Bạch Tình Đình trong lòng sợ hãi lại giống lần trước. Cô cho nhầm đồ
vào, kết quả hại Diệp Lăng Phi nấc cả đêm. Bạch Tình Đình lo lần này cô
lại cho nhầm gì vào, vội vàng gắp một miếng thịt lên, cho vào miệng,
nhai nhai, mùi vị vẫn được mà.
Diệp Lãng Phi lúc này bỗng bật cười, tỏ vẻ đắc ý vì vừa lừa được người xong, hắn cười nói:
- Bà xã, em không thấy nhạc phụ đại nhân mừng quá mà rơi lệ à?
Bạch Tình Đình bị lừa, nắm chặt nắm đấm, tức giận đuổi đánh Diệp Lăng
Phi. Bạch Cảnh Sùng lúc này mới nói. Ông đặt đũa xuống, từ từ nói:
- Tình Đình, con lớn thật rồi. Bố thật không dám tin đây lại là những
món ăn do chính tay con nấu. Tình Đình, nếu mẹ con có thể sống đến ngày
hôm nay, để bà ấy được nếm những món ăn do chính tay con làm này thì tốt biết mấy!
Bạch Cảnh Sùng nói xong câu này. Bạch Tình Đình chỉ
đứng đó không nói gì. Cô cảm thấy có chút gì đó không phải chỉ là lòng
nhân từ. Diệp Lăng Phi thấy không khí thế này lại vội vàng điều chỉnh:
- Bố à, món ăn do Tình Đình làm có ngon không ạ, con thực không dám ăn
đâu. Lần trước cô ấy nấu cho con bát canh gừng, con uống xong cả bụng
thấy rất khó chịu...
- Không được nói tiếp!
Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi lại định kể sử tích của mình, vội vàng cản lại. nói:
- Anh mà dám nói ra, em sẽ lật mặt với anh, sau không thèm để ý tới anh nữa.
- Không nói thì không nói, anh phải nếm xem thế nào đã chứ!
Diệp Lăng Phi quả thật không nói nữa. Hắn cầm đũa lên nếm những món ăn do Bạch Tình Đình làm.
Bạch Cảnh Sùng không nhắc tới chuyện của Thái Hạo, theo Bạch Cảnh Sùng
thấy, chỉ cần ông có thể sống hòa thuận với con gái, cảm thấy sự ấm áp
của gia đình là đủ rồi. Còn Thái Hạo chẳng qua chỉ là chuyện dĩ vãng mà
thôi.
Trong lúc ăn cơm, Bạch Cảnh Sùng nhắc tới Trương Khiếu
Thiên. Bạch Cành Sùng có ý muốn đi thăm người bạn cũ, người bạn chiến
đấu cũ của ông, nhân tiện ở lại Mỹ một thời gian, thăm quan nghỉ ngơi
cho thoải mái. Bạch Cảnh Sùng tuy có tới Mỹ bàn qua công việc nhưng vẫn
chưa có cơ hội dành chút thời gian đi thăm quan nước Mỹ. Lần này, trong
cuộc nói chuyện có nhắc tới Trương Khiếu Thiên, Bạch Cảnh Sùng tự nhiên
cũng nghĩ tới việc tới Mỹ thăm quan nghỉ ngơi chút.
Diệp Lăng
Phi hết sức tán đồng cách nghĩ này của bố vợ, hai tay tán đồng chuyện
này. Bạch Tình Đình cũng muốn để ông nên ra ngoài chơi, nghỉ ngơi tĩnh
dưỡng cho thoải mái. Ý này của Bạch Cành Sùng đạt được sự đồng ý của cả
Bạch Tình Đình và Diệp Lãng Phi. Bạch Tình Đình lại còn nhắc đến chuyện
nên đưa vú Ngô đi chơi cùng, vú Ngô ở nhà họ Bạch cũng nhiều năm rồi,
nên có chút gì đền đáp xứng đáng cho vú Ngô.
Tuy câu này của
Bạch Tình Đình nói vẫn chưa rõ ý nhưng Diệp Lăng Phi và Bạch Cảnh Sùng
đều nghe ra được. Bạch Tình Đình đã tha thứ cho chuyện giữa Bạch Cảnh
Sùng và vú Ngô, chỉ là Bạch Tình Đình tạm thời không thể chấp nhận đứa
em Thái Hạo thôi. Cô nghĩ để Bạch Cảnh Sùng bồi thường cho vú Ngô, đồng
thời cũng bồi thường cho Thái Hạo.
Bạch Tình Đình vốn không
biết, Thái Hạo muốn giết cô. Bạch Tình Đình nói câu này xong càng khiến
Bạch Cảnh Sùng cảm thấy vô cùng có lỗi với Bạch Tình Đình. Ông nhìn Diệp Lãng Phi một cái, nhưng cuối cùng vẫn không nhắc tới chuyện của Thái
Hạo. Có lẽ, giấu Bạch Tình Đình vẫn tốt hơn.
***
Hạng
mục Gia viên Dương Quang được gác qua một bên. Tập đoàn Quốc tế Thế kỉ
đều tập trung vào việc tiến hành làm thủ tục trả lại nhà của các chủ hộ
muốn trả lại nhà. Trong cuộc họp cổ đông, Bạch Tình Đình đã đưa ra kế
hoạch khai phá khu Long Sơn. Hạng mục này vừa đưa ra khó tránh khỏi một
số ý kiến trong hội đồng cổ đông. Có điều, các cồ đông trong hội đồng cổ đông chi thào luận riêng tư với nhau, có mấy cổ đông còn tổ chức họp
riêng bàn về chuyện rút cổ phần.
Bạch Tình Đình có Diệp Lăng Phi hỗ trợ sau lưng, căn bản không sợ những vị cổ đông này rút cổ phần,
kiên quyết muốn tiến hành kế hoạch này. Hơn nữa cô còn nhanh chóng đưa
việc xây dựng hạng mục kế hoạch Long Sơn ra tiến hành khảo sát khu vực Long Sơn, đưa ra kế hoạch chi tiết cho hạng mục này.
Đồng thời Bạch Tình Đình cũng đích thân yêu cầu công ty tài chính con
của Tập đoàn Quốc tế Thế kỉ tiến hành thẩm duyệt. Mục đích của cô rất
đơn giản, thu gọn lại quy mô phát triển của Tập đoàn Quốc tế Thế kỉ. Đặt trọng tâm phát triển của tập đoàn vào thành phố Vọng Hải. Những tập
đoàn trực thuộc phía dưới nếu phát triển không tốt thì đóng cửa, không
thể tiếp tục phát triển theo con đường cũ được.
Bạch Tình Đình
cứ thế bận rộn suốt ngày, cô thường xuyên đi công tác. Bạch Cảnh Sùng
cũng dẫn vú Ngô đi du lịch nước ngoài, còn về chuyện của Thái Hạo, bên
phía Chu Hân Minh cũng đã điều tra gần xong, đã tiến hành khởi tố Thái
Hạo lên Viện kiểm sát.
Về phía công ty bào hiểm Dân An, Diệp
Lăng Phi cũng thi thoảng tới một lần, hắn giờ có ý muốn né tránh Phương
Linh, từ sau lần trước có nảy sinh qua lại với Phương Linh trong phòng
làm việc, trong lòng Diệp Lăng Phi có cảm giác rất đặc biệt, dường như
Phương Linh có cảm tình đặc biệt với hắn, đây là điều mà Diệp Lăng Phi
không hề muốn, giờ những người phụ nữ bên cạnh hắn đã đủ nhiều rồi, Diệp Lăng Phi không muốn lại thêm một cô nữa đảo loạn hết lên.
Ngày
hai mươi sáu tháng tám, chính là năm ngày sau khi Vu Đình Đình trở lại
thành phố Vọng Hải. Diệp Lăng Phi nhận được điện thoại của Trịnh Khả
Nhạc, trong điện thoại. Trịnh Khả Nhạc nói cho Diệp Lăng Phi biết, dạo
này cô thấy tâm trạng của Trương Lộ Tuyết rất xấu, Trịnh Khả Nhạc rất lo cho Trương Lộ Tuyết.
Trịnh Khă Nhạc luôn là thư kí của Trương
Lộ Tuyết, hai người lại vì quan hệ với Diệp Lăng Phi trở thành bạn của
nhau. Trương Lộ Tuyết một mình cô đơn ờ thành phố Vọng Hải, bố mẹ cô đều ờ Mỹ cả, Trương Lộ Tuyết liền coi Trịnh Khả Nhạc như người bạn tốt nhất của mình, tan ca thường cũng Trịnh Khả Nhạc ra ngoài chơi.
Diệp Lăng Phi sau khi nhận được điện thoại của Trịnh Khả Nhạc, nghĩ lâu nay
thực sự hắn không gặp Trương Lộ Tuyết, từ sau chuyện của Trằn Tây lần
trước, hắn có gặp Trương Lộ Tuyết một lần, giờ cũng gần một tháng không
gặp Trương Lộ Tuyết rồi, cũng không biết giờ Trương Lộ Tuyết thế nào.
- Khả Nhạc, Tổng giám đốc Trương của bọn em giờ đang ở đâu, ở công ty sao?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Không ở công ty ạ, Tổng giám đốc Trương của tụi em hôm nay không đi làm!
Trịnh Khả Nhạc nói
- Hôm qua em thấy sắc mặt của Tổng giám đốc Trương không được tốt, em
hỏi cô ấy có chuyện gì, Tổng giám đốc Trương cũng không nói gì với em
cả. Diệp tiên sinh, em thấy hay anh đi xem Tổng giám đốc Trương thế nào
đi, em cũng cảm thấy cô ấy mấy ngày nay có gì khác khác, sắc mặt rất
kém.
- Ừ. anh biết rồi, Khả Nhạc, từ bao giờ quan hệ giữa em và Tổng giám đốc Trương lại trở nên tốt thế này!
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Điều này không cần anh lo, em và Tổng giám đốc Trương đều chỉ có một
điểm chung thôi, chính là không nên thích một người người đàn ông đã có
vợ, có điều, so với em, Tồng giám đốc Trương càng đáng thương hơn!
Trịnh Khả Nhạc không nói nhiều, nhưng câu này lại khiến Diệp Lăng Phi
cảm thấy có cả mớ ẩn ý trong đó. Diệp Lăng Phi nhất thời không nghĩ được rốt cục Trịnh Khả Nhạc có ý gì trong đó. Hắn mờ miệng nói:
- Được, giờ anh gọi điện cho Trương Lộ Tuyết xem thế nào. xem cô ấy rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
Diệp Lăng Phi gọi điện cho Trương Lộ Tuyết, nhưng điện thoại của Trương Lộ Tuyết không người bắt máy. Diệp Lãng Phi không còn cách nào khác,
lại gọi điện cho Trịnh Khả Nhạc, nói:
- Khả Nhạc, điện thoại của Lộ Tuyết sao không có ai nghe máy vậy, em gọi điện cho cô ấy thử xem,
xem cô phải cô ấy cố ý không muốn nghe máy của anh không?
Trịnh Khả Nhạc gọi điện cho Trương Lộ Tuyết, không lâu sau. Trịnh Khả Nhạc lại gọi lại, nói với Diệp Lãng Phi:
Nãy Tổng giám đốc Trương có nhấc máy, trước đó cô ấy ờ bệnh viện khám sức khỏe nên không nhấc máy!
- Cố ấy ở bệnh viện kiểm tra sức khỏe, Trương Lộ Tuyết sao thế, cô ấy ốm rồi sao?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Sao em biết, em chỉ biết mấy ngày gần đây sắc mặt của Tổng giám đốc Trương rất kém, có lẽ ốm rồi!
Diệp Lăng phi hỏi.
- Tổng giám đốc Trương nói đã kiểm tra xong rồi, Diệp đại ca à, giờ anh vội gì chứ, chẳng phải quá muộn rồi sao, em thấy anh cứ tới nhà Tổng
giám đốc Trương xem, khả năng cô ấy về nhà rồi cũng nên!
Trịnh Khả Nhạc nói xong, còn bổ sung thêm một câu:
- Diệp đại ca, Tổng giám đốc Trương giờ rất cần có sự quan tâm của anh!
- Anh biết rồi!
Diệp Lăng Phi nói.
Biệt thự Trương Lộ Tuyết ở chỉ là một căn nhà nhỏ hai tầng, so với biệt thự mà Diệp Lăng Phi đang ở, biệt thự mà Trương Lộ Tuyết ở hiển nhiên
nhỏ hơn rất nhiều. Căn biệt thự này do Trương Khiếu Thiên mua năm 2000.
giá thị trường lúc đó là ba trăm nghìn. Lúc đó Trương Khiếu Thiên chỉ
nghĩ chỉ cần có không gian để cả hai vợ chồng sống thôi, thế nên không
cần lớn quá làm gì. Nếu Trương Lộ Tuyết quay về, Trương Khiếu Thiên sẽ
mua căn khác cho Trương Lộ Tuyết ở một mình.
Trương Lộ Tuyết
quay về ở ngay trên tầng hai của căn biệt thự cùng với bố mẹ, Trương
Khiếu Thiên còn chưa kịp mua cho Trương Lộ Tuyết một căn biệt thự mới
thì đã xảy ra tai nạn. Hai vợ chồng cũng vì đó mà phải đi Mỹ chữa bệnh.
Trương Lộ Tuyết liền cùng người giúp việc ở luôn tại đây, hai người ở
cùng trong căn biệt thự này cũng cảm thấy không nhỏ.
Diệp Lăng
Phi lái xe tới trước cửa bên ngoài biệt thự, qua song cửa sắt Diệp Lăng
Phi đang hỏi chuyện một người giúp việc đang quét dọn trong vườn:
- Trương Lộ Tuyết có nhà không?
Người giúp việc đó biết Diệp Lăng Phi, lần trước Diệp Lăng Phi có tới
qua nhà Trương Lộ Tuyết. Người giúp việc đó mở cổng mời Diệp Lăng Phi
vào. Người giúp việc đó lấy tay chỉ lên cửa sổ tầng hai, nói:
-
Tiểu thư đang ở trong phòng ngủ, Diệp tiên sinh, tâm trạng của tiểu thư
lúc này không được tốt lắm, nãy tôi còn nghe thấy cô ấy vứt đồ trong
phòng nữa!
- Tiểu thư nhà ngươi dạo này có gặp phải chuyện gì không?
Người giúp việc đó lắc lắc đầu, nói:
- Tôi không biết, tôi chỉ thấy sắc mặt hai ngày gần đây của tiểu thư
không được tốt lắm, hình như tối ngủ không được, rốt cục tiểu thư có
chuyện gì, cô ấy cũng không nói với tôi.
- Ồ, thế để tôi lên xem xem rốt cục cô ấy bị sao!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa từ từ bước vào trong biệt thự. Người giúp
việc đó cũng không cản lại, qua lần trước cô thấy, quan hệ giữa vị Diệp
tiên sinh này và cô chủ không phải bình thường.
Diệp Lăng Phi
bước lên cầu thang hình xoắn lên tầng hai, hắn bước tới trước cửa phòng
Trương Lộ Tuyết, lấy tay khẽ đẩy ra, lúc cửa phòng được mở ra, đột nhiên nghe thấy tiếng đùng một cái, khiến Diệp Lăng Phi giật nảy mình, hắn
đưa mắt nhìn một cái, thì ra Trương Lộ Tuyết vừa nãy ném con búp bê sứ
xuống đất, vỡ tan tành.
Trên nền nhà toàn là những mảnh vỡ,
Trương Lộ Tuyết ngồi trên giường, ném vỡ tất cả những gì mà cô ấy có thể với tới, ngay cả gối cũng không ngoại lệ, ném thẳng vào góc tường.
Thấy Diệp Lăng Phi đứng ngoài cửa. Trương Lộ Tuyết lạnh lùng nói:
- Anh tới làm gì hả, ở đây không hoanh nghênh anh, anh cút đi cho tôi!
Diệp Lăng Phi vừa nãy thấy người giúp việc nói tâm trạng của Trương Lộ
Tuyết không được tốt, đang đập đồ, trong lòng sớm cũng đã chuẩn bị tinh
thần, thấy thái độ này của Trương Lộ Tuyết, Diệp Lãng Phi cũng không cảm thấy lạ, chỉ là Diệp Lăng Phi không hiểu Trương Lộ Tuyết rốt cục là làm sao, sao đang yên đang lành lại tức giận với hắn chứ.
Da mặt
Diệp Lăng Phi cũng không phải mỏng, thấy câu lạnh lùng đuổi khách này
của Trương Lộ Tuyết, hắn coi như không nghe thấy, cẩn thận bước vào
trong phòng, tìm đường đi trong những mảnh vỡ dưới sàn nhà, miệng cười
nói:
- Trương Lộ Tuyết à, cô tức giận cái gì thế, tôi lại nghe
nói cô bị bệnh nên mới có lòng tốt tới thăm cô, sao cô có thể trà đạp
tàn nhẫn lên lòng tốt của tôi thế chứ, thế này không tốt đâu!
- Tôi nói rồi, ở đây không hoan nghênh anh, anh mau biến đi cho tôi!
Diệp Lăng Phi thấy tên Diệp Lăng Phi không những không đi mà còn bước
tới bên giường cô, cô định đưa tay tóm lấy gối đập thẳng về phía Diệp
Lăng Phi, nhưng lại không sờ thấy gì cả, giờ mới nghĩ ra vừa nãy cô đã
vơ gối ném xuống đất rồi, sờ mãi, cũng không tìm được cái gì. Trương Lộ
Tuyết tức giận nắm chặt tay đấm thẳng về phía Diệp Lãng Phi. Diệp Lăng
Phi một tay nắm chật lấy nắm đắm của Trương Lộ Tuyết, còn cười rất gian
xảo. nói:
- Trương Lộ Tuyết à, cô định làm gì thế này, chẳng lẽ
chỉ vì gần đây tôi quên mất cô nên giờ cô mới tức giận với tôi, thế này
không tốt tẹo nào đâu!
- Anh...anh là tên khốn nạn!
Trương Lộ Tuyết giật giật tay, nhưng không sao rút tay ra khỏi tay của Diệp Lãng Phi được, mắt đỏ lên, nước mắt lăn dài xuống.
Diệp Lăng Phi thấy Trương Lộ Tuyết rơi nước mắt, có chút hoảng loạn.
Hắn vốn định đùa Trương Lộ Tuyết, theo tính cách trước đây của Trương Lộ Tuyết, nhất định sẽ mắng Diệp Lãng Phi vài câu, nói không chừng còn
bùng phát hết tức giận trong lòng ra. Diệp Lãng Phi chỉ là có lòng tốt,
muốn Trương Lộ Tuyết nói cho hắn biết rốt cục là có chuyện gì, hắn đâu
ngờ rằng Trương Lộ Tuyết lại khóc chứ, lúc này, Diệp Lăng Phi có chút
trở tay không kịp, Trương Lộ Tuyết liền rút hai tay của mình lại.
Trương Lộ Tuyết ngã thẳng xuống giường, hai vai run run, miệng vừa khóc vừa nói:
- Anh đi đi, tôi không muốn thấy tên khốn nạn như anh nữa!
Diệp Lăng Phi không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì, nhưng qua giọng
nói của Trương Lộ Tuyết, có thể thấy, chuyện này nhất định liên quan tới hắn. Diệp Lãng Phi có chút mơ hồ, chẳng phải lâu rồi hắn không gặp
Trương Lộ Tuyết sao, sao bỗng dưng hắn lại có tội thế này.
Diệp
Lăng Phi đứng bên giường của Trương Lộ Tuyết, hắn không biết mình nên đi hay nên ở, đi cũng phải có cớ mới đi. ở cũng phải có cớ mới ở được chứ. Ánh mắt Diệp Lăng Phi lướt qua người Trương Lộ Tuyết, Trương Lộ Tuyết
mặc chiếc áo ngắn OL màu trắng, chiếc váy dài quá đầu gối cũng màu
trắng, cặp mông cao cao nhô lên.
Bộ quần áo này chắc là bộ quần
áo đi làm của Trương Lộ Tuyết mới phải chứ, xem ra hôm nay Trương Lộ
Tuỵết định đi làm, nhưng sao lại tới bệnh viện chứ, chẳng lẽ Trương Lộ
Tuyết đột nhiên cảm thấy không khỏe, nếu thật như vậy, mấy ngày trước
sắc mặt Trương Lộ Tuyết sao lại tiều tụy được.
Diệp Lăng Phi
càng nghĩ càng thấy không đúng, Trương Lộ Tuyết không lẽ lại có bệnh gì
sao. Vừa nãy Trương Lộ Tuyết cũng không phải ở bệnh viện gì mà ở trong
phòng khám tâm lý, tiếp nhận điều trị tâm lý.
Diệp Lăng Phi quay ra ngó nghiêng quanh phòng, căn phòng vốn được sắp xếp rất tao nhã, ấm
cúng, trên giấy tường màu xanh nhạt đầy những đồ chơi bằng sứ và những
trang sức nhỏ mang hương vị trẻ con, nhưng tất cả bây giờ đã bị Trương
Lộ Tuyết đập nát thành đồ bỏ đi hết rồi, ngay cả chiếc đèn bàn con gấu
được làm rất đẹp kia cũng bị Trương Lộ Tuyết đập tan.
Phản ứng
của Trương Lộ Tuyết có vẻ cuồng loạn, xem ra trong lòng Trương Lộ Tuyết
có bệnh tâm lý rất nặng. Diệp Lăng Phi lại nghĩ tới chuyện lúc nãy người giúp việc nói Trương Lộ Tuyết tối không ngủ được. Diệp Lăng Phi mới
nghĩ rằng hay tại áp lực ở Tập đoàn Tân Á quá lớn, khiến Trương Lộ Tuyết mắc chứng bệnh tâm lý.
Diệp Lãng Phi nghĩ tới đây, hắn mới ngồi lên giường của Trương Lộ Tuyết, đưa tay, đặt lên vai Trương Lộ Tuyết,
mở miệng xin lỗi nói:
- Lộ Tuyết, cô đừng giận nữa, nãy tôi chỉ
định nói đùa với cô thôi, tôi biết tâm tình cô không tốt, muốn làm cô
vui chút thôi, không ngờ lại làm mọi chuyện càng rắc rối hơn.
- Anh là tên khốn nạn, anh là tên đại khốn nạn!
Trương Lộ Tuyết khóc lóc nói, không chịu ngẩng đầu lên nhìn Diệp Lăng Phi. Vai cô cứ run run lên, khóc rất thảm thiết.
- Lộ Tuyết, có phải công việc ở Tập đoàn Tân Á tạo cho cô áp lực quá
lớn không, tôi biết một mình cô quản lý Tập đoàn Tân Á rất vất vả, à,
đúng rồi, tôi có thể để ông John David đảm nhận chức vụ Phó Tổng giám
đốc Tập đoàn Tân Á, trợ giúp cô quản lý Tập đoàn Tân Á. John David có
rất nhiều kinh nghiệm trong việc quản lý những tập đoàn cỡ lớn, cô hoàn
toàn có thể yên tâm khi giao việc quản lý tập đoàn cho John.
Trương Lộ Tuyết không nói gì, chỉ khóc. Diệp Lăng Phi tiếp tục nói:
- Tập đoàn Tân Á giờ không phải đã cải cách gần xong rồi sao, cô không
cần gấp đâu, công việc của Tập đoàn cứ từ từ tiến hành là được rồi. Bất
kể công ty ô tô trong nước nào cũng xuất phát từ không tới có, rất nhiều công ty ô tô đều khởi nguồn từ xưởng cơ khí hoặc xưởng động cơ diezen
xây dựng thành. Tập đoàn Tân Á chúng ta giờ tuy có chút khó khăn, nhưng
đợi ô tô xuất xưởng ra thị trường, được khách hàng chấp nhận, sẽ phát
triển lên rất nhanh. Tôi tin. tốc độ phát triển của Tập đoàn Tân Á sẽ
càng ngày càng mạnh!
Lúc này Trương Lộ Tuyết bỗng ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh đẹp khuynh thành của cô giờ đầy nước mắt, vành mắt đò
ửng, nhìn chằm chằm vào Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nghĩ hắn đã thuyết
phục được Trương Lộ Tuyết, nở nụ cười thật tươi, đưa tay lau lau nước
mắt trên mặt Trương Lộ Tuyết, nói:
- Lộ Tuyết, cô cũng đừng buồn phiền nữa, thân là của cô, nếu cô làm thân cô mệt ốm rồi, dù cô có quản lý Tập đoàn Tân Á tốt mấy chăng nữa, cũng chẳng có ích gì cả. Cô mạnh
mẽ quá đó, ừm, kiểu phụ nữ mạnh mẽ đó. Tôi thấy cô và Tình Đình đều cũng kiểu người, đều là những phụ nữ mạnh mẽ, vì công việc không tiếc mạng.
Tình Đình chẳng phải giờ cũng đã xa nhà đi các công ty con rồi sao, ồ,
tôi thấy phụ nữ các cô có nhất thiết phải háo thắng thế không, theo tôi
thấy, nên tranh thủ lúc còn trẻ hưởng thụ thật nhiều vào, đợi các cô già rồi, dù có muốn hưởng thụ cũng không kịp nữa rồi. Cô nói xem tôi nói có đúng không, đừng tạo áp lực cho mình quá lớn!
Diệp Lăng Phi tự
cho rằng những lời này của hắn nói rất hay, hắn đưa tay lau lau quanh
môi Trương Lộ Tuyết, bỗng Trương Lộ Tuyết mở miệng, cắn lấy cổ tay Diệp
Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cảm thấy đau, nhưng hắn không rút tay lại, mà
chỉ cau mày, nói:
- Lộ Tuyết, nếu làm thế này có thể khiến em giảm được áp lực trong người, thế thì em cứ cắn đi!
Trương Lộ Tuyết cũng không có ý mở miệng ra, răng cô cứ thế cắn chặt
vào cổ tay Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cảm thấy răng cô đã cắn đứt da
hắn.
Chút máu đỏ tươi từ cổ tay Diệp Lăng Phi bắt đầu chảy ra,
hàm răng trắng sáng của Trương Lộ Tuyết dính vết máu từ tay Diệp Lăng
Phi chảy ra, Trương Lộ Tuyết cảm thấy trong miệng có chút vị máu.
Ngay lúc Trương Lộ Tuyết đang cắn cổ tay Diệp Lăng Phi, cửa phòng
Trương Lộ Tuyết mở ra, chỉ thấy người giúp việc tay cầm một bó hoa, còn
có một lá thư, vội vội vàng vàng xông vào.
- Tiểu thư, người ta lại chuyển hoa tươi tới rồi!
Người giúp việc đó vội vàng bước vào, lúc đẩy cửa bước vào cô không để
thấy Trương Lộ Tuyết đang cắn chặt lấy cổ tay Diệp Lăng Phi, đợi cô thấy rõ mọi chuyện, thì cô đã đứng bên giường rồi.
Trương Lộ Tuyết lúc này mới buông tay Diệp Lăng Phi ra, lau lau nước mắt, bực bội nói với người giúp việc:
- Chị Vương, chị sao thế hả, không phải tôi đã nói với chị rồi sao, sau nếu còn nhận được hoa và thư thì vứt ngay đi cho rồi!
- Tiểu thư, tôi biết rồi!
Người giúp việc nói xong, đang định quay người liền nghe thấy Trương Lộ Tuyết nói:
- Chị Vương, đợi chút!
Người giúp việc đó dừng lại, trông tay ôm bó hoa hồng, nhìn Trương Lộ Tuyết hỏi:
- Tiểu thư, cô còn có ai dặn dò ạ?
- Chị Vương, lần này lại là ai tặng hoa tới vậy?
- Đây là hoa do người thanh niên đó mang tới, anh ta nói có một người
trung tuổi đặt hoa tươi một tháng ở công ty anh ta, yêu cầu công ty anh
ta mỗi ngày đều mang tặng cô một bó hoa tươi và một bức thư.
Người giúp việc nhìn bức thư trong tay mình, nói:
- Người thanh niên đó nói người đàn ông đó mỗi ngày đều gửi cho công ty anh ta một bức thư, yêu cầu ngày thứ hai sẽ mang cùng hoa tới tặng cô.
- Đồ điên, đúng là đồ điên mà!
Trương Lộ Tuyết vành mắt đỏ ưng, nói:
-Tên khốn nạn đó đúng là một tên điên, biến thái, chị Vương, chỉ thu
gọn hoa và thư lại cho tôi, tôi muốn tìm tên đó, tôi sẽ kiện hắn tội
quấy rối.
- Dạ, tôi sẽ đặt gọn vào vậy!
Người giúp việc
đó thấy tâm trạng Trương Lộ Tuyết không được tốt lắm, vội vàng cầm hoa
tươi và thư bước ra ngoài. Đợi người giúp việc đi xong, ánh măt Trương
Lộ Tuyết mới nhìn qua cổ tay Diệp Lăng Phi, chỉ thấy cổ tay Diệp Lăng
Phi bị cô cắn tới mức rươm rướm máu, một số chỗ còn bị cắn rất sâu, tạo
hẳn thành lỗ, máu chảy thẳng ra ngoài rồi. Diệp Lăng Phi chỉ nhìn cổ tay bị thương của hắn, cũng không có ý muốn trách tội Trương Lộ Tuyết.
Trương Lộ Tuyết thấy cổ tay Diệp Lăng Phi bị cô cắn chảy máu, mở miệng khóc nói:
- Anh là đồ ngốc sao, anh không biết đau hả?
- Không sao, nếu cô làm thế này có thể giảm được áp lực trong lòng, tôi tình nguyện để cô cắn cả cánh tay này!
Diệp Lăng Phi liếc nhìn vết thương trên tay, nói:
Chút thương nhỏ này đáng gì chứ, tôi biết trong lòng cô nhất định rất
khó chịu, Lộ Tuyết, tôi không muốn cô đau khổ, không muốn thấy cô khóc.
Anh là tên đại ngốc, anh là tên ngốc ngốc nhất trên đời!
Trương Lộ Tuyết lại khóc bật lên, nước mắt từ khóe mắt chảy ra, cô kéo
cánh tay bị thương của Diệp Lăng Phi tới, đưa môi dán vào cổ tay Diệp
Lăng Phi, dùng cái lưỡi thơm mát của cô liếm liếm vết thương của Diệp
Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cảm thấy cổ tay hắn mát mát, không còn cảm giác
đau như lúc nãy nữa.
Từng giọt từng giọt nước mắt chảy trên tay
Diệp Lăng Phi, đó là nước mắt của Trươnh Lộ Tuyết, trong đó có chứa cả
niềm vui xuất phát từ tận đáy lòng Trương Lộ Tuyết.
Bỗng chốc,
căn phòng trầm lắng xuống.,chỉ nhhe thấy tiếng khóc khe khẽ của Trương
Lộ Tuyết. Ánh măt Diệp Lăng Phi lướt qua mái tóc dài của Trương Lộ
Tuyết, trong lòng thầm nghĩ rốt cục Trương Lộ Tuyết tại sao lại khóc
chứ, chẳng lẽ vì hắn sao?
Diệp Lăng Phi không biết vì sao, trong lòng bỗng cảm thấy rất loạn. Hắn đưa tay kia ra, khẽ vuốt vuốt mái tóc
của Trương Lộ Tuyết, đúng lúc này, Trương Lộ Tuyết bỗng lấy sức đẩy Diệp Lăng Phi ra, mở miệng nói:
- Diệp Lăng Phi, anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa. mãi mãi không muốn nhìn thấy anh nữa