Lúc Diệp Lăng Phi nghe Lý Khả Hân nói mình chính là ông chủ giấu mặt của công ty này, hắn liền há hốc mồm, nói:
- Điều này sao có thể, anh làm sao lại thành ông chủ giấu mặt của công
ty này chứ, anh bảo này Khả Hân, trò đùa loại này là không thể đùa loạn
được đâu. Hẳn là em cũng biết, anh vừa mới trở về không lâu, còn chưa rõ ở đây rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì. Em lại nói cho anh biết một
việc như vậy làm anh cảm thấy áp lực rất lớn.
Lý Khả Hân cười nói:
- Diệp Lăng Phi à, anh đừng có đứng ở chỗ này nói luyên thuyên nữa,
nhanh đi vào đi, cho anh xem công ty của mình trông như thế nào.
Diệp Lăng Phi cất bước tiến vào trong công ty, đại sảnh làm việc đặt
hơn mười chiếc bàn làm việc, lúc này, bên trong đại sảnh chỉ có một cô
gái đang làm việc. Lý Khả Hân đưa Diệp Lăng Phi tới trước mặt cô gái
kia, giới thiệu qua Diệp Lăng Phi cho cô ấy. Lúc cô gái kia nghe được
Diệp Lăng Phi chính là ông chủ giấu mặt của công ty thì liền cố ý quan
sát Diệp Lăng Phi thật kỹ, trong ánh mắt lộ ra vẻ cảnh giác. Diệp Lăng
Phi liếc mắt nhìn Lý Khả Hân, trong lòng biết đây đều là do Lý Khả Hân
gây ra cả. Còn giở trò đặt ra cái gì mà điều lệ đầu tiên, như thế này
không phải chuyện đùa sao? Ở đâu mà lại có loại điều lệ đầu tiên trong
bảng điều lệ là nhân viên phải đề phòng ông chủ hả?
Lý
Khả Hân đưa Diệp Lăng Phi vào trong phòng làm việc của cô, phòng làm
việc này rất nhỏ, chỉ dùng để làm việc, ngay đến cả một chiếc ghế salon
để nghỉ ngơi cũng không có. Diệp Lăng Phi vừa bước vào trong, Lý Khả Hân vốn định để Diệp Lăng Phi ngồi trên chiếc ghế đối diện với cô. Thế
nhưng Diệp Lăng Phi lại giành trước ngồi lên chỗ ngồi của Lý Khả Hân, Lý Khả Hân thấy Diệp Lăng Phi giành mất chỗ ngồi của mình, cô vừa muốn
ngồi xuống chiếc ghế đối diện, lại bị Diệp Lăng Phi nắm lấy tay, đem cô
kéo vào trong lòng.
- Ở đây là công ty, anh đừng làm vậy!
Lý Khả Hân thấp giọng nói.
- Để nhân viên nhìn thấy thì không tốt lắm đâu!
- Vậy thì sao chứ, như thế này gọi là thân mật trong phòng làm việc, rất là kích thích!
Diệp Lăng Phi ôm lấy Lý Khả Hân, đầu tiên là hung hăng hôn một cái lên
môi Lý Khả Hân, sau đó bàn tay to của hắn liền từ phía dưới làn váy của
Lý Khả Hân tiến vào bên trong. Lý Khả Hân hai chân kẹp chặt lại, miệng
thấp giọng nói:
- Em đã nói rồi! Anh đừng có nghịch
ngợm nữa, nếu như anh thật sự muốn thì chúng ta đi ra ngoài là được, ở
trong phòng làm việc thì không được!
Diệp Lăng Phi vừa
nhìn thấy thái độ của Lý Khả Hân lần này dường như vô cùng cương quyết,
hắn sợ sẽ chọc giận Lý Khả Hân, không dám tiếp tục làm xằng làm bậy nữa
nhưng bàn tay to đặt ở giữa hai chân của Lý Khả Hân cũng không thấy có ý muốn bỏ ra ngoài. Hắn nhìn Lý Khả Hân hỏi:
- Khả Hân, đây là chuyện gì, em nói cho anh nghe thử, công ty ăn uống tiêu khiển Sáng Thế này rốt cuộc là làm cái gì vậy?
- Đem một quán bar, ba quán cà phê, một quán trà vừa mới bắt đầu kinh doanh kết hợp lại!
Lý Khả Hân giới thiệu nói,
- Thống nhất dùng tên công ty ăn uống giải trí Sáng Thế, trong kế hoạch của em, số lượng quán cà phê sẽ tăng đến tám đến mười quán, quán bar sẽ tăng đến năm quán, về phần quán trà, còn phải xem tình huống cụ thể,
bây giờ mảng này vẫn còn chưa có kế hoạch chi tiết. Em không tiện bật mí trước.
- Không thể nào, em thực sự làm vậy sao?
Diệp Lăng Phi vừa nghe được những lời này của Lý Khả Hân lại há hốc
mồm, có vẻ không có tin tưởng cho lắm. Lúc ấy, Diệp Lăng Phi nghe Lý Khả Hân nói muốn thành lập công ty, cũng không có đem lời nói lúc ấy của Lý Khả Hân để trong lòng, chỉ cho là Lý Khả Hân nói đùa với hắn. Nhưng tất cả những thứ trước mắt khiến cho Diệp Lăng Phi tin tưởng, cô gái tên là Lý Khả Hân này rất không đơn giản, nói được thì làm được, hơn nữa từ
tình hình bây giờ xem ra, còn làm cho có hình có dạng.
- Đương nhiên rồi!
Lý Khả Hân nói.
- Lúc trước em cũng đã nói với anh, em nhất định phải cho anh biết năng lực của em, em cũng không phải một người con gái chỉ biết dựa vào đàn
ông để mà sống. Diệp Lăng Phi, anh chính là ông chủ giấu mặt của công ty này, bởi vì, tiền vốn đầu tư đều là của an, con người em vốn phân chia
rất rõ ràng, em chỉ cầm phần mà em xứng đáng được hưởng.
Diệp Lăng Phi lại hôn Lý Khả Hân một cái, miệng nói:
- Khả Hân. Sao em lại khách khí với anh như thế, tiền của anh, không phải là tiền của em sao?
- Nói vậy cũng không đúng!
Lý Khả Hân nói,
- Tiền của anh là tiền của anh, không phải là tiền của em, anh chính là người đàn ông đã có gia đình, có vợ con, nếu như em cầm tiền của anh,
chẳng phải tương đương với việc em bị anh bao dưỡng rồi, em không muốn
bị người khác gán cho cái mác ấy. Tóm lại, em sẽ chỉ lấy phần mà em nên
lấy.
- Xem em nói kìa. Nói đi nói lại vẫn là khách khí với anh!
Vừa nói, bàn tay to của Diệp Lăng Phi lại bắt đầu lần mò lên, thử hướng về phía bắp đùi của Lý Khả Hân sờ soạng, tuy nói hai chân của Lý Khả
Hân vẫn còn kẹp chặt lại, nhưng Lý Khả Hân vẫn không có lên tiếng biểu
hiện rõ là muốn cự tuyệt . Lá gan của Diệp Lăng Phi rõ ràng bắt đầu to
lên, bàn tay to của hắn cuối cùng cũng đụng tới quần lót của Lý Khả Hân. Ngón tay của Diệp Lăng Phi chạm một cái vào hạ thân của Lý Khả Hân, Lý
Khả Hân liền giống như là bị điểm huyệt, cặp chân vốn đang kẹp chặt
thoáng cái đã buông lỏng ra, không còn kẹp lại nữa. Diệp Lăng Phi nhân
cơ hôi đưa môi đến bên tai của Lý Khả Hân, nhẹ giọng thầm thì:
- Khả Hân, anh rất nhớ em, nếu như em không muốn ở chỗ này, vậy thì chúng ta đi ra ngoài đi!
Khuôn mặt của Lý Khả Hân hơi đỏ lên, cắn cắn môi, gật đầu nhè nhẹ. Lý
Khả Hân từ trong lòng Diệp Lăng Phi đứng lên, đi ra ngoài thông báo một
chút, rất nhanh đã quay lại. Diệp Lăng Phi lúc này mới từ trên ghế đứng
lên, cùng với Lý Khả Hân đi ra khỏi công ty. Lúc đi qua chỗ cô bé ở tiền sảnh, Diệp Lăng Phi cố ý nói:
- Đừng quên cô đã đồng ý với tôi rồi đấy!
- Tôi đồng ý với anh điều gì?
Cô bé kia sững sờ, nhìn về phía Diệp Lăng Phi, lúc này, Diệp Lăng Phi lại hướng về phía cô bé cười nói:
- Không phải cô nói, nếu như muốn cùng cô nói chuyện phiếm, một giờ
phải giả một trăm đồng sao, tôi nghĩ là nếu tôi có thời gian rảnh thì
tôi có thể chấp nhận cái giá này.
- Anh nhanh lên một chút đi!
Lý Khả Hân vừa nghe được Diệp Lăng Phi trêu ghẹo cô bé kia, liền đưa
tay véo cho Diệp Lăng Phi một cái. Diệp Lăng Phi chỉ có thể theo Lý Khả
Hân đi vào trong thang máy. Chờ thang máy đóng cửa rồi, Diệp Lăng Phi
quay mặt về phía Lý Khả Hân hỏi:
- Khả Hân, cô bé ở
tiền sảnh của công ty em rất thú vị, có vẻ như là rất có kinh nghiệm, lẽ nào em cố ý đào tạo cô ấy thành như vậy?
- Ý anh là Tiểu Thanh à!
Lý Khả Hân nói,
- Có vài gã đàn ông rất nhàm chán, luôn luôn thích trêu ghẹo mấy cô gái ở tiền sảnh, những cô gái đứng ở tiền sảnh trước đây không chịu được
mấy gã đàn ông nhàm chán này chọc ghẹo mới phải rời đi. Tiểu Thanh này
thật ra lại không tệ, luôn có thể khiến cho những gã đàn ông buồn chán
này không còn biện pháp nào, buồn bã rời đi!
- Khả Hân, anh còn tưởng cô bé này là do em đào tạo ra đấy!
Diệp Lăng Phi nói,
- Cô bé này thực sự thông minh đó, quả thực có thể so sánh được với anh!
- Thế nào, chẳng lẽ anh thấy Tiểu Thanh lại động lòng rồi?
Lý Khả Hân hỏi.
Diệp Lăng Phi nghe Lý Khả Hân nói vậy, liền cười nói:
- Làm sao có thể động tâm cho được, anh có một đại mỹ nữ như em bên
người, anh sao có thể lại động lòng với người con gái khác chứ?
- Em nhổ vào!
Lý Khả Hân bĩu môi nói:
- Em bảo Diệp Lăng Phi, anh nói vậy định lừa ai, người khác còn không
rõ anh ra sao, em lại không đi guốc trong bụng anh à. Em còn nhớ rõ bộ
dạng của anh trong ngày đầu tiên đến tập đoàn Tân Á, bây giờ anh tính
thử xem, anh rốt cuộc có bao nhiêu bạn gái, cùng bao nhiêu cô bé có quan hệ, bao nhiêu cô không có quan hệ, anh còn dám nói có đại mỹ nữ như em
bên cạnh sẽ không động lòng với người con gái khác, lời này vừa nghe đã
biết là nói dối, anh đi mà lừa quỷ ấy!
- Khả Hân, em trở nên không dịu dàng như vậy từ bao giờ!
Diệp Lăng Phi nói.
- Anh nhớ kỹ ngày trước em không như vậy mà, Khả Hân, chẳng lẽ do một
khoảng thời gian quá dài em không gặp anh mà nội hỏa của em quá thịnh có phải không?
- Từ đầu em đã không dịu dàng rồi!
Lý Khả Hân nói,
- Em đâu có dịu dàng như bà xã của anh, anh đi mà tìm bà xã anh, đừng đến tìm em!
Lý Khả Hân này không hiểu vì sao lại tức giận, đợi thang máy vừa mở
cửa, Lý Khả Hân liền cất bước đi ra, mặc kệ Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi không ngờ mấy câu nói của mình chọc giận Lý Khả Hân, vội vàng đuổi
theo, ngay ở cửa cao ốc đưa tay bắt được tay của Lý Khả Hân. Diệp Lăng
Phi nói:
- Khả Hân, em làm sao vậy, thế nào đang yên đang lành lại tức giận, đừng giận nữa mà!
- Em không tức giận!
Lý Khả Hân nói:
- Em nào dám tức giận a!
- Được rồi, Khả Hân đừng nóng giận nữa, đi nào, lên xe của anh!
Diệp Lăng Phi nói xong, liền kéo Lý Khả Hân đi về phía xe của hắn, Lý Khả Hân lại đẩy tay của Diệp Lăng Phi ra, miệng nói:
- Em ngồi xe của anh thì em về bằng cách nào bây giờ, em còn cần anh
phải đưa đi chứ, người nào còn không biết cái phương diện kia của
anh...!
Lý Khả Hân không thể nói nốt câu sau, đỏ mặt lên, nói:
- Tóm lại, em tự lái xe qua, không cần anh đưa!
Diệp Lăng Phi thấy Lý Khả Hân khuôn mặt ửng hồng, trong lòng hắn liền
minh bạch Lý Khả Hân nghĩ cái gì trong lòng. Diệp Lăng Phi biết đây là
Lý Khả Hân đang giả vờ giận dỗi với mình, kỳ thật mục đích chính là muốn Diệp Lăng Phi yêu thương cô nhiều hơn một chút. Phụ nữ có chút thời
gian, liền thích thích giả vờ giận dỗi người đàn ông của mình, nếu như
người đàn ông đều coi là thật, vậy thì hỏng bét.
Hai
người Lý Khả Hân cùng Diệp Lăng Phi lái xe đi tìm một cái khách sạn, đến lúc hai người vào trong phòng rồi, tình cảm nồng nàn liền như giống như ngọn lửa cháy bùng lên, không thể khống chế được. Lý Khả Hân chủ động
thân mật cùng Diệp Lăng Phi , mấy ngày này, Lý Khả Hân cũng không được
gặp Diệp Lăng Phi, trong lòng cô cũng rất nhớ hắn, ngày hôm nay cuối
cùng cũng gặp được, Lý Khả Hân đem nỗi nhớ của cô đối với Diệp Lăng Phi
biến thành tình yêu của cô đối với Diệp Lăng Phi, ở trên giường, Lý Khả
Hân thể hiện ra một mặt phong tình vạn chủng như của cô với tư cách là
một người phụ nữ, chủ động nghênh đón Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi lại nhiệt tình đáp lại, toàn bộ căn phòng đều tràn ngập
tiếng rên rỉ của Lý Khả Hân cùng âm thanh thở dốc nặng nề của Diệp Lăng
Phi, hai loại thanh âm này hòa quyện lại, vang vọng trong căn phòng. Mãi cho tới sau khi hai người đều sức cùng lực kiệt kết thúc trận chiến, Lý Khả Hân mới dùng âm thanh khàn khàn oán giận nói:
-
Đều là tại anh, anh có việc gì cũng không nói với em một tiếng, cứ kiểu
động một chút là lại bặt tin, lần trước em cùng Đường Hiểu Uyển nói đến
anh, lúc đó em nói với Tiểu Uyển, sau này dù có nhìn thấy anh cũng không thèm để ý đến anh nữa!
Diệp Lăng Phi nghe Lý Khả Hân nhắc tới Đường Hiểu Uyển, hắn liền nói:
- Cũng đã lâu rồi anh không được gặp Hiểu Uyển, không biết bây giờ Hiểu Uyển thế nào?
- Em ấy thì có thể thế nào? Vẫn vậy thôi.
Lý Khả Hân nói,
- Em thì lại nhìn thấy trong công ty có người tặng hoa cho em ấy!