áng hôm sau, Diệp Lăng Phi đã dậy sớm đến sân bay. Bạch Tình Đình lái xe đưa Diệp Lăng Phi đến sân bay, lần này Diệp Lăng Phi đến Bắc Kinh không dẫn theo bất kì người nào, chỉ đi một mình thôi. Lúc Diệp Lăng Phi đến
Bắc Kinh thì Phi Hổ và Tiêm Đao còn chưa tới. Phi Hổ và Tiêm Đao ít ra
phải hơn 1 giờ chiều mới có thể đến Bắc Kinh. Lần này Diệp Lăng Phi đến
Bắc Kinh cũng chẳng thông báo trước cho ai cả, lúc tới Bắc Kinh Diệp
Lăng Phi mới gọi điện thoại cho lão già. Lão già lập tức phái người đón
Diệp Lăng Phi đến chỗ ở của ông ta. Diệp Lăng Phi vừa xuống xe, đã thấy
lão già đang đứng ở cửa, phía sau lưng ông ta là hai cô nhân viên hộ lý.
- Lão già, không phải là sức khỏe của ông không tốt đó chứ!
Diệp Lăng Phi đi tới, vươn tay ra dìu đỡ lão già, nhẹ nhàng nói:
- Tôi cảm thấy ông không phải là cái loại xương cốt kém cỏi gì đâu, dù
ông đã lớn tuổi rồi thì cũng không nên để hai tiểu nha đầu đến chăm sóc
thế chứ!
Lão già cười lắc đầu, nói:
-
Tiểu Diệp, năm tháng không buông tha con người mà, tôi không thuận theo
cũng không được, cái bộ xương già này cũng không ăn thua nữa rồi, thôi,
vào trong nhà rồi từ từ trò chuyện!
Diệp Lăng Phi cười
cười, đỡ lão già đi vào trong. Có Diệp Lăng Phi ở đây, lão già cũng
không cần hai cô hộ lý chuyên môn chăn sóc cho mình nữa.
- Lão già, lần này tôi đến Bắc Kinh tương đối vội vàng, không mang được lễ vật gì cho ông cả, ông sẽ không trách tội tôi đó chứ!
Diệp Lăng Phi ngồi đối diện với lão già, gác chân lên nhau, vốn định
hút một điếu thuốc, nhưng lại nhìn thoáng qua lão già, sau đó Diệp Lăng
Phi cất điếu thuốc đi, cầm lấy ấm trà trước mặt tự rót cho mình một
chén, sau đó uống một hớp nước trà.
- Tiểu Diệp à, từ lúc nào thì cậu trở nên khách sáo với tôi như vậy!
Lão già cười nói.
- Trước đây cậu không bao giờ như vậy mà, lẽ nào cậu đã quen với cuộc
sống trong đô thị hiện đại, đã trở thành một người bình thường rồi sao?
- Lão già, sau khi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi muốn không thay đổi cũng không được mà!
Diệp Lăng Phi cười nói
- Bây giờ tôi đã quen sử dụng tư duy của người bình thường để giải
quyết một chuyện gì đó, tôi không biết đó rốt cuộc là chuyện tốt hay
chuyện xấu nữa. Cái tên Satan trong quá khứ đã mất đi rồi, chỉ có Diệp
Lăng Phi của hiện tại, một người bình thường không thể bình thường hơn!
Lão già cười, lắc lắc đầu, nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Tiểu Diệp, dù rồng có cuộn mình trong sông nhỏ thì đó vẫn là rồng, rắn dù ở nơi biển lớn thì cũng chỉ là rắn mà thôi!
- Lão già, tôi hiểu ý ông!
Diệp Lăng Phi khẽ thở dài, nói:
- Nhưng mà, nếu như bên cạnh tôi có quá nhiều ràng buộc khiến tôi phải
trở thành một người bình thường, vậy tính chất của chuyện này có thay
đổi không?
- Sẽ không thay đổi đâu!
Lão già nói rất chắc chắn.
- Cứ nói về tôi đi, tôi là một quân nhân, dù tôi có cởi quân trang ra
thì tôi vẫn là là quân nhân, bởi vì trong người tôi chảy dòng máu của
quân nhân. Còn cậu, cậu cũng giống tôi, dòng máu chảy trong người cậu
không phải là của người bình thường. Người thường gặp phải chuyện không
giải quyết được, nhưng cậu thì không. Tiểu Diệp, tôi nói vậy không sai
chứ, cậu gặp phải chuyện gì cũng sẽ có cách giải quyết, bất kể cậu sử
dụng phương thức gì, cậu vẫn sẽ tìm ra cách giải quyết, đây chính là sự
khác nhau giữa cậu và những người bình thường!
- Lão già, tôi không hiểu ông đang nói cái gì!
Diệp Lăng Phi khoát khoát tay, nói:
- Tôi không nghĩ thì tốt hơn, đỡ để bị nhức đầu, chúng ta nói sang
chuyện khác đi. Lão già à, sao ông lại mặc kệ không quản cô cháu gái bảo bối của ông vậy, sao cô ấy lại chạy đến thành phố Vọng Hải, ông gọi cô
ấy về Bắc Kinh thì tốt hơn đó!
- Cậu nói đến Hiểu Lộ ư?
Lão già hỏi.
- Đương nhiên là cháu gái bảo bối Bành Hiểu Lộ của ông rồi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Cô cháu gái bảo bối của ông đã đến thành phố Vọng Hải rồi. Lão già à, ông phải quản cháu gái mình cho tốt chứ, không thể để cô ấy chạy lung
tung như vậy, cẩn thận tương lai không ai thèm lấy!
Lão già nở nụ cười, ông ta nhìn Diệp Lăng Phi, cười nói:
- Tiểu Diệp, cái con bé Hiểu Lộ này tính tình bướng bỉnh như vậy đó,
những chuyện nó đã quyết định rồi thì ngay cả tôi cũng không thay đổi
được. Cậu có biết vì sao nó lại chạy đến thành phố Vọng Hải không?
- Vì sao Bành Hiểu Lộ lại đến thành phố Vọng Hải?
Diệp Lăng Phi nghe lão già hỏi như vậy, ngẩn người, thầm nghĩ: “Không
phải vì mình mà Bành Hiểu Lộ mới đến thành phố Vọng Hải sao?” Đương
nhiên Diệp Lăng Phi không thể nói như vậy với lão già, hắn nhìn lão già, nói:
- Lão già, làm sao tôi biết nguyên nhân mà cháu gái bảo bối của ông muốn đến thành phố Vọng Hải được?
- Là vì nó muốn trốn cưới!
Lão già cười nói.
- Lão già, ông nói Bành Hiểu Lộ đến thành phố Vọng Hải là vì muốn trốn cưới sao?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Lão già gật đầu, nói:
- Chính là vì trốn một mối hôn sự mà mẹ nó đã chuẩn bị, khụ, loại
chuyện này tôi cũng không định đi quản, tuy Tưởng gia cũng có chút thế
lực, nhưng Tưởng gia và chúng ta lại đi trên hai con đường, hơn nữa thế
lực của Tưởng gia trong mắt tôi cũng chỉ bình thường mà thôi. Trong lòng tôi vốn không có hảo cảm gì với Tưởng gia, nếu như Hiểu Lộ thích, dù nó đến Tưởng gia tôi cũng sẽ không phản đối, nếu như Hiểu Lộ không đồng ý, ngược lại tôi cho rằng đó là một chuyện tốt!
- Tưởng gia ư?
Diệp Lăng Phi hơi sửng sốt, nói:
- Lão già. Tưởng gia này rốt cuộc là một gia tộc như thế nào. Tôi biết ở tỉnh thành có một gã Tưởng Khải Lâm cũng họ Tưởng, không biết có phải
là người của Tưởng gia không?
- Tưởng Khải Lâm à?
Lão già hơi trầm ngâm trong chốc lát, lập tức nói:
- Hình như lão Tưởng đó có 3 con trai, trong đó hình như cũng có một
người tên là Tưởng Khải Lâm đấy, chỉ là tôi không nhớ rõ ràng lắm. Lão
già họ Tưởng đó bây giờ là chủ nhiệm ủy ban phát triển kinh tế, tôi thấy ông ta cũng sắp về hưu rồi, ba con trai của ông ta cũng làm việc không
tệ ở các địa phương, con trai cả có thể tiến vào trung ương, đương
nhiên, lão Nhạc sẽ không dễ dàng để cho lão Tưởng đó được như ý đâu!
- Lão già, ông nói vậy là có ý gì?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Lão Nhạc mà ông vừa nhắc tới có phải là Nhạc Lâm Sơn không?
- Ngoại trừ ông ta thì có thể là ai, đương nhiên là ông ta rồi!
Lão già nói tất chắc chắn,
- Lão Nhạc và lão Tưởng vốn luôn minh tranh ám đấu, chẳng qua lão Nhạc
đó tài nghệ cao hơn một bậc, trèo lên trên đầu lão Tưởng, ngăn chặn lão
Tưởng, chuyện về sau không nói cũng đoán được, nói tóm lại tôi cho rằng
lão Nhạc sẽ không đứng im nhìn con trai lão Tưởng tiến vào trung ương
đâu!
- À, nguyên lai còn có chuyện như vậy!
Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:
- Lão già, nếu nói như vậy, tôi coi như là đã hiểu, nói trắng ra là,
thế lực của Tưởng gia chỉ là chút hư danh thôi, tay cầm thực quyền chính là lão Nhạc đó!
- Ha hả. Tiểu Diệp, quan hệ giữa cậu
và lão Nhạc rất tốt, việc này cậu đến hỏi lão Nhạc đi, bây giờ tôi không quan tâm đến mấy chuyện này nữa rồi!
Lão già nói.
- Điều tôi muốn thấy bây giờ nhất là lão Nhạc về hưu, về ở với tôi,
đồng thời kéo nốt mấy lão già còn đang tại vị xuống, những người chúng
ta cùng nhau chơi cờ, trò chuyện cả ngày, lúc ấy chết cũng không hối
tiếc!
- Lão già, so với ông lão Nhạc còn trẻ mà, lão Nhạc còn phải làm ra chút thành tích, đâu có giống như ông!
Diệp Lăng Phi nói.
- Chẳng qua nếu như ông cảm thấy buồn chán thì nói cho tôi biết, bây giờ tôi có cả đống thời gian để đến thăm ông!
- Cậu đến phụng bồi tôi á! Tôi nghĩ hay là thôi đi!
Lão già lắc đầu, nói:
- Lần này cậu đến Bắc Kinh đừng nên coi thường tôi không biết cậu muốn
làm gì, lão Nhạc đã nói tất cả với tôi rồi, người của Lang Nha đến đây
để đàm phán, tổ chức Lang Nha các cậu bây giờ thế lực đã lớn ròi, có
phải là định lũng đoạn thị trường vũ khí trên toàn cầu không?
- Lão già, công tác tình báo tốt của ông tốt quá nhỉ, ngay cả những việc này cũng biết rõ!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Thật sự tôi không có dã tâm lớn như vậy, đương nhiên, tăng thêm thị
phần của Lang Nha trong thị trường giao dịch vũ khí ngầm trên toàn thế
giới là cần thiết!
- Đương nhiên là tôi biết chuyện ấy, tôi còn biết ở thành phố Vọng Hải cậu giờ trò đó đã khiến cho bên nước Mỹ rất đau đầu!
Lão già cười nói.
- Như vậy có phải là đối thủ cạnh tranh của các cậu đã mất đi sự ủng
hộ, các cậu sẽ nhân cơ hội này chiếm lấy thị trường buôn bán vũ khí của
họ!
- Cái này mà còn cần nói sao!
Diệp Lăng Phi nói.
- Những chuyện này không cần nghĩ cũng đã biết rồi. Chỉ là, lão già,
bây giờ tôi cũng không phải là người của Lang Nha nữa, việc này cứ để
người của Lang Nha chú ý là được rồi, bây giờ tôi chỉ muốn chơi cờ, nói
chuyện phiếm với ông!
- Tiểu Diệp à, cậu toàn nói những câu tôi thích nghe, cậu còn chơi cờ, nói chuyện phiếm với tôi à, tôi
thấy cậu không có tâm trạng đâu mà làm mấy chuyện đó!
Lão già cười nói.
- Lẽ nào buổi chiều cậu không đến tham gia cái hội nghị kia sao?
- Cái hội nghị đó có liên quan gì với tôi, tôi không muốn qua bên đó đâu!
Diệp Lăng Phi bĩu môi, nói:
- Lần này tôi đến Bắc Kinh là bởi vì tên Phi Hổ kia muốn tới, bằng không tôi cũng không muốn tới đâu!
- Ha ha, tốt lắm, nào, chúng ta đi đánh cờ thôi!
Lão già đứng dậy, kéo tay Diệp Lăng Phi đi vào nhà trong,
Trong lúc Diệp Lăng Phi đang nói chuyện phiếm với lão già thì thì tổ
điều tra từ tỉnh ủy cũng đã tới thành phố Vọng Hải. Tổ điều tra của tỉnh trực tiếp vào khách sạn Hối Phong ở thành phố Vọng Hải, thuê lại toàn
bộ khách sạn. Khách sạn này thuộc về chính quyền thành phố, lần này tổ
điều tra từ tỉnh tới thành phố Vọng Hải rồi mới thông báo cho bí thư thị ủy Điền Vi Dân biết, Điền Vi Dân biết được chuyện của tổ điều tra, hơi
ngẩn người, ông ta lập tức gọi điện thoại cho Chu Hồng Sâm. Dựa theo kỷ
luật của tổ chức, Điền Vi Dân không được làm như vậy, lần này tổ điều
tra đến chủ yếu để điều tra chuyện Chu Hồng Sâm lúc còn làm bí thư thị
ủy thành phố Vọng Hải đã giao hạng mục nhà ở thu nhập thấp cho tập đoàn
Quốc Tế Thế Kỷ thực hiện.
Lúc Chu Hồng Sâm nhận được
điện thoại của Điền Vi Dân, ông ta đang ở trong nhà thu thập chút đồ
đạc. Hiển nhiên Chu Hồng Sâm cũng không ngờ được sự tình lại biến thành
như vậy, tổ điều tra của tỉnh ủy lại đến thành phố Vọng Hải đề điều tra
mình. Chu Hồng Sâm cầm điện thoại, nói với Điền Vi Dân:
- Lão lãnh đạo, chuyện này ông không cần suy nghĩ, tôi sẽ xử lý thật
tốt, hạng mục nhà ở cho người thu nhập thấp là do tôi giao cho tập đoàn
Quốc Tế Thế Kỷ đi làm, lúc đó ông không phải bí thư thị ủy, ông không hề có liên quan đến chuyện này, ông không cần lo lắng!
- Lão Chu, tôi không lo lắng cho mình mà là lo cho ông đó!
Điền Vi Dân nói.
- Tôi biết lần này tổ điều tra do tỉnh ủy phái tới do viện trưởng Kim
của viện kiểm sát của tỉnh làm tổ trưởng, từ điểm này có thể thấy được,
lần này tỉnh ủy rất coi trọng hạng mục nhà ở thu nhập thấp kia, nếu
không cũng sẽ không phái tổ điều tra xuống!
- Lão lãnh đạo, cảm ơn ông đã quan tâm!
Chu Hồng Sâm nói.
- Chuyện này tôi thấy mình cần gọi một cuộc điện thoại xem rốt cuộc là chuyện gì?
- Ừ, lão Chu, ông cẩn thận một chút!
Điền Vi Dân nói.
Chu Hồng Sâm dập máy, ông ta ngồi trên ghế salon trong phòng khách, cau mày. Xem ra lần này là có người cố ý muốn chỉnh mình đây, tỉnh ủy sao
lại đột nhiên phái người đến điều tra chuyện nhà ở cho người có thu nhập thấp đây, cái này rõ ràng là có người muốn lén chơi khăm mình. Rốt cuộc người muốn chỉnh mình là ai đây?
- Tùy Trường Hồng ư?
Chu Hồng Sâm nghĩ tới Tùy Trường Hồng, cảm thấy phương án Tùy Trường
Hồng cũng có khả năng, nhưng Chu Hồng Sâm lại cảm thấy nếu như là Tùy
Trường Hồng muốn chơi xấu mình, không thể nào nhanh như vậy đã để tổ
điều tra của tỉnh xuống đây điều tra được. Tùy Trường Hồng còn không thể lực đến như vậy. Chu Hồng Sâm đương nhiên không nghĩ ra được đó là ai,
ông ta còn không biết sự tồn tại của nhân vật Tưởng Thiên Dương kia nữa. Chu Hồng Sâm vốn định gọi điện thoại cho Tưởng Khải Lâm, muốn từ chỗ
Tưởng Khải Lâm nghe được một số tin tức, nhưng Chu Hồng Sâm lại bỏ cái ý định này đi. Tưởng Khải Lâm tuy là thường ủy tỉnh ủy, nhưng dựa vào
quan hệ giữa mình và Tưởng Khải Lâm. Tưởng Khái Lâm vị tất sẽ nói tin
tức đó lại cho mình.
Về phần bí thư tỉnh ủy, vậy lại
càng không phải nói, quan hệ giữa Chu Hồng Sâm và bí thư Trương không
thân thiết lắm, lần trước gặp được bí thư Trương còn là nhờ có Diệp Lăng Phi ra mặt. Chu Hồng Sâm biết nếu như mình gọi điện thoại cho bí thư
Trương nói, tám chín mươi phần trăm là người ta còn không chịu nghe máy. Bây giờ mình là đối tượng bị điều tra, bí thư Trương nhất định sẽ có ý
lảng tránh. Chu Hồng Sâm nghĩ tới Diệp Lăng Phi, xem ra lúc này chỉ có
Diệp Lăng Phi mới có thể giúp ông ta chuyện này. Chu Hồng Sâm tin tưởng
Diệp Lăng Phi có năng lực đó, ông ta không do dự nữa, lập tức bấm số của Diệp Lăng Phi.
Khi Chu Hồng Sâm gọi điện thoại tới thì Diệp Lăng Phi đang chơi cờ cùng lão già, sau khi nhận cuộc gọi của Chu
Hồng Sâm. Diệp Lăng Phi vừa chơi cờ cùng lão già vừa nói:
- Nhạc phụ đại nhân, cha có chuyện gì sao? A, cha hỏi con đang ở đâu à, con đang ở Bắc Kinh!
- Con đang ở Bắc Kinh ư?
Chu Hồng Sâm sửng sốt, ông ta không ngờ Diệp Lăng Phi lại đến Bắc Kinh. Chu Hồng Sâm vốn muốn hỏi vì sao Diệp Lăng Phi lại đến Bắc Kinh, nhưng
suy nghĩ một chút thì thôi không hỏi nữa mà nói thẳng:
- Tiểu Diệp, bây giờ con nói chuyện có tiện không?
Diệp Lăng Phi nhìn thoáng qua lão già ở phía đối diện, cười nói:
- Nhạc phụ đại nhân, cha yên tâm đi, con nói chuyện ở đây rất tiện!
- Vậy thì tốt rồi!
Chu Hồng Sâm nói.
- Tiểu Diệp, hôm nay tỉnh ủy phái tới một tổ điều tra, là để điều tra
chuyện nhà ở cho người thu nhập thấp, cha nghĩ mình sẽ nhanh chóng bị
dẫn đi hỗ trợ điều tra. Tiểu Diệp, cha không biết rốt cuộc đây là chuyện gì, rõ ràng cha sắp đến tỉnh thành đảm nhiệm chức thị trưởng, nhưng
đúng vào lúc này lại phái tổ điều tra tới điều tra cha, cha hoài nghi
chuyện này là do có người giở trò!
Diệp Lăng Phi cầm lấy một quân cờ, nghe Chu Hồng Sâm nói xong. Diệp Lăng Phi cầm quân cờ vẫn chưa đặt xuống, hắn nhẹ nhàng nói:
- Nhạc phụ đại nhân, chuyện này thì có gì lạ đâu, nhất định là có người cầm vật chứng đến nói gì đó. Cái hạng mục nhà ở cho người thu nhập thấp đó vốn tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ bọn con đã không muốn làm, tỉnh phái tổ
điều tra tới, vậy cứ để cho bọn họ đến điều tra đi!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa đặt quân cờ trong tay xuống bàn, lão già cau
mày, hiển nhiên là đang đắn đo xem làm thế nào để ứng đối nước đi của
Diệp Lăng Phi. Chu Hồng Sâm nói:
- Tiểu Diệp, có một số việc nếu như để tổ điều tra đến thăm dò, khó tránh khỏi sẽ gặp phải vấn đề. Cha tự nhận là cha không có bất kỳ vấn đề gì với hạng mục nhà ở cho người thu nhập thấp, nhưng mà vạn nhất có người muốn chỉnh cha, cố ý
làm ra một số chuyện, đến lúc đó không thể tránh khỏi sẽ có phiền phức!
Diệp Lăng Phi nói:
- Nhạc phụ đại nhân, cha nói cũng có chút đạo lý, đúng là trong chuyện này có vấn đề!
Diệp Lăng Phi nói đến đây, bỗng nhiên nói:
- Này, lão già, ông làm cái gì vậy, tôi vừa đặt quân cờ không phải ở chỗ đó, có phải là ông chơi ăn gian không hả?
Lão già liếc nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Tiểu Diệp à, cậu có nhầm không vậy, cậu thấy tôi chuyển quân cờ của
cậu bao giờ, vừa rồi rõ ràng là cậu đặt quân cờ ở chỗ đó, cái tiểu tử
này chỉ lo gọi điện thoại, mình đánh sai nước thì lại đi trách tôi,
chúng ta đã thống nhất rồi đó, không được đi lại đâu!
- Lão già, ông quá ngang ngược rồi đó!
Diệp Lăng Phi lầu bầu,
- Vừa rồi tôi đã nhường ông rất nhiều rồi, từ sau tôi sẽ không nhường ông nữa đâu đấy!
Chu Hồng Sâm nghe thấy ở đầu dây bên kia Diệp Lăng Phi đang lầu bầu,
ông ta cũng không biết cái lão già trong miệng Diệp Lăng Phi rốt cuộc là ai, nghe khẩu khí của Diệp Lăng Phi, tựa hồ lão già đó và Diệp Lăng Phi rất thân nhau, nếu không Diệp Lăng Phi cũng sẽ không nói kiểu như vừa
rồi.
- Tiểu Diệp, con đang nghe không vậy?
Chu Hồng Sâm hỏi.
- A, nhạc phụ đại nhân, con đang nghe!
Diệp Lăng Phi nói.
- Vừa rồi con đang đánh cờ với một lão già xấu tính, lão già xấu tính
đó chẳng chú ý hình tượng gì cả, chẳng có chút phong phạm nào của một
lãnh đạo năm xưa!
- Tiểu Diệp, bây giờ tôi đã rút lui rồi, tôi chỉ là một lão già về hưu mà thôi!
Lão già bổ sung một câu.
- Thôi đi nhé, dù lão già ông đã về hưu rồi, nhưng dù sao ông cũng từng là lãnh đạo tối cao của quân đội!
Diệp Lăng Phi nói.
- Không phải vừa rồi ông còn nói với tôi về cái chuyện rồng rắn gì đó sao?
Chu Hồng Sâm nghe Diệp Lăng Phi nói đến đây, không nhịn được hỏi:
- Tiểu Diệp, rốt cuộc ông già đó là ai vậy?
- Nhạc phụ đại nhân, lão già này cũng không đơn giản, tên của ông ta là Bành Nguyên, nhớ năm đó cũng coi như là một nhân vật phong vân đó!
Diệp Lăng Phi nói.
- Chẳng qua bây giờ ông ta chỉ là một ông già xấu tính thích chơi ăn
gian, được rồi, nhạc phụ đại nhân, chúng ta không nói chuyện này nữa,
nói về chuyện cha vừa đề cập đi, cha muốn bảo con làm cái gì bây giờ?
- Bành Nguyên ư?
Chu Hồng Sâm nghe thấy cái tên này, cảm thấy đầu mình “oanh” một tiếng
như phát nổ, cái tên này như sấm động bên tai, ai chăng biết Bành Nguyên chính là lãnh đạo cấp cao trong quân đội, chức vị vô cùng hiển hách.
Chu Hồng Sâm rất khó tin rằng cái lão già xấu tính trong miệng Diệp Lăng Phi lại chính là Bành Nguyên, nhưng mà. Diệp Lăng Phi vừa nói câu đó
cũng đủ để Chu Hồng Sâm biết được, lão già kia năm xưa cũng là cao tầng
trong quân đội. Chu Hồng Sâm có thể chắc chắn rằng lão già xấu tính mà
Diệp Lăng Phi nhắc tới chính là người tên Bành Nguyên kia.
Chu Hồng Sâm nhất thời hơi sững người, ông ta cũng không ngờ được rằng
bối cảnh của Diệp Lăng Phi lại sâu như vậy, đến cả Bành Nguyên mà cũng
quen biết. Diệp Lăng Phi đợi một lúc lâu, không nghe thấy Chu Hồng Sâm
lên tiếng, hắn không nhịn được lại hỏi thêm lần nữa:
- Nhạc phụ đại nhân, rốt cuộc cha định bảo con phải làm thế nào bây giờ?