Bạch Tình Đình hoàn toàn bằng trực giác của một người phụ nữ nói Diệp Lăng Phi và Angel không có bất cứ quan hệ gì, cảm giác nữ nhân có đôi khi là mẫn cảm nhất. Mặc dù Angel nói rất mập mờ, nhất là sau khi Diệp Lăng Phi cứu Angel, Angel cũng không nói ai đến trong lúc đó nàng và Diệp Lăng Phi phát sinh chuyện gì, nhưng Bạch Tình Đình từ trong ngữ khí của Angel cảm giác được Angel đối với Diệp Lăng Phi rất sùng bái, loại sùng bái này hóa thành một cỗ ai oán nhàn nhạt.
Nếu như đổi thành người con gái khác sè sai lầm cho rằng sau khi Diệp Lăng Phi cứu Angel, Angel đi theo Diệp Lăng Phi, tất phải nghĩ đến Angel sẽ dùng thân thể báo đáp ân tình của Diệp Lăng Phi. Nhưng Bạch Tình Đình không có nghĩ như vậy, ở trong mắt nàng, cô gái Angel này mười phần ngang bướng, lúc nói chuyện cũng không chút nào cố kị, nhưng câu cuối cùng kia nói muốn Bạch Tình Đình hảo hảo yêu Diệp Lăng Phi lại bại lộ ý nghĩ chân thật trong nội tâm Angel, ở trong lòng Angel có địa vị của Diệp Lăng Phi, hon nữa còn có chút cảm tình khác ngay cả bản thân Angel cũng không rõ ràng lắm.
Ngược lại Angel làm cho Bạch Tình Đình từ góc độ kia hiểu thêm Diệp Lăng Phi, đó chính là trên người Diệp Lăng Phi có rất nhiều điều làm nữ nhân mê muội. Trước kia Bạch Tình Đình cũng không ý thức được điểm ấy, nhưng hiện tại nàng nhớ tới khi mình cùng Diệp Lăng Phi ở chung, đột ngột phát hiện ra Diệp Lăng Phi có rất nhiều ưu điểm bị mình bỏ qua. Bạch Tình Đình của hiện tại càng yêu Diệp Lăng Phi hơn
Mặc dù Angel đi rồi, nhưng phần pizza Angel gọi tới lại bị Diệp Lăng Phi ăn. Ăn xong, Diệp Lăng Phi vỗ bụng, hỏi:
- Lão bà, buổi chiều muốn đi chơi hay không?
- Đi đâu?
Bạch Tình Đình hỏi.
- Anh còn chưa nghĩ ra, chỡ nghĩ đã. Diệp Lăng Phi a a cười nói.
- Buổi chiều em còn có chuyện, không có thời gian đi chơi với anh, em cần phải ở trước khi kết hôn đem công việc trong tay em làm xong hết, trừ phi, anh không chuẩn bị kết hôn với em, có lẽ em có thế cân nhắc không cần vội vàng làm việc.
- Vậy em đi làm việc nhanh đi vậy. Hiện tại anh ước gì ngày mai sẽ kết hôn đây. Diệp Lăng Phi đếm trên đầu ngón tay nói:
- Sau thứ 3 đi đăng ký, cuối tuần cử hành hôn lễ, lào bà, nếu không bây giờ chúng ta đi đăng ký đi, đăng ký xong cho dù chưa kết hôn, chúng ta cũng có thê làm cái kia (xxx, cái gì mọi người đều biết ) trước, anh đã chờ lâu lắm rồi.
- Hừ, đần ông các anh đều muốn làm cái kia. Có phải sau khi anh và em làm cái kia, sẽ không muốn kết hôn với em hay không.
Bạch Tình Đình cong cái miệng nhỏ nhắn, có vẻ có chút bất mãn. Diệp Lãng Phi vội vã giải thích:
- Không phải, chỉ là anh nói lung tung thôi, chẳng lẽ người ta chỉ đùa một chút cũng không được sao. Hơn nữa, em sớm muộn gì cũng là người của anh, hơn nửa năm anh cũng đợi được, đợi thêm vài ngày nữa có gì đâu. Cái này giống như rượu vậy, ủ càng lâu, uống càng ngon. Anh tin tưởng chờ đêm đó hai người chúng ta kết hôn, chúng ta....
Diệp Lãng Phi nói tới đây, đem miệng áp vào bên tai Bạch Tình Đình thấp giọng nói thầm. Khuôn mặt trắng mịn của Bạch Tình Đình thoáng cái trở nên đỏ bừng. Nàng đưa tay nhéo vào đùi Diệp Lăng Phi một phen, ngượng ngập nói:
- Em không để ý tới anh, em đến công ty, anh nhớ trả tiền nha.
- Người ta nói thật mà, chẳng lẽ em không muốn. Aisss, anh còn phải nhẫn nại vài ngày, thật sự ước gì ngày đó đến sớm một chút a.
Diệp Lăng Phi thanh toán xong. Rời khỏi phòng ăn.
Diệp Lăng Phi chuẩn bị đến bách hóa Việt Dương đối diện lấy xe. Ngay khi hắn chuẩn bị đi qua đường, liền nhìn thấy một chiếc xe máy từ đầu đường kia chạy như bay tới đây. Một thiếu phụ vừa vặn cầm túi xách đi tới, chiếc xe máy kia kề sát vào bên cạnh thiếu phụ kia, tên đội mũ bảo hiểm ngồi ở đằng sau giật lấy túi xách của thiếu phụ kia.
- WTF???, sao lại là chuyện kiểu này!
Diệp Lăng Phi nhìn hai bên, liền nhìn thấy cách mình ước chừng một thước có một chiếc xe đạp đang dừng đó. Chiếc xe đạp này là xe màu xanh biếc giống như xe bưu chính vậy, ở chỗ ngồi sau của xe đạp còn thấy một cái túi màu xanh biếc, phía trên viết “bưu chính Trung Quốc”. Hẳn là người của cục bưu chính đến đây làm việc, có thể rất nhanh sẽ trở lại, bởi vậy cũng không có đem xe dựng ở nơi chuyên môn dừng đỗ xe đạp, mà là đơn giản khóa xe lại.
Diệp Lăng Phi cũng bất chấp suy nghĩ nhiều, một bước chạy đến chiếc xe đạp kia, tay trái nắm chặt ghi-đông xe đạp, tay kia cầm gác-ba-ga xe đạp, nhấc xe đạp lên. Mặc dù khoảng cách từ nơi này tới bên đó ít nhất cũng phải một thước rưỡi, Diệp Lăng Phi cũng không để ý, đem chiếc xe đạp kia quăng ra.
Chiếc xe đạp bay thẳng về phía chiếc xe máy đang chạy như bay trên đường, Diệp Lăng Phi tính toán cũng vừa đúng, chiếc xe máy kia mới vừa đến nơi này, xe đạp cũng vừa lúc bay qua, chợt nghe bùm bùm một trận, xe đạp cùng xe máy va chạm với nhau, hai người trên chiếc xe máy kia đều ngã xuống mặt đường.
Diệp Lăng Phi đi đến hai người ngã trên mặt đất khòng bò dậy nổi kia, đem mũ bảo hiểm của một người lột ra, Diệp Lăng Phi mắng to nói:
- Mẹ nó, sao lại là ngươi.
Tên kia đúng là thanh niên lần trước cưỡi xe máy cướp túi xách của Trịnh Khả Nhạc, cũng là em ruột bạn trai Lục Tuấn của Trịnh Khả Nhạc - Lục Thiên.
Lục Thiên lần này bị ngã khá mạnh, hắn nằm trên mặt đất, thở nặng nề, chờ sau khi thấy rõ ràng tướng mạo Diệp Lăng Phi, tên trẻ tuổi này khóc lên, vừa khóc vừa hét lên:
- Cát Tường Miêu (con mèo may mắn). Mẹ nó, chính là ngươi hại ta, còn may mắn cái gì chứ, ngươi chính là con mèo xui xẻo.
Lục Thiên này vừa khóc mắng, tên nam nhân kia nằm trên mặt đất cách hắn không xa lầm bầm nói:
- Ngươi, tiểu tử này chính là là sao chổi, ta nói hôm nay không đi được, ngươi lại muốn đi.
- Cát Tường Miêu, không phải ngươi nói không có tiền sao.
Lục Thiên nói xong, khóc sướt mướt cầu khẩn với Diệp Lãng Phi:
- Đại ca, anh hãy bỏ qua chúng em đi.
Diệp Lăng Phi nhìn thấy người trẻ tuổi này khóc, ngược lại cười rộ lên, cười ha hả nói:
- Anh bạn, ngươi nói mẹ ngươi sao cứ xui xẻo như vậy, sao hết lần này tới lần khác lại để cho ta đánh hai lần. Thành thật mà nói chứ, ta sống ba mươi năm rồi, lo chuyện bao đồng cũng chỉ hai lần, lần trước là ở tòa nhà Thế Giới, lần này là ở đây. Khụ, thật trùng hợp, hai lần đánh đều là ngươi. Ta thấy ngươi đúng là xui xẻo, cũng đừng khóc sướt mướt ở chỗ này, ngươi xem này, người chung quanh rắt nhiều, ở chỗ này nói chuyện nhiều sẽ làm ầm ĩ, chúng ta đến nơi khác nói chuyện phiếm, nơi đó an tĩnh, còn có người chuyên môn nói chuyện phiếm với các ngươi.
- Nơi nào vậy? Lục Thiên hỏi:
- Cục cảnh sát!
Trong cục cảnh sát, Diệp Lãng Phi ngồi ở phòng làm việc của Chu Hân Mính, Chu Hân Mính đang cúi đầu tra duyệt sổ sách. Hiện tại Chu Hân Mính chi suy nghĩ làm sao bắt được cha con Lý Triết Hào, lần trước chờ khi bọn họ chạy tới nhà Lý Triết Hào, cha con Lý Triết Hào đã sớm chạy, mà ngay cà vợ Lý Triết Hào cũng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Không bắt được cha con Lý Triết Hào, vụ án này sẽ khòng giải quyết xong. Chu Hân Mính đem vụ án này báo cáo lên tổng bộ, đề nghị phát lệnh truy nã cả nước, bắt cha con Lý Triết Hào.
Diệp Lăng Phi cũng không nói với Chu Hàn Mính cha con Lý Triết Hào đã sớm bị hắn giết chết, biết đi đâu tìm hai người này. Nhưng Diệp Lăng Phi muốn Lý Triết Hào chết không nhắm mắt, cho dù chết. tên này còn phải nằm ở danh sách truy nã.
- Chu đội trường, hai tên tiêu tử kia đã khai. Tỷ đoán xem chúng ta từ trong miệng hai tiểu tử này tìm ra cái gì?
Tiểu Triệu hưng phấn chạy vào, có vẻ rất vui vẻ.
- Chuyện gì, nói đi.
Chu Hân Mính cùng không ngẩng đầu lên, chỉ thuận miệng nói.
- Chu đội trưởng, chị còn nhớ rõ Phi Xa đảng tháng mười năm ngoái kia không? Tiểu Triệu hỏi
- Phi Xa đảng?
Chu Hân Mính ngẩng đầu.
- Phi Xa đảng nào?
- Chính là Phi Xa đảng trong thời gian quốc khánh liên tục gây ra sáu, bảy mươi vụ án cướp giật ở thành phố chúng ta đó, những tên này đều đi xe máy chuyên môn giật túi xách, còn có đánh bất tỉnh nạn nhân từ phía sau cướp túi xách và trang sức của nạn nhân, sau đó ngồi xe máy chạy thoát. Đây chính là đại án mà, hơn tám mươi nạn nhân, chính quyền thành phố đã yêu cầu chúng ta phá án đúng hạn.
- À, vụ án kia à, không phải đã chấm dứt sao. Chúng ta không phải đem bọn chúng bắt rồi sao. Ta nhớ kĩ hình như mười mấy tên thì phải, hiện tại những người này đều ở trong ngục giam chứ
Chu Hân Mính khổng hiểu được Tiểu Triệu này sao lại đề cập đến vụ án đã kết thúc này.
- Chu đội trưởng, em nói cho chị biết nha. Lúc ấy chúng ta không bắt được toàn bộ, tiểu tử bị bắt này chưa khai thật với chúng ta. Bọn họ cũng không phải là tự phát tụ tập cùng một chỗ, mà là do một tên lão đại khống chế. Mới vừa rồi Diệp ca bắt hai tiểu tử này vào bị chúng ta hỏi cung, lần trước bọn họ cũng tham gia cướp bóc, hơn nữa lần đó ít nhất còn có hơn mười người bị chúng ta để lọt lưới.
Chu Hân Mính vừa nghe Tiểu Triệu nói như vậy, lập tức đứng lên, ngay cả Diệp Lăng Phi cũng không nói chuyện, mang theo Tiểu Triệu vội vã đi đến phòng thẩm vấn.
Chế giễu như vậy, đem một mình lão ca Diệp Lăng Phi bỏ ở trong phòng làm việc. Diệp Lăng Phi ở trong phòng làm việc của Chu Hân Mính ngồi một hồi. Cũng không thấy Chu Hân Mính trở về. Hắn chờ đến có chút không nhịn được, liền đứng dậy. đi về phía đại sảnh.
Diệp Lăng Phi cùng cảnh sát ở đây đều quen biết, hắn đi đến trong đại sảnh, cùng vài tên cảnh sát ngồi ở trong đại sảnh bắt đầu tán dóc. Ước chừng qua hơn nửa canh giờ, Chu Hân Mính còn chưa từ trong phòng thẩm vấn đi ra. Diệp Lăng Phi cùng hiểu đối với Chu Hân Mính mà nói, là một vụ án lớn, y theo tính cách của Chu Hân Mính, không thẩm vấn mấy giờ hoàn toàn bắt hai tên xui xẻo này khai ra toàn bộ Chu Hân Mính là sẽ không đi ra . Hắn không định chờ thêm nữa, vẫn về nhà trước là tốt hơn.
Diệp Lăng Phi đang định rời khỏi cục cảnh sát, liền nhìn thấy Lục Tuấn vội vàng chạy vào, há mồm hỏi:
- Đồng chí cảnh sát, em trai của ta ở đâu rồi?
Diệp Lăng Phi vừa nhìn về phía sau, lại nhìn thấy Trịnh Khả Nhạc đang đi phía sau Lục Tuấn, đi tới hướng đại sảnh này. Nhìn trang phục Trịnh Khả Nhạc, là có thể đoán được Lục Tuấn và Trịnh Khả Nhạc có thể là đang hẹn hò, nghe nói chuyện này. Lục Tuấn liền vội vàng chạy tới đây. Trịnh Khả Nhạc nói như thế nào cũng là bạn gái của Lục Tuấn, cũng đi theo tới đây. Nhưng rất hiển nhiên, Trịnh Khả Nhạc là cực kì không tình nguyện tới đây .
Diệp Lăng Phi cũng hiểu được cho dù lần trước Trịnh Khả Nhạc và Lục Tuấn ầm ĩ lên, cũng sẽ không chia tay, bởi vậy, nhìn thấy Trịnh Khả Nhạc cùng Lục Tuấn đều xuất hiện ở trước mặt mình cũng không cảm giác có cái gì ngoài ý muốn.
Lục Tuấn rất sốt ruột hỏi thăm tin tức em trai hắn em trai, cũng không có đế ý Diệp Lăng Phi, ngược lại Trịnh Khả Nhạc đi phía sau vào đại sảnh lại nhìn thấy Diệp Lăng Phi.
- Diệp giám đốc, sao anh lại ở chỗ này?
Đầu tiên Trịnh Khả Nhạc hơi sửng sốt, lập tức hỏi.
- Ta à, không có việc ai nên đi dạo, thuận tay bắt hai tên vào cục cảnh sát. À, ta quên mất, trong đó một người chính là em trai Lục Tuấn, cũng không biết hai tiêu tử này sao lại xui xẻo như vậy, lần trước đã bị ta bắt một lần, lần này lại đụng phải ta.
Diệp Lăng Phi cười nói.
Lần trước Trịnh Khả Nhạc vốn là tức giận Lục Thiên cướp giật mình, vì chuyện này, Trịnh Khả Nhạc tức giận đối với Lục Tuấn, liên tiếp vài ngày đều không nghe điện thoại của Lục Tuấn gọi tới, vẫn là qua vài ngày, sau khi Trịnh Khả Nhạc hết giận, mới nghe điện thoại của Lục Tuấn. Hôm nay là lần đầu tiên hai người hẹn hò sau khi hòa hảo, nhưng không nghĩ đến lại nghe tin em trai Lục Tuấn bởi vì chuyện cướp giật bị bắt. Trịnh Khả Nhạc vừa nghe được chuyện này cơn giận lại nổi lên, lần trước chính là ngại mặt mũi Lục Tuấn, Trịnh Khả Nhạc không báo án, lần này Lục Thiên lại cướp bóc, vốn Trịnh Khả Nhạc không muốn đến, vấn đề này rất mất mặt, nhưng lại là ngại mặt mũi, nói như thế nào cũng là bạn gái Lục Tuấn, Trịnh Khả Nhạc đành phải kiên trì đi tới. Đúng lúc này lại gặp được Diệp Lăng Phi ở chỗ này, việc này thật sự quá trùng hợp.
Trịnh Khả Nhạc nghe Diệp Lăng Phi vừa nói như vậy, không những không nói Lục Thiên đen đủi. Ngược lại còn đồng ý nói:
- Loại người không biết sửa đổi thật nên bắt đi, thật sự là tức chết.
Diệp Lăng Phi sửng sốt, lập tức a a cười. Hắn giống như là cảnh sát ở đây bắt chuyện Trịnh Khả Nhạc nói:
- Đi, chúng ta ngồi một chút chứ, vấn đề này cũng không đơn giản, nếu cò muốn gặp người, sợ rằng rất phiền toái.
Nói xong, Diệp Lãng Phi nói với một cảnh sát:
- Tiểu Chu, rót chén trà giúp chúng ta đi chứ. Ngươi nói cảnh sát các ngươi sao lại tiếp đón bình dân chúng ta kém như vậy, phải toàn tâm toàn ý phục vụ cho chúng ta chứ.
Tiểu Chu vừa nghe liền cười, hắn đứng lên, cầm hai cái chén, một bên pha trà một bên cười nói:
- Diệp ca, ngươi cũng đừng bảo chúng ta hay nói giỡn, công việc chúng ta rất bề bộn nha, sao có thời gian nói chuyện chứ. Hơn nữa, Diệp ca anh còn không quen thuộc nơi này của chúng ta sao. Ta sẽ thương lượng với Chu tỷ, cho anh tiến vào đội cảnh sát. Chỉ bằng thân thủ của Diệp ca, ở cục cảnh sát này cùng đủ an vị rồi. Ta cam đoan tội phạm ở thành phố Vọng Hải chúng ta ngay lập tức sẽ giảm xuống.
- Được, Tiểu Chu, ngươi chơi ta phải không vậy, để cho ta ngồi ở cục cảnh sát các ngươi, Chu đội trưởng của các ngươi có thể bỏ qua ta sao, hiện tại nàng nhìn thấy ta đã cảm thấy phiền lòng, ta trốn cũng không trốn nổi đây. Ngươi để cho ta sống thêm vài ngày đi
Diệp Lăng Phi từ trong tay Tiểu Chu tiếp nhận cái chén, cùng Trịnh Khả Nhạc ngồi ở cái bàn đối diện Tiểu Chu.
Trịnh Khả Nhạc nhấp một ngụm trà. Tò mò hỏi thăm:
- Diệp giám đốc, anh rất quen thuộc với những người này sao?
Diệp Lăng Phi còn chưa có nói gì, Tiêu Chu đã ngẩng đầu lên, cười nói:
- Đâu chỉ quen đâu, phía nói là rất quen, Diệp ca không có việc gì lại đến cục cảnh sát. Vừa nói, tiện thể hắn cũng nói:
- Có một số việc hỏi cành sát nho nhỏ như ta, còn không bằng hỏi Diệp ca, có thế anh ấy so với ta càng biết nhiều hơn.
- Thôi đi, Tiểu Chu nhanh đi làm việc đi thôi. Vụ án vợ ta bị bắt cóc các ngươi đã xử lý xong chưa, chủ mưu phía sau màn bắt cóc vợ ta các ngươi còn chưa bắt được nha, cẩn thận, ta trách các ngươi làm việc bất lực
- Diệp ca, anh lại nói đến việc này làm gì chứ, ngày đó khi chúng ta chạy tới, toàn bộ người đã chạy. Chu tỷ tức giận đến thiếu chút nữa nổi bão, buổi tối ngày đó chúng ta truy tìm bọn hắn, đem đường xá trong thành phố Vọng Hải hướng ra bên ngoài toàn bộ kiểm tra gắt sao, nhưng cha con Lý Triết Hào này giống như là bốc hơi vậy, căn bản không tìm được. Lệnh truy nã đã phát ra, chúng ta đang chờ tin tức đây. Diệp ca, vụ án này là án lớn, không cần anh trách cứ, tự chúng ta đều cho mình áp lực, ai không nghĩ muốn đem vụ án này chấm dứt chứ, cầm tiền thường, cuối năm này được cầm tiền thường, lễ mừng năm mới không phải lo nghĩ nữa.
- Tiểu tử ngươi hảo hảo làm việc đi, có cần ta cho các ngươi lễ mừng năm mới cùng tiền thường phát cuối năm hay không.
- Diệp ca, tình cảm ta xin nhận.
Tiểu Chu cười nói:
- Nhưng chúng ta có quy định, là không thể lấy tiền . Hay, anh mời người của cục cảnh sát chúng ta ăn bữa cơm là được, ta còn chưa được ăn cơm trong khách sạn Hương Cách kia.
- Làm việc đi, nếu ngươi muốn ăn cơm, đi nói với Chu đội trưởng các ngươi, nàng có tiền đó.
Diệp Lăng Phi cười nói. Trịnh Khả Nhạc thật có chút ngẩn người, nàng không nghĩ tới Diệp Lăng Phi sẽ quen thuộc với người của cục cảnh sát như thế, nhìn bộ dáng Diệp Lãng Phi nói chuyện phiếm cùng cảnh sát kia, quả thực chính là người nơi này rồi. Nàng không rõ, đến cùng Diệp Lăng Phi có bổi cảnh gì.
Bên kia, Lục Tuấn chỉ lo nói chuyện với một người cành sát tiếp đãi hỏi chuyện có liên quan đến em trai hắn, cảnh sát kia lấy lý do không thể trả lời từ chối Lục Tuấn. Lục Tuấn hỏi nửa ngày, cũng không hỏi được chuyện gì xảy ra. Khi quay đầu, liền nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang cùng bạn gái của hắn - Trịnh Khả Nhạc trò chuyện vui vẻ, Lục Tuấn nghĩ mãi mà không hiểu sao Diệp Lăng Phi cũng xuất hiện ở chỗ này. Chẳng lẽ là cảnh sát, nhưng Lục Tuấn nhớ kĩ Trịnh Khả Nhạc nhắc tới Diệp Lăng Phi là giám đốc bộ tổ chức tập đoàn Tấn Á của nàng, căn bản không phải cảnh sát. Mặc kệ thế nào, khi Lục Tuấn nhìn Diệp Lăng Phi cùng Trịnh Khả Nhạc nói chuyện phiếm trong lòng liền ghen tuông, vẻ hắn mặt nặng nề đi tới, nói với Trịnh Khả Nhạc:
- Khả Hân, chúng ta chờ một lát nhé.
Trịnh Khả Nhạc hơi gật đầu, ở chỗ này không có ghế, mặc dù trước bàn công tác khác có ghế, nhưng hắn nhưng không có gan đi lấy. Đành phải đứng nói với Diệp Lăng Phi:
- Diệp giám đốc phải không vậy, sự tình lần trước thật xấu hỏ, ngươi đừng trách móc, là ta suy nghĩ nhiều.
- Không sao cả, có gì đâu. Dù sao chỉ cần ngươi không ngại, ta sẽ không để ý.
Diệp Lăng Phi vừa nói cũng là đã hết giận, cũng là ngày đó Diệp Lăng Phi đem Lục Tuấn đánh hơi quá tay. Lục Tuấn tuy trong lòng không hài lòng, nhưng hắn lại muốn nghe được chuyện của em trai mình, đành phải cười bồi nói:
- Vâng, vâng, đúng vậy. À, Diệp giám đốc, ngươi biết em trai ta đến cùng xảy ra chuyện gì không
Diệp Lãng Phi thong thả nhấp một ngụm trà, bày ra một bộ dáng dạy dỗ người khác nói:
- Ta nói chuyện này ta cũng không rõ, chính là hôm nay ta làm một chuyện bao đồng, đem hai tiểu tử cướp giật trên đường bắt vào đây, không nghĩ tới lần này mới vừa lại bắt được em trai ngươi. Ngươi nói em trai ngươi sao xui xẻo như vậy, hết lần này tới lần khác lại bị ta bắt được hai lần. Ai, trở về ngươi cũng nói một chút em trai ngươi, ra ngoài cướp giật trước tiên nhìn lịch một chút, đừng ngu ngơ đi ra cướp giật. À, ngươi nghe ta nói, ai biết lần này em trai ngươi có thể đi ra hay không.
Trong lòng Lục Tuấn đem Diệp Lăng Phi mắng chửi thậm tệ, mất nữa ngày chính là do Diệp Lăng Phi lo chuyện bao đồng, đem em trai mình bắt vào. Nhưng cân nhắc đến chuyện bây giờ mình còn không rõ ràng tin tức lắm, nhìn điệu bộ Diệp Lăng Phi này, hình như hiểu rõ tin tức gì đó, đành phải cưỡng chế tức giận, cười nói:
- Em trai ta lần này phạm tội, có thể bị bắt, cũng không biết đến cùng là thế nào, không phải là cướp bóc sao, sao lại lâu như vậy, ta muốn gặp em trai cũng không được. Diệp tiên sinh, ngươi cùng người ở đây rất quen thuộc, có thể giúp ta hỏi một chút hay không.
- Có thể, giúp ngươi hỏi không thành vấn đề, nhưng là ngươi cám ơn ta như thế nào, ta có thể nói, chuyện không có lợi ta từ chối.
Diệp Lăng Phi nói tới chỗ này, đứng dậy,
- Bất quá, ta rất bội phục ngươi, rõ ràng trong lòng đem ta mắng chửi thậm tệ, nhưng trên mặt vẫn lộ ra tươi cười, người như ngươi cũng không đơn giản. Được, coi như vì ngươi làm người không dễ dàng, ta nói cho ngươi tin tức.
Lục Tuấn cưỡng chế tức giận, cười bồi nói:
- Diệp tiên sinh, vậy cám ơn ngươi.
Vừa nói, hắn cẩn thận nghe Diệp Lăng Phi nói.
Diệp Lăng Phi hắng hắng giọng, thong thả nói:
- Tin tức này chính là em trai ngươi phạm tội, hiện tại bị bắt lại, về phần ngươi còn muốn hỏi tin tức khác, chi có thể hỏi mấy đồng chí cảnh sát này, ta không biết.
Đây không phải rõ ràng đùa giỡn người ta sao, Lục Tuấn giờ phút này mới cảm giác được chính mình bị Diệp Lăng Phi đùa giỡn. Diệp Lăng Phi nhìn bộ dáng Lục Tuấn kia muốn phát hỏa rồi lại không dám phát hỏa, cười nói:
- Không có việc gì, ngươi muốn mắng ta cứ việc mắng, ta sẽ không trách ngươi.
Lục Tuấn tiếp tục cố nén nói:
- Diệp tiên sinh, sao ta sẽ mắng ngươi chứ.
- Ai u, lời này nói chính là không đúng lòng mình rồi, chẳng lẽ em trai ngươi bị ta bắt vào ngươi còn không mắng ta, vậy thì thật kì quái.
Diệp Lăng Phi bĩu môi nói:
- Được, mặc kệ ngươi mắng hay không mắng ta, tóm lại ngươi tùy tiện đi, ta cùng không có thời gian chơi đùa với ngươi ở chỗ này, ta còn có rất nhiều việc cần hoàn thành, ngươi ở chỗ này chờ đi.
Diệp Lăng Phi nói xong, hướng về phía Tiểu Chu nói:
- Chờ Chu đội trưởng của các ngươi đi ra, thì nói ta đi. Bảo nàng đánh mạnh nữa vào, như loại người cặn bã nguy hại xã hội này nhất định phải nghiêm khắc đã kích, nghìn vạn lần không thể nương tay. Thật sự con mẹ nó, không muốn làm người, chuyên môn muốn cướp giật, có can đảm cướp bóc ta đi, lại đi cướp bóc người già yếu. Hừ, nếu lần sau lại để cho ta gặp phải, ta đập gãy tay chúng rồi mới bắt vào.
- Diệp ca, nhất định phải chú ý, đừng đánh quá nặng, chúng ta xử lý không tốt đâu. Tiểu Chu nhắc nhở.
- Biết rồi, ngươi đi làm việc đi.
Diệp Lăng Phi nói xong, chào Trịnh Khả Nhạc một tiếng, còn Lục Tuấn ngay cả nhìn cùng không nhìn, liền rời khỏi đại sảnh.
Lục Tuấn nhìn Diệp Lăng Phi rời đi, trong lòng của hắn nghẹn một bụng lửa giận, nhưng lại không dám phát ra, đành phải cắn chặt răng, nghiến răng kèn kẹt.
- Phiền hai vị đến phòng tiếp khách chờ, nơi này không phải phòng tiếp khách.
Vừa nhìn Diệp Lăng Phi đi, cảnh sát nơi này đã không khách khí, đuổi Lục Tuấn cùng Trịnh Khả Nhạc đi đến phòng tiếp khách.
Ở trong phòng tiếp khách, Trịnh Khả Nhạc oán giận nói:
- Đều là tại em trai anh, cả ngày đều không chịu học hành tử tế.
- Em đừng nói, đó là em trai anh, anh có thể làm sao bây giờ, lại nói, đều là thằng khốn họ Diệp kia gây ra, không có hắn, em trai anh sao có thế bị bắt vào đây?
Lục Tuấn mắng.
- Lục Tuấn, đây là anh không đúng, anh sao có thể không phân biệt được phải trái chứ. Diệp giám đốc cùng không có làm sai, muốn trách nên trách em trai anh.
- Em im đi, đừng ở trước mặt ta nói đến thằng khốn họ Diệp kia, Lục Tuấn tức giận nói với Trịnh Khả Nhạc.
Trịnh Khả Nhạc sủng sốt, Lục Tuấn này vẫn chưa bao giờ tức giận với nàng như vậy. Trịnh Khả Nhạc bắt đầu tức giận, hừ lạnh nói:
- Anh tự đợi đi, tôi đi về.
Nói xong cất bước đi, Lục Tuấn lúc này mới ý thức được mình bị tức quá nói liều, trong lúc tức giận đó lại phát hỏa với Trịnh Khả Nhạc, hắn muốn ngăn Trịnh Khả Nhạc, nhưng Trịnh Khả Nhạc đâu đồng ý nghe hắn , tức giận thở hổn hển rời khỏi cục cành sát. Lục Tuấn một mình ngồi ở phòng tiếp khách, hai bàn tay nắm chặt lại.