Diệp Phong đã từng là học trưởng của Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính, có
thể nói Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình đều đã từng thích Diệp Phong này, chỉ là so với Bạch Tình Đình yêu hắn. Chu Hân Mính chỉ hơi cảm thấy
thích.
Bạch Tình Đình chưa bao giờ để Diệp Phong biết
nàng đã từng thích Diệp Phong, cho tới bây giờ, Diệp Phong vẫn là nam
sinh duy nhất mà Bạch Tình Đình từng yêu thầm.
Lần này, Chu Hân Mính lại muốn đối mặt học trưởng ngày xưa này. Diệp Lăng Phi lo lắng trong lòng Chu Hân Mính vẫn có hình bóng của Diệp Phong, sẽ lưu
tình với Diệp Phong.
Chu Hân Mính hiểu được ý tứ trong lời nói của Diệp Lăng Phi, nàng nhìn vào mắt Diệp Lăng Phi, nói:
- Có phải anh lo lắng em vẫn còn tình cảm với Diệp Phong, còn hạ thủ
lưu tình với hắn không, nếu thực sự anh nghĩ như vậy, vậy anh vẫn không
hiểu em, nếu như Diệp Phong thực sự phạm tội, em sẽ đích thân bắt hắn!
Diệp Lăng Phi đưa tay ôm thắt lưng Chu Hân Mính, nhẹ giọng nói:
- Hân Mính, em hẳn là hiểu rõ, nếu như Diệp Phong thực sự buôn lậu
thuốc phiện, bắt được hắn, nghĩa là xử hắn tử hình, anh chỉ là lo lắng
em nghĩ đến quan hệ aiữa hai người mà lưu tình. Đương nhiên, anh biết
chút lo lắng đó đều là vô dụng, em không phái một người bỏ qua nguyên
tắc.
- Em sẽ chỉ vì người em yêu mà bỏ đi nguyên tắc của mình!
Chu Hân Mính bỗng nhiên bổ sung một câu:
- Anh là người duy nhất có thể làm cho em phá vỡ nguyên tắc, em sẽ không bao giờ vì người thứ hai mà bỏ đi nguyên tắc của mình?
- Vậy cha em thì sao?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Chu Hân Mính sửng sốt, lập tức sẵng giọng:
- Anh không nên nói lung tung, cha em sẽ không phạm tội như anh!
Thấy Chu Hân Mính như vậy, Diệp Lăng Phi cười nói:
- Anh chỉ đùa một chút thôi mà, được rồi, không nói nữa, em đừng quên
suy nghĩ chuyện anh vừa nói, khi em tâm sự với cha em, có thể đem chuyện anh nói tiết lộ cho cha em, anh tin tưởng cha em sẽ cảni thấy hứng thú
với việc này.
- Em biết!
Chu Hân Mính nói.
Chu Hân Mính và Diệp Lăng Phi trở lại biệt thự. Vừa vào phòng khách Chu Hân Mính liền đẩy Diệp Lăng Phi một cái nói:
- Anh đi xem Tình Đình đi. Tình Đình cần người khác quan tâm mà.
Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:
- Anh biết rồi!
Diệp Lăng Phi lên lầu. Hắn đi tới thư phòng ở tầng hai. Đây là nơi Bạch Tình Đình làm việc. Diệp Lăng Phi đứng ở cửa, nghe thấy bên trong
truyền ra tiếng gõ bàn phím lạch cạch. Diệp Lăng Phi g0 cửa. Bên trong
truyền ra âm thanh êm tai của Bạch Tình Đình
- Mời vào.
Diệp Lăng Phi đẩy cửa thư phòng ra. Chỉ thấy Bạch Tình Đình đang ngồi trước máy vi tính. Gõ bàn phím máy vi tính.
- Tình Đình. Em đang xử lý chuyện gÌ vậy?
Diệp Lăng Phi đi tới. Nhìn thấy bên cạnh máy vi tính của Bạch Tình Đình không có cà phê. Hấn hỏi:
- Có muốn anh bảo Trương Vân pha cho em một ly cà phê không?
- Không cần. Em xử lý xong những tài liệu này sẽ đi ngủ mà!
Bạch Tình Đình vội vàng nói.
- Ừ!
Diệp Lăng Phi lên tiếng. Hắn cất bước đi tới bên cạnh Bạch Tình Đình.
Nhìn lên màn hình máy vi tính. Nhưng lại phát hiện Bạch Tình Đình cũng
không phải xử lý tài liệu công ty gì. Mà là đang viết cái gì đó.
- Đừng đọc!
Bạch Tình Đình lo lắng bị Diệp Lăng Phi thấy những gÌ mình viết, nàng vội vàng nhấn minimize ần bản word đang viết xuống.
- Tình Đình, rốt cuộc em đang viết gì vậy, còn thằn thằn bí bí nữa!
Diệp Lăng Phi đứng ở bên cạnh Bạch Tình Đình, thấy Bạch Tình Đình không để cho mình đọc, hắn cố ý nói:
- Không phải là thư tình cho anh chứ.
- Đã bảo đừng đọc mà!
Bạch Tình Đình nói rồi vội vàng tắt word, nàng tắt luồn máy vi tính, đứng lên, nói:
- Được rồi, em muốn đi ngũ, không nói chuyện với anh nữa.
Nói xong. Bạch Tình Đình cất bước đi về phía cửa, nhưng nàng đi vài
bước, thấy Diệp Lăng Phi không đi. Bạch Tình Đình lại xoay người, nói:
- Ông xã, nhanh đi ngủ đi!
- Ừ!
Diệp Lăng Phi lên tiếng, cất bước đi ra ngoài. Bạch Tình Đình cuối cùng rời khỏi thư phòng, nàng tẳt đèn thư phòng, sau đó lại khóa cửa thư
phòng, dường như rất sợ Diệp Lăng Phi đi vào, xoa xoa cổ mình, nói:
- Ông xã, ngủ ngon!
- Ngủ ngon!
Diệp Lăng Phi nhìn Bạch Tình Đình đi vào phòng ngủ, trong lòng âm thầm suy nghĩ Bạch Tình Đình rốt cuộc vừa viết những thứ gì.
Diệp Lăng Phi tắm rửa xong, trở lại phòng ngủ của mình, trong lòng vẫn
còn đang suy nghĩ Bạch Tình Đình viết những gì. Hắn lau khô người, mặc
một cái quần cộc, cởi trần vốn định đi tới giường của mình, nhưng hắn
mới vừa đi tới bên giường, lại dừng lại, trong lòng nghĩ nên hỏi Bạch
Tình Đình cho rõ ràng, nếu không hôm nay mình ngủ không ngon giấc được.
Hắn đi ra phòng ngủ, đi tới phòng Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi không gõ cửa, mà lấy tay đẩy ra một khe cửa trước, mắt thấy Bạch Tình Đình nằm ở trên giường, trên người chỉ đắp một cái chán mỏng, đang đọc sách.
Diệp Lăng Phi chậm rãi đẩy cửa ra, đi vào phòng Bạch Tình Đình. Khi
Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi chỉ mặc một cái quần cộc đi tới, trên
mặt hiện lên một tia kinh hoảng, nói:
- Ông xã, anh có chuyện gì sao?
- Anh muốn ghé thăm em một chút!
Diệp Lăng Phi nói rồi đi tới bên giường Bạch Tình Đình, hắn cởi dép,
lên giường Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình nhích xa Diệp Lăng Phi một
chút, miệng nói:
- Ông xã, em hơi mệt, muốn ngủ sớm một chút, anh cũng ngủ sớm đi!
Diệp Lăng Phi đưa tay ôm vai Bạch Tình Đình, hắn nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai Bạch Tình Đình, nhẹ giọng nói:
- Một cơ hội bồi thường được không?
Thân thể Bạch Tình Đình hơi run nhè nhẹ, hai tay nàng nắm chặt một chỗ, khẽ cắn môi, gật nhẹ. Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng vuốt ve Bạch Tình Đình
qua lóp áo ngủ mỏng, hắn vuốt ve bộ ngực sữa của Bạch Tình Đình, đầu
ngón tay hắn nhẹ nhàng đùa nghịch quả nho hồng hồng của Bạch Tình Đình,
động tác rất ồn nhu. Bạch Tình Đình mím chặt môi, nàng nhắm mắt lại, hồ
hấp dồn dập lên.
Mồi Diệp Lăng Phi hồn nhẹ vào cổ Bạch
Tình Đình, hắn không dám dùng sức. Bạch Tình Đình có vẻ rất khẩn trương. Diệp Lăng Phi hôn đôi nhũ câu của Bạch Tình Đình qua áo ngủ, tay phải
của hắn nhẹ nhàng vuốt đùi Bạch Tình Đình, chậm rãi xoay người Bạch Tình Đình, đề Bạch Tình Đình nằm ngửa trên giường, đưa lưng về phía Diệp
Lăng Phi. Đôi môi Diệp Lăng Phi bắt đầu từ cổ Bạch Tình Đình, vẫn hồn
bên ngoài áo ngủ, mãi cho đến mông Bạch Tình Đình, hắn dùng tay nhẹ
nhàng vén áo ngủ Bạch Tình Đình lên, mồi hồn lên cặp mông mịn màng, co
dãn của Bạch Tình Đình, khi môi Diệp Lăng Phi hôn đến giữa hai mông Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình bỗng nhiên lấy tay ngăn lại, nhẹ giọng nói:
- Ông xã, đừng vậy, chỗ đó rất bẩn!
- Bà xã, trong mắt anh em không có chồ nào bẩn cả, em là nữ thằn thuần
khiết nhất trong lòng anh, anh sẽ cố gắng bồi thường tồn thương anh gây
ra cho em.
Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng đẩy tay Bạch Tình
Đình ra, mồi dùng sức hồn tới. Bạch Tình Đình liền phát ra tiếng rên rỉ, thân thế của nàng kịch liệt run rẩy, khi môi Diệp Lăng Phi hôn
từ giữa hai mông nàng đến nơi trân quý nhất của nàng. Bạch Tình Đình
bỗng nhiên bật dậy, nàng ngồi lên, hai tay ôm cổ Diệp Lăng Phi, bắt đầu
hôn Diệp Lăng Phi nồng nhiệt.
Một cái hôn nóng bỏng qua đi. Bạch Tình Đình mới dùng ánh mắt nhu tình như nước của nàng nhìn Diệp Lăng Phi, nhẹ giọng nói:
- Ông xã, cho em một chút thời gian nữa, em muốn em có thể thích ứng!
- Ừ!
Diệp Lăng Phi không tiếp tục nữa, mà là ôm lấy Bạch Tình Đình, hai
người nằm ở trên giường. Diệp Lăng Phi Ồm Bạch Tình Đình, miệng nói:
- Bà xã, anh sẽ từ từ tiêu trừ sự sợ hãi của em đối với anh, anh biết
tâm lỷ tổn thương sẽ không dề dàng khỏi như vậy, chúng ta có thể từ từ,
mặc kệ là một năm, mười năm hay là một trăm năm, anh vẫn sẽ chờ.
- Ông xã, anh thật ngốc!
Bạch Tình Đình nghe được Diệp Lăng Phi nói vậy, không nhịn được nói, lập tức, nàng bật cười nói:
- Ông xã, anh có biết hay vừa mới viết cái gì không ta?
- Anh sao biết được, em lại không cho anh xem!
Diệp Lăng Phi nói.
Bạch Tình Đình cười, nói:
- Em cho anh biết là được rồi, em vừa mới viết ông xã đối với em rất
tốt, em muốn dùng biện pháp như thế để em không sợ ông xã âu yếm em nữa, em muốn... muốn sớm trở thành người của ông xã!
Khi
Bạch Tình Đình nói ra những lời này, khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm đã đỏ
ửng, không dám nhìn Diệp Lăng Phi, dúi đầu vào trong lòng Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi nghe xong, nhẹ giọng cười nói:
- Anh biết, bà xã, chúng ta cùng nhau cố gấng.
- Ưm, được!
Bạch Tình Đình những lời này nói rất nhỏ, tay nàng không ngờ lại đụng
tới hạ thân Diệp Lăng Phi, đụng vào chồ đang giương cao của Diệp Lăng
Phi. Bạch Tình Đình cắn cắn môi, nàng làm ra một động tác khiến Diệp
Lăng Phi giật mình, hai tay Bạch Tình Đình luồn vào quằn cộc của Diệp
Lăng Phi, bắt đầu lên xuống.
Diệp Lăng Phi nhịn không được hỏi:
- Bà xã, em làm gì vậy?
- Ông xã, em... em biết anh khó chịu, đều tại em, em... em muốn như vậy giúp anh, là, ế Ệ là Hân Mính nói cho em biết!
Giọng nói của Bạch Tình Đình bé đến cơ hồ không nghe rõ, khi Diệp Lăng
Phi đang muốn nói cho Bạch Tình Đình không cần làm như vậy. Bạch Tình
Đình kế tiếp lại làm một hành động khiến Diệp Lăng Phi cơ hồ không thể
tin được ở bên cạnh mình chính là Bạch Tình Đình.
Diệp
Lăng Phi cảm thấy hạ thân mát rượi, cảm giác vui sướng này khiến Diệp
Lăng Phi không tự chủ được mà đưa tay hơi ấn đầu Bạch Tình Đình xuống...
Khi Diệp Lăng Phi tĩnh lại. Bạch Tình Đình không nằm ở bên cạnh hắn,
trên giường còn lưu lại mùi thơm của cơ thề Bạch Tình Đình làm lòng
người say đắm. Diệp Lăng Phi không nhịn được đưa mũi đến gối đầu của
Bạch Tình Đình, dùng sức hít một hơi.
Diệp Lăng Phi cảm giác cả người thoải mái, hắn không thể tin được đêm qua cô gái kia
chính là Bạch Tình Đình ngày thường cao quý. Diệp Lăng Phi cảm giác mình như trong một giấc mộng, một giấc mộng xuân làm hắn thoải mái cả người, loại cảm giác này cho tới bây giờ vẫn lưu lại trong đầu.
Diệp Lăng Phi ngồi xuống, duỗi người một cái. Vừa lúc đó. Bạch Tình
Đình đi đến. Bạch Tình Đình mặc một chiếc áo T- shirt vàng nhạt, bên
dưới là một chiếc váy ngắn màu trắng, người nàng tản ra mùi hương thơm
nhàn nhạt, nàng vừa đi vào, liền nói với Diệp Lăng Phi:
- Con heo lười, mau rời giường. Mặt trời đã cao như cái sào rồi.
Nói xong. Bạch Tình Đình đi tới trước cửa sổ, giật rèm cửa sồ, để ánh mặt trời chiếu vào.
Diệp Lăng Phi vừa nhìn chiếc váy ngắn ôm sát bờ mông Bạch Tình Đình, nhịn không được cười xấu xa nói:
- Bà xã, anh còn muốn một lần giống như nửa đêm qua nữa?