Bành Hiểu Lộ vừa nói vừa đẩy Diệp Lăng Phi, Bành Hiểu Lộ đẩy Diệp Lăng
Phi một cái nhưng không thể đẩy được Diệp Lăng Phi, ngược lại nghe Diệp
Lăng Phi nói:
- Hiểu Lộ, anh muốn tắm, em có muốn chúng ta cùng nhau tắm không?
- Không, em không muốn, em muốn đi vệ sinh, anh mau đi ra ngoài đi, đồ biến thái...!
Bành Hiểu Lộ đẩy Diệp Lăng Phi nhưng không ngờ sau khi Diệp Lăng Phi ném điếu thuốc đi thì hắn lại lấy hai tay ôm nhẹ vào người Bành Hiểu Lộ,
hắn phải nhẹ tay khẽ vuốt vuốt phía sau lưng Bành Hiểu Lộ và nhẹ nhàng
nói:
- Hiểu Lộ, bây giờ anh không muốn quan hệ với em ở đây, thật ra thì anh
vẫn cho rằng bây giờ quan hệ của chúng ta rất tốt, dĩ nhiên, là đàn ông
anh luôn hy vọng có được tất cả các mỹ nhân, ha ha. Em nói anh là một
tên đại háo sắc cũng được, tóm lại anh thật sự hy vọng có thể cùng em
tiến thêm một bước trong quan hệ của chúng ta, nhưng mặt khác anh cũng
chưa chuẩn bị sẵn sàng, anh một khi cùng em phát sinh quan hệ thì sẽ đối mặt với rất nhiều chuyện, Hiểu Lộ, em có hiểu không?
Bành Hiểu Lộ khẽ gật đầu, ngực của cô vẫn phập phồng, tâm tình của Bành Hiểu Lộ bây giờ thật sự đã bị Diệp Lăng Phi đoán trúng, trong lòng Bành Hiểu Lộ vẫn có cảm giác rất căng thẳng. Những chuyện này, cô cũng không rõ lắm, trong lòng cô quả thật muốn cùng Diệp Lăng Phi quan hệ, nhưng
thật sự đến bước này thì Bành Hiểu Lộ căng thẳng. Bành Hiểu Lộ khi căng
thẳng thì cơ thể lại xuất hiện vấn đề không giải thích được, bây giờ cô
nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì trong lòng cảm thấy thoải mái hơn
nhiều, nhưng muốn tùy tiện thì cô vội vàng đẩy Diệp Lăng Phi ra bên
ngoài, cô lại muốn đi vệ sinh.
Diệp Lăng Phi trở lại bên giường, hắn trần truồng ngồi ở trên giường.
Hắn lại lấy thuốc rồi đốt một điếu và hút, trong gian phòng đó tràn ngập khói thuốc, Diệp Lăng Phi lo lắng Bành Hiểu Lộ sau khi trở về thì sẽ
trách móc hắn vì có nhiều khói thuốc và sẽ vội vàng bật điều hòa lên.
Bành Hiểu Lộ rốt cục cũng từ trong phòng vệ sinh đi ra, Bành Hiểu Lộ vừa đi ra, nhìn thấy bộ dạng của Diệp Lăng Phi nằm ở trên giường thì gương
mặt của cô đỏ hồng đến độ giống như quả táo chín mọng, cô đi chầm chậm
đến, cô đặt cái mông trắng lên bên giường, nhưng không dám ngồi trên
giường. Bành Hiểu Lộ nũng nịu nói:
- Diệp Lăng Phi, anh sẽ không…không xem thường em chứ!
Bành Hiểu Lộ nói những lời này khiến Diệp Lăng Phi nở nụ cười, Diệp Lăng Phi đưa tay ôm lấy Bành Hiểu Lộ, hắn để một tay khác lên đùi Bành Hiểu
Lộ, hắn nhẹ nhàng liếm bắp đùi của Bành Hiểu Lộ và nói:
- Hiểu Lộ, tại sao anh có thể xem thường em được, anh sẽ kể cho em nghe
một chút chuyện của anh với Tình Đình, nhưng anh nói rõ với em trước, em không được nói những chuyện này với Tình Đình, nếu Tình Đình biết thì
nhất định sẽ nổi giận đấy!
- Vậy sao? Em đồng ý với anh!
Trong lòng Bành Hiểu Lộ nhẹ nhõm hơn, cô tựa vào vai Diệp Lăng Phi, nằm
nghiêng trên ngực Diệp Lăng Phi. Tay phải của Bành Hiểu Lộ đặt ở trên
mặt Diệp Lăng Phi, cô vuốt gương mặt Diệp Lăng Phi, đôi mắt long lanh
nhìn Diệp Lăng Phi và nói:
- Anh vẫn chưa nói sao?
Diệp Lăng Phi hôn lên môi Bành Hiểu Lộ một cái rồi mới nói. Nhưng khi
Diệp Lăng Phi nói chuyện này thì tay Diệp Lăng Phi cũng không để yên.
Diệp Lăng Phi nói với Bành Hiểu Lộ về chuyện đã xảy ra giữa hắn và Bạch
Tình Đình, chuyện này bao gồm chuyện ban đầu Bạch Tình Đình cũng khẩn
trương giống như Bành Hiểu Lộ vậy, thế cho nên Diệp Lăng Phi mặc dù kết
hôn với Bạch Tình Đình lâu rồi nhưng vẫn không hoàn toàn là vợ chồng
thực sự. Bạch Tình Đình trong lòng cũng rất căng thẳng, Bành Hiểu Lộ đâu thể nghĩ đến chuyện Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình như vậy, đây là lần đầu tiên cô nghe được từ miệng của Diệp Lăng Phi, nhưng nếu Diệp Lăng
Phi không khiêu khích cô thì có lẽ bây giờ Bành Hiểu Lộ còn chú tâm vào
nghe hơn, nhưng Diệp Lăng Phi thật sự không đứng đắn, hắn đã mấy phen
khiến Bành Hiểu Lộ có chút chống đỡ không nổi, cuối cùng, Diệp Lăng Phi
lại càng quá đáng lấy tay đè vào giữa mông Bành Hiểu Lộ…
Viên cảnh sát Trương Thiên Đào này làm việc thực sự không dễ dàng, hắn
không chỉ có muốn phá án mà còn phải học được các đppó mjâm xử tjế,
những chuyện này khiến cho Trương Thiên Đào cảm thấy hết sức khó khăn,
bảo hắn đi học cách làm khó người khác, nếu như không làm thì tính tàn
khốc lại vừa bức bách của cuộc sống xã hội khiến Trương Thiên Đào không
thể không học những thứ mà hắn không am tường như vậy được. Vương Vĩ nói chuyện với Cục trưởng Tiền một hồi thì hoàn toàn đưa Trương Thiên Đào
vào tuyệt lộ, hắn không thể giương mắt nhìn chức vị Đại đội trưởng Đại
đội cảnh sát hình sự cứ như vậy mà hụt mất trước mắt mình, phải biết
rằng Trương Thiên Đào mong đợi chức vị kia không phải chỉ mới một ngày
hay hai ngày mà hắn đã sớm muốn có được chức vị kia rồi.
Trương Thiên Đào hạ quyết tâm, bất kể như thế nào hắn cũng phải bắt Diệp Lăng Phi lại, khiến cho Diệp Lăng Phi nhận tôi đã giết người. Nhưng,
vấn đề Diệp Lăng Phi ở đâu cũng đã làm khó Trương Thiên Đào, tỉnh thành
rất lớn, tìm Diệp Lăng Phi giống như mò kim đáy biển như vậy thì thật sự rất khó khăn. Cũng may Trương Thiên Đào cũng có cách của hắn, đó chính
là điều tra tài xế xe taxi. Điều tra từ khách sạn mà lần đầu tiên Diệp
Lăng Phi vào ở, ý nghĩ này của Trương Thiên Đào rất có tác dụng dụng,
Diệp Lăng Phi cũng không rời khỏi khách sạn kia quá xa, mà bên kia có
không ít xe taxi đậu ở chỗ này để kiếm khách, chỉ cần kiên nhẫn điều
tra, là có thể điều tra ra được, cho dù gặp chút ít khó khăn. Vì tiền đồ của mình, Trương Thiên Đào cũng bất chấp những thứ này, bận việc đến xế chiều, quả nhiên đã có kết quả, có người cung cấp tin tức khách sạn mà
Diệp Lăng Phi có thể đang ở. Trương Thiên Đào nhận được tin tức đó thì
lập tức mang theo hơn phân nửa đội cảnh sát hình sự lái ba chiếc xe cảnh sát rời khỏi phân cục.
Vương Vĩ đứng ở trước cửa sổ phòng làm việc của hắn, hắn nhìn thấy
Trương Thiên Đào mang người rời khỏi Cục cảnh sát. Vương Vĩ hếch miệng
lên, theo hắn thấy thì chuyện này tám chín phần là chỉ cần bắt được Diệp Lăng Phi thì chuyện này coi như xong việc. Vương Vĩ lại quay trở lại
chỗ ngồi của hắn, hắn ngâm nga một ca khúc. Hắn chưa ngâm nga xong thì
điện thoại hắn reo lên, Vương Vĩ lấy điện thoại và nhìn thì thấy là cháu hắn gọi đến. Cháu hắn ở tỉnh thành đã mở một Công ty chuyên kinh doanh
các thiết bị an ninh, bởi vì có Vương Vĩ chiếu cố, nên công ty thiết bị
an ninh kia làm ăn thịnh vượng.
Vương Vĩ đối với cháu của mình phá lệ chiếu cố, nhìn thấy cháu mình gọi điện thoại tới, Vương Vĩ nghe điện thoại,
- Có chuyện gì mà bây giờ gọi điện thoại cho ta vậy?
Vương Vĩ sau khi nghe điện thoại thì khẽ nói:
- Ta bây giờ đang đi làm, nếu như có chuyện gì thì chờ ta trở về rồi hãy nói...!
Vương Vĩ cho rằng cháu của mình cũng không có chuyện gì nói cả, nhưng
sau khi hắn nghe những lời cháu mình nói xong thì sắc mặt Vương Vĩ thay
đổi, giọng nói của hắn trở nên nghiêm nghị, hắn nói:
- Tiểu Tam, cháu là cháu ruột của ta, có mấy lời, ta phải nói cho cháu
nghe, tại sao cháu biết người kia, con có biết Tôn Hổ đang tìm bọn hắn
không, ừ, trong tỉnh đã phát lệnh truy nã rồi, nhưng Tôn Hổ người này
thật không đơn giản, hắn đã từng là lính đặc công, không phải người bình thường có thể đối phó được. Cháu nhớ kỹ cho ta, chuyện này cháu không
được xen vào, cái gì mà bảo vệ bọn họ, lúc ấy ba bốn người bảo vệ cũng
không bảo vệ nổi đâu, đây cũng là đại án trong tỉnh, những chuyện này
người ngoài không biết, ta nói chính xác cho cháu biết, Tôn Hổ rất có
thể đang ở tỉnh thành, hơn nữa mục tiêu chính là bọn họ, cháu hãy để cho bọn họ mau chóng rời khỏi tỉnh thành càng nhanh càng tốt, nếu là để cho Tôn Hổ tìm được thì chuyện này có thể rất khó khăn đấy… Ừ…Ừ. Điều này
cháu yên tâm, chúng ta đang phá án, dĩ nhiên muốn bắt Tôn Hổ, Tiểu Tam,
ta không nói nhiều, tóm lại, cháu đừng coi lời của ta như gió thoảng bên tai, biết không?
Vương Vĩ nói chuyện với cháu ruột của hắn một lúc lâu, cuối cùng mới cúp điện thoại. Vương Vĩ vuốt vuốt huyệt thái dương của mình, hắn thầm nói:
- Tôn Hổ tên kia chính là một tên biến thái, nhớ năm đó Trương Quân cũng như thế này, nhưng, Trương Quân làm sao có thể so sánh với Thượng Tôn
Hổ...!
Vương Vĩ vừa nói thì ánh mắt hắn rơi vào cái lệnh truy nã ở trên bàn làm việc của hắn, đó là lệnh truy nã của Tôn Hổ, hắn nhìn thấy Tôn Hổ để
tóc ngắn, không hề có vẻ hung ác, nhưng, ánh mắt của Tôn Hổ lại đặc biệt dọa người, nếu ai nhìn thấy ánh mắt kia của Tôn Hổ thì nhất định sẽ sợ
kinh hồn. Nếu như trên lệnh truy nã có thêm ít râu thì sẽ khiến cho dơ
dáy một chút thì sẽ phát hiện, Tôn Hổ là người đặc biết mà Diệp Lăng Phi đã gặp ở công viên, không, phải nói, Tôn Hổ trong lệnh truy nã và người lang thang ở công viên là một người..