Đô Thị Tàng Kiều

Chương 639: Chương 639: Tôi là vật hi sinh.




Tiêu Vũ Văn vừa xuất hiện lâp tức thu được sự chú ý của tất cả mọi người, nhưng điều mà mọi người không ngờ tới là Tiêu Vũ Văn lại đến tim Diệp Lăng Phi. Trên mặt Triệu Lượng lộ vẻ thất vọng, thầm nghĩ bụng:

- Tiểu tử này rốt cuộc đã kết được vẫn may gì mà lại quen được với con gái nhà giàu xinh đẹp thế chứ.

Tiêu Vũ Văn nghe Diệp Lăng Phi nói vậy cô khẽ gật đầu nhìn Sở Thiếu Lăng một cái rồi lại nhìn Diệp Lăng Phi, lạnh lùng nói:

- Hắn nguyện đi theo tôi, tôi con biết làm sao?

- Nói câu này rất giống như là hết cách chẳng biết làm sao vậy, Tiêu Vũ Văn, cô là ai chứ, chẳng lẽ con có người để cô sợ sao?

Diệp Lăng Phi khì khì một tiếng rồi cắn miếng táo thật to, vừa nhai nhai vừa nói:

- Đây thật chẳng giống với tác phong trước đây của cô, từ lúc nào cô đã đối tính rồi vậy!

- Tôi đổi tính hay không có liên quan gì đến anh!

Tiêu Vũ Văn ngoắc đầu ra sau nói với hai tên vệ sĩ:

- Cac ngươi đứng đây, không cần đi theo tôi!

Nói xong Tiêu Vũ Văn lại quay qua nói với Diệp Lăng Phi:

- Tôi có chuyện muốn nói riêng với anh!

- Được thôi!

Diệp Lăng Phi cầm quả táo trên tay đứng lên nhìn Sở Thiếu Lăng nói:

- Còn hắn thì sao?

Tiêu Vũ Văn quay người lại nói với Sở Thiếu Lăng:

- Phiền anh đừng có đi theo tôi, tôi có việc!

Sở Thiếu Lăng cười nói:

- Vậy cũng được, tôi ở đây đợi cô là được!

Noi xong Sở Thiếu Lăng lại nhìn Diệp Lăng Phi cười nói:

- Không ngờ chúng ta lại có thể gặp nhau ở đây, xem ra chúng ta rất có duyên phận đó, có thời gian chúng ta nói chuyện riêng nhé, tôi rất muốn được làm bạn với anh

- Đó là những lời sau này, đợi khi nào tâm trạng tôi tốt hơn sẽ suy nghĩ đến việc nói chuyện với anh còn bây giờ tôi phải nói chuyện với người đẹp rồi!

Diệp Lăng Phi nói xong đưa tay ra đặt lên eo Tiêu Vũ Văn cười nói:

- Chúng ta đi đâu bàn chuyện tình yêu đây!

Tiêu Vũ Văn không thèm chấp Diệp Lăng Phi liền bước đi, Diệp Lăng Phi ôm Tiêu Vũ Văn cùng đi ra hướng biển.

Động tác này của Diệp Lăng Phi càng khiến cho mấy đồng nghiệp ở công ty bảo hiểm trợn mắt há mồm, Triệu Lượng ra sức dụi dụi con mắt để nhìn cho rõ có phải Diệp Lăng Phi đang ôm Tiêu Vũ Văn hay không rồi hắn tía lia cái miệng:

- Không phải đó chứ, sao có thể thế được.

Phương Linh cũng sửng sốt, trong lòng cô cảm thấy con người Diệp Lăng Phi không đơn giản, nhưng Phương Linh lại thay đổi suy nghĩ, cảm thấy không đúng, nếu Diệp Lăng Phi có bối cảnh rất sâu thì sao lại đến công ty bảo hiểm làm một nhân viên quen. Phương Linh càng nghĩ càng không thể hiểu nổi con người Diệp Lăng Phi. Quyết định không nghĩ nữa gọi mọi người qua ăn đồ.

Ánh mắt của Sở Thiếu Lăng cứ nhìn mãi Diệp Lăng Phi, ánh mắt của hắn dập dờn bất định, trong lòng đang nghĩ đến con người Diệp Lăng Phi. Theo như Sở Thiếu Lăng thấy được, người đàn ông nay rất không đơn giản, hắn nhớ lúc lần đầu tiên mình gặp người đàn ông này, bên cạnh hắn còn đi theo hai mỹ nữ, trong đó con có một người là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, sao người đàn ông nay lại quen với Tiêu Vũ Văn.

Theo như Sở Thiếu Lăng nhận biết được, người đàn ông dám ôm Tiêu Vũ Văn tuỵêt đối không phải là nhân vật đơn giản, Tiêu Vũ Văn là nhân vật gì chứ, là cô cháu gái quý báu của Long đầu bang Búa Rìu. Hơn nữa Tiêu Vũ Văn đối với đàn ông cũng chẳng đểm xỉa gì đến, vậy mà ngươi đàn ông lớn hơn Tiêu Vũ Văn đến mười mấy tuổi lại có thể làm động tác thân mật với Tiêu Vũ Văn như vậy. Đây thật sự là điều không thể khiến cho người khác hoài nghi người đàn ông này rốt cuộc có bối cảnh như thế nào.

Diệp Lăng Phi ôm Tiêu Vũ Văn đi thẳng miết ra bãi biển, Tiêu Vũ Văn dừng lại nhìn biển nói:

- Diệp Lăng Phi, anh còn nhớ những lời mà lần trước tôi đã nói với anh không?

- Quên mất rồi, những lời cô nói với tôi rất nhiều, tôi đâu có biết cô đã nói những gì!

Diệp Lăng Phi buông tay ra, thò tay vào túi quần rút ra gói thuốc lá, lấy một điếu đưa trước mặt Tiêu Vũ Văn hỏi:

- Có hút thuốc không?

- Không hút!

Tiêu Vũ Văn đáp.

- Vậy thì tôi không khách sáo nhá!

Diệp Lăng Phi nói xong châm thuốc, rồi phun ra một làn khói mù, cười nói:

- Nè, đừng có làm cho bầu không khí trầm xuống như thế, tôi bà tám vậy, sao cô lại đi cũng với Sở Thiếu Lăng.

- Rất kỳ là sao?

Tiêu Vũ Văn hòi.

- Cô nói xem, đại tiểu, thư của tôi ơi, nhà cô và nhà hắn chẳng phải luôn đối đầu đó sao, sao hai người lại có thể ở cùng nhau, nói nghe thử xem, tôi rất hiểu kì.

- Tôi cũng nói không rõ!

Tiêu Vũ Văn nói.

- Tóm lại là hắn đến tìm tôi, không có việc gì cũng tặng hoa cho tôi.

- Tặng hoa? Xem ra chắc mười phần là hắn muốn theo đuổi cô rồi, ưm, tôi thấy tiểu tử này nhìn có vẻ cũng là nhân tài, suy nghĩ xem thử.

- Suy nghĩ hẳn, tôi thấy thôi vây, tôi không thích con người này, anh có nhớ tôi đã nói con người hắn tâm kế rất thâm, ai biết được hắn muốn làm gì với tôi. Chỉ là...

- Chỉ là gì?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Tôi cũng không biết, tóm lại là ông nội nói tôi cố gắng tiếp xúc với hắn, đến lúc nào mọi người cảm thấy thích hợp thì ông cũng không quan tâm đến chuyện hôn nhân giữa chúng tôi!

Tiêu Vũ Văn nói.

Diệp Lăng Phi sững sờ, rất kỳ lại nói:

- Cô chắc chắn là Long đầu đã nói như vậy, cô không có nghe nhầm chứ?

- Sao tôi nghe nhầm được chứ!

Tiêu Vũ Văn nói.

- Tôi rất sầu lòng, vừa lúc gặp được anh tôi liền có ý định tìm anh nói chuyện, anh nói xem là ông nội tôi có dự định gì thế?

- Sao tôi biết được, tôi đâu có phải là con sâu trong bụng ông nội cô, sao có thế biết được cách nghĩ của ông nội cô chứ. Đương nhiên, tôi có thế đoán được, theo như tôi thấy, chắc chắn là ông nội cô muốn thông qua phương thức liên hôn để cho Bang Búa Rìu và 3K chung sống hòa bình, cái này giống như sự liên hôn giữa các nước thời cố đại, mục đích khác chính là bảo vệ gìn giữ sự hòa thuận giữa hai nước, có điều nói qua thì cũng nói lại, nếu như vậy cô không trở thành vật hy sinh thì cô cho rằng ông nội cô sẽ làm như vậy không?

- Tôi không rõ, nhưng tôi lại không cho rằng làm như vậy là không tốt, chí ít giữa bang Búa Rìu và 3K không còn tranh đấu nhau nữa, anh cho rằng như vậy là không tốt sao?

- Đó là chuyện của các người, à, tôi nghe nói tối qua bang các người lại có một chủ lực bị chết, tôi thấy nếu cứ tiếp tục như vậy bang Búa Rìu các người sẽ nhanh chóng bị tiêu diệt tận gốc, tiết lộ một chút xem, bang hội các người gần đây nhất có dự định gì, có muốn báo thù không?

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Tôi hóng chuyện một chút, cô đừng có nghĩ bậy.

- Sao tôi biết được, tôi lại không can thiệp vào chuyện của bang hội.

Tiêu Vũ Văn lạnh lùng nói.

- Bây giờ tôi ra ngoài còn dẫn theo hai vệ sĩ, ông nội tôi sợ tôi xảy ra chuyện, đây là tất cả những gì tôi biết được.

- Ấ, ra là vậy!

Diệp Lăng Phi gật đầu nói:

- Như vậy xem ra bang Búa Rìu các người cũng không biết là ai làm rồi?

- Tôi không biết, tôi nói lại một lần nữa, tôi không can thiệp vào chuyện nội bộ bang hội!

Tiêu Vũ Văn nói.

- Diệp Lăng Phi, anh có nhớ tôi đã nói với anh tôi nợ anh một tình người, nếu có cơ hội tôi sẽ trả cho anh.

Tiêu Vũ Văn nói xong quay đầu bỏ đi.

Diệp Lăng Phi sững sờ, hắn nhìn theo dáng Tiêu Vũ Văn rời khòi, trong lòng thầm nghi Tiêu Vũ Văn rốt cuộc muốn nói gì với mình, nếu thực sự là vì nói câu này, hoàn toàn không cần thiết phải gặp riêng mình nói. Diệp Lăng Phi lại nghĩ đến những câu nói trước đó của Tiêu Vũ Văn, đột nhiên cười lên. Diệp Lăng Phi khẽ lắc đầu nói vô cảm:

- Nha đầu này, không phải là thực sự muốn làm như vậy chứ. Ưm, bây giờ mình cần phải xem lại tiểu nha đầu này, trước đây mình qua xem thường cô ta rồi.

Diệp Lăng Phi lại trở lại, lúc này Tiêu Vũ Văn và Sở Thiếu Lăng đang đi về phía xe của họ, Diệp Lăng Phi nhìn theo bóng dáng của Sở Thiếu Lăng khẽ nhíu mày.

Phương Linh nhìn thấy Diệp Lăng Phi trở lại cô hỏi:

- Diệp Lăng Phi, anh và cô gái đó rốt cuôc có quan hệ gì, tôi thấy hình như hai người rất thân quen.

- Quan hệ bình thường, chí là quen biết mà thôi!

Diệp Lăng Phi nói không suy nghĩ, thẫn thờ buột miệng nói.

- Anh còn che dấu với tôi nữa, nói xem thử!

Phương Linh truy hỏi tiếp.

- Không có gì!

Diệp Lăng Phi nói xong lại nói với Phương Linh:

- Tôi có việc đi trước đây, mọi người cứ chơi vui vẻ nha!

- Anh như vậy mà đi sao!

Phương Linh nói.

- Anh không ăn xong rồi hẵn đi?

Diệp Lăng Phi hỉnh như không nghe thấy, không trả lời câu này của Phương Linh mà bước nhanh về phía xe mình.

Rời khỏi bãi biển Diệp Lăng Phi rút điện thoại ra gọi cho Dã Thú, bảo Dã Thú đi điều tra Sở Thiếu Lăng đến thành phố Vọng Hải từ lúc nào, tiện thể điều tra luôn những người cùng đến với Sở Thiếu Lăng gồm có bao nhiêu người.

- Lão đại, sao thể, đang yên đang lành sao hỏi đến người này?

Dã Thú hỏi.

- Tiểu tử câu đừng có hỏi nữa, tóm lại là tôi cần điều tra ngọn ngành về con người này!

Diệp Lăng Phi nói.

- Được!

Dã Thú đáp.

Vu Đình Đình buổi chiều là thi xong, sau khi thi xong Vu Đình Đình Đình ở lại thành phố Vọng Hải thêm mấy ngày, sau đó thì về nhà.

Vu Đình Đình vừa từ phòng thi đi ra thi nghe giọng Tần Dao ở phía sau gọi lai:

- Đình Đình, đợi chút!

Vu Đình Đình dừng chân quay đầu lại thỉ nhìn thấy Tần Dao cầm cặp xách vội vàng chạy đuổi theo, cô chạy đến trước mặt Vu Đình Đình cười nói:

- Đình Đình, làm gì mà câu đi gấp thế.

- Không... không có gì, mình muốn về sớm để thu dọn đồ đạc!

Vu Đình Đình nhớ đến việc Diệp Lăng Phi nói với mình, tuy trong lòng cô không cho rằng Tần Dao giống như người mà Diêp Lăng Phi nói, nhưng nghĩ đến việc mình đã đồng ý với Diệp Lăng Phi rồi thì nên làm được, vì thế Vu Đình Đình chỉ đáp sơ xài với Tần Dao một câu rồi lại bước đi nhanh.

Tần Dao nhìn thấy Vu Đình Đình muốn đi vội vàng kéo tay Vu Đình Đình lại cười nói:

- Đình Đình, câu sao thế, vừa thi xong đừng có về nhà gấp, chúng ta nên đi thư giãn một chút, Đình Đình, chúng ta ra ngoài chơi đi.

Vu Đình Đình lắc đầu nói:

- Mình không đi chơi đâu!

Tần Dao bước nhanh hai bước chặn Vu Đình Đình lại, cười nói:

- Đình Đình, cậu sao vậy, có phải là do cậu và Diệp đại ca cãi nhau nên tâm tình không được tốt. Nếu như vậy thì mình thấy cậu nên ra ngoài cho thoải mái, thư giãn tâm hồn. Đình Đình, đừng nghĩ nữa, chúng ta đi chơi đi, mình có quen một chị, hay mình giới thiệu cho câu làm quen nha?

Vu Đình Đình vẫn lắc đầu, cô đi qua người Tần Dao. Tần Dao đuổi theo Vu Đình Đình không ngừng hỏi:

- Đình Đình, cậu sao thế, sao chẳng giống với trước đây?

- Tần Dao, cậu đừng hỏi nữa, bây giờ tâm trạng mình rất rối bời!

Tâm trạng Vu Đình Đình không vui nói:

- Hay mình cậu đi đi, mình và người chị mà câu nói chẳng hề quen biết, không cần thiết phải làm quen. Được rồi, cứ như vậy đi!

Tần Dao nghe thấy Vu Đình Đình dùng ngữ khí này nói chuyện với mình thì dừng chận lại, cô nhìn theo bóng dáng của Vu Đình Đình, trong lòng thầm nghĩ rốt cuôc tại sao Vu Đình Đình đột nhiên lại thay đổi thái độ với mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.