Sáng sớm, Diệp Lăng Phi tỉnh dậy thì Chu Hân Minh đã đi rồi, chiếc
gối còn thoảng lại mùi hương nhè nhẹ của Chu Hân Minh.
Tối qua Chu Hân Minh thật sự không thể đi được. phải ở lại đây cả đêm qua.
Diệp Lăng Phi mặc một cái quần đùi và chiếc áo thể thao chạy thể dục ra ngoài biệt thự, hắn muốn duy trì thói quen chạy bộ hàng ngày. Đầu tiên
là chạy dọc theo tiểu khu ra sau núi, sau đó chạy vòng qua các tiểu khu
của các biệt thự khác.
Không khí ban mai mát mẻ như thế này làm
cho Diệp Lăng Phi cảm thấy thoải mái trong người. Diệp Lăng Phi bất giác chạy nhanh hơn. lúc chạy đến sân rộng trước một biệt thự khác, Diệp
Lăng Phi đứng lại, thở vài hơi thật mạnh.
Rõ ràng là không luyện tập thân thể đều đặn mỗi ngày, xem ra Diệp Lăng Phi vừa chạy có mấy
trăm mét đã thấy lực bất tòng tâm rồi, thật không thể nói thêm được gì
nữa. Nhưng Diệp Lăng Phi không thể không thừa nhận sự thật là sức khỏe
của mình đã giảm sút đến vậy, hắn tìm chỗ bậc thang sạch rồi ngồi xuống
lấy tay lau mồ hôi trên trán.
Tối hôm qua hắn cùng Chu Hân Minh
trò chuyện rất lâu mới ngủ. Chu Hân Minh có nói một số điều cũng rất
đúng, Bạch Tình Đình luôn có một cuộc sống thật vô tư lự, nếu như không
có Diệp Lăng Phi xuất hiện. có thể Bạch Tình Đình đã được gã cho một
người trẻ tuổi có tài năng trong giới kinh doanh. Nhưng mà, Diệp Lăng
Phi xuất hiện đã làm thay đổi vận mệnh của Bạch Tình Đình, bất luận Bạch Tình Đình có nói gì đi nữa, thì cũng là người phụ nữ đã có gia đình,
không còn là người con gái độc thân nữa. Mà Bạch Tình Đình yêu Diệp Lăng Phi cũng sâu đậm, nếu như lúc này Diệp Lăng Phi lựa chọn rút lui thì
hoàn toàn không thể làm cho Bạch Tình Đình hạnh phúc được.
Diệp Lăng Phi hiểu rõ những gì Chu Hân Minh nói, hắn bây giờ đã lún sâu vào đó rồi, giờ có muốn rút ra cũng không được. Việc duy nhất mà Diệp
Lăng Phi có thể làm bây giờ là chờ đợi. có lẽ để cho mọi người yên tĩnh
một thời gian là cách tốt nhất.
Diệp Lăng Phi bất giác nghĩ đến
những chuyện xảy ra từ lúc mình đến Vọng Hải. là có toàn bộ quyền lực
của tập đoàn Tân Á. Bản thân hắn đã có được số cổ phần tuyệt đối của Tập đoàn Tân Á. giúp đỡ cho vị trí chủ tịch của Trương Lộ Tuyết. Mà Tiền
Thường Nam đã ra đi càng khiến cho việc quản lý tập đoàn Tân Á càng dễ
dàng hơn.
Tiền Thường Nam nợ tiền ngân hàng, việc này Diệp Lăng
Phi đã dự đoán được trước rồi. Diệp Lăng Phi nhận thấy, lúc đầu Tiền
Thường Nam lựa chọn đối đầu với chính mình nhất định hắn cũng nhận được
kết quả bi thảm như ngày hôm nay. Diệp Lăng Phi không rõ là trước mắt
Tiền Thường Nam đã đi khỏi thành phố, hay là trốn ở một góc nào đó trong thành phố, ảo tưởng sẽ có một ngày nào có thể ngóc đầu dậy.
Mặc kệ như thế nào. Tiền Thường Nam bây giờ không còn bất cứ ảnh hưởng nào
đến tập đoàn Tân Á, điều Tiền Thường Nam lo lắng nhất bây giờ là làm thế nào để có thể lấp đầy cái bao tử đã.
Về phần tập đoàn quốc tế
thế kỷ bên kia. Diệp Lăng Phi cho rằng chí ít thì Bạch Cảnh Sùng vẫn còn đang đảm nhiệm chức chủ tịch, trước khi Bạch Cảnh Sùng chưa rời bỏ tập
đoàn quốc tế thế kỷ, thì công việc của Bạch Tình Đình hẳn là tiến triển
rất tốt, ít ra thì Bạch Tình Đình gặp phải khó khăn trong việc còn ít
hơn nhiều so với Trương Lộ Tuyết.
ở vị trí của Diệp Lăng Phi thì có chút khó xử. Hắn vốn rất muốn ở tập đoàn Tân Á. Nhưng mà, quan hệ
giữa Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết khiến hắn bắt buộc phải rời khỏi
tập đoàn Tân Á.
Diệp Lăng Phi cảm thấy mình nên tìm công việc có thể làm như một người bình thường. ít nhất cũng có thể, thử nghiệm được công việc cực khổ của người bình thường. Diệp Lăng Phi trở về biệt thự
gọi điện cho Đường Hiểu Uyên. hỏi Đường Hiểu Uyên là một người thất
nghiệp nên đến đâu tìm việc.
-Diệp đại ca. Anh muốn tìm việc sao?
Đường Hiểu Uyên đang đứng ở trạm chờ xe buýt. Sau khi nhận được điện
thoại của Diệp Lăng Phi, giọng của Đường Hiểu Uyên quá kích động bất
ngờ, thế nên mọi người tại trạm chờ xe đều nhìn về phía Đường Hiểu Uyên. Mọi người còn tưởng là cô gái đáng yêu Đường Hiểu Uyên này đang có
chuyện nữa.
Đường Hiểu Uyên cũng ý thức được giọng nói của mình
hơi lớn rồi. Cô vội đi vài bước rời xa đám người kia. cầm điện thoại
trong tay thắc mắc hỏi:
-Diệp đại ca. Anh chẳng phải là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Tân Á
sao. Không lẽ nào anh lại muốn tìm việc?
- Tại vì anh nhiều tiền quá nên không biết làm gì cả.
Diệp Lăng Phi nửa thật nữa đùa nói:
- Em không biết, anh không hề có tí mục tiêu gì cả. không thể làm gì khác hơn là đi tìm việc.
Khì khì. Đường Hiểu Uyên cười nũng nịu nói:
- Diệp đại ca, anh thật là kì. Đang yên đang lành lại không chịu ở lại
tập đoàn Tân Á mà làm việc lại muốn đi ra ngoài tìm việc. Có điều nói đi thì cũng nói lại. Anh vốn là người có tiền có của, thật không hiểu
trong lòng anh đang nghĩ gì nữa. ừm, Như vậy đi, Diệp đại ca. Hôm nay
anh thuê em làm người hướng dẫn cho anh, em giúp anh tìm việc. Có điều
phải nói trước, giá em đưa ra cao lắm đó, một giờ ít nhất phải trả cho
em một trăm tệ.
-Cái giá này rất đắt đó, anh tính nhé, một giờ
một trăm tệ, một ngày hai nghìn bốn trăm tệ. Được thì được thôi, nhưng
mà anh có một điều kiện kèm theo là em phải phục vụ anh nhiệt tình!
Diệp Lăng Phi nói những lời này xong, Đường Hiểu Uyên đỏ hết cả mặt.
Cô lo lắng khi nghe những lời này của Diệp Lăng Phi. nhìn qua xung
quanh để ý thấy không có ai đứng gần mình, lúc này cô mới thấy yên tâm
đưa tay lên miệng nói nhỏ:
-Chỗ đó của người ta vẫn chưa ổn, không được đâu, cùng lắm là em có thể để cho Diệp đại ca hôn thôi.
Diệp Lăng Phi và Đường Hiểu Uyên hẹn gặp nhau trước cổng Thị trường
Nhàn Tài của quãng trường giải phóng. Diệp Lăng Phi vốn không định chạy
xe ra ngoài, nhưng nghĩ lại một tí cảm thấy hôm nay trời có vẻ nóng nực, nếu mình lại chạy bộ nữa thì cả người sẽ ướt đẫm mồ hôi mất. Để tập
luyện hay là dành ít thời gian đi đền phòng tập thể hình dường như sẽ
tốt hơn. Diệp Lăng Phi nghĩ vậy liền chạy chiếc Mercedes Benz đi.
Nghe nói điều hòa của xe này cũng tương đối tốt, cũng tương đối an toàn.
Diệp Lăng Phi chạy tới trước cổng Thị trường Nhân Tài của quảng trường
giải phóng, thấy khắp nơi toàn người là người. Diệp Lăng Phi đành đỗ xe
bên đường đi bộ đền trước cổng Thị trường Nhân Tài. Đường Hiểu Uyên đã
đứng đây đợi Diệp Lăng Phi từ trước. Nhìn thấy Diệp Lăng Phi ăn mặc bình thường bước tới, Đường Hiểu Uyên có chút không vừa lòng lầm bầm gì đó
trong miệng.
Diệp Lăng Phi nhìn thấy bộ dạng này của Đường Hiểu
Uyên thì bật cười, hắn đi qua đưa tay véo cái miệng đang chu lên của
Đường Hiểu Uyên, cười nói:
-Hiểu Uyên, em làm gì thế, ai bắt nạt em à?
-Còn không phải Diệp đại ca anh sao.
Đường Hiểu Uyên cong đôi môi nhỏ nhắn lên nói:
-Người ta đã nói với anh muốn đến đây tìm việc nhất định phải ăn mặc
đứng đắn. cho dù không mặc trang phục Tây thì cũng phải quần dài với áo
sơ mi, nhìn Diệp đại ca anh ăn mặc thế đâu có giống tới đến tìm việc
chứ. Xem ra anh cố tình gạt em rồi, em không đếm xỉa đến anh nữa.
Diệp Lăng Phi không ngờ là tiểu nha đâu Đường Hiểu Uyên vì chuyện này
mà tức giận, nhưng hắn thấy Đường Hiểu Uyên đâu có giận gì đâu, rõ ràng
muốn làm nũng với mình, đợi mình đi dỗ dành cô. Diệp Lăng Phi thấy buồn
cười, tiểu nha đầu Đường Hiểu Uyên này càng lúc càng đáng yêu, nghĩ lại
sự ngượng ngùng trước kia của Đường Hiểu Uyên và Đường Hiểu Uyên lúc này thì hoàn toàn không giống.
Đương nhiên là Diệp Lăng Phi biết rõ Đường Hiểu Uyên cũng chỉ làm nũng với mình thôi. Nói thế nào đi nữa,
mình là người đàn ông mà Đường Hiểu Uyên thân mật nhất, Đường Hiểu Uyên
không làm nũng với mình thì làm nũng với ai nữa chứ.
Diệp Lăng Phi nhìn thấu được ý nghĩ của Đường Hiểu Uyên, hắn đưa tay ôm thắt lưng Đường Hiểu uyên. cười dỗ dành:
-Được rồi, Hiểu Uyên. anh biết anh sai rồi, lần sau nhất định anh sẽ sửa. đừng giận nhé.
-Thấy Diệp đại ca có ý sửa lỗi, em bỏ qua cho anh.
Đường Hiểu Uyên phì cười, nụ cười đến mê dại lòng người. Đường Hiểu
Uyên có dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, bộ ngực cao thu hút không ít người để mắt đến, nhưng nụ cười lúc này lại trong sáng vô cùng. quả thực làm
điên đảo khối người.
Diệp Lăng Phi trêu đùa, nhéo mông Đường Hiểu Uyên một cái, nói:
- Tiểu nha đầu, lại trêu chọc anh.
Đường Hiểu Uyên thấy mông đau thật, bất giác chau mày, thấy xung quanh
có người nhìn mình, vừa rồi Diệp Lăng Phi lại trêu đùa nhéo mông của cô
trước mặt mọi người. mặt Đường Hiểu Uyên đỏ cả lên, kề sát tai Diệp Lăng Phi nói:
-Chỉ nhìn em thôi, không nhìn anh.
Diệp Lăng Phi sửa lại.
-Ai bảo Đường Hiểu Uyên nhà ta đáng yêu như vậy chứ. luôn là người tình trong mộng của cánh đàn ông đấy.
Đường Hiểu Uyên càng đỏ mặt hơn. dán sát cơ thể vào Diệp Lăng Phi, tiếc là không thể chui được vào trong lòng của Diệp Lăng Phi.
Diệp
Lăng Phi dẫn Đường Hiểu Uyên đến chỗ hai cánh cửa phòng bán vé đang mỡ,
đi theo dòng người đông đúc vào Thị trường Nhân Tài để tìm
ở đây không vào thì thôi chứ vừa bước vào là giật cả mình, thấy trong
thị trường đông nghịt người luôn, trước mỗi chỗ tuyển dụng đều là người.
Diệp Lăng Phi đưa tay che mũi lại. thì thầm:
-Mình thật không biết mấy năm nay người tìm việc lại đông đúc đến như
vậy, xem ra nếu muốn tìm việc cũng cần có thể lực tốt, nếu không chen
lẫn một chập mà không lụy xuống mới lạ.
Đường Hiểu Uyên cười ha hả:
-Diệp đại ca, chẳng lẽ anh cho rằng thời bây giờ tìm công việc dễ lắm
sao, anh không biết là hàng năm có biết bao nhiêu sinh viên đại học ra
trường, chừng đó sinh viên đều muốn tìm việc, mà bây giờ công ty tuyển
dụng thì ít, đương nhiên số người thất nghiệp sẽ nhiều hơn.
Sau khi nói xong Đường Hiểu Uyên suy nghĩ một chút. nói thêm:
-Còn người như Diệp đại ca đây. rõ ràng là không cần tìm việc mà hết lần này đến lần khác cứ muốn tìm việc.
Diệp Lăng Phi nghĩ lại cũng đúng. có vẻ như mình đã buồn chán đến cực
điểm rồi, người ta tìm việc là vì cuộc sống, còn mình thì tìm việc để
tiêu khiển, giết thời gian.
-Được rồi. Hiểu Uyên. chúng ta đừng đứng đây nữa, ở tầng một đông người quá rồi.
Diệp Lăng Phi nhìn lên tầng hai nói:
-Chúng ta lên tầng 2 xem thử, nói không chừng ở đó ít người hơn.
Nói xong, không chờ Đường Hiểu Uyên trả lời đã kéo Đường Hiểu Uyên lên.
Tới lâu 2, Diệp Lăng Phi mới biết là mình sai lầm rồi. Tầng hai của thị trường cũng không ít hơn tâng 1 bao nhiêu cả. Đưa mắt nhìn quanh, tất
cả đều đông đúc người đi xin việc. Diệp Lăng Phi hết cách, vẫn không thể tìm được một công việc.
Diệp Lăng Phi kéo Đường Hiểu Uyên vòng
qua vòng lại ở đại sảnh tầng 2, muốn tìm một quầy nào đó ít người hơn.
Không, chính xác mà nói, trừ ba người tuyển dụng ra. không có một người
xin việc nào nghỉ ngơi ở chỗ quầy tuyển dụng.
Diệp Lăng Phi vừa
nhìn chợt vui mừng kéo người mà giúp Diệp Lăng Phi đi tìm việc - Đường
Hiểu Uyên, chỉ vào quầy tuyển dụng kia nói:
-Hiểu Uyên, em nhìn chỗ quầy đằng kia không có người nào cả. chúng ta vòng qua đó đi.
-anh thích quầy tuyển dụng không có ai cả.
Đường Hiểu Uyên nhìn theo hướng Diệp Lăng Phi chỉ. thấy quầy tuyển nhân viên nọ có viết: Công ty bảo hiểm Dân An.