Trước cửa tòa nhà tập đoàn Tân Á có rất nhiều người đứng vậy quanh, trong đó có một vài thanh niên cầm camera và máy ảnh để chụp ảnh chuẩn bị tung lên mạng.
Phóng viên của đài truyền hình thành phố Vọng Hải cũng nhanh chóng chạy đến, trong đó có một gã đầu đội mũ lưỡi trai màu trắng, bên cạnh là một nữ phóng viên đang cầm microphone phỏng vấn một nam nhân chứng kiến chuyện này. Nam nhân chậm rãi nói, hắn đem những suy đoán của mình nói ra hết.
Ở cửa chính, hơn mười bảo vệ tòa nhà tập đoàn Tân Á đứng xếp thành một hàng để ngăn cản những người thân và bằng hữu của Lục Tuấn. Những người này đang hô rất lớn muốn tập đoàn Tân Á giao Diệp Lăng Phi ra.
Lục Tiếu Dương là cha của Lục Tuấn đang tức giận chất vấn tiễn thương nam. Trương Khiếu Thiên thì đang ở nước ngoài với con gái nên tập đoàn Tân Á không có ai. Mà Tiễn Thường Nam lại là nguyên lão từ khi mới thành lập tập đoàn Tân Á nên tự nhiên phải đứng ra ứng phó với người nhà của Lục Tuấn.
Tiễn Thường Nam vốn đã có mâu thuẫn với Diệp Lăng Phi, chỉ là ngại Trương Kiếu Thiên cực lực bảo vệ cho Diệp Lăng Phi thế nên tiễn thương nam chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn. Bây giờ thấy có người khiêng thi thể đến tìm Diệp Lăng Phi tính sổ, trong lòng Tiễn Thường Nam hết sức vui mừng, ước gì những người này đánh cho Diệp Lăng Phi đi viện thì càng tốt.
Tiễn Thường Nam vẫn khuyên người của Lục gia rời khỏi chỗ này nhưng trong lời nói lại có ý tứ khác. Đúng ra là phải tìm Diệp Lăng Phi mà tính sổ, tốt nhất là đánh cho hắn tàn phế chứ không nên đứng ở đây. Thế nhưng người nhà Lục gia lại không hiểu.
Tiễn Thường Nam là một con cáo giá nên ăn nói cũng rất khéo léo. Chỉ nghe thấy Tiễn Thường Nam nói rằng:
- Tôi rất hiểu tâm tình của mọi người, nếu như người thân của ta gặp chuyện như vậy thì tôi cũng sẽ dẫn người đến báo thù, thậm chí còn bẻ gãy xương cái tên kia. Thế nhưng mà giám đốc Diệp hiện không ở công ty, các người chờ ở đây cũng không được gì. Tôi nghĩ lúc này chắc giám đốc Diệp đang ở Nam Sơn, các người có thể đến đó tìm xem.
Mẹ của Lục Tuấn là một nữ nhân trông rất thô kệch, bà há miệng mắng:
- Tôi muốn gặp tên khốn kiếp họ Diệp kia, tôi muốn hỏi hắn xem rốt cuộc con tôi phạm tội thì liên quan gì đến hắn mà hắn chõ mõm vào. Lão nương đã sống hơn năm mươi năm rồi, cũng đã sống đủ rồi, để cho thằng nhóc đó đánh chết lão nương đi. Mau bảo tên khốn kiếp đó lăn ra đây, nếu không cả nhà tôi sẽ ngồi chỗ này chờ hắn.
Nữ nhân này đúng là loại đàn bà chanh chua, bà rất yêu thương con trai của mình, khi còn bé Lục Tuấn đã đi ăn trộm bị người ta bắt được, nữ nhân này đã ngang ngược đến chửi mắng nhà người ta. Hiện tại tận mắt thấy con trai mình phơi thấy trước mặt, nữ nhân này quả thực giống như người điên, chửi ầm lên.
Lục Tuấn khuôn mặt bi phẫn nổi giận nói:
- Tên khốn kiếp họ Diệp ở đâu, mau bảo hắn ra đây. Hắn đúng là tên khốn kiếp, loại nam nhân chỉ biết chơi giá rồi xen vào việc người khác. Anh mau gọi hắn ra đây, tôi vì em tôi mà thảo một công đạo kiện hắn.
Tiễn Thường Nam ước gì sự việc càng trở nên náo nhiệt hơn, dù sao đây cũng là chuyện cá nhân của Diệp Lăng Phi, đâu phải chuyện của công ty. Tiễn Thường Nam tin rằng nếu như bây giờ làm ầm lên thì sau này Diệp Lăng Phi rất khó có thể ngóc đầu dậy được trong công ty. Đặc biệt nếu như chuyện Diệp Lăng Phi có quan hệ với trợ lý tổng giám đốc được tung ra thì chắc chắn sẽ có chuyện sôi nổi để bàn luận, đến lúc đó để xem Diệp Lăng Phi làm thế nào.
Tiễn thương nam thấy những người này tâm tình kích động, hắn không quên châm ngòi nổ:
- Tôi hiểu được tâm trạng của các vị, thế nhưng đây là chuyện cá nhân của giám đốc Diệp đâu có liên quan gì tới tập đoàn Tân Á. Nhưng xuất phát từ sự đồng cảm với các vị, tôi sẽ tận lực liên hệ với giám đốc Diệp để giám đốc Diệp đứng ra giải thích với các vị.
Tiễn Thường Nam vừa nói vừa quay sang nữ phóng viên vừa mới chen vào để phỏng vấn hắn:
- Phó tổng Tiễn, ngài có thể nói cho chúng tôi biết ngài có cái nhìn như thế nào đối với chuyện này không?
- Xin lỗi, việc này tôi không tiện phỏng vấn.
Tiễn Thường Nam cự tuyệt nói:
- Tôi cho rằng người mà cần phỏng vấn chính là những người này.
Nữ phóng viên vừa định phỏng vấn người nhà Lục Tuấn thì bỗng nhiên từ phía sau truyền đến một âm thanh ầm ĩ. Nữ phóng viên quay đầu lại nhìn thì thấy một nam nhân khoảng hơn ba mươi tuổi đang đi về phía đám người.
Nam nhân này chính là Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi vừa mới chạy tới tập đoàn Tân Á xong. Hắn đứng ở bãi đỗ xe thấy có không ít người liền hô to một tiếng:
- Ai đánh rơi tiền à.
Tất cả mọi người đứng đó đều quay người lại nhìn xem có đúng mình bị rơi tiền không, Diệp Lăng Phi nhân cơ hội đó thong thả đi tới.
Diệp Lăng Phi thấy có hơn hai mươi người cứ hô lớn “Giao người ra đây” những người này đều là bằng hữu thân thích của Lục Tuấn, phần lớn đều trên ba mười tuổi, trong đó có mấy tiêu tử mới chỉ ngoài hai mươi tuổi.
- Gọi cái gì mà gọi, không phải tôi ở chỗ này sao?
Diệp Lăng Phi vẻ mặt tươi cười chào hỏi nói:
- Mọi người ở đây làm gì vậy, chuẩn bị phát lì xì hay là giới thiệu đối tượng cho tôi vậy. Tôi nói rồi, lì xì ít nhất cũng phải một nghìn nếu không thì đừng cho, còn nếu muốn giới thiệu đối tượng cho tôi thì yêu cầu của tôi cao lắm, vô luận là cử chỉ hay vóc dáng đều phải nổi bật. Này, vị đại thẩm kia làm gì mà ghê vậy, cái gì mà thảo công đạo, tôi đâu có làm chuyện gì xấu, đâu đến mức phải như vậy chứ?
Bằng hữu thân thích của Lục Tuấn nghe Diệp Lăng Phi nói vậy đều trừng mắt lên nhìn, dường như muốn ăn tươi nuốt sống Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi tỏ vẻ kinh hoảng trông hết sức khoa trương rồi quay sang chiếc camera của đài truyền hình nói:
- Anh bạn, mau quay tôi đi, vạn nhất nếu như tôi bị người ta đánh còn có bằng chứng để đòi tiền.
Diệp Lăng Phi cứ đùa như thế khiến mọi người càng giận, trong đó có hai gã thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi vốn dĩ tính thanh niên đã nóng nảy rồi lại thêm thái độ của Diệp Lăng Phi nữa, hai gã này không nói lời nào mà cầm một viên gạch vỡ từ dưới đất lên chạy tới chỗ Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy vậy trong đầu nảy ra một chủ ý. Hắn tỏ vẻ hết sức sợ hãi, liên miệng nói:
- Các vị có chuyện gì thì cứ từ từ, nghìn vạn lần không nên động thủ, nhất là cái người cầm gạch kia, anh đừng có đập vào đầu tôi, nêu đầu tôi mà bị chấn thương coi như là tôi xong đời đấy.
Vừa nói Diệp Lăng Phi vừa chậm rãi lùi tới trước mặt gã phóng viên đài truyền hình.
Những lời này của Diệp Lăng Phi ngược lại càng kích thích gã cầm gạch kia, hắn vừa thấy Diệp Lăng Phi đứng cách mình không xa liền cầm viên gạch ném về phía Diệp Lăng Phi. Lực đạo khá mạnh khiến cho viên gạch bay vù vù, những người chứng kiến bất giác kêu lên một tiếng, nghĩ thầm người này chắc chắn phải chết rồi. Thế nhưng khi viên gạch tới sát người Diệp Lăng Phi thì bất ngờ Diệp Lăng Phi nhanh như chớp cúi thấp đầu xuống, viên gạch bay qua đầu hắn. Gã phóng viên đứng phía sau Diệp Lăng Phi bị Diệp Lăng Phi chắn mất tầm nhìn lại chỉ lo cầm cái máy camera để ghi hình nên không chú ý tới viên gạch, đến khi hắn nhìn thấy thì đã chậm.
Viên gạch bay thẳng vào mặt gã phóng viên cầm camera, nếu như không phải nhờ có chiếc camera cản lại một chút thì hắn đã vỡ mặt rồi. Dù vậy thì chiếc camera vẫn bị nát tung, còn gã phóng viên kia thì chảy máu miệng máu mũi, ngất ngay tại chỗ.
Nữ phóng viên kia thấy vậy cũng không phỏng vẫn nữa mà cùng với mấy đồng sự đưa người bị thương vào viện.
Sự tình biến chuyển đột ngột, gã thanh niên ném gạch kia cũng không ngờ chuyện lại thành ra như vậy hắn há hốc mồm nhìn, đầu óc choáng váng. Thế nhưng Diệp Lăng Phi lại không cảm thấy bất ngờ, kết quả này đúng như dự liệu của hắn. Thừa dịp mọi người đang hỗn loạn, hai gã thanh niên trước mặt hai tay biến quyền, ngồi xổm xuống mặt đất đánh vào bụng dưới của Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi vẫn chưa dừng tay, thấy hai tiểu tử này ngồi xổm xuống liền không chút khách khí dùng đầu gối đá cho mỗi người một cái, hai gã thanh niên ngã trên mặt đất. Diệp Lăng Phi dùng chân phải giẫm lên ngực một gã thanh niên rồi hừ lạnh một tiếng nói:
- Tiểu tử mày muốn chết hay muốn ống, nếu như muốn chết lão tử sẽ cho mày một cước gãy nát xương ngực, cho dù có vào viện cũng không sống được. Còn nếu như muốn sống thì gọi gia gia một tiếng. Quyết định nhanh lên.
Diệp Lăng Phi hung hăng giẫm chân phải lên ngực hắn, chỉ hơi dùng sức một tí hắn đã không chịu nổi liên miệng nói:
- Gia gia, gia gia…..
Diệp Lăng Phi sau khi cho tên tiểu tử kia một trận liền giơ chân phải lên quay sang tên tiểu tử còn lại hung hăng giẫm lên ngực hắn, một cước khiến hắn kêu ầm lên.
- Tiểu tử mày cũng khá đấy dám đánh cả lão tử, mày không hỏi xem ta là ai à, tao có thể dùng một ngón tay chơi chết mày. Tên tiểu tử khốn kiếp nhà mày có phải muốn làm xã hội đen giống trong phim không, mày muốn sống hay muốn chết. Được, nếu như mày đứng lên, hôm nay lão tử sẽ phế mày ở chỗ này.
Diệp Lăng Phi lấy một ngón tay chỉ thẳng vào mặt gã tiểu tử kia nói:
- Mày có giỏi thì đứng lên tao xem.
Gã tiểu tử nằm yên trên mặt đất, không dám nhúc nhích.
Diệp Lăng Phi ngẩng đầu lên nhìn lướt qua đám người hùng hổ này, cười lạnh nói:
- Các người cũng thật là, tâm trạng lão tử hôm nay tốt, người nào không phục thì cứ lên đây chơi với tao. Tao sẽ cho chúng mày chết từng người một, một người lên phế một người, hai người phế hai người.
Nhìn thấy Diệp Lăng Phi như vậy ai còn đủ dũng khí mà tiến lên. Những người này lúc trước ỷ đông lên phô trương thanh thế như vậy nhưng vừa nhìn thấy người ta không chút khách khí là không một ai dám to mồm, còn có mấy nam nhân sợ hãi mà lùi ra phía sau.
Diệp Lăng Phi tiến lên mấy bước, thấy mấy nam nhân trước mặt mình không nhúc nhích, hắn hừ lạnh nói:
- Không có gan tiến lên thì cút ngay đi cho tao, lão tử không muốn nhìn thấy mặt chúng mày nữa.
Vừa nói Diệp Lăng Phi vừa chỉ ngón tay vào gã nam nhân trước mặt mắng:
- Mày có phải muốn chết hay không, tao sẽ tính với mày. Nếu như còn đứng chắn trước mặt tao sẽ cho mày từ nay về sau không còn là nam nhân nữa.
Diệp Lăng Phi vừa nói tính với mày, gã nam nhân kia vội vàng trốn vào trong đám người, còn những người kia cũng đều tránh ra. Những người này không phải là kẻ ngu ngốc, thấy Diệp Lăng Phi như vậy bọn họ cũng biết đây không phải là người dễ chọc, bọn họ cũng không muốn bị phế ở đây. Chò dù luật pháp có nghiêm trị Diệp Lăng Phi thì cũng không bù đắp được thương tật của họ, huống hồ nếu như bị đánh chết thì lại càng không đáng.
Diệp Lăng Phi nghênh ngang đi qua đám người vốn lúc trước đang nổi giận đùng đùng, nhưng hiện tai thì không ai dám lên tiếng. Hắn vừa mới đi tới trước thi thể của Lục Thiên thì mẹ của Lục Thiên và cha con Lục Tuấn đã vọt tới. Mẹ của Lục Thiên là người đàn bà chanh chúa, hiện tại con trai bà đã chết, tâm tình của bà cũng đang kích động. Cách đây không lâu ở cục cảnh sát bà đã chửi mắng cả nửa ngày thế nhưng không có một cảnh sát nào tiến lên ngăn cản, chính điều này đã khiến bà càng không kiêng nể gì. Tuy rằng vừa rồi Diệp Lăng Phi đã khiến cho mọi người khiếp sợ nhưng lại không dọa được bà. Nữ nhân trung niên này thấy Diệp Lăng Phi đi tới liền lao lên mắng Diệp Lăng Phi:
- Mày là con chó khốn kiếp…..
Bà vừa nói ra một câu thì Diệp Lăng Phi vươn tay phải ra nắm lấy yết hầu của bà, hai mắt trợn trắng lên.
Lục Tuấn thấy mẹ mình bị Diệp Lăng Phi nắm lấy yết hầu không khỏi giận dữ. Hắn vừa định đánh Diệp Lăng Phi thì bất ngờ Diệp Lăng Phi lại vung tay trái ra nắm lấy yết hầu của Lục Tuấn, nhẩng bổng Lục Tuấn lên.
Hai mẹ con Lục Tuấn chơi vơi giữa không trung, cả hai đều bị Diệp Lăng Phi bóp chặt lấy yết hầu.
Cả hai người đều trừng mắt lên, hai chân giãy dụa thở không ra hơi.
Lục Tiếu Dương vốn định tiến lên nhưng vừa mới đi được một bước lại dừng lại.
- Diệp….giám đốc Diệp, có chuyệ gì thì cứ từ từ.
Lục Tiếu Dương thấy vợ và con trai mình như vậy trong lòng hết sức khẩn trương, nói quanh co:
- Tôi….con trai của tôi vừa mới chết, trong lòng đau khổ nên mới làm ra những chuyện không có lý trí, xin anh thả bọn họ ra.
Nói xong Diệp Lăng Phi buông lỏng tay ra, hai mẹ con Lục Tuấn ngã xuống đất rồi ôm cổ há mồm thở dốc.
- Bà lau sạch cho tôi, nếu như còn để dính một chút nào thì đừng có trách tôi hạ thủ vô tình, tôi sẽ nhổ sạch răng trong cái mồm thối của bà.
Diệp Lăng Phi lấy tay chỉ vào mặt mẹ Lục Tuấn nói, người đàn bà chanh chua này sợ run cả người, nơm nớp đứng lên đưa tay lau đờm vừa nôn ra dính trên tay Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi trừng mắt quát:
- Không biết dùng quần áo của bà mà lau sao, biết nôn mà không biết lau sao.
Diệp Lăng Phi quát một câu càng khiến cho nữ nhân trung niên này sợ phát run, vội vàng dùng quần áo của mình để lau vết đờm trên tay Diệp Lăng Phi. Đến khi lau sạch rồi Diệp Lăng Phi mới cười lạnh nói:
- Bà cũng là người lớn mà tại sao cứ mở mồm là mắng chửi người khác. Tôi biết tuy rằng con trai bà đã chết, tâm trạng cũng không được tốt lắm thế nhưng đâu cần phải đổ hết tội lên đầu tôi. Đương nhiên, nếu như bà muốn xuống dưới cùng với con trai mình thì tôi có thể giúp đỡ.
Người đàn bà chanh chua này trước đây quá đanh đá nhưng lúc này bị Diệp Lăng Phi dọa đến mức không dám thở mạnh. Nếu như hôm nay mà là một kẻ yếu đuối dễ bắt nạt nói không chừng đã bị đánh cho đầy mình thương tích, thậm chí còn bắt người ta bồi thường tiền cho nữa.
Người nhà Lục Tuấn vốn cũng có dựn định như vậy nên mới khiêng thi thể Lục Thiên tới trước cửa tòa nhà tập đoàn Tân Á, định đánh cho Diệp Lăng Phi một trận sau đó bắt Diệp Lăng Phi bồi thường tiền. Nhưng thật không ngờ kết quả lại ngược lại, những người này lại bị Diệp Lăng Phi đánh cho một trận, tất cả đều sợ hãi không dám thở mạnh.
Diệp Lăng Phi đi tới chỗ thi thể của Lục Thiên rồi khom người xuống lật mảnh vải trắng lên. Hành động này của Diệp Lăng Phi khiến cho những người đứng xem đều sợ hãi vội vàng lùi về phía sau không dám nhìn nữa. Không ai muốn mình gặp vận xui, không ai muốn nhìn thấy thi thể người chết cả, họ rất sợ thi thể người chết sẽ đem tới xui xẻo cho họ.
Nhưng Diệp Lăng Phi thì lại khác, không biết có bao nhiêu người đã biến thành thi thể trong tay hắn, đôi tay của hắn đã dính đầy máu người rồi há còn sợ những thứ này sao. Diệp Lăng Phi lật mảnh vải trắng lên nhìn thoáng qua khuôn mặt trắng bệch của Lục Thiên rồi nở nụ cười sau đó đậy tấm vải trắng lại, cười nói:
- Các người tới đây tìm tôi để làm gì, tôi không giết người vậy thì có liên quan gì đâu. Theo tôi thấy thì các người nên tới cục cảnh sát mà làm phiền họ, hơn nữa tên khốn kiếp này…..À, để biểu thị sự tôn kính với người chết ta sẽ không gọi thế nữa. Lúc trước là do hắn ăn cướp, tôi bắt hắn là làm việc nghĩa cơ mà, tôi nghĩ tôi khong làm gì sai, tất cả mọi người ai cũng như vậy thôi, thấy việc nghĩa thì phải làm. Khụ, tôi không ngờ làm người tốt lại đen đủi như thế này.
Diệp Lăng Phi thở dài nói.
Những người đứng xem cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, lúc đầu thấy một đám người khiêng thi thể tới đòi công đạo nên tưởng lầm rằng có có chuyện gì kinh khủng lắm xảy ra, nói không chừng chính gã họ Diệp kia đánh chết người thân của những người này nên họ mới tới đây để tìm công đạo.
Sau khi nghe Diệp Lăng Phi nói vậy những người này mới hiểu được thì ra là gã họ Diệp này làm việc nghĩa bắt người chết này tới cục cảnh sát. Sau đó không biết chuyển gì xảy ra mà người này lại chết, kết quả là người nhà của người chết tới trách tôi gã giám đốc họ Diệp này, muốn tìm người ta để gây phiền phức.
Cho tới lúc này thì lập trường của những người xem đã thay đổi, lúc trước đồng tình với bên của người chết nhưng bây giờ lại đồng tình với Diệp Lăng Phi, thậm chí đối với việc Diệp Lăng Phi giáo huấn cho những người kia một trận còn tỏ ra rất hả hê.
Những người đứng xem dùng ánh mắt kỳ dị nhìn về phía người nhà Lục gia. Vốn lúc trước Lục Tiếu Dương đã cảm thấy ngại rồi, lúc này lại càng hận không thể chui xuống đất cho bớt nhục. Hắn nháy mắt với Lục Tuấn ý bảo “Chúng ta đi”.
Người của Lục gia vừa mới định ly khải thì nghe thấy Diệp Lăng Phi kêu lên:
- Tiểu tử họ Lục kia, mày đứng lại cho tao.
Lục Tuấn theo bản năng xoay người lại, trong ánh mắt hiện lên vẻ kinh hoảng bất lực. Diệp Lăng Phi đi tới trước mặt Lục Tuấn, cười lạnh nói:
- Nghe nói mày vừa tới công ty mắng tao à, mày nói tao và bạn gái mày có quan hệ. Con người của tao rất hận người khác nói bậy sau lưng mình, bây giờ có tao ở đây, mày nói lại một lần nữa xem.
Lúc này cho dù Lục Tuấn có ăn gan hùm cũng không dám nói, hắn vội lắc đầu nói:
- Diệp, giám đốc Diệp, hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi mà.
- Tiểu tử, tao nói cho mày biết, tao và bạn gái mày không hề có bất hề quan hệ gì.
Diệp Lăng Phi đưa tay vỗ vỗ mặt Lục Tuấn nói:
- Sau này phải cẩn thận, tốt nhất đừng để tao phải nhìn thấy khuôn mặt buồn nôn của mày nữa.
Lục Tuấn sắc mặt trắng bệch, không dám nói câu gì, vội vàng cùng với người nhà hắn khiên thi thể Lục Thiên dưới đất rời khỏi chỗ này. Chờ những người này đi khỏi, Diệp Lăng Phi quay về phía Tiễn Thường Nam hô lớn:
- Phó tổng Tiễn, nói chuyện một chút được không.
Sau đó Diệp Lăng Phi đi tới khoác vai Tiễn Thường Nam cười nói:
- Vừa nãy may có phó tổng Tiễn nói giúp tôi, tôi không ngờ phó tổng Tiễn lại quan tâm tới tôi như vậy. Được, tôi sẽ báo đáp phó tổng Tiễn.
Tiễn Thường Nam nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, hắn cảm giác lạnh hết cả người, liên tục nói:
- Giám đốc Diệp, chúng ta đều là đồng nghiệp với nhau, giúp đỡ anh cũng là việc nên làm thôi mà.
- Phó tổng Tiễn đúng là người bạn tốt.
Diệp Lăng Phi ôm vay Tiễn Thường Nam, cũng không quan tâm Tiễn Thường Nam có đồng ý hay không mà cứ khoác vai Tiễn Thường Nam như vậy đi vào trong tòa nhà, vừa đi hắn vừa hỏi:
- Phó tổng Tiễn, gần đây tôi bận rất nhiều chuyện nên không quan tâm tới tập đoàn Tân Á. Không biết kế hoạch mua sắm vật tư đã được phê duyệt chưa?
Tiễn Thường Nam đương nhiên hiểu ý tứ của Diệp Lăng Phi, tuy rằng hắn đã gọi điện cho Trần Ngọc Đình nhưng Trần Ngọc Đình lại có cùng quan điểm với Diệp Lăng Phi, cả hai đều không đồng ý với kế hoạch này, bởi vậy đến bây giờ nó vẫn còn nằm chờ ở bộ tổ chức.
- Giám đốc Diệp, tôi đang bàn bạc với phó tổng Trần.
Tiễn Thường Nam miễn cưỡng trả lời.
- Phó tổng Tiễn, tôi có thể nói thẳng cho anh biết kế hoạch này không thể phê chuẩn được bởi vì tôi không đồng ý.
Diệp Lăng Phi ghé sát vào tai Tiễn Thường Nam, nhỏ giọng nói:
- Bởi vì tôi nhìn anh không vừa mắt.
Nói xong Diệp Lăng Phi cười lớn đi vào trong tập đoàn Tân Á, bỏ lại Tiễn Thường Nam giương mắt oán hận nhìn theo bóng lưng Diệp Lăng Phi, hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hề nhúc nhích.