Đô Thị Tàng Kiều

Chương 220: Chương 220: Tổ chức lang Nha muốn tới Vọng Hải






Sau khi Đình Đình quay đầu lại nhìn thấy rõ tướng mạo của người tuổi trẻ gọi tên mình thì thầm giật mình. Nàng không ngờ lại trùng hợp đến như vậy, lại có thể gặp lại bạn học thời trung học, Vũ Dạ.

Vừa nhìn thấy Vũ Dạ, Đình Đình hơi đau đầu một chút. Nhớ lại năm đó, bởi vì chính mình có một lần mỉm cười với Vũ Dạ, Vũ Dạ lại hiểu lầm là Đình Đình thích hắn. Suốt thời trung học, cứ luôn bám theo Đình Đình, khi đó Đình Đình cũng đã là một đại mỹ nữ. Dù là dáng người hay dung mạo thì cũng đều là người nổi tiếng ở trường trung học đó, được mọi người xưng tụng là hoa hậu giảng đường, nên số học sinh nam theo đuổi Đình Đình cũng là không ít.

Khi đó, việc thứ nhất mà mỗi lần Đình Đình khi đến trường chính là xử lý các thư tình. Vào thời điểm đó, viết thư tình là cách thể hiện tình yêu được ưa chuộng nhất, nếu như học sinh nam thích học sinh nữ nào thì cho dù là cùng lớp hay cùng khóa, cũng sẽ dùng cách viết thư tình này để nói lên tấm lòng của họ – Tình yêu.

Người tên Vũ Dạ này sau khi hiểu lầm Đình Đình thích hắn thì mỗi ngày đều biết thư tình. Mà vào lúc đó, Đình Đình chỉ muốn chuyên tâm học hành để thi lên đại học, đối với đống thư tình đó đều ném vào thùng rác. Với tính cách của nàng thì nàng sẽ không ngay mặt cự tuyệt những học sinh nam theo đuổi kìa. Có vài người thấy nàng không hồi âm, cũng đành buông xuôi. Nhưng hết lần này tới lần khác, Vũ Dạ lại là bạn cùng học với Đình Đình, phát hiện thư tình của mình như đá chìm đáy biển, không hề có tin tức nào thì càng làm cho trầm trọng thêm, cứ nghĩ là Đình Đình cười với hắn là đã có chút tình cảm với hắn.

Đình Đình bị Vũ Dạ theo đuổi quá, không có biện pháp thì mới phá lệ viết một lá thư cho Vũ Đêm, trên đó viết: Vũ Dạ, nếu như bạn cứ quấy rầy mình, mình sẽ chuyển trường. Vũ Dạ thấy nàng nghiêm túc không có đùa giỡn thì mới tạm thời buông tha việc theo đuổi Đình Đình. Nhưng thực ra, tiểu tử Vũ Đêm này không hề hết nuôi hi vọng, sau khi hắn thi đậu, thì lại dùng tư cách là bạn đồng học thường xuyên liên lạc với Đình Đình, khi gọi điện tới thì thỉnh thoảng nhắc tới hắn sau khi tốt nghiệp đại học sẽ vào xí nghiệp nổi tiếng nào…rồi hi vọng có thể gặp lại Đình Đình cùng với các bằng hữu cũ, nhưng Đình Đình vẫn làm như là không biết, mỗi lần đều là làm qua loa cho xong. Vũ Dạ thấy thế thì lại cố ý gọi điện thoại tới, khoe khoang là hắn mới có một cô bạn gái xinh đẹp như thế nào, nhà giàu như thế nào, có ý nói cho Đình Đình để Đình Đình phải hối hận vì không làm bạn gái của hắn.

Đình Đình cũng không nghĩ tới việc cùng với Diệp Lăng Phi đi xem phim lại gặp tên Vũ Dạ mà nàng không hề ưa thích này. Nàng cũng không có lên xe, nhìn Diệp Lăng Phi ở bên cạnh nói nhỏ.

- Diệp đại ca, người này tên Vũ Đêm, là bạn cùng học thời trung học với em. Em không thích người này.

Diệp Lăng Phi sau khi nhìn thấy người trẻ tuổi gọi tên của Đình Đình, hắn cũng chỉ nhìn Vũ Dạ một cái. Cũng có cảm giác là người trẻ tuổi này là người bụng dạ hẹp hòi, xem bề ngoài thì cũng không tồi nhưng trên trán lại có đặc điểm của người keo kiệt. Diệp Lăng Phi một tay đóng cửa xe lại, rồi nói xin lỗi với tài xế taxi kia, để cho xe taxi đó lái đi.

Vũ Đêm cùng với bạn gái hắn đã đi đến trước mặt Đình Đình. Người con gái mà Vũ Đêm ôm ăn mặc rất thời trang nhưng tướng mạo lại vô cùng bình thường, Vũ Đêm nhiệt tình chào.

- Đình Đình, thật trùng hợp. Không ngờ rằng chúng ta lại có thể gặp nhau ở đây.

Đình Đình cười xã giao nói.

- Ừ, cũng thật là trùng hợp.

- Đây là bạn trai của bạn.

Vũ Đêm nhìn nhìn Diệp Lăng Phi, đã biết rõ còn cố hỏi.

Đình Đình cũng gật đầu nói.

- Ừ.

- Đình Đình, trách không đươc năm đó khi tôi theo đuổi bạn, bạn đều không để ý đến tôi. Thì ra bạn đã có người yêu, khó trách, khó trách.

Vũ Dạ nói chuyện vô cùng kỳ quái, lại có thêm chút trào phúng pha vào đó.

- Hiện tại tôi đã hiểu rồi, xem ra ánh mắt của Đình Đình cũng rất đặc biệt. Không biết khi nào thì bạn kết hôn.

Đình Đình nhìn thoáng qua Diệp Lăng Phi, sợ Diệp Lăng Phi sau khi nghe được những lời này của Vũ Dạ sẽ tức giận. Nhưng thật không ngờ Diệp Lăng Phi sau khi nghe được những lời này của Vũ Dạ thì lại nở nụ cười. Hắn ôm lấy eo của Đình Đình, đưa cánh tay còn lại ra chỉ chỉ nói.

- Anh chàng đẹp trai này chắc là bạn Vũ Dạ anh tuấn tiêu sái, khí vũ bất phàm mà Đình Đình hay nhắc với ta. Bình thường, Đình Đình vẫn luôn nói ngươi giống như Phan Anh, hôm nay thấy quả nhiên bất phàm, nhìn ngươi lúc lớn lên, quả nhiên y như cái đầu heo.

Vũ Dạ lúc ban đầu nghe thấy Diệp Lăng Phi khen mình anh tuấn tiêu sái, trong nội tâm còn âm thầm cao hứng, nhưng sau khi nghe đến câu nói sau, hắn có cảm giác không đúng lắm, mãi cho đến nửa ngày sau mới biết là đang chửi mình. Hắn vốn định nổi giận nhưng lại đè nén xuống, làm bộ dáng cười mà không ra cười nói.

- Đình Đình, sao bạn không giới thiệu cho tôi biết vị đại thúc này xưng hô như thế nào?

- Ta họ Diệp, ngươi có thể gọi ta là Diệp đại ca, Diệp đại thúc. Đương nhiên, nếu như ngươi thấy thân phận của ta hơn xa ngươi, gọi ta là Diệp gia gia thì ta cũng sẽ không phản đối. Cách xưng hô này cũng chỉ là một loại danh xưng, không có quan hệ gì ả. Giống như ta gọi ngươi là đầu heo thì cũng không có nghĩa ngươi thật sự là đầu heo.

Diệp Lăng Phi vừa mở miệng chính là không lưu tình. Vừa thấy tên tiểu tử Vũ Dạ này cố ý nói tuổi tác mình lớn, hắn cũng không hề khách sáo mà đánh trả. Mà Đình Đình lúc này cũng đang lo lắng trong lòng là Diệp Lăng Phi sẽ tức giận, nhưng sau khi nghe thấy Diệp Lăng Phi nói, trong lòng nàng còn có chút hả dạ, giữ im lặng, để mọi việc cho Diệp Lăng Phi xử lý.

Vũ Dạ không chiếm được lợi thế lại bị Diệp Lăng Phi vòng vo một hồi mắng cho một trận, nén cơn giận này lại trong lòng, hắn cười lạnh nói.

- Diệp tiên sinh, nói chuyện chú ý một chút. Ta và ngươi cũng không phải thân quen gì, xin đừng tùy tiện gọi ta.

- Ta cũng không có nói gì a, mà ta cũng không có gọi ngươi là đầu heo đâu, thật sự là rất oan uổng đó.

Diệp Lăng Phi là bộ mặt bị oan uổng nói.

- Chẳng lẽ thật sự bị ta đoán trúng, ngươi thật sự bị người khác gọi là đầu heo ư. Nếu như thật sự là như vậy thì cũng thật sự là trùng hợp a.

- Hừ, ta không có cùng với loại người như ngươi nói chuyện.

Vũ Dạ tức giận, cũng không có phản bác nữa, quay sang Đình Đình, mỉa mai nói.

- Đình Đình, quả nhiên bạn tìm được một bạn trai rất tốt a, nhưng tôi thấy tuổi tác của bạn trai bạn rất lớn. Tôi có mấy lời không muốn nói ra, nhưng hẳn bạn cũng là người có tự trọng, đừng có làm mấy chuyện làm người khác phải chán ghét.

Ngay lúc Đình Đình còn sững sờ, không hiểu rõ ý của Vũ Dạ, thì Diệp Lăng Phi đã cười nói.

- Người anh em kia, chuyện này không cần ngươi lo lắng đó. Ta đối với Đình Đình rất tốt, mà ta thấy tốt nhất là ngươi nên tự lo cho mình đi. Ta thấy ấn đường ngươi có màu đen, sẽ có điềm xui trong thời gian tới đó. Nghe lời ta, ngươi nhanh về nhà đi, đừng có ra ngoài, nếu như lại bị xe đụng chết thì thật là không hay a.

- Mày…mày…

- Ta cái gì, ta không sao đó. Ta xem cho mình rồi, ta bình an vô sự, hơn nữa còn có vận may không ngừng. Không cần ngươi lo lắng cho ta.

Diệp Lăng Phi nhìn Vũ Dạ phất phất tay nói.

- Nươi mau trốn về nhà đi. Mà nhớ nha, nếu không cẩn thận thì coi chừng giữa đường bị xe đụng đó, đâm chết là chuyện nhỏ. Mà chuyện xấu là đâm ở dưới thân đó, cả đời cũng không thể làm một người đàn ông được. Vậy kiếp sau ngươi chỉ có thể làm thái giám mà thôi.

Vũ Dạ lúc này đã vô cùng tức giận rồi, cái bản lĩnh nói chuyện chanh chua này, cho dù có ba tên Vũ Dạ đứng chung với nhau thì cũng không bằng được một Diệp Lăng Phi. Vũ Dạ vốn muốn nhân cơ hội này mà làm nhục Đình Đình, phát hết những nỗi oán hận chồng chất trong lòng với Đình Đình, nhưng lại không ngờ miệng lưỡi của Diệp Lăng Phi quá sắc bén, hắn tức giận quá rồi. Mà bản thân hắn cũng còn quá trẻ, khí lại thịnh, bị Diệp Lăng Phi chọc đễn nỗi thẹn quá hóa giận, há miệng mắng.

- Con bà mày, mày muốn chết phải không?

Diệp Lăng Phi thu nụ cười lại, mặt lạnh như băng, hừ lạnh nói.

- Đúng là thằng khốn nạn không có giáo dục, nói chuyện không biết lớn nhỏ.

Nói xong, chân phải đã đạp vào ngay bụng của Vũ Dạ, cũng chỉ là một cước mà cả người của Vũ Dạ đã bay lên, ngã ra xa đến năm sáu thước. Diệp Lăng Phi theo sát chạy đến, chân phải nâng lên đặt ngay ngực của Vũ Dạ, hắn cúi người xuống, ánh sáng lạnh trong mắt hiện ra, lạnh lùng nói.

- Từ trước giờ, những người đắc tội với tao, tao đều cho đi gặp Diêm Vương cả. Tiểu tử mày có phải chê sống quá lâu rồi không, ngay cả tao cũng dám trêu chọc à. Có tin hay không tao cho một cước dẫm nát bộ xương sườn của mày, để mày đi gặp Diêm Vương hả?

- Diệp đại ca, không cần phải như thế.

Đình Đình không ngờ rằng mọi việc lại chuyển biến đột ngột như vậy. Mới vừa rồi còn nói chuyện với nhau, nháy mắt một cái đã động thủ. Tuy rằng nàng không thích Vũ Dạ, nhưng dù sao thì đó cũng là bạn học của nàng, nàng cũng không muốn nhìn thấy Vũ Dạ bị thương. Mà Đình Đình cũng hiểu rõ cách làm người của Diệp Lăng Phi, đó là trời không sợ, đất cũng không sợ, quả thật là có bản lĩnh dám giết người. Đình Đình vội vàng chạy tới khuyên Diệp Lăng Phi.

- Bỏ qua đi Diệp đại ca, không cần phải tức giận vậy đâu.

Diệp Lăng Phi nhẹ gật đầu, đưa chân khỏi lồng ngực của Vũ Dạ. Mà bạn gái của Vũ Dạ cũng vội chạy tới nâng Vũ Dạ dậy, Vũ Dạ cũng coi như là biết điều, lấy hai tay ôm bụng, miệng cũng không dám nói lung tung nữa.

- Mày nhớ kỹ cho tao, sau này khi ăn nói thì miệng mồm sạch sẽ một chút.

Tay phải của Diệp Lăng Phi chỉ chỉ vào trán của Vũ Dạ nói.

- Cút đi, đừng để ta nhìn thấy ngươi lại.

Nhìn thấy Vũ Dạ cùng với bạn gái hắn vội vã đón taxi rời đi, Đình Đình lúc này mới ôn nhu nói.

- Diệp đại ca, cách làm của anh đôi khi rất thô lỗ, cứ làm như vậy thì rất khó để giải quyết sự việc.

- Chẳng lẽ bạo lực không phải là cách giải quyết việc nhanh nhất sao?

Diệp Lăng Phi lại ôm eo Đình Đình, nhìn vào mắt của Đình Đình, cười nói.

- Em không thấy tên tiểu tử kia không nói nữa sao?

- Không phải như vậy, anh ta cũng chỉ là sợ hãi anh, nhưng cũng không có nghĩa là trong lòng anh ta đã chịu phục.

Đình Đình lắc đầu, ôn nhu nói.

- Có lẽ sẽ có cách giải quyết tốt hơn.

- Đây là biện pháp tốt nhất để giải quyết.

Diệp Lăng Phi kiên quyết nói.

- Thế giới này không có cái gì gọi là công bằng đạo lý để nói cả, chỉ có người mạnh mới có quyền lên tiếng thôi. Đình Đình, em phải nhớ kỹ, nếu như em càng mềm yếu thì chỉ làm cho người khác càng dễ ăn hiếp em thôi, chỉ có bạo lực mới thực sự khiến cho người khác phải sợ hãi. Anh tin tên tiểu tử này từ nay về sau cũng không dám làm phiền em nữa đâu. Đó là kết quả, và anh cũng mong em có thể làm được điều này, không cần phải nể mặt giùm cho người khác. Nếu như gặp lại việc vừa rồi, anh sẽ không bao giờ để người con gái của anh bị người khác ăn hiếp.

Câu sau cùng của Diệp Lăng Phi đã thể hiện tình cảm thật sâu đậm của hắn đối với Đình Đình, tuy nói nàng không thích cách làm của Diệp Lăng Phi, nhưng cũng không có nghĩa nàng không thích Diệp Lăng Phi, thậm chí nàng đối với việc Diệp Lăng Phi vì mình mà ra tay còn cảm động. Đây chính là cách nghĩ của các cô gái, các nàng tuy ngoài miệng nói một kiểu, nhưng trong lòng lại nghĩ về cách khác, tâm tình của các cô gái vô cùng khó đoán.

Diệp Lăng Phi tiễn Đình Đình đến trước nhà của Đình Đình, ở ngay trước nhà Đình Đình, hai người lại thân mật với nhau lần nữa, lúc này mới cảm thấy sung sướng rồi lên nhà.

Ngay khi Diệp Lăng Phi về đến phòng ở khách sạn thì cũng đã mười giờ tối. Hắn rửa mặt xong, đang muốn lên giường ngủ thì lại có điện thoại của Dã Thú gọi tới, nói cho Diệp Lăng Phi một chuyện vô cùng quan trọng: Gần đây xuất hiện một tổ chức sát thủ công khai tuyên bố toàn bộ thế giới là muốn tìm nơi ở của Satan, nghe nói có một người muốn ra giá một tỷ USD để lấy mạng của Satan.

- Không thể tưởng tượng được, ngay cả tổ chức sát thủ KILL số một thế giới cũng không dám tuyên bố nhận nhiệm vụ truy tìm Satan, thế nhưng lá gan của tổ chức sát thủ mới này lại lớn đến như vậy, dám công khai tuyên bố muốn truy sát ta, xem ra thế lực của tổ chức sát thủ này cũng không nhỏ.

Diệp Lăng Phi hỏi Dã Thú.

- Đã có tư liệu về tổ chức này chưa?

- Em cũng vừa mới gọi điện thoại cho Phi Hổ, tiểu tử này nói tổ chức đó cũng vừa mới xuất hiện. Hắn cũng chỉ có thể điều tra được tổ chức này gần đây đã tiếp nhận những nhiệm vụ ám sát khó giải quyết nhất như ám sát trùm bất động sản Hengse Mu, hay bộ trưởng quốc phòng tạm thời của Afghanistan và tổng tham mưu quân đội của nước Anh. Những nhiệm vụ này ngay cả KILL cũng không dám tiếp nhận, nhưng đều bị tổ chức sát thủ mới này tiếp nhận, hiện tại đã thành công khoảng 70%, dù cho thất bại thì cũng không thể điều tra ra được tổ chức sát thủ này, bởi vì, những sát thủ thất bại đều tự vẫn cả. Đại ca, em thấy tổ chức sát thủ này không hề đơn giản, có vài điểm giống với tổ chức sát thủ AOKI mà chúng ta đã tiêu diệt năm xưa, những thành viên của tổ chức sát thủ đó đều là dân liều mạng cả đó.

Dã Thú lo lắng nói.

- Em thấy đại ca nèn quay về tổng bộ tổ chức tại nước Anh đi. Ít nhất ở đó cũng có thể cam đoan là không ai dám xâm nhập tổng bộ của chúng ta.

- Hừ, tao cũng sợ quá hả? Thế giới này có bao nhiêu người muốn tao chết, nhưng tao vẫn đang sống tốt đấy thôi. Chỉ là, lần này có người ra giá một tỷ USD để có mạng của tao thì cũng đã đánh giá tao cao quá.

Diệp Lăng Phi lại nói giỡn.

- Dã Thú, mày đi hỏi thăm một chút, rốt cuộc là ai đã ra giá cao như vậy, nếu được thì tao qua xin lỗi đã phá hỏng chuyện gì đó của nó.

- Đại ca, anh còn nói đùa được à. Nếu như anh không muốn trở về thì cũng được, nhưng em thấy cũng nên chuẩn bị một chút đi. Ở đây, ngay cả AK cũng không có, nếu có đánh nhau thật thì coi chừng anh thành cái bia đá đầy lỗ thủng đó. Em cũng đã có nói qua với tiểu tử Dã Lang kia, hắn vừa vặn cũng có một số súng đạn đang muốn chuyển đến Thailand, em cũng đã dặn hắn chuẩn bị súng ống nhiều một chút, rồi chuyển qua Vọng Hải.

- Mày không phải là muốn nơi này thành một cái tổng bộ khác của Lang Nha đấy chứ. Dã Thú, tao cũng đã có nhắc nhở mày, nơi này là Trung Quốc, đối với việc quản lý súng ống rất nghiêm ngặt, một khi bị cảnh sát tra được thì rất khó giải quyết đó. Mặc khác, tao cũng không muốn tụi mày quấy rầy cuộc sống của tao, tao chỉ muốn sống một cuộc sống của người bình thường. Nếu như tổ chức Lang Nha qua tới Vọng Hải này, thì cuộc sống bình thường của tao coi như xong rồi.

Dã Thú cười ha hả nói.

- Đại ca, điều này thì anh yên tâm. Dã Thú em cũng không phải là đồ ngốc. Em tính mở một công ty ở bên này, rồi để súng ống để vào trong đó. Cứ để như vậy đi, chỉ khi nào đại ca cần đến súng ống thì có thể tới đó lấy. Còn về phần em, em vẫn luôn muốn có một công ty của riêng mình, em muốn làm giám đốc một lần.

- Cái tên tiểu tử hồ đồ nhà mày, tao cũng đã biết mày làm như thế là không có tốt gì.

Diệp Lăng Phi cười mắng.

- Được rồi, mày muốn làm gì thì làm, mà giữa chúng ta cũng nên hạn chế liên lạc với nhau. Nếu có chuyện gì thì gọi điện cho tao, không cần phải tới gặp, tránh tiết lộ tung tích của tao.

Diệp Lăng Phi ngẫm nghĩ lại mọi sự việc, nếu như thật sự có kẻ thù tìm tới cửa, trong tay mình lại không có vũ khí thì cũng chỉ có đường chết, cho nên mới đáp ứng. Tóm lại, mọi chuyện cứ để Dã Thú lo trước, chính mình cũng hạn chế liên lạc với Dã Thú, cho dù có người chú ý tới Dã Thú thì cũng sẽ không phát hiện ra mình. Diệp Lăng Phi tính toán như vậy là không muốn hành tung của mình bị người khác phát hiện, nhằm tránh quấy rầy ước muốn muốn sống cuộc sống người bình thường của hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.