Gần hết năm, không thể thiếu những chuyện chi hoa hồng như thế này. Diệp Lăng Phi ở thành phố Vọng Hải này đã nắm trong tay ba tập đoàn kinh tế
lớn. Trong đó có tập đoàn Tân Á và tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ là hai tập
đoàn bản địa ở thành phố Vọng Hải, còn tổng bộ của công ty bảo hiểm Dân
An lại ở Bắc Kinh, bên dưới có biết bao nhiêu công ty con. Vừa nãy Diệp
Lăng Phi nhận cuộc gọi là do bên Bắc Kinh gọi tới, sau khi công ty bảo
hiểm Dân An bị Diệp Lăng Phi thâu tóm, tổng bộ của công ty bảo hiểm Dân
An vẫn cứ đặt ở Bắc Kinh, Diệp Lăng Phi không hề có ý định để tổng bộ
công ty bảo hiểm Dân An chuyển về thành phố Vọng Hải. Lúc đầu, khi Diệp
Lăng Phi thâu tóm công ty bảo hiểm Dân An là vì khi đó nhiệt huyết tuôn
trào, mới mua lại công ty bảo hiểm Dân An. Trong vòng một năm, lợi nhuận của công ty bảo hiểm Dân An rất cao, vì vậy vừa tới cuối năm, người ta
đã đòi bàn chuyện tiền công của nhân viên, một mặt bàn chuyện chia hoa
hồng. Tất nhiên Diệp Lăng Phi là cổ đông duy nhất, vì vậy mọi chuyện chỉ cần sự đồng ý của Diệp Lăng Phi là được. Còn về tập đoàn Quốc Tế Thế
Kỷ, hoàn toàn là do Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi nắm cổ phần, đều là
tiền của nhà, có gì đâu mà chia với sẻ. Bạch Tình Đình nói:
- Không chia hoa hồng, tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ chẳng có lãi, lấy tiền đâu ra mà chia!
Diệp Lăng Phi cố ý làm ra bộ dạng thất vọng, nói:
- Bà xã đại nhân, thật sự không chia hoa hồng à, anh còn cứ đợi để được tới hết năm, anh sẽ được chia một khoản tiền lớn chứ!
- Không chia hoa hồng mà lại!
Bạch Tình Đình nhắc lại lần nữa. Diệp Lăng Phi bật cười, trước mắt
nhiệm vụ quan trọng hàng đầu của tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ chính là tập
trung xây dựng hạng mục núi Long Sơn, mà hạng mục này đều do Diệp Lăng
Phi đầu tư. Trước mắt Diệp Lăng Phi đã theo như kế hoạch đầu tư vào đó 2 tỷ, sau khi hết kỳ thứ nhất của công trình, Diệp Lăng Phi sẽ tiếp tục
đầu tư.
Về phía Paul cũng đang kiếm ra tiền cho Diệp
Lăng Phi, tất nhiên, Diệp Lăng Phi luôn cho rằng đối với tiền nhất định
phải đầu tư vào một nơi tốt mới có thể tiền sinh ra tiền. Hắn đem tiền
vốn của mình chia làm nhiều phần. Một phần gửi vào các ngân hàng, và gửi ở Thụy Sỹ, phần khác dùng để đầu tư. Toàn bộ phần đầu tư này chiếm 30%
tổng tài sản của Diệp Lăng Phi, phân đều vào các doanh nghiệp tùy theo
quy mô đầu tư, Paul cũng chỉ là một trong những người có công ty được
Diệp Lăng Phi đầu tư vào.
Các khoản đầu tư, bao gồm cả
cổ phiếu công ty, chứng khoán, bất động sản, hàng hóa.....nhiều khoản
khác nữa. Một năm trở lại đây, tỷ lệ cổ phiếu là 400 phần trăm.Diệp Lăng Phi không có ước tính giá trị thực của họ,nhưng số lượng tuyệt đối của
giá trị tài sản của hắn thì hơn rất nhiều so với những người bình thường có thể tưởng tượng. Diệp Lăng Phi đã từng có kế hoạch làm từ thiện,
nhưng sau đó vì một lý do nào đó, hắn đã từ bỏ làm từ thiện. Trong tâm
trí Diệp Lăng Phi, những người tị nạn châu Phi không liên quan gì tới
hắn, hắn cho rằng mình đâu có vĩ đại như vậy. Quyên góp cho tổ chức từ
thiện là để cho những quốc gia Châu Phi đó hưởng, bản thân hắn là người
da vàng, kể cả có muốn là từ thiện thì cũng nên nghĩ tới tq trước, nhưng nhìn tình hình phát triển của tq như hiện nay, thì dù có làm từ thiện
cũng chưa chắc số tiền đó đến được tay những người khó khăn thật sự cần
tiền.
Xem ra dịp cuối năm này đúng là một thời cơ tốt,
có thể để cho mọi người chia tiền, để mọi người có thể ăn Tết vui vẻ.
Diệp Lăng Phi trong lòng đã quyết định, nhanh chóng giải quyết xong sự
việc ở thành phố Đông Hải này để về thành phố Vọng Hải phát lì xì cho
những nhân viên đã vất vả suốt một năm qua. Ba người ăn cơm xong thì trở về phòng. Ba người lại tắm cho qua, rồi lên giường. Bạch Tình Đình và
Chu Hân Mính đều mặc váy ngủ, hai người lên giường trước. Khi Diệp Lăng
Phi tắm xong, trần truồng đi ra thì đã thấy Bạch Tình Đình và Chu Hân
Mính nằm chiếm hết phần lớn chiếc giường. Nhất là Bạch Tình Đình, cô cố ý nằm bè ra để biến cái giường vốn có thể nằm ba người trở thành chỉ có
thể giành cho hai người nằm.
Diệp Lăng Phi không mặc gì bước lên giường, tung chăn ra, đẩy cái mông của Bạch Tình Đình dịch vào nói:
- Em làm gì vậy, cả cái giường to như vậy để em nằm một nửa, anh nằm đâu hả?
- Anh nằm trong phòng phụ đi, trong phòng phụ đấy còn một cái giường.
Đó mới là giường của anh. Đừng có mà chạy lại đây làm loạn.
Bạch Tình Đình ôm lấy Chu Hân Mính, quay lưng lại nói với Diệp Lăng Phi, cô nói chuyện cũng không quay lại nhìn Diệp Lăng Phi.
- Để anh ngủ trong phòng phụ đó sao? Có nhầm không vậy? Anh không lại đây góp vui thì sao mà được!
Diệp Lăng Phi chẳng quan tâm, cứ trần truồng như vậy nhảy lên giường.
Mặc kề Bạch Tình Đình cố tình nằm chiếm hết cái giường, quay lưng lại.
Diệp Lăng Phi vẫn cứ không khách sáo, sau khi nhảy lên giường, hắn nằm
thẳng đờ ra, đưa tay tụt cái váy ngủ của Bạch Tình Đình ra. Bạch Tình
Đình khi ngủ không mặc đồ lót, cởi váy ngủ ra thì cả cơ thể trắng ngọc
ngà của Bạch Tình Đình cũng lộ ra. Diệp Lăng Phi nhanh nhẹn dùng cái đó
của hắn đâm sâu vào cơ thể Bạch Tình Đình.
- Đây là cái giá em phải trả đó bà xã!
Diệp Lăng Phi cười dê già.
- A!
Bạch Tình Đình kêu lên, hai mông cong lên. Mặc dù Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đã là vợ chồng, nhưng bị Diệp Lăng Phi làm như vậy, Bạch Tình Đình vẫn cảm thấy ngại và xấu hổ. Cô định cắn Diệp Lăng Phi, nhưng Diệp Lăng Phi lại nhanh tay ôm lấy Bạch Tình Đình. Hôn Bạch Tình Đình, Diệp
Lăng Phi dùng môi ngậm chặt cặp mông của Bạch Tình Đình. Sau khi Bạch
Tình Đình giãy giụa một hồi, cuối cùng cũng không giãy nữa. Diệp Lăng
Phi không hôn mông Bạch Tình Đình nữa, mà quay ra cười:
- Bà xã, anh thích chỗ này của em........!
- Không được nói nữa!
Bạch Tình Đình đỏ bừng mặt, nhẹ nhàng nói:
- Ông xã, em biết sai rồi, đừng làm như vậy có được không?
- Như vậy mới ngoan chứ!
Diệp Lăng Phi đưa tay xoa xoa mông Bạch Tình Đình, nói:
- Được rồi, chúng ta đổi vị trí, anh muốn nằm ở giữa!
Bạch Tình Đình vừa nãy chịu khổ, sợ Diệp Lăng Phi lại làm thế lần nữa.
Cô ngoan ngoãn nghe lời, không dám làm trái ý Diệp Lăng Phi. Sau đó mặc
váy ngủ lại, rồi nằm gọn vào một bên. Diệp Lăng Phi dương dương tự đắc
nằm giữa Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính, đưa tay ôm lấy hai người. Hai
cánh tay lại hư hỏng luồn vào trong váy ngủ của Bạch Tình Đình và Chu
Hân Mính. Bạch Tình Đình kêu lên:
- Ông xã, anh không mệt à? Nếu anh muốn, anh phải chuẩn bị tốt vào, anh mà mệt ngất đi bọn em không thương anh đâu!
Chu Hân Mính nắm lấy hai tay Diệp Lăng Phi, rút tay Diệp Lăng Phi ra khỏi áo ngủ của mình, nói:
- Đừng nghịch nữa, em mệt rồi!
Diệp Lăng Phi thật sự rất mệt, nếu thật sự bị hấp dẫn tới độ máu dê nổi lên, Diệp Lăng Phi lo lắng chưa lâm trận mà cơ thể đã không chịu nổi
rồi. Cứ nghĩ tới ngày mai còn khối chuyện để làm, Diệp Lăng Phi cũng
không dám làm bừa nữa, để tránh bị hai người đẹp mê hoặc làm cho lửa dục vọng bốc lên, lại không kiềm chế được. Diệp Lăng Phi chỉ biết ôm lấy
vai đang tỏa hương thơm của hai mỹ nữ, Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính.
Chứ không dám sờ soạng lung tung nữa, ôm hai người đẹp ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính thức dậy từ sớm. Hôm nay bọn họ có không ít việc để làm, lịch trình rất gấp rút.
Đối với Diệp Lăng Phi mà nói chuyện mua nhà ở thành phố Đông Hải chỉ là
vấn đề địa điểm và độ rộng, còn về chuyện tiền nong thì không vấn đề.
Trước khi tới thành phố Đông Hải, Diệp Lăng Phi đã tìm hiểu trước về các căn biệt thự ở thành phố Đông Hải này, trong đó có một căn ở bên bờ
biển, căn biệt thự đó chỉ có một tầng, độ rộng và môi trường rất tốt. Có hoa viên, bể bơi và gara. Bên trong biệt thự đều đã sửa chữa xong xuôi
cả, bất cứ lúc nào cũng có thể vào. Chỉ là giá hơi cao, mỗi căn biệt thự giá 350 vạn. ở thành phố Đông Hải, cái giá này thật là quá cao, như vậy là 1 mét vuông ở đây giá trung bình từ 1000-2000 tệ.
Một biệt thự khác là ở vùng ngoại ô, có hai tầng, không có bể bơi, chỉ
có một hoa viên, và cả gara. Căn biệt thự này giá hơn 200 vạn. Diệp Lăng Phi bàn bạc với Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính, ba người cho rằng ở căn biệt thự ở bờ biển là tốt nhất. Không cần tốn thời gian, chỉ cần thấy
hợp, Diệp Lăng Phi có thể trả tiền để mua lại.
Vừa sáng sớm, ba người đã tới công ty nhà đất. Cô nhân viên ở đây không ngờ rằng sáng sớm như vậy đã có khách. Vừa nghe Diệp Lăng Phi nói muốn mua căn
biệt thự gần biển đó, cô nhân viên bèn rất nhiệt tình, ngay cả bữa sáng
cũng không buồn ăn nữa, bụng không dẫn Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình và
Chu Hân Mính đi xem phòng. Bên trong biệt thự trang trí rất đẹp, vật
liệu đều là hàng thượng hạng. ở tầng một này còn có một bar nhỏ, làm cho người khác cảm giác thật lãng mạn.
- Căn biệt thự này
là căn biệt thự còn lại cuối cùng của chúng tôi. Những căn biệt thự bên
cạnh đều đã bán hết rồi. Nếu mấy người tới muộn một chút thì ngay cả căn này cũng không mua được!
Cô nhân viên thao thao bất tuyệt, giới thiệu:
- Nơi đây là nơi được thiết kế một cách rất hệ thống, rất khoa học. Có
thể thoải mái lựa chọn góc độ ánh sáng mặt trời. Căn biệt thự này còn có khóa bí mật, chỉ cần đọc mật mã là khẩu lệnh là có thể vào phòng được.
Nâng cao độ an toàn. Đồng thời nơi này cũng rất gần thi ủy, chỉ cần có
người đột nhập, hệ thống sẽ tự động báo động, cảnh sát sẽ tới kịp lúc.
Bên cạnh đó, nơi này cũng vô cùng an toàn, lúc nào cũng có bảo vệ
24/24............!
Diệp Lăng Phi nghe cô nhân viên giới thiệu
chứ không tin cho lắm. Nếu gặp phải cao thủ thì mấy thứ này có là gì.
nếu bạn ỷ lại vào đồ điện tử thì nhà bạn càng không an toàn. Nhưng mà,
có những thiết bị này kể cũng hay. Diệp Lăng Phi tạm hài lòng với nơi
này, chủ yếu là xem Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính có thích hay không.
Sau khi Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính đi một vòng, hai người bàn bạc
với nhau, có vẻ cũng hài lòng với căn biệt thự này. nhưng Bạch Tình Đình vẫn đưa ra yêu cầu, những đồ vật phải bố trí lại, nhất là phòng khách.
Bạch Tình Đình muốn biến phòng khách thành một nơi thư giãn.
- Chuyện này không thành vấn đề! Công tu chúng tôi sẽ hoàn thành nhanh thôi!
- Vậy được, nếu đã như vậy, thì tôi mua căn biệt thự này! nhưng tôi có
một yêu cầu là trước ngày 20, tất cả mọi thứ ở đây phải xong hết, có vấn đề gì không?
- Thời gian gấp một chút! Trong thời gian ngắn như vậy muốn chúng tôi hoàn thành, tôi......!
- Không phải chỉ là vấn đề tiền thôi sao? Tôi nói rồi, đối với tôi tiền không phải vấn đề. Cô chỉ cần đưa ra cái giá, cần bao nhiêu tiền. Sau
khi hoàn thành trước ngày 20 tôi sẽ trả hết!
- Như vậy ạ, tôi cần bàn bạc với giám đốc đã! Phiền ba vị tới quầy thu, để giám đốc chúng tôi nói chuyện với các vị!
Một người đàn ông mặc vest xanh ra tiếp Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi
nhắc lại một lần với giám đốc, anh ta liền vội vàng gọi điện tới công ty trang trí nội thật , và trước ngày 20 hoàn thành không vấn đề gì. về
vấn đề tiền bạc, cần trả trước một nửa, sau khi kiểm tra lại trả nốt.
Diệp Lăng Phi tất nhiên không vấn đề. Sau khi làm xong thủ tục, ký hợp
đồng, Diệp Lăng Phi lái xe rời khỏi công ty bất động sản đó. Khi ăn cơm, Bạch Tình Đình nói:
- Cô gái đó biết nói phét thật
đấy, em làm trong lĩnh vực bất động sản, chẳng nhẽ em nhìn không ra
những căn biệt thự ven biển bán đi được không nhiều. Theo em thấy bán
được 50 căn đã là không tồi rồi. Vốn xây căn đó không quá 100 vạn. Bán
ra hơn 350 vạn. Ông xã, anh làm gà rồi. Nếu là em, em sẽ tự xây biệt
thự!
- Bà xã à, thôi đi! Mặc dù đắt một chút, nhưng có thể ưng ý là tốt rồi!
- Anh đại gia mà! Sau này anh tiêu tiền như vậy, phải bàn bạc với em!
- Được rồi!
Sau khi ăn cơm xong, Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính đi
tìm công ty tổ chức hôn lễ. Tại công ty này, khách sạn, xe hoa, tiệc
rượu tất cả đều OK, nhưng chỉ có ảnh cưới là có vấn đề. ở thành phố Vọng Hải này chụp ảnh bên bờ biển là đẹp nhất, nhưng lại rất nhạy cảm. Diệp
Lăng Phi hỏi tại sao, thì nhân viên của công ty này lại không tiện trả
lời.
- Thôi đi vậy! Không chụp ảnh cưới ở đây nữa!
Bạch Tình Đình nói:
- Chúng ta về thành phố Vọng Hải chụp!
Nói rồi Bạch Tình Đình nói với nhân viên:
- Quyết định vậy đi! Tới lúc đó công ty các cô chuẩn bị những việc khác là được rồi!
Diệp Lăng Phi cũng chỉ nghe theo sắp xếp của Bạch Tình Đình không nói
thêm gì cả. Cô nhân viên đó thì cứ cho rằng Diệp Lăng Phi và Bạch Tình
Đình muốn tổ chức hôn lễ. Mãi cho tới tận khi đăng ký, mới biết không
phải Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình mà là Diệp Lăng Phi và Chu Hân
Mính. Cô nhân viên thấy ba người này rất thân mật, cô ta nhầm rằng Bạch
Tình Đình là em gái Chu Hân Mính.
Khi về tới khách sạn, Diệp Lăng Phi cởi áo ngoài ra, nằm trên giường trong khách sạn, nói:
- Quái lạ, lẽ nào cái nơi giáp biển đó là khu quân đội? Không phải, sao anh lại không biết ở đây lại có một đại bản doanh quân đội nữa nhỉ. Anh chỉ biết thành phố Vọng Hải này có một cơ sở không quân, nhưng lại
không phải ở đây!
- Bên trong chắc có vấn đề gì!
Chu Hân Mính nói:
- Chúng ta chỉ tới đây ở, đừng quan tâm nhiều quá!
- Vậy ảnh cưới đó làm thế nào? Không thể không chụp ảnh cưới chứ!
Diệp Lăng Phi hỏi.
Bạch Tình Đình vừa cởi áo ngoài, khi nghe thấy Diệp Lăng Phi nói tới chuyện chụp ảnh cưới, Bạch Tình Đình cười nói:
- Có gì khó đâu, em nghĩ rồi, ba người chúng ta cùng chụp tại thành phố Vọng Hải!
- Ba người cùng chụp?
Chu Hân Mính nghe thấy ngạc nhiên, cô lắc đầu nói:
- Cái này làm sao mà được!
- Có gì mà không được? Ông xã, bây giờ anh gọi điện cho công ty tổ chức hôn nhân đi, bảo họ hủy hết đơn đặt hàng của khách hàng khác. Chỉ chụp
ba người chúng ta thôi, tổn thất bao nhiêu, chúng ta bồi thường. Ngoài
ra, ở nơi chụp ảnh chỉ cần thợ chính và trợ lý. Những người khác chúng
ta không cần, anh nói chúng ta chụp ảnh kỉ niệm như vậy có sao đâu!
- Bà xã, chủ ý này hay quá, bây giờ anh gọi điện ngay!
- Đợi đã, em còn chưa nói hết! Ông xã, anh đừng nói với công ty hôn
nhân đó. Anh chỉ cần gọi cho ảnh viện là được. Như vậy là tốt nhất, anh
gọi luôn cho ảnh viện đó, đừng nói chúng ta chụp ảnh cưới, nói là chụp
ảnh kỷ niệm. Như vậy chúng ta cứ 2 người chụp một, ông xã, anh thấy thế
nào?
- Ông xã, vẫn là em thông minh nhất!
Diệp Lăng Phi nhịn không nổi, hôn lên má Bạch Tình Đình, nói:
- Bây giờ anh gọi điện ngay!
Chu Hân Mính nhìn Bạch Tình Đình nói:
- Tình Đình, tớ nói thế nào đây, tớ.....!
- Tớ tớ cái gì, Hân Mính, cậu không cần nói gì hết! Tớ làm như vậy là
muốn ba người chúng ta sống càng hạnh phúc, càng vui vẻ. Nhưng tớ có một yêu cầu!
- Tình Đình, chỉ cần tớ làm được, nhất định tớ đồng ý!
- Rất đơn giản, tớ muốn cả hai chúng ta có thể cùng mặc váy cưới chụp với anh ấy một bức toàn gia phúc!