Đô Thị Tàng Kiều

Chương 189: Chương 189: Thế giới tuyết trắng






Chu Hân Mính bị Diệp Lăng Phi hôn, thân thể của nàng run lên, hai tay cố sức đẩy người Diệp Lăng Phi ra. Vốn dĩ nàng đã nghĩ đến việc tìm một biện pháp thích hợp để đoạn tuyệt quan hệ với Diệp Lăng Phi, chính nhưng việc này đã khiến nàng phải khổ não rất nhiều.

Những lời lúc nãy của Chu Hân Mính nói với Diệp Lăng Phi đều xuất phát từ đáy lòng nàng. Dựa theo bề ngoài và gia thế của Chu Hân Mính thì có không biết bao nhiều đàn ông ở thành phố Vọng Hải này khát khao theo đuổi nàng. Vừa xinh đẹp, gia đình lại có quyền lực, nếu như ai theo đuổi được Chu Hân Mính chắc chắn cánh cửa chính trị sẽ rộng mở.

Thế nhưng Chu Hân Mính lại không vừa ý với bất kỳ người đàn ông nào, nàng vẫn muốn được làm một cảnh sát tốt, được bảo vệ sự an nguy cho những người dân trong thành phố. Chính điều này đã thúc đẩy Chu Hân Mính dành toàn bộ tinh thần và thể lực vào trong công việc. Trước khi gặp Diệp Lăng Phi, thậm chí nàng còn không biết thế nào là tình yêu, xem phim thấy nam nữ yêu nhau rất đau khổ Chu Hân Mính cho rằng những người này không có việc gì làm nên nghĩ lung tung ra những chuyện như vậy.

Nhưng từ sau khi tiếp xúc với Diệp Lăng Phi, tất cả mọi thứ đã thay đổi. Hết lần này đến lần khác phát sinh tranh chấp với Diệp Lăng Phi, tuy rằng lần nào nàng cũng ở thế hạ phong, rất hận Diệp Lăng Phi nhưng nàng lại phát hiện ra càng ngày mình càng nghĩ đến Diệp Lăng Phi nhiều hơn, nhất là những khi gặp hắn tim nàng lại càng đập nhanh hơn.

Lần đó quan hệ cùng với Diệp Lăng Phi, Chu Hân Mính đã cho rằng nàng đã trả hết nợ ân tình cho Diệp Lăng Phi thế nhưng trên thực tế nàng lại không ý thức được rằng mình đã có tình cảm với Diệp Lăng Phi. Quả thực là như vậy, nếu như Chu Hân Mính không thích Diệp Lăng Phi liệu nàng có tình nguyện lên giường với Diệp Lăng Phi hay không? Không phải chỉ có mấy câu nói bình thường của Diệp Lăng Phi mà nàng có thể làm như vậy được, ít nhất trong lòng Chu Hân Mính phải có ý tiếp nhận hắn thì nàng mới tình nguyện được như vậy.

Thực tế đúng là như vậy, sau khi trải qua đêm đó, nàng cảm giác mình nhớ đến Diệp Lăng Phi nhiều hơn. Mỗi tối trước khi đi ngủ, nàng lại hồi tưởng về cái đêm đó. Hơi thở đầy nam tính cùng với thân thể cường tráng của Diệp Lăng Phi cứ liên tục hiện lên trong đầu nàng.

Những lần sau gặp Diệp Lăng Phi, Chu Hân Mính đã trở nên thích ứng với việc đấu võ mồm với Diệp Lăng Phi. Thậm chí, lúc Diệp Lăng Phi nhảy từ trên lầu xuống, nàng cảm giác trời đất tối đen, dường như tâm hồn của mình đã bị Diệp Lăng Phi mang đi mất.

Càng yêu thích Diệp Lăng Phi Chu Hân Mính lại càng cảm thấy thống khổ. Quan hệ giữa nàng và bạch Tình Đình đã thúc đẩy nội tâm nàng đấu tranh gay gắt, nàng không muốn bị người khác nói là mình đi cướp chồng của bạn, lại càng không muốn vì chuyện này mà đoạn tuyệt tình bạn gần hai mươi năm với Bạch Tình Đình. Chính cảm giác tội ác này đã khiến nội tâm Chu Hân Mính trở lên hết sức mâu thuẫn, thậm chí nàng còn không dám đối mặt với Bạch Tình Đình.

Nàng muốn chấm dứt nhưng lại phát hiện sự việc càng ngày càng trở lên phức tạp. Nụ hồn nồng nhiệt của Diệp Lăng Phi không khiến nàng cảm thấy chán ghét mà ngược lại nó đốt cháy dục hỏa trong lòng Chu Hân Mính. Nhưng lý trí của Chu Hân Mính nói cho nàng biết nàng không thể làm như vậy được. Chu Hân Mính đẩy Diệp Lăng Phi ra, nàng tát một cái vào mặt hắn.

- Diệp Lăng Phi, anh làm gì vậy, buông tôi ra.

Khuôn mặt nhỏ nhắt của Chu Hân Mính đỏ bừng, mới vừa tát Diệp Lăng Phi một cái mà tay Chu Hân Mính đã nóng rực, nàng hi vọng Diệp Lăng Phi không thẹn quá mà hóa giận. Như vậy, nàng đã kiếm được một cái cớ tốt để đoạn tuyệt quan hệ với Diệp Lăng Phi.

Bị Chu Hân Mính tát cho một cái, Diệp Lăng Phi cười nói:

- Hân Mính, không biết đánh là thương, mắng là yêu sao. Lẽ nào em không hài lòng khi anh chỉ có hôn em thôi sao.

Diệp Lăng Phi không để ý đến Chu Hân Mính đang trừng mắt nhìn mình, hắn mạnh mẽ tách hai chân của Chu Hân Mính ra, đặt lên đùi hắn.

- Anh định làm gì, tên khốn kiếp nhà anh.

Chu Hân Mính cả kinh, chân tay luống cuống. Nếu như nữ nhân bị tách hai chân ra như thế này thì có đến tám phần là sẽ làm chuyện kia. Chu Hân Mính thầm nghĩ chắc chắn Diệp Lăng Phi sẽ làm chuyện gì không tốt, nàng đang định ngăn cản Diệp Lăng Phi thì đã quá muộn, Diệp Lăng Phi nắm chặt lấy chiếc áo của nàng cố sức kéo ra.

Bên trong Chu Hân Mính mặc một chiếc áo ấm để giữ ấm, Diệp Lăng Phi thô bạo kéo áo ngực của nàng xuống dưới nách.

- Khốn kiếp.

Chu Hân Mính liên tục mắng, tuy rằng hai tay nàng cố sức ngăn cản Diệp Lăng Phi nhưng không có kết quả gì. Tuy rằng lý trí nói cho nàng biết không thể quan hệ với Diệp Lăng Phi thế nhưng nàng lại rất khát khao được làm lại lần thứ hai, được cảm nhận thân thể cường tráng của Diệp Lăng Phi.

Hạ thân của Diệp Lăng Phi dựng đứng lên, hắn bị dục hỏa châm đốt, trông giống như một con dã thú nằm đè lên người Chu Hân Mính.

Chu Hân Mính chỉ phí công phản kháng, tiếng cự tuyệt của nàng dần biến thành tiếng thở dốc, hai tay càng ngày càng trở lên vô lực, quần của nàng bị kéo tuột xuống chân, toàn bộ ** của Chu Hân Mính bại lộ trước mắt Diệp Lăng Phi, lúc này sự phản kháng của nàng đã trở thành khát khao.

Tất cả đều diễn ra trong chiếc xe chật chội, dường như tái hiện lại cảnh tượng trong phòng bệnh viện.

Cửa kính của chiếc xe nhanh chóng bị sương mù làm mờ, hai người trong xe đang bị dục hỏa thiêu đốt, họ triền miên với nhau mà không để ý gì đến khung cảnh bên ngoài.

Bên ngoài xe, bốn phía đều là một màu tuyết trắng, mọi thứ trở lên yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng rên rỉ nhỏ từ trong xe truyền ra.

Bốn phía yên tĩnh, ngay cả những tiếng rên rỉ vừa nãy cũng biến mất.

Trong xe cảnh sát, Chu Hân Mính đang lau cơ thể mình rồi nàng ném cuộn giấy về phía Diệp Lăng Phi. Chu Hân Mính mặc quần lót vào, chiếc quần vừa mới kéo đến đầu gối thì bất thình lình Diệp Lăng Phi vỗ vào mông nàng một cái. Mang theo bảy phần giận dữ, ba phần ngượng ngùng, Chu Hân Mính nói:

- Anh là tên háo sắc, vừa rồi còn chưa thỏa mãn sao, lại còn muốn chiếm tiện nghi với em.

Vừa nói nàng vừa vội vàng kéo chiếc quần dài lên tới thắt lưng.

Diệp Lăng Phi uể oải dựa người vào ghế, hắn không có ý định mặc chiếc quần vào mà châm một điếu thuốc. Khuôn mặt tỏ vẻ thỏa mãn, hắn cười dâm đãng nói:

- Hân Mính, làm sao mà anh có thể thỏa mãn được, anh hận không thể ngày nào cũng được cùng với em làm như vậy.

Chu Hân Mính xua tay, nàng vươn tay phải ra, nói:

- Diệp Lăng Phi, cho em một điếu thuốc.

Diệp Lăng Phi cảm thấy bất ngờ, hắn chưa bao giờ thấy Chu Hân Mính hút thuốc, tại sao bây giờ lại muốn xin thuốc. Tuy rằng không giải thích được nhưng Diệp Lăng Phi vẫn rút ra một điếu thuốc đưa cho Chu Hân Mính, hắn hỏi:

- Em hút thuốc à?

- Thỉnh thoảng hút một điếu.

Hai ngón tay phải Chu Hân Mính kẹp lấy điếu thuốc, vừa châm xong, nàng rít một hơi, ngay lập tức ho sặc sụa. Diệp Lăng Phi thấy vậy, hắn nhịn không được cười rộ lên. Chu Hân Mính đỏ mặt, nàng véo vào đùi Diệp Lăng Phi một cái khiến hắn nhíu mày lại.

Chu Hân Mính kéo cửa sổ xe xuống, đặt tay lên cửa sổ, lẩm bẩm nói:

- Trong xe ngột ngạt quá, mở cửa ra cho thoáng.

Lúc trước hai người triền miên với nhau nên đóng cửa xe lại mở điều hòa. Nhưng bây giờ Chu Hân Mính đã mặc quần áo vào nên nàng mở cửa sổ xe xuống cho thoáng. Ngay lập tức một cơn gió lạnh tràn vào, diệp lưng phi cảm giác hai chân mình rét run, vội vàng kéo quần lên. Hắn trách:

- Làm gì vậy, lẽ nào em muốn mưu sát chồng.

- Thôi đi, em và anh cũng không quan hệ sâu như vậy.

Chu Hân Mính bĩu môi nói:

- Em đang định đưa anh về cục cảnh sát rồi tố cáo anh tội cưỡng hiếp.

Lần thứ hai Chu Hân Mính và Diệp Lăng Phi phát sinh quan hệ, tâm tình của nàng trở lên khoan khoái, bao nhiêu nhưng lo lắng lúc trước giờ đã tan thành mây khói. Nàng cũng suy nghĩ cẩn thận, mình với Diệp Lăng Phi lại quan hệ với nhau thì mình có muốn không thừa nhận cũng không được. Nếu như nghĩ lại thì bây giờ cũng không phải thời kỳ phong kiến nữa, đâu cần phải chú ý tới tam tòng tứ đức rồi phải gả cho Diệp Lăng Phi. Nếu như cả ngày phải né tránh Diệp Lăng Phi chi bằng cứ đối mặt với hắn, như vậy ngược lại có thể sống thoải mái hơn. Còn về phần bạch Tình Đình thì mình cũng không phải muốn lấy Diệp Lăng Phi thế nên cũng không làm tổn thương đến bạch Tình Đình. Cùng lắm nếu như bạch Tình Đình có phát hiện thì nàng cũng nói rằng mình bị Diệp Lăng Phi cưỡng hiếp, vừa rồi không phải là như vậy sao, chính mình đã bị Diệp Lăng Phi ép buộc.

Phản ứng của Chu Hân Mính không khiến cho Diệp Lăng Phi bất ngờ, với cá tính của Chu Hân Mính thì nàng đâu phải là một con chim nhỏ nghe lời. Lúc trước sở dĩ nàng ngượng ngùng bởi vì nàng không biết làm sao phải đối mặt với Diệp Lăng Phi, thế nhưng sau khi suy nghĩ kĩ thì Chu Hân Mính không còn giống như một cô bé mắc cỡ nữa.

Trên thực tế, Diệp Lăng Phi cũng đoán được điều này. Thấy Chu Hân Mính nói đùa như vậy dường như nàng không còn để bụng chuyện vừa rồi nữa.

Diệp Lăng Phi cũng không biết biểu hiện như vậy của Chu Hân Mính là tốt hay xấu nữa. Nghe thấy Chu Hân Mính nói mình là tội phạm, Diệp Lăng Phi không phục nói:

- Có vẻ là em dụ dỗ anh, anh không chịu nổi sự cám dỗ đó nên mới phạm sai lầm.

Chu Hân Mính bĩu môi nói:

- Đàn ông đều là như vậy, chơi xong thường không chịu thừa nhân. Nhưng mà cũng không sao, em cũng đã nói với anh rồi, để đoạn tuyệt quan hệ với một tên khốn kiếp như anh đúng là khó hơn lên trời, anh là cái loại mặt dày. Thôi quên đi, tại em không may gặp phải anh. Diệp Lăng Phi, coi như vừa nãy em sai lầm, anh đừng có hi vọng sẽ có lần sau nữa.

- Hân Mính, tại sao lại tuyệt tình như vậy, chúng ta vừa rồi còn…..

- Im miệng, anh đừng tưởng như vậy là được voi đòi tiên nha. Diệp Lăng Phi, tôi cảnh cáo anh, từ giờ trở đi, anh mà còn dám đụng vào người tôi thì lập tức tôi sẽ bắt anh vào cục cảnh sát, tôi không nói chơi với anh đâu.

Chu Hân Mính cầm lấy đống giấy nói:

- Đây là chứng cứ.

- Hân Mính, coi như em lợi hại.

Diệp Lăng Phi thè lưỡi, hắn thầm nghĩ:

- Cô gái này đúng là trở mặt vô tình, vừa rồi còn tốt như vậy thế mà đột nhiên lại thay đổi.

- Còn một việc nữa tôi muốn nhắc nhở anh, không được để cho Tình Đình biết chuyện giữa chúng ta.

Chu Hân Mính bổ sung.

- Đương nhiên rồi, tại sao anh lại nói cho cô ấy biết. Lẽ nào em nghĩ đàn ông đi vụng trộm bên ngoài rồi lại về khoe với vợ mình sao?

Diệp Lăng Phi hỏi ngược lại.

Chu Hân Mính không để ý tới Diệp Lăng Phi, nàng mở cửa xe ra, nói:

- Xuống xe.

- Tại sao lại xuống xe.

Diệp Lăng Phi kỳ quái hỏi.

- Tôi bảo anh xuống xe thì xuống đi, anh cho rằng đây là xe của anh à.

Chu Hân Mính thấy Diệp Lăng Phi không chịu xuống xe, nàng đẩy một cái, Diệp Lăng Phi ngã xuống đất. Chu Hân Mính ngồi trong xe đưa tay đóng cửa xe lại, nàng mở cửa sổ xe, đối diện với Diệp Lăng Phi, cười ha hả nói:

- Khốn kiếp, đừng tưởng rằng chỉ có mình anh biết chơi người khác, tôi cũng biết. Đây là hình phạt đối với hành vi dã man của anh vừa rồi, anh từ từ mà đi bộ xuống núi nha.

Chu Hân Mính vừa nói vừa khởi động chiếc xe cảnh sát.

Diệp Lăng Phi thấy cái xe cảnh sát đi qua mặt mình, hắn cảm giác thiếu thiếu mất cái gì nhưng nhất thời lại không ngĩ ra. Đi bộ từ trên đỉnh núi Nam Sơn xuống thì không biết đến bao giờ mới về được nhà. Hắn nghĩ nếu như sớm biết như vậy thì đã tự mình lái xe lên đây, lúc này mà gọi điện thoại cho bạch Tình Đình thì khi nàng lên đến đây chắc chắn sẽ hỏi hắn làm gì mà đến chỗ này, đến lúc đó Diệp Lăng Phi thật không biết trả lời như thế nào nữa. Không còn cách nào khác, Diệp Lăng Phi quyết tâm đi bộ xuống núi. Khi hắn chuẩn bị khởi hành thì mới phát hiện chiếc áo khoác của mình vẫn còn trên xe.

- Hân Mính, mau quay lại, tôi không có áo khoác, lẽ nào cô muốn tôi chết rét à?

Diệp Lăng Phi cao giọng hô thế nhưng chiếc xe của Chu Hân Mính đã sớm mất dạng.

Chu Hân Mính lái xe xuống núi, nàng vừa lái vừa khóc. Nàng hận chính mình, vì sao lại vô dụng như vậy, hết lần này đến lần khác đều không thể cự tuyệt được Diệp Lăng Phi. Mùi vị nam tính hoang dại của Diệp Lăng Phi khiến cho nàng biết được rằng cho dù có lảng tránh thì cũng không thể giải quyết được vấn đề này. Bây giờ nàng không có khả năng để cự tuyệt Diệp Lăng Phi nhưng cũng không thể tiếp nhận hắn được, chỉ còn cách thản nhiên đối mặt với nó, đi một bước, tính một bước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.