Diệp Lăng Phi từ trong phòng ngủ đi ra, hắn chau mày, hắn cảm thấy vế mờ trên ngực Bạch Tình Đình
xem ra rất đột nhiên, chỉ là nhất thời Diệp Lăng Phi không nghĩ ra rõ là dấu vết mờ nhạt đó là do đâu mà có.
Tối nay Bạch Tình Đình đi ngủ rất sớm, tuy nói phụ nữ ngủ sớm rất tốt
cho dung nhan nhưng hôm nay lại vì mệt mỏi quá mà ngủ sớm. Diệp Lăng Phi ngủ không được, hắn đi xuống lầu thì nhìn thấy Chu Hân Mính đang ngồi
trên ghế sofa ở phòng khách, ngồi bên cạnh Chu Hân Mính là Suzu
Yamakawa.
Suzu Yamakawa học tiếng Trung cũng đã rất tốt rồi, cô có thể nói chuyện
với Chu Hân Mính lưu loát, trên môi Chu Hân Mính lúc này luôn khẽ nở nụ
cười.
Thấy Diệp Lăng Phi đi từ trên lầu xuống thì Suzu Yamakawa đứng dậy dường như muốn rời khỏi chỗ đó. Diệp Lăng Phi nhìn thấy Suzu Yamakawa đi thì
hắn cười và nói:
- Suzu Yamakawa, tôi là cọp hay sao mà khi nào thấy tôi cô cũng bỏ đi vậy hả?
- Không phải vậy, không phải vậy!
Suzu Yamakawa nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì cô vội vàng lắc đầu và nói:
- Tôi chỉ lo là Diệp tiên sinh muốn nói chuyện với Chu tiểu thư, tôi ở đây không tiện lắm!
Diệp Lăng Phi nhìn Suzu Yamakawa xua xua tay và nói:
- Suzu Yamakawa, cô xem cô nói kìa, cô đã ở đây cũng đã lâu rồi, cô còn
không biết tôi là người như thế nào sao? Nếu tôi thực sự có chuyện muốn
nói với Hân Mính thì tôi sẽ không để cô biết đâu, và sẽ càng không nói ở đây, thôi được rồi, cô ngồi xuống đi, tôi đã không nói chuyện được với
cô nhiều nên cũng không biết cô sống ở đây cảm thấy như thế nào nữa,
nào, ngồi xuống đi. Chúng ta từ từ nói chuyện nhé!
Suzu Yamakawa sau khi nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì cô khi nãy đứng lên, bây giờ lại ngồi xuống lại. Diệp Lăng Phi ôm vai Chu Hân Mính và
quay mặt sang phía Suzu Yamakawa và nói:
- Suzu Yamakawa, cô sống ở đây có quen không?
Suzu Yamakawa gật đầu, Diệp Lăng Phi nhìn Suzu Yamakawa và cười, hắn
không thể giải thích được vì sao mình lại cười nữa. Chu Hân Mính xoay
mặt sang Diệp Lăng Phi và nói:
- Ông xã, sau khi chúng ta dọn qua bên kia thì sắp xếp cho Suzu Yamakawa một căn phòng cạnh biển nhé!
- Hân Mính, em yên tâm, phòng ở biệt thự đó đều gần biển mà!
Diệp Lăng Phi cười nói,
- Không cần phải lo chuyện đó đâu!
- Vậy thì tốt rồi!
Chu Hân Mính nói.
Khi Diệp Lăng Phi, Chu Hân Mính và Suzu Yamakawa đang ngồi ở phòng khách nói chuyện thì ở bên Quảng trường Hải Tinh, khi nãy Điền Tư và Trần
Dương vừa mới chia tay. Vu Đình Đình đang trở về biệt thự. Tối nay Điền
Tư đột nhiên đề nghị đi ra ngoài ăn cơm. Vu Đình Đình không nghĩ gì
nhiều, Điền Tư và Trần Dương cho dù chia tay thì vẫn là bạn của cô, bạn
bè cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm cũng là chuyện bình thường thôi.
Điền Tư chọn địa điểm ăn cơm là ở quán ăn tại Quảng trường Hải Tinh,
biệt thự mà Vu Đình Đình ở cũng gần Quảng trường Hải Tinh, trong lòng Vu Đình Đình cũng cảm thấy thuận tiện. Đợi sau khi ăn cơm xong cô sẽ có
thể đi bộ về nhà, không cần phải đi xe nữa.
Khi ăn cơm, Điền Tư chỉ nói với Vu Đình Đình một vài chuyện phiếm, thỉnh thoảng cô kể vài câu chuyện cười để làm cho bầu không khí thêm sinh
động, những chuyện khác thì Điền Tư không nhắc đến, chính điều này khiến cho Vu Đình Đình cảm thấy rằng Điền Tư rủ mình đi ăn cơm cũng chỉ là để nói chuyện phiếm mà thôi. Sau khi ăn cơm xong Vu Đình Đình đề nghị về
trước thì Điền Tư cùng không nói nhiều do đó Vu Đình Đình rời khỏi quán
ăn trước.
Vu Đình Đình vừa đi ra khỏi quán ăn thì Điền Tư lập tức đứng lên và nói với Trần Dương
- Chúng ta đi thôi!
Hôm nay vào lúc sáng sớm thì Trần Dương đã chạy đến dưới lầu ký túc xá
của Điền Tư, hắn mất một lúc lâu mới gọi Điền Tư được. Để gọi Điền Tư
Trần Dương phải dùng đủ mọi cách thậm chí còn bị những nữ sinh khác chỉ
chỏ, Trần Dương cũng không để ý. Phải biết trước đây Trần Dương làm
không được những chuyện này, trước đây Trần Dương tự cao tự đại, những
người con gái bình thường hắn đến nhìn cũng không nhìn nữa là. Lần này
Trần Dương vì cầu xin Điền Tư tha lỗi mà không cần biết mất mặt là gì
nữa.
Điền Tư vốn muốn dạy bảo Trần Dương một chút, để Trần Dương trở nên nghe lời hơn. Bây giờ Điền Tư đã có dự định của mình, còn đối với Trần Dương thì Điền Tư bây giờ càng xem hắn như là một người đàn ông cúc cung
phụng sự cho mình mà thôi. Sau khi Điền Tư và Trần Dương làm hòa thì
Trần Dương không dám nói nhiều, đến chuyện cùng ăn tối với Vu Đình Đình ở quảng trường Hải Tinh Trần Dương cũng không hỏi Điền Tư. Bây giờ nghe
thấy Điền Tư nói như vậy thì Trần Dương lập tức đứng dậy và đi cùng Điền Tư ra khỏi quán ăn.
Nhìn thấy xa xa Vu Đình Đình đang đi ở phía trước ngay giữa quảng
trường, Trần Dương hơi ngạc nhiên, hắn hoài nghi và hỏi Điền Tư:
- Tư Tư, em nói xem Vu Đình Đình đi về phía đó làm gì vậy, ở đó có xe
nào đâu chứ. Khi nãy cô ấy không phải nói là về nhà sao, sao lại đi về
phía đó?
Trần Dương bây giờ lại xưng hô là Vu Đình Đình, hắn không dám gọi là
Đình Đình nữa, hắn lo là Điền Tư sẽ ghen. Khi nói như vậy rõ ràng trong
lòng hắn đã dè dặt từng li từng tí rồi.
Điền Tư trong lòng đương nhiên rất rõ chuyện vì sao lại như thế này, lần này cô theo dõi Vu Đình Đình. Sau khi nghe Trần Dương nói như vậy thì
Điền Tư nói:
- Trần Dương, trong lòng anh thật kỳ lạ, lẽ nào không theo dõi để xem thử sao, xem thử rốt cuộc là Đình Đình muốn làm gì chứ!
Trần Dương cho rằng những lời này là do Điền Tư đang ghen nên nói vậy, hắn vội lắc đầu nói:
- Điền Tư, em hiểu nhầm ý của anh rồi, anh vốn không có ý đó, anh chỉ
nói là Vu Đình Đình rất kỳ lạ, vì sao lại ở chỗ này, nhưng đó là chuyện
của Vu Đình Đình, chuyện này đối với anh chẳng có liên quan gì cả, Điền
Tư, chúng ta đi đâu đó dạo chút đi!
Điền Tư nói:
- Trần Dương, em nói thật đấy, em cũng cảm thấy Đình Đình ở đây rất kỳ
lạ, à, đúng rồi, em sớm đã nghe rằng Đình Đình đang ở với người khác.
Anh có muốn biết ở trường đang đồn đãi Vu Đình Đình là Phương Lâm Nhi
không?
Trần Dương vừa nghe thấy thì hắn không nói gì ngay cả. Trong lòng Trần
Dương cùng nghĩ đến câu nói của Điền Tư, nói thật thì Trần Dương thật sự rất muốn biết rốt cuộc Vu Đình Đình có giống như lời đồn ở trường hay
không, nghĩa là cô đang được một người giàu có bảo bọc, chỉ vì nguyên
nhân là Điền Tư đang ở bên cạnh nên Trần Dương không tiện nói ra mà
thôi. Bây giờ lại nghe Điền Tư nói như vậy thì hắn rất muốn bám theo xem sao, nhưng lại lo là Điền Tư cố ý nói vậy để dò ý của Trần Dương, để
xem Trần Dương rốt cuộc là có quan tâm đến Vu Đình Đình hay không. Trần
Dương nghĩ đến đây thì lại không dám manh động, hắn làm hòa với Điền Tư
không dễ dàng gì nên Trần Dương không dám chọc giận Điền Tư.
Khi Trần Dương đang suy nghĩ thì Điền Tư đã kéo tay Trần Dương và nói:
- Trần Dương, anh còn đứng đây chần chừ gì nữa, nếu muốn biết chân tướng sự việc thì mau đi thôi. Nếu không muốn biết thì chúng ta quay về. Dù
sao thì em cũng phải đi theo xem sao!
Trần Dương vừa nghe Điền Tư nói như vậy thì trong lòng hắn không do dự
nữa. Hắn và Điền Tư đi theo sau Vu Đình Đình, vì hai người lo là sẽ bị
Vu Đình Đình phát hiện nên Điền Tư và Trần Dương giữ một khoảng cách khá xa với Vu Đình Đình. Điền Tư khẽ nói:
- Em biết con đường này sẽ dẫn đến đâu rồi!
Trần Dương nghe Điền Tư nói là cô biết con đường này sẽ dẫn đến đâu, hắn khẽ hỏi:
- Điền Tư, em nói là em biết con đường này dẫn đến đâu à?
Điền Tư gật đầu, cô lấy tay chỉ về vài căn biệt thự ở Quảng trường Hải Tình và nói:
- Con đường này dẫn đến chỗ đó kìa, anh nhìn đi phía con đường đó, từ
đây có thể thống với con đường lớn chỗ đó kìa. Như vậy chỉ có thể đến
biệt thự đó thôi. Em thấy Vu Đình Đình rất có thể ở biệt thự đó. Trần
Dương, như vậy là đúng như tin đồn đó. Nhưng chúng ta là bạn của Đình
Đình, chuyện này chúng ta biết là được rồi, tuyệt đối không thể để người khác biết được nhưng vậy sẽ ảnh hưởng không tốt đến Đình Đình đâu!
Điền Tư nói là vì Vu Đình Đình như vậy thì khi Trần Dương nghe thấy hắn
cảm thấy Điền Tư đang thực sự rất lo lắng cho Vu Đình Đình. Chỉ là trong lòng Trần Dương đang ngổn ngang trăm mối. Trước đây, hắn nghe thấy
những chuyện liên quan đến Vu Đình Đình thì hắn luôn không tin rằng đó
là sự thật. Vu Đình Đình là một cô gái thuần khiết như vậy làm sao có
thể giống như một cô gái vì hư vinh mà được đàn ông giàu có bao bọc
được. Nhưng những gì mình chứng kiến trước mắt đã khiến cho Trần Dương
không thể không tin được. Trong lòng Trần Dương cũng không biết là nếm
vị gì đây nữa, tóm lại là hình tượng đẹp đẽ của Vu Đình Đình trong lòng
Trần Dương bây giờ đã bị sụp đổ rồi.
Trần Dương và Điền Tư đi theo sau Vu Đình Đình, Vu Đình Đình vốn không
ngờ rằng mình đang bị theo dõi, phải nói rằng là cô không ngờ rằng cô sẽ bị Điền Tư và Trần Dương theo dõi. Vu Đình Đình chỉ là muốn mau chóng
trở về biệt thự. Bây giờ cũng không còn sớm nữa, một người con gái một
mình đi ngoài đường giờ này rất nguy hiểm, Vu Đình Đình đi bộ nhanh hơn, Điền Tư và Trần Dương thấy Vu Đình Đình đi bộ càng lúc càng nhanh như
vậy thì bọn họ cũng đi nhanh lên. Họ đi theo Vu Đình Đình đến căn biệt
thự của Diệp Lăng Phi lúc trước. Điền Tư và Trần Dương tận mắt nhìn thấy Vu Đình Đình đi vào trong căn biệt thự.
Sau khi Vu Đình Đình đi vào
trong căn biệt thự thì Điền Tư cầm điện thoại di động chụp lại mấy tấm
hình rồi lưu lại trong điện thoại của mình. Sau đó cô xoay người lại thì thấy Trần Dương đang nhìn về phía căn biệt thự. Khóe miệng Điền Tư hiện lên một nụ cười, cô chính là muốn để cho Trần Dương tận mắt nhìn thấy
cảnh này, cô muốn cho Trần Dương biết Vu Đình Đình cũng không phải là
thứ tốt đẹp gì. Điền Tư giơ tay kéo Trần Dương một cái và nói:
- Trần Dương, anh còn đứng đây làm gì nữa, chúng ta đi thôi!
- Ừ, đúng đúng, chúng ta đi thôi!
Trần Dương bị Điền Tư kéo đi giống như là theo cảm tính vậy, hắn xoay
người men theo con đường cũ đi về hướng Quảng trường Hải Tinh.
Điền Tư kéo cánh tay của Trần Dương, ánh mắt cô đảo khắp bốn phía chỗ căn biệt thự đó, rồi cô nói bằng một vẻ ước ao:
- Trần Dương, nếu có thể sống ở đây thì thật là tốt, em thấy biệt thự ở
đây rất nhiều, còn có cả khuôn viên và hồ bơi nữa, em thấy không có giá
ba bốn trăm vạn đâu, vốn muốn nghĩ cũng đừng nghĩ đến chuyện là ở đây, ở đây là chỗ của những người giàu có mà, người nghèo tuyệt đối sống ở đây không nổi đây, Trần Dương, anh nói xem Vu Đình Đình rốt cuộc là gặp vận may gì vậy, làm sao có thể ở đây được? Lẽ nào thật sự những lời đồn đãi ở trường là đúng, Vu Đình Đình được người giàu có bao bọc à? Nói như
vậy thì người có tiền đó cũng thật là phóng khoáng rồi, để Vu Đình Đình ở đây em thấy mười phần đó là nhà của Vu Đình Đình rồi đấy!
Điền Tư cố ý nói những lời này trước mặt Trần Dương, cô chính là muốn
thấy được những biểu hiện phức tạp trên khuôn mặt của Trần Dương. Bây
giờ Điền Tư cảm thấy trong lòng có chút vấn đề, không hiểu sao Điền Tư
rất thích nhìn thấy Trần Dương đau khổ, giống như Trần Dương bây giờ
vậy, hắn càng đau khổ bao nhiêu thì trong lòng Điền Tư lại càng vui bấy
nhiêu.
Điền Tư vừa nói những câu nói này thì quả nhiên cô thấy khuôn mặt của Trần Dương biến sắc, Trần Dương mắng một câu:
- Anh thấy Vu Đình Đình thật không biết xấu hổ, những chuyện như vậy mà có thể làm được sao?
Điền Tư cười nói:
- Trần Dương, anh cũng không thể nói như vậy được, em nghĩ Đình Đình
nhất định có cách nghĩ riêng của cô ấy, cái anh này, anh cho rằng người
con gái nào cũng ngốc giống như em sao, không tận dụng tuổi thanh xuân
của mình để đổi lấy tiền, Đình Đình chẳng qua chỉ là lợi dụng thanh xuân của cô ấy để đổi lấy tiền thôi, theo em thấy thì Đình Đình nói không
chừng đã có quan hệ với người đàn ông đó cũng được một hai năm rồi đấy,
đợi khi trong tay có tiền thì sẽ đá hắn ta đi. Nếu như vậy thì sẽ không
ai biết cô ấy đã từng được người đàn ông giàu có đó bao bọc, còn sau này thì sao, cô ấy lại kiếm một người đàn ông khác để lấy, như vậy không
phải là tốt sao, vừa có tiền lại có thể kết hôn, theo em thấy thì đây
cũng là một chuyện tốt đấy!
Điền Tư ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng lại rất đố kỵ với
Vu Đình Đình. Điền Tư đã biết người đàn ông bảo bọc Vu Đình Đình là ai
rồi, nếu có thể được người đàn ông đó bao bọc thì cũng là một hạnh phúc. Cô ta đố kỵ, không biết là vận may nào có thể đến được với cô ta như
vậy không, tại sao Vu Đình Đình lại cứ hơn cô ta thế. Trong lòng Điền Tư rõ ràng rất không vui cũng luôn đố kỵ như vậy. Nhưng bây giờ Điền Tư
không thể hiện ra bên ngoài. Cô cần phải tiếp tục duy trì mối quan hệ
hiện tại với Vu Đình Đình, để Vu Đình Đình cô vẫn là bạn tốt.
Điền Tư cố ý nói như vậy, cô càng nói như vậy thì khuôn mặt Trần Dương
lại càng khó coi. Điền Tư thấy Trần Dương như vậy thì trên mặt nở nụ
cười. Trần Dương giận xanh mặt, hắn đi cùng Điền Tư đến trạm xe buýt
công cộng gần Quảng trường Hải Tinh. Lúc này đã rất trễ rồi, trước trạm
xe công cộng chỉ có vài người chờ xe buýt.
Điền Tư kéo cánh tay Trần Dương và nói:
- Trần Dương, sao anh không nói gì hết vậy. Trong lòng anh rốt cuộc là đang nghĩ gì vậy?
Trần Dương không dám biểu lộ ra sự thất vọng và oán giận cực độ trong
lòng hắn bây giờ, sau khi hắn cố gắng nén giận bình tĩnh trở lại thì
Trần Dương mới nói:
- Không có gì, khi nãy mình chính là nghĩ đến Vu Đình Đình thôi, nhìn
bên ngoài thật sự là không ngờ được loại người này. Thật là tri nhân tri diện bất tri tâm, không ngờ cô ấy lại là loại phụ nữ bẩn thiểu như vậy!
- Trần Dương, anh đừng đem chuyện này mà nói ra ngoài đấy!
Điền Tư căn dặn,
- Cho dù nói thế nào thì Vu Đình Đình cũng là bạn của chúng ta, chúng ta cũng không nên quản chuyện riêng của người ta, chỉ cần chúng ta tốt với nhau là được, em tin dựa vào sự nỗ lực của chúng ta nhất định sẽ vượt
qua tất cả, tương lai chúng ta cũng có thể mua được biệt thự như vậy!
Trần Dương khi nghe Điền Tư nói câu đó thì hắn xoay mặt sang phía Điền
Tư, trong ánh mắt hắn lóe lên một ánh nhìn cảm động. Trần Dương nói một
cách chậm rãi:
- Tư Tư, anh thật sự không ngờ em là người con gái tốt như vậy, trước
đây anh còn cho rằng, à, không nói nữa, trước đây anh thật sự là rất
ngốc còn thích những cô gái giống như Vu Đình Đình nữa, cô ấy và em thật sự có suy nghĩ khác nhau, Tư Tư, anh nhất định sẽ đối xử tốt với em!
- Trần Dương, em là bạn gái của anh, đối tốt với anh cũng là phải thôi,
em sẽ không giống như Vu Đình Đình đâu. Theo em thấy thì tình yêu mà
kiên trì thì chuyện gì cũng có thể vượt qua được, chúng ta có thể không
có tiền nhưng chúng ta có thể nghĩ cách để kiếm tiền, hơn nữa bây giờ
chúng ta đã có cơ hội rồi, chỉ cần chúng ta chịu nắm bắt cơ hội này thì
chúng ta nhất định sẽ tốt hơn Vu Đình Đình, Trần Dương, anh thấy em nói
có đúng không?
- Ừ, đúng đấy, tương lai chúng ta nhất định sẽ tốt hơn Vu Đình Đình!
Trần Dương gật gật đầu, hắn nắm chặt tay Điền Tư. Điền Tư nhìn biểu hiện trong ánh mắt Trần Dương lập tức quay chỗ khác. Trong lòng Điền Tư đang nghĩ đến một chuyện, bây giờ trong tay cô đang có ảnh chụp Vu Đình
Đình, làm sao để có thể đưa từng bước đưa tấm ảnh đó đến tay Bạch Tình
Đình, đây mới là điểm mấu chốt. Hôm nay đã gọi điện thoại cho Bạch Tình
Đình rồi, để hai ba ngày sau nữa khi có cơ hội ngẫu nhiên thì cô sẽ gặp
Bạch Tình Đình. Như vậy tất cả sẽ… Điền Tư đang nghĩ đến đây thì đột
nhiên cười to lên. Bởi vì Điền Tư đang nghĩ đến chuyện này mà quên mất
là Trần Dương đang ở bên cạnh mình. Đương nhiên Trần Dương sau khi nghe
thấy Điền Tư cười thì hắn quay mặt sang phía Điền Tư và hỏi:
- Tư Tư, em cười gì vậy?
- Em có cười gì đâu!
Điền Tư sau khi nghe Trần Dương nói mới ý thức được là cô không nên cười ở đây, ở đây là ngoài đường, cô cười khúc khích như vậy thì người khác
sẽ cho rằng cô bị bệnh mất. Điền Tư vội vàng giải thích:
- Trần Dương, khi nãy em nghĩ đến một câu chuyện rất buồn cười, em nghĩ đến nó nên cười thôi!
- Chuyện cười?
Trần Dương nghe Điền Tư nói như vậy thì hắn nhìn Điền Tư và hỏi:
- Chuyện cười gì vậy, Điền Tư, kể anh nghe xem, để anh cùng cười với!
Điền Tư đang định kể đại một câu chuyện cười nào đó để kể cho Trần Dương nghe thì cô nhìn thấy xe buýt công cộng đến. Điền Tư kéo cánh tay Trần
Dương và nói:
- Trần Dương, chúng ta lên xe đi rồi lát em kể anh nghe!
Trần Dương gật đầu, khi xe buýt công cộng đến thì hai người Trần Dương
và Điền Tư lên xe, người trong xe buýt công cộng không nhiều. Điền Tư và Trần Dương ngồi ở dãy ghế phía sau, sau khi ngồi xuống thì Điền Tư kéo
cánh tay của Trần Dương và nói:
- Trần Dương, khi nãy em nghĩ ra là hồi học cấp 3 em có nghe được một
câu chuyện cười. Câu chuyện cười đó là do thầy dạy cao trung của em kể
đấy anh!
Điền Tư khi nhắc đến thầy giáo cấp 3 của cô thì cô ta nhìn thấy sắc mặt Trần Dương biến đổi. Trần Dương nói:
- Tư Tư, anh không muốn nghe hay là chúng ta đổi đề tài khác nhé!
Điền Tư nghe Trần Dương nói như vậy thì cô ngạc nhiên và nói:
- Vì sao lại đổi chủ đề khác, khi nãy không phải anh nói là muốn nghe
sao, sao bây giờ lại không muốn nghe nữa. Trần Dương, sao em cứ cảm thấy anh rất kỳ lạ, em không hiểu trong lòng anh thực ra đang nghĩ gì nữa!
- Điền Tư, anh thật sự là không nghĩ gì cả!
Trần Dương vội nói,
- Anh, anh chỉ là…!
Trần Dương nói đến đây thì hắn đưa miệng kề sát tai Điền Tư và khẽ nói:
- Điền Tư, anh chỉ không muốn nghe chuyện của thầy em thôi, sau này
chúng ta có thể không nói về những chuyện này nữa nhé, nói chuyện khác
được không?
- À, thì ra là chuyện này!
Điền Tư dường như là hiểu ra và nói:
- Được rồi, vậy chúng ta lại nói chuyện khác nhé!
Điền Tư khi nãy cố ý làm như vậy, trong lòng cô hiểu rõ hơn ai hết, mục
đích Điền Tư là vậy là muốn nhắc nhở Trần Dương, không được quên cái
chết của người đàn ông đó có liên quan đến Trần Dương.