Bệnh viện ở gần đây, Dã Lang lái xe đến trước cổng bệnh viện. Bệnh viện
chỉ có có các bác sĩ cấp cứu. Tất cả những vết thương của Serena đều là
những vết thương ngoài da, vốn không phải là những nội thương gì đặc
biệt nghiêm trọng, như vậy khi đến bệnh viện chữa trị có vẻ như thuận
tiện hơn rất nhiều cũng không cần phải chụp phim hay làm các loại xét
nghiệm máu rườm rà để kiểm tra.
Dã Lang dừng xe trước cửa bệnh viện. Hắn xuống xe, Serena và Anna hai
người cũng xuống xe. Anna dìu Serena đi cùng Dã Lang vào bệnh viện. Dã
Lang ôm lấy thắt lưng Serena kéo Serena vào trong lòng. Anna thấy Dã
Lang làm như vậy thì vội vàng buông tay. Dã Lang ôm lấy eo Serena và đi
vào trong bệnh viện, Anna không phải đi cùng với Dã Lang mà ở lại chỗ
cửa bệnh viện.
Dã Lang đưa Serena vào phòng cấp cứu. Do bác sĩ cấp cứu ở đó tiến hành
xử lý vết thương của Serena rất đơn giản. Trên người Serena có rất nhiều vết thương và đều cần phải được chữa trị. Bởi vì đây là cấp cứu vào ban đêm nên chỉ có thể tiến hành cứu chữa đơn giản, các kiểm tra toàn cơ
thể cần phải ngày mai mới có thể tiến hành được.
- Dã Lang, anh đừng đi!
Serena nằm trên giường bệnh, cánh tay phải của cô đã được truyền nước
biển, nước chảy theo ống truyền dịch được treo phía trên chảy vào cánh
tay phải của Serena. Serena vừa nói ra câu này thì cô ta thấy Dã Lang
cầm một cái ghế đến ngồi bên cạnh giường Serena, hắn gật đầu với Serena
rồi giơ tay phải đặt trên tay phải của Serena và nói:
- Em yên tâm đi, anh không đi đâu!
Anna từ bên ngoài đi vào. Anna vừa đi đến thì cô nói với Serena:
- Serena, tôi lo lắng Quan chỉ huy bọn họ sẽ tìm đến đây đấy, chúng ta không nên ở lại đây quá lâu!
Serena bây giờ đã gặp lại Dã Lang, cô ta không còn hoảng loạn bất an
giống lúc trước nữa, chỉ cần Dã Lang ở đây, Serena cảm thấy trong lòng
dường như có một chỗ dựa vững chắc, cô ta không cần phải lo lắng chuyện
gì cả. Sau khi nghe Anna nói như vậy Serena quay mặt sang Dã Lang đang
ngồi bên cạnh mình, cô ta nói với Dã Lang bằng giọng điệu trưng cầu:
- Dã Lang, anh thấy thế nào?
- Đợi Satan đến đã!
Dã Lang nói rất thẳng, không có chút gì do dự, hắn nói:
- Satan một lát nữa sẽ đến, có chuyện gì đợi Satan đến hãy nói!
- Satan đến à?
Dã Lang vừa nói xong thì nghe Anna hỏi với giọng kinh ngạc, theo lý mà
nói thì câu nói này nên là Serena nói trước mới đúng chứ, nhưng Serena
lại không nói, Anna lại giành nói trước. Anna khi nói ra câu này thì tỏ
ra có chút hối hận. Cô ta vội vàng giải thích:
- Tôi không phải có ý này, tôi đang lo, tôi lo Satan sẽ không gặp tôi, dù sao thì tôi…!
Anna vừa nói đến đây, cô vẫn chưa nói hết thì Serena ngồi dậy, cô ta dựa vào lòng Dã Lang, nhìn Anna và nói:
- Anna, cô đừng tin những chuyện cô vừa nói ra, tôi đã gặp Satan rồi,
Satan là một người rất tốt, cô có thể yên tâm, Satan nhất định sẽ bảo vệ cho chúng ta…!
- Hy vọng là như vậy!
Anna có chút lo lắng bất an, cô ta nói:
- Tôi lo thân bây giờ của tôi, Serena, cô nên biết trước đây tôi vẫn là
lính đánh thuê của Khoa Nhung Hỏa Diễm. Tôi và cô không giống nhau, cô
là một đặc công, tôi…!
Anna vừa nói câu này ra thì nghe thấy Dã Lang nói với Serena:
- Em đã nói thân phận của em cho cô ấy biết ư?
Serena gật đầu rồi lại lắc đầu và nói:
- Dã Lang, khi nãy em đã nói với anh rồi. Lần này nếu không phải nhờ
Anna cứu thì em đã chết mất rồi. Thân phận của em đã bị bại lộ, trước
đây người của Khoa Nhung Hỏa Diễm đều biết em là một đặc công của Pháp!
- Thân phận của em vì sao lại bị bại lộ?
Dã Lang hỏi,
- Lẽ nào em không cẩn thận bị người khác phát hiện à, hay là có người để lộ thân phận của em?
- Em không biết nữa!
Serena nói,
- Rốt cuộc là sao lại như vậy em cũng không biết nữa, em chỉ biết thân
phận của em bị người của Khoa Nhung Hỏa Diễm biết, bọn họ nhất định sẽ
nghĩ cách giết em. Dã Lang, bây giờ em ở đâu cũng không an toàn cả, vì
những người của Khoa Nhung Hỏa Diễm nhất định sẽ tập kích em!
- Chuyện này tạm thời gác lại đã!
Dã Lang giơ tay vuốt ve gương mặt của Serena, bàn tay hắn vuốt rất chậm
tỏ ra rất ấm áp, dịu dàng. Thật khó mà tưởng tượng rằng một người đàn
ông như Dã Lang lại có thể biểu hiện ra những hành động ấm áp như vậy.
Anna nhìn Dã Lang một cái, cô ta lại quay mặt lại. Ánh mắt Dã Lang nhìn
lướt qua Anna, rồi lại nhìn Serena, hắn khẽ nói:
- Anh đi ra ngoài một chút, Satan lúc này chắc cũng sắp đến rồi, anh đi đón anh ấy!
- Ừ, Dã Lang, anh cẩn thận chút nhé!
Khi Dã Lang đứng dậy đi ra ngoài, Serena căn dặn Dã Lang.
Dã Lang gật đầu coi như đồng ý với lời nói của Serena. Khi Dã Lang rời
khỏi bệnh viện, Anna đi đến trước mặt Serena, Anna nhìn Serena và khẽ
nói:
- Serena, tôi thật ngưỡng mộ cô, cô còn có một người đàn ông yêu thương
cô như vậy, so với cô quá khứ của tôi còn bi thảm hơn nhiều, tôi không
biết còn có ai thật lòng đối xử với tôi nữa, dường như xung quanh tôi
những người đàn ông đó đều có mục đích với tôi cả, tôi rất ghét những
người đàn ông dối trá. Serena, cô có thể hiểu được tâm trạng của tôi
không?
Serena gật đầu, cô ta nhìn Anna và nói:
- Đương nhiên tôi hiểu, Anna, sau này cô có thể đi theo tôi, chúng ta sống cùng nhau!
Anna quay sang Serena, tay phải cô ta đặt trong lòng và chậm rãi nói:
- Serena, xin lỗi. Có những chuyện vốn không giống như tôi muốn làm, tôi cũng không hy vọng cô có thể hiểu tôi, tôi không giống cô, tôi do chính phủ mua về, tôi chỉ là…!
Anna vừa nói đến đây thì nghe thấy cửa phòng bệnh vọng lại tiếng cười của một người đàn ông:
- Cô chỉ là một cô gái bình thường, một cô gái hai tay dính đầy máu, một cô gái vì sinh tồn mà không từ thủ đoạn!
Anna vừa nhìn ra cửa phòng bệnh thì thấy Dã Lang và Diệp Lăng Phi đã
bước vào trong phòng bệnh. Theo sau Diệp Lăng Phi, Dã Thú cầm một khẩu
súng AK-47 chĩa vào Anna.
Anna ngây người, cô ta nói:
- Chuyện này là sao vậy…?
- Không có gì, chỉ là một cách phòng bị thôi!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Cô không cần phải lo lắng, cô yên tâm, chỉ cần cô không có bất kỳ ác ý gì với chúng tôi, tôi cũng sẽ không có ác ý gì với cô!
Diệp Lăng Phi nói đến đây thì nhìn thấy Dã Lang đi đến trước mặt Anna,
tay phải của hắn đưa vào trong ngực Anna, rồi rút ra một khẩu súng lục
đã được lắp đạn, sau đó Dã Lang lại rút từ người Anna ra một con dao găm và đặt những vũ khí này trước mặt mình, tiếp đó hắn nháy mắt với Dã Thú và Diệp Lăng Phi, ra dấu như toàn bộ vũ khí trong người Anna đã được
lấy ra hết!
Dã Thú nhìn thấy ánh mắt này của Dã Lang thì mới buông khẩu AK trong tay ra. Diệp Lăng Phi đi đến trước mặt Anna, giơ tay vỗ lên vai Anna và
cười nói:
- Anna, đừng tức giận, tôi làm vậy cũng chỉ là không còn cách nào khác,
bây giờ ở đây rất loạn, tôi không thể không phòng bị có người ám sát
mình. Đương nhiên phải để cho cô phải chịu oan ức rồi!
Anna nhìn Diệp Lăng Phi một cái và nói:
- Anh chính là Satan?
- Ừ!
Diệp Lăng Phi nói một cách khẳng định,
- Tôi đương nhiên là Satan rồi!
Diệp Lăng Phi nói đến đây thì nói với Dã Thú đang đứng sau lưng mình:
- Dã Thú, đi đóng cửa phòng lại đi!
Dã Thú trả lời và đóng cửa phòng lại. Diệp Lăng Phi không nói gì với
Anna nữa mà đi thẳng đến trước mặt Serena, nhìn thấy bộ dạng Serena, hắn cười nói:
- Lovna, ồ, không đúng, phải gọi cô là Serena chứ, cô có thể khiến Dã
Lang khổ sở như vậy, đây đều là do cô hại cả, tôi đã từng nói với Dã
Lang rồi, cô là một tên gián điệp hai mặt của Nga và Pháp, cô là một nữ
đặc công không thể nào tin tưởng được. Tôi vẫn có thái độ hoài nghi về
việc cô trong vụ nổ đó đã bị chết. Bây giờ nghĩ lại chính xác là như
vậy, cô đã tìm cho mình một con đường rất tốt, à, để tôi đoán nguyên
nhân là gì nhé!
Diệp Lăng Phi đưa tay phải ra, xem bộ dạng như là đang đoán nguyên nhân
vì sao, hắn làm như vậy chẳng qua là cố làm ra vẻ bí mật mà thôi, trong
lòng Diệp Lăng Phi sớm đã có cách nghĩ rồi. Hắn thậm chí còn sớm đã nghĩ ra Serena đang ẩn trốn cái gì đó.
Diệp Lăng Phi giơ một ngón tay và lay lay trước mặt Serena, rồi lập tức nói:
- Nước Nga?
Serena nghe Diệp Lăng Phi nói đến cái tên “ Nước Nga” thì cô ta cũng không giấu diếm gì nữa, cô ta gật gật đầu và nói:
- Satan, anh đoán không sai, tôi chính xác là vì trốn tránh sự truy sát
của đặc công Nga, bởi vì bên phía Nga đã biết chuyện tôi làm gián điệp
hai phía, tôi cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể làm như vậy. Sở
dĩ tôi không nói cho Dã Lang nghe sự thật là vì tôi lo Dã Lang sau khi
biết chuyện sẽ gặp nguy hiểm, tôi không muốn để Dã Lang vì tôi mà lại bị uy hiếp. Đương nhiên tôi thừa nhận tôi làm như vậy rất ngốc nhưng lúc
đó tôi không còn sự lựa chọn nào khác!
Serena nói đến đây thì có chút xấu hổ mà cười lên. Diệp Lăng Phi nhìn
Serena khẽ gật đầu, Diệp Lăng Phi chính xác có vài chuyện muốn hỏi
Serena, bây giờ trong tình huống thế này Diệp Lăng Phi phải tăng cường
cảnh giác, hắn không thể bỏ qua bất cứ đầu mối khả nghi nào. Serena vẫn
còn sống, con người này khiến người khác có cảm giác không thể tin được, Diệp Lăng Phi sẽ không tin tưởng Serena như vậy. Những lời khi nãy Diệp Lăng Phi nói với Serena kỳ thực mục đích cũng là như vậy, hắn muốn cho
Serena biết hắn chỉ là hoài nghi về thân phận của Serena mà thôi, đây là một phản ứng bình thường.
Serena đương nhiên có thể hiểu được những hành động bây giờ cua Diệp
Lăng Phi, bản thân Diệp Lăng Phi bây giờ đang gặp nguy hiểm, nếu Diệp
Lăng Phi không cẩn thận thì có lẽ Diệp Lăng Phi sẽ bị lính đánh thuê của Khoa Nhung Hỏa Diễm giết chết. Những hành động này của Diệp Lăng Phi
đều là chuyện bình thường.
- Serena, cô dự định làm thế nào?
Diệp Lăng Phi nhìn thấy bình nước biển ở phía trên đầu Serena đang còn
lại một chút nước sắp cạn. Câu nói này của Diệp Lăng Phi khiến cho
Serena hơi ngạc nhiên. Khi nãy Serena gặp Dã Lang vốn không nghĩ rằng
sau này cô ta sẽ làm thế nào. Khi đó cô ta chỉ muốn gặp lại Dã Lang, có
thể tựa người vào lòng Dã Lang, còn ngoài ra trong đầu cô ta đều trống
rỗng, đến lúc này lại nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy Serena mới ý thức
được cô nên nghĩ đến chuyện sau này nên làm thế nào.
- Ừ, tôi định liên hệ trước với đặc công Pháp, tôi thuộc Tổ chức tình
báo nước Pháp, lần này tôi thất bại. Tôi cần Tổ chức tình báo Pháp bảo
vệ an toàn cho tôi, có lẽ tôi sẽ đổi thân phận khác và đến một nơi khác
sống!
Trước mắt Serena cũng không dám khẳng định sau này cô ta có thể sống như thế nào, nhưng Serena lại khẳng định thân phận bây giờ của cô ta đã bị
bại lộ rồi, Tổ chức Khoa Nhung Hỏa Diễm sẽ không tha cho cô ta đâu, sau
này cô ta phải đề phòng lính đánh thuê của Khoa Nhung Hỏa Diễm sẽ truy
sát cô ta.
Diệp Lăng Phi nghe Serena nói như vậy thì hắn khẽ gật đầu, nói:
- Serena, tôi hiểu sự lo lắng trong lòng cô lúc này, lần này thân phận
của cô bị bại lộ, Khoa Nhung Hỏa Diễm tuyệt đối không tha cho cô đâu.
Nhưng lúc này đi tìm đặc công Pháp cũng không hay lắm đâu, cô phải biết
tên khốn Sean cũng thiếu chút nữa chết trong tay Khoa Nhung Hỏa Diễm,
hắn bây giờ cũng đang lo lắng cho cái mạng già của hắn ở Vọng Hải, lẽ
nào còn có thể lo lắng cho cô nữa à?
- Theo tôi thấy, hay là như vậy, cô cứ để Dã Lang bảo vệ cô, à, Dã Lang
cậu sắp xếp chút đi, giai đoạn này cậu bảo vệ cho Serena đi!
Dã Lang nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì gật đầu và trả lời:
- Satan, em biết rồi!
Trên mặt của Serena nở một nụ cười tươi, cô ta vốn không ngờ Diệp Lăng
Phi lại để Dã Lang bảo vệ cho mình. Chuyện này thật ngoài dự liệu của
Serena, khi Serena đang vui mừng thì Anna đã đi đến trước mặt Serena,
Anna tỏ vẻ bất an và nói với Serena:
- Serena, tôi muốn ra đi!
- Anna, cô muốn đi sao?
Serena nghe Anna nói như vậy thì tỏ vẻ rất bất ngờ, khi nãy Anna còn nói muốn cùng sống với Serena, làm sao chỉ trong nháy mắt Anna lại muốn ra
đi?
Anna gật đầu, cô ta nhìn Serena và nói:
- Serena, tôi cảm thấy tôi ở đây thật phiền phức cho mọi người, tôi
không muốn liên lụy mọi người, bây giờ cô có Dã Lang bảo vệ rồi, không
cần tôi nữa, tôi nên đi khỏi đây thì tốt hơn. Tôi muốn mau chóng rời
khỏi Vọng Hải, à, tối nay tôi đi, như vậy tổ chức lính đánh thuê Khoa
Nhung Hỏa Diễm sẽ không thể tìm ra tôi được!
Serena vội ngăn cản:
- Anna, như vậy không được, cô đã cứu tôi, Quan chỉ huy nhất định không
tha cho cô đâu, bọn họ nhất định sẽ tìm cô ở khắp nơi, nếu bây giờ cô đi thì nhất định sẽ bị họ bắt. Tôi không cho rằng cô bây giờ ra đi là một
cách tốt đâu, Dã Lang rất quen thuộc mọi thứ ở đây. Có anh ấy ở đây, cô
không cần phải lo lắng đâu!
Anna định nói thì nghe tiếng Diệp Lăng Phi:
- Anna, tôi thấy thật lạ đấy, vì sao cô lại đi thế? Cô đã cứu Serena đến đây thì trong lòng cô nhất định đã biết hậu quả thế nào rồi, phải nói
rằng trước khi cô cứu Serena thì cô đã nghĩ đến hậu quả rồi, các cô sẽ
bị Quan chỉ huy truy sát. Bây giờ cô ở bệnh viện lại muốn ra đi. Anna,
cô có thể nói cho tôi biết cô định đi đâu không?
- Tôi cũng không biết là đi đâu nữa!
Anna nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì cô ta ngẩng đầu lên nhìn Diệp Lăng Phi và nói:
- Tôi không quen với môi trường ở đây, tôi chỉ không muốn ở đây chờ đợi thôi!
- Nếu đã không quen với nơi này thì đương nhiên phải để chúng tôi bảo vệ cô rồi!
Diệp Lăng Phi nói,
- Bây giờ đã hơn nửa đêm rồi, cứ cho là cô muốn rời khỏi Vọng Hải thì
lúc này cũng đi không được, cô nghe tôi nói một câu, tối nay cô cứ ở đây với chúng tôi, ngày mai khi trời sáng chúng tôi sẽ đưa cô rời khỏi Vọng Hải. Nếu bây giờ cô vẫn kiên quyết muốn đi khỏi Vọng Hải tôi không thể
không nghi ngờ mục đích của cô. Anna, thực sự xin lỗi, tình hình hiện
nay tôi không thể không nghi ngờ bất cứ ai được, tôi hy vọng cô có thể
hiểu được suy nghĩ của tôi!
Anna nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì cô ta gật đầu và nói:
- Satan, tôi hiểu rồi, à, tôi muốn đi vệ sinh, có được không?
- Đương nhiên là có thể rồi!
Diệp Lăng Phi cười nói,
- Anna chúng tôi không phải là giam cầm cô, nên nói rằng chúng tôi rất
cảm ơn cô, nhưng cục diện bây giờ, chúng tôi không thể không cẩn thận
từng li từng tí, tôi hy vọng cô có thể hiểu cách làm này của tôi!
- Tôi đương nhiên hiểu!
Anna nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì vội vàng nói:
- Nếu đổi lại là tôi tôi cũng sẽ làm như vậy, dù sao chuyện này cũng liên quan đến sinh mạng, đây là một chuyện lớn đấy!
- Hiểu được thì tốt!
Diệp Lăng Phi nói với Anna,
- Anna, cô đi vệ sinh đi!
- Được!
Anna trả lời, cô ta vừa bước qua trước mặt Dã Lang, mắt cô ta nhìn bên
hông Dã Lang, khi nãy khẩu súng của cô ta bị Dã Lang lấy đi, ý của Anna
là muốn Dã Lang trả khẩu súng lại cho mình. Nhưng Dã Lang vốn không để ý đến ánh mắt của Anna, Anna lại thở dài rồi quay về phía Diệp Lăng Phi
và nói:
- Satan, tôi cho rằng anh vốn không tin tôi!
- Anna, tôi nghĩ những lời tôi nói lúc nãy đã quá rõ rồi, lúc này tôi
không tin bất cứ ai cả, trong đó cũng bao gồm cả Serena, thật sự xin lỗi cô, tạm thời đành để cô chịu oan ức vậy!
Diệp Lăng Phi làm ra vẻ đang trong tình thế bất đắc dĩ với Anna, hắn nói:
- Anna, tôi hy vọng cô có thể hiểu, súng của cô tôi không thể trả cho cô được, ở đây có chúng tôi, cô cũng không cần phải lo có người nào uy
hiếp đến sự an toàn của cô đâu!
Anna gật đầu một cách bất đắc dĩ, cô ta quay người đi, khi đi đến cửa phòng bệnh, Anna quay lưng lại nói khẽ với Diệp Lăng Phi:
- Satan, có lẽ đây là chuyện tôi hối hận nhất khi đã làm, tôi không nên
đến đây, tôi chỉ muốn cứu Serena vì cô ấy là bạn tốt của tôi!
Anna nói xong câu đó thì đi ra khỏi phòng bệnh. Khi Anna đi ra khỏi
phòng bệnh và nói mấy câu này thì khiến Serena có chút bất an. Serena sở dĩ có thể sống được là may mắn nhờ có Anna cứu, phải nói nếu không có
Anna thì Serena đã chết mất rồi. Chính vì như vậy mà sau khi Serena nghe Anna nói những lời khi nãy thì trong lòng cô ta cảm thấy lo lắng, cô ta mở miệng nói:
- Satan, tôi cho rằng anh hiểu nhầm Anna rồi, cô ấy…!
Serena chưa kịp nói xong thì bị Diệp Lăng Phi ngắt lời:
- Serena, ở đây không có chuyện của cô, cô cứ yên tâm mà nghỉ ngơi đi!
Diệp Lăng Phi nói xong thì vẫy tay với Dã Lang và đi cùng Dã Thú ra ngoài.