Đô Thị Tàng Kiều

Chương 213: Chương 213: Tiểu Phi đã chết.






Diệp Lăng Phi và Hàn Đình Đình đi ăn trưa ở toa ăn, còn Dã Thú và thiếu phụ kia vẫn ngồi tại lô ghế đó, nhân viên phục vụ trên tàu đưa cho Dã Thú hai hộp cơm. Vốn dĩ Diệp Lăng Phi cũng muốn ăn cơm tại chỗ ngồi nhưng Dã Thú lại nháy mắt với hắn, trong lòng Diệp Lăng Phi biết Dã Thú định ở lại ghế để làm chuyện gì đó nên hắn đưa Hàn Đình Đình đi chỗ khác ăn.

Diệp Lăng Phi gọi thêm hai chai cocacola, hai người ngồi ăn trưa trong toa ăn. Khoảng nửa tiếng sau thì Hàn Đình Đình ăn cơm xong, nàng vốn định quay trở lại chỗ ngồi thì bị Diệp Lăng Phi gọi lại, ra hiệu cho Hàn Đình Đình tạm thời không nên quay trở về chỗ đó.

Hàn Đình Đình cũng không phải là ngốc, thấy Diệp Lăng Phi ra hiệu như vậy nàng cũng đành ngồi chờ thêm khoảng hơn mười phút nữa rồi cùng với Diệp Lăng Phi đi chậm như rùa về chỗ ngồi.

Kéo cảnh cửa của lô ghế ra, thì thấy Dã Thú đang cùng với thiếu phụ kia thân thiết ở trên giường của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi ho khan một tiếng, lúc này hai người kia mới tách nhau ra. Thiếu phụ kia vội vàng chỉnh sửa lại quần áo một chút, rồi quay về chỗ.

- Tiểu tử mày đúng là không thay đổi được tính háo sắc, đi đâu cũng chỉ biết có nữ nhân.

Diệp Lăng Phi ngồi bên cạnh Dã Thú, hắn vỗ vai Dã Thú nói:

- Tao biết mang mày đi không tốt lành gì mà, nếu mày thích làm gì thì để tao lên giường trên ngủ. Khụ, tao không thể khỏe như mày được, đi tàu tám tiếng đồng hồ, tao muốn đi ngủ một giấc.

Diệp Lăng Phi nói xong, quay đầu sang Hàn Đình Đình, nói:

- Đình Đình, em cũng lên giường trên ngủ đi, để cho tiểu tử Dã Thú chơi đùa một chút.

- Vâng.

Hàn Đình Đình rất nghe lời Diệp Lăng Phi, nàng đồng ý ngay. Diệp Lăng Phi mang giúp chăn gối lên rồi lấy tay đỡ mông để Hàn Đình Đình leo lên giường trên, sau đó hắn cũng trèo lên.

Diệp Lăng Phi và Hàn Đình Đình đưa lưng về phía nhau, hai người không quan tâm phía dưới làm cái gì, cơn buồn ngủ nhanh chóng kéo đến. Đến lúc này, Dã Thú không còn kiêng nể gì hết, hắn chờ thiếu phụ kia đi từ phòng vệ sinh ra, vội vàng kéo nàng vào giường Diệp Lăng Phi, hai tay sờ soạng rồi hôn lên khuông mặt không tệ lắm của nàng.

Cuộc đời đúng có nhiều chuyện tưởng chừng như hoang đường nhưng nó lại xảy ra.

Diệp Lăng Phi tỉnh dậy thì đã tám giờ tối rồi, tuy không ăn tối nhưng Diệp Lăng Phi cũng không thấy đói. Hắn trèo từ giường trên xuống, thấy Dã Thú đang ôm thiếu phụ kia ngủ còn Hàn Đình Đình đã tỉnh dậy và đang nằm đọc sách.

- Dã Thú, thu dọn một chút đi, sắp xuống tàu rồi.

Diệp Lăng Phi đẩy Dã Thú một cái, Dã Thú mơ mơ màng màng ngồi dậy, hắn dụi mắt nhìn Diệp Lăng Phi nói:

- Lão đại, vẫn chưa ngủ đủ mà.

- Ít nói nhảm thôi, mau thu dọn đồ đạc đi.

Diệp Lăng Phi nói xong đi ra ngoài rửa mặt, sau đó quay lại lô ghế, hắn ngồi cảnh cửa sổ, nhìn cảnh vật Nam Trúc trôi qua mắt mình. Lại về nhà, trong lòng Diệp Lăng Phi dâng lên rất nhiều cảm xúc phức tạp, trong đầu hắn lại hiện lên một sợ dây tơ hồng phất phơ trong gió, tiếng cười dường như vẫn quanh quẩn bên tai.

Chín giờ tối, xe lửa đã tới ga. Diệp Lăng Phi và Hàn Đình Đình đi đằng trước còn Dã Thú và thiếu phụ đi sau, họ theo dòng người đi ra khỏi ga.

Hàn Đình Đình vừa đi ra ngoài ga xe lửa, nàng đã nhìn thấy cha của mình. Hàn Đình Đình quay lại nói nhỏ với Diệp Lăng Phi:

- Diệp đại ca, ba em tới đón em, em đi trước đây, ngày mai em sẽ gọi điện cho anh.

Diệp Lăng Phi gật đầu nói:

- Tốt.

Hàn đình kéo túi hành lý nặng nề đi về phía ba nàng.

Còn Dã Thú và thiếu phụ kia thì đang cho nhau số điện thoại, không ngờ vừa mới gặp nhau có hơn mười tiếng mà hai người đã lưu luyến không rời.

Hiện tai chỉ còn có Diệp Lăng Phi và Dã Thú, Dã Thú lấy một điếu thuốc ra, hắn giương mắt nhìn xung quanh bốn phía rồi hỏi:

- Lão đại, đây là chô anh lớn lên à?

- Tôi đã từng đi học ở Nam Trúc.

Diệp Lăng Phi ngậm một điếu thuốc, hắn vừa đi vừa nói:

- Dã Thú, mày nhớ tao đã từng nói trong cuộc đời tao hận nhất là chỗ nào không?

- Hình như là quê hương của anh.

Dã Thú không chắc chắn nói.

- Đúng, quê của tôi chính là một ngôi làng thuộc về thành phố này. Đi thôi, trước hết chúng ta tìm một khách sạn rồi tôi sẽ từ từ nói cho mày quá khứ của tôi.

Diệp Lăng Phi vẫy một cái taxi tới, cả hai người cùng lên xe rồi Diệp Lăng Phi hỏi tài xế:

- Khách sạn Nam Hoa còn không?

- Tất nhiên vẫn còn rồi, khách sạn Nam Hoa là khách sạn sang trọng nhất ở chỗ chúng tôi. Tiên sinh, ngài đã từng tới Nam Trúc rồi sao?

- Quả nhiên vẫn còn.

Diệp Lăng Phi gật đầu nói:

- Không chỉ có tới mà còn rất quen thuộc.

Diệp Lăng Phi không nói nhiều nữa, hắn để cho tài xế đưa hai người tới khách sạn Nam Hoa.

Xe taxi dừng trước cửa khách sạn Nam Hoa, Diệp Lăng Phi xuống xe nhưng không đi ngay vào trong khách sạn. Hắn đứng ở cửa khách sạn, nhìn cái khách sạn Nam Hoa này một lúc. Dã Thú không hiểu vì sao Diệp Lăng Phi lại không đi, hắn hỏi:

- Lão đại,anh làm sao vậy?

- Đây đã từng là chỗ mà tôi mơ ước, tôi nhớ rằng mình đã từng đứng trước cửa khách sạn này mà tự nói với mình, tương lại nhất định phải ở chỗ này.

Diệp Lăng Phi giống như tự giễu mình, hắn cười nói:

- Khi đó trên người tôi không có một phân tiền, có thể nói được ở trong khách sạn Nam Hoa là mơ ước quá viển vông.

Nói xong Diệp Lăng Phi thở dài một tiếng, hắn vỗ vai Dã Thú nói:

- Huynh đệ, có câu: “Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, nhân sinh đúng là thay đổi thất thường”.

Diệp Lăng Phi nói xong câu đó liền cất bước đi vào trong khách sạn.

Diệp Lăng Phi và Dã Thú đi vào làm thủ tục, mỗi người bọn họ ở riêng một phòng. Sau khi tắm rửa xong, Diệp Lăng Phi cầm điện thoại của khách sạn gọi cho bạch tình đình, nói cho bạch tình đình biết mình đã tới Nam Trúc rồi.

Không biết vì sao, bây giờ Diệp Lăng Phi lại có chút nhớ thương. Hắn vừa mới xa bạch tình đình không lâu nhưng trong lòng lại rất nhớ nàng.

Sáng sớm ngày thứ hai, Hàn Đình Đình gọi điện thoại đến hỏi Diệp Lăng Phi đang ở chỗ nào. Biết Diệp Lăng Phi đang ở khách sạn Nam Hoa, nàng lập tức chạy đến ngay.

Diệp Lăng Phi không dẫn Dã Thú đi cùng, nơi này là thành phố Nam Trúc, tuy rằng Diệp Lăng Phi rời khỏi đây ít nhất đã được bảy năm thế nhưng thành phố Nam Trúc không thay đổi nhiều lắm, không khác biệt lắm so với trí nhớ của Diệp Lăng Phi. Hắn và Hàn Đình Đình đi ra ngoài khách sạn Nam Hoa, còn Dã Thú thì hắn đã sớm gọi điện cho thiếu phụ kia rồi.

Diệp Lăng Phi và Hàn Đình Đình đi dạo hơn nửa ngày, thành phố Nam Trúc cũng không lớn lắm nên đi một lúc đã gần hết. Đi qua những nơi cũ, Diệp Lăng Phi lại cảm giác tất cả những chuyện dường như mới xảy ra ngày hôm qua, hắn còn nhớ rõ mình bị các bạn học cùng trường khi dễ, nhớ kỹ những chỗ mà trước kia hắn hay ăn quà, nhớ kỹ chính bản thân mình không có đến một đồng trong túi để đi tàu, tất cả đã trôi qua nhưng Diệp Lăng Phi không thể quên được.

Thế nhưng bây giờ Diệp Lăng Phi không còn là một tiểu tử nghèo xác nghèo xơ như trước nữa, cảnh còn nhưng người đã mất. Tuy nói đây là thành phố Nam Trúc, nhưng hiện tại Diệp Lăng Phi cảm thấy đây như một thành phố xa lạ, xa lạ đến mước dường như hắn chưa tới bao giờ.

Từ thành phố Nam Trúc muốn đến thôn Nam Dương phải đi một chuyến xe khách, hơn nữa xe khách cũng không vào thẳng thôn Nam Dương bởi vì thôn này nằm sâu trong núi mà con đường vào thôn thì rất xấu. Nam dương là thôn nghèo nhất ở Nam Trúc, hàng năm thôn này vẫn được thành phố Nam Trúc và chính phủ hỗ trợ để thoát nghèo thế nhưng cho tới bây giờ thôn Nam Dương vẫn không thay đổi lớn lắm.

Diệp Lăng Phi chỉ đợi ở thành phố Nam Trúc hai ngày rồi quyết định quay về thôn Nam Dương. Tuy rằng Diệp Lăng Phi hận cái nơi hắn sinh ra và lớn lên thế nhưng dù sao hắn cũng phải trở về, trở về để bái lạy cha mẹ hắn.

Diệp Lăng Phi thuê một chiếc xe Audi để tự mình lái, hắn dẫn theo Dã Thú và Hàn Đình Đình quay trở về thôn Nam Dương. Suốt dọc đường, sắc mặt Diệp Lăng Phi lúc nào cũng trầm xuống.

Chạy được hơn bốn tiếng đồng hồ thì đã hết đường nhựa, chỉ còn con đường đất gồ ghề.

- Lão đại, có còn xa lắm không?

Dã Thú nhìn ra bốn phía xung quanh chỉ thấy những dãy núi cao vô tận, hắn nói:

- Bây giờ cái mông của tôi đang ê hết cả rồi, tôi chỉ sợ khi đến được thôn Nam Dương thì mông của tôi cũng nở như cánh hoa mất.

- Dã Thú, nhịn một chút nữa đi, sắp đến nơi rồi.

Diệp Lăng Phi nói:

- Con đường này vẫn xấu như xưa, không có gì thay đổi.

Hàn Đình Đình ngồi ghế cạnh Diệp Lăng Phi, suốt dọc đường đi, nàng đều hướng ánh mắt về phía Diệp Lăng Phi. Chỉ là thấy Diệp Lăng Phi vẫn không nói chuyện nên nàng cũng không dám nói. Bây giờ Diệp Lăng Phi cũng đã mở miệng nên Hàn Đình Đình vội vàng hỏi:

- Diệp đại ca, có phải anh bị ốm không, từ khi rời khỏi thành phố Nam Trúc tới giờ sắc mặt của anh không tốt lắm.

Diệp Lăng Phi lắc đầu nói:

- Đình Đình, anh không sao, em không cần lo lắng.

- Lão đại, tôi thấy sắc mặt của anh cũng không tốt lắm đâu.

Lúc này Dã Thú mới phát hiện ra sắc mặt của Diệp Lăng Phi trắng bệch, hắn nói chen vào:

- Nếu không thì để tôi lái x echo.

- Tôi đã nói rồi, tôi không sao.

Diệp Lăng Phi nhắc lại một lần nữa:

- Hai người không cần lo lắng cho tôi.

Cả Hàn Đình Đình và Dã Thú cũng đều im lặng, không nói gì nữa.

Chiếc xe Audi xuất hiện ở thôn Nam Dương khiến cho người dân trong thôn đứng vây lại xem. Nam Dương là một thôn nghèo, đột nhiên có một chiếc xe ô tô xuất hiện, thế nên cũng dễ hiểu tại sao người dân xúm lại xem.

Diệp Lăng Phi lái xe thẳng tới cổng một gian nhà ba gian trơ trọi sau đó hắn mới xuống xe.

Đẩy cánh cửa sắt cũ nát ra, Diệp Lăng Phi cất bước đi vào trong nhà.

Diệp Lăng Phi vừa mới đi qua cổng thì cánh cửa căn nhà mở ra, một lão đầu hơn bảy mươi tuổi xuất hiện, lão nhân này ăn mặt rách nát, quần áo trên người có không biết bao nhiêu miếng vá.

Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy lão nhân, hắn liền quỳ rạp xuống đất, dập đầu liền ba cái.

- Đỗ gia gia, cháu là Tiểu Phi, cháu đến thăm người.

Diệp Lăng Phi lúc này nước mắt như mưa, hai hàng lệ trào ra khóe mắt. Dã Thú cảm thấy kinh hãi trước cảnh tượng này, trong thâm tâm của Dã Thú thì từ khi quen biết Diệp Lăng Phi đến nay, hắn thấy Diệp Lăng Phi là một con người cứng rắn, cho dù trong bất kỳ tình huống nào cũng không hề rơi lệ. Thế nhưng thật không ngờ Diệp Lăng Phi lại quỳ gối trước một lão đầu, càng không thể tin rằng Diệp Lăng Phi lại khóc.

- Tiểu Phi, có đúng là Tiểu Phi không?

Lão nhân này chính là Đỗ Thuận, Đỗ Thuận vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi vội vàng đi tới, khom lưng xuống nâng Diệp Lăng Phi lên. Ông liên tục vỗ vai Diệp Lăng Phi, nói:

- Tiểu Phi, cháu đã trở về rồi sao.

- Cháu về thăm lão nhân gia.

Diệp Lăng Phi cao hơn Đỗ Thuận cả cái đầu, hắn cúi xuống, nước mắt ràn rụa nói:

- Đỗ gia gia, cảm tạ người.

Nói xong Diệp Lăng Phi lại đình quỳ xuống nhưng Đỗ Thuận vội vàng đỡ lấy Diệp Lăng Phi, nói:

- Hài tử, mau vào trong nhà, bên ngoài lạnh lắm.

Đỗ Thuận quay sang Hàn Đình Đình và Dã Thú nói:

- Các cháu cũng mau vào nhà đi.

- Dã Thú, mang toàn bộ đồ đạc trong xe vào nhà.

Diệp Lăng Phi phân phó cho Dã Thú.

Dã Thú gật đầu, hắn quay lại xe, lấy tất cả nhưng đồ uống, thực phẩm mua từ thành phố Nam Trúc xuống. Lúc này, một số người trong thôn Nam Dường và đám tiểu hài tử đều chạy đến nhà Đỗ Thuận, tất cả bọn họ đều muốn biết rốt cuộc là ai đã lái chiếc xe ô tô tới cái thôn Nam Dương này.

Diệp Lăng Phi đi vào trong nhà Đỗ Thuận, căn nhà đã cũ nát, trên tường chỉ dùng giấy để dán lên, chăn màn giường chiếu cũng không ra hình dạng gì. Đỗ Thuận cầm một cái đệm vá tứ tung trải lên giường, vội vàng nói:

- Tiểu Phi, tại sao cháu về mà không nói trước một tiếng, cháu xem nhà ta còn chưa thu dọn gì này.

- Đỗ gia gia, ông không nên khách khí với cháu.

Diệp Lăng Phi vội vàng đợ Đỗ Thuận ngồi:

- Lão nhân gia ngồi đi, không cần gấp đâu.

Diệp Lăng Phi quay sang nói với Hàn Đình Đình:

- Đình Đình, em tìm một chỗ ngồi đi, nông thôn là như vậy mà.

Hàn Đình Đình cũng tìm một chỗ trên giường, nàng ngồi xuống rồi cười nói:

- Diệp đại ca, anh không cần lo lắng cho em đâu.

Diệp Lăng Phi gật đầu với Hàn Đình Đình rồi ngồi xuống bên cạnh Đỗ Thuận. Khuôn mặt phúc hậu của Đỗ Thuận tỏ vẻ tươi cười, ông đưa hai tay vuốt má Diệp Lăng Phi, nói:

- Tiểu Phi, cháu trưởng thành rồi, nếu như cha mẹ cháu nhìn thấy cháu có tiền đồ như thế này, không biết bọn họ sẽ vui mừng như thế nào.

Diệp Lăng Phi ngồi bên cạnh Đỗ Thuận, hắn thở dài nói:

- Đỗ gia gia, cha mẹ cháu muốn thấy cháu sống ở đây chứ không phải như cuộc sống hiện tại của cháu đâu.

Đỗ Thuận sửng sốt, Diệp Lăng Phi thấy biểu tình của Đỗ Thuận như vậy, hắn vội vàng nói:

- Đỗ gia gia, không nói chuyện này nữa. À, tiền cháu gửi qua bưu điện cho Đỗ gia gia, tại sao người không sửa sang căn nhà cho đẹp hơn một chút.

- Tiền cháu gửi ta đều lấy để xây trường tiểu học rồi.

Đỗ Thuận cười nói:

- Bây giờ trường tiểu học của chúng ta rất đẹp, xây cao ba tầng, bên trong toàn là bàn ghế mới. Hiệu trưởng nói, ông ta dự định đi ra thị trấn để mua một ít sách về, như vậy những đứa trẻ ở đây có thể đọc sách được rồi. Tiểu Phi, hiệu trưởng nói chờ cháu trở về ông ấy nhất định phải cảm tạ cháu, là cháu giúp những đứa trẻ ở đây, nếu không có cháu thì nhưng đứa trẻ ở đây không thể đi học như bây giờ được.

- Đỗ gia gia, người đem tiền cháu cho người đi xây trường học sao.

Diệp Lăng Phi ngẩn người, sắc mặt có phần khó coi, hắn trách móc:

- Đỗ gia gia, đó là tiền cháu cho người chứ không phải cho cái thôn này. Ở chỗ này, trừ người ra, cháu không muốn giúp cho bất kỳ kẻ nào.

Đỗ Thuận thở dài, ông vỗ tay Diệp Lăng Phi, nói:

- Tiểu Phi, ta biết cháu đã phải chịu khổ, nhưng dù sao những đứa trẻ cũng vô tội. Lúc trước những người ở đây đã không giúp cháu nhưng dù sao thì cháu cũng là người của thôn này.

- Cháu là người thôn này, hừ, thế nhưng những người ở đây có coi cháu là người trong thôn họ không. Cháu vẫn còn nhớ rõ ràng lúc mẹ cháu bị bệnh nặng, cháu đã phải đi lần lượt từng nhà trong thôn để vay tiền, nhưng bọn người khốn kiếp đó đã không cho cháu vay thậm chí cháu đã phải quỳ xuống dập đầu nhưng bọn họ cũng không cho cháu vay tiền. Những người khốn kiếp này, cả đời cháu không quên họ. Đỗ gia gia, cháu nhớ lúc cha cháu bệnh nặng, mẹ cháu dã theo cháu cũng đi vay tiền như vậy, rõ ràng trong nhà bọn họ có tiền nhưng lại nói là không có. Bọn họ ném cho cháu hai đồng như bố thí cho ăn mày, cháu và mẹ đã phải đi cả thôn, chỉ có đỗ gia gia lúc đó cho mẹ cháu năm mươi đồng còn bọn khốn kiếp kia thì không một ai cho cháu mượn tiền.

Diệp Lăng Phi càng nói càng kích động, thanh âm càng lớn lên.

Hàn Đình Đình vội vàng kéo tay Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi lúc này mới chú ý mình đang bị kích động. Hắn dừng lại, thở dài nói:

- Đỗ gia gia, người ngồi xuống đây, cháu đi ra ngoài mang đồ dùng vào.

Nói xong Diệp Lăng Phi quay đầu đi ra ngoài. Hàn Đình Đình nhích tới gần Đỗ Thuận, nàng giải thích:

- Đỗ gia gia, ông đừng trách Diệp đại ca, ở bên ngoài anh ấy đã phải chịu khổ rất nhiều.

Đỗ Thuận khẽ thở dài, nói:

- Hài tử, cháu không cần nói đâu, ta thấy Tiểu Phi lớn lên từ nhỏ, ta hiểu tính tình của hài tử này mà. Nói thật, cũng không thể trách hài tử này được.

- Đỗ gia gia, cháu đã quen Diệp đại ca lâu rồi nhưng Diệp đại ca vẫn không nói cho cháu biết quá khứ của anh ấy. Ông có thể nói với cháu được không, cháu rất muốn biết lúc nhỏ anh ấy đã trải qua những việc gì.

Đỗ Thuận nhìn Hàn Đình Đình, ông vừa thở dài vừa nói:

- Hài tử, lúc trước Tiểu Phi đã chịu khổ nhiều lắm….

Diệp Lăng Phi đi ra khỏi nhà thì thấy có rất nhiều người đứng ở cửa, những người trong thôn đều muốn nhìn xem người lái xe đến thôn rốt cuộc là ai.

Bây giờ Diệp Lăng Phi đã thay đổi rất nhiều, nhất thời những người trong thôn không nhận ra Diệp Lăng Phi là đứa bé đi vay tiền khắp nơi hồi trước nữa. Nhưng Diệp Lăng Phi lại nhớ rất rõ tướng mạo của những người này, tuy rằng cách mấy chục năm nhưng hắn chẳng bao giờ quên tướng mạo của họ. Trong đầu Diệp Lăng Phi, mãi mãi sẽ không bao giờ quên được những người trong thôn Nam Dương.

Dã Thú đang đem đồ uống và thực phẩm vào trong nhà, Diệp Lăng Phi đi tới nhưng cũng không thèm nói chuyện với bất kỳ người nào trong thôn, hắn chỉ khom lưng xuống bưng mấy cái thùng lên.

- Tiểu Phi, đây không phải là Tiểu Phi sao?

Một nữ nhân hơn năm mươi tuổi nhận ra Diệp Lăng Phi, những người khác thấy vậy cũng liên miệng nói:

- Ai ui, đúng là Tiểu Phi à, lớn như vậy rồi sao.

Mấy nữ nhân chuẩn bị tiến đên vây quanh Diệp Lăng Phi thì Diệp Lăng Phi ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn sắc bén như một con Dã Thú. Diệp Lăng Phi đảo mặt qua từng người một rồi cười lạnh nói:

- Các vị, phiền các người tránh xa một chút, tôi không muốn nhìn thấy cá người. Tiểu Phi lúc trước đã chết rồi, đều là bị các người bức chết. Nếu như các người muốn tìm Tiểu Phi thì đến phần mộ của cha mẹ hắn mà tìm, đó là lần cuối cùng Tiểu Phi xuất hiện ở cái thôn này.

Diệp Lăng Phi nói xong liền ôm đống đồ đi vào trong nhà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.