Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1720: Chương 1720: Toan tính!(2)




Diệp Lăng Phi nhìn thấy Vương Thành đến, hắn kéo một cái ghế. ý bảo Vương Thành ngồi xuống. Vương Thành nhìn thoáng qua Diệp Lăng Phi. hắn không có vội vã ngồi xuống, mà nhìn ra chung quanh, Diệp Lăng Phi thấy Vương Thành phản ứng như vậy, thì không nhịn được cười, nói:

- Giám đốc Vương, ông yên tâm đi, tôi không dẫn người tới đây đâu, tuy nơi này là địa bàn của tôi, nhưng mà tôi là người rất biế giữa lời hứa, chuyện tôi đáp ứng ông nhất định sẽ làm được, không biết chuyện mà ông hứa với tôi ông có làm được không?

- Vậy thì phải xem anh chịu bỏ ra bao nhiêu tiền!

Vương Thành thấy chung quanh không có người nào khả nghi, ông ta ngồi đối diện với Diệp Lăng Phi, ghếch chân lêm, lấy một điếu thuốc lá, sau khi châm lửa hút, Vương Thành nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Thứ này của tôi rất đáng giá, ở ngoài có rất nhiều tạp chí, tòa báo, trang web đều muốn mua lại chứng cứ trong tay tôi, hiện giờ tôi muốn tìm ai ra giá cao nhất, anh nói anh sẽ trả giá cao cho tôi, vậy anh, anh định cho tôi bao nhiêu tiền đây?

Diệp Lăng Phi bật cười, tiếng cười đó khiến cho Vương Thành cảm thấy nghi hoặc, ông ta nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Anh cười cái gì vậy?

- Giám đốc Vương, ông cũng không phải đứa trẻ lên ba nữa, chẳng lẽ ngay cả chút đạo lý đó mà cũng không hiểu sao? Làm gì có ai chưa nhìn thấy hàng mà đã ra giá, làm sao tôi biết chứng cứ trong tay ông là thật hay giả, chỉ khi để cho tôi nhìn thấy chứng cứ trong tay ông, tôi mới xem xét ra giá. Ông yên tâm, chỉ cần có thể xác định chứng cứ là thật, tôi sẽ trả một cái giá rất cao, đảm bảo sẽ khiến ông thoả mãn!

Vương Thành rít một hơi thuốc, phun một làn khói về phía Diệp Lăng Phi nhổ, hắn ông ta mở miệng, để lộ ra hàm răng hơi ố vàng, hừ lạnh nói:

- Anh thật sự coi tôi là đứa trẻ lên ba sao, nếu bây giờ tôi lấy chứng cứ ra, tôi còn có thể lấy được tiền sao, tóm lại, tôi đã nói hết với anh rồi, nếu anh không bỏ tiền ra, tôi có thể tìm đến những phóng viên khác, rất nhiều người muốn mua chứng cứ trong tay tôi đấy. Tôi cân nhắc anh là chồng của cô nàng kia, cho nên mới đến đây để gặp anh. Anh đã không có thành ý, tôi cũng không cần lãng phí thời gian với anh ở đây nữa, tôi đi trước!

Vương Thành nói xong định đứng dậy rời đi, lúc này, chợt nghe thấy Diệp Lăng Phi cười lạnh nói:

- Giám đốc Vương, chẳng lẽ ông thật sự không muốn nói chuyện tử tế với tôi sao? Trong mắt tôi, những thứ trong tay ông không đáng tiền, đương nhiên, nếu như ông khăng khăng cho rằng những thứ mà ông gọi là chứng cớ đó có giá trị, tôi cũng không nói gì nữa!

Nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, Vương Thành ngây ra, ông ta chậm rãi ngồi xuống ghế, nhìn Diệp Lăng Phi, trong miệng hỏi:

- Anh đây là uy hiếp tôi sao?

- Tôi nào dám uy hiếp anh, tôi chỉ nói sự thật mà thôi!

Diệp Lăng Phi cười cười, ý bảo Vương Thành tạm thời không nên nổi giận, chậm rãi ngồi xuống tâm sự, tay Vương Thành kia đảo mắt, mãi vẫn không hiểu được rốt cuộc tên Diệp Lăng Phi này muốn nói với mình cái gì, chỉ là trong lòng Vương Thành, ông ta có thể cảm thấy người đàn ông trước mặt này rất khó đối phó. Diệp Lăng Phi bất động thanh sắc, hắn bảo nhân viên phục vụ đưa cà phê lên, chỗ này tuy là khách sạn, nhưng không có nghĩa là người đến đây phải gọi đồ ăn. Diệp Lăng Phi cũng cầm một điếu thuốc lá, cách thức hút thuốc của hắn rất tiêu sái, trong lòng không có chuyện gì, không cần phải giả vờ giả vịt, nhưng trong lòng Vương Thành thì không thể thanh thản được như Diệp Lăng Phi, ánh mắt của ông ta luôn tập trung vào Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi trông bộ dạng của Vương Thành đang nhìn chằm chằm vào mình, hắn không nhịn được, cười nói:

- Giám đốc Vương, xem ra trong lòng anh nhất định là đang suy nghĩ rốt cuộc tôi muốn nói gì, thật ra, tôi cũng không có chuyện gì để nói cả, tôi nói thẳng với anh nhé, bà xã của tôi luôn ở bên cạnh tôi, chưa bao giờ đi đâu xa quá lâu, cô ấy không thể nào lừa tiền của ông, càng không nói đến chuyện lừa tình. Số tài sản của vợ chồng tôi vượt xa tưởng tượng của ông đó, tôi tin rằng trong lòng ông hiểu rất rõ chuyện đó, chính là vì ông đã điều tra về vợ tôi, cho nên mới vu oan cho vợ tôi là kẻ lừa đảo kia, đám chứng cứ trong tay ông chẳng có nghĩa lý gì với tôi cả. Đương nhiên, có thể đám phóng viên giải trí sẽ cảm thấy hứng thú, nhưng mà dù bọn họ có lấy được chứng cứ của ông thì cũng không dám đăng đâu, bởi vì, bọn hắn cũng sợ phạm tội!

- Tôi không biết anh đang nói cái gì nữa, tôi không hiểu ý anh chút nào!

Vương Thành nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, ông ta nuốt nước bọt, giải thích:

- Trong tay tôi có chứng cớ, người phụ nữ đó còn nói với tôi tên cô ta là Bạch Tình Đình, tôi đã xem qua ảnh của Bạch Tình Đình, giống như đúc với ảnh tôi chụp được, chuyện này anh giải thích thế nào đây?

- Tôi có cần phải giải thích không?

Diệp Lăng Phi nghe những lời này của Vương Thành, hắn cười lạnh nói:

- Giám đốc Vương, có lẽ trong lòng ông rõ hơn ai hết, chẳng lẽ ông chưa từng gặp nữ tội phạm lừa đảo đó, nếu ôngthật sự không biết, tôi không ngại để ông xem lại lệnh truy nã một lần, đài truyền hình đã phát lệnh truy nã rồi. Hai ngày trước tôi còn xem qua lệnh truy nã, kẻ lừa đảo đó tên là gì ấy nhỉ, tôi... tôi thật sự là không nhớ được, tôi phải xem lại lệnh truy đó như thế nào!

- Tôi không biết anh nói cái gì nữa, tôi và anh đang lãng phí thời gian!

Vương Thành đứng dậy, Diệp Lăng Phi bỗng nhiên sa sầm mặt, lạnh lùng nói:

- Tôi nghĩ là tôi đã nói rất rõ ràng rồi, nếu như ông còn nói với tôi là ông không biết, vậy thì chỉ có thể nói ông quá ngu ngốc, ngốc đến nỗi mình mất mạng thế nào cũng không biết. Ông chạy đến thành phố Vọng Hải để tống tiền tôi, bây giờ tôi gọi một cuộc điện thoại là có thể đưa ông vào trong cục cảnh sát, từ nay về sau ông đừng mong về Bắc Kinh nữa, ở lại ngục giam ở thành phố Vọng Hải này, hưởng thụ sự thèm khát của những tên tội phạm với lỗ của ông đi. Vương Thành, ông đừng nên không biết xấu hổ!

Diệp Lăng Phi thoáng cái trở mặt, thực sự khiến Vương Thành sợ hãi, Vương Thành nhìn Diệp Lăng Phi, nói thầm:

- Chuyện này... có... có hiểu lầm, chúng ta có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện!

Diệp Lăng Phi nghe Vương Thành nói như vậy, sắc mặt của hắn cũng giãn ra một ít, nói:

- Nói sớm một chút có phải tốt hơn không, chúng ta không cần phải làm căng, ta tôi là người rất có đạo lý, nếu như người khác tử tế với tôi, tất nhiên sẽ dễ nói chuyện, nhưng nếu người khác...!

Diệp Lăng Phi nói đến đây, cố ý quay sang nhìn Vương Thành, Vương Thành thấy Diệp Lăng Phi nhìn mình, ông ta quay mặt sang một bên, nói:

- Nhiều người ở đây, tôi hi vọng chúng ta có thể nói chuyện một cách tử tế!

Vương Thành nói nhiều người ở đây, dụng ý là muốn Diệp Lăng Phi không nênn xằng bậy. Diệp Lăng Phi làm như không nghe những lời này của Vương Thành, hắn nói:

- Nói đi, kể lại quá trình ông quen biết tên tội phạm lừa đảo kia cho tôi nghe, tôi muốn biết làm sao mà ông lại bị tên tội phạm đó lừa đi hai trăm nghìn!

Giọng điệu của Diệp Lăng Phi lúc nói chuyện giống như là đã biết rõ mọi việc, Vương Thành mở miệng, vốn định tiếp tục giải thích, nhưng khi chạm vào ánh mắt lăng lệ ác liẹt của Diệp Lăng Phi, Vương Thành đánh mất chút dũng khí còn sót lại, chỉ khẽ gật đầu, nói:

- Tôi sẽ nói!

Diệp Lăng Phi thoả mãn gật đầu, nói:

- Sớm như vậy chẳng phải tốt hơn sao, nếu ông ngoan ngoãn nói ra toàn bộ chuyện này cho tôi biết, có lẽ tôi có thể thông cảm với những gì ông đã gặp, đền bù cho ông một chút tổn thất. Vương Thành, chúng ta đều là người sảng khoái, tôi không hi vọng ông khiến tôi phải tức giận!

Vương Thành kể lại đầu đuôi câu chuyện của mình, nguyên lai Vương Thành là một giám đốc một công ty truyền bá văn hóa, quy mô không lớn, Vương Thành và cô gái dùng tên giả là Liêu Tiểu Vũ kia gặp nhau trong quán cà phê, lúc ấy, khí chất của Liêu Tiểu Vũ lập tức hấp dẫn Vương Thành. Vương Thành lấy cớ có thể giúp Liêu Tiểu Vũ trở nên nổi tiếng để tiếp cận Liêu Tiểu Vũ, tên Vương Thành này cho là mình có thể thuận lợi bao dưỡng mỹ nữ này, nhưng nào có ngờ đến cuối cùng, hắn hoàn toàn bị người ta đùa bỡn, không chỉ không thể nào đạt được mỹ nữ, còn bị Liêu Tiểu Vũ lừa mất hai trăm nghìn. Sau đó, Vương Thành mới tra ra được tên thật của Liêu Tiểu Vũ là Vu Tiểu Vũ, là một tội phạm lừa đảo bị truy nã. Vương Thành không cam lòng bị lừa như vậy, hắn vốn định tìm Vu Tiểu Vũ để lấy tiền về, nhưng trong lúc truy tìm Vu Tiểu Vũ, Vương Thành vô tình phát hiện ra tướng mạo của Bạch Tình Đình và Vu Tiểu Vũ rất giống nhau, tuy nhiên trong lòng Vương Thành biết Bạch Tình Đình không phải là Vu Tiểu Vũ, nhưng hắn vẫn nói là Bạch Tình Đình lừa tiền lừa tình, chỉ hi vọng mình có thể thu hồi một ít tiền. Nhưng Vương Thành không thể ngờ được rằng, vừa mới đến thành phố Vọng Hải đã bị người ta phát hiện ra, điều khiến cho Vương Thành bất ngờ hơn nữa là chồng của Bạch Tình Đình không phải một nhân vật dễ trêu chọc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.