Đô Thị Tàng Kiều

Chương 616: Chương 616: Thì ra là thế.




Lăng Phi trở về phòng liền ngủ. Hắn cũng có chút giận. Diệp Lăng Phi cảm giác Bạch Tình Đình luôn luôn đang giám thị mình. Diệp Lăng Phi rất không thích loại cảm giác nảy.

Kết quả Diệp Lăng Phi ngủ thẳng đến nửa đêm. Bị đói mới tỉnh. Diệp Lăng Phi mặc áo ngủ từ trong phòng ngủ đi ra ngoài. Tới phòng bếp, cả nửa ngày mới tìm được một gói mì ăn liền với một lon bia.

Diệp Lăng Phi trọng lòng suy tính. Đành chấp nhận như vậy đi. Diệp Lăng Phi bỏ mì vào trong bát. Đang muốn đi tìm nước thì nhìn thấy Hân Minh mặc áo ngủ xuất hiện trước mặt hắn.

- Sao vẫn chưa ngủ?

Diệp Lăng Phi thấy Chu Hân Minh đứng ở trước mặt hắn. Hỏi một câu. Ngay sau đó liền muốn đi tìm nước. Lại nghe thấy Chu Hân Minh nói:

- Đừng ăn mì. Không tốt cho thân thể. Em ra ngoải mua cho anh ít đồ ăn. Anh muốn ăn gì?

- Quá phiền phức. Không cần!

Diệp Lăng Phi nói.

- Bây giờ cũng hơn mười một giờ. Chấp nhận ăn chút mì, đến ngày mai rồi tính sau.

- Đã nói rồi. Ăn mì không tốt.

Chu Hân Minh nói.

- Nếu không vậy đi. Em đi gọi Tình Đình ra ngoài ăn chúi gì. Xem trong nhà của anh. Món gì cũng không chuẩn bị. Buổi tối em và Tình Đình vẫn ăn bên ngoài.

- Vậy em cũng không tới chuẩn bị đồ đi!

Lúc Diệp Lăng Phi nói chuyện. Nhìn phía cửa phòng Bạch Tình Đình. Do dự nói:

- Tình Đình bây giờ hẳn là đang ngủ, không cần gọi cô ấy dậy!

Chu Hân Minh suy nghĩ một chút cảm thấy Diệp Lăng Phi nói cũng đúng. Thấp giọng nói:

- Được rồi. Chúng ta len lén đi ra ngoài. Chớ kinh động Tình Đình. Chúng ta không đi xa. Cứ như vậy đi ra ngoài được rồi, bây giờ em về phòng thay quần áo. Lát nữa gặp mặt ở dưới lầu.

Diệp Lăng Phi gật đầu cười. Trong lòng nghĩ thầm:

- Sao giống như đặc vụ vậy. Lén lén lút lút!

Diệp Lăng Phi và Chu Hân Minh lén lút rời khỏi biệt thự. Không lái xe mà đi bộ rời khỏi biệt thự. Chu Hàn Minh ôm cánh tay Diệp Lăng Phi. Vừa đi vừa nói chuyện:

- Hôm nay anh sao vậy. Làm sao lại cãi nhau với Tình Đình, anh dù sao cũng là một người đàn ông. Nên nhường Tình Đình một chút. Rồi lại nói, Tình Đình nói cũng không sai. Dù sao bọn em cũng là bà xã của anh. Quan tâm anh cũng là việc nên làm!

- Vậy cũng gọi quan tâm?

Diệp Lăng Phi bĩu môi nói:

- Không phải là mua một bộ âu phục sao. Cô ấy đã nói anh ở công ty bảo hiểm câu dẫn cô này cô khác. Lại nói. Lúc anh rời khỏi tập đoàn Tân Á chẳng phải yêu cầu của cô ấy sao, bây giờ ngược lại, anh tới công ty bảo hiểm. Cô ấy còn nói anh ở công ty bảo hiểm câu dẫn con gái. Nếu như anh thật sự như vậy. Vậy cũng thôi, nhưng anh không hề câu dẫn ai mà. Đây mới là chuyện làm cho anh phiền muộn!

- Ai bảo anh không để cho người khác yên tâm cơ!

Chu Hân Minh nói.

- Nhìn từ góc độ khác. Nếu như Tình Đình ở bên ngoài có rất nhiều nam nhân anh có thể cũng đối đãi với cô ấy như vậy không?

Diệp Lăng Phi vừa nghe. Lập tức nói:

- Nếu như cô ấy có nam nhân bên ngoài. Anh lặp tức đem những nam nhân kia giết chết. Sau đó, anh sẽ không để ý tới cô ấy nữa.

- Nhìn đi, anh và Tình Đình không khác nhau lắm, vì sao anh không tự hỏi lại mình.

Chu Hân Minh nói.

- Bởi vì nam tôn nữ ti (tư tưởng trọng nam khinh nữ)!

- Biến!

Chu Hân Minh véo Diệp Lăng Phi một cái, nói:

- Anh nói cái gì mà nam tôn nữ ti. Em nói cho anh biết bây giờ là thiên hạ của nữ nhân.

Diệp Lăng Phi thấy Chu Hân Minh dứ dứ nắm tay nhỏ ở trước mặt mình. Hà hà cười nói:

- Anh chỉ đùa một chút thôi mà.

Chu Hân Minh cũng cười nói:

- Nhưng phải nhớ kỹ. Bây giờ khác trước đây. Trước đây chỉ coi nhẹ con gái, bây giờ con gái chúng ta cũng có đủ quyền lợi.

Chu Hân Minh vừa nói xong câu này. Diệp Lăng Phi cùng nàng đều nở nụ cười.

Chu Hân Minh bỗng nhiên nghĩ đến Tần Dao. Hỏi:

- À. Đúng rồi. Cô gái tên là Tần Dao kia rối cuộc quan hệ với anh như thế nào. Em thấy anh và cô ấy quan hệ thật không đơn giản. Sẽ không phải là tình nhân của anh chứ.

- Xem em nói kìa. Anh có tình nhân lúc nào chứ.

Diệp Lăng Phi nói.

- Đúng rồi hà? Anh ở trước mặt em cũng đừng giả bộ. Ngày đó khi anh đi cùng cô gái tên là Vu Đình Đình kia thì sao, đừng cho rằng em cái gì không biết. Vu Đình Đình và anh quan hệ không đơn giản đâu. Em đã từng đích thân nhìn thấy rồi. Chỉ là em không muốn quản mấy chuyện của anh. Nếu như anh còn giả bộ với em, em sẽ nói cho Tình Đình!

Diệp Lăng Phi thật sự không nghĩ gạt Hân Minh. Cũng không gạt nổi. Diệp Lăng Phi trước mặt Chu Hân Minh có thể loa lỗ tất cả. Không cần phải có bất kỳ lo lắng gì. Hắn rất thích tâm sự với Chu Hân Minh. Căn bản là không cảm giác được một chút khó xử nào.

- Ừ. Anh thừa nhận. Như vậy em hài lòng chưa. Em còn muốn biết gì nữa.

- Em không có hứng thú biết mấy chuyện lăng nhăng của anh. Tự anh cẩn thận giấu diếm đi. Em biết không sao. Thế nhưng Tình Đình biết thì không xong đâu. Chuyện Trương Lộ Tuyết này đã làm Tình Đình phiền muốn chết. Nếu như lại biết bên ngoài anh còn có nữ nhân khác. Xem Tình Đình có thể tha thứ cho anh không.

Chu Hân Minh nói tới chỗ này. Lại bổ sung:

- À. Anh đừng lảng tránh chuyện em hỏi, nói chuyện về cô gái Tần Dao kia đi. Anh và cô ấy là quan hệ như thế nào?

- Không có gì. Thực sự cô ấy chỉ là bạn học của Vu Đình Đình. Anh nể mặt Vu Đình Đình giúp cô ấy một chút. Hân Minh, nói về cô ấy làm gì chứ?

Diệp Lăng Phi rất kỳ quái nói.

- Lẽ nào em biết cô ấy?

- Không. Nói chung em cũng biết cô gái này không phải là một cô gái đem thuần, so với Vu Đình Đình. Cô gái này không đơn giản. Sở dĩ em nói như vậy. Chính là không muốn anh rước lấy phiền phức. Vạn nhất ngày nào đó nữ nhân của anh ở bên ngoài chạy đến nhà làm ầm ĩ. Anh và Tình Đình cũng xong hết.

Em làm như vậy cũng là vì tốt cho anh. Thật là... Em cũng không hiểu có Tình Đình tốt như vậy ở nhà. Anh không quý trọng. Hết lần này tới lần khác muốn trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài. Lẽ nào đây là bản tính đàn ông?

Diệp Lăng Phi nghe Chu Hân Minh nói một phen. Trong lòng cũng cảm động. Đầu năm nay, cô gái xinh đẹp lại chu đáo như Chu Hân Minh rất khó tìm. Nhất là Chu Hàn Minh còn ngầm đồng ý Diệp Lăng Phi ở bên ngoài có tình nhân. Đây quả thực là ngàn dặm mới tìm được một.

Trong mắt Diệp Lăng Phi, tuyệt đại đa số con gái ở Trung Quốc cũng sẽ không cho phép chồng mình ở bên ngoài tìm nữ nhân, về phần những cô gái cổ vũ chồng mình đi tìm bạn gái bên ngoài như trong tiểu thuyết đang xuất hiện chỉ là lừa bịp, ở trong xã hội hiện thực. Có mấy người có thể chấp nhận chồng mình ở bên ngoài chơi bời chứ.

Đương nhiên. Có vai nữ nhân cũng ngầm đồng ý ông xã ở bên ngoài có tình nhân. Nhưng đây cũng không phải nói loại hiện tượng này phổ biến ở Trung Quốc.

Sở dĩ Chu Hân Minh ngẩm đồng ý Diệp Lăng Phi có nữ nhân ở bên ngoài. Một phần rất lớn là do Chu Hân Minh cũng không phải vợ chân chính của Diệp Lăng Phi. Có thể nói trong mắt Chu Hân Minh, Bạch Tình Đình mới là vợ chính thức của Diệp Lăng Phi. Mà nói không dễ nghe, nàng chỉ có thể xem như là tình nhân của Diệp Lăng Phi.

Vừa vặn bởi vì vị trí của Chu Hân Minh như vậy. Nàng mới có thể hiểu được cô gái tên là Vu Đình Đình kia tại sao phải bảo trì một loại quan hệ mập mờ với Diệp Lăng Phi. Nam nhân giống như Diệp Lăng Phi đầu tiên nhìn qua cảm giác tịnh không xuất chúng. Thậm chí còn có chút xấu xa, thế nhưng ở chung một thời gian với Diệp Lăng Phi. Sẽ từ từ bị nam nhân này mê hoặc, không thể tự kiềm chế. Chu Hân Minh tự nhận mình bị Diệp Lăng Phi mê hoặc như vậy. Cho nên nàng chọn một loại thái độ cam chịu. Đồng thời Chu Hân Minh cũng là xuất phát từ lo lắng giữ gìn quan hệ của Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi. Tận khả năng tránh cho Bạch Tình Đình biết chuyện.

Diệp Lăng Phi đưa tay ôm thắt lưng Chu Hân Minh nói:

- Hân Minh. Em yên tâm đi. Anh hiểu sự lo lắng của em. Anh với Tần Dao này chỉ là từ góc độ bạn bè quan tâm một chút thôi.

- Vậy là tốt rồi!

Chu Hân Minh nói.

- Nào, nói xem anh muốn ăn cái gì?

- Anh muốn ăn tiệc thì có sao?

Diệp Lăng Phi cười nói.

- Không, đi ăn quán ven đường được rồi.

Chu Hân Minh nói,

Xác thực. Lúc này cùng chỉ còn lại quán ăn ven đường. Diệp Lăng Phi và Chu Hân Minh ngồi ở một quán ven đường. Tùy tiện chọn ít đồ ăn.

Chu Hân Minh cũng không đói. Chỉ là cùng Diệp Lăng Phi qua đây ăn chúi đồ thôi. Diệp Lăng Phi vừa mới ăn vài miếng, điện thoại của hắn bỗng nhiên vang lên. Diệp Lăng Phi lấy điện thoại di động ra. Vừa nhìn thi thấy Đường Hiểu Uyển gọi điện thoại tới. Diệp Lăng Phi không nghĩ ra tại sao Đường Hiểu Uyển lại gọi cho mình muộn như vậy. Hắn nhận nghe điện thoại. Cười nói:

- Hiểu Uyển. Làm gì mà muộn như vậy còn gọi điện thoại qua đây?

Đầu bên kia điện thoại thanh âm Đường Hiểu Uyển có vẻ có chút gấp, vội vội vàng vàng nói:

- Diệp đại ca. Đình Đình đã xảy ra chuyện!

Diệp Lăng Phi cả kinh. Không cẩn thận làm rơi bát trên tay xuống đất, vỡ thành mảnh nhỏ.

Diệp Lăng Phi vẫn chỉ chăm chú vào điện thoại. Hắn rất lo lắng cho Vu Đình Đình. Vội vàng hói:

- Hiểu Uyển. Không nên gấp gấp. Từ từ nói, Đình Đình rốt cuộc xảy ra chuyện gi?

- Khuya hôm nay Đình Đình nói bụng rất đau. Em mới đầu còn tưởng là Đình Đình đau dạ dày nên cho Đình Đình uống chút thuốc dạ dày nhưng không nghĩ tới vừa rồi Đình Đình vẫn đi ngoài. Cuối cùng liền ngất đi, Diệp đại ca, em không biết sao bây giờ.

- Hiểu Uyển. Không nên hoảng. Trước tiên gọi điện thoại cấp cứu đã!

Diệp Lăng Phi tuy rằng trong lòng cũng vội. Thế nhưng hiện tại hẳn lại không biểu hiện kinh hoảng. Phải chỉ đạo Đường Hiểu Uyển nên làm như thế nào.

Sau khi nói chuyện với Đường Hiểu Uyển xong. Diệp Lăng Phi đúng dậy. Nói với Chu Hân Minh:

- Hân Minh, anh có chuyện. Phải tới bệnh viện!

- Làm sao vậy?

Chu Hân Minh hói.

- Vu Đình Đình xảy ra chuyện!

Diệp Lăng Phi không có thời gian nhiều lời. Từ trong ví lấy ra một tờ một trăm đồng. Ném ở trên bàn. Nói với ông chủ quán ven đường:

- Ông chủ. Tiền ở đây. Không cần tìm.

Chu Hân Minh thấy Diệp Lăng Phi đứng lên. Nàng cũng đứng lên. Nói:

- Diệp Lăng Phi. Em cũng đi cùng!

- Hân Minh. Em cũng đi sao?

Diệp Lăng Phi hói.

- Dĩ nhiên. Anh nghĩ xem, đã trễ như vậy. Nếu một mình anh ra ngoài. Khó tránh khỏi sẽ làm Tình Đình có hoài nghi. Em và anh đi đương nhiên tốt hơn. Chí ít khi Tình Đình hỏi tới. Anh có thể đổ lên người em. Ngốc. Còn dửng làm gì. Mau tới bệnh viện đi!

Diệp Lăng Phi cảm động không biết nên nói gì mới tốt. Hắn bỗng nhiên ôm chặt Chu Hân Minh. Mạnh mẽ hôn Chu Hân Minh một cái.

Chu Hân Minh thấy chung quanh có người nhìn. Nàng xấu hổ đây Diệp Lăng Phi ra nói:

- Đi mau. Đi mau. Đừng ở chỗ này nữa!

Diệp Lăng Phi và Chu Hân Minh gọi taxi chạy tói bệnh viện nhân dân thành phố số 1. Chờ khi bọn họ chạy tới. Xe cấp cứu cũng đã đưa Vu Đình Đình đến bệnh viện.

Đường Hiểu Uyển và Tần Dao đều là dáng vẻ lo lắng. Sau khi thấy Diệp Lăng Phi tới. Đường Hiểu Uyển vội vội vàng vàng nói:

- Diệp đại ca. Đình Đình đã bị đưa vào phòng cấp cứu rồi!

- Chuyện gì vậy. Đang yên lành sao lại đi ngoài như thế?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Em cũng không biết!

Đường Hiểu Uyển không hiểu ra sao nói.

- Xế chiều hôm nay vẫn bình thường. Buổi tối lúc ăn cơm Đình Đình vẫn nói cười. Chỉ là sau khi ăn cơm xong. Đình Đình bỗng nhiên nói dạ dày hơi đau. Thế nhưng khi đó Đình Đình nói không có chuyện gì. Cô ấy nói lập tức sẽ không có việc gì. Kết quả không ngờ sau lại càng ngày càng đau. Cô ấy đi vào wc không đi ra. Sau đó khi em mở buồng vệ sinh. Phát hiện Đình Đình đã té xỉu ở vệ cửa.

Diệp Lăng Phi gật đầu. Không nói thêm gì, cất bước đi vào phòng cấp cửu. Đến hỏi bác sĩ rốt cuộc Vu Đình Đình là bị làm sao.

Diệp Lăng Phi vừa đi. Chu Hân Minh đã đi đến bên cạnh Đường Hiểu Uyển vỗ vỗ Đường Hiểu Uyển. Nói:

- Hiểu Uyển đúng không. Không nên lo lắng bạn của em. Diệp Lăng Phi sẽ có biện pháp.

Chu Hân Minh đương nhiên biết là Diệp Lăng Phi không có cách nào Diệp Lăng Phi cũng không phái bác sĩ, ở phương diện chữa bệnh. Diệp Lăng Phi căn bản là không thể hỗ trợ. Sở dĩ Chu Hân Minh nói như vậy chính là muốn an ủi Đường Hiểu Uyển. Không muốn làm cho Đường Hiểu Uyển quá lo lắng.

Đường Hiểu Uyển cũng nhận ra Chu Hân Minh, liền biết Diệp Lăng Phi và Chu Hân Minh quan hệ rất thân cận. Nghe Chu Hân Minh nói như vậy, Đường Hiểu Uyển gật đầu, nói:

- Cảm em Chu cảnh quan!

Bên kia Tần Dao thấy Chu Hân Minh thì có chút khiếp đảm. Nàng đứng ở phía sau Đường Hiểu Uyển. Không nói gì. Chu Hân Minh thấy Tần Dao như vậy. Nhìn Tần Dao, nói:

- Tần Dao. Cô cũng là...

- A. không liên quan đến tôi. Tôi cũng không biết tại sao Đình Đình như vậy!

Không biết Tần Dao suy nghĩ gì, vừa nghe Chu Hân Minh nói như vậy bỗng nhiên cả kinh. Nói mấy thứ cổ quái gì đó. Chu Hân Minh nhướng mày. Trong lòng cảm thấy Tần Dao phản ứng thực sự hơi cổ quái. Thế nhưng Chu Hân Minh không nhiều lời. Chỉ là cười nhạt nói:

- ừ. Tôi biết cô không biết. Chúng ta không nên đứng ở chỗ này. Nên đến bên kia chờ tin tức đi!

Hiện tại chỉ có ba người ngồi trên ghế ở phòng nghỉ cùng đợi tin tức.

Khi Diệp Lăng Phi trở về, sắc mặt khó coi, đám người Đường Hiểu Uyển nhìn thấy Diệp Lăng Phi như vậy cho rằng Vu Đình Đình xảy ra chuyện. Đường Hiểu Uyển vội vàng đứng lên. Cơ hồ muốn khóc lên. Hỏi:

- Diệp đại ca. Có phải Đình Đình có chuyện gì không?

Diệp Lăng Phi nhìn Đường Hiểu Uyển. Lại liếc mắt nhìn Tần Dao. Tần Dao nắm chặt hai tay. Không dám nhìn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi thu hồi ánh mắt lại. Đưa tay vỗ vỗ bờ vai Đường Hiểu Uyển nói:

- Hiểu Uyển. Đình Đình không có chuyện gì. Em không cần lo lắng. Bác sĩ nói ngày mai Đình Đình sẽ tỉnh lại!

- Như vậy là tốt rồi!

Đường Hiểu Uyển lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Ngay lập tức Diệp Lăng Phi nói:

- Hiểu Uyển, buổi tối rốt cuộc các em ăn những thứ gì?

- Không ăn cái gì mà. Chỉ là ăn đậu, khoai tây, còn có cua biển cùng với canh trứng!

Đường Hiểu Uyển nói.

- Mấy thứ kia đều là đồ mới sao ?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Là Tần Dao mua!

Đường Hiểu Uyển nói, quay về phía Tần Dao, nói:

- Tần Dao. Em nói cho Diệp đại ca em mua ở đâu!

- Mua ngay ở quảng trường. Rất gần!

Tần Dao nói.

- Ừm. Anh biết rồi!

Diệp Lăng Phi không hỏi nhiều nữa. Mà là nói với Tần Dao và Đường Hiểu Uyển:

- Hai người về sớm một chút ngủ đi. Bên này có anh ở đây. Không có vấn đề gì đâu!

Đường Hiểu Uyển nói:

- Diệp đại ca. Em cũng ở đây. Đình Đình như vậy. Cho dù em về nhà cũng không ngủ được.

Tần Dao lúc này cùng đứng lên. Nói:

- Đúng vậy. Diệp đại ca. Đình Đình là bạn tốt nhất của em. Em không thể đi. Em muốn chờ Đình Đình tỉnh lại!

- Diệp Lăng Phi. Anh cũng chớ miễn cưỡng mọi người. Nếu tất cà mọi người muốn ở chẽ này. Vậy thì cùng nhau chờ Đình Đình tĩnh lại cũng được.

Chu Hân Minh nói.

- Bằng không cũng đã muộn như vậy. Để hai cô bé đi về cũng không an toàn.

- Được rồi. Vậy cứ như thế đi!

Diệp Lăng Phi cũng không nhiều lời...

Trone phòng bệnh. Diệp Lăng Phi chờ ở bên giường Vu Đình Đình. Tay hắn vẫn luôn nắm tay Vu Đình Đình. Đường Hiểu Uyển và Chu Hân Minh ngồi ở ghế. Đã ngủ. Chỉ có Tần Dao ngồi ở bên giường Vu Đình Đình. Giống Diệp Lăng Phi, chăm sóc Vu Đình Đình.

- Tần Dao. Em ngủ trước đi!

Diệp Lăng Phi thấy Tần Dao còn không chịu ngủ. Giục Tần Dao mau đi ngủ. Tần Dao lấc đầu. Nói:

- Đình Đình là bạn tốt nhất của em, bây giờ cô ấy như vậy. Em không ngủ được. Đồ ăn là em đi mua. Lúc đó em nhìn rồi. Rất mới. Thế nhưng thật không ngờ Đình Đình sẽ thành như vậy!

- Tần Dao. Không nên tự trách, ngủ sớm một chút đi!

Diệp Lăng Phi chỉ là giục Tần Dao nhanh đi ngủ. Trừ chuyện đó ra. Cũng không nói dư thừa.

Tần Dao không chịu ngủ, vẫn còn trông Vu Đình Đình.

Chờ khi trời vừa hửng đông, Vu Đình Đình tỉnh lại. Thân thể Vu Đình Đình rất suy yếu. Diệp Lăng Phi sau khi thấy Vu Đình Đình tỉnh lại. Cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

- Đình Đình, cuối cùng bạn cũng tĩnh lại. Làm mình sợ muốn chết!

Tần Dao hai mắt chảy ra nước mắt.

- Tần Dao. Mình không sao mà! Cảm ơn bạn!

Vu Đình Đình thanh âm vẫn còn có chút yếu ớt.

- Ừm. Được rồi. Nếu Đình Đình đã tỉnh lại. Mọi người cũng không nên đợi ở chỗ này!

Diệp Lăng Phi nói.

- Hân Minh, em đưa hai người bọn họ về nhà. À. về phần Tình Đình. Em nói anh có việc, đi cả buổi trưa. Hiểu Uyển, buổi trưa em qua đây. Nấu nồi canh bồi bổ mang qua đây. Buổi chiều có thể phải phiền em chăm sóc Đình Đình.

- Diệp đại ca. Anh yên tâm đi. Đình Đình cứ giao cho em.

Đường Hiểu Uyển nói.

Chờ những người này đều đi rồi. Diệp Lăng Phi nắm bàn tay nhỏ bé của Vu Đình Đình. Ôn nhu nói:

- Tiểu nha đầu. Sao em lại bị đau bụng. Ngày hôm qua ăn cái gỉ vậy?

- Em không ăn cái gì !

Vu Đình Đình thanh âm yếu ớt. Nói:

- Buổi chiều em và Tần Dao đi ra ngoài dạo phố. Chỉ ăn mấy quả hồng. Buổi tối ăn đậu và khoai tây. Còn có... !

Sau khi Diệp Lăng Phi nghe xong. Lông mày nhíu chặt, nói:

- Thì ra là thế!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.