Đô Thị Tàng Kiều

Chương 531: Chương 531: Thức đêm mới biết đêm dài!






Trở lại biệt thự, Đường Hiểu Uyển đi tắm trước. Diệp Lăng Phi và Vu Đình Đình chỉ đơn giản rửa mặt qua qua. Ngồi trên giường trong phòng ngủ. Diệp Lăng Phi còn đang lo lắng hắn làm như vậy, Vu Đình Đình sẽ không được thoải mái.

Vu Đình Đình cười nói:

- Diệp đại ca. Em không sao. Thật mà.

Diệp Lăng Phi rất hiểu tính cách của Vu Đình Đình. Vu Đình Đình càng nói không có việc gì. Chứng tỏ trong lòng nàng có chuyện. Chỉ là không muốn để cho người khác lo lắng mà cố ý giã bộ như vậy thôi.

Diệp Lăng Phi và Vu Đình Đình ở phòng ngủ hàn huyên một hồi thì Đường Hiểu Uyển tắm rửa xong khoác áo ngủ đi vào. Nàng dùng khăn đang lau khô tóc. Thấy Diệp Lăng Phi chỉ mặc một chiếc quần đùi màu đen, người cởi trần ngồi ở trên giường với Vu Đình Đình. Đường Hiểu Uyển mặt liền đỏ lên. Dù sao nàng và Diệp Lăng Phi còn chưa phát sinh quan hệ. Tuy nói trước kia hai người đã từng có chuyện gần như phát sinh quan hệ. Nhưng nếu như Đường Hiểu Uyển và Diệp Lăng Phi thật sự thân mật giống như vợ chồng. Đường Hiểu Uyển vẫn có chút không thích ứng.

Đường Hiểu Uyển quay người. Nói với Diệp Lăng Phi:

- Diệp đại ca. Chúng ta ngủ thế nào?

- Anh muốn ngủ giữa hai vị mỹ nữ. Không biết có thể như vậy không nhỉ?

Diệp Lăng Phi vừa nói đã nằm lên giường. Nằm ở giữa giường. Thuận tiện kéo chăn lên, đắp ngang bụng mình.

Đường Hiểu Uyển cảm giác mình vẫn là có chút không thích ứng. Nàng đưa tay tắt đèn phòng ngủ. Toàn bộ phòng ngủ chỉ còn đèn tường đầu giường phát ra ánh sáng vàng nhạt. Bất quá như vậy lại cảm thấy phòng ngủ tràn ngập một loại cảm giác lãng mạn, mông lung.

Đường Hiểu Uyển chậm rãi đi tới bên giường. Thấy Vu Đình Đình ngồi ở bên giường. Nàng nói:

- Đình Đình. Em ngủ ở đâu?

- Em ở bên cạnh. Em quen ngủ ở bên cạnh rồi. Vu Đình Đình nói.

Đường Hiểu Uyển đến bên kia giường. Cởi dép. Mang theo hương thơm của sữa tắm nằm ở bên cạnh Diệp Lăng Phi. Vu Đình Đình cũng lên giường. Nàng vừa nằm xuống. Liền quay mặt nói với Diệp Lăng Phi:

- Diệp đại ca. Ngủ ngon!

- Ngủ ngon!

Diệp Lăng Phi nói xong hôn lên gương mặt trắng nõn của Vu Đình Đình một cái. Rồi quay đầu sang, cũng hôn một cái lên má Đường Hiểu Uyển. Kéo chăn. Nói:

- Mọi người ngủ ngon.

Đường Hiểu Uyển đưa tay tắt đèn. Phòng ngủ lập tức biến thành một mảnh tối đen. Chỉ còn nghe được tiếng hít thở nhè nhẹ.

Vu Đình Đình rất nhanh liền ngủ, lúc trước nàng và Diệp Lăng Phi triền miên tiêu hao rất nhiều thể lực. Đã sớm cảm thấy uể oải, cho nên vừa đặt đầu xuống gối đã ngủ.

Đường Hiểu Uyển lại ngủ không được. Nàng nằm nghiêng sang một bên, hai chân kẹp chặt. Hai tay đặt ở giữa hai chân. Tim đập rất nhanh. Nàng có thể cảm giác được nhiệt độ từ thân thể Diệp Lăng Phi truyền tới. Nàng có thể nghe thấy hơi thở của Diệp Lăng Phi. Thậm chí nàng còn có thể nghe được tiếng tim Diệp Lăng Phi đập. Đường Hiểu Uyển không rõ ràng lắm bây giờ rốt cuộc chính mình đang khát vọng cái gì, hay sợ cái gì. Trước đây vẫn luôn khát vọng có một ngày có thể ở cùng Diệp Lăng Phi giống như thế này. Nhưng chân chính tới ngày này rồi. Đường Hiểu Uyển lại cảm giác rất không thích ứng. Nàng nghiêng mặt. Trong bóng đêm nhìn về phía Diệp Lăng Phi. Nghe thấy tiếng Diệp Lăng Phi ngáy nhè nhẹ. Đường Hiểu Uyển hơi chuyển thân. Muốn đổi tư thế để dễ ngủ. Nhưng nàng phát hiện như vậy căn bản vô dụng. Nằm ở bên cạnh Diệp Lăng Phi, tựa như bên cạnh một khối nam châm mang theo từ tính. Làm cho nàng không thể ngủ được.

Đường Hiểu Uyển trong lòng thầm đếm thỏ."Một con thỏ trắng. Hai con thỏ. Ba con thỏ …" Khi Đường Hiểu Uyển liên tục đếm tới bốn trăm năm mươi con thỏ, nàng vẫn không thể đi vào giấc ngủ.

Đường Hiểu Uyển muốn xuống giường. Nếu không thể đi ngủ. Vậy còn không bằng đi xem TV. Đường Hiểu Uyển trong lòng nghĩ như vậy. Mới vừa khẽ động. Chợt nghe thấy Diệp Lăng Phi thấp giọng nói:

- Hiểu Uyển. Không ngủ được sao?

Diệp Lăng Phi đem thân thể nhích sang bên Đường Hiểu Uyển. Tay phái ôm Đường Hiểu Uyển. Hai người dựa vào rất gần. Gần như mũi cũng đụng vào nhau.

Đường Hiểu Uyển vừa nghe thấy hơi thở của Diệp Lăng Phi. Tim bắt đầu đập nhanh lên. Nàng thấp giọng nói:

- Diệp đại ca. Em cũng không biết vì sao. Căn bản không ngủ được.

Diệp Lăng Phi tay phải nhẹ nhàng xoa bóp mông Đường Hiểu Uyển. Trong miệng nhỏ giọng nói:

- Có muốn anh ôm em ngủ không. Tin tưởng anh. Anh ôm em, lập tức sẽ ngủ.

Đường Hiểu Uyển ừm một tiếng. Không nói nhiều lời. Liền đem thân thể mềm mại của nàng dựa vào Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi ôm Đường Hiểu Uyển. Bộ ngực sữa cao vút của Đường Hiểu Uyển dính sát vào ngực Diệp Lăng Phi.Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng hôn môi Đường Hiểu Uyển một cái. Nhỏ giọng nói:

- Tiểu nha đầu. Đừng nghĩ loạn. Ngày hôm nay anh sẽ không làm gì em. Chúng ta có thể chậm rãi thích ứng.

Nói xong Diệp Lăng Phi vỗ nhẹ vào lưng Đường Hiểu Uyển. Giống như ru trẻ con, vỗ nhẹ nhàng đưa Đường Hiểu Uyển vào giấc ngủ.

Đường Hiểu Uyển được Diệp Lăng Phi vỗ lưng. Quả nhiên rất nhanh đã ngủ. Hon nữa ngủ đặc biệt ngon. Ngay cả mơ cũng không có. Đến khi nàng vừa cảm giác tỉnh lại, liền phát hiện Diệp Lăng Phi và Vu Đình Đình cũng không còn trên giường. Đường Hiểu Uyến xoa xoa con mắt. Xuống giường. Mơ mơ màng màng đi vào buồng vệ sinh.

Vừa đi vào phòng vệ sinh. Liền gặp Vu Đình Đình từ phòng vệ sinh đi tới.

- Hiểu Uyển tỷ tỷ. Chị dậy rồi à!

Vu Đình Đình hỏi.

- ừm!

Đường Hiểu Uyển đáp ứng tiếng. Lại hỏi:

- Diệp đại ca đâu?

- Trời còn chưa sáng đã đi rồi!

Vu Đình Đình nói.

- Lúc đó em cũng đang ngủ. Là Diệp đại ca nhắn tin nói cho em biết. Anh ấy nói anh ấy có chuyện.

Nói tới đây. Vu Đình Đình bỗng nhiên lộ ra nụ cười tinh nghịch. Nói:

- Em thấy là Diệp đại ca đi về sẽ có phiền phức rồi. Cả đêm không về nhà. Em mới không tin Diệp đại ca không có việc gì.

Đường Hiểu Uyển bật cười. Nói:

- Chị thấy cùng là như vậy. Sau này chúng ta phải quấn quít lấy Diệp đại ca. Làm cho anh ấy không về nhà được. Em nói như vậy có được không?

Vu Đình Đình cười nói:

- Em cũng không dám.

Đường Hiểu Uyển ngọt ngào cười nói:

- Chị chỉ đùa chơi thôi. Đình Đình. Lát nữa chúng ta đi ra ngoài chơi. Đi shoping. Nói chuyện phiếm. Em có đi không?

Vu Đình Đình gật đầu. Nói:

- Được!

Diệp Lăng Phi rời khỏi biệt thự từ lúc 4h sáng. Lái xe quay về nhà. Hắn vừa về nhà liền lên phòng ngủ mình. Ngã vào trên giường, lại ngủ.

Chờ Bạch Tình Đình và Chu Hân Minh rửa mặt xong. Chuẩn bị xuống lầu ăn. Diệp Lăng Phi mới xoa mắt từ phòng ngủ đi ra.

Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi có vẻ chưa tỉnh ngủ. Rất thân thiết hỏi:

- Ông xã, đêm qua có phải anh ngủ không ngon không. Hôm nay là cuối tuần. Anh không cần phải dậy sớm như vậy. Cứ quay về ngủ một hiấc đi. Em và Hân Minh một lát nữa đi ra ngoài dạo phố, ông xã. Anh muốn mua gì. Em mua cho anh?

- Không cần. Cái gì anh cùng không thiếu.

Diệp Lăng Phi nói.

- Vậy hôm nay anh không đi cùng các em nha!

- ừm. Cũng được!

Bạch Tình Đình trước khi xuống lầu, hôn Diệp Lăng Phi một cái.

Khi Bạch Tình Đình và Chu Hân Minh ăn xong bữa sáng. Lái xe ra cửa. Bạch Tình Đình vừa lái xe vừa nói:

- Hân Minh. Bạn biết hắn về lúc mấy giờ không?

Khi Diệp Lăng Phi về. Chu Hân Minh đã tỉnh. Nàng đương nhiên biết là Diệp Lăng Phi gần 5h sáng mới về. Nhưng Chu Hân Minh lại lắc đầu. Nói:

- Mình không biết. Có thể là đêm qua hắn về mình đã đang ngủ. Căn bản không biết hắn về lúc nào.

- Hẳn là gần 5h sáng hôm nay mới về. Ai biết người kia cả đêm làm cái gì. Bạn thấy đấy, hắn về cũng không nói một tiếng với mình. Hân Minh. Mình làm như vậy có phải quá chiều hắn rồi không?

Chu Hân Minh cười nói:

- Tình Đình. Không nên suy nghĩ nhiều. Mình thấy cùng không có gì. Nói không chừng là hắn và bạn bè đi chơi quá muộn thòi.

- Bạn bè hắn cũng không phải tốt đẹp gì. Bạn xem cái tên gọi là Dã Thú kia. Vừa nhìn đã biết không phải người tốt.

Bạch Tình Đình nói.

- Còn có tên gọi là Dã Lang kia nữa. Rất ít nói. Nhưng mình cảm giác hắn cũng không phải người tốt. À. Còn có cô gái tên là Angel (An Kỳ) kia nữa.

Bạch Tình Đình càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái. Nàng hỏi:

- Hân Minh, lần trước người kia nói với mình quá khứ của hắn. Nói hắn từng tham sịa trườna học Tử Vong. Bạn nói xem. Rốt cuộc hắn vẫn có bao nhiêu chuyện mà chúng ta không biết chứ.

- Tình Đình. Không nên suy nghĩ nhiều nữa.

Chu Hân Minh nói.

- Quá khứ chỉ đại biểu quá khứ. Hà tất quá đế ý quá khứ của hắn chứ?

- Mình cùng không phải chấp nhất quá khứ của hắn. Mình chỉ muốn biết mọi chuyện của hắn.

Bạch Tình Đình nói.

- Không phải có câu tục ngữ là biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng sao. Mình thế nào cũng phải thăm dò tất cả mọi chuyện của hắn để quản lý hắn.

Chu Hân Minh cười cười. Không nói thêm gì nữa. Nàng lo lắng nói thêm gì nữa, không chừng chính mình sẽ lỡ miệng đem bí mật của Diệp Lăng Phi nói ra. Bất quá. Chu Hân Minh cũng cảm giác được bí mật của Diệp Lăng Phi cho dù tiếp tục giấu diếm. Cũng sẽ không giấu diếm được lâu. Bạch Tình Đình đã tiếp cận đến bí mật của Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi cũng không về phòng ngủ. Ngay khi Bạch Tình Đình và Chu Hân Minh rời khỏi không lâu sau. Diệp Lăng Phi liền gọi điện thoại cho Dã Thú và Dã Lang. Nói có chuyện tìm bọn họ.

Diệp Lăng Phi lần này thực sự có chút tức giận. Hoàn toàn bởi vì Vu Đình Đình. Hắn cho rằng đều là vì Tiền Tiêu. Nếu không Vu Đình Đình cũng sẽ không phải tận mắt thấy bạn học của nàng chết thảm. Diệp Lăng Phi đem tất cả đều quy tội lên đầu Tiền Tiêu, định làm cho Tiền Tiêu phái trả giá đắt.

Diệp Lăng Phi và Dã Lang, Dã Thú gặp nhau ở khu làm việc chuyên môn cho chuẩn bị tổ chức Lang Nha của công ty bảo an Hắc Thủy. Diệp Lăng Phi an bài hai người Dã Lang, Dã Thú giám sát Tiền Tiêu, theo dõi Tiền Tiêu thích làm gì, tiếp xúc với người nào, hay đi đâu ....vân vân.

- Lão đại, nếu như thật sự muốn chỉnh tên kia. Hà tất phiền phức như vậy. Trực tiếp tìm người giết chết hắn là được.

Dã Thú nói to lên.

- Đây chính là thủ pháp đơn giản nhất.

- Tiền Tiêu tên này muốn chết thống thống khoái khoái. Cũng không dễ dàng như vậy. Tao muốn dằn vặt hắn. Cho hắn biết cái gì gọi là bị sống không được muốn chết không xong.

Diệp Lăng Phi nói.

- Ta muốn phá hũy tinh thần hắn. Đồng thời thuận tiện cũng muốn làm cho cha hắn biết đắc tội tao thì có kết quả gì. Hừ. Tao vốn muốn buông tha lão gia hỏa này. Nhưng không nghĩ tới lão gia hỏa này hôm qua còn dám khiêu khích tao. Vậy xin lỗi rồi, lần này thu thập bọn chúng luôn thể.

- Lão đại. Không thành vấn đề!

Dã Thú nói.

- Chuyện này giao cho em đi.

Dã Thú nói xong. Vừa cười nói:

- Lào đại. Buổi tối có thời gian không. Chúng ta đi ra ngoài uống rượu chứ?

Diệp Lăng Phi nhớ tới mình đã sớm đáp ứng với Dã Lang, Dã Thú đi uống rượu. Hắn gật đầu, nói:

- Được rồi. Thời gian và địa điểm do bọn mày chọn. Đến lúc đó báo cho tao biết là được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.