tần Dao.
- Diệp đại ca, em không hiểu, anh không yên tâm Tần Dao về chuyện gì chứ?
Vu Đình Đình hỏi.
- Việc anh lo qua nhiều rồi.
Diệp Lăng Phi nói:
- Em lần trước bị ngộ độc thực phẩm cũng là do Tần Dao!
- Chuyện ngộ độc đó đều là do mình em, không liên quan đến Tần Dao, là vì em tham ăn, ăn thêm ít quả hồng.
Vu Đình Đình nói.
- Em có tìm hiểu qua, quả hồng không được ăn cùng với cua, nhưng nó
không liên quan gì đến Tần Dao, trước đó Tần Dao cùng không biết là quả
hồng không được ăn cùng với cua, nên hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn.
- Nhưng nếu như trước đó Tần Dao đã biết?
Diệp Lăng Phi hỏi ngược lại.
Vu Đình Đình im lặng một lát, không tin:
- Sê không đâu, sao cô ấy biết được chứ, em cũng vậy, sau này tìm hiểu mới biết được!
- Đình Đình, em không biết, không có nghĩa là Tần Dao cùng không biết!
Diệp Lăng Phi kéo dài giọng nói:
- Cho dù chuyện này không liên quan đến Tần Dao thì anh cũng không
thích cô gái như Tần Dao, tóm lại là anh không muốn em tiếp xúc với cô
ta nữa!
- Diệp đại ca, anh tại sao lại có thể như vậy chứ?
Vu Đình Đình lắc đầu tỏ vẻ bực mình, nói:
- Tần Dao là bạn tốt của em, em không thể chấp nhận như vậy, em không làm được!
Diệp Lăng Phi nhíu mày xị mặt xuống, nhìn Vu Đình Đình nói:
- Đình Đình, anh chỉ muốn tốt cho em. Tóm lại là anh không thích Tần
Dao. Chuyện lần này anh cùng đã không truy cứu rồi, nhưng anh hi vọng
sau này không nhìn thấy Tân Dao ở đây nữa.
Diệp Lăng Phi nói xong đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Vu Đình Đình không ngờ là Diệp Lăng Phi sê tức giận, cô trợn tròn mắt,
đến khi cô phản ứng lại thì Diệp Lăng Phi đã đi xuống lầu. Vu Đình Đình
thấy lo lắng vội vàng đuổi theo ra khỏi phòng. Cô vừa mới chạy đến cẩu
thang thì thấy Diệp Lăng Phi đà tới cứa rồi. Vu Đình Đình Đình đuổi
theo, Tần Dao đột nhiên xuất hiện phía sau Đình Đình, Tần Dao kéo Vu
Đình Đình một cái, hỏi:
- Đình Đình, Diệp đại ca nói thế nào?
- Tần Dao, đợi tí nữa mình sẽ nói với câu!
Vu Đình Đình sốt ruột muốn đuổi theo Diệp Lăng Phi, nhưng Tần Dao lại nói:
- Đình Đình, xin cậu đó, hãy nói cho mình biết, mình rất muốn biết, nếu câu không nói cho mình biết, mình lo sắp chết rồi đây!
- À, Diệp đại ca nói là không truy cứu chuyện này nữa rồi!
Vu Đình Đình không còn cách nào khác đành phải nói như vậy.
- Đình Đình cảm ơn cậu, mình thật không biết phải cảm tạ cậu như thế nào!
Tần Dao vừa nghe xong, cầm chặt lấy tay Vu Đình Đình, nước mắt tuôn ra không ngớt nói lời cảm ơn.
- Tần Dao, đừng nói vậy, chứng ta là bạn thân mà, đây là việc mình nên làm!
Vu Đình Đình cảm thấy sốt ruột, cô nghe tiếng xe hơi, muốn đuổi nhanh
theo Diệp Lăng Phi, nhưng tay cô bị Tần Dao cầm chặt, Vu Đình Đình không thể rút ra được. Sau đó Tần Dao buông tay ra, Vu Đình Đình mới chạy
nhanh xuống lầu, khi cô chạy tới cửa biệt thự thì Diệp Lăng Phi đã lên
xe đi rồi.
Vu Đình Đình khóc quýnh lên, cô vội chạy về phòng
khách, lấy điện thoại để ở salon phòng khách, gọi cho Diệp Lăng Phi,
nhưng gọi liên tiếp mấy lần vẫn không ai bắt máy.
Đường Hiểu Uyển nhìn bộ dạng Vu Đình Đình, nhẹ nhàng hỏi:
- Đình Đình, làm sao vậy?
- Chị Hiểu Uyển, em làm cho Diệp đại ca giận rồi, chị giúp em gọi điện
thoại cho anh ấy đi, giờ anh ấy không chịu nghe điện thoại của em!
Vu Đình Đình khóc nhờ Hiểu Uyển giúp. Đường Hiểu Uyển lấy điện thoại
của mình ra giúp Vu Đình Đình gọi cho Diệp Lăng Phi, nhưng điện thoại
của Diệp Lăng Phi vân không có ai nghe máy. Đường Hiểu Uyển gọi mấy lần
đều như thế. Đường Hiểu Uyển buông điện thoại lắc đầu nói:
- Đình Đình, Diệp đại ca không nghe máy!
Vu Đình Đình ngồi trên chiếc salon, sụt sùi nói:
- Đều là do em, đều do em cả, em không nên làm cho Diệp đại ca tức giận!
Đường Hiểu Uyển an ủi:
- Đình Đình, em đừng khóc, chị thấy rất có khả năng Diệp đại ca đang
lại xe nên không nghe thấy. Như vậy đi, tối mình gọi lại lần nữa, Diệp
đại ca cùng tùy lúc nữa, em yên tâm đi không sao đâu!
- Thật không?
Vu Đình Đình ngàng đẩu, hai mắt đàm lệ nhìn Đường Hiểu Uyển hói:
- Diệp đại ca sẽ không giận em chứ?
- Ngốc àh, chị hiểu rõ con người Diệp đại ca, anh không giận em đâu, em yên tâm không sao đâu!
Đường Hiểu Uyển an ủi.
Vu Đình Đình gật đầu, sụt sùi:
- Em đợi một lát rồi gọi cho Diệp đại ca.
Tần Dao lúc này trên lầu đi xuống, tới trước mặt Vu Đình Đình, có vẻ áy náy, nói:
- Đình Đình, xin lỗi, có phải vì chuyện của mình làm cho Diệp đại ca tức giận không?
- Tần Dao không có liên quan gì đên cậu đâu, đều là do mình không tốt!
Vu Đình Đình lấy tay lau nước mắt, gắng gượng cười nói:
- Tần Dao, được rồi, cạu không sao là tốt rồi, ngày mai con phải thi đó, câu nghỉ ngơi sớm đi.
- Đình Đình, tôi muốn dọn ra ngoài ở!
Tần Dao nhìn Vu Đình Đình nói:
- Mình cảm thấy ở đây không tiện cho lắm, mình cũng có một người thân ở Vọng Hải, trước kia mình không biết, mình chỉ vừa mới biết đây thôi nên quyết đinh chuyện qua đây, như vậy cũng thuận tiện!
- Câu có người thân ở đây?
Vu Đình Đình ngạc nhiên, trước giờ cô không nghe Tần Dao nhắc quạ,
nhưng nghĩ lại, Tần Dao vừa rồi cùng có nói, là vừa mới biết người thân
của cô ấy ở đây mà.
- Tần Dao, hay là cậu ở đây đi!
Vu Đình Đình nói.
- Ở đây rộng rãi, nếu câu ở đây cũng náo nhiệt thêm chút!
Tần Dao lắc đẩu nói:
- Không được, mình chuyển qua ờ với người thân, mình cũng đã nói với cô ấy rồi!
Vu Đình Đình thấy Tần Dao cố ý muốn ra ngoài ở, không còn cách nào khác, đành nói:
- Vậy thì cậu nghỉ ngơi trước đi, khi nào cậu rảnh từ từ dọn qua cũng được!
- Không đâu, dù sao hành lý của mình cũng không nhiều, mình đều dọn xong hết rồi!
Tần Dao nói:
- Bây giờ mình đi luôn, mình cũng nói lời cám ơn cậu, cám ơn cậu đã cho mình ở đây!
- Tần Dao, câu nói gì thế, chúng ta là bạn thân mà!
Vu Đình Đình nói.
- Uhm, chúng ta mài là bạn thân!
Tần Dao ôm chặt lấy Vu Đình Đình, nói:
- Đình Đình, có thể làm bạn thân cũng câu là một việc may mắn nhất đời này rồi!
Tần Dao cầm một túi du lịch trong tay, Vu Đình Đình và Đường Hiểu Uyển
tiễn Tần Dao ra đến bên ngoài, nhìn Tần Dao lên taxi rồi hai người mới
quay về biệt thự.
Tần Dao vẫn ngồi trong taxi, quay đầu nhìn Vu
Đình Đình và Đường Hiểu Uyển, chờ hai người quay người đi mới quay lại,
lấy điện thoại ra, mớ máy lên gọi điện cho một số.
Một người bắt máy, Tần Dao cười nói:
- Chị Lâm, thật cảm ơn chị nhiều, Diệp Lăng Phi thât sự đã không truy cứu chuyện đó nữa.
- Vậy là tốt rồi!
Từ trong điện thoại phát ra giọng nói một ngươi phụ nữ.
- Chị Lâm, bây giờ em đang chuyện qua!
Tần Dao cầm điện thoại, trên măt hiện lên nụ cười đắc ý nói:
- Chị Lâm, chị không những đã cứu em mà còn giúp em nữa, em thật không biết trả ơn chị thế nào!
- Nha đẩu ngốc àh, chúng ta rất có duyên với nhau, chị vừa thấy em là đã thích em rồi!
Ngừời phụ nữ cười nói:
- Qua đây đi, chị đã dọn phòng cho em rồi!
- Được ạ!
Tần Dao cúp điện thoại, ngả người về phía sau nhắm mắt lại.