Diệp Lăng Phi nói xong câu đó lập tức mỉm cười với Mễ Tuyết. Mễ Tuyết bị Diệp Lăng Phi nhìn như vậy cảm thấy không biết phải làm gì, không hiểu
vì sao Mễ Tuyết luôn cảm thấy ở trước mặt Diệp Lăng Phi mình giống như
là không mặc quần áo vậy, căn bản là không có một bí mật nào có thể
tránh thoát khỏi con mắt của Diệp Lăng Phi. Khi xưa, lúc cô ta còn ở
thành phố Vọng Hải, cô thấy Diệp Lăng Phi bất quá chỉ là một người đàn
ông thần bí khiến người ta cảm thấy u mê khó hiểu, nhưng chẳng bao giờ ý thức được Diệp Lăng Phi lại đáng sợ như vậy. Mễ Tuyết vẫn cho rằng trên thế giới này chỉ có ông chủ Chu Hùng của cô ta mới là người đàn ông
đáng sợ nhất, tất cả mọi chuyện đều nằm trong tay ông chủ của mình. Thời gian trôi đi, tới bây giờ Mễ Tuyết mới ý thức được mình đã phạm phải
một sai lầm lớn. Diệp Lăng Phi mới thực sự là một người đáng sợ. Ấn
tượng đầu tiên về người đàn ông này là một nhân vật hết sức bình thường, tiếp xúc lần thứ hai thì lại có cảm giác trên người anh ta có nhiều chỗ rất khó hiểu, đến lần thứ ba nhìn lại thì phát hiện ra người đàn ông
này rất thần bí, lần thứ tư... lần thứ năm... càng tiếp xúc với người
đàn ông này sẽ phát hiện ra trên người anh ta ẩn tàng một loại khí chất
khiến kẻ khác sợ hãi. Mễ Tuyết cảm thấy trong lòng bất an, cầm lấy ly
rượu vang mà Angel vừa đưa cho mình, uống một hơi hết sạch. Sau khi ổn
định tâm tình đang nổi sóng của mình, cô ta nói:
- Có lẽ tôi không nên hỏi vấn đề này, bởi vì mãi tới gần đây tôi mới biết về cái... tổ chức WIDE này!
- Chuyện này rất bình thường, cũng không thể trách cô được!
Diệp Lăng Phi nói.
- WIDE, cái tổ chức buôn lậu xuyên quốc gia luôn rất bí ẩn. Người bình
thường không thể hiểu rõ về cái tổ chức này, đến cả tổ chức cảnh sát
hình sự quốc tế INTERPOL cũng phải tới dạo gần đây mới bắt đầu theo dõi
tổ chức này. Rốt cuộc tổ chức này cường đại đến trình độ nào thì không
ai biết rõ được. Mễ Tuyết, bí mật thì càng biết ít càng tốt, như vậy thì cô sẽ sống lâu hơn. Tôi tin rằng chính là vì cô biết đến sự tồn tại của của tổ chức WIDE này, cô mới chọc phải họa sát thân. A, cô xem tôi kìa, lại nói nhiều rồi. Mễ Tuyết, cô nói về chuyện của mình đi, trước tiên
kể hết lại đầu đuôi xem nào!
Mễ Tuyết gật đầu, tiếp tục nói:
- Ông chủ của tôi trước lúc sang Ma Cao đã có dự cảm. Ông ấy rất bất
an. Ông ấy đã từng nói với tôi, lần này đến Ma Cao là cơ hội cuối cùng
của ông ấy. Nhưng mà sau ngay sau tối hôm chúng tôi đến Ma Cao để gặp
Kim Quảng, ông chủ của tôi tỏ ra vô cùng lo lắng!
Mễ Tuyết bỗng nhiên liếc nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Cũng chính là tối hôm qua, nói tóm lại là tối hôm qua ông ấy cực kì
bồn chồn, cả đêm gần như không ngủ. Ông ấy sắp gặp chuyện không may.
Trưa hôm nay ông ấy nhận được điện thoại của Kim Quảng, hẹn ông ấy buổi
tối gặp mặt tại biệt thự ở ven biển của Kim Quảng. Sau khi cúp máy, ông
chủ của tôi nói với tôi rằng chuyến đi này lành ít dữ nhiều, ông ấy còn
nói, nếu như điện thoại của ông ấy không liên lạc được thì tôi phải lập
tức rời khỏi Ma Cao. Ông ấy không muốn tôi đi cùng ông ấy là bởi vì lo
sợ chuyến này đi sẽ gặp phải chuyện ngoài ý muốn!
Mễ
Tuyết nói đến đây bỗng nhiên dừng lại, Angel ngồi bên cạnh Mễ Tuyết,
vòng tay ôm Mễ Tuyết. Mễ Tuyết quay sang nhìn Angel, nói:
- Trong lòng tôi rất phiền não nên mới uống nhiều như vậy, tối nay tôi
có chút không kiểm soát được hành vi của mình, tôi không thích phụ nữ!
Mễ Tuyết bỗng nhiên nói ra những lời này có lẽ là muốn giải thích với
Angel là vì mình uống say nên mới như vậy, thực lòng không muốn phát
sinh bất kì quan hệ gì với Angel. Lúc này Angel cũng không quan tâm đến
chuyện Mễ Tuyết có muốn làm như vậy với mình không, hiện tại Angel bắt
đầu suy nghĩ về những thứ đang ẩn giấu đằng sau chuyện này. Diệp Lăng
Phi nói:
- Mễ Tuyết, lúc này không thích hợp để bàn về
chuyện giới tính của cô, tôi chỉ muốn hỏi cô, cô thực sự có thể xác định ông chủ của cô đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao?
Mễ Tuyết gật đầu, rồi lắc đầu, nói:
- Tôi cũng không dám chắc, nhưng mà trước khi đi ông chủ của tôi đã
phân phó một khi không thể gọi điện thoại được cho ông ấy thì tôi phải
lập tức rời khỏi Ma Cao tìm một nơi hẻo lánh mà ẩn náu. Ông lo lắng sẽ
có tai họa xảy đến với tôi!
- Bây giờ xem ra chuyện này đã gây họa đến cô rồi!
Diệp Lăng Phi đúng dậy, đi đi lại lại trong phòng, hắn can mày, đang
suy nghĩ cân nhắc mọi chuyện. Ánh mắt của Mễ Tuyết luôn dõi theo Diệp
Lăng Phi, cô ta rất muốn biết Diệp Lăng Phi sẽ nói tiếp những gì. Diệp
Lăng Phi đi tới đi lui thêm hai lần nữa, bỗng nhiên dừng lại, nhìn Mễ
Tuyết, nói:
- Để tôi phân tích một chút, rốt cuộc có
đúng như vậy hay không thì tôi không dám khẳng định. Thứ nhất, tối nay
tôi đã đến sòng bạc của Kim Quảng để tìm ông ta, nhưng Kim Quảng lại nói với tôi là ông ta đang ở bên ngoài. Như vậy xem ra. Kim Quảng không hề
rời khỏi Ma Cao mà đến chỗ ngôi biệt thự cạnh biển để gặp mặt Chu Hùng,
cũng chính là vì cái gọi là vấn đề hợp tác. Thứ hai, Kim Quảng biết rõ
Chu Hùng đã bị cảnh sát Hồng Kông theo dõi, trong thời gian này, đáng lẽ ra ông ta không nên tùy tiện gặp mặt Chu Hùng để nói chuyện hợp tác
chứ, bởi vì nếu làm như vậy, rất dễ bại lộ bản thân, nhưng sự thực là
ông ta lại đi gặp Chu Hùng, điểm ấy khiến người ta cực kì bất ngờ, lẽ
nào Chu Hùng không nghĩ đến chuyện mình bị cảnh sát theo dõi sao. Thứ
ba, là chuyện cô và Angel bị tập kích, từ lời kể lại của cô và Angel có
thể thấy, hiển nhiên người đàn ông kia muốn tập kích cô, mục đích mà hắn làm như vậy đơn giản là muốn giết cô. Vì sao người này muốn giết cô,
cách giải thích hợp lý duy nhất chính là vì giết người diệt khẩu. Nói
cách khác, một khi cô chết rồi, sẽ không còn người nào biết bí mật này
nữa, mà những bí mật này là tối quan trọng. Nói như vậy, cách giải thích hợp lý nhất là Chu Hùng đã bị giết rồi, mà đối phương cũng phải sát thủ để giết chết cô!
Diệp Lăng Phi phân tích một phen
khiến cho Mễ Tuyết á khẩu không trả lời được. Cô ta rất không muốn thừa
nhận đây là sự thực, nhưng sự phân tích của Diệp Lăng Phi khiến cô ta
phải tin tưởng đây là sự thực, ông chủ của cô ta đã bị người ta diệt
khẩu rồi.
- Vì sao Kim Quảng lại muốn giết Chu Hùng?
Angel vốn đang duy trì sự im lặng lúc này đột nhiên đưa ra nghi vấn, cô nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi:
- Kim Quảng là một đầu lĩnh xã hội đen ở Ma Cao, lần này ông ta muốn
bàn bạc chuyện làm ăn với Chu Hùng mà, lẽ nào ông ta lại giết chết Chu
Hùng sao?
Mễ Tuyết nghe Angel nói như vậy, trong ánh
mắt vốn ảm đạm vô quang đột nhiên lóe sáng, cô ta giống như muốn bấu víu lấy một cây cỏ cứu mạng cuối cùng, nói:
- Sau lưng ông chủ tôi có tổ chức rất cường đại. Kim Quảng không thể nào cả gan đụng đến ông chủ của tôi đâu!
- Nếu như không phải là do Kim Quảng động thủ thì sao?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Câu này của Diệp Lăng Phi khiến cho tia sáng vừa lóe lên trog mắt Mễ
Tuyết biến mất, Angel thấy Mễ Tuyết như vậy, nắm chặt lấy tay Mễ Tuyết,
lúc này Mễ Tuyết giống như là một người không còn chút sức lực nào,
thoáng cái ngã vào trong lòng Angel. Câu nói của Diệp Lăng Phi đã đánh
nát hoàn toàn hút hy vọng mong manh còn sót lại trong lòng Mễ Tuyết.
- Mễ Tuyết, có lẽ không phải do Kim Quảng ra tay, nếu như suy nghĩ từ
một góc độ khác, Kim Quảng đem chuyện Chu Hùng bị cảnh sát Hồng Kông
theo dõi báo cho tổ chức WIDE. Vừa nãy cô cũng đã nói rồi đó, tổ chức
WIDE đã cảm thấy không hài lòng với Chu Hùng, lần này là cơ hội cuối
cùng của Chu Hùng, nhưng Chu Hùng lại bị cảnh sát Hồng Kông theo dõi, tổ chức WIDE chỉ có thể dùng một biện pháp đó là khử Chu Hùng. Đến lúc đó, đầu mối của cảnh sát Hồng Kông sẽ bị cắt đứt, mà cô lại đi cùng Chu
Hùng đến Ma Cao, sau khi khử Chu Hùng, nhất định sẽ không dễ dàng tha
cho cô, Mễ Tuyết, bây giờ chắc cô phải suy nghĩ chuyện rời khỏi Ma Cao
rồi, bằng không cô chỉ còn lại một con đường chết thôi!
Mễ Tuyết khẽ lắc đầu, nói:
- Tôi có thể đi đâu được chứ, tôi luôn đi theo ông chủ, bây giờ ông chủ đã chết, dù tôi quay về Hồng Kông, người của tổ chức kia cũng nhất định không bỏ qua cho tôi. Tôi từng nghe ông chủ đề cập qua, người mà tổ
chức này muốn giết không ai có thể tránh được đâu!
- Nói càn, thế giới này còn chưa có tổ chức nào như vậy đâu!
Diệp Lăng Phi bĩu môi khinh thường, hừ lạnh nói:
- Thế giới này lớn như vậy, cô thật sự cho là tổ chức kia cái gì cũng
biết sao. Tôi nói cho cô hay, cái gì mà muốn giết ai thì kẻ đó không thể nào thoát được, đơn giản chỉ là lời mạnh miệng mà thôi. Đến ngay cả
nước Mỹ, một quốc gia hùng mạnh như vậy muốn giết Osania Binladen mà vẫn còn chưa giết được sao (bây giờ thì giết được rồi)?
-Tôi không biết trốn đi đâu!
Mễ Tuyết lắc lắc đầu, nói.
- Bây giờ tôi chỉ còn lại một mình, có thể đi đâu được chứ?
Lúc này Angel nói chen vào:
- Satan, chi bằng để cô ấy đi theo chúng ta, em sẽ bảo vệ cô ấy!
- Nói bừa, em có thể bảo vệ cô ấy cái gì?
Diệp Lăng Phi trừng mắt nhìn Angel, nói:
- Hiện giờ em đến mình còn không bảo vệ được, em còn nói có thể bảo vệ cô ta, đúng là buồn cười!
- Satan, vậy anh nói nên làm sao bây giờ, lẽ nào thực sự để cô ấy đi vào chỗ chết sao?
Angel hỏi.
- Chuyện này để anh nghĩ đã!
Diệp Lăng Phi cau mày, nói:
- Hiện tại thì cho dù Mễ Tuyết chết đi, anh tin rằng những tên này nhất định sẽ tiếp tục truy sát em, bởi vì em ở cùng một chỗ với Mễ Tuyết,
bọn họ nhất định sẽ cho rằng em cũng biết một ít chuyện. E hèm, chuyện
này có vẻ khó giải quyết đây, thật không ngờ lại xảy ra những chuyện như vậy. Angel, em và Mễ Tuyết cứ ngủ ở đây trước đi, để anh suy nghĩ cho
kỹ!
-Được rồi!
Angel đứng đậy, nói với Diệp Lăng Phi:
- Satan, bây giờ em đã giao phó tính mạng mình vào tay anh rồi, anh sẽ không trơ mắt nhìn em bị người khác giết đó chứ?
- Tiểu nha đầu, em mau đi ngủ cho anh, đừng đứng đây mà làm nhảm nữa!
Diệp Lăng Phi vỗ mông Angel một cái, nói:
- Nếu như em cứ lải nhải nữa, anh sẽ khiến em... !
- Anh khiến em thế nào?
Angel nổi hứng thú, cười hỏi.
- Khiến em quay về đi ngủ, được rồi, được rồi, đừng có náo loạn nữa, mau về phòng ngủ đi!
Diệp Lăng Phi quả thực bó tay bất lực trước Angel, không thể làm gì
được đành phải giục Angel đi vào ngủ. Sau khi Angel và Mễ Tuyết đi vào
trong phòng ngủ. Diệp Lăng Phi vẫn không ngủ. Lúc này đã là hai giờ sáng rồi, Diệp Lăng Phi cảm thấy không ngủ được, hắn ngồi trên ghế salon,
vừa hút thuốc vừa suy ngẫm những chuyện xảy ra.
Diệp
Lăng Phi không ngủ. Davis cũng không thể ngủ được. Hắn vốn tưởng rằng
khi mình phái ra hai thủ hạ đắc lực nhất thì nhất định có thể giết chết
người phụ nữ mà Chu Hùng dẫn tới đây, nhưng thật không ngờ lần này hai
thủ hạ của mình lại thất thủ. Davis đuổi ba cô gái mà Kim Quảng cung cấp cho mình ra khỏi gian phòng, hắn ngồi trên ghế salon trong phòng khách
sạn, nổi trận lôi đình với hai gã thủ hạ.
- Không phải
các anh được xưng là không bao giờ thất thủ ư, sao lần này lại thất bại, các anh còn được gọi là tinh anh của bộ đội đặc chủng, tôi thấy chỉ là
cái thùng cơm. Một năm tôi cho các anh bao nhiêu tiền, bảo các anh làm
chút việc cũng không làm được, các anh nói cho tôi biết, sau này tôi làm sao có thể tin tưởng các anh, từ nay về sau sao tôi dám giao việc cho
các anh nữa!
- Davis tiên sinh, chúng tôi thật sự không ngờ bên cạnh người phụ nữ đó còn có một cao thủ, điều này nằm ngoài dự
liệu của chúng tôi!
- Cao thủ ư?
Davis sửng sốt, nói:
- Điều này sao có thể chứ, những kẻ bên cạnh Chu Hùng tôi đều biết rõ,
lần này hắn tôi đây chỉ đi cùng với người phụ nữ kia thôi, sao bên cạnh
người phụ nữ đó còn có cao thủ được?
- Davis tiên sinh, đây là sự thật!
Một người da trắng đầu trọc nói.
- Người phụ nữ đó thân thủ rất tốt, trong thời gian ngắn tôi thực sự
không có cách nào để giết chết cô ta được. Tôi chỉ có thể tạm thời rời
đi trước, nhưng mà tôi đảm bảo, tôi nhất định sẽ giết chết người phụ nữ
đó!
- Cao thủ à?
Davis suy nghĩ một lát, bỗng nhiên nói:
- Các anh cứ về trước đi, chuyện này tạm thời không cần manh động!
-Rõ!
Hai người đàn ông rời khỏi căn phòng cửa Davis. Davis không ngủ được,
trước tiên hắn rót cho mình một chén rượu vang, ngồi trên ghế salon, suy nghĩ mọi chuyện. Bỗng nhiên, Davis cầm lấy điện thoại di động bấm một
số điện thoại, sau khi người kia nhấc máy, Davis cười nói:
- Ông bạn già, thật có lỗi, khuya như vậy còn đánh thức ông, chỗ tôi xảy ra chút chuyện, muốn thỉnh giáo ông!
Giọng nói của Hosking vang lên trong điện thoại, hắn cười nói:
- Tôi đã quen ngủ muộn rồi, hôm nay không biết vì sao mà bây giờ vẫn
không ngủ được. Bây giờ tôi đang mát-xa, thế nào, có muốn tới đây cùng
mát-xa với tôi không?
- Cái này... được rồi, ông chờ tôi, bây giờ tôi sang bên đó!
Davis nói.
Davis và Hosking ở chung một khách sạn, khách sạn này cung cấp dịch vụ
mát-xa 24/24. Khi Davis tới thì thấy Hosking đang nằm trên giường, cô
nhân viên đang mát-xa cho Hosking. Hosking thấy Davis đã tới, hắn khoát
tay áo với cô nhân viên, cô nhân viên kia lập tức rời khỏi phòng mát-xa.
Hosking ngồi dậy, cười nói:
- Không làm sao được, sức khỏe của tôi không tốt lắm, nếu như không
mát-xa, mấy cái xương già khọm của tôi chắc mỗi nơi một cái mất, như vậy thì thù này không báo được rồi!
Hai chân Hosking đều
bị cắt cụt, việc đi lại của hắn ta toàn dựa vào xe lăn. Hosking ngồi
trên giường mát-xa, Madoff thì luôn canh gác ở bên cạnh. Madoff hiểu
thói quen sinh hoạt của Hosking, việc Hosking có thể làm được chưa bao
giờ cần người khác giúp đỡ.
- Ông bạn già, tôi không nên quấy rầy ông vào lúc này, nhưng mà tôi gặp phải chuyện phiền não, muốn trò chuyện với ông!
Davis ngồi xuống bén cạnh, nhìn Hosking nói:
- Một chuyện rất khó giải quyết!
Hosking đã hơn 60 tuổi, Nhưng mà hai mắt của hắn ta vẫn toát ra nhuệ
khí bức người như xưa. Nghe Davis nói vậy, Hosking cười nói:
- Nào, kể tôi nghe một chút, xem tôi có thể giúp gì cho ông được không!
- Thủ hạ của tôi vừa mới làm hỏng việc rồi, hắn ta nói có một cao thủ ở trong khách sạn Grand Lisboa!
Davis nói.
- Cao thủ đó lại là phụ nữ. Hosking, Ông cho là loại phụ nữ nào mới có
được loại bản lĩnh như vậy, có thể được một người trước kia từng gia
nhập bộ đội đặc chủng của nước Mỹ xưng là cao thủ?
Hosking nghe xong, không cần suy nghĩ gì cả, thuận miệng đáp ngay:
- Davis, tôi nghĩ ông không cần phải đoán đâu, tôi có thể chắc chắn với ông rằng, người phụ nữ mà các thủ hạ của ông gặp phải tên là Angel, cô
ta là một thành viên quan trọng của tổ chức buôn bán vũ khí Lang Nha!