Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1082: Chương 1082: Thành phố Đông Hải




Diệp Lăng Phi vừa nói với Tôn Hồng như vậy, Tôn Hồng ở đầu dây bên kia đã lập tức kêu lên:

- Diệp tiên sinh, anh nói đi, anh muốn tôi làm cái gì bây giờ?

Diệp Lăng Phi tay cầm điện thoại di dộng, trên mặt mang theo nụ cười, nói:

- Tôn Hồng, tôi thu xếp việc ở thành phố Vọng Hải trước, hai ngày nữa tôi sẽ đến thành phố Đông Hải, tôi hy vọng cậu hãy đến trước, giúp tôi xem xét tình hình bên đó thế nào. Tôi cũng không thể nào mà không biết địch biết ta sang bên đó, không phải cậu nói cậu có người ở thành phố Đông Hải sao, cậu hãy đến đó trước, từ chỗ bọn họ thăm dò nắm bắt tình hình ở bên Đông Hải!

- Tôi hiểu!

Tôn Hồng đáp. Bỗng nhiên, Tôn Hồng bổ sung thêm:

- Diệp tiên sinh, anh có thể nói một tiếng với tiểu thư được không?

- Cậu nói Vũ Văn à, không thành vấn đề. Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho cô ấy!

Diệp Lăng Phi nói.

- Cậu cứ yên tâm đi, không có việc gì đâu, Vũ Văn sẽ không nói gì cậu cả!

- Nếu như vậy thì tôi sẽ chuẩn bị một chút, ngày mai sẽ dẫn người sang bên đó!

Nghe giọng nói của Tôn Hồng có thể cảm thấy hắn ta đang hết sức cao hứng, Tôn Hồng lẩm bẩm:

- Coi như dẫn mấy huynh đệ của mình đi du lịch!

- Ừ, đi đi!

Diệp Lăng Phi nói.

Diệp Láng Phi dập máy, lại bấm số đi động của Tiêu Vũ Văn. Đầu dây bên kia đổ chuông hồi lâu mới nghe thấy giọng nói lười biếng của Tiêu Vũ Văn trả lời:

- Diệp đại ca à, anh làm cái gì vậy, phá đám không cho người ta ngủ!

- Bây giờ đã là mấy giờ rồi mà em vẫn còn ngủ, sao kỳ cục vậy!

Diệp Lăng Phi nói.

- Vũ Văn, gần đây em sống thế nào?

- Vẫn như cũ thôi, ăn no rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn, ngồi ăn rồi chờ chết!

Hình như Tiêu Vũ Văn trở mình một cái, lười biếng nói:

- Diệp đại ca, rốt cuộc anh có chuyện gì, nói đi, nếu không có chuyện gì thì đảm bảo anh sẽ không gọi cho em đâu, em quen lắm rồi mà!

- Cái gì mà đã quen mãi rồi!

Diệp Lăng Phi cười nói.

- Một dạo trước anh vừa sang bên Anh quốc, mới về nước đã lập tức gọi điện thoại cho em, lẽ nào anh đối xử với em như vậy vẫn còn là không tốt sao?

- Em không biết, nói tóm lại là em thừa biết anh gọi điện thoại đến nhất định là có chuyện gì đó, bằng không em sẽ không gọi cho em đâu!

Tiêu Vũ Văn nói với sự tự tin tràn đầy, chẳng qua, Tiêu Vũ Văn nói quá đúng, quả là Diệp Lăng Phi có chuyện muốn tìm Tiêu Vũ Văn. Trong lúc đó, Vu Tiêu Tiếu vừa mới tắm xong trần truồng trong phòng tắm đi ra. Vu Tiêu Tiếu đi tới bên giường, lấy tay đầy đầy Diệp Lăng Phi, sau đó cô trèo lên giường, nằm nghiêng mình, tay phải đặt trên ngực Diệp Lăng Phi, bàn tay nhỏ bé mềm mại vuốt ve bộ ngực nở nang của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi một tay cầm điện thoại di động trò chuyện với Tiêu Vũ Văn, tay kia thì ôm lấy Vu Tiêu Tiếu, lần mò từ vùng lung trơn bóng của Vu Tiêu Tiếu tới chỗ mông của cô, cuối cùng tay hắn đặt trên chỗ lõm vào giữa mông Vu Tiêu Tiếu, mồm vẫn nói chuyện với Tiêu Vũ Văn:

- Vũ Văn, bên anh có chút việc, muốn nhờ Tôn Hồng đến giúp đỡ, em thấy thế nào?

- Tôn thúc thúc của em ư?

Tiêu Vũ Văn ban đầu hơi sửng sốt, lập tức nói:

- Anh muốn tìm Tôn thúc thúc thì cứ tìm thẳng chú ấy đi, không phải là anh không quen chú ấy, bây giờ em rất ít khi gặp Tôn thúc thúc rồi!

- Anh vừa nói chuyện điện thoại với Tôn Hồng. Tôn Hồng không có vấn đề gì, anh chỉ lo em không đồng ý thôi!

Diệp Lăng Phi nói.

- Dù thế nào anh cũng phải báo với em một câu chứ!

- Diệp đại ca, được rồi, anh cứ đến tìm Tôn thúc thúc đi, bây giờ em thực sự không có thời gian để quản những chuyện khác!

Tiêu Vũ Văn nói.

- Bộ phim truyền hình đó của em sắp quay xong rồi, sau này em còn dự định đầu tư đóng phim, còn một đống việc đang chờ em giải quyết đây! À, chờ khi nào bộ phim của em đóng máy, Diệp đại ca, anh nhất định phải đến đó nhé!

- Được rồi, đạo diễn vĩ đại trong tương lai ạ!

Diệp Lăng Phi cười nói.

- Anh đảm bảo lúc đó sẽ đến trình diện. À, em có cần anh giúp gì không?

- Đương nhiên là có rồi!

Tiêu Vũ Văn nói.

- Chỉ là khi nào cần em sẽ đến gặp anh!

- Được rồi, cứ quyết định như vậy đi!

Diệp Lăng Phi nói chuyện điện thoại với Tiêu Vũ Văn xong, dập máy, ném ở bên giường, hắn ôm Vu Tiêu Tiếu, nói:

- Đều là do cái nha đầu này, nếu không phải vì em, anh thèm mà đi quản mấy cái chuyện không đâu này, em nói xem em định báo đáp anh thế nào đây?

Thân thể mềm tràn ngập sức sống thanh xuân của Vu Tiêu Tiếu quấn chặt lấy thân thể của Diệp Lăng Phi, bộ mông nảy nở bị bàn tay to bè của Diệp Lăng Phi đè lên, bộ ngực của cô ma sát lồng ngực của Diệp Lăng Phi, gương mặt kiều diễm hiện lên nét ửng hồng, dịu dàng nói:

- Diệp đại ca, anh còn muốn gì nữa, bây giờ em đã trao anh hết thảy rồi, anh còn muốn cái gì từ em đây?

- Em quên câu mà em thích nói nhất rồi sao?

Diệp Lăng Phi cười hỏi.

Vu Tiêu Tiếu hơi ngạc nhiên, còn chưa kịp nói gì, ngón tay của Diệp Lăng Phi đã chọc một cái vào giữa mông của Vu Tiêu Tiếu, Vu Tiêu Tiếu “A” một tiếng yêu kiều , hai tay ôm chặt lấy Diệp Lăng Phi, mông cô cố sức kẹp chặt. Diệp Lăng Phi và Vu Tiêu Tiếu ở trong phòng khách sạn đến gần tối, Diệp Lăng Phi đưa Vu Tiêu Tiếu về nhà, sau đó mới quay trở về biệt thự. Diệp Lăng Phi nói lại chuyện chiều này gặp gỡ Vu Chấn cho Bạch Tình Đình nghe, Diệp Lăng Phi dự định là ngày mai sẽ đến thành phố Đông Hải, hắn muốn mau chóng giải quyết xong chuyện này.

Diệp Lăng Phi ở lại thành phố Vọng Hải thêm một ngày, sau đó lái xe đến thành phố Đông Hải. Lần này, hắn không dẫn theo Dã Lang đi cùng, chỉ gọi mình Dã Thú. Bây giờ Dã Lang và Lương Ngọc đang trong thời kỳ mặn nồng, Diệp Lăng Phi không muốn quấy rầy Dã Lang, về chuyện dẫn theo Dã Thú cùng đi, đó cũng là bởi vì tên Dã Thú này muốn tránh né Lục Tuyết Hoa, cực lực yêu cầu Diệp Lăng Phi dẫn hắn qua bên đó. Hóa ra là người phụ nữ mà Dã Thú bao nuôi ở bên ngoài trong lúc vô tình gặp Lục Tuyết Hoa, thành phố Vọng Hải bản thân là một thành phố nhỏ, cô gái được Dã Thú bao dưỡng kia chỉ biết là bà xã của Dã Thú tên Lục Tuyết Hoa nhưng lại không biết mặt Lục Tuyết Hoa. Kết quả, vừa dịp hai người gặp gỡ nhau, hơn nữa còn trở thành bạn, kết quả là vừa nói chuyện thì lại nhắc tới Dã Thú, thoáng cái khiến cho mọi chuyện bại lộ. Lần này trở về vốn là Dã Thú muốn kết hôn với Lục Tuyết Hoa, nhưng Lục Tuyết Hoa thì lại bộc lộ ra sự đố kỵ của phụ nữ, bắt đầu bất hòa với Dã Thú.

Lục Tuyết Hoa trước đây cũng không giống như thế này, nhưng mà từ khi Lục Tuyết Hoa có thai, tính tính Lục Tuyết Hoa cũng bắt đầu trở nên khó chịu hơn. Dã Thú thì lại không thế cãi nhau với Lục Tuyết Hoa, bây giờ Lục Tuyết Hoa đang mang trong bụng đứa con của hắn. Mặc kệ Dã Thú nói cái gì, Lục Tuyết Hoa đều không chịu nghe. Dã Thú ở nhà bị chì chiết thực sự không còn cách nào khác, thừa dịp Diệp Lăng Phi muốn đến thành phố Đông Hải, nói với Lục Tuyết Hoa là lão đại muốn tìm hắn. Đừng xem Lục Tuyết Hoa có thể vừa khóc vừa làm loạn với Dã Thú, vừa nghe nói Diệp Lăng Phi muốn tìm Dã Thú, Lục Tuyết Hoa lại đình chỉ khóc lóc. Dã Thú thầm nghĩ lão đại của mình đúng là có tác dụng, trước tiên cứ ra ngoài trốn mấy ngày, để Lục Tuyết Hoa tĩnh tâm lại một chút, ở trên xe Diệp Lăng Phi lại bắt đầu dạy dỗ Dã Thú, đương nhiên, bản thân Diệp Lăng Phi cũng không có tư cách gì để mà nói với Dã Thú, chính hắn cũng chẳng khá khẩm hơn gì cho cam. Diệp Lăng Phi chỉ nói cho Dã Thú làm thế nào để dụ dỗ con gái mà thôi, Dã Thú nghe mà gật đầu liên tục. Lái xe gần một giờ trên đường cao tốc, Diệp Lăng Phi lấy điện thoại ra gọi cho Vu Chấn, hắn muốn liên hệ trước với Vu Chấn.

Vu Chấn luôn chờ điện thoại của Diệp Lăng Phi, lần trước Diệp Lăng Phi nói là hai ba hôm nữa sẽ qua bên này, Vu Chấn vẫn đang ngóng Diệp Lăng Phi đến Đông Hải. ở thành phố Đông Hải Diệp Lăng Phi cũng có biệt thự của chính mình, lần này đến thành phố Đông Hải sẽ sống ở bên đó. Diệp Lăng Phi nói chuyện điện thoại với Vu Chấn xong, ném điện thoại di động sang một bên, quay đầu lại nói với Dã Thú:

- Dã Thú, buổi tối tôi dẫn cậu ra ngoài chơi một chút!

- Đi ra ngoài chơi ư?

Dã Thú có phần ỉu xìu, nói.

- Lão đại, bây giờ em thành ra như thế này thì còn ra ngoài chơi bời gì chứ. Quên đi, em không đi thì tốt hơn!

- Dẫn cậu đi kiến thức một chút!

Diệp Lăng Phi cười nói.

- Có biết Tiêu Dao lâu ở thành phố Đông Hải không?

- Tiêu Dao lâu à?

Dã Thú ngẩng đầu lên, nói:

- Chưa từng nghe nói bao giờ, lão đại, Tiêu Dao lâu là cái chỗ gì vậy?

- Tiêu Dao lâu là chốn ăn chơi giải trí xa hoa nhất ở thành phố Đông Hải này, nghe nói những người có thể vào đó không phải là nhân vật đơn giản, có muốn tới kiến thức xem thế nào không?

Dã Thú vừa nghe vậy, lập tức sáng mắt lên, nói:

- Đương nhiên là muốn đi xem một lần rồi, bây giờ em rất muốn đi xem rốt cuộc Tiêu Dao lâu này là nơi như thế nào!

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Chỉ là cậu phải chờ đến tối mới được đến đó, bây giờ chưa phải là lúc!

Diệp Lăng Phi nói xong, không nói thêm một câu nào nữa.

Diệp Lăng Phi lái xe tới biệt thự của mình, vừa đi vào trong biệt thự. Diệp Lăng Phi lập tức gọi điện thoại cho Tôn Hồng, muốn Tôn Hồng đến nơi này gặp hắn. Tôn Hồng tới thành phố Đông Hải sớm hơn một ngày so với Diệp Lăng Phi, tạm thời ở trong khách sạn. Lần này. Diệp Lăng Phi bảo Tôn Hồng chuyển đến sống ở nơi này, Tôn Hồng dẫn theo tổng cộng hai mươi người tới đây. Tôn Hồng dẫn theo bốn người tới chỗ Diệp Lăng Phi, những người còn lại đều ở trong khách sạn.

Lần này Tôn Hồng dẫn thêm một người tới, đó là Trương Hải Thiên. Lần trước lúc Diệp Lăng Phi cử hành hôn lễ với Chu Hân Mính tại thành phố Đông Hải thì Trương Hải Thiên cũng có mặt. Tôn Hồng và Trương Hải Thiên có thể gặp được nhau ở thành phố Đông Hải cũng là hết sức tình cờ. Lúc đó. Trương Hải Thiên đang lăn lộn ở thành phố Đông Hải, coi như là một cái tiểu đầu mục. Sau đó, Tôn Hồng và Trương Hải Thiên cũng có liên hệ với nhau, lần này Tôn Hồng tới thành phố Đông Hải trước tiên là đi gặp Trương Hải Thiên. Tôn Hồng cũng không nói với Trương Hải Thiên tình hình cụ thể thế nào, chỉ tán gẫu với Trương Hải Thiên mà thôi. Từ trong miệng Trương Hải Thiên. Tôn Hồng đã biết được không ít chuyện có liên quan đến xã hội đen ở thành phố Đông Hải này. Lần này Tôn Hồng dẫn Trương Hải Thiên là muốn để cho Trương Hải Thiên tự mình kể với Diệp Lăng Phi về tình hình của hắc bang ở thành phố Đông Hải này. Trương Hải Thiên chưa từng tới nơi này, tuy Trương Hải Thiên cũng coi như là một cái tiểu đầu mục ở thành phố Đông Hải, chẳng qua cũng chỉ là kiếm miếng ăn mà thôi, đâu có thể đến những khu biệt thự xa hoa như thế này chứ. Đây là chỗ ở của những kẻ lắm tiền nhiều của, những nơi như thế này không phải chỗ mà đám lâu la như bọn họ dám bén mảng tới.

Ở thành phố Đông Hải, địa bàn của hắc bang được phân chia rất rõ ràng, có một số chỗ không thể nào động tới được, ví dụ như là khu biệt thự dành cho các lãnh đạo của chính quyền thành phố hoặc là khu biệt thự này chẳng hạn, mấy nơi như thế bất kỳ người nào trong đám giang hồ đều không dám tìm đến gây sự. Nếu như có người trong hắc bang không chịu nghe lời, tới đây kiếm chuyện sẽ có người đứng ra trừng trị đích đáng. Người này là một người đàn ông mà ở thành phố Đông Hải được rất nhiều người gọi là Cương ca. Cương ca tuổi cũng chưa nhiều, cũng chỉ mới 30 mà thôi, án theo lẽ thường tình, người còn trẻ như hắn không có phần để mà lên làm lão đại xã hội đen ở thành phố Đông Hải, bàn về tư lịch, bàn về bối phận, ai cũng có thể hơn người đàn ông tên là Cương ca này, nhưng mọi người ở đây đều hiểu rõ, Cương ca chẳng qua cũng chỉ là một người đại diện mà thôi, lão đại chân chính đứng phía sau là một người khác. Nếu như có hắc bang nào không chịu nghe theo sự quản lý cia Cương ca, vậy thì nhất định sẽ bị cảnh sát đả kích, ai cũng hiểu rõ hậu trường của Cương ca là một người ăn cả hai nhà hắc bạch, không ai dám trêu chọc.

Sau khi Trương Hải Thiên đi tới biệt thự mới biết được người đàn ông có thể lực mà Tôn Hồng nói đến chính là người lần trước đã cử hành hôn lễ ở thành phố Đông Hải, lúc đó, Trương Hải Thiên cảm thấy kỳ quái, vì sao đám người Tôn Hồng lại tới Đông Hải để tham dự hôn lễ. Mất công hồi lâu, thì ra là thế. Trương Hải Thiên gặp Tôn Hồng thì có chút sợ hãi, bây giờ lại thấy ngay cả Tôn Hồng cũng kiêng kỵ Diệp Lăng Phi thì hắn trở nên càng thêm cẩn trọng dè dặt. Dã Thú ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi, nhìn thoáng qua Trương Hải Thiên, sau đó lại quay sang phía Tôn Hồng, nói:

- Tôn Hồng à, tiểu tử này là ai vậy?

- Dạ, trước đây là người của Phủ Đầu Bang chúng tôi!

Tôn Hồng đáp.

- Sau này khi Phù Đầu Bang giải tán, hắn chạy sang nơi này. Bây giờ cũng đã là một cái tiểu đầu mục ở chỗ này, kiếm ăn cũng không tệ, ít ra là còn mạnh hơn tôi, bây giờ tôi chẳng là cái quái gì cả!

- Nói nhảm!

Dã Thú nhếch miệng, hung hăng đam con dao găm trên tay mình lên mặt bàn, chỉ nghe thấy “phịch” một tiếng, con dao kia đã cắm vào sâu hơn 1 tấc. Dã Thú cười toe toét, nói:

- Tôn Hồng, cậu còn nói cậu không là cái gì cả, ở thành phố Vọng Hải ai dám trêu chọc cậu, chỉ cần theo cậu đi theo bọn tôi, đảm bảo không ai dám trêu chọc cậu, dù kẻ đó là ai cũng không dám động tới cậu đâu!

- Dã Thú, cậu đừng ngồi đây mà nói bậy nữa!

Diệp Lăng Phi cảm thấy Dã Thú lắm mồm quá, khoát khoát tay với Dã Thú, nói:

- Không phải là cậu muốn đi bơi sao, ở bên ngoài có bể bơi đấy, cậu có thể ra bể bơi hoặc là ra tắm biển, nói tóm lại cậu đừng ở chỗ này mà lải nhải nữa, buôi tối tôi sẽ dẫn cậu đi ra ngoài chơi!

- Dạ, em biết rồi!

Dã Thú rút ra dao găm ra, sải bước đi ra ngoài.

Trương Hải Thiên dù sao cũng là người lăn lộn xã hội đen, những chuyện đánh đánh giết giết cũng đã làm không ít, động tác đâm dao găm lên bàn vừa rồi của Dã Thú khiến cho Trương Hải Thiên trong lòng cả kinh, thầm nghĩ nếu như con dao đó mà đâm vào người mình thì chắc chắn là toi đời. Diệp Lăng Phi bảo Tôn Hồng và Trương Hải Thiên ngồi xuống, hắn thì đứng dậy, lấy mấy chai nước khoáng, hắn ném cho Tôn Hồng và Trương Hải Thiên mỗi người một chai, nói:

- Các cậu đừng để bụng, biệt thự tôi mua ở chỗ này nhưng lâu lắm rồi cũng không đến ở, trong nhà chẳng có gì cả, mấy thứ này tôi mua trên đường đến đây đấy. Tôn Hồng, chờ khi nào có thời gian thì thuê người dọn dẹp lại nơi này một chút, lúc tôi không ở thành phố Đông Hải đích, cậu cứ dẫn người đến đây mà ở, nhưng mà đừng có biến nơi này không ra hình dạng gì đó!

- Diệp tiên sinh, tôi biết, anh yên tâm đi, tôi sẽ phân phó cho huynh đệ của mình không được làm bậy ở chỗ này!

Tôn Hồng nói.

- Bây giờ tôi đang sắp xếp cho mọi người ở trong khách sạn, chờ sau này tìm được nơi trú ngụ rồi sẽ chuyển qua đó. Diệp tiên sinh ở đây, có lẽ không nên vào ở thì tốt hơn!

Diệp Lăng Phi mở nắp chai nước khoáng ra, uống một hớp lớn, sau đó lau miệng, nói:

- Tùy cậu thôi, cậu muốn đến ở thì ở, không muốn đến đây ở tôi cũng không ép buộc cậu. Chỉ là mấy ngày này cậu cứ ở lại đây đi!

- Cũng được!

Tôn Hồng đồng ý.

Diệp Lăng Phi quay sang phía Trương Hải Thiên, nói:

- Cậu tên là Trương Hải Thiên đúng không?

- Dạ phải!

Trương Hải Thiên vội vàng nói.

- Ngoại hiệu của tôi là “Liều Mạng”, bởi vì đã đánh nhau là không quan tâm đến sống chết, vì vậy nên được cái tên hiệu này. Tôn đường chủ là hiểu rõ nhất, năm đó tôi ở…

Trương Hải Thiên còn chưa kịp nói hết câu đã bị Diệp Lăng Phi ngắt lời:

- Trương Hải Thiên, tôi không hỏi cái này, ngoại hiệu của cậu không liên quan gì đến tôi cả, tôi chỉ muốn hỏi thăm cậu một số việc thôi!

- Diệp tiên sinh, ngài cứ hỏi đi, tôi biết được gì sẽ nói hết cho ngài!

Trương Hải Thiên nói.

- Trương Hải Thiên, nếu cậu cũng lăn lộn giang hồ ở chốn này, theo ý của cậu, xã hội đen ở thành phố Đông Hải có gì khác biệt so với xã hội đen ở thành phố Vọng Hải đương năm đó?

Câu hỏi này của Diệp Lăng Phi khiến cho Trương Hải Thiên không rõ Diệp Lăng Phi muốn hỏi cái gì, hắn nhìn sang Tôn Hồng, Tôn Hồng cũng không hiểu ý tứ của Diệp Lăng Phi. Trương Hải Thiên đành phải nhìn sang chỗ Diệp Lăng Phi, hỏi:

- Diệp tiên sinh, tôi không hiểu ngài nói vậy là có ý gì?

- Vậy tôi nói trực tiếp với cậu. Theo ý cậu, xã hội đen ở thành phố Đông Hải này vì sao lại hung hăng hống hách như vậy?

Nghe Diệp Lăng Phi hỏi câu này, cuối cùng Trương Hải Thiên cũng hiểu Diệp Lăng Phi muốn hỏi cái gì, hắn hơi chần chừ một lát, lập tức ngẩng đầu lên, nhìn phía Diệp Lăng Phi, nói:

- Diệp tiên sinh, tôi biết một số chuyện, nhưng cũng không được nhiều lắm. Căn cứ theo sự Hiểu biết của tôi, xã hội đen ở nơi này có người bảo vệ, không giống thành phố Vọng Hải năm đó, bang hội chúng tôi đều cố hết sức không gây chuyện để tránh bị cảnh sát chú ý. Mà ở nơi này thì không cần lo lắng đến cảnh sát, tôi cảm thấy tôi cảm thấy cảnh sát ở chỗ này đang dung túng cho xã hội đen!

- Nói hay lắm!

Diệp Lăng Phi vỗ tay, nói:

- Xem ra cậu là một người rất có đầu óc, vậy tôi hỏi cậu, cậu cho là tình huống thế này sẽ tiếp tục kéo dài tiếp không?

- Chắc chắn là sẽ không duy trì được lâu nữa!

Về vấn đề này, Trương Hải Thiên hiểu rất rõ, hắn nói:

- Tôi thấy cũng chỉ trong khoảng thời gian này mà thôi, sau đó sẽ không còn nữa, nói không chừng sẽ lại giống như thành phố Vọng Hải năm đó, diệt trừ tận gốc các băng nhóm xã hội đen. Quan trọng nhất là ở chỗ chính quyền thành phố, Diệp tiên sinh, tôi cũng không chắc lắm, tôi chỉ luôn có cảm giác như vậy!

- Trương Hải Thiên, cảm giác của cậu không sai!

Diệp Lăng Phi nói.

- Xã hội đen ở nơi này đã hung hăng ngang ngược tới một mức độ không thể chịu đựng được nữa, tôi nói cho cậu hay, một khi chính phủ bên này có sự thay đổi nào đó, hoặc nói là những thành viên trong chính phủ bảo vệ xã hội đen bị điều đi, vậy thì xã hội đen ở đây sẽ gặp tai ương ngập đầu, đến lúc đó, những người như cậu sẽ bị đả kích!

Diệp Lăng Phi vừa nói xong những lời này, Tôn Hồng lại tiếp lời:

- Liều Mạng, dù sao năm xưa cậu cũng là người của Phủ Đầu Bang chúng ta, tôi cũng không muốn nhìn thấy cậu ở đây mà phải vào trong trại giam, bây giờ chúng ta làm vậy vì kiếm tiền, kiếm tiền thì lại có rất nhiều cách!

Trương Hải Thiên thở dài, nói:

- Tôi cũng không còn cách nào khác, tôi mặc kệ chuyện này, tôi có thể làm cái gì chứ!

- Những chuyện cậu có thể làm được rất nhiều, chỉ muốn xem cậu có chịu làm hay không thôi!

Diệp Lăng Phi nhìn Trương Hải Thiên, nói:

- Tôi nói thật cho cậu hiểu nhé, bên trung ương đã chú ý tới tình hình ở thành phố Đông Hải này rồi, tôi cũng có người bên trung ương, truyền ra tin tức, sẽ nhanh chóng chỉnh đốn thành phố Đông Hải. Đến lúc đó, cho dù không thể bắt được cá lớn, những người như cậu nhất định sẽ bị đẩy ra mà gánh tội thay, cậu suy nghĩ cho kỹ đi, con đường sau này phải đi như thế nào?

Trương Hải Thiên cúi đầu, bỗng nhiên lại ngẩng đầu lên, hắn nhìn Diệp Lăng Phi, trực tiếp hỏi:

- Diệp tiên sinh, ngài nói thẳng với tôi đi, có phải là ngài có chuyện cần tôi trợ giúp không?

---o0o---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.