Dã Lang gật đầu, hắn nói:
- Nhưng Satan, theo ý của anh thì người phụ nữ này rốt cuộc là vì cái gì mà lại đến thành phố Vọng Hải?
- Anh cũng không biết!
Diệp Lăng Phi khẽ thở dài và nói:
- Nếu anh biết người phụ nữ này đến thành phố Vọng Hải nhằm mục đích gì
thì anh cũng sẽ không phiền não như bây giờ rồi. Tóm lại, các cậu nên
cẩn thận một chút thì tốt hơn. À, đúng rồi, Lương Ngọc, em định khi nào
thì cùng Dã Lang trở về Hồng Kông?
Lương Ngọc nghe Diệp Lăng Phi hỏi như vậy thì cô quay sang hướng Dã Lang rồi nhìn Dã Lang một cái, phản ứng này của Lương Ngọc đã rất rõ ràng
rồi, cô chính là muốn nghe ý kiến của Dã Lang. Lương Ngọc không nói gì, lúc này Diệp Lăng Phi cũng đã hiểu, hắn nhẹ nhàng nói:
- Dã Lang, xem ra Lương Ngọc muốn nghe ý kiến của cậu rồi, cậu tính khi nào thì đi Hồng Kông vậy?
- Để thêm một thời gian nữa đã!
Dã Lang nói,
- Trước tiên phải xử lý hết chuyện ở thành phố Vọng Hải đã, còn ở Hồng
Kông vẫn còn một vài chuyện chưa xử lý, giống như chuyện đồng nghiệp của Lương Ngọc, trước đây người ta đã cứu Lương Ngọc, lần này em đi là muốn cảm ơn anh ta một tiếng!
Dã Lang vừa nói câu này ra thì Diệp Lăng Phi rõ ràng cảm nhận được vẻ
mặt Lương Ngọc dường như có chút mất tự nhiên. Diệp Lăng Phi lúc trước
cũng biết khi trước Lương Ngọc chưa đến thành phố Vọng Hải được cũng là
bởi vì ở Hồng Kông có chuyện nên phải hoãn lại, dường như chính là đồng
nghiệp của Lương Ngọc vì cứu Lương Ngọc mà bị thương, Lương Ngọc lúc ấy ở trong bệnh viện chăm sóc cho đồng nghiệp của cô. Sau đó còn vì Dã Lang
mà khiến Lương Ngọc không có chút do dự nào mới quyết định đến thành phố Vọng Hải. Nếu Lương Ngọc lúc ấy không rời Hồng Kông đến thành phố Vọng
Hải thì không biết tình hình bây giờ sẽ như thế nào nữa. Lần này Dã Lang phải đi Hồng Kông cũng là vì chuyện này.
Diệp Lăng Phi không hỏi nhiều, giống như chuyện tình cảm, Diệp Lăng Phi
cho rằng ít hỏi thì hay hơn, hắn không phải là Dã Lang, hắn cũng không
biết Dã Lang trong lòng rốt cuộc là tính toán thế nào, theo Diệp Lăng
Phi thấy, nếu Dã Lang chia tay Serena và chọn ở bên Lương Ngọc thì theo
bản thân hắn mà nói trong lòng Dã Lang cũng đã có sự lựa chọn rồi, nói
cách khác Dã Lang sẽ không buông tay Lương Ngọc. Mà từ phản ứng của
Lương Ngọc cũng có thể hiểu rõ được cảm giác rằng trong lòng Lương Ngọc, Dã Lang chiếm một vị trí rất quan trọng. Chỉ cần hai nguời đồng lòng
thì cho dù có bất cứ chuyện gì, cũng có thể cùng nhau vượt qua.
Bây giờ điều mà Diệp Lăng Phi đang lo lắng lại là Dã Thú, Lục Tuyết Hoa
căn bản là không quản được Dã Thú, cho dù sau này có con thì Lục Tuyết
Hoa vẫn không cách nào quản được Dã Thú . Giống như tên nhóc Dã Thú đó
phải có người quản hắn một chút chứ không thì không biết Dã Thú có còn
gây ra chuyện gì nữa không.
Diệp Lăng Phi rời khỏi nhà Dã Thú, hắn vốn định đi gặp Lý Khả Hân để hỏi Lý Khả Hân lúc nào thì đi Hàn Quốc, nhưng lại không may là khi Diệp
Lăng Phi đến phòng làm việc của Lý Khả Hân thì Lý Khả Hân đã đi làm thị
thực nên không có ở công ty, trong công ty chỉ còn lại Đường Hiểu Uyển
cùng mấy nhân viên nữ trong công ty. Diệp Lăng Phi và Đường Hiểu Uyển
rất lâu rồi không gặp nhau, gần đây xảy ra rất nhiều chuyện khiến cho
Diệp Lăng Phi căn bản không rảnh để quan tâm đến những người này, trong
lòng hắn toàn nghĩ đến việc làm thế nào để giải quyết xong những tên
lính đánh thuê luôn uy hiếp đến sự an toàn của hắn.
Ở trên ban công của biệt thự nằm cạnh bờ biển của Quảng Trường Hải Tinh
nhấm nháp đồ uống, khi nãy Đường Hiểu Uyển đã đi tắm trước, cô cầm trong tay một ly rượu vang đỏ đi từ trong phòng ngủ ra. Trên người cô chỉ mặc một chiếc áo hai dây mỏng, da dẻ giống như trẻ sơ sinh rất mềm mại,
trên người vẫn còn lưu lại sự cuồng nhiệt khi nãy cô và Diệp Lăng Phi
thân mật, dấu tay vẫn còn lưu lại.
Diệp Lăng Phi nhìn thấy trong tay Đường Hiểu Uyển cầm một ly rượu vang đỏ, hắn nhẹ nhàng nói:
- Tiểu Uyển, em uống rượu vang đỏ khi nào vậy?
- Khi em và Đình Đình ở nhà, thỉnh thoảng uống một chút xíu. Chị Khả Hân cũng nói, bọn em sau này cũng không tránh khỏi việc tham dự tiệc tùng,
nếu không biết uống rượu vang đỏ thì sẽ rất thất lễ!
Đường Hiểu Uyển vừa nói chuyện vừa ngồi vào lòng Diệp Lăng Phi, Diệp
Lăng Phi một tay ôm vòng eo mảnh khảnh của Đường Hiểu Uyển, tay còn lại
cầm đồ uống, khi hắn nghe Đường Hiểu Uyển nói như vậy thì Diệp Lăng Phi
không biết vì sao lại đưa ánh mắt nhìn xa xăm, mắt hắn hướng ra nơi biển rộng, phía biển rộng xanh thẳm, ở đó có một đàn chim biển vỗ cánh bay
cao.
Thân thể mềm mại của Đường Hiểu Uyển cũng rúc vào lòng Diệp Lăng Phi,
thân thể yêu kiều và bộ ngực khiến người ta ngưỡng mộ, Đường Hiểu Uyển
chính là điển hình của Loli trong truyền thuyết, bất kể người đàn ông
nào khi đối diện với Đường Hiểu Uyển cũng sẽ không tự chủ được với lực
hấp dẫn kia, tình cảm yêu thương này cũng tự nhiên mà nảy sinh. Diệp
Lăng Phi cũng không rõ hắn bị Đường Hiểu Uyển hấp dẫn từ khi nào, mà
vững vàng chiếm lấy Đường Hiểu Uyển cho riêng mình.
Nhưng bây giờ điều mà Diệp Lăng Phi suy nghĩ lại là một chuyện khác , hắn hỏi:
- Tiểu Uyển, gần đây Đình Đình có hay nói với em về chuyện cô bạn học của cô ấy không?
Diệp Lăng Phi nói những lời này khiến cho Đường Hiểu Uyển ngạc nhiên, cô để ly rượu vang đỏ trong tay xuống bên cạnh bàn rồi vặn vẹo uốn éo cái
mông của mình, hai tay cô ôm chặt cổ Diệp Lăng Phi, bộ ngực cô dường như muốn đụng vào ngực Diệp Lăng Phi. Đường Hiểu Uyển dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Diệp Lăng Phi và hỏi:
- Diệp đại ca, em không hiểu rõ lắm ý của anh, anh nói bạn học của Đình Đình là ai?
Bây giờ cách nói chuyện của Đường Hiểu Uyển so với khi trước thì khác
nhau, trước kia Đường Hiểu Uyển nói chuyện giống như một đứa trẻ chưa
lớn, khẩu khí luôn khiến người ta có cảm giác giống như một đứa trẻ vậy, dĩ nhiên Đường Hiểu Uyển rất giống trẻ con, điều này ngược lại lại
khiến cho người ta có cảm giác rất đáng yêu. Nhưng lúc này Đường Hiểu
Uyển đã mang sắc thái của một người trưởng thành, Diệp Lăng Phi lại
thích nhìn thấy Đường Hiểu Uyển trưởng thành như vậy.
Diệp Lăng Phi sau khi uống cạn ly đồ uống trong tay thì hắn đặt ly lên
trên bàn, tay phải hắn cầm cổ áo của Đường Hiểu Uyển kéo sang một bên để lộ ra nửa phần vai của Đường Hiểu Uyển. Đường Hiểu Uyển mới vừa tắm nên trên người còn lưu lại mùi thơm của xà phòng, cô không mặc áo ngực,
tiếp đó Diệp Lăng Phi đẩy áo của cô xuống dưới khiến cho cả bộ ngực của
cô lộ ra ngoài. Ở đây không sợ sẽ bị người ngoài nhìn thấy. Bàn tay to
của Diệp Lăng Phi không chút khách khí mà ấn vào, Đường Hiểu Uyển lập
tức nũng nịu nói:
- Diệp đại ca, chúng ta đi vào phòng đi, nếu để người khác nhìn thấy thì sẽ không tốt đâu!
Đường Hiểu Uyển nói những lời này với giọng cực kỳ mập mờ, Diệp Lăng Phi nhìn Đường Hiểu Uyển một cái, và cười nói:
- Tiểu Uyển, em đang đùa với anh sao?
- Không phải, không phải!
Đường Hiểu Uyển vội vàng giải thích,
- Em chỉ là lo lắng bị người khác nhìn thấy, Diệp đại ca, nếu để cho bà
xã của anh nhìn thấy thì sẽ không tốt đâu, Diệp đại ca, anh nói xem?
- Tiểu nha đầu, không ngờ em cũng trở nên như vậy, xem ra em và Khả Hân ở chung một chỗ là đúng đấy!
Diệp Lăng Phi vẫn chưa muốn về phòng ngủ, bàn tay to của hắn vẫn đặt
trên bộ ngực của Đường Hiểu Uyển, hắn thấy Đường Hiểu Uyển nở nụ cười
ngọt ngào, hắn không nhịn được lại đưa môi hôn cô. Thật lâu sau đó, Diệp Lăng Phi mới ngẩng đầu lên và hỏi:
- Tiểu Uyển, người mà anh nói chính là bạn học của Đình Đình tên gọi là
Điền Tư đấy, lần trước anh cũng đã gặp qua một lần, anh luôn cảm thấy cô bé kia không đơn giản, thời gian gần đây, anh có rất nhiều chuyện phải
xử lý, cho nên không có thời gian để ý đến chuyện bên này!
- Điền Tư?
Đường Hiểu Uyển nghe Diệp Lăng Phi nhắc tới cái tên này thì cô gật đầu và nói:
- Diệp đại ca, anh hỏi cô bé đó để làm gì?
Diệp Lăng Phi nghe Đường Hiểu Uyển nói với giọng như vậy, dường như
Đường Hiểu Uyển biết cô bé Điền Tư này, hắn không thể không đem những
nghi ngờ trong lòng mình ra mà hỏi được,
- Tiểu Uyển, chẳng lẽ em biết cô bé đó à?
Đường Hiểu Uyển gật đầu và nói:
- Chưa đến mức biết chỉ là đã gặp cô bé đó một lần, lúc đó là đi cùng
Đình Đình, à, chị Khả Hân cũng đã gặp cô bé đó nhưng dường như chị Khả
Hân không thích cô bé đó lắm, theo em thấy, cô bé này cũng được, chỉ là
thích hỏi một vài vấn đề thôi!
Diệp Lăng Phi vừa nghe Đường Hiểu Uyển nói như vậy về Điền Tư, thì hắn
cũng có cảm giác căng thẳng, Diệp Lăng Phi vội vàng hỏi tiếp:
- Tiểu Uyển, em đã nói với Điền Tư những gì?
- Em à ? Em không nói gì cả!
Đường Hiểu Uyển nói,
- Em đâu có thời gian để nói chuyện phiếm với cô ấy, chị Khả Hân bảo em
làm rất nhiều việc, em cũng đã đủ bận rộn lắm rồi, nhưng em vẫn nhận lời cô ấy để cô ấy đến đây làm khách. Ai da, giống như tối hôm nay nè!
Đường Hiểu Uyển vừa nói câu này ra thì Diệp Lăng Phi nhìn ra bên ngoài theo bản năng thì thấy trời cũng đã sắp tối rồi.